Đám nam nữ kia có khoảng hai mươi người, đàn ông vẻ mặt giận dữ, phu nhân chống nạnh mắng người. Bọn trẻ thì vô tâm, nghiêng đầu liếm mứt quả, hoặc là lén lút cầm ná bắn vào bảng rượu.
Trần Bình An đứng trong đám người một lát, lại nghe không hiểu nguyên do, bởi vì bọn họ nói tiếng địa phương trấn Hồ Nhi. Có điều Bùi Tiền đang ở tầng hai, sau khi nhìn thấy hắn lại tỏ ra hoảng hốt, trong lòng Trần Bình An đã hiểu rõ.
Bùi Tiền vốn ngồi bên cạnh lan can tầng hai, không móc mũi thì cũng móc tai, chẳng hề để tâm, còn cố ý trêu đùa khiến người ta chán ghét. Bên ngoài mắng càng dữ thì cô lại càng cười vui.
May mà những nam nữ trấn Hồ Nhi kia không dám đi vào nhà trọ. Thiếu niên cà nhắc ngại cãi nhau phiền phức, bèn im lặng dọn dẹp canh thừa thịt nguội trên bàn rượu. Ông lão lưng gù ngồi ở xa rít tẩu thuốc. Diêu Cửu Nương thì ngồi sau quầy cắn hạt dưa, không ngại người khác làm lớn chuyện.
Người quản lý sổ sách Chung Khôi vốn định đứng ra hòa giải, kết quả lại bị một người đàn ông đẩy mạnh, lảo đảo lui về nhà trọ. Hắn hậm hực đi đến quầy, giả vờ cầm sổ sách trắng tinh, bị Diêu Cửu Nương liếc mắt xem thường.
Khi Trần Bình An nghiêm mặt bước qua ngưỡng cửa, Bùi Tiền liền muốn chạy về phòng, kết quả bị Trần Bình An gọi lại, bảo cô xuống lầu. Cô rụt rè đi xuống thang lầu, không đợi Trần Bình An tra hỏi đã tự mình khai ra.
Theo như cô bé nói, cô đến trấn Hồ Nhi muốn mua một ít thuốc cho Trần Bình An. Kết quả đám bạn cùng lứa ở đó lại hè nhau bắt nạt một người xứ khác như cô. Lúc đầu là cướp xâu mứt quả mà cô định để lại cho Trần Bình An, cô đã nhịn, nói là đọc nhiều đạo lý trong sách, hiểu được dĩ hòa vi quý. Những đứa trẻ kia vẫn đi theo sau mông cô nói những lời khó nghe, kết bè kết đảng, còn dùng đá ném cô, cô vẫn không để bụng.
Sau đó cô mua một con diều hình chuồn chuồn, lại có đứa đỏ mắt, kéo cô một cái, khiến cô bị tuột dây diều. Con diều vù một cái bay ra khỏi trấn Hồ Nhi, hoàn toàn không thấy bóng dáng. Cô giận không kìm được, liền đánh với bọn chúng một trận. Năm sáu đứa vẫn không đánh lại cô, bèn khóc lóc chạy về nhà gọi cha mẹ trưởng bối tới đánh cô. Cô cũng không ngốc nên vội vàng bỏ chạy.
Lại nói con diều chuồn chuồn kia tốn đến hai mươi đồng tiền, bị mất như vậy khiến cô đau lòng muốn chết. Cho nên cô đã tìm kiếm bên ngoài trấn Hồ Nhi hơn nửa ngày...
Có vẻ Bùi Tiền cũng không tin tưởng lắm, lúc nói dối vẫn luôn để ý sắc mặt của Trần Bình An, tùy thời chuẩn bị ăn đòn. Đến lúc đó chỉ cần che đầu là được, còn bụng hoặc cánh tay bị Trần Bình An đá hoặc nhéo mấy cái cũng không sao, ăn một bữa no lại là hảo hán.
Nhưng Trần Bình An chỉ yên lặng nghe Bùi Tiền giải thích xong, sau đó mới lên tiếng:
- Nói dối xong rồi thì lại nói sự thật với ta một lần. Không muốn nói cũng được, sau này ngươi ở lại nhà trọ, dù sao cũng sẽ không chết đói.
Bùi Tiền không nói gì nữa.
Trần Bình An đi đến quầy. Diêu Cửu Nương liếc nhìn tiểu nha đầu gầy gò ở chân cầu thang, nhẹ giọng cười nói:
- Trần công tử, sao ngài lại dạy ra một tiểu ma đầu gây rối như vậy, thiếu chút nữa đã lật tung cả một con ngõ ở trấn Hồ Nhi rồi.
- Đầu tiên là lừa gạt đồ ăn của trẻ con nhà người ta, dọa cho đám trẻ đang nghịch đất kia sợ hãi. Khiến bọn chúng tin rằng con bé là công chúa điện hạ từ kinh thành Đại Tuyền tới đây, chỉ đang lưu lạc dân gian, sớm muộn sẽ có một ngày trở về hoàng cung. Sau khi làm quen, con bé lại dẫn theo những đứa trẻ kia chơi đùa cả ngày, trở thành vua của bọn chúng. Sau đó lại vì một con diều mà náo loạn, đánh nhau túi bụi.
- Hình như cuối cùng con bé bị một người lớn chạy qua đánh mấy cái. Nếu là người bình thường, chịu thiệt rồi thì nên kiềm chế lại. Còn vị tiểu thư nhà ngài thì tốt, lại tự xưng là bà con xa của ta, dựa vào đó tiêu tiền mời mấy tên lưu manh ở trấn Hồ Nhi, thừa lúc trời tối dùng gậy đánh lén người đàn ông kia.
- Sau đó con bé càng coi trời bằng vung. Đám trẻ hầu hết là hàng xóm láng giềng ở cùng một con ngõ, buổi tối lại bị con bé giả làm ma quỷ hù dọa. Đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn cũng không dám tắt đèn. Chắc Trần công tử ngài cũng biết, hiện giờ trấn Hồ Nhi thật sự có ma quỷ lộng hành. Vì chuyện này mà mấy bổ khoái phải canh giữ cả một đêm, mới tóm được tiểu nha đầu giả thần giả quỷ kia.
