Sau khi Thôi Đông Sơn đứng vững, lại lau nước mắt, chạy chầm chậm đến, đồng thời nói:
- Đoạn đường này tiên sinh màn trời chiếu đất, đi xa thiên hạ đâu chỉ trăm vạn dặm, vất vả rồi, quá vất vả rồi. Học trò không thể bầu bạn bên cạnh, san sẻ một chút ưu sầu cho tiên sinh, đáng chết, thật là đáng chết.
Lư Bạch Tượng trong lòng sáng tỏ, nhớ đến Trần Bình An từng nói hắn có một đệ tử “không ký danh”, đi học ở thư viện Sơn Nhai Đại Tùy, biết đánh cờ, nếu gặp dịp thì có thể so tài một chút.
Trần Bình An xoay người ngồi trở về ghế dài.
Bùi Tiền trên trán còn dán bùa chú giấy vàng, do dự một thoáng, quyết định nhường lại vị trí của mình, ngồi sang bên cạnh Tùy Hữu Biên.
Thôi Đông Sơn bước dài vượt qua ngưỡng cửa, lại không ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An. Trước tiên hắn đi tới nhà bếp tìm chén đũa, sau đó ngồi xuống cùng ghế với Lư Bạch Tượng. Vừa định gắp một miếng đậu phụ ăn với cháo, hắn bỗng nhiên lại bỏ đũa xuống, than khóc nói:
- Học trò đau lòng đến mức không hạ đũa được.
Ngoại trừ Trần Bình An, những người còn lại đều đưa mắt nhìn nhau.
Trần Bình An hỏi thẳng vào vấn đề:
- Là dựa theo nội dung bức thư ta gởi cho Lý Bảo Bình, tìm đến nơi này? Nhưng ngươi tới nước Thanh Loan làm gì, dù sao ta cũng định đi thư viện Sơn Nhai tìm các ngươi. Là vì trận Phật Đạo tranh luận kia?
Thôi Đông Sơn nín khóc mỉm cười nói:
- Gà con mổ nhau tranh ăn, có gì đáng xem. Học trò sợ không cẩn thận...
Trong mắt mọi người, thiếu niên thần tiên giọng điệu rất lớn đột nhiên tát mình một cái, mắng:
- Không khoác lác thì sẽ chết à.
Sau đó Trần Bình An không hỏi gì nữa. Thôi Đông Sơn liền hạ đũa như bay, ăn uống không ít.
Sau khi ăn xong, Chu Liễm và Bùi Tiền dọn bàn. Thôi Đông Sơn hỏi lão già lom khom có cần giúp hay không, Chu Liễm khách sáo bảo không cần. Thôi Đông Sơn “à” một tiếng, liền theo Trần Bình An rời khỏi nhà, tiêu sái đi ra sân vườn.
Lư Bạch Tượng nhìn theo bóng lưng của hắn, hỏi:
- Sau này lúc rảnh rỗi, có thể đánh cờ với ngươi một ván không?
Thôi Đông Sơn cũng không quay đầu, xua tay nói:
- Không đánh đâu.
Chờ thiếu niên áo trắng rời khỏi tầm mắt, mọi người mới cảm thấy giống như trút được gánh nặng.
Chu Liễm đứng ở cửa nhà bếp, xoa tay lau nước dính, nhìn Ngụy Tiện ngồi trên bậc thềm, cười hỏi:
- Thấy thế nào?
Ngụy Tiện hờ hững nói:
- Người có thể nhìn thấy cá trong vực sâu (người có thể nhìn thấu mọi chuyện).
Lư Bạch Tượng thì hỏi Tùy Hữu Biên:
- Cô cảm thấy người này cho rằng ta không có tư cách đánh cờ với hắn, hay là sợ mình bêu xấu?
Tùy Hữu Biên hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Thân thể của hắn có hơi kỳ quái.
Bùi Tiền đứng ở cửa nhà chính ló đầu ra nhìn, giống như muốn trốn tránh thiếu niên tuấn tú áo trắng phất phơ kia, chỉ sợ hắn sẽ đột ngột từ hành lang chạy ra. Cô có vẻ rất sợ đối phương.
Chỉ trong thời gian một bữa cơm, đã khiến Bùi Tiền xem Thôi Đông Sơn này giống như nước lũ và thú dữ rồi.
