Đây là lần đầu tiên Trần Bình An lên lầu thêu vào khuê các.
Hắn bảo Chu Liễm và Bùi Tiền đợi ngoài cửa, còn mình thì dẫn theo Thạch Nhu bước vào trong.
Trước khi đi vào, Trần Bình An gõ cửa, nói là Liễu lão thị lang muốn bọn họ tới xem phòng của Liễu tiểu thư một chút, có hồ yêu ẩn nấp hay không. Chốc lát sau, Liễu Thanh Thanh đã ăn mặc trang điểm xong, bảo tỳ nữ Triệu Nha mở cửa.
Trần Bình An nhận ra tỳ nữ này, con gái của lão quản gia, một thiếu nữ tính tình ôn nhu dịu dàng. Nhưng phần lớn sự chú ý của hắn vẫn đặt vào Liễu Thanh Thanh, nghe đồn đã bị hồ yêu mê hoặc.
Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Thanh Thanh, Trần Bình An đã cảm thấy lời đồn có thể hơi sai lệch. Mặt mày của người là gương của tâm hồn, muốn giả vờ u ám tối tăm thì dễ, nhưng muốn ngụy trang thần thái sáng trong thì rất khó.
Trần Bình An khẽ thở phào một hơi, lại có lo lắng mới. Bởi vì tình hình được cho là lửa xém lông mày này, lại dễ giải quyết hơn tưởng tượng rất nhiều. Chỉ là lòng người như gương, dễ vỡ khó vá.
Có điều đó cũng là duyên phận vận may của thiếu nữ này. Trần Bình An cứu được người, nhưng không vá được tâm hồn của một cô gái bèo nước gặp nhau, cũng sẽ không làm như vậy.
Liễu Thanh Thanh tuy là tiểu thư khuê các, nhưng gia tộc không quá gò bó, đã nhìn thấy rất nhiều sĩ tử kiệt xuất của nước Thanh Loan, trong khuê các còn có một chiếc lồng loan chăn nuôi yêu tinh quỷ quái. Có điều cô vẫn rất tò mò về tiên sư gia phả, tu sĩ trên núi thật sự. Cho nên khi thấy người tới là một thanh niên không anh tuấn lắm, nhưng khí chất lại ôn hòa, khúc mắc trong lòng cô đã ít đi một chút.
Dù sao nơi này cũng là khuê các của thiếu nữ, nếu mặc cho người ngoài đặt chân, Liễu Thanh Thanh khó tránh khỏi sẽ hơi khó chịu. Nếu người tới là võ phu thô tục chỉ biết đánh đánh giết giết, hoặc một số kẻ được gọi là thần tiên, vừa nhìn đã biết là manh tâm bất chính, vậy nên làm thế nào cho phải?
Trần Bình An ôm quyền xin lỗi:
- Hành động này của chúng ta không hợp lễ, nhưng Liễu lão thị lang và thổ địa vườn Sư Tử đều lo lắng cho thân thể Liễu tiểu thư, hi vọng Liễu tiểu thư tha lỗi. Ta họ Trần, còn tùy tùng họ Thạch.
Lúc này Liễu Thanh Thanh mới nhìn thấy lão già ánh mắt hơi lạnh nhạt đứng phía sau tiên sư trẻ tuổi, cô nặn ra một nụ cười, nói:
- Trần tiên sư và Thạch tiền bối đến đây để cứu ta, không cần câu nệ tiểu tiết, cứ thoải mái tìm kiếm.
Trong lòng tỳ nữ Triệu Nha hơi khó chịu. Tiểu thư cũng thật là, đám người này tùy tiện thăm viếng, tiểu thư lại mặc cho bọn họ đi lại khắp nơi, nếu thiếu niên áo bào đen kia biết được, liệu có chán ghét hay không?
Đối với thiếu niên tuấn tú do hồ yêu biến thành, Triệu Nha trước kia đương nhiên rất sợ hãi. Lần đầu tiên gặp mặt, cô sợ đến mức cầm kéo muốn liều mạng với kẻ háo sắc tự tiện xông vào khuê các, kết quả lại bị tiểu thư ngăn cản. Trong khoảng thời gian này, Triệu Nha mấy lần khuyên nhủ tiểu thư không có kết quả, trơ mắt nhìn tiểu thư ngày càng tiều tụy, đành phải kìm nén bi thương trong lòng, cố gắng hầu hạ tiểu thư ăn uống cho tốt.
Trần Bình An lấy ra một lá bùa dương khí khêu đèn, giấy bùa bỗng nhiên bốc cháy, chỉ là đốm lửa không lớn.
Rất dễ thấy, hồ yêu quả thật đã tới nơi này. Trần Bình An cầm lá bùa chậm rãi đi khắp mọi góc trong khuê các, phát hiện có hai nơi là bàn trang điểm hoa điểu và giường nhỏ, bùa chú bốc cháy nhanh hơn một chút.
Vẻ mặt của hắn vẫn luôn hờ hững.
Liễu Thanh Thanh và Triệu Nha đều không phải người tu hành, không biết bùa chú bốc cháy nhanh hay chậm có ý nghĩa gì. Hơn nữa với thị lực của bọn họ, chưa chắc có thể phát hiện một chút khác biệt trong đó.
Thạch Nhu thì trong lòng cười nhạt, cảm thấy oán giận thiếu nữ Liễu Thanh Thanh nhìn như nhu mì đoan trang kia. Thiên kim tiểu thư xuất thân gia đình lễ nghi thì thế nào? Còn không phải là một bụng đê tiện vô sỉ hay sao.
Trần Bình An đột nhiên nhớ tới một vấn đề, có liên quan đến thủ đoạn câu hồn áp phách, nuôi dưỡng mầm mống ma quỷ trong khiếu huyệt. Chẳng hạn như tà tu ở trấn Phi Ưng nuôi dưỡng quỷ thai trong tim phu nhân trấn chủ.
Hắn không am hiểu cách phá giải. Còn bản thân Thạch Nhu là ma quỷ, lại có kinh nghiệm luyện hóa thân xác tiên nhân, cộng thêm Thôi Đông Sơn âm thầm truyền thụ, chắc là rất quen thuộc với đường lối âm hiểm này, hơn nữa trực giác càng nhạy bén hơn.
Trần Bình An vẫn luôn xem Thạch Nhu là nữ quỷ xương khô. Cho dù thần hồn của cô đã vào thân xác tiên nhân, hắn vẫn theo thói quen xem cô là một nữ nhân. Nhưng hôm nay Thạch Nhu dùng thân xác “Đỗ Mậu” hành tẩu dương gian, như vậy lại hơi phiền phức. Nếu Liễu Thanh Thanh khăng khăng không muốn Thạch Nhu chạm vào người, nhất quyết không để Thạch Nhu giúp dò xét khí mạch hư thực, một khóc hai gào ba treo cổ, chuyện này sẽ rất khó giải quyết.