- Ngài đoán xem kết quả thế nào. Bọn họ lại bị nha đầu nhà ngài trấn áp. Không biết con bé đã nói gì, bọn họ lại khách sáo đưa nó trở về. Ngài tin được không, một đám bổ khoái mặc áo quan bảo vệ một tiểu khuê nữ đi vào nhà trọ, quả thật rất giống công chúa điện hạ.
Trần Bình An cảm thấy nhức đầu, quay lại nhìn Bùi Tiền. Hắn không nhìn thấy người cô, chỉ thấy một đôi chân, chắc là đã ngồi lên cầu thang rồi.
Diêu Cửu Nương che miệng cười:
- Tiêu tiền giải nạn, chuyện bao lớn chứ. Ít thôi, nhiều nhất là mười lượng bạc. Chuyện này ngài đừng nhúng tay vào, giao cho ta là được rồi. Với tính tình của công tử ngài, những người kia sẽ càng làm tới, chuyện lớn bằng cái rắm cũng có thể bị bọn họ nói thành chuyện bi thảm thấu trời.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Vậy hãy ghi vào sổ, sau này tính chung với tiền phòng.
Diêu Cửu Nương ngưng cười, nghiêm mặt nói:
- Trần công tử có ơn với họ Diêu ta, nếu tính toán những chuyện vặt vãnh này, Cửu Nương ta chẳng phải không còn mặt mũi?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Đó là chuyện khác.
Diêu Cửu Nương còn định nói gì đó, Trần Bình An đã nói:
- Chuyện hôm nay phải làm phiền phu nhân rồi.
Diêu Cửu Nương nhận lời, khoan thai đi ra khỏi quầy. Cô dùng khuỷu tay đẩy Chung Khôi ra, lấy một ít bạc vụn trong ngăn kéo, sau đó đi đến cửa nhà trọ giải quyết sóng gió.
Trấn Hồ Nhi nằm ở biên thùy, vàng thau lẫn lộn, chưa chắc người người đều có bản lĩnh cao, nhưng chắc chắn ánh mắt không hẹp. Người đến người đi, có chuyện mới mẻ gì mà chưa từng nghe qua, cho nên vẫn có một chút chí khí. Hơn nữa không chừng còn có cao nhân mai danh ẩn tích, chẳng hạn như Cửu Nương Diêu gia và Tam Gia lưng gù.
Lúc trước nhà trọ gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất là Ngụy Tiện và đám luyện khí sĩ kia đánh tới đánh lui, rất dễ nhìn thấy, thật sự là cảnh tượng thần tiên đánh nhau. Từ trấn Hồ Nhi phía xa nhìn tới, ngoài náo nhiệt đương nhiên còn có kính sợ.
Sau đó lại có một đội kỵ binh dũng mãnh đi vòng lên hướng bắc, liền có đủ loại lời đồn xuất hiện. Có người nói Cửu Nương thích cám dỗ đàn ông ở nhà trọ thật sự là hồ ly tinh. Những người ủng hộ quan điểm này, phần lớn là phụ nữ ở trấn Hồ Nhi. Còn có người nói u tối hơn, những năm qua trấn Hồ Nhi không được thái bình, là vì có yêu ma chiếm cứ. Lần này có chân long đi qua, yêu khí và long khí xung khắc, mới có trận trảm yêu trừ ma kia.
Diêu Cửu Nương lắc lư vòng eo đi tới cửa, sự kiêu ngạo bên ngoài lập tức giảm xuống.
Chung Khôi ngồi bên quầy cười hỏi Trần Bình An:
- Từ khi nào Đồng Diệp châu có môn phái giang hồ lớn như các ngươi vậy? Tương đương với môn phái giang hồ của tiên gia hào phiệt có chữ “Tông” rồi.
Nói đến đây hắn lại cười lên, dường như cảm thấy cách nói này của mình rất mới mẻ thú vị.
Gã đàn ông dũng mãnh một mình giữ cửa, lão già lom khom khát máu hung ác, nam tử cầm đao dùng võ tướng Hứa Khinh Chu của Đại Tuyền để luyện tập chiêu thức, cô gái tuyệt sắc dùng thuật ngự kiếm áp chế tiên sư Từ Đồng. Mấu chốt nhất là trong đại chiến, bốn người này dù là khí thế hay tu vi đều đang tăng trưởng.
Đương nhiên còn phải cộng thêm một công tử trẻ tuổi, không phải luyện khí sĩ nhưng lại có thể ngự kiếm. Chỉ là hơi anh tuấn một chút, giành mất vinh quang của mình trước mặt Cửu Nương. Nếu không nhất định phải nắm tay trò chuyện, xưng huynh gọi đệ với đối phương.
Trần Bình An do dự một thoáng, vẫn quyết định trả lời thành thật:
- Chúng ta không phải là người Đồng Diệp châu.
Chung Khôi à một tiếng:
- Là từ Nam Bà Sa Châu tới?
Nam Bà Sa Châu rất nổi tiếng. Cho dù Đồng Diệp châu là nơi mắt cao hơn đầu, khinh thường hào kiệt thiên hạ, nhưng vẫn rất khâm phục Nam Bà Sa Châu ở gần núi Đảo Huyền. Bởi vì ở đó có họ Trần Dĩnh Âm, có một Trần Thuần An gần như độc chiếm danh hiệu “thuần nho”.
Chung Khôi ngưỡng mộ Nam Bà Sa Châu đã lâu, chỉ là bị thân phận cản trở, cùng với ân sư dạy bảo, cho nên không thể lên đường du lịch. Ngoại trừ họ Trần Dĩnh Âm, Nam Bà Sa Châu còn có rất nhiều phong cảnh tráng lệ lưu danh sử sách, Chung Khôi đều muốn đi thử một lần. Đồng Diệp châu quá buồn chán, dù là dân chúng dưới núi hay tu sĩ trên núi đều không thích đi lại.
