Đệ tử Đồng Diệp tông chịu đựng đến ba mươi tết hôm nay, mới bi ai phát hiện cũng không có dấu hiệu hết khổ. Kiếm tu kia vẫn dùng kiếm khí ác liệt trên người, ung dung phá vỡ khí vận núi sông phạm vi ngàn dặm của Đồng Diệp tông.
Phá hoại dễ dàng, còn đi theo phía sau kiếm tu thu gom linh khí, xây dựng lại những chân núi mạch nước bị hủy hoại kia rất khó. Trừ khi những tu sĩ cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh của Đồng Diệp tông chịu hao tổn đạo hạnh của mình, mới có thể đẩy nhanh tốc độ một chút, ngăn cản linh khí núi sông không ngừng trút ra ngoài. Nhưng những địa tiên có tên họ được ghi chép trong gia phả, một khi tu vi bất ổn, cũng sẽ liên lụy đến khí số trong xa xăm của tông môn.
Lúc này cho dù là đệ tử ngoại môn có tư chất thấp nhất, cũng ý thức được Đồng Diệp tông đã nghênh đón cửa ải khó khăn nhất trong ngàn năm lịch sử.
Chuyện khiến tu sĩ Đồng Diệp tông cảm thấy nghi hoặc khó hiểu nhất, đó là vị lão tổ phục hưng Đỗ Mậu còn cao hơn trời trong suy nghĩ của bọn họ, từ đầu đến cuối lại không ra mặt, không để ý tới tên kiếm tu kia khiêu khích. Thậm chí khi tông môn gặp phải mối nguy trước mắt, căn cơ dao động, vị lão tổ tông lực ép luyện khí sĩ một châu này vẫn không có động tĩnh.
Có điều phần lớn luyện khí sĩ của Đồng Diệp châu vẫn tin tưởng, vị lão tổ Đồng Diệp tông này không động thì thôi, vừa động sẽ là một kích chí mạng. Tên kiếm tu Tả Hữu kia nhất định không ngông cuồng được mấy ngày.
Gần như tất cả tông phái lớn, vương triều và hào phiệt của Đồng Diệp châu, đều đang chú ý tới tình hình của Đồng Diệp tông.
Sau khi Khương Thượng Chân của Ngọc Khuê tông nghênh ngang tham gia náo nhiệt, càng ngày càng có nhiều tu sĩ địa tiên cố gắng che giấu khí tức, tới đây xem xét từ xa, hoặc là thi triển thần thông quan sát núi sông. Bọn họ còn dùng tới bản lĩnh giữ nhà, kiểm tra đủ loại đầu mối như phong thủy lưu chuyển, khí số sâu cạn, phúc duyên dày mỏng của Đồng Diệp tông.
Lúc đầu không ai dám tin, một tên kiếm tu lại có thể ảnh hưởng đến ba bốn phần mười linh khí của thế lực khổng lồ như Đồng Diệp tông.
Tên kiếm tu kia không giết người, ngoại trừ phá vỡ vách chắn và cục diện vây giết, gần như ngay cả kiếm cũng không rút ra.
Nhưng hiện giờ những lục địa thần tiên của nhà khác ánh mắt có kém đến mấy, cũng nhìn ra tinh khí thần của đệ tử Đồng Diệp tông đang xuống dốc. Chém giết trên sa trường của vương triều dưới núi, hai quân đối chọi, nếu có một bên “tử thương” đến mức này thì xem như tan tác rồi.
Ngàn năm qua, đệ tử Đồng Diệp tông tu hành trên núi hay xuống núi rèn luyện, dù là ỷ thế hiếp người hay vượt khó tiến lên, đều có một tinh thần dũng mãnh chống đỡ đạo tâm. Cho nên so với luyện khí sĩ nhà khác, đệ tử Đồng Diệp tông luôn cao giọng tiến tới, khí thế vang lừng.
Gặp phải xung đột, bị luyện khí sĩ cảnh giới cao hơn chiếm thượng phong, chỉ cần báo ra danh hiệu Đồng Diệp tông, sẽ có thể tùy ý nhục mạ luyện khí sĩ của ngọn núi khác. Thậm chí không nói hai lời, ngự kiếm hoặc ngự gió ngàn dặm chạy đến, một kiếm chém đầu kẻ địch.
Trong một số thời khắc sống chết, đệ tử Đồng Diệp tông tính tình rắn rỏi, sẵn sàng ngọc đá cùng tan với tu sĩ đối địch, trong lịch sử có vô số người mỉm cười đối diện với cái chết.
Nếu như ngày đầu tiên kiếm tu xông vào ngọn núi, lão tổ phục hưng Đỗ Mậu hoặc tông chủ ra lệnh một tiếng, không dám nói toàn bộ luyện khí sĩ trong sơn môn ngàn dặm, nhưng ít nhất sẽ có nửa số người sẵn lòng hi sinh vì Đồng Diệp tông. Giống như thiêu thân lao vào lửa, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên.