Trần Bình An cầm lá bùa đi tới bên cạnh Triệu Nha, bùa chú không có gì khác thường, vẫn chậm rãi bốc cháy. Triệu Nha cảm thấy thần kỳ, sau khi được Trần Bình An cho phép, cô vươn ngón tay đến gần lá bùa giấy vàng kia, phát hiện cũng không có cảm giác nóng bức. Trần Bình An mỉm cười đi tới bên cạnh Liễu Thanh Thanh, lá bùa còn lại non nửa đột nhiên bùng lên ngọn lửa lớn khoảng bàn tay, trong nháy mắt bốc cháy gần như hoàn toàn.
Trần Bình An hỏi:
- Liễu tiểu thư, thiếu niên kia có từng tặng đồ vật đính ước cho cô không? Liễu tiểu thư có sơ ý mang theo trên người không?
Những lời này rất hàm súc, hơn nữa không tổn thương người.
Liễu Thanh Thanh muốn nói lại thôi.
Triệu Nha nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, bây giờ là lúc nào rồi.
Nhìn ánh mắt đáng thương đầy vẻ khẩn cầu của Triệu Nha, Liễu Thanh Thanh đành phải xoay người, lấy ra một cái túi thơm bằng tơ màu cột trong người, trên đó thêu một đôi chim uyên ương.
Trần Bình An hỏi:
- Có thể cho ta xem thử không?
Liễu Thanh Thanh lắc đầu, không đáp ứng. Triệu Nha thì đã gấp muốn chết rồi.
Ánh mắt Trần Bình An trong vắt, nói:
- Liễu tiểu thư si tình, một người ngoài như ta không dám xen vào, nhưng không thể vì vậy mà đặt toàn bộ gia tộc vào tình cảnh nguy hiểm. Lỡ may, ta là nói lỡ may, Liễu tiểu thư lại phó thác sai người, cô cho đi một tấm lòng, đối phương lại có mưu đồ, đến cuối cùng Liễu tiểu thư phải giải quyết thế nào?
- Cho dù không có cái lỡ may cực đoan nhất kia, cũng không bàn đến chuyện Liễu tiểu thư và thiếu niên xứ khác kia thật lòng yêu nhau, biển cạn đá mòn, chúng ta chỉ nói một số chuyện trung gian. Một cái túi thơm, ta xem rồi, cũng sẽ không làm giảm bớt tình cảm của Liễu tiểu thư và thiếu niên kia. Ngược lại có thể khiến lương tâm của Liễu tiểu thư an ổn hơn đối với gia tộc họ Liễu, đối với vườn Sư Tử.
Lúc Trần Bình An nói chuyện, thực ra lại nhớ tới lần đầu đi đến Đại Tùy, cha con Chu Hà và Chu Lộc đi theo. Thiếu nữ Chu Lộc vì một chữ “tình”, vì nhị công tử Lý Bảo Châm của Lý gia đường Phúc Lộc, cam tâm tình nguyện làm thiêu thân lao vào lửa, kiên quyết dứt khoát, không để ý bất cứ thứ gì, còn không cảm thấy thẹn với lương tâm.
Vành mắt Liễu Thanh Thanh đỏ bừng, run rẩy đưa túi thơm yêu thích kia ra.
Trong lòng cô càng lúc càng hổ thẹn với tình lang, đưa ra túi thơm giống như móc tim gan, hai tay trống trơn, tâm tình càng trống trải, quay đầu rơi lệ.
Trần Bình An cầm lấy túi thơm, quan sát kỹ tơ năm màu, trong đó tơ đen có chất liệu tương đồng với lông cáo lúc trước rơi xuống, bốn loại khác thì tạm thời không biết lai lịch. Hắn mở túi thơm ra, bên trong chỉ là một ít đồ vật dùng để cầu khấn Chức Nữ cho mình khéo tay thêu thùa. Trần Bình An sợ ánh mắt của mình nông cạn, không nhìn ra sự thần bí bên trong, bèn quay đầu nhìn về Thạch Nhu.
Thạch Nhu cũng lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Túi thơm giống như một ngọn đèn lồng sáng ban đêm, có thể giúp hồ yêu kia thuận lợi tìm được vị tiểu thư này. Còn đồ vật bên trong, không có nhiều điều để nói.
Trần Bình An đưa túi thơm cho Thạch Nhu, nói:
- Ngươi cầm trước.
Sau đó hắn bỗng lấy ra dây trói yêu luyện chế ở núi Đảo Huyền. Dây trói yêu này dùng râu rồng màu vàng của lão giao long cảnh giới Nguyên Anh ở khe Giao Long làm cơ sở, cấp bậc xem như khá cao trong số pháp bảo kỳ lạ trên thế gian.
Thạch Nhu dùng một tay cầm lấy túi thơm, cất vào trong tay áo, tay kia cầm dây trói yêu màu vàng ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra không tầm thường, trong lòng bớt đi một chút oán hận. Túi thơm ở trong tay cô, chẳng phải là dẫn họa lên người sao? Nhưng có thêm dây trói yêu này, xem như Trần Bình An đã bù đắp một chút cho cô sau khi “tận dụng mọi thứ”.
Trần Bình An nói với Liễu Thanh Thanh:
- Còn xin Liễu tiểu thư để chúng ta bắt mạch. Rất nhiều pháp thuật trên núi ẩn giấu rất sâu, chỉ dùng phương pháp xem khí thì không nhìn ra đầu mối.
Đầu tiên là bước vào khuê các, sau đó muốn cô giao ra túi thơm, bây giờ còn muốn tiếp xúc trực tiếp. Liễu Thanh Thanh trong lòng đau khổ, mặt đầy nước mắt, tức giận nhìn Trần Bình An, nức nở nói:
- Các ngươi không nên được voi đòi tiên! Có phải sau khi bắt mạch thì còn muốn ta cởi đồ, các ngươi mới chịu thôi?
Trần Bình An bình tĩnh ôn hòa nói:
- Đương nhiên sẽ không.
Liễu Thanh Thanh thẹn quá hóa giận, xoay người nằm trên bàn trang điểm hoa điểu, vai run rẩy, khóc không thành tiếng, nói đứt quãng:
- Ta muốn gặp cha ta... nếu ông ấy ở đây... sẽ không mặc cho các ngươi tùy ý sỉ nhục ta.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, nói với Thạch Nhu:
- Ta thay ngươi hộ giá, ngươi hãy dùng diện mạo vốn có hiện thân, lại bắt mạch giúp cô ấy.
Mặc dù trong lòng Thạch Nhu có nhiều thành kiến với Trần Bình An, nhưng có một điểm cô không hề hoài nghi, đó là Trần Bình An chỉ cần nói ra khỏi miệng thì nhất định sẽ làm.