Trần Bình An chỉ về phía bắc. Ánh mắt Chung Khôi sáng lên:
- Có biết Tề tiên sinh của thư viện Sơn Nhai không?
Trần Bình An nghẹn họng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Chung Khôi cười nói:
- Có lẽ là ngươi biết Tề tiên sinh, nhưng Tề tiên sinh không biết ngươi? Không sao, không sao, hai ta đều như nhau.
Còn như Đông Bảo Bình Châu hàng xóm phía bắc, lọt vào mắt Chung Khôi, chắc cũng chỉ có học vấn của Tề Tĩnh Xuân thư viện Sơn Nhai, cùng với thuật đánh cờ của quốc sư Đại Ly Thôi Sàm. Có điều nghe nói động tiên Ly Châu tan vỡ rơi xuống, vị Tề tiên sinh kia cũng thân chết đạo tan rồi.
Ngay cả ân sư của Chung Khôi cũng rất tiếc nuối, từng lén lút nói với hắn, nếu Tề Tĩnh Xuân ở Đồng Diệp châu, sẽ không đến mức phải chịu nhục như thế. Ít nhất cũng sẽ không rơi vào cảnh một thân một mình, thế gian đều là địch.
Trần Bình An cười nói:
- Vừa uống rượu vừa nói chuyện nhé?
Chỉ vì ba chữ “Tề tiên sinh” mà Chung Khôi nói, hắn sẵn lòng uống một bình với người này.
Chung Khôi nhìn phu nhân đang bình định giang sơn ở cửa, thấp giọng nói:
- Uống rượu thì được, nhưng nếu Cửu Nương giận, ngươi phải nói giúp ta.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Dĩ nhiên.
Chung Khôi xách hai bình rượu mơ, dùng thân phận người quản lý sổ sách, bảo thiếu niên cà nhắc bưng lên cho bọn họ mấy đĩa thức ăn nhắm rượu. Hắn thì khoanh chân ngồi trên ghế dài, không hề nghiêm chỉnh.
Trần Bình An hỏi:
- Nghe nói tiên sinh đến từ thư viện Đại Phục?
Chung Khôi không xem trọng, thuận miệng cười nói:
- Chẳng những như vậy mà còn là một quân tử, có lợi hại không?
Trần Bình An kính một chén rượu. Kính hai chữ “quân tử”.
Chung Khôi vội vàng đưa tay ngăn cản, nhưng Trần Bình An đã uống một hơi cạn sạch. Vị quân tử thư viện phiêu bạt giang hồ này thở dài nói:
- Chuyện này cũng đáng uống một chén sao? Ta thấy ngươi chỉ muốn uống rượu đúng không.
Trần Bình An nhớ lại vị hiền nhân Chu Cự gặp ở nước Sơ Thủy, rất khác với vị quân tử trước mắt này. Khi đó ở Kiếm Thủy sơn trang của Tống lão tiền bối, Chu Cự chỉ cần ngâm thơ cũng có thể quyết định sống chết của người khác, lời nói chính là luật lệ.
Người trí thức, đọc sách khác nhau, đại khái sẽ có phong cách khác biệt.
Chung Khôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
- Đêm đó người đàn ông chặn đám luyện khí sĩ ngoài cửa, trên người mặc giáp Cam Lộ. Nếu như ta không nhìn lầm, đó chắc là “Tây Nhạc” được ghi chép trong sách cổ Binh gia, một trong tám bộ giáp Cam Lộ tổ tông. Do tổ tiên nhà ngươi truyền lại sao?
Trong lòng Trần Bình An hơi rung động, lắc đầu nói:
- Là mua ở nhà Linh Chi núi Đảo Huyền.
Chung Khôi hỏi:
- Tốn bao nhiêu tiền cốc vũ?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Chỉ tốn một ít tiền tiểu thử, không đắt, định sau này tặng cho người khác.
Chung Khôi cười nói:
- Nhà Linh Chi không biết hàng, để cho ngươi kiếm lời lớn rồi. Có điều cũng bình thường, bởi vì Tây Nhạc vốn bị cao nhân bố trí cấm chế. May mà thư viện có một bộ bí điển đã sắp rách nát, ta lại vừa lúc nghiên cứu về những giáp viên Binh gia truyền thừa này, nếu không cũng sẽ không nhận ra được. Ta khuyên ngươi nên giữ nó lại, đồ vật đáng giá như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều cố sự, tùy tiện tặng cho người khác thì quá đáng tiếc.
Trần Bình An không bày tỏ ý kiến, chỉ tò mò hỏi:
- Tám bộ giáp tổ tông?
Chung Khôi nhón một hạt đậu phộng ném vào miệng:
- Giáp Cam Lộ còn được gọi là “giáp thần tiên hứng sương”. Ta hỏi ngươi, thần tiên gì, hứng sương gì?
Trần Bình An lắc đầu biểu thị không biết. Chung Khôi cười cười:
- Ngoại trừ Tây Nhạc, bảy bộ giáp Cam Lộ sớm nhất khác phân biệt là Phật Quốc, Hoa Bao, Sơn Quỷ, Thủy Tiên, Hà Quang, Thải Y, Vân Hải. Phần lớn đã bị hủy hoại trong chiến sự, hoàn toàn biến mất. Cũng chỉ còn lại hai bộ Sơn Quỷ và Thải Y có dấu vết để tra tìm.
- Đừng thấy bộ Tây Nhạc trong tay ngươi rất tồi tàn, so với hai bộ hiếm hoi còn sót lại nhân gian kia, đã xem như rất tốt rồi. Gặp phải người biết hàng, ngươi cứ mặc sức ra giá, bảo đảm sẽ kiếm lời đầy túi. Có điều những bộ giáp tổ tông này dù sao cũng đã mất đi nền móng, thần thông bảo vệ chủ nhân mười không còn được một, thật sự khiến người ta tiếc nuối. Vì chuyện này, phải uống một chén rượu.
