Trần Bình An đi tới bàn ăn của tộc trưởng họ Trần, ngồi ở chỗ của Trương Sơn Phong, nói sơ lược chuyện vừa trải qua với Từ Viễn Hà. Du hiệp râu rậm xuất thân từ quân ngũ sa trường, đừng nói là ly biệt, ngay cả sống chết cũng thấy quen rồi, không có quá nhiều thương cảm. Trần Bình An ngồi uống rượu với ông ta.
Trước khi vào nhà ngồi xuống bàn, Trần Bình An đã xách theo hai bình rượu hoa quế, một bình cho tộc trưởng họ Trần, còn một bình uống với Từ Viễn Hà. Vị tộc trưởng họ Trần này cả đời đã uống rượu cao lương tự ủ, ấn tượng đối với rượu đại khái là nóng cổ họng, đốt dạ dày. Tính tình ông ta lại thẳng thắn, bèn bảo thầy giáo dạy học bên cạnh dùng ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu nói với Trần Bình An, rượu này chắc là rất đắt, có điều hơi nhẹ nhàng, không đủ mạnh, thiếu một chút mùi vị, để nữ nhân trong thôn uống là tốt nhất.
Trần Bình An nghe xong chỉ cười cười, Từ Viễn Hà lại thiếu chút nữa bị sặc chết. Rượu hoa quế quý giá biết bao, là rượu tiên gia chân chính có thể khiến người thường kéo dài tuổi thọ, rượu cao lương của cả thôn cộng lại cũng không mua nổi một bình rượu nhỏ này.
Ăn cơm xong, Trần Bình An cùng Từ Viễn Hà dạo quanh thôn làng yên tĩnh, lại nói kỹ càng quá trình Hỏa Long chân nhân mang Trương Sơn Phong đi, sau đó đưa thanh đoản đao kia cho Từ Viễn Hà.
Từ Viễn Hà cầm lấy đoản đao, kinh ngạc nói:
- Rút đất thành tấc của luyện khí sĩ, vốn thoát thai từ cương bộ (1) của Đạo gia. Trương Sơn Phong là đạo sĩ khác họ của núi Long Hổ, sư phụ tinh thông thuật này cũng không kỳ lạ, suy cho cùng vẫn là công phu nhà mình. Mấu chốt là phải xem thần thông có thể rời đi bao xa, một lần mấy chục trượng hay mấy chục dặm, dĩ nhiên sẽ khác biệt một trời một vực. Nhưng nếu nói có thể vẽ bùa dưới chân, mang người khác cùng nhau rời khỏi, lại chưa từng nghe thấy.
Ông ta tiếp tục nói:
- Như vậy cũng thôi đi, nhưng vẽ bùa trong lòng bàn tay Trương Sơn Phong, lại có thể lấy được Chân Vũ kiếm và đoản đao từ ngoài ngàn dặm, đây là pháp thuật gì?
Trần Bình An cảm khái nói:
- Không biết.
Từ Viễn Hà cười nói:
- Bất kể thế nào đều là chuyện tốt. Có điều thằng nhóc này đúng là không phúc hậu, có một sư phụ thần thông quảng đại như vậy lại che che giấu giấu, khiến ta vẫn luôn cho rằng hắn là đệ tử ngoại môn của một môn phái cấp thấp ở Bắc Câu Lô Châu. Dù sao cái gọi là thiên sư núi Long Hổ, giống như cỏ dại mọc lan tràn, phần lớn là lừa đảo.
- Trên đường đi ta vẫn luôn ưu sầu lo lắng, mấy lần thăm dò, muốn xác định xem hắn có phải gia nhập một môn phái lừa gạt tiền tài hay không. Lỡ may thật sự bái một kẻ lường gạt làm sư phụ, vậy thì nên sớm quay đầu, dứt khoát đừng trở về Bắc Câu Lô Châu nữa. May mà vừa rồi ta không có mặt, nếu không thì đã trừng rớt cả mắt rồi.
Trần Bình An giống như cười trên nỗi đau của người khác.
Từ Viễn Hà do dự một thoáng, hai người chậm rãi đi dọc theo đường đá xanh bên cạnh ao nước. Trần Bình An nói:
- Từ đại ca có lời thì cứ nói, chúng ta còn khách sáo cái gì.