Thế là tỳ nữ Triệu Nha nhìn thấy từ trong thân thể lão già kia, có một mỹ nhân tay áo sặc sỡ bồng bềnh bay ra, như thật như giả, khiến cô kinh tâm động phách.
Triệu Nha vội vàng hô lên:
- Tiểu thư, tiểu thư, cô mau nhìn!
Liễu Thanh Thanh lau nước mắt trên mặt, quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một cô gái xa lạ dung nhan dường như còn trên cả mình, mà lão già lúc trước thì đứng yên tại chỗ, giống như đang ngủ gật.
Thạch Nhu mặt không cảm xúc, nói:
- Đưa tay ra!
Liễu Thanh Thanh ngơ ngác, giơ cánh tay lên, Thạch Nhu liền chụp lấy cổ tay giống như một đoạn ngó sen trắng.
Lúc Thạch Nhu kiểm tra khí tức trong cơ thể Liễu Thanh Thanh, Trần Bình An lại tiếp tục quan sát căn phòng này, đột nhiên phát hiện tỳ nữ kia đang nháy mắt với mình. Theo phương hướng Triệu Nha ám thị, hắn nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo chưa cất vào ngăn kéo, giống như hộp chứa son phấn của nữ nhân.
Trần Bình An im lặng không nói gì, bước chân chuyển động, đi tới cầm lấy hộp nhỏ, mở ra nhìn, thấy bên trong chứa mấy viên thuốc, tỏa ra mùi hơi tanh. Hắn bèn giả vờ vừa ngẫu nhiên phát hiện, quay đầu hỏi Liễu Thanh Thanh:
- Dám hỏi Liễu tiểu thư, những viên thuốc trong này là thuốc bổ của vườn Sư Tử, hay là tiên sư bên ngoài tặng cho?
Triệu Nha cảm thấy vị công tử trẻ tuổi đeo kiếm này đúng là tâm tư linh hoạt, còn hiểu ý người khác, mọi chuyện đều suy nghĩ cho đối phương. Nếu đổi thành những tiên sư trước kia, người người đều nghênh ngang kiêu ngạo, thiếu điều muốn dán lên trán mình hai chữ “thần tiên”. Hễ mở miệng là gọi hồ yêu nghiệp chướng ngay trước mặt tiểu thư nhà mình, để tiểu thư nghe được, làm sao không cảm thấy chối tai và thương tâm.
Liễu Thanh Thanh rụt rè nói:
- Là thuốc an thần mà y đưa cho ta, nói là có thể bồi bổ thân thể, an thần dưỡng khí.
Thực ra Thạch Nhu đã sớm ngửi được mùi thuốc gay mũi kia, liếc mắt một cái, sau đó cười lạnh nói:
- Thuốc an thần? Có biết thế nào là thuốc an thần thật sự không? Đây là một trong số đan dược tà đạo dùng để nuôi quỷ và chế tạo con rối trên thế gian. Sau khi dùng, hồn phách của người sống hoặc ma quỷ sẽ dần dần ngưng kết, quy cách định hình. Ba hồn bảy phách vốn lang thang bất định, tự do tự tại, sẽ bị người ta từng chút nặn thành phôi đồ vật, giống như dùng đất đai rừng núi chế tạo đồ sứ. Bồi bổ thân thể? Hừ!
Bên miệng Thạch Nhu nở một nụ cười chế giễu, nói:
- Đương nhiên tình lang của Liễu tiểu thư có thể sẽ nói, đây là một môn bí pháp thượng thừa của tiên gia trên núi, dùng để tu bổ vãn bối gia tộc cơ sở non yếu, tố chất không đủ, giúp người thường không có tư chất tu hành một bước lên trời. Những lời này không phải hoàn toàn là giả, có điều những động phủ trên núi không tiếc làm như vậy, một là môn phái nhỏ tiền đồ không lớn, hai là tình cảnh không ổn, khó khăn trùng trùng, nhất định phải có thêm một ít tu sĩ đi đường tắt.
- Dùng loại thuốc an thần còn có tên là “thuốc cụt đầu” này, hậu hoạn vô cùng, bị trời đất căm ghét. Người thì là người nửa chết, quỷ thì là quỷ nửa sống, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Sau khi trở thành đồ chứa linh khí núi sông, lại bị người ta đập vỡ, vét sạch linh khí bên trong. Còn như kết cục của đồ chứa bị vỡ thế nào, ha ha, một là hồn bay phách lạc không có kiếp sau, hai là sau khi chết một điểm linh quang không tan, nhất định sẽ trở thành ác quỷ.
Thạch Nhu nói rất thẳng thắn, Triệu Nha nghe được sắc mặt nhợt nhạt.
Liễu Thanh Thanh đầu tiên là trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn chưa hết hi vọng, rất nhanh đã tìm cho mình một lời giải thích hợp lý.
Sắc mặt Trần Bình An âm trầm. Loại thủ pháp tiên gia này, chẳng phải giống như làm đồ sứ bản mệnh ở động tiên Ly Châu sao?
Ban đầu hắn thay đổi tuyến đường, không đến kinh thành, lựa chọn tới vườn Sư Tử tham gia vào vũng nước đục này, là vì câu nói của người đọc sách mà người đưa hương miếu thờ hà bá đã kể, “nơi có yêu ma quấy phá, nhất định có thiên sư kiếm gỗ đào”. Hắn nhớ tới bằng hữu Trương Sơn Phong, thiên sư khác họ của núi Long Hổ. Nếu Trương Sơn Phong không theo sư phụ đến núi Long Hổ, nghe được chuyện này nhất định sẽ tới đây bênh vực kẻ yếu.
Như vậy hiện giờ Trần Bình An là vì không tin tà. Một tai họa không chừng ngay cả thân phận hồ yêu cũng là ngụy trang, lại làm xằng làm bậy, không chỉ khuấy động khí vận núi sông, dòm ngó văn vận nhà họ Liễu, còn muốn hại tính mạng người khác, dụng tâm hiểm ác, thủ đoạn tàn nhẫn, quả thật chết một lần cũng không hết tội.
Trần Bình An đi ra cửa, trước tiên bảo Bùi Tiền đi vào khuê các, lại bảo Chu Liễm lập tức đi xin vườn Sư Tử mấy nén vàng của quan gia triều đình, nghiền thành bột, chế tạo sơn vàng càng nhiều càng tốt.
Hắn muốn vẽ bùa trấn áp.
- --------
Bà lão thân là thổ địa khu vực vườn Sư Tử, cũng không theo tới lầu thêu. Lý do là khuê các đã có Trần tiên sư trấn giữ, Liễu Thanh Thanh tạm thời không cần lo lắng, bà ta phải bảo vệ đông đảo tộc nhân họ Liễu gồm cả Liễu lão thị lang.
Trong từ đường họ Liễu, bà lão trên người không còn năm sợi dây thừng của hồ yêu, tinh thần sung mãn, khí tức dồi dào.