Chung Khôi nâng chén rượu, ngẩng đầu uống sạch. Trần Bình An đành phải uống theo một chén.
Chung Khôi chủ động nhắc tới phong ba đêm đó:
- Hai hoàng tử kia đều không phải thứ tốt gì. Sắp tới nếu ngươi vẫn ở lại Đại Tuyền, hãy tự mình kiềm chế một chút. Dưới núi có quy củ dưới núi, hơn nữa cao nhân cũng không ít. Chẳng hạn như vị tam hoàng tử kia gặp phải ngươi, chính là núi cao còn có núi cao hơn, cho nên mới chịu thiệt như vậy.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Chung Khôi đột nhiên cười nói:
- Nghĩ tới đêm đó ngươi chém giết với quan giữ cung Đại Tuyền, bây giờ lại hùa theo ta trên bàn rượu như vậy, có hơi trái ngược. Thế nào, ở quê hương đã từng chịu khổ bởi thư viện, cho nên kiêng dè danh hiệu quân tử của ta?
Trần Bình An bật cười. Chung Khôi lại nói:
- Hôm đó ngươi đã nói, đạo lý của ai cũng là đạo lý, ta cảm thấy rất hay. Còn như muốn tiểu quốc công kia tự hỏi lương tâm, mặc dù nghe càng ngang ngược, nhưng cũng hợp tình hợp lý, không thể bới móc được. Nhưng thực ra có hơi... không nói lễ nghĩa.
Trần Bình An uống một hớp rượu:
- Không có cách nào.
Chung Khôi gật đầu:
- Quả thật thế đạo chính là như vậy. Thân ở hầm phân, sẽ cảm thấy ăn phân là chuyện hiển nhiên. Có người bưng môt mâm thức ăn lên, người ta còn không muốn ăn.
Trần Bình An nghe đến tặc lưỡi. Đây là “đạo lý” của một vị quân tử Nho gia sao?
Chung Khôi cảm khái nói:
- Cho dù thế đạo rối bời này là một hầm phân, cũng không phải lý do để chúng ta ăn phân.
Lúc này Trần Bình An một tay nhón đồ ăn, tay kia nâng chén rượu, cảm thấy hơi gượng gạo.
Chung Khôi phát hiện sự khác thường của Trần Bình An, vội vàng xoa dịu:
- Thứ mà chúng ta ăn uống cũng không phải phân và nước tiểu, mà là rượu ngon thức ăn ngon, ngươi cứ yên tâm ăn đi.
Trần Bình An yên lặng ăn uống. Nói chuyện với người này, hắn có phần không theo kịp suy nghĩ của đối phương. Nhất thời hắn lại cảm thấy hoài niệm Tiểu Bảo Bình.
Ngoài cửa có Diêu Cửu Nương ra trận, phiền phức rất nhanh đã được giải quyết.
Hôm nay trong mắt dân chúng trấn Hồ Nhi, nhà trọ này vừa huyễn hoặc vừa cổ quái, cho nên không ai dám vào cửa la lối.
Trần Bình An cảm ơn Diêu Cửu Nương, sau đó đi tới chân cầu thang. Bùi Tiền đang ngồi ở đó vẽ vòng tròn. Trần Bình An nói một câu “đi theo ta”, cô liền ngoan ngoãn đi theo, dáng vẻ thấp thỏm giống như biết mình phạm sai lầm. Nhưng Trần Bình An dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, trong lòng con nhóc phía sau đang cười thầm. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng, lần sau Bùi Tiền đến trấn Hồ Nhi sẽ càng vênh váo tự đắc.
Vào phòng rồi, Trần Bình An ngồi xuống. Bùi Tiền không dám ngồi theo, đóng cửa phòng lại đứng ở bên kia bàn.
Trần Bình An nói thẳng vào vấn đề:
- Sau này ngươi ở lại đây. Ta sẽ đưa cho nhà trọ một khoản tiền.
Bùi Tiền đột nhiên ngẩng đầu, nổi giận đùng đùng. Cô đang định lên tiếng, nhưng nhìn thấy sắc mặt lãnh đạm của Trần Bình An, lại cúi đầu xuống:
- Ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa. Ngày mai ta sẽ đến trấn Hồ Nhi, trả cho Tiểu Mai một cái quần yếm, mua cho nó một con diều bướm lớn giá bốn mươi đồng, xanh xanh đỏ đỏ, còn đẹp hơn diều chuồn chuồn nhiều. Bọn Tiểu Mai đã thèm rất lâu rồi nhưng không mua nổi, một đám nhà nghèo, ăn một xâu mứt quả cũng giống như ăn tết. Lần này xem như nó được lợi rồi.
Trần Bình An hỏi:
- Tiền của ngươi ở đâu ra?
Bùi Tiền ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt:
- Mượn của Cửu Nương, không nhiều, thêm một nén chỉ hai lượng bạc.
Trần Bình An lại hỏi:
- Vậy ngươi làm sao trả?
Bùi Tiền rụt rè nói:
- Trước tiên ghi vào sổ, sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi, từ từ trả lại.
Trần Bình An nói:
- Sau này ngươi ở lại đây. Số tiền này, ngươi có thể làm việc vặt trong nhà trọ, từ từ trả cho Cửu Nương.
Bùi Tiền nhíu gương mặt nhỏ nhắn, lã chã muốn khóc.
Trần Bình An chỉ về cửa phòng, bình tĩnh nói:
- Ra ngoài.
Bùi Tiền lau mắt, lớn tiếng nói:
- Ta biết, ngươi chỉ thích con mọt sách tên Tào Tình Lãng kia, ngươi vẫn luôn lo lắng cho hắn! Nếu như có thể, ngươi nhất định sẽ không cần ta, chỉ muốn mang theo hắn bên cạnh! Hắn phạm sai lầm, ngươi sẽ chỉ nói đạo lý với hắn, còn bảo hắn sau này không nên làm người giống như ta! Trần Bình An, từ sáng đến tối ngươi đều muốn bỏ rơi ta!
