Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Trần Bình An, Bùi Tiền và Trịnh Đại Phong đã có thể ngồi dậy khỏi giường, có lẽ đều là người quá quen với cuộc sống khó khăn, cho nên những ngày này tiệm thuốc Khôi Trần không hề có không khí đau buồn. Trái lại sau khi Trịnh Đại Phong bắt đầu khôi phục tính tình cợt nhả, hậu viện còn rất náo nhiệt.

Phạm Nhị cũng được chị gái Phạm Tuấn Mậu dẫn tới tiệm một chuyến, gặp người truyền đạo Trịnh tiên sinh trong phòng. Lúc vừa đến tiệm hắn nhẫn nại không khóc, nhưng nhìn thấy Trịnh Đại Phong rồi lại không kìm được. Cũng không biết hai thầy trò nhỏ giọng tâm sự chuyện gì, lúc đi ra trên mặt Phạm Nhị đã nở nụ cười.

Phạm Tuấn Mậu hỏi Trần Bình An đã suy nghĩ xong chưa, có muốn luyện hóa vật bản mệnh kia trên biển mây hay không. Trần Bình An nói muốn suy nghĩ thêm.

Phạm Nhị đòi so tài với Trần Bình An, hắn sẽ nhường Trần Bình An một chút là được. Kết quả lại bị Phạm Tuấn Mậu gõ đầu một cái, khiến cho hắn ngồi xổm xuống đất.

Bùi Tiền thấy vậy trong lòng xốn xang, lập tức xung phong đứng ra, muốn đọ sức một trận với Phạm Nhị tự xưng là “đại tông sư cảnh giới thứ tư”. Cuối cùng Phạm Nhị bị Bùi Tiền cầm gậy leo núi đuổi đánh, vừa chạy vừa la:

- Bùi Tiền ngươi còn nhỏ tuổi, sao lại có võ công tuyệt thế như vậy? Chẳng lẽ ngươi chính là thiên tài hiếm thấy trong truyền thuyết? Cho Phạm Nhị ta trở về khổ luyện ba ngày, lại tới lĩnh giáo kiếm thuật phi phàm của ngươi!

Bùi Tiền chạy đến mức mồ hôi đầm đìa, cảm thấy lần này giao thủ mình đã thể hiện được phong thái, ngay cả trán mình cũng trúng một gậy... kiếm thuật quá cao, không thu tay được.

Đến khi Phạm Nhị bị Phạm Tuấn Mậu lôi ra khỏi tiệm thuốc, Bùi Tiền mới quay đầu nhìn Ngụy Tiện, hỏi:

- Lão Ngụy, ta thật sự lợi hại như vậy sao? Ta biết Phạm Nhị kia muốn nịnh nọt, đã phóng đại...

Ngụy Tiện ngồi trên ghế đẩu nhỏ sưởi cái nắng ấm áp mùa đông, cười nói:

- Chỉ phòng đại một chút mà thôi.

Bùi Tiền lau mồ hôi trên mặt, vui mừng khấp khởi nói:

- Mẹ ơi, hóa ra ta thật sự là thiên tài, trước kia còn hoài nghi một chút. Được rồi, lão Ngụy, tối nay ta chép sách xong, sẽ tự nghĩ ra một bộ quyền pháp, ngày mai truyền thụ cho ngươi. Ngươi không cần cảm ơn ta nhiều, mười xâu mứt quả là được rồi.

Ngụy Tiện lắc đầu nói:

- Quyền pháp của ngươi, ta không học.

Bùi Tiền lộc cộc chạy tới, khí thế dào dạt nói:

- Vì sao? Xem thường người khác? Hay là không nỡ bỏ chút tiền mua mứt quả?

Ngụy Tiện nói:

- Không có tiền nữa.


Bùi Tiền không quan tâm Ngụy Tiện có phải xem thường quyền pháp của mình hay không, “ai da” giậm chân một cái, phiền muộn nói:

- Làm sao ngay cả tiền mua mứt quả cũng không có?

Cô đột nhiên ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói:

- Lão Ngụy, không phải ngươi còn có một bộ long bào sặc sỡ sao? Chúng ta bán nó lấy bạc nhé? Đến lúc đó nếu ngươi mệt, ta sẽ mang đi bán giúp ngươi. Chúng ta là bằng hữu mà, giúp nhau là chuyện đương nhiên.

Ngụy Tiện hỏi ngược lại:

- Sao không bán lá bùa kia của ngươi?

Cô bé ngượng nghịu lấy lá bùa giấy vàng kia ra, dán vào trán mình, gật đầu một cái, lần đầu tiên nói:

- Cũng đúng, ta không nỡ. Có lẽ ngươi cũng không nỡ, ta sẽ không cố ép ngươi nữa.