Từ Viễn Hà liền nói:
- Chuyến này tới nước Thanh Loan, lúc đầu là Trương Sơn Phong theo ta đưa tiễn hũ tro cốt của đồng đội, sau đó là ta theo Trương Sơn Phong đi xem thủy lục pháp hội và tế đàn giải nạn. Hôm nay Trương Sơn Phong đã theo sư phụ hắn đến phủ Thiên Sư ở Trung Thổ Thần Châu, ta cũng cảm thấy nhớ nhà.
Trần Bình An mỉm cười nói:
- Vậy thì trở về sớm một chút.
Từ Viễn Hà dừng bước, đưa tay vuốt râu quai nón, nói:
- Lang thang ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ngoại trừ tiền lương và thư từ gởi theo định kỳ, không biết quê nhà đã biến thành thế nào rồi.
Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:
- Ta đi với huynh nhé? Nếu huynh cảm thấy bốn người Ngụy Tiện không hợp, vậy ta chỉ dẫn Bùi Tiền theo huynh trở về một chuyến, bảo bọn Ngụy Tiện đến kinh thành nước Thanh Loan ngao du trước.
Từ Viễn Hà cười khoát tay nói:
- Ngươi cũng không phải nữ nhân như hoa như ngọc, theo ta về quê làm gì? Ngươi cứ đi theo tuyến đường đã định là được, không cần vì ta mà làm rối loạn kế hoạch.
Trần Bình An cười nói:
- Ta vốn chẳng có kế hoạch gì. Thế nào, ở quê nhà huynh có chuyện không thể cho người khác biết à? Sợ ta nhìn thấu gốc gác của huynh?
Từ Viễn Hà thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh ao nước, dùng chuôi đoản đao gõ nhẹ lên phiến đá xanh, nói:
- Gia cảnh của ta cũng xem như sung túc, miễn cưỡng có thể tính là vọng tộc địa phương. Năm xưa có việc cưới xin, trước khi xa quê ta đã lén lút nhìn cô nương kia một lần, còn rất xinh đẹp, thật ra ta cũng thích. Khi đó ta chí khí cao, cảm thấy chỉ cần dăm ba năm là có thể gây dựng được tiếng tăm, đến lúc đó sẽ cưới cô ấy một cách vẻ vang là được. Chẳng ngờ không để ý một chút, đã xông pha bên ngoài hơn mười năm rồi.
Trần Bình An ngồi xuống bên cạnh Từ Viễn Hà, an ủi:
- Từ đại ca huynh là võ phu cảnh giới thứ năm chân chính, lại am hiểu chiến trận, ở quê nhà muốn mưu cầu một chức vị tướng quân trong triều đình cũng không khó.
Từ Viễn Hà gật đầu nói:
- Là không khó.
Ông ta lại thở dài nói:
- Càng đến gần quê thì càng thấp thỏm, chỉ nghĩ như vậy trong lòng lại sợ hãi. Lúc còn trẻ liều mạng sa trường, cũng chưa từng có nhiều mối lo như vậy.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, cảm thấy Từ Viễn Hà muốn một mình hồi hương, chắc là có lý do khác, bèn nhẹ giọng nói:
- Kế tiếp ta muốn đi đảo Thanh Hiệp ở hồ Thư Giản, tìm một đứa trẻ tên là Cố Xán, năm xưa ở cùng ngõ Nê Bình với ta. Sư phụ hiện nay của hắn là Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu. Nếu như thuận lợi, sau đó ta sẽ tới thư viện Đại Tùy, tìm mấy đứa trẻ cũng từ quê nhà đi ra.
- Từ đại ca, huynh trở về quê nhà rồi, nếu có chuyện một mình không thể giải quyết được, đừng quên huynh còn có hai bằng hữu quen biết trên giang hồ. Hôm nay Trương Sơn Phong đã không dễ tìm, vậy thì tìm Trần Bình An ta. Có điều sẽ hơi phiền phức, phải đồng thời gởi đi hai bức thư, tránh cho ta bỏ lỡ.
Từ Viễn Hà vỗ vai Trần Bình An, chỉ vào ao nước trước mặt hai người, nói:
- Quê nhà ta chỉ là một ao nước như vậy, không đáng nói giang hồ hay không giang hồ. Một võ phu cảnh giới thứ năm, còn mang theo hai thanh thần binh lợi khí phẩm chất không tệ, đủ cho ta uy phong một cõi rồi. Ngay cả quan tổng đốc một nước nhìn thấy ta, cũng phải xem như thượng khách. Ngươi cho rằng người người đều là Trần Bình An ngươi sao?