Trên thực tế, các đời gia chủ họ Liễu đều biết về vị Liễu Thụ nương nương tuổi tác còn lớn hơn vườn Sư Tử này. Hàng năm trong hương khói cung phụng tế lễ tổ tiên, có một phần lớn là dành cho vị thần linh bảo vệ họ Liễu này.
Lúc này trong từ đường tổ tông nhiều người chen chúc, rất nhiều đầy tớ vốn không có tư cách đi vào bên trong, Liễu lão thị lang cũng bảo quản gia lão Triệu dẫn bọn họ tới đây. Nếu chuyện này truyền đi, Liễu lão thị lang rất dễ bị chụp mũ “không hợp thân phận, khinh nhờn tổ tiên”.
Liễu lão thị lang và hơn hai mươi tộc nhân họ Liễu, lúc này đang ở cùng nhau trong từ đường yên tĩnh. Rất nhiều người vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy vị Liễu Thụ nương nương này.
Ngoài ra còn có hai người khác họ cư ngụ ở vườn Sư Tử nhiều năm, đứng ở ngoài cùng, cũng không xen vào chuyện của nhà họ Liễu.
Vườn Sư Tử có thầy giáo dạy học tại nhà. Ba mươi năm trước sau khi một vị đại nho trí thức đức cao vọng trọng từ nhiệm, lại mời một vị tiên sinh không có danh tiếng đến dạy học.
Đây cũng là một chuyện lạ. Khi đó triều đình và giới văn đàn đều tò mò, rốt cuộc là vị đại nho nào được Liễu lão thị lang coi trọng, đảm nhiệm sư trưởng truyền đạo giảng dạy cho con cháu họ Liễu.
Có điều sau đó con trai trưởng của Liễu lão thị lang, khoa cử thuận lợi nhưng không gây được chú ý, tuy xuất thân tiến sĩ nhưng thứ bậc lại xếp ở nhóm sau, văn chương thi cử và thơ từ ca phú đều không coi là xuất sắc. So với Liễu lão thị lang văn chương kiệt xuất, có thể nói là hổ phụ sinh khuyển tử, cho nên mọi người đều không hứng thú suy đoán thân phận của vị thầy giáo mới kia. Đệ tử dốc lòng dạy ra chỉ bình thường như vậy, người làm thầy có thể tốt đến đâu?
Còn như Liễu Thanh Sơn, lúc nhỏ là thần đồng danh chấn bốn phương, văn chương bay bổng giống như phụ thân Liễu Kính Đình. Nhưng đó là bản lĩnh của chính hắn, không liên quan nhiều đến học vấn của thầy giáo.
Lúc này Liễu Kính Đình và Liễu Thụ nương nương đang xảy ra tranh chấp.
Theo như quan điểm của Liễu Thụ nương nương, dù thế nào cũng phải cố gắng tranh thủ, thậm chí không tiếc mặt mũi yêu cầu người trẻ tuổi họ Trần kia ra tay giết yêu, diệt cỏ tận gốc, không chừa hậu hoạn, tuyệt đối không thể để hắn chỉ cứu người chứ không giết yêu.
Liễu Kính Đình liền kể lại chuyện nữ đạo sĩ ra tay tiêu diệt ảo ảnh của hồ yêu.
Liễu Thụ nương nương nghe được chỉ cười nhạt:
- Một đạo cô xứ khác, nếu vườn Sư Tử gởi gắm tất cả hi vọng vào cô ta, kết cục sẽ chẳng tốt đến đâu.
Con gái lớn Liễu Thanh Nhã liền yếu ớt nói một câu:
- Nhưng Trần tiên sư kia cũng là người xứ khác.
Liễu Thụ nương nương liếc nhìn cô gái tóc dài não ngắn này, khiến cô ta sợ hãi vội vàng ngậm miệng.
Bà lão nói như đinh đóng cột:
- Thanh niên họ Trần kia dù sao cũng là một người đọc sách.
Sau khi Liễu Kính Đình cân nhắc một phen, vẫn không muốn dùng các loại thủ đoạn trái với lương tâm, cột chung người trẻ tuổi họ Trần kia với vườn Sư Tử.
Liễu Thụ nương nương cũng không nể mặt, chỉ vào mũi vị lão thị lang này mắng lớn:
- Họ Liễu bảy đời vất vả xây dựng, mới có quang cảnh hôm nay. Nếu như hương khói đoạn tuyệt trên tay ngươi, sau khi Liễu Kính Đình ngươi chết, có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông sao? Ngươi không có lỗi với những bài vị trong từ đường vườn Sư Tử sao? Vì bảo vệ dòng chính họ Đường mà đứng ra can gián, bị gậy đánh chết. Vì cứu trung thần chính trực, bị lưu đày ba ngàn dặm mà chết. Làm quan tạo phúc một phương, hết lòng hết sức, tâm huyết kiệt quệ mà chết. Có cần ta nói cho ngươi nghe tên của bọn họ không?
Vẻ mặt Liễu Kính Đình sầu khổ.
Bà lão tiếp tục mắng:
- Nếu ngươi da mặt không dày, ôm khư khư cái danh hiệu lão thị lang rắm chó, vậy họ Liễu các ngươi chắc chắn sẽ không bước qua nổi cái hố này. Liễu Kính Đình ngươi chết rồi thì thôi, còn hại vườn Sư Tử phải đổi họ, con cái tan tác. Trong lầu có nhiều sách quý như vậy, đến khi thế hệ Liễu Thanh Sơn già rồi, cuối cùng có thể lưu lại mấy quyển?
Liễu Kính Đình không biết phải trả lời thế nào, người khác lại càng không dám lên tiếng.
Trầm mặc rất lâu, không khí nặng nề.
Lúc này Liễu Thanh Sơn khập khiễng đi lên trước mấy bước, nói với bà lão:
- Liễu Thụ nương nương, ngài dường như đã nói sai một điểm.
Bà lão nheo mắt lại, khinh thường nói:
- Hả? Thằng nhóc muốn dạy ta thế nào?
Liễu Thanh Sơn trầm giọng nói:
- Họ Liễu ta có thể truyền thừa đến nay, hương khói không dứt, chính là nhờ tổ tiên chính trực, lưu lại tổ huấn gia quy, con cháu tuân thủ nghiêm ngặt. Cho nên mới có hôm nay vườn Sư Tử một phương gặp nạn, tám phương chi viện. Nếu bây giờ làm trái đức hạnh, làm trái lễ nghĩa, cho dù may mắn giữ gìn được vườn Sư Tử, nhưng nếp nhà họ Liễu xem như đã không còn ngay thẳng rồi.
Bà lão cười lớn không thôi, chế nhạo:
- Thằng nhóc đừng tưởng rằng đọc được vài cuốn sách là có bản lĩnh nói những chuyện viễn vông này với lão hủ. Người chết hết rồi, trăm năm sau, ngoại trừ quyển “văn tập vườn Sư Tử” kia, còn ai nhớ đến họ Liễu các ngươi gặp nạn?