Hai người tản bộ trong ngõ, Thôi Đông Sơn ngoan ngoãn đi theo sau lưng Trần Bình An. Con ngõ hơi tối nằm giữa hai bức tường cao vút, dưới đất là những phiến đá xanh nhẵn bóng như gương. Tiên sinh và học sinh, giống như hai con chim sẻ trắng.
Thôi Đông Sơn bước nhanh hơn, đi kề vai với Trần Bình An, một tay đặt sau người, tay kia vỗ vào tường, nhẹ giọng nói:
- Nghe nói tiên sinh đã lấy được một bộ dương thần thân ngoài thân của đại tu sĩ Đỗ Mậu cảnh giới Phi Thăng? Đây là thứ tương đương với thân thể tu sĩ cảnh giới Tiên Nhân, độ cứng cáp đủ sánh ngang với võ phu cảnh giới thứ chín. Hơn nữa thân xác tiên nhân này đã sớm được Đỗ Mậu cải tạo, giống như một động tiên đất lành nhỏ. Ai có thể làm chim gáy chiếm tổ chim khách, người đó sẽ đi trên một con đường bằng phẳng, chắc chắn sẽ bước vào năm cảnh giới cao.
Trần Bình An hỏi:
- Nghe nói? Ngươi nghe ai nói?
Thôi Đông Sơn mỉm cười nói:
- Ẩn sĩ tự có diệu kế, học trò tự có phương pháp.
Trần Bình An hỏi thẳng:
- Ngươi muốn thân xác tiên nhân này?
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn phức tạp, lắc đầu nói:
- Thân thể hiện giờ của học trò, vốn là thi hài tiên nhân thượng cổ còn sót lại, hơn nữa còn là thân thể của một loại giao long đất Thục cổ xưa, xét về độ quý hiếm chỉ hơn chứ không kém thân xác dương thần này của Đỗ Mậu. Chỉ là đồ tốt giá trị liên thành, có ai nhìn thấy mà không động tâm? Nếu tiên sinh thương học trò, vung tay tặng thân xác tiên nhân này, học trò nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, làm trâu làm ngựa cho tiên sinh...
Trần Bình An hỏi:
- Phải đi đâu để tìm một âm vật mạnh mẽ xứng với thân xác tiên nhân? Anh linh của di chỉ chiến trường cổ đại? Hay là một số quỷ soái quỷ vương ở bãi tha ma?
Thôi Đông Sơn cười đùa cợt nhả nói:
- Hóa ra tiên sinh rất quen thuộc với chuyện chim gáy chiếm tổ chim khách. Nhưng học trò có một tin tức không tốt phải nói với tiên sinh. Chiến trường cổ có vô số âm binh âm tướng quanh quẩn không đi, hoặc là bãi tha ma mai táng mấy vạn, mấy chục vạn người chết oan, thứ được thai nghén ra vẫn quá nhỏ. Nếu xét đến tu vi thì nhiều nhất chỉ là quỷ vật Nguyên Anh, vốn không áp chế được thân xác tiên nhân. Giống như đi vào một chảo dầu, một thủy lao (nhà giam bị ngâm trong nước), hai bên gặm nhấm lẫn nhau, không ai có thể yên ổn được.
- Vì vậy suy cho cùng, vẫn phải dựa vào mặt mũi và vận may của tiên sinh, tìm được âm vật trời sinh tố chất vững chắc, xương cốt thật cứng. Còn như cảnh giới của âm vật ma quỷ cao hay thấp lại không quan trọng.
Trần Bình An yên lặng ghi nhớ trong lòng, sau đó nói:
- Kế tiếp chúng ta muốn lên đường đến kinh thành nước Thanh Loan, trên đường có thể sẽ đi qua một phủ đại đô đốc. Chúng ta chưa chắc sẽ đến nhà thăm viếng, nhưng đối phương có thể sẽ chủ động tìm tới cửa. Những chuyện này phải nói rõ với ngươi trước.
Thôi Đông Sơn chắp tay thi lễ nói:
- Tùy theo tiên sinh an bài, học trò không có ý kiến.
Sau khi rời khỏi thôn, trải qua năm ngày trèo đèo lội suối, Thôi Đông Sơn ngoại trừ nói vài lời nịnh nọt với Trần Bình An, lại không giao tiếp với Bùi Tiền và bốn người trong tranh cuộn, gần như chẳng nói năng gì.