Trần Bình An đưa hồ lô nuôi kiếm cho Từ Viễn Hà, nhỏ giọng nói:
- Uống một chút rượu trong này, đây mới là rượu ngon thật sự. Nếu như huynh thích uống thì cứ lấy rượu đi, bầu rượu đương nhiên phải để lại.
Từ Viễn Hà nửa tin nửa ngờ, uống một ngụm rượu thuốc tiểu luyện bằng kim đan của lão giao long cảnh giới Nguyên Anh. Sắc mặt ông ta lập tức đỏ bừng, một luồng chân khí thuần túy trong cơ thể trầm bổng nhấp nhô, tràn ra khỏi kinh huyệt, như sóng lớn vỗ vào vách đá. Ông ta vội vàng vận khí điều tức, vất vả lắm mới tiêu hóa được luồng kình lực kia, sau đó nấc một cái, nhổ ra một ngụm khí đục tích trữ đã lâu vẫn không thanh lọc được.
Từ Viễn Hà lau miệng một cái, ánh mắt rạng rỡ, khen ngợi:
- Rượu này, võ phu uống một ngụm đúng là tuyệt diệu.
Trần Bình An không vội vàng lấy lại hồ lô nuôi kiếm, hai tay khoanh trước ngực, cười nói:
- Huynh cho rằng người người đều là Từ Viễn Hà, có thể uống được rượu tiểu luyện trong bầu rượu này sao?
Từ Viễn Hà cười ha hả, cũng không khách sáo với Trần Bình An, lại uống một ngụm rượu thuốc, giúp tẩy rửa thanh trừ khí đục hỗn tạp trong chân khí thuần túy. Cuối cùng còn chưa thỏa mãn, ông ta lại uống ngụm thứ ba, sau đó khoanh chân tĩnh tọa thật lâu giống như lão tăng.
Sau khi mở mắt ra, Từ Viễn Hà đưa bầu rượu cho Trần Bình An, nói:
- Được rồi, quá tam ba bận, ba ngụm là đủ rồi, uống thêm sẽ thành tốt quá hóa dở. Cơ sở võ phu không tốt, không chịu nổi thứ quý giá này. Có điều đời này xem như đã có một chút mong mỏi, hi vọng nhìn thấy được quang cảnh của võ phu cảnh giới thứ sáu. Trước tiên chúng ta phải nói rõ, chờ ta phá vỡ giới hạn cuối cùng của cảnh giới thứ năm, đến lúc đó sẽ đòi rượu của ngươi uống.
Trần Bình An nghi hoặc nói:
- Vậy thì cứ mang rượu đi, đỡ mất công phải tìm ta đòi rượu.
Tuy Trần Bình An cần rượu thuốc tiểu luyện để nuôi dưỡng thân thể thần hồn, nhưng hôm nay tu hành võ đạo của hắn đã bước vào nề nếp, không uống rượu thuốc chỉ làm chậm tu vi tăng tiến mà thôi. Còn đối với Từ Viễn Hà, bầu rượu thuốc ngàn vàng khó mua này lại có ý nghĩa phi phàm.
Những nước nhỏ ở Bảo Bình châu ngoại trừ vương triều Đại Ly, võ phu cảnh giới thứ năm và thứ sáu chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng đãi ngộ sẽ khác biệt một trời một vực. Nước nhỏ nằm ở một góc, không chừng võ phu cảnh giới thứ bảy đã có thể ảnh hưởng đến võ vận một nước. Như vậy võ phu cảnh giới thứ sáu có hi vọng bước vào cảnh giới thứ bảy, dĩ nhiên sẽ là châu báu trong lòng quân vương nước nhỏ, giống như đầu cơ kiếm lời.