Ngụy Tiện quay sang, liếc nhìn tiểu nha đầu, nghi hoặc nói:

- Mặt trời mọc ở đằng tây à?

Bùi Tiền quay đầu, thì thầm bên tai Ngụy Tiện:

- Ta nói cho ngươi biết, thực ra ta là công chúa điện hạ lưu lạc dân gian. Lúc còn nhỏ ta ở trong nhà đều dùng đồ bằng vàng, bánh bao ăn một cái vứt một cái.

Ngụy Tiện gật đầu nói:

- Giống ta.

Trần Bình An ngoại trừ mỗi ngày nằm nghỉ dưới đất trong tiệm thuốc phía trước, còn dùng quầy thuốc làm bàn đọc sách. Trong khoảng thời gian này, hắn đã đọc đi đọc lại, cân nhắc nghiền ngẫm quyển bí tịch luyện đan được Lục Ung cung Thanh Hổ tặng cho.

Hôm nay tiệm thuốc Khôi Trần giống như cấm địa được thành Lão Long ngầm thừa nhận, lại có âm thần họ Triệu trấn giữ ngõ nhỏ. Trần Bình An đặt khối trảm long đài nhỏ nhất lên bàn. Còn có ngọc bội màu vàng khắc chữ “ta khéo nuôi dưỡng tinh thần cương trực”. Thần tiên tỷ tỷ không nói rõ lai lịch của nó, chỉ nói là một lão già xem như thưởng phạt phân minh, nặng thì bảo một gã đóng cửa kiểm điểm, nhẹ thì lấy miếng ngọc bội này xuống.

Trong thời gian qua, gần như mỗi ngày Trần Bình An đều ném một đồng tiền kim tinh vào pháp bào Kim Lễ, hôm nay đã là đồng thứ tư rồi. Đây là chuyện lớn hàng đầu liên quan đến tính mạng, không cho phép hắn tiếc tiền.

Một bình tọa vong đan, cộng thêm hai bình hỏa long đan và bố vũ đan phối hợp sử dụng. Trần Bình An ngoại trừ tự mình dùng một viên tọa vong đan, còn lại đều đưa cho Trịnh Đại Phong và bốn người trong tranh cuộn phân phát, không còn lại một viên nào.


Lúc này Trần Bình An nhớ tới một chuyện, bèn đứng lên đi tới hậu viện, dẫn theo Bùi Tiền đến phòng bên, tìm được Tùy Hữu Biên đang luyện tập thủ ấn đứng thế. Tùy Hữu Biên cảm thấy khó hiểu, Trần Bình An liền nói có thể giúp Bùi Tiền kéo giãn gân cốt trước hay không.

Bùi Tiền cười đến mức không khép miệng được, cuối cùng mình đã chính thức trở thành đại đệ tử khai sơn của sư phụ Trần Bình An rồi.

Tùy Hữu Biên gật đầu.

Kết quả Trần Bình An vừa rời khỏi phòng chưa được mấy bước, đã nghe tiếng gào khóc rung trời của Bùi Tiền. Sau đó chỉ thấy tiểu nha đầu chạy thật nhanh ra khỏi phòng, nói mình không cần luyện võ nữa.

Tùy Hữu Biên đứng ở cửa, bất đắc dĩ nói:

- Con bé không chịu đau nổi, ta đã rất chú ý sức lực rồi.

Trần Bình An đưa tay lên ôm mặt, không có mặt mũi gặp người khác nữa.

Bùi Tiền còn ôm chặt lấy hắn, nức nở, đầu đổ mồ hôi, gương mặt đen nhẻm nhỏ nhắn đầy vẻ sợ hãi.

Ngày này còn chưa đến tối, Bùi Tiền đã tới chỗ quầy thuốc tìm Trần Bình An, nói hôm nay mình đã chép sách một ngàn chữ. Mặc dù đúng là đã chép nhiều như vậy, nhưng tiểu nha đầu vẫn rất chột dạ.

Trần Bình An dở khóc dở cười, nói:

- Không luyện võ thì thôi, có gì đâu chứ. Sau này chăm chỉ đọc sách, vẫn có tiền đồ.

Bùi Tiền tung tăng rời đi, tìm lão Ngụy hàn huyên.

Trần Bình An cười cười, tiếp tục lật xem quyển bí tịch luyện đan ngàn vàng khó mua, bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ của Bùi Tiền ngày đó đứng ở ngã rẽ của con ngõ.

Hắn cảm thấy hơi mềm lòng.