Ngoại trừ ngày đầu tiên lộ diện, sau đó biểu hiện của Thôi Đông Sơn thật sự rất bình thường, cực kỳ bình thường, giống như có thêm một tùy tùng cả ngày lêu lổng mà thôi. Lúc Lư Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên đánh cờ, hắn cũng không đến gần. Lúc Bùi Tiền thi triển bộ Phong Ma kiếm pháp kia, hắn cũng không thèm nhìn. Lúc Chu Liễm nổi lửa nấu cơm, hắn cũng không giúp đỡ. Từ sáng đến tối hắn chỉ tung tăng đi theo bên cạnh Trần Bình An.
Hôm nay bọn họ đến một huyện thành nhỏ, trong thành có miếu văn võ. Chỉ là văn miếu hương khói ảm đạm, còn võ miếu hương khói thịnh vượng. Nghe nói võ miếu có thể phù hộ người khác phát tài, cực kỳ linh nghiệm, như vậy hương khói làm sao không thịnh vượng?
Miếu văn võ không giống như miếu thờ khác ở địa phương, bình thường đều không đóng cửa ban đêm. Ngày đó Trần Bình An dừng chân ở huyện thành, buổi tối dẫn theo Thôi Đông Sơn tới miếu văn võ, bảo bốn người trong tranh cuộn ở lại nhà trọ bảo vệ Bùi Tiền.
Hai người trước tiên đi đến văn miếu. Nơi này thờ cúng một vị văn thần trong lịch sử nước Thanh Loan, danh hiệu là Văn Trinh Công, đã từng làm quan ở châu quận bản địa, tạo phúc một phương. Không chỉ nơi đây, những văn miếu lớn nhỏ ở phụ cận hầu như đều thờ cúng người này.
Sở dĩ ban đêm tới thăm văn miếu, là vì lúc trước Trần Bình An đứng ở triền núi phía xa nhìn xuống huyện thành, loáng thoáng phát hiện trong thành có hai nơi mây đen giăng đầy, tà khí bốc lên, sau đó chậm rãi lan tràn ra khắp huyện thành.
Thôi Đông Sơn cũng phát giác được sự khác thường, bèn thuận miệng vạch trần thiên cơ trong đó:
- Là miếu văn võ gặp phải độc thủ, bị tu sĩ biến thành cầu qua sông, cưỡng chế đổi vận, đánh cắp phúc lộc của một người nào đó. Nếu dân chúng trong thành trời sinh có một chút tư chất tu hành, gần đây lại đi dâng hương, không chừng có thể trong một thoáng nhìn thấy tượng thần văn võ thánh nhân đổ lệ máu. Hoặc là buổi tối trong giấc mộng, sẽ được hai thần linh báo mộng nhắc nhở.
Có điều sau khi Trần Bình An và Thôi Đông Sơn tới văn miếu, ngoại trừ âm khí hơi dày, thần thánh cũng không có dấu hiệu hiển linh. Chỉ là một pho tượng thần bằng đất dáng vẻ trầm lặng, hương khói lác đác mà thôi.
Lúc rời đi, Thôi Đông Sơn mỉm cười giải thích:
- Dù sao chúng ta cũng là người ngoài, trước giờ chưa từng thắp hương ở văn miếu. Thần linh địa phương này vốn linh tính yếu ớt, đã gần đất xa trời, cho dù muốn hiện thân nói chuyện với chúng ta cũng khó. Hơn nữa trong lòng có hoài nghi với chúng ta, còn không bằng trốn tránh chờ chết, vẫn tốt hơn rời khỏi kim thân. Lỡ may bị luyện khí sĩ mưu đồ bất chính bắt giữ, dùng thủ đoạn câu hồn lệnh thần để trói buộc, vậy thì giống như tự chui đầu vào lưới, kết cục e rằng còn thảm hơn kim thân bị hủy.
Đi tới võ miếu, Trần Bình An trong lòng căng thẳng. Ban ngày võ miếu rất ồn ào, sau khi vào đêm lại an tĩnh hơn rất nhiều. Mặc dù hiện giờ trong miếu đã không còn nén nhang nào được thắp, nhưng Trần Bình An nhìn chăm chú, vẫn có thể nhận ra cảnh tượng hương khói lượn lờ.
Có điều trong đó lại lộ ra một luồng khí tức lạnh lẽo khiếp người. Lửa cháy bừng bừng vốn không phải là dấu hiệu lâu dài. Chẳng những như vậy, Trần Bình An từ trong lư hương kẹp lấy một đoạn nhang còn sót lại, rất nhanh hóa thành tro tàn trên đầu ngón tay, lại tỏa ra một luồng khí tức tanh hôi thoang thoảng.