Cô xoay người chạy đi, đập mạnh cửa, trở lại phòng mình.
Trần Bình An bắt đầu nghĩ đến con đường đi lên phía bắc Đồng Diệp châu. Dù sao bến thuyền tiên gia đi đến thành Lão Long Đông Bảo Bình Châu, nằm ở biên giới phía bắc Đại Tuyền, nếu đi đường vòng sẽ phải tốn thêm hai ba ngàn dặm.
Hôm nay đã trở mặt với Đại Tuyền, nếu đoàn người mình vẫn nghênh ngang đi về phía bắc, đổi lại mình là tam hoàng tử kia cũng sẽ không nhịn được. Mặc dù lần này bị mình và Chung Khôi đánh cho sợ hãi, nhưng một hoàng tử điện hạ có thể dẫn quân lặn lội đường xa, xâm nhập lãnh địa nước đối địch, đánh hạ phủ quân và miếu thủy thần nước khác, cho dù không quyết tâm ngọc đá cùng tan, cũng sẽ muốn gây nhiều phiền phức cho mình. Nếu thật sự không được thì chỉ có thể đi đường vòng mà thôi.
Trên cùng một tầng, không nói đến Bùi Tiền “bế quan”, lúc này Ngụy Tiện đang ở trong phòng lật xem một quyển tạp thư mua ở trấn Hồ Nhi. Vị hoàng đế khai quốc này không bạc đãi bản thân, còn có rượu có thịt. Bộ giáp viên Binh gia kia thì đặt trên bàn. Sau đại chiến, hắn suy nghĩ nửa ngày, thật sự thán phục thủ đoạn cao siêu của luyện khí sĩ thế giới Hạo Nhiên, cùng với thiên tài địa bảo của vùng trời đất này, thật khó tưởng tượng.
Phòng tiếp theo là của võ nhân điên Chu Liễm, lão đặt hai tay sau người, khom lưng tản bộ quanh bàn.
Lư Bạch Tượng đứng ở cửa sổ phòng mình, ngước mắt nhìn về phía xa. Bên hông đeo thanh đao hẹp Đình Tuyết tạm để ở chỗ hắn, nghe nói là di vật của một vị địa tiên Nguyên Anh, quả thật những thứ được gọi là thần binh lợi khí ở quê nhà không thể sánh bằng.
Tùy Hữu Biên khoanh chân ngồi trên giường nhỏ, hô hấp thổ nạp. Thanh Si Tâm kiếm kia đặt trên bàn.
Trần Bình An lấy ra một bức tranh cuộn đã trống không, nhớ tới sát ý đêm đó lóe lên rồi biến mất, không nhịn được cười khổ. Không thể có lòng hại người, nhưng phải có lòng đề phòng người khác.
Trong chiều hôm, Trần Bình An xuống lầu ăn cơm tối. Trong bốn người trên lầu, chỉ có Chu Liễm ngồi cùng với hắn, còn giúp rót rượu, ba người Lư Bạch Tượng đều không ra ngoài. Còn Bùi Tiền thì vẫn ở trong phòng, không có động tĩnh.
Trần Bình An một mình ra cửa, chậm rãi đi dọc theo đường lớn dẫn đến trấn Hồ Nhi. Hắn đi trên con đường đất vàng gập ghềnh, quay đầu nhìn về phía tây, sau đó xoay người trở về nhà trọ.
Hắn và một nhóm người khác gần như đồng thời đến ngoài cửa nhà trọ. Đó là gia chủ họ Diêu có thương tích trên người, chinh nam đại tướng quân Diêu Trấn, dẫn theo thiếu niên lúc trước rơi vào hiểm cảnh. Ngoài ra còn có thiên tài võ học Diêu Lĩnh Chi đã tự mình trải qua sóng gió ở nhà trọ, cùng với một cô gái trẻ đội nói che mặt.
Phía sau bọn họ là năm sáu người cưỡi ngựa, không phải là kỵ binh biên thùy Diêu gia, mà là tu sĩ trong quân không mặc giáp trụ. Nếu ở Đại Ly, những người trên núi đầu quân nhập ngũ này chắc sẽ được gọi là võ bí thư lang.
Lão tướng quân vẻ mặt uể oải vẫn khăng khăng tự mình đến nhà trọ. Sau khi nhìn thấy Trần Bình An mặc một bộ trường bào màu xanh, ông ta lập tức lật người xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt đối phương, chắp tay nói:
- Nghĩa sĩ hai lần cứu giúp, họ Diêu ta cảm động đến rơi nước mắt. Tối nay thăm viếng ân nhân, xin nhận một vái của Diêu Trấn ta.
Nói xong ông ta lại muốn vái Trần Bình An. Trần Bình An vội vàng ngăn lại, miễn phần đại lễ này. Có điều hắn chỉ ngăn được Diêu Trấn, còn con cháu Diêu gia và tu sĩ trong quân vốn thân thiết với họ Diêu đều vái một cái.
Sắc mặt Diêu Trấn nhợt nhạt. Tính tình ông ta vốn hào sảng, được rèn luyện từ trên sa trường, bèn dứt khoát hỏi:
- Không biết Diêu gia ta nên báo đáp thế nào?
Thấy Trần Bình An trầm mặc không nói gì. Ông ta cười nói:
- Không phải coi thường tấm lòng hiệp nghĩa của công tử, mà là đại ân đại đức như vậy, nếu trên dưới họ Diêu đều xem như không thấy, vậy chữ “Diêu” trên cờ lớn biên quân Diêu gia cũng không có mặt mũi treo lên nữa.
Trần Bình An cũng không khách sáo, hỏi:
- Lão tướng quân có cách nào giúp ta tránh khỏi tai mắt triều đình, đi đến đỉnh Thiên Khuyết ở biên cảnh phía bắc không?
Diêu Trấn hỏi:
- Ân công tổng cộng có mấy người?
Trần Bình An vốn định trả lời sáu người, nhưng lời đến bên miệng lại lập tức đổi giọng:
- Năm người.