Cho dù ngay cả kiếm linh cũng nói Bùi Tiền là “hạt giống võ vận có thể đếm được trên đầu ngón tay”, Trần Bình An vẫn không cảm thấy Bùi Tiền không luyện võ là chuyện đáng tiếc.

Đứa trẻ tuổi tác lớn bao nhiêu thì làm chuyện lớn bấy nhiêu, không có gì sai.

Chẳng lẽ lúc Trần Bình An hắn còn nhỏ, một mình ngồi ở xa xa, nhìn đám bạn cùng lứa thả diều ở mộ thần tiên, ăn quà vặt, mặc quần áo mới, lại không hâm mộ sao?


Đương nhiên là hâm mộ.

Năm xưa Trần Bình An hắn còn nhỏ tuổi, bất đắc dĩ chỉ có thể cầm cố đồ vật trong nhà do cha mẹ để lại, đổi tiền đổi gạo, chẳng lẽ không khó chịu sao?

Cũng sẽ lén nấp trong chăn, khóc lóc rất khó chịu.

Những khó khăn này chưa chắc đều là chuyện xấu, chịu đựng qua rồi sẽ là một chuyện tốt khác. Nhưng Trần Bình An vẫn hi vọng người bên cạnh mà mình quan tâm, có thể vượt qua thuận lợi một chút, ít nhất không cần đối diện với những chuyện này quá sớm.

Có điều người sống trên đời rất khó được như ý nguyện. Chẳng hạn như nhìn thấy đồ tốt, bạc trong túi lại không đáp ứng. Hay như muốn được bình an, ông trời chưa chắc đã gật đầu.

Trần Bình An nằm trên quầy, cảm thấy mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi.

- --------

Trên dưới Đồng Diệp tông, ngoại trừ mấy vị đại tu sĩ năm cảnh giới cao có thể đếm được trên đầu ngón tay, những người còn lại đều không phát giác được chuyện gì khác thường. Bọn họ vẫn cảm thấy tông môn nhà mình là thế lực đứng đầu Đồng Diệp châu, hoàn toàn xứng đáng. Ngọc Khuê tông, Phù Kê tông và núi Thái Bình cộng lại, cũng chỉ có thể miễn cưỡng so sánh với Đồng Diệp tông bọn họ mà thôi.

Mấy trăm năm qua, Đồng Diệp tông vẫn không cho phép đệ tử tông môn tuyên bố với bên ngoài, vị lão tổ phục hưng trăm năm khó gặp kia là cảnh giới Phi Thăng. Chỉ có thể nói là cảnh giới Tiên Nhân, có hi vọng bước vào cảnh giới thứ mười ba mà thôi.

Nhưng có ai không biết, đây gọi là giấu đầu lòi đuôi. Những luyện khí sĩ khác cùng châu, sở dĩ không bao giờ nhắc đến chuyện này, chẳng qua là không muốn khiến Đồng Diệp tông mất hứng, thực ra trong lòng đều biết rõ.

Đồng Diệp tông ngoại trừ vị lão tổ phục hưng uy thế trấn áp một châu, còn có mấy vị tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, đều là thanh danh hiển hách.

Chẳng hạn như vị tổ sư gia quản lý gia phả và giới luật tông môn, vừa mới thuận lợi chém chết đại yêu cảnh giới thứ mười hai trở về. Tông chủ hiện giờ của Đồng Diệp tông cũng là cảnh giới Ngọc Phác, hơn nữa còn là một vị kiếm tu. Ông ta lại dạy ra một đệ tử đích truyền tài hoa kinh người, mới ba trăm tuổi đã là kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh.

Nội tình hùng hậu như vậy, Ngọc Khuê tông cuối phía nam dám tranh danh hiệu đệ nhất với Đồng Diệp tông sao?

Diện tích của Đồng Diệp tông rộng đến hơn một ngàn hai trăm dặm, cho nên nếu không ngự gió hay ngự kiếm, muốn đến thăm cũng không dễ dàng.

Ngoài ra Đồng Diệp tông còn sở hữu động tiên nhỏ Đồng Diệp, chỉ có đại tu sĩ năm cảnh giới cao và địa tiên cảnh giới Nguyên Anh, mới có tư cách vào trong đó tu hành.

Thế nhưng có một ngày, tất cả tôn nghiêm, tự tin và vinh dự bẩm sinh của đệ tử Đồng Diệp tông, lại bắt đầu xuất hiện biến hóa. Rất nhiều suy nghĩ hiển nhiên, lại trở nên không như dự liệu.

Một ngày vào buổi tối, gần như tất cả tu sĩ năm cảnh giới trung, đều cảm nhận được một luồng khí tức hùng hậu đã kìm nén, từ phía bắc đi về phía nam, lao thẳng tới ranh giới phía bắc Đồng Diệp tông.