Thôi Đông Sơn đã sớm bước thẳng vào ngưỡng cửa đại điện, hai tay đặt sau người, cẩn thận nhìn tượng thần kim thân cao chừng một trượng. Dù sao đây chỉ là một võ miếu ở huyện thành nho nhỏ, không có nhiều giấy thếp vàng trang trí bên ngoài, cho nên tượng thần bằng đất cũng không quá cao.
Lúc này thần linh bị lõm sâu trong bùn lầy có lẽ đang ngủ say, hay là đang báo mộng cho dân chúng địa phương và quan phụ mẫu, hoặc là đang cực khổ ứng phó với những hương khói lai lịch bất chính kia.
Sau khi Trần Bình An đi vào đại điện, Thôi Đông Sơn liền vung tay áo, mỉm cười nói:
- Tiên sinh có thể nhân cơ hội này, xem thử hiển hóa của võ vận thế gian.
Vừa dứt lời, trong nội tâm của Trần Bình An bỗng nghe được một âm thanh. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một giọt nước màu vàng từ trên cao nhỏ xuống, cuối cùng rơi vào trong lư hương dưới chân tượng thần, gây nên từng cơn sóng gợn.
Có điều Trần Bình An chờ đợi cả buổi, lại không có thêm giọt nước màu vàng nào từ trên trời rơi xuống nữa.
Thôi Đông Sơn cười nhạo nói:
- Đây chính là võ vận của nước Thanh Loan họ Đường. Nếu là vương triều họ Lư năm xưa, trong bất kỳ võ miếu nào cũng sẽ là cảnh tượng từng giọt nước rơi xuống, gần như liền thành một đường. Chuyện này không liên quan đến chức vị thần linh cao hay thấp, chỉ tùy thuộc vào vận mệnh một nước dài hay ngắn, võ vận dày hay mỏng.
- Những luyện khí sĩ bình thường, cho dù thuộc hàng ngũ địa tiên, cũng không thể nhìn thấy cảnh này. Học trò chỉ là biết được một chút bí thuật thượng cổ, lại học được mấy thủ đoạn về thần đạo hương khói từ chỗ lão thần quân ở tiệm thuốc, mới có thể khiến nó hiển hóa ra.
- Nước Thanh Loan này, phải mất thời gian khoảng một nén nhang, mới ngưng tụ được một giọt chất lỏng hương khói màu vàng. Còn mấy nước như Sơ Thủy, Thải Y mà lúc trước tiên sinh du lịch qua, không chừng hai ba nén nhang mới có thể ngưng tụ ra một giọt.
Quả nhiên sau khi Trần Bình An yên tĩnh chờ đợi một nén nhang, lại có giọt nước màu vàng tượng trưng cho võ vận rơi xuống.
Trần Bình An chợt hiểu ra, lúc trước ở thành Lão Long, kiếm linh đã nói Bùi Tiền là “hạt giống võ vận”, đó là lần đầu tiên hắn nghe được xưng hô này.
Liên hệ với cách nói của Thôi Đông Sơn tối nay, Trần Bình An đã hiểu được một chút. Có lẽ giống như thủy thần nương nương sông Mai, vừa nhìn đã nhận ra tinh túy hương khói mỗi tháng có mấy đồng mấy lượng. Hoặc là động phủ tiên gia trên núi, có nhiều linh thảo tiên thụ để trợ giúp hiển hóa, kiểm tra khí vận sông núi nhiều hay ít.
Trần Bình An cười nói:
- Có phải ngươi đang chờ ta hỏi xem võ miếu Đại Ly thế nào?
Thôi Đông Sơn chắp tay ôm quyền, cúi đầu cười nói:
- Tiên sinh hiểu rõ thế sự, lần này ra ngoài đi xa chỉ ngắn ngủi mấy năm, lại có tâm tính như vậy, không hổ là anh tài trời phú, đúng là thần tiên.
Trần Bình An nhìn Thôi Đông Sơn, do dự một thoáng, vẫn hỏi:
- Vương triều Đại Đoan ở Trung Thổ Thần Châu có một cô gái võ thần, cảnh tượng của võ miếu chẳng phải còn tráng lệ hơn cố quốc của Vu Lộc?
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói:
- Đương nhiên là vậy, nếu không vì sao thần tài họ Lưu ở Ngai Ngai châu lại chịu đặt cược vào vương triều Đại Đoan? Ngoại trừ thương gia và tung hoành gia trong số các trường phái học thuật, thực ra còn có không ít đạo thống học vấn đã lựa chọn vương triều Đại Đoan.