Diêu Trấn suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Có thể. Nếu ân công tin tưởng họ Diêu, hãy chờ ở đây mấy ngày. Sau đó nhất định sẽ giúp năm người ân công bình yên đến đỉnh Thiên Khuyết ở biên cảnh phía bắc.
Trần Bình An hỏi:
- Liệu có gây thêm phiền phức cho các người không?
Diêu Trấn thoải mái cười nói:
- Phiền phức lớn bằng trời cũng đã qua rồi, bây giờ không còn chuyện gì xứng với hai chữ “phiền phức” nữa.
Lúc nói câu này ông ta rất ung dung, mặc dù thương thế không nhẹ, trên đường cưỡi ngựa chòng chành càng thêm dầu vào lửa, nhưng giọng điệu lại giống như trút được gánh nặng. Chỉ là những người phía sau ông ta vẻ mặt lại nghiêm túc, còn mang theo bất cam.
Diêu Trấn dường như không muốn vào nhà trọ, đề nghị Trần Bình An theo mình tới đường lớn một chuyến. Trần Bình An gật đầu.
Hai người tách khỏi đám đông mười mấy bước. Diêu Trấn tiết lộ bí mật, nhẹ giọng nói:
- Không dám lừa gạt ân công, ta đánh đánh giết giết cả một đời, lần này bệ hạ khai ân, cho phép ta vào kinh dưỡng lão, đảm nhiệm chức vị Binh bộ thượng thư. Ta có thể dẫn theo hơn trăm gia quyến và tùy tùng, cho nên ân công có thể đi cùng. Ta cần hao phí mấy ngày, trước tiên an bài giúp các người một thân phận thích hợp trong quân đội. Thật không dám giấu, triều đình nhất định sẽ khảo sát cẩn thận hơn trăm người này, cho nên đám người ân công phải chịu ấm ức một chút.
Ông ta hơi áy náy.
Trần Bình An suy nghĩ một thoáng, gật đầu đáp ứng.
Có thể bảo vệ ông lão họ Diêu đi đến kinh thành, hắn cũng an tâm hơn một chút.
Câu nói đầu tiên của Diêu Trấn, thực ra không phù hợp với quy củ quan trường. Vào kinh nhậm chức Binh bộ thượng thư, đó là chuyển giao ngang hàng, không phải là giáng chức gì. Binh bộ thượng thư của vương triều Đại Tuyền, đó là chức vị quan trọng thật sự trong triều đình, một cái ghế mà rất nhiều đại tướng quân mơ ước. Chỉ là đối với Diêu Trấn, đời này có một ngày cởi giáp xuống ngựa, đó là dưỡng lão rồi.
Hơn nữa rời khỏi biên cảnh phía nam nơi Diêu gia cắm rễ nhiều đời, đi đến thành Thận Cảnh kinh sư, cũng xem như rời xa quê hương. Với số tuổi của Diêu Trấn, cùng với thân phận trụ cột phía nam Đại Tuyền, hành động này của hoàng đế Đại Tuyền Lưu Trăn khiến trên dưới triều đình đều phải suy ngẫm.
Nhưng có thể xác nhận một điểm, triều đình muốn che chở họ Diêu. Hoặc là nói bệ hạ đã quyết tâm, muốn kéo họ Diêu ra khỏi vòng xoáy, giúp Diêu Trấn có thể làm người khôn giữ mình, bảo dưỡng niên thọ, kết cục này cũng không tệ.
Họ Lưu Đại Tuyền đến thế hệ này, mặc dù tranh đấu giữa các hoàng tử có phần kịch liệt hơn mức bình thường, nhưng ba vị hoàng tử hiện nay, dù là đại hoàng tử khi còn trẻ đã trấn giữ phía bắc, đều rất coi trọng danh vọng trong ngoài triều đình.
Nói một câu khó nghe, Diêu Trấn ở biên quan có chết già trên giường bệnh, chết trận trên sa trường hoặc chết bất đắc kỳ tử, đều không có gì đặc biệt, nhưng không thể chết ở thành Thận Cảnh dưới chân thiên tử. Bởi vì nghe đồn có một vị quân tử thư viện Đại Phục lai lịch sâu xa, sau khi rời khỏi thư viện, đã dạy học ở thành Thận Cảnh nhiều năm.
Diêu Trấn không muốn Trần Bình An hiểu lầm, cho rằng hai bên cùng đi đến thành Thận Cảnh, là muốn nhóm người Trần Bình An bảo vệ Diêu gia đi lên phía bắc. Ông ta bèn nói rõ với Trần Bình An về cơ cấu triều đình Đại Tuyền, giải thích cặn kẽ hoàn cảnh của Diêu gia hiện nay, vì sao đã xem như thoát khỏi hiểm cảnh. Trong đó có công lao của vị quân tử thư viện ở kinh sư, càng là vì uy hiếp vô hình của vị quân tử trẻ tuổi ở nhà trọ.
Trần Bình An gần như không nói gì, phần nhiều là lắng nghe lão tướng quân giải thích. Chỉ có một lần hỏi thăm, là về chuyện tam hoàng tử áp giải tù phạm.
Diêu Trấn vốn là người cứng nhắc, còn coi trọng quan niệm vua tôi cha con hơn cả hủ nho. Nhưng bị kiếp nạn lần này làm thương tâm, phong cách hành sự cũng đã thay đổi. Rất nhiều nội tình của Đại Tuyền, trước kia có đánh chết ông ta cũng sẽ không nói với người khác, nhưng hôm nay lại thản nhiên nói ra. Có lẽ ngoại trừ thương tâm, thực ra ông ta còn có phần yên tâm... yên tâm dưỡng lão.
Lần này Kim Hoàng phủ quân và thủy thần hồ Tùng Châm Bắc Tấn tranh đấu, cả hai đều thiệt, đã phá hư cơ sở vận mệnh của nước Bắc Tấn. Trong mười mấy chiếc xe tù lúc trước, có nhốt đệ nhất sơn thần chỉ đứng sau thần linh Ngũ Nhạc Bắc Tấn.