Thế nhưng đến ba mươi tết hôm nay, sâu trong nội tâm mọi người, ngoại trừ ước ao lão tổ phục hưng cảnh giới Phi Thăng có thể hiện thân giết địch, phần nhiều vẫn là tâm ý do dự, không rõ nguyên do.
Tông môn nhà mình rốt cuộc đã làm gì bên ngoài, rước lấy vị kiếm tiên hùng hổ ép người lại không lạm sát này, khiến cho lão tổ tông ở trong động tiên nhỏ Ngô Đồng đóng cửa không ra? Từ lúc nào Đồng Diệp tông chúng ta lại sa sút đến mức như vậy? Trong địa bàn nhà mình tùy ý làm bậy một chút cũng không được sao? Ngay cả chuyện am hiểu nhất là dùng lực ép người cũng không làm được?
Khương Thượng Chân thực ra vẫn không đi xa, đang ở trên một ngọn núi cách đó ngàn dặm, uống rượu ngon với một vị lão kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh quan hệ không tệ.
Lão kiếm tu lắc đầu cười nói:
- Xương sống của Đồng Diệp tông xem như đã vỡ hơn nửa rồi.
Khương Thượng Chân giống như không phải gia chủ họ Khương Ngọc Khuê tông, mà là cung phụng của Đồng Diệp tông, giả vờ cười hì hì nói:
- Đừng nói như vậy, Đỗ Mậu dù sao cũng là một cảnh giới Phi Thăng. Chỉ cần giải quyết vị kiếm tu kia, vẫn còn một đường sinh cơ, không chừng sẽ nhân họa được phúc, thanh thế tăng vọt...
Hắn bỗng nhiên lại cười lớn, khôi phục diện mạo vốn có của mình:
- Giải quyết cái rắm, lão rùa già Đỗ Mậu này xem như xui xẻo tám đời rồi. Lão tông chủ đã truyền tin cho ta, nói rằng Đỗ Mậu gặp “vận may rơi xuống đầu”, ở thành Lão Long hình như tiên binh bản mệnh Thuyền Nuốt Kiếm đã bị người ta đánh vỡ, dương thần thân ngoài thân cũng trở thành thân xác tiên nhân trong túi người khác, hôm nay chỉ là một cảnh giới Tiên Nhân không vững chắc...
- Lần này xem như ông đây kiếm lời lớn rồi. Lão tông chủ rất cao hứng, nói rằng năm trăm năm tới, chiết khấu của tông môn đối với đất lành Vân Quật sẽ giảm đi một thành... Ôi chao, Tả Hữu đại kiếm tiên, Trần tiểu kiếm tiên, đáng tiếc hai vị lão nhân gia không có ở đây. Nếu không Khương Thượng Chân ta sẽ lập tức quỳ xuống dập đầu năm trăm cái, để tỏ lòng biết ơn hai vị đại ân nhân các ngài. Không thể biểu thị sự tôn kính...
Khương Thượng Chân vừa cười thoải mái vừa đấm lên bàn đá. Cười trên nỗi đau của người khác đến mức như hắn, thực ra cũng không thấy nhiều.
Lão kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh tóc bạc mặt hồng kia nhẹ giọng hỏi:
- Dám hỏi Khương tiên sinh, Đồng Diệp tông phải ứng phó ra sao?
Khương Thượng Chân đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt, khoát tay nói:
- Ngươi để ta cười thêm một lát, không dừng được.
Lão kiếm tu bất đắc dĩ cười một tiếng. Ông ta, Khương Thượng Chân và Lục Phảng, vốn là bạn cũ đã quen biết dưới núi từ rất sớm.
Khương Thượng Chân vất vả ngưng cười, nói:
- Còn làm sao nữa? Đạo lý chắc chắn nói không lại vị kiếm tiên kia. Đánh nhau? Đánh như thế nào, chỉ dựa vào mấy tên cảnh giới Ngọc Phác kia? Nói một câu khó nghe, chỉ cần Tả Hữu quyết tâm tiêu hao với Đồng Diệp tông đến cùng, đừng nói là linh khí hỗn loạn ba bốn phần mười, cho Tả Hữu thêm một năm thì Đồng Diệp tông chỉ có nước chờ sụp đổ.