Không cho thư sinh Liễu Thanh Sơn có cơ hội lên tiếng, bà lão tiếp tục cười nói:
- Ngươi là một tên què không còn hi vọng công danh, cũng có mặt mũi nói những lời xằng bậy này? Đúng là không hiểu rõ tình hình thực tế chỉ biết nói mồm. Ha ha, hôm nay Liễu Thanh Sơn ngươi đứng vững được sao?
Ban đầu vì muốn cứu em gái, Liễu Thanh Sơn cùng với lão thần tiên đạo quán đã lén lút rời khỏi vườn Sư Tử, đi tìm tiên sư chính đạo thật sự, nhưng giữa đường lại gặp tai họa. Chân bị thương là nỗi đau thể xác, mà đường làm quan bị cắt đứt, tất cả hoài bão đều trôi theo dòng nước, đây mới là đau khổ lớn nhất của người đọc sách Liễu Thanh Sơn này.
Vì vậy tỳ nữ Triệu Nha cũng không dám nhắc đến chuyện bi thảm này với tiểu thư, nếu không Liễu Thanh Thanh từ nhỏ đã thân thiết với nhị ca Liễu Thanh Sơn, nhất định sẽ áy náy khó chịu. Trên thực tế sau khi Liễu Thanh Sơn được người khiêng về vườn Sư Tử, chuyện đầu tiên chính là xin phụ thân Liễu Kính Đình che giấu chuyện này với em gái.
Lúc này Liễu Thụ nương nương, vị thổ địa bảo vệ vườn Sư Tử hơn hai trăm năm này, lại vạch trần vết sẹo trong lòng hắn. Sau khi Liễu Thanh Sơn bị thương ở chân, vẫn chưa từng thất lễ trước mặt người ngoài, nhưng lúc này sắc mặt cũng tái xanh, hai tay nắm chặt.
Bà lão tiếp tục xát muối vào vết thương của thư sinh trẻ tuổi:
- Trước khi què chân thì ta còn kính ngươi ba phần. Chân què rồi, Liễu Thanh Sơn ngươi đời này đã định sẵn là một phế vật, nấp ở vườn Sư Tử ăn rồi chờ chết. Ta khuyên ngươi nên kịp thời gỡ câu đối trong thư phòng xuống đi, không sợ làm trò cười cho người khác sao?
Liễu Kính Đình sầm mặt lại, trầm giọng nói:
- Liễu Thụ nương nương, xin lão nhân gia ngài có chừng có mực!
Bà lão hừ lạnh một tiếng.
Liễu Kính Đình vỗ vai con trai thứ hai. Liễu Thanh Sơn hai mắt nhòa đi, gật đầu với phụ thân mà mình kính trọng nhất, ra hiệu mình không sao, sau đó cúi đầu, mặt đầy nước mắt.
Nhân sinh giữa trời đất, đại trượng phu đổ lệ, nhất định là tan nát cõi lòng.
Vườn Sư Tử có hai vị tiên sinh dạy học tại nhà, một ông lão tuổi xế chiều nói năng thận trọng, cùng với một nho sĩ trung niên lịch sự tao nhã. Lúc này nho sĩ trung niên hơi nhíu mày.
Ông lão khẽ lắc đầu với nho sĩ trung niên, người sau liền im lặng.
Quản gia lão Triệu vẫn luôn chờ dưới lầu thêu bỗng chạy vào từ đường, đi tới chỗ Liễu lão thị lang và Liễu Thụ nương nương, lau mồ hôi trán một cái, cười nói:
- Trần công tử muốn vườn Sư Tử chúng ta chuẩn bị sơn vàng để vẽ bùa, phải dùng nén vàng quan gia nghiền thành bột. Trần công tử nói là càng nhiều càng tốt, sau đó sẽ vẽ bùa ở lầu thêu.
Vẻ mặt bà lão nghiêm nghị nói:
- Vậy còn không mau đi chuẩn bị, một chút vàng bạc này có tính là gì?
Lão quản gia quay đầu nhìn Liễu Kính Đình.
Lão thị lang gật đầu nói:
- Đi đi!
Ông ta đột nhiên gọi lão quản gia lại, bước nhanh tới, nói:
- Lão Triệu, ta đi theo ngươi. Lại gọi thêm một ít đàn ông trai tráng can đảm, nhưng bọn họ phải tự nguyện mới được.
Không ngờ bà lão lại ấn tay lên vai lão thị lang, ngăn cản ông ta, nói:
- Ngươi đi? Liễu Kính Đình ngươi bị thần kinh rồi phải không? Lỡ may hồ yêu kia bất chấp tất cả, trước tiên giết chết trụ cột là ngươi rồi bỏ chạy, cho dù con gái ngươi còn sống, đến lúc đó vườn Sư Tử sẽ là một gian hàng rách nát, dựa vào ai để chống đỡ gia tộc này? Dựa vào một tên què, hay là dựa vào đứa con trai trưởng tầm thường kia, làm một quận chủ cũng đã vất vả?
Liễu Kính Đình tức giận, thật coi ông ta sống trong quan trường nhiều năm như vậy là ăn cơm khô (bất tài) sao? Thổ địa trước mắt này gấp gáp như vậy, suy cho cùng còn không phải là lo lắng hương khói của họ Liễu vườn Sư Tử đoạn tuyệt, sẽ liên lụy tới kim thân đại đạo của bà ta?
Bà lão thấy Liễu Kính Đình hiếm hoi nổi giận, cũng hơi do dự, giọng điệu mềm xuống, dùng lời hay khuyên nhủ:
- Chẳng phải thánh hiền cũng khuyên bảo người đọc sách các ngươi, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ? Liễu Kính Đình ngươi là một thư sinh nho nhã yếu đuối, còn thua đám đàn ông trai tráng hộ vệ làm việc vặt ở vườn Sư Tử, ngươi đi thì có tác dụng gì? Có thể mang được mấy nén vàng? Không sợ hồ yêu bắt ngươi để uy hiếp vườn Sư Tử sao?
Liễu Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị nói:
- Ta đi, cho dù không mang nổi mấy nén vàng, nhưng ở bên cạnh trông chừng vẫn có thể giảm bớt sơ suất.
Liễu Kính Đình chỉnh lại vạt áo giúp đứa con trai này, nói:
- Cẩn thận một chút. Không làm quan thì thế nào? Người đọc sách mưu mô khó lường lại chiếm giữ địa vị cao, đã không xem là người đọc sách thật sự. Con trai của ta chân phế rồi, không làm quan được, nhưng vẫn có thể làm người đọc sách cả đời. Đã không thể trị quốc bình thiên hạ, vậy thì làm tốt tu thân tề gia, làm được không?
Liễu Thanh Sơn cuối cùng đã nở nụ cười, nói:
- Cha, chuyện này không khó.