Từ Viễn Hà nhìn Trần Bình An, nói:
- Rượu thuốc như vậy, uống vào tăng tiến tu vi, hơn nữa không có di chứng, đương nhiên là đồ tốt quá giá. Nhưng đối với võ phu rèn luyện tâm cảnh để đột phá cảnh giới, chưa chắc đã là chuyện tốt. Có rượu thuốc rồi, khó tránh khỏi sẽ ôm lòng cầu may, sau này luyện quyền tay chân không lười biếng, nhưng tâm cảnh lại buông lỏng, quyền lý tự nhiên sẽ lỏng lẻo. Trần Bình An, ngươi cho rằng cảnh giới tu vi gần trong gang tấc, chỉ cần uống một ngụm là có thể tăng trưởng một chút, võ phu trên đời sẽ nhịn được không uống rượu sao?
Ông ta nhìn về phương xa, cảm khái nói:
- Cho dù biết rõ cuối cùng sẽ làm trở ngại thời cơ đột phá cảnh giới, nhưng Từ Viễn Hà ta tự nhận sẽ không nhịn được. Hơn nữa ta vốn là sâu rượu mà, cơn nghiện lên rồi, còn quan tâm đến giới hạn gì nữa, uống rồi tính sau.
Về chuyện tâm cảnh kiên định trên đường tu hành, Từ Viễn Hà tự nhận không bằng Trương Sơn Phong, càng không bằng Trần Bình An.
Trần Bình An gật đầu, cười nói:
- Vậy thì chờ Từ đại ca bước vào cảnh giới thứ sáu, ta lại đưa cho huynh, xem như là rượu mừng công.
Từ Viễn Hà đột nhiên nói:
- Lần này ngươi đi lên phía bắc, nếu có cơ hội đi qua nước Thải Y và nước Sơ Thủy, đừng quên đến thăm Tống lão kiếm thánh, cùng với hai đứa trẻ ở quận Yên Chi, đương nhiên còn có đôi vợ chồng trong ngôi nhà quỷ trước kia.
Trần Bình An cười nói:
- Đương nhiên là vậy. Ta còn muốn mời Tống lão tiền bối một bữa lẩu, lại xem thử hai đứa trẻ kia tu hành có thuận lợi hay không. Cuối cùng là đến ngôi nhà cổ kia, nếm thử thịt hầm măng của lão bà bà.
Từ Viễn Hà cười ha hả, đúng vậy, Trần Bình An vẫn là Trần Bình An năm đó. Ông ta lại vỗ vai đối phương, dùng sức hơi mạnh, nói một cách hào hùng:
- Trần Bình An, ngươi và Trương Sơn Phong đều phải xông pha cho tốt, sau này có tiền đồ và tiếng tăm, để ta ở quê nhà cũng nghe thấy. Đến lúc đó ta có thể ba hoa với người khác, khiến vô số người phải năn nỉ mời Từ Viễn Hà ta uống rượu, kể lại cố sự của hai người các ngươi cho bọn họ nghe.
Trần Bình An ôm quyền trêu chọc:
- Từ đại ca, mượn lời chúc lành của huynh.
Từ Viễn Hà đứng lên, cười lớn nói:
- Được rồi, trước kia lang thang không cảm thấy gì, bây giờ vừa nhớ tới quê hương, lại giống như con sâu rượu trong bụng tạo phản, không uống một ngụm thì khó chịu muốn chết. Ha ha, quê nhà chính là một vò rượu lâu năm, bây giờ phải đi uống.
Trần Bình An cũng đứng dậy theo, nói:
- Vậy ta theo huynh về phòng lấy hành lý, lại tiễn huynh một đoạn đường.
Từ Viễn Hà trừng mắt nói:
- Đừng dây dưa nữa, điểm này ngươi phải học theo Trương Sơn Phong, nói đi là đi, dứt khoát hơn nhiều.
Trần Bình An liếc xéo nói:
- Chỉ bằng hắn? Lúc này mà không khóc thì xem như có tiền đồ rồi. Hay là chúng ta đánh cược một phen?
Từ Viễn Hà xoa cằm, cười xấu xa nói:
- Vậy ta đánh cược Trương Sơn Phong sẽ lén lút một mình, khóc thảm ở sau lưng sư phụ hắn.
Trần Bình An cũng xoa cằm, cười nói:
- Hai ta đây là anh hùng suy nghĩ giống nhau?
Từ Viễn Hà tươi cười bước nhanh rời đi, đột nhiên nhớ tới lúc này đã gần khuya, không chừng phụ nữ và trẻ con trong thôn trang đã nghỉ ngơi. Ông ta bèn im lặng quay lưng về phía Trần Bình An, vẫy tay từ biệt, không hề chần chừ.