- Nếu đổi thành trước đây, cho dù là một ngọn núi không có cảnh giới Phi Thăng như Đỗ Mậu, gây ra sóng gió lớn như vậy, thư viện Nho gia cũng sẽ xuất hiện. Nhưng lần này rõ ràng thư viện sẽ không ra mặt chủ trì công đạo. Như vậy nghĩa là gì? Nghĩa là Đồng Diệp châu đuối lý trước. Mà Tả Hữu mặc dù đã xông vào địa bàn Đồng Diệp tông, nhưng vẫn chưa từng vượt qua khuôn phép, chiếm lý làm việc. Chuyện này khiến cho thư viện Đồng Diệp châu, thậm chí là một học cung Trung Thổ cũng phải bó tay.
Lão kiếm tu gật đầu nói:
- Người đọc sách giết người không thấy máu, không ngoài như vậy.
Khương Thượng Chân quay đầu nhìn về phía bắc Đồng Diệp tông, cho dù cách xa ngàn dặm, vẫn loáng thoáng có thể thấy khí vận sông núi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu trong đục lẫn lộn.
Hắn ngoại trừ chỉ lo thiên hạ không loạn, cũng có phần sợ hãi tự xét lại mình, đồng thời còn có cảm giác thỏ chết cáo buồn, vẻ mặt hờ hững nói:
- Đỗ Mậu ngoại trừ bắt cá trong sông cạn, một hơi vét hết tất cả linh khí của động tiên nhỏ Ngô Đồng, giúp mình cưỡng ép phi thăng, cũng không có cách nào khác. Chỉ cần phi thăng thành công, dù sao cũng sẽ vớt được một công đức bên người. Dựa theo quy củ do Lễ Thánh lập ra, thư viện Nho gia phải giúp đỡ chiếu cố sơn môn Đồng Diệp tông một đoạn thời gian rất dài. Đến lúc đó trừ khi Tả Hữu muốn khiêu chiến với toàn bộ Nho gia chính thống, nếu không cũng chỉ có thể dừng tay.
Khương Thượng Chân chắp tay trước ngực, giơ cao quá đầu, nhắm mắt cầu khẩn:
- Kiếm tiên Tả Hữu, Tả đại gia, xin lão nhân gia ngài kiên trì nỗ lực, nhất định phải ép chết Đỗ lão rùa kia!
Lão kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh vuốt râu cười. Không phải Đỗ Mậu ngươi căm thù kiếm tu trên thế gian nhất sao? Thích chà đạp những kiếm tu bất hạnh rơi vào tay ngươi sao? Bây giờ thì sao? Có bản lĩnh thì ló đầu ra khỏi mai rùa thử xem?
Trong chiều hôm ba mươi tết, động tiên nhỏ Ngô Đồng được Đồng Diệp tông nắm giữ vô số năm, đầu tiên là hiện ra một phần chân thân trên đỉnh núi tổ sư, giống như ảo ảnh tráng lệ, sau đó trôi giạt bất định, cuối cùng vỡ nứt. Mảnh vỡ động tiên hóa thành từng ngôi sao chổi tan vào các nơi ở thế giới Hạo Nhiên, có một số trực tiếp tiêu vong, có một số phá vỡ hư không, không biết kết cục.
Thân thể Đỗ Mậu trên đỉnh núi tổ sư dần dần theo gió biến mất, chỉ có một kim thân pháp tướng do âm thần biến thành, sau khi hấp thu phần lớn linh khí của động tiên nhỏ Ngô Đồng, đã trở nên sừng sững uy nghiêm. Kim thân pháp tướng cao mấy ngàn trượng, hai chân đạp hờ lên đỉnh núi tổ sư, mặc dù vẫn nằm trong phạm trù kim thân pháp tướng của luyện khí sĩ, nhưng thân thể đã tỏa ra sắc thái lưu ly năm màu, biến ảo khó lường.
Pháp tướng vươn hai tay ra, mười ngón tay mở rộng giơ lên đầu, sau đó đột nhiên kéo ra phía ngoài, giống như xé vỡ màn trời của thế giới Hạo Nhiên.
Nơi màn trời bị xé rách, tiếng sấm ầm ầm, sét tím cuồn cuộn. Đủ loại bóng dáng lớn như núi nhoáng lên rồi biến mất, có khung xương của giao long kéo theo chiếc đuôi bơi lội, có thi hài màu vàng to lớn ngồi xếp bằng, có móng vuốt đỏ tươi muốn xé vết nứt màn trời ra lớn hơn... Không một ngoại lệ, đều là cảnh tượng kỳ dị đáng sợ mà nhân gian thế giới Hạo Nhiên chưa từng nhìn thấy.
Kiếm tu Tả Hữu một tay đặt sau người, tay kia cầm kiếm giơ ngang trước người, chậm rãi bay lên.
Đỗ Mậu đã từ bỏ thân thể, dùng âm thần nuốt linh khí vô tận của một động tiên nhỏ, mới tạo ra pháp tướng phi thăng lưu ly năm màu này. So sánh thì người và kiếm của Tả Hữu chỉ nhỏ như hạt cải.