Liễu Thanh Sơn đi với lão quản gia, dẫn theo một nhóm đầy tớ trai tráng của vườn Sư Tử, gần như người người đều hăng hái, rời khỏi từ đường này.
Liễu Kính Đình cũng không nhìn bà lão kia, đi tới trước mặt hai vị tiên sinh khác họ tuổi tác chênh nhau một thế hệ, chắp tay thi lễ cảm ơn:
- Cảm tạ Phục phu tử và Lưu tiên sinh, đã dạy ra cho họ Liễu một người đọc sách, có thể lưu truyền khí tiết chính trực.
Vẻ mặt Phục phu tử vẫn thản nhiên, thậm chí còn không gật đầu một cái. May mà vườn Sư Tử đã quen với chuyện này, dù ở trước mặt ai thì vẻ mặt của ông ta vẫn cứng nhắc như vậy.
Nho sĩ trung niên cười cười nói:
- Truyền đạo giảng dạy cho đệ tử là chức trách của người thầy.
- --------
Trong một viện nhỏ, có bốn nhân sĩ nghĩa hiệp đường xa tìm đến, đã trở thành thượng khách của vườn Sư Tử sớm hơn cả Trần Bình An.
Công tử trẻ tuổi họ Độc Cô cùng với tỳ nữ xinh đẹp bên cạnh tên là Mông Lung, cộng thêm hai thầy trò tu sĩ nuôi dưỡng mèo rừng nhỏ và rắn xanh biếc.
Hai bên vô tình gặp gỡ, từng cùng nhau trấn áp một ngọn núi yêu ma hoành hành. Chủ tớ Độc Cô công tử ra sức nhiều hơn, nhưng chỉ lựa chọn một ít đồ vật văn nhã bình thường, còn mấy món linh khí quý giá và một đống tiền thần tiên, đều để lại cho hai thầy trò kia.
Hai thầy trò lén lút cân nhắc một chút, cảm thấy tính mạng của cả hai cộng lại, cũng không đáng để vị công tử kia thả dây dài câu cá lớn, bèn mặt dày đi theo đôi chủ tớ này. Sau đó bọn họ thật sự chiếm được lợi ích, hai lần trảm yêu trừ ma, lại có mấy trăm đồng tiền hoa tuyết vào túi. Đương nhiên trong thời gian đó lão tu sĩ đã cẩn thận thăm dò, vị công tử cao quý tự xưng là đến từ vương triều Chu Huỳnh kia, đúng là không có tâm tình tranh tiền tài với người khác.
Công tử chưa từng ra tay, bảo rằng hắn chỉ là kẻ lỗ mãng giang hồ, học được một chút công phu mèo quào. Hai thầy trò cũng không ngốc, dĩ nhiên là không tin chuyện này. Mà tỳ nữ kia mấy lần ra tay đúng là dọa người.
Cô là một kiếm tu, không chỉ như vậy, còn có thể thi triển ra pháp thuật tiên gia trong truyền thuyết, điều khiển một thần linh dạo đêm cao ba trượng.
Tỳ nữ Mông Lung cũng không phải là lão yêu bà dung mạo trẻ trung gì, mà là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi.
Dùng một thiên tài có hi vọng trở thành địa tiên kiếm tu làm nha hoàn bưng trà đưa nước, còn xem đó là chuyện hiển nhiên. Người có đầu óc một chút, đều biết thân thế bối cảnh của Độc Cô công tử kia sâu không thấy đáy.
Có điều ông lão vắt hết óc, vẫn không nghĩ ra vương triều Chu Huỳnh có nhân vật lớn họ Độc Cô nào. Lại tìm tòi về phía nam phía bắc một phen, có thể lục ra hai hào phiệt môn phái, một là trụ cột của triều đình một nước, một thì trong nhà có Kim Đan trấn giữ, nhưng so với gia sản đã lộ ra của người trẻ tuổi kia thì vẫn không phù hợp lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta chỉ cho rằng trong vương triều Chu Huỳnh kiếm tu mọc lên như rừng, có quá nhiều lão rùa già chìm dưới đáy nước, người trẻ tuổi này đến từ một phủ đệ tiên gia không thích rêu rao.
Lúc này Độc Cô công tử đứng ở cửa sổ, nhìn sắc trời không bình thường bên ngoài, nói:
- Xem ra hồ yêu đã bị người trẻ tuổi họ Trần kia giẫm phải đuôi rồi. Như vậy càng tốt, không cần chúng ta phải ra tay. Chỉ tiếc bức tranh chữ và bình hoa mai của vườn Sư Tử, đều là vật trang trí thanh nhã hàng đầu. Không biết sau khi họ Trần thành công, có chịu bán cho ta hay không.
Tỳ nữ Mông Lung cười nói:
- Người biết hàng đều nhìn trúng món pháp bảo tổ truyền kia, để lại trong tay họ Liễu cũng chỉ là gân gà. Công tử thì tốt, chỉ muốn những đồ vật không đáng mấy đồng tiền thần tiên.
Độc Cô công tử thở dài nói:
- Xong chuyện ở đây, chúng ta lại phải bôn ba vất vả rồi.
Mông Lung cũng rầu rĩ nói:
- Công tử, chúng ta tìm người tìm đầu mối như vậy, chẳng khác nào mò kim đáy biển, dường như hơi khó.
Độc Cô công tử bất đắc dĩ nói:
- Không có con đường nhanh gọn nào khác, chỉ có thể dùng phương pháp chậm chạp này. Chúng ta cứ xem như giải sầu là được rồi, vừa đi dạo vừa chờ đợi tin tức trên núi.
Mông Lung hơi tức giận:
- Người chịu nói chuyện, chúng ta đã tìm được, kết quả lại chẳng biết gì cả. Người không muốn mở miệng, lai lịch lại không nhỏ, chúng ta không tiện công khai thân phận, không trêu chọc nổi. Những kẻ đáng ghét kia có gì tài giỏi, chẳng phải là ỷ vào thân phận Bắc Câu Lô Châu, sống lâu hơn mấy trăm năm, hôm nay cảnh giới cao hơn một chút sao. Theo nô tỳ thấy, không tới ba mươi năm, công tử sẽ có thể dùng một tay đối phó với bọn họ.
Độc Cô công tử không để ý tới lời oán trách của tỳ nữ, nói:
- Trước tiên phải tìm được cô gái trẻ tuổi kia rồi tính sau.
Mông Lung ngồi bên cạnh bàn, trong lúc rãnh rỗi đùa nghịch mấy quân cờ trên bàn, vừa tùy ý di chuyển chúng vừa nói:
- Một tu sĩ nhỏ không có danh tiếng, chỉ biết tên họ, ở trên chiếc thuyền núi Đả Tiếu kia mà thôi, đầu mối thật sự quá ít. Nếu không phải nhà sư vân du kia nhắc đến cô ta, chúng ta sẽ càng giống con ruồi quay vòng. Công tử, nô tỳ cảm thấy nhớ nhà rồi. Không được lừa gạt nô tỳ, sau khi tìm được tu sĩ nhỏ kia, chúng ta sẽ quay về nhà nhé.