Trần Bình An đứng tại chỗ, dâng lên nỗi sầu ly biệt.
Khoảng hai nén nhang sau, Bùi Tiền mơ mơ màng màng chạy tới, tìm được Trần Bình An. Ban đêm chạy nhanh trong ngõ lớn ngõ nhỏ, có hơi sợ hãi, cho nên cô đã dán lá bùa giấy vàng kia lên trán. Vừa nhìn thấy Trần Bình An, cô liền tò mò hỏi:
- Ông chú râu rậm sao lại chạy mất rồi? Có phải thiếu tiền của sư phụ không trả nổi, không có mặt mũi gặp người, cho nên mới nửa đêm trốn đi?
Vừa nghĩ tới có thể là nguyên nhân này, Bùi Tiền lại thấy bực bội, giậm chân một cái, đấm vào lòng bàn tay, nổi nóng nói:
- Tên quỷ nghèo râu rậm này, đúng là không trượng nghĩa. Không có tiền trả nợ thì có thể lén lút mượn con, con cũng sẽ không tiết lộ chuyện mất mặt này cho sư phụ.
Bùi Tiền cảm thấy sau khi Trần Bình An gặp được đạo sĩ trẻ tuổi bản lĩnh không cao, cùng với ông chú râu rậm giọng nói rất lớn, đoạn đường này đi rất vui vẻ, dường như còn cao hứng hơn kiếm được nhiều tiền. Nhưng ngẫm lại, từ lúc gặp phải con trâu đất màu vàng trong khe núi, thực ra sư phụ nhà mình vẫn luôn lỗ tiền.
Lúc trước đã tặng cho Trương Sơn Phong một hộp gỗ màu xanh, hình như pháp ấn gì đấy. Sau đó lại mời Từ Viễn Hà uống rượu ngon. Nhưng từ thành Lão Long đến bến thuyền Phong Vĩ, sư phụ có khi nào lại thường xuyên lấy ra rượu hoa quế và rượu tiên nhân giếng nước?
Dường như kết giao bằng hữu giang hồ cũng không thú vị, từ đầu đến cuối đều phải bỏ tiền.
Trần Bình An cười lắc đầu, nói:
- Ông chú râu rậm kia của ngươi chỉ là nhớ nhà mà thôi. Sau này chúng ta có thể đi tìm ông ấy, một ngày nào đó ngươi tự mình xông pha giang hồ cũng có thể tìm được. Đến lúc đó chắc ngươi cũng có thể uống rượu rồi, nhớ mang theo một ít rượu ngon.
Bùi Tiền lắc đầu nói:
- Giang hồ hiểm ác, rượu bán quá đắt, con quyết định không xông pha giang hồ nữa.
Trần Bình An nhéo lỗ tai cô bé, giả vờ tức giận nói:
- Còn nhỏ tuổi, lại bày đặt nói chuyện giang hồ hiểm ác với ta?
Bùi Tiền nhón chân lên, cầu xin tha thứ:
- Lão Ngụy và ông chú râu rậm đều nói như vậy, con cảm thấy rất giống hảo hán giang hồ, cho nên tùy tiện nói một chút.
Trần Bình An buông tay ra, cười nói:
- Sáu bước đi thế, trở về đi ngủ.
Hôm nay Bùi Tiền đi thế đã có hình có dạng, chỉ là thủ ấn đứng thế vẫn không có được cái thần của nó. Còn như thế trời đất kia, Bùi Tiền lại rất muốn học, chỉ là không học được, bởi vì hiện giơ cô còn không chống người lên nổi.
Một đêm vô sự.
Sơn thôn gà gáy rất sớm, Trần Bình An rời giường, cũng không ra ngoài tản bộ, bởi vì ba mươi phút nữa người luyện võ trong thôn sẽ tụ tập diễn võ. Đây là lệ thường trong thôn, sớm chiều hai lần, năm này qua năm khác vẫn luôn tuân thủ. Chỉ cần là nam giới, dù là trai tráng hay thiếu niên đều như vậy, ngay cả nữ giới muốn tham gia cũng không kiêng kị.