Vì chuyện này mà tam hoàng tử đã bí mật mưu đồ bảy tám năm, sử dụng rất nhiều thế lực bí mật của vương triều Đại Tuyền. Chỉ cần áp giải vị sơn thần phủ quân kia trở về, trong mắt thành Thận Cảnh, đây chính là chiến công phi thường, không khác nào võ tướng mở rộng biên cương ngàn dặm.
Chỉ tiếc việc sắp thành lại hỏng, bị hủy trong nhà trọ ở trấn nhỏ biên thùy này. Lý Lễ của Ngự Mã giám đã chết, con trai độc nhất của thân quốc công cũng chết, mười năm vất vả tiến hành, chỉ kiếm được thể diện, lại tổn thương nội tình.
Trong bóng đêm, hai người đi trên đường lớn. Diêu Trấn trò chuyện rất tùy ý, xem Trần Bình An là ân nhân, cũng không vì tuổi tác của Trần Bình An mà cảm thấy gượng gạo.
Lúc Trần Bình An và Diêu Trấn tán gẫu ở bên ngoài, không khí trong nhà trọ lại rất kỳ lạ.
Diêu Cửu Nương dựa nghiêng vào cửa. Ông lão lưng gù lần đầu tiên uống rượu nhạt. Chung Khôi ngồi trên ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn bên mặt Cửu Nương. Cả nhà trọ chỉ có một bàn khách, Tùy Hữu Biên, Lư Bạch Tượng và Ngụy Tiện đều không uống rượu, chỉ tùy ý gọi ba món ăn.
Thiếu niên cà nhắc đang rất đói, thấy còn dư một chỗ trống, bèn ngồi cùng bàn với ba người kia ăn cơm. Hắn cũng không gắp thức ăn, chỉ ăn cơm trắng trong chén, thỉnh thoảng còn liếc trộm cô gái đối diện.
Dung mạo của nàng còn đẹp hơn cô chủ nhiều, trên đời sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy? Nàng đeo kiếm, chắc là nữ hiệp giang hồ rồi. Chẳng biết sau này nàng còn đi qua nhà trọ hay không, lúc ấy chắc mình đã là sư phụ nấu ăn, không cần quét rác, lau bàn, bưng trà, đưa rượu nữa.
Nghĩ đến đây, thiếu niên liền cảm thấy cơm trong chén không hề kém hơn cái gọi là sơn hào hải vị của Chung Khôi.
Lúc Trần Bình An trở về thì nhà trọ đã nghỉ bán, tầng trệt chỉ còn lại Chung Khôi. Sau khi đóng cửa lại, Chung Khôi chủ động mời Trần Bình An uống rượu, cũng không nói chuyện, mỗi người tự uống. Uống xong Chung Khôi nằm dưới đất bên quầy nghỉ ngơi, Trần Bình An thì đi lên tầng hai. Cuối cùng Chung Khôi cười ha hả nói tiền rượu ghi vào sổ một lần.
Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ, không hiểu vì sao một vị quân tử Nho gia tu vi thông thiên, lại cứ muốn ăn nhờ ở đậu, sống một cách ấm ức như vậy. Trên đường hắn thấy và nghe, đã quen biết không ít người được gọi là cao nhân, nhưng không ai lại xuề xòa như vậy. Quế phu nhân ẩn giấu, người đàn ông ôm kiếm giữ cửa núi Đảo Huyền, lão kiếm tu Kim Đan làm người đánh xe cho hắn và Phạm Nhị, thực ra đều không quá bình dị gần gũi.
Kết quả Chung Khôi bỏ lại một câu:
- Hành tẩu giang hồ, tiền khó kiếm, phân khó ăn. Chỉ cần không phải tiêu tiền mua phân ăn, chính là một ngày tốt lành rồi.
Trên đường lớn, người Diêu gia càng lúc càng rời xa nhà trọ.
Cô gái đội nón che mặt sánh vai đi cùng Diêu Trấn. Lúc này cô vén mạng che mặt lên, lộ ra một dung nhan tuyệt sắc quyến rũ, có lẽ là mầm họa Diêu gia mà Chung Khôi đã nói. Mặc dù dung mạo xinh đẹp, nhưng khí chất của cô lại lạnh lùng, cặp mắt hoa đào quanh năm suốt tháng đều là ý xuân phong lưu.
Bởi vì có thương tích trên người, Diêu Trấn cũng không thúc ngựa chạy nhanh. Vị lão tướng chinh chiến một đời này, càng ngày càng thừa nhận mình đã già rồi.
Cô gái trẻ tuổi nhẹ giọng hỏi:
- Ông nội, sao không vào xem dì Cửu một chút? Đã nhiều năm như vậy rồi, lần này còn sắp đi đến kinh thành, chẳng lẽ vẫn không gặp mặt một lần sao?
Diêu Trấn lắc đầu nói:
- Bỏ đi.
Cô gái trẻ tuổi quay đầu nhìn thiếu nữ đeo đao và thiếu niên trầm mặc:
- Lĩnh Chi và Tiên Chi hôm nay tâm lý đều không tốt lắm.
Diêu Trấn cười nói:
- Chuyện tốt, tránh cho mỗi ngày đều cảm thấy mình là đệ nhất thiên hạ. Chờ bọn chúng đến thành Thận Cảnh rồi, còn phải nép mình khuất phục.
Cô gái trẻ tuổi muốn nói lại thôi. Diêu Trấn trầm mặc một lúc, nói:
- Như vậy đã tốt lắm rồi.
Cô gái trẻ tuổi không nhịn được hỏi:
- Ông nội, trong lòng ông không hề trách dì nhỏ và dượng nhỏ đúng không?
Diêu Trấn không trả lời. Trong bóng đêm, ông ta đột nhiên cười nói:
- Trước kia đã nghe cháu nói một lần, thâm trầm cẩn thận, thông minh biện luận, hào kiệt lỗi lạc, phân biệt là tư chất hạng mấy ấy nhỉ?
Cô gái trẻ tuổi mặc dù nghi hoặc khó hiểu, không biết vì sao ông nội lại nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn trả lời:
- Phân biệt là hạng nhất, hạng ba, hạng hai.
Diêu Trấn cười hỏi:
- Vậy cháu cảm thấy ân nhân kia là hạng mấy?
Cô gái trẻ tuổi lắc đầu nói:
- Không dám nói bừa người có ơn.
Diêu Trấn gật đầu, quay sang nói:
- Cận Chi, cháu không nên theo tới thành Thận Cảnh, không suy nghĩ lại sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.
Cô gái trẻ tuổi tên là Diêu Cận Chi cười nói:
- Thầy tướng số đã nói rồi...
Không đợi cô nói xong, Diêu Trấn đã trừng mắt nói:
- Không được nói! Sau này đến kinh thành rồi càng không được nói!
Diêu Cận Chi cười hồn nhiên, một lần nữa bỏ lớp sa mỏng xuống, che đậy dung nhan kia.
Hai ngày sau đó, nhà trọ và trấn Hồ Nhi đều thái bình vô sự.
Bùi Tiền rất ít khi ra ngoài, cho dù ra cửa tìm thức ăn cũng cố ý tránh mặt Trần Bình An.
Trong thời gian này, Trần Bình An và Chung Khôi thường ngồi trên ngưỡng cửa uống rượu. Chung Khôi nói hắn muốn nhìn trấn Hồ Nhi, có điều đây cũng không phải chuyện quan trọng nhất, mà là hắn hi vọng mỗi ngày có thể nhìn Cửu Nương.
Trần Bình An hỏi hắn tại sao lại thích Cửu Nương như vậy. Chung Khôi suy nghĩ một hồi lâu, chỉ có thể giải thích là bị quỷ ám. Trần Bình An lại nói đùa, hỏi hắn rốt cuộc thích Cửu Nương bao nhiêu. Chung Khôi thở vắn than dài, nói cũng chỉ như vậy, thích không nhiều lắm, cho nên trong lòng hắn luôn cảm thấy có lỗi với Cửu Nương.
Trần Bình An xem như bó tay. Đúng là một quái nhân.
Trước khi đội ngũ vào kinh của Diêu gia đến nhà trọ, Tùy Hữu Biên đã gõ cửa phòng Trần Bình An, nói là có mấy lời muốn nhắn.
Hai người ngồi đối diện nhau. Tùy Hữu Biên chậm rãi nói:
- Sau khi xây dựng lại cầu trường sinh, nếu muốn bước vào năm cảnh giới cao, cần phải luyện hóa năm món pháp bảo, phân biệt tương ứng với thuộc tính ngũ hành, bổ sung ngũ hành. Vật luyện hóa phẩm chất càng cao, thành tựu tu đạo dĩ nhiên sẽ càng lớn.
Trần Bình An hỏi:
- Ví dụ như?
Tùy Hữu Biên dường như đã sớm dự liệu, hoặc là người bảo cô chuyển lời đã tính toán chuẩn xác. Cô gần như dùng nguyên văn trả lời Trần Bình An:
- Ví dụ như ngũ hành kim, có thể là túi tiền đồng kim tinh, hoặc là viên kim thân văn mật kia. Lại ví dụ như ngũ hành mộc, có thể là cây hòe ở động tiên Ly Châu, cũng có thể là cây trúc núi Thanh Thần. Ngũ hành thủy, có thể là ấn chữ “Thủy” kia. Ngũ hành thổ, có thể là trảm long đài, hoặc là đất Ngũ Nhạc của vương triều Đại Ly. Ngũ hành hỏa, có thể là một số đá mật rắn, thậm chí là một con rồng lửa trên cổ tay.
Cuối cùng cô bổ sung:
- Đây chỉ là “ví dụ”. Cụ thể luyện hóa vật gì, cùng với luyện hóa thế nào, luyện hóa khi nào, phải cần công tử tự mình định đoạt.
Sau khi tiễn Tùy Hữu Biên rời khỏi phòng, Trần Bình An bắt đầu luyện tập thủ ấn đứng thế.
Tối hôm nay, hắn dùng tư thế Thiên Thu chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ lạ. Trong mơ có người chắn trước mặt hắn, hai cánh tay đã đứt, máu tươi đầm đìa. Người này khom eo, quay lưng về phía hắn, dùng miệng cắn chuôi đao, một phương thức dùng đao khiến người ta không thể tưởng tượng.
Trần Bình An tỉnh dậy, mở mắt ra, cố gắng nhớ lại cảnh tượng trong mơ kia, nhưng chỉ nhớ được bóng lưng mơ hồ.
Mà trong lúc Trần Bình An nằm trên giường rơi vào mơ hồ, nơi xa bên ngoài nhà trọ, một lớn một nhỏ đang đắp một mô đất nhỏ. Chung Khôi ngồi đó quan sát, Bùi Tiền phụ trách đắp đất, còn đặc biệt tìm một phiến đá rộng và mỏng cắm xuống “trước mộ”.
Sau khi việc lớn đã thành, cô bé mặt đầy vết bẩn quay đầu nghiêm túc nói với Chung Khôi:
- Đây là phần mộ của Trần Bình An. Sau này hàng năm chúng ta đều phải tới cúng tế một chút.
Chung Khôi nghi hoặc hỏi:
- Đây là chuyện gì?
Bùi Tiền ngồi bệt xuống đất, hai tay khoanh trước ngực, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trong lòng ta, Trần Bình An đã chết rồi!
Chung Khôi ồ một tiếng:
- Nói như thế, phần mộ nhỏ này có thể gọi là mộ chôn di vật rồi.
Bùi Tiền nhíu mày nói:
- Là ý gì?
Chung Khôi gác cằm lên cánh tay, sững sờ nhìn chăm chú vào ngôi mộ nhỏ và bia mộ, thực ra lại đang liếc nhìn cặp mắt sáng ngời của Bùi Tiền. Hắn như có suy nghĩ, như có lĩnh ngộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...