Tả Hữu chậm rãi quét ngang một kiếm.
Chỉ thế mà thôi.
Y luôn cho rằng, đỉnh cao kiếm thuật trên thế gian chỉ nằm ở hai kiếm. Một kiếm là của người đọc sách Trung Thổ kia, tiện tay bổ ra động tiên Hoàng Hà.
Một kiếm khác, vẫn luôn nằm trong vỏ kiếm của mình.
Chính là lần này, rời khỏi vỏ.
Sau chốc lát, “giữa lưng chừng” pháp tướng lưu ly to lớn đã phi thăng cách mặt đất mấy ngàn trượng, xuất hiện một sợi tơ trắng như tuyết, mảnh đến mức không thể nhận biết, nhỏ như một sợi tóc bình thường của cô gái nhân gian mà thôi.
Lúc pháp tướng đến gần màn trời, đột nhiên bị chém đứt ngang, thân thể lưu ly năm màu chia thành hai nửa. Nửa thân trên vẫn bi phẫn bay lên, đưa tay định nắm lấy mép khe hở màn trời, muốn trèo lên đó. Nửa thân dưới thì vỡ nứt, linh khí trở về trời đất. Còn có hơn mười khối lưu ly do thân thể cảnh giới Phi Thăng lưu lại, bắn về bốn phương tám hướng, trở thành cơ duyên trên đường tu hành của người khác.
Tả Hữu đã thu kiếm vào vỏ.
Thần tiên lưu ly chỉ còn lại nửa thân trên, rơi trở về thế giới Hạo Nhiên, giống như một ngôi sao băng rực rỡ biến mất giữa không trung.
Tả Hữu ngẩng đầu nhìn màn trời chưa khép lại, sau đó dời mắt, hóa thành cầu vồng đi tới vùng biển rộng lớn giữa Đồng Diệp châu và Bảo Bình châu.
Ra biển không bao lâu, Tả Hữu bỗng dừng lại.
Lão tú tài hỏi:
- Vì sao không phi thăng rời đi?
Tả Hữu im lặng không trả lời, hai người chỉ cách nhau bốn năm bước.
Lão tú tài đưa tay chỉ về khe hở màn trời mà Đỗ Mậu cưỡng ép phi thăng xé ra, tức giận nói:
- Vì sao không nhân cơ hội rời khỏi thế giới này? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn kiểm nghiệm câu nói chết tiệt kia, thật muốn “trái phải đều là chết”?
Tả Hữu cúi đầu.
Có điều lần này lão tú tài cũng không nhảy lên vỗ đầu y, chán nản nói:
- Đi đi, ta biết ngươi vẫn luôn muốn đến núi Đảo Huyền, đến Kiếm Khí trường thành. Đi đi, trời muốn hạ mưa, gái muốn lấy chồng, đệ tử muốn làm tiên sinh thương tâm, đều không ngăn được.
Tả Hữu chắp tay thi lễ nói:
- Đệ tử Tả Hữu, bái biệt tiên sinh!
Lão tú tài phất tay, không nói nên lời.
Sau khi Tả Hữu xoay người, dường như không nỡ, cũng không hóa thành cầu vồng bay đi, chỉ từng bước đi tới. Y nói:
- Tiểu sư đệ mà tiên sinh thu nhận, rất tốt.
Lão tú tài tức giận nói:
- Cút cút cút!
Ông ta cũng xoay người, tiên sinh và đệ tử cứ quay lưng về phía nhau như vậy. Một người đứng yên tại chỗ, một người từ đấy đi xa.
Lão tú tài đột nhiên gãi đầu, dường như nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Lúc ấy mình vẫn là một tú tài nghèo, thanh danh không nổi bật, vì vậy thu đại đệ tử Thôi Sàm là một đứa trẻ của gia đình giàu có. Tú tài nghèo liêm khiết, cho nên trong túi không tiền mà. Sau đó thu đệ tử thứ hai và thứ ba, cũng không giàu có như vậy nữa. Lúc ấy thực ra ba đệ tử chung sống rất tốt, ông ta làm thầy giáo cũng rất thoải mái. Sau đó thì sao, từng đứa đều lớn lên rồi.
Lão tú tài quay lưng về phía đệ tử thực ra cả đời cũng không tiêu sái, đột nhiên vui vẻ cười nói:
- Sau này đến Kiếm Khí trường thành rồi, nhất định phải tiêu sái.
Ông lão dừng lại một chút, nhẹ giọng nói:
- Tả Hữu à, thực ra con luyện kiếm rất tốt, đọc sách càng tốt.
Kiếm tu bước nhanh rời đi, chỉ lưu lại một câu nói sau cùng trong nhân gian hỗn loạn mà y không thích này:
- Là tiên sinh dạy tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...