Hắn lập tức cảm thấy tiếc nuối, than vãn:
- Ngoại trừ chuyện “võ miếu địa phương, giọt nước xem vận” này, thực ra trong võ miếu chính tông ở kinh thành một nước, còn có thể quan sát nhiều hơn. Thậm chí có thể nhìn thấy võ vận tăng giảm lên xuống vì một người nào đó.
Thôi Đông Sơn đi tới ngưỡng cửa võ miếu, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn tượng thần võ tướng tình trạng không ổn, màu sắc tối tăm, cảm khái nói:
- Năm xưa nghe nói vương triều Đại Đoan đã xuất hiện một thiếu niên có võ vận dọa người. Ngày hắn được sư phụ mang về, gia nhập hộ tịch vương triều Đại Đoan, cảnh tượng võ miếu các nơi vốn đã rất khoa trương, lại từ nước sông biến thành một thác nước lớn. Lư hương giống như một đầm nước, bắn lên vô số bọt nước võ vận, kêu vang ầm ầm. Chỉ cần là thần linh, ở cách xa miếu cũng nghe được động tĩnh kinh người kia.
Trần Bình An cười nói:
- Người kia tên là Tào Từ, ta đã gặp ở Kiếm Khí trường thành rồi, còn đánh ba trận với hắn, đều thua cả, thua một cách tâm phục khẩu phục. Hi vọng sau này sẽ không bị hắn bỏ quá xa, có cơ hội đánh ba trận nữa.
Thôi Đông Sơn nhìn Trần Bình An vẻ mặt ung dung, nụ cười chân thành. Hắn giơ ngón cái lên, từ đáy lòng khen ngợi:
- Tiên sinh lợi hại, chí hướng cao xa...
Câu nịnh nọt này không hề giống như nịnh nọt, nếu bốn người trong tranh cuộn có mặt ở đây, không chừng còn cảm thấy Thôi Đông Sơn vờ khen để chê. Nhưng trong lòng Trần Bình An biết rõ, đây có lẽ là một câu thật lòng nhất của Thôi Đông Sơn.
Thôi Đông Sơn than thở một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối nói:
- Tiên sinh ở cùng một thời đại với người này, thiệt thòi lớn rồi.
Trần Bình An đi về phía cửa lớn, Thôi Đông Sơn cũng đứng lên, hai người bước ra khỏi ngưỡng cửa. Trần Bình An đột nhiên nói:
- Là quốc sư Thôi Sàm phát giác được võ vận của võ miếu Đại Ly biến hóa, cho nên muốn ngươi tới làm thuyết khách. Bởi vì sợ ta dẫn theo bốn người Ngụy Tiện, chuyển sang gia nhập hộ tịch nước khác, chẳng hạn như Đại Tùy?
Lần này Thôi Đông Sơn không nịnh nọt, chỉ “ừ” một tiếng, nói:
- Lão thần quân nhận được tin tức, biết tiên sinh sắp bắt đầu tu hành, cần luyện hóa vật bản mệnh. Vị lão quốc sư đại nhân kia của chúng ta đã đề xuất một vụ mua bán, chỉ cần tiên sinh bảo bốn người Ngụy Tiện gia nhập hộ tịch Đại Ly, vương triều Đại Ly sẽ báo cho tiên sinh biết vị trí cuối cùng của Ngũ Nhạc Bảo Bình châu. Hơn nữa có thể chuẩn bị đất năm màu cho tiên sinh, mỗi ngọn núi lấy ra mười cân, đủ cho tiên sinh luyện hóa vật bản mệnh hai lần.
Không đợi Trần Bình An từ chối hoặc đáp ứng, Thôi Đông Sơn đã giải thích:
- Đất đai Ngũ Nhạc, hôm nay ngoại trừ núi Phi Vân Bắc Nhạc danh chính ngôn thuận do Ngụy Bách trấn giữ, Nam Nhạc của Phạm Tuấn Mậu vẫn chỉ mới gieo mầm. Còn lại ba núi Trung Đông Tây, họ Tống Đại Ly dù sớm có ý tưởng, nhưng trong mười mấy hai mươi năm tới, chưa chắc có thể thuận lợi sắc phong.