Độc Cô công tử quay đầu trêu chọc:
- Ấy, ngươi là một luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp, lại không biết xấu hổ gọi người khác là tu sĩ nhỏ?
Mông Lung cười híp mắt nói:
- Nhưng nô tỳ dù sao cũng là một kiếm tu.
Độc Cô công tử trừng mắt giả vờ tức giận nói:
- Cái loài kiếm tu này chỉ biết ăn tiền, tổn thương tình cảm, có gì đáng để khoe khoang.
Mông Lung che miệng cười duyên:
- Lời này người khác nói được, nhưng công tử thì không. Tiền thần tiên mà nô tỳ ăn mất, không nói đến tương lai nhất định kiếm lại được, đặt ở trong nhà công tử chẳng phải giống như hạt cát trong sa mạc sao?
Độc Cô công tử lắc đầu:
- Chờ ngươi thật sự bước vào năm cảnh giới trung, sẽ không nói như vậy nữa. Một địa tiên kiếm tu, thiên tài địa bảo hao phí trên đường tu hành, ít nhất phải gấp đôi lục địa thần tiên bình thường.
Mông Lung gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Chủ công và chủ mẫu đúng là xài tiền như nước, nếu không chúng ta cũng không thua kém Phù gia thành Lão Long.
Độc Cô công tử vừa bực vừa buồn cười nói:
- Gan lớn rồi à? Dám nói cha mẹ ta không đúng ngay trước mặt ta.
Mông Lung làm nũng nói:
- Công tử là người tốt mà, nô tỳ sợ cái gì?
Độc Cô công tử cười nói:
- Sớm muộn gì cũng là khuê nữ gả cho người khác, giống như nước hắt ra ngoài, công tử ta đúng là một kẻ tốn tiền oan.
Mông Lung lắc đầu nói:
- Không lấy chồng đâu, gả cho những kẻ chỉ có mã ngoài kia làm gì, đời này nô tỳ chỉ theo công tử.
Độc Cô công tử không tỏ ý kiến, quay đầu tiếp tục nhìn sắc trời:
- Hành vi của hồ yêu kia rất kỳ lạ, không dễ đối phó. Hi vọng người trẻ tuổi kia hợp sức với nữ đạo sĩ dùng đao, có thể không gặp nguy hiểm.
Mông Lung cười nói:
- Công tử thật là lòng dạ Bồ Tát.
Độc Cô công tử tự giễu nói:
- Ta đang nghĩ chỉ cần tốn tiền chứ không ra sức, vẫn có thể mua được hai món đồ kia. Còn như trong ngoài vườn Sư Tử kết cục thế nào, ta không có hứng thú. Là tốt hay xấu, là sống hay chết, đều là tự tìm lấy.
- --------
Qua hơn nửa canh giờ, bên phía lầu thêu, ba người Chu Liễm, lão quản sự và Liễu Thanh Sơn đi tới, từng người bưng một bình sơn vàng đặc chế lớn cỡ bình rượu.
Trong lầu thêu, âm hồn Thạch Nhu đã trở về thân xác tiên nhân, ngồi trong góc nhắm mắt dưỡng thần.
Bùi Tiền chờ đợi rất buồn chán, chỉ hận mình không có cách nào chép sách, nếu không hôm nay sẽ bớt đi một giờ học. Sau đó Triệu Nha thấy trên trán cô bé dán bùa chú rất thú vị, bèn đến gần bắt chuyện, cuối cùng dẫn Bùi Tiền đã sớm động tâm nhưng ngại mở miệng đi quan sát lồng loan kia. Sau khi Bùi Tiền nhìn kỹ thì giống như mở rộng tầm mắt.
Lão quản sự và Liễu Thanh Sơn đều không lên lầu, cùng nhau trở về từ đường. Trước khi rời đi, Liễu Thanh Sơn nhìn về nơi cao lầu thêu vái chào.
Trong phòng, Trần Bình An cầm lấy bút lông, Chu Liễm ở bên cạnh cầm bình sứ “nghiên mực” chứa đầy sơn vàng “mực nước”. Trước tiên Trần Bình An vẽ bùa lên một cây cột, đều là bùa chú học được từ quyển “Đan Thư Chân Tích” do Lý Hi Thánh tặng.
Ngòi bút chấm sơn vàng, lông bút chắc chắn.
Không cần Trần Bình An nhiều lời, Chu Liễm đã rung vai cười nói:
- Mời công tử.
Mũi chân Trần Bình An nhún một cái, tay cầm bút lông bồng bềnh nhảy lên, một chân giẫm lên vai Chu Liễm hơi khuỵu đầu gối xuống, bắt đầu vẽ bùa bảo tháp trấn yêu lên trên cùng cây cột, liền mạch lưu loát. Sau đó lại dùng pháp bào Kim Lễ và Thủy phủ tích góp linh khí, đổi một phương thức khác, lại vẽ một lá bùa trấn yêu.
Sau hai lá, Trần Bình An lại giẫm lên vai Chu Liễm, vẽ đầy bùa chú ở xà nhà các nơi.
Sau khi đáp xuống đất, hắn tiếp tục vẽ bùa lên tường và cửa sổ khuê các. Ngoại trừ bùa trấn yêu có hiệu quả trực tiếp nhất, còn có ba loại khác, bao gồm bùa tĩnh tâm an bình và bùa gột bẩn rửa bụi, những loại bùa cơ bản nhất trong “Đan Thư Chân Tích”, đồng thời còn vẽ mấy lá bùa dương khí khêu đèn ở cửa.
Trong thời gian đó Chu Liễm nhẹ giọng hỏi:
- Công tử có muốn nghỉ ngơi một lúc không.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không chừng đại yêu kia đang trên đường tới, không thể trì hoãn, vẽ thêm một lá cũng là chuyện tốt.
Vẽ bùa trong khuê các xong, Trần Bình An chỉ mới dùng hơn nửa bình sơn vàng. Sau đó hắn đi ra hành lang ngoài phòng, tiếp tục vẽ bùa trấn yêu lên lan can, cùng với thử vẽ mấy lá bùa sắc kiếm và bùa chém khóa tương đối tốn sức.
Mật bùa đã thành, có điều sau khi một lá bùa hoàn thành, linh quang kéo dài bao lâu là một chuyện, có thể chịu được bao nhiêu pháp thuật của đại yêu công kích lại là chuyện khác.
Trần Bình An chỉ có thể giống như một anh nông dân cần cù chăm chỉ, đất đai nhà mình cằn cỗi, không phải ruộng tốt, muốn mỗi mẫu đất thu hoạch hiệu quả, vậy thì dùng số lượng bù chất lượng.