Dù sao chuyện bảo tiêu, không có một thân võ nghệ vững chắc thì sẽ không kiếm được một chiêu bài. Mà theo như thầy giáo dạy học nói, con cháu họ Trần đi giang hồ bảo tiêu, dựa vào danh hiệu “Trần bài phường” của tộc trưởng, vẫn rất có danh vọng ở nước Thanh Loan.
Hôm qua Trần Bình An đã tới sân diễn võ của gia tộc họ Trần, cũng không đứng ngoài quan sát giống như ở đất lành Ngẫu Hoa, lại bước nhanh rời khỏi. Chẳng những như vậy, hắn còn bảo bốn người trong tranh cuộn, nhất là Lư Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên, tốt nhất không nên mang theo binh khí đi lại trong thôn.
Nhập gia tùy tục.
Sáng nay nhóm người tụ tập với nhau dùng bữa sáng, muốn rời khỏi thôn. Trần Bình An dự định tới kinh thành nước Thanh Loan một chuyến, xem thử trận Phật Đạo tranh luận do hoàng đế họ Đường dốc sức cử hành, sau đó sẽ rời đi. Ngoại trừ bến thuyền Phong Vĩ tiếp giáp ba nước, tại biên giới phía đông nước Thanh Loan còn có một bến thuyền tiên gia khác, nghe nói còn lớn hơn bến thuyền Phong Vĩ một chút.
Lúc trước ở bến thuyền Phong Vĩ, Trần Bình An biết được hôm nay trung bộ Bảo Bình châu đang hỗn loạn, trên núi dưới núi đều không yên ổn, rất nhiều thuyền đi tới đó đều phải tạm dừng. Hơn nữa trên hồ Thư Giản không có bến thuyền, mà hai bến thuyền gần hồ Thư Giản, phân biệt nằm ở trọng địa kinh sư một nước và một môn phái trên núi, hiện giờ đều đã gặp tai nạn, bị kỵ binh Đại Ly giày xéo. Cho nên Trần Bình An muốn tới bến thuyền phía đông thử vận may, bằng không muốn đến hồ Thư Giản thật sự quá xa xôi.
Lúc mọi người ngồi quanh bàn ăn cháo, lại lần lượt quay đầu nhìn ra sân vườn bên ngoài. Một bóng dáng trắng như tuyết từ trong bóng râm của hành lang lướt ra, sau khi đứng lại thì tươi cười rạng rỡ.
Đó là một thiếu niên áo trắng, còn có tiên khí hơn cả Trần Bình An.
Bùi Tiền ngơ ngác nhìn vị khách không mời kia, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, lại vội vàng lấy bùa bảo tháp trấn yêu ra dán vào trán mình.
Trần Bình An bỏ đũa xuống, thở dài.
Vẻ mặt bốn người trong tranh cuộn đều nghi hoặc. Người vừa đến ngoại trừ y phục dung mạo xuất chúng, lại không nhìn ra tu vi sâu cạn, cũng không thể biết là thần tiên trên núi hay võ phu thuần túy. Càng như vậy, trong lòng bọn họ càng không nắm chắc.
Trần Bình An đứng lên, đi tới gần ngưỡng cửa, dừng bước hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây?
Thiếu niên áo trắng kia lệ nóng doanh tròng, bờ môi run rẩy, chạy tới chỗ Trần Bình An, giống như muốn ôm chầm lấy hắn, kể lể nỗi khổ ly biệt, khóc lóc kêu lên:
- Học trò cứu giá chậm trễ, khiến tiên sinh chịu nhiều oan uổng như vậy. Đệ tử Thôi Đông Sơn chết trăm lần cũng không hết tội... A...
Trần Bình An liền đá tên “đệ tử” khiến người ta buồn nôn kia ra ngoài.
Bùi Tiền mở to mắt, tên này từ đâu chui ra vậy, lại muốn giành sư phụ với mình?
Thiếu niên áo trắng xoay tròn nhiều vòng giữa không trung, hai tay áo bồng bềnh, đẹp giống như một đám mây trắng bị tiên nhân đưa tay đẩy ra.
- --------
Chú thích:
(1) Cương bộ: còn được gọi là “vũ bộ” hoặc “bộ đẩu”, dùng chân đi trên đất theo tuyến đường của Lạc Thư (đồ án về biến hóa của trời đất không gian), thường được gọi là “tứ tung ngũ hoành”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...