- Có điều tiên sinh không cần lo lắng những chuyện này, đây lại là chuyện tốt, như vậy độ khó luyện hóa sẽ nhỏ đi. Hơn nữa hôm nay tiên sinh vừa mới tu hành, cũng không cần vật bản mệnh cấp bậc quá cao. Đợi đến khi toàn bộ Ngũ Nhạc được triều đình Đại Ly và một học cung Nho gia ở Trung Thổ Thần Châu chấp nhận, lại kết nối vững chắc với khí vận một châu, vật bản mệnh của tiên sinh sẽ tăng cấp theo.
Hai người bước ra đường lớn giữa màn đêm thâm trầm. Trần Bình An hỏi:
- Đây là quốc sư Thôi Sàm muốn mua bán với ta, vậy Thôi Đông Sơn ngươi cảm thấy thế nào?
Thôi Đông Sơn dừng bước:
- Tiên sinh tin tưởng học trò sao?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không tin được, nhưng có nói dối ta cũng muốn nghe thử.
Thôi Đông Sơn bật cười, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy tiên sinh tạm thời nghe vài lời nói dối của học trò. Theo học trò thấy, bốn người kia gia nhập hộ tịch Đại Ly, đối với tiên sinh là chuyện trăm điều lợi mà không điều hại. Có thể dùng nó để ra giá với họ Tống Đại Ly, trước tiên lấy mười cân đất năm màu mỗi loại.
- Còn như bản thân tiên sinh có thay đổi hộ tịch hay không, từ Đại Ly biến thành Đại Tùy, hoặc là hộ tịch địa phương lung tung khác, đợi đến ngày Ngũ Nhạc Đại Ly nhận được danh phận chính thống của Bảo Bình châu, lại quyết định cũng không muộn. Trong thời gian này, tiên sinh có luyện hóa vật bản mệnh ngũ hành thổ hay không, cũng không làm trở ngại tiên sinh thu được lợi ích trước, vào túi mới yên ổn mà.
Trần Bình An im lặng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi được mấy bước, phát hiện Thôi Đông Sơn vẫn đứng tại chỗ, Trần Bình An liền quay đầu nhìn. Thôi Đông Sơn cười ha hả nói:
- Tối nay học trò sẽ vén màn biến cố của miếu văn võ. Nếu là tà tu ma đầu quấy phá, học trò sẽ thay trời hành đạo, giúp tiên sinh kiếm một âm đức nho nhỏ. Còn nếu là một phương non sông giáo hóa không tốt, khiến cho dân chúng địa phương tự gây nghiệt, hi vọng tiên sinh cho phép học trò khoanh tay đứng nhìn, để hương khói nơi này tự sinh tự diệt.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Được.
Sau đó hắn xoay người rời đi, dự định trở về nhà trọ.
Thôi Đông Sơn đột nhiên gọi:
- Tiên sinh!
Trần Bình An quay đầu hỏi:
- Chuyện gì?
Thôi Đông Sơn lòng đầy căm phẫn nói:
- Bốn tên võ phu thuần túy giống như sâu kiến kia, thân là tùy tùng của tiên sinh, lại bất kính với tiên sinh như vậy. Những ngày qua học trò tuân thủ bổn phận thầy trò, ở bên cạnh chỉ có thể nhìn mà không thể nói, khiến cho đau lòng nhức óc. Từ ngày mai trở đi, xin tiên sinh cho phép học sinh dạy bọn hắn cách làm người.
Trần Bình An cười hỏi:
- Ngươi định dạy thế nào?
Thôi Đông Sơn đứng dưới bậc thềm ở cửa lớn võ miếu, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Dĩ nhiên là tuân theo học vấn của tiên sinh, dùng lý phục người, lấy đức phục người.
Trần Bình An không để ý tới Thôi Đông Sơn nữa, đi thẳng về nhà trọ. Trên đường hắn vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc vì sao Thôi Đông Sơn lại đột nhiên rời khỏi thư viện Sơn Nhai Đại Tùy, đi tới nơi này.
Thân xác tiên nhân của Đỗ Mậu khiến người ta thèm thuồng, mua bán hộ tịch do lão quốc sư Thôi Sàm đề xuất, cùng với trận Phật Đạo tranh luận nước ngầm sôi sục ở kinh thành nước Thanh Loan. Trần Bình An cảm thấy những chuyện này đều là mục đích chuyến đi của Thôi Đông Sơn, nhưng lại không phải là nguyên nhân quan trọng nhất.
Ở phía sau, Thôi Đông Sơn xoay người từng bước đi lên bậc thềm, ngáp một cái trở lại võ miếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...