Trong bình vẫn còn dư sơn vàng. Trần Bình An đạp lên lan can ngoài phòng, cùng với Chu Liễm lướt lên nóc nhà, ngồi xuống vẽ bùa trên đó.
Bùi Tiền cuối cùng đã tìm được cơ hội khoe khoang. Lúc trước Trần Bình An vừa bắt đầu vẽ bùa, cô đã khoanh hai tay trước ngực, ngẩng đầu lên cao, nói với tỳ nữ Triệu Nha:
- Nha nhi tỷ tỷ, bản lĩnh vẽ bùa của sư phụ ta rất lợi hại đúng không? Tỷ cảm thấy mấy chữ triện hoa điểu kia viết có đẹp không? Có phải rất có phong cách quý phái không?
Triệu Nha không phải người tu hành, không nhìn ra thủ đoạn bùa chú này của Trần Bình An công lực sâu cạn thế nào, nhưng cô là nha hoàn bên cạnh tiểu thư Liễu Thanh Thanh, rất có kiến thức với cầm kỳ thư họa. Cô thật sự không cảm thấy chữ triện cổ trong bùa chú của vị tiên sư áo trắng kia đẹp mắt ra sao, nhưng Bùi Tiền đều đã hỏi như vậy, cô đành phải trả lời qua loa mấy câu, không muốn làm cô bé thất vọng mà thôi.
Không ngờ sau khi Bùi Tiền nghe xong mấy câu phụ họa vô vị của Triệu Nha, lại lắc đầu nói:
- Nha nhi tỷ tỷ, tỷ không hiểu, chữ của sư phụ ta tốt ở chỗ... có tiên khí đấy.
Bùi Tiền rất hài lòng với lý do tạm thời nghĩ ra này.
Triệu Nha phì cười, ra vẻ tỉnh ngộ nói:
- Thì ra là vậy, chỉ trách ta mắt kém. Chẳng có cách nào, dù sao ta cũng không phải thần tiên trên núi giống như các ngươi, không nhìn ra được đường lối thật sự.
Bùi Tiền biết rõ đối phương chỉ trả lời cho có lệ, lén liếc xéo một cái, cũng lười nói thêm. Cô tiếp tục nằm trên bàn, mở to mắt quan sát cảnh tượng trong chiếc lồng loan kia.
Mắt to trừng mắt nhỏ. Trong lồng loan có rất nhiều yêu tinh quỷ quái kỳ lạ bay ra khỏi lầu các, nhìn cô bé đen nhẻm này.
Triệu Nha đi đến bên cạnh Liễu Thanh Thanh, ngạc nhiên nói:
- Tiểu thư, cô cảm giác được không? Hình như trong phòng mát mẻ sáng sủa hơn rất nhiều?
Liễu Thanh Thanh khổ sở nói:
- Ta không cảm thấy.
Triệu Nha xách ghế tới ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ lạnh như băng của tiểu thư nhà mình.
Trần Bình An và Chu Liễm đáp xuống hành lang bên ngoài phòng. Hai tay Chu Liễm trống trơn, lại bảo Thạch Nhu đi mang hai bình sơn vàng còn dư đến đây. Thạch Nhu dù không rõ nội tình nhưng vẫn làm theo. Hôm nay cô không trêu chọc nổi vị võ phu cảnh giới thứ tám này. Lúc trước trong viện nhỏ Chu Liễm sát khí ngút trời, hoàn toàn không che giấu nhắm thẳng vào cô, khiến cô rất sợ hãi.
Bùi Tiền thấy Trần Bình An mặt đầy mồ hôi, vội vàng chạy tới:
- Sư phụ, con lau mồ hôi cho ngài nhé?
Trần Bình An cười lắc đầu:
- Ta muốn cùng Thạch Nhu đi các nơi ở vườn Sư Tử tiếp tục vẽ bùa, như vậy một khi có gió thổi cỏ lay, bùa chú sẽ hưởng ứng. Bên này có Chu Liễm bảo vệ các ngươi, sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn. Cho dù hồ yêu tới đây, chỉ cần trong chốc lát không phá được cửa sổ lầu thêu, ta sẽ có thể chạy về.
Bùi Tiền vỗ vỗ đao kiếm bằng trúc bên hông, gật đầu nói:
- Sư phụ yên tâm, con sẽ bảo vệ Liễu tiểu thư và Nha nhi tỳ tỷ.
Trần Bình An xoa đầu nhỏ của cô, nhẹ giọng nói:
- Trước tiên bảo vệ chính mình cho tốt.
Bùi Tiền cười như nở hoa.
Chu Liễm mỉm cười không nói gì. Vừa rồi trên nóc nhà, Trần Bình An đã lặng lẽ dặn dò lão, nhất định phải bảo vệ Bùi Tiền. Phần ẩn ý kia khiến Chu Liễm cảm thấy rất thoải mái.
Nếu thật sự đi cùng một thiếu gia từng bước theo đuổi thánh nhân đạo đức, chí hướng nằm ở thần vị Văn miếu, Chu Liễm sẽ rất phiền lòng.
Trần Bình An dẫn theo Thạch Nhu, cùng nhau từ lầu thêu đáp xuống sân.
Trần Bình An bảo Thạch Nhu đưa một bình sứ trong đó cho hắn:
- Ngươi đi nhắc nhở nhóm người Độc Cô công tử và đôi đạo lữ tu sĩ kia. Nếu muốn thì hãy đến gần từ đường trông chừng, tốt nhất là chọn một nơi cao tầm mắt rộng rãi, không chừng hồ yêu sẽ nhanh chóng hiện thân ở một nơi nào đó.
Thạch Nhu yên lặng đi báo tin.
- --------
Tại một chiếc cầu vòm của vườn Sư Tử, thiếu niên áo bào đen và nữ đạo sĩ pháp đao phân biệt đứng ở hai đầu.
Thiếu niên tuấn tú một tay ấn vào lan can cầu, lan can dưới tay liền hóa thành bột phấn:
- Đạo cô đáng ghét, ngươi quyết tâm muốn cản ta sao?
Nữ đạo sĩ đứng trên lan can, lắc đầu nói:
- Cản? Ta là muốn giết ngươi lấy bảo.
Sắc mặt thiếu niên tuấn tú khẽ biến đổi.
Nữ đạo sĩ phòng Sư Đao cười lạnh nói:
- Thèm muốn văn vận nhân gian, yêu vật ngươi đã vượt quá giới hạn không chỉ nửa bước hay một bước.
Thiếu niên tuấn tú nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi không tò mò vì sao ta là yêu vật, ở nơi kinh kỳ bên giường hoàng đế họ Đường, lại có thể nghênh ngang mưu đồ chuyện này?
Nữ đạo sĩ trung niên ấn thanh pháp đao bên hông:
- Chuyện vặt của thế tục, chẳng liên quan gì đến ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...