Người chưa lộ diện, kiếm khí đã tới, một kiếm bổ thẳng vào vách chắn màu xanh thẫm của đại trận hộ sơn, được gọi là ô trời Ngô Đồng.

Vách chắn thứ nhất lập tức vỡ tan.

Linh khí núi sông tụ tập nhờ tiêu hao vô số tiền hoa tuyết, trong nháy mắt dựng lên chiếc ô Ngô Đồng che phủ trời đất thứ hai, nhưng vẫn bị một kiếm phá vỡ.

Từng vách chắn quy mô càng lúc càng nhỏ lần lượt bị chém tan. Cho đến chiếc ô Ngô Đồng thứ sáu, kiếm tu không biết tên mới dừng lại, cầm kiếm lơ lửng giữa không trung, cách ngọn núi tổ tông của Đồng Diệp tông ba trăm dặm.


Y hờ hững lên tiếng:

- Đỗ Mậu, ra đây! Nếu không kiếm thứ bảy, ta không đảm bảo sẽ không tổn thương đến người vô tội.

Tại khoảnh khắc này, tất cả những người ở khu vực phía nam Đồng Diệp tông, dù là đệ tử ngoại môn năm cảnh giới thấp, hay là gia quyến đầy tớ phân tán ở bên ngoài, đều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về điểm sáng chói mắt kia.

Còn những người ở khu vực phía bắc, chỉ cần là luyện khí sĩ dưới địa tiên cảnh giới Kim Đan, đều không dám nhìn kiếm tu kia thêm một lần. Nếu không sẽ cảm thấy có từng luồng kiếm khí giống như kim đâm vào vành mắt.

Ngay lúc này, dùng ngọn núi tổ tông làm trung tâm, dùng linh khí của động tiên nhỏ Đồng Diệp làm nguồn suối, trước người kiếm tu kia lại xuất hiện một vách chắn. Đại trận hộ sơn hạch tâm này thấp thoáng xuất hiện phần khung của một chiếc ô, đã che lấp núi sông phạm vi ba trăm dặm, vừa lúc ngăn chặn kiếm tu kia ngoài cửa.

Trên thực tế đã không tính là ngoài cửa, người ta đã giết vào trong nhà rồi, chỉ là không thể tiếp tục xông vào sảnh chính mà thôi.

Tông chủ Đồng Diệp tông hông đeo ngọc bài tổ sư đường, mặc áo bào tím, xuyên qua vách chắn của trận pháp, cầm kiếm lơ lửng trước người kiếm tu kia, cười hỏi:

- Có phải là kiếm tiên Tả Hữu?

- Đỗ Mậu?

Kiếm tu nhìn đối phương, lắc đầu nói:

- Không giống.

Cho nên y xuất kiếm. Hai kiếm tiên năm cảnh giới cao giống như hai cầu vồng cắt vỡ trời đêm.

Không có một trận chiến kéo dài như đệ tử Đồng Diệp tông dự liệu. Thứ nhất kiếm tu chém giết được gọi là “ăn tiền” nhất thế gian, có thể lập tức phân ra sống chết. Thứ hai là thực lực cách xa.

Rất nhanh, tông chủ Đồng Diệp tông bị một kiếm chém vào trong vách chắn, cả người đụng vào một đỉnh núi linh khí mỏng manh, ngọn núi trực tiếp bị nổ vụn.

Kiếm tu kia chém thẳng một kiếm vào vách chắn, từ trên xuống dưới, trong nháy mắt mở ra một lỗ thủng lớn, chậm rãi đi vào. Giống như một vị khách không mời mà tới, còn muốn phá cửa mà vào, không hề quan tâm đến lễ nghĩa.

Tiếng chửi rủa ngập trời, cùng với pháp bảo tiên gia năm màu sặc sỡ, toàn bộ nhằm vào người này.

Kiếm khí trên người kiếm tu đã chất chứa trăm năm không được hiện thế, trong nháy mắt phóng ra, giống như thác nước sông ngân đổ xuống nhân gian. Không một món pháp bảo nào có thể đến gần trăm trượng.

Vẻ mặt kiếm tu hờ hững, nhìn ngọn núi tổ tông kia, giọng điệu giống như xin người khác chỉ bảo học vấn, rất nghiêm túc nói:

- Tiên sinh nhà ta đã lên tiếng, muốn ta làm con mẹ ngươi. Bảo ta đọc sách thì khó, nhưng làm chuyện này thì không khó. Như vậy lại có vấn đề, Đỗ Mậu, mẹ ngươi còn trên đời hay không? Hình dáng thế nào?

Trời đất yên tĩnh.

Vô cùng yên tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận