Đi tới trước cửa phòng ở tầng hai, Bùi Tiền đã chạy nhanh qua Trần Bình An, xung phong mở cửa, rất giống một tay sai.
Trần Bình An sải bước vào trong. Bùi Tiền đang do dự có nên theo vào hay không, Trần Bình An đã quay đầu phân phó:
- Ngươi đi nói với nhà trọ mướn thêm ba gian phòng, tiền để cho Cửu Nương ghi sổ trước. Đồng thời nhắn với Ngụy Tiện một tiếng, ta sẽ bế quan mấy ngày, trong thời gian này ai cũng không gặp. Năm người các ngươi tốt nhất đừng rời khỏi nhà trọ quá xa.
Bùi Tiền nhìn Trần Bình An:
- Ngươi không sao chứ?
Trần Bình An dở khóc dở cười. Nhìn bộ dạng của mình bây giờ, chẳng lẽ lại không sao? Hắn thuận miệng nói:
- Không chết được.
Bùi Tiền cẩn thận đóng cửa phòng, cuối cùng nói một câu:
- Có chuyện thì gọi, ta ở phòng sát bên.
Trần Bình An gật đầu.
Hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm lơ lửng trong phòng. Trần Bình An trước tiên lấy ra một xấp bùa rửa bụi dán ở các nơi trong phòng, sau đó lấy ra hai cái bình sứ.
Một bình sứ màu đỏ là Lục Đài tặng cho, có thể mọc xương trắng. Trong trận chiến giữa rừng núi bên ngoài trấn Phi Ưng, Trần Bình An đã tự mình lĩnh giáo tác dụng tuyệt diệu của bình thuốc này. Một bình khác là thuốc đặc biệt của tiệm Dương gia, cho dù ngươi đau đớn bằng trời cũng có thể xoa dịu.
Hai lần ra ngoài du lịch, gặp phải nhiều thần tiên núi sông và yêu ma quỷ quái như vậy, hắn vẫn không có cơ hội dùng đến. Không ngờ ở một trấn nhỏ biên thùy lại phải lấy ra.
Trần Bình An cởi bộ pháp bào Kim Lễ đã hư hại nghiêm trọng, động đến rất nhiều máu thịt gân cốt, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh. Hắn ngồi bên cạnh bàn, đưa tay run rẩy mở bình sứ trắng của tiệm thuốc Dương gia, đổ ra một viên thuốc đen nhánh, ném vào trong miệng cố gắng nuốt xuống. Hắn còn cầm bầu rượu uống một hớp rượu mơ, sau đó mới bắt đầu bôi loại thuốc sền sệt trong bình sứ màu đỏ lên hai tay, cánh tay và vai, lại là giày vò một trận.
Sự mạnh mẽ của Lý Lễ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trần Bình An. Hắn đã rất cẩn thận ứng phó với cơn sóng dữ này, ngoại trừ võ nhân điên Chu Liễm, còn liên tiếp mời ra hai người cuối cùng trong tranh cuộn. Nhưng không ngờ Lý Lễ lại vượt quá lẽ thường như vậy, ngoài cảnh giới luyện khí sĩ, thân thể còn sánh ngang với một vị võ phu thuần túy cảnh giới thứ sáu.
Lúc trước trong tay Trần Bình An chỉ còn lại ba đồng tiền cốc vũ. Nương theo suy nghĩ của lão đạo nhân và đạo đồng đeo hồ lô nuôi kiếm màu vàng ánh, Trần Bình An đã đánh cược một phen, ném một đồng tiền cốc vũ vào tranh cuộn của Tùy Hữu Biên mà hắn không tính đụng vào. Quả nhiên chỉ cần một đồng tiền cốc vũ, nữ kiếm tiên của đất lành Ngẫu Hoa đã khoan thai đi ra khỏi tranh cuộn, xuất hiện ở nhân gian này.
Hiển nhiên đạo đồng kia đã tính trước, Trần Bình An sẽ mời Tùy Hữu Biên ra cuối cùng. Nếu không có người hoa sen nhỏ “chỉ điểm bến mê”, dựa theo thứ tự mà Trần Bình An lựa chọn, trước tiên sẽ mời võ nhân điên Chu Liễm đã thua bởi Đinh Anh, sau đó là hoàng đế khai quốc Ngụy Tiện, Ma giáo Lư Bạch Tượng, Tùy Hữu Biên.
Như vậy Chu Liễm cần đến mười lăm đồng tiền cốc vũ, chính là một đòn ra oai phủ đầu, không chừng Trần Bình An sẽ thật sự bỏ xó ba bức tranh còn lại.
Trần Bình An ngồi bên cạnh bàn, nhắm mắt lại, hai tay buông xuống một cách tự nhiên, lại quán tưởng mình đang dùng thủ ấn đứng thế. Hô hấp của hắn dần dần đều đặn, giống như lão tăng nhập định, đạo nhân tĩnh tọa.
Đến giữa trưa hai ngày sau, Trần Bình An thay một bộ quần áo sạch sẽ, cuối cùng đi ra khỏi phòng. Hắn đứng bên cạnh lan can, phát hiện sảnh chính ở tầng trệt có vẻ kỳ lạ, đó là quá êm đềm. Ông lão lưng gù ngồi trên ghế dài bên rèm nuốt mây nhả khói. Thiếu niên cà nhắc đang lau bàn ghế. Diêu Cửu Nương đang chiếu cố một bàn khách uống rượu hò hét. Chung Khôi thì ngồi bên ngưỡng cửa, ánh mắt ai oán.
Trần Bình An nhạy bén phát giác được bốn tiếng hít thở nhỏ bé kéo dài, phát ra từ những gian phòng hai bên, bao gồm cả Chu Liễm. Nếu không hắn còn lầm tưởng chưa từng xảy ra chuyện gì, không hề gặp phải con trai của thân quốc công hay thái giám mặc mãng phục gì đó.
Trần Bình An chỉ cảm thấy giống như đã cách một đời. Lần này rèn luyện võ đạo giữa lằn ranh sống chết, mặc dù thu hoạch nhỏ hơn đánh một trận với Đinh Anh, nhưng cảm khái càng nhiều, có lẽ là liên quan đến tâm cảnh và thắng bại.
“Người trong tranh” đầu tiên đi ra khỏi phòng là Chu Liễm. Lão vẫn thân hình lom khom, gương mặt tươi cười, ôm quyền lắc mấy cái với Trần Bình An, nói:
- Thiếu gia nhân họa được phúc, thật đáng mừng.
Trần Bình An gật đầu, sau đó hỏi:
- Những kỵ binh ngoài nhà lúc trước và người Diêu gia sao rồi?
Chu Liễm đi tới bên cạnh Trần Bình An, thấp giọng cười nói:
- Thư sinh chán nản kia là quân tử của thư viện Đại Phục, vừa ra tay đã trấn áp đội ngũ ba phương. Vị hoàng tử điện hạ ngoài cửa lập tức dẫn người rời đi, chỉ mang theo thi thể của tiểu quốc công Cao Thụ Nghị. Còn như thi thể của thái giám giữ ấn Ngự Mã giám, lại không dám nhắc tới tiếng nào. Một vị hoàng tử điện hạ khác lớn tuổi hơn một chút, cùng với biên quân Diêu gia đang vội vàng chạy tới nhà trọ, lại không dám đi nữa, đã quay đầu trở về.
- Đến khi đám người cô chủ tỉnh lại, vị quân tử này đã soạn sẵn một lý do. Nói là công tử ngài đại sát tứ phương, dùng quyền phục người, lại có một vị hoàng tử khác nhúng tay vào, cho nên chuyện lớn đã được giải quyết. Vị quân tử kia tiếp tục ở lại đây ăn chực, nếu người đọc sách của thế giới Hạo Nhiên đều như vậy thì quá thú vị rồi.
Sau đó lão lại nói một chút về chi tiết của trận phong ba kia.
Trần Bình An đi đến thang lầu, nghi hoặc nói:
- Đám người Cửu Nương đến nay vẫn chẳng hay biết gì? Vậy cũng được sao?
Chu Liễm cười nói:
- Vị quân tử thư viện này nhất định đã lên tiếng với ba phương, không cho tiết lộ thân phận của hắn.
Trần Bình An hỏi:
- Bùi Tiền thì sao?
Chu Liễm chỉ về hướng trấn Hồ Nhi, nói:
- Mượn người ta một ít tiền đồng, rất vui vẻ ở trấn Hồ Nhi.
Trần Bình An nhíu mày, bước xuống tầng trệt, sau đó đi thẳng tới chỗ thư sinh. Chu Liễm không đi theo, giống như một lão quản gia trong nhà nhỏ cửa nhỏ, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn ở gần ngưỡng cửa nhất.
Trần Bình An ngồi trên ngưỡng cửa, lấy bầu rượu xuống đưa tới. Chung Khôi lắc đầu, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào Diêu Cửu Nương:
- Không uống, không phải rượu Cửu Nương tự tay đưa cho ta, không có mùi vị.
Trần Bình An thu tay, thản nhiên uống một hớp, hỏi:
- Khi đó phạm nhân mà bọn Cao Thụ Nghị áp giải, là người nào của nước Bắc Tấn phía nam?
Chung Khôi thuận miệng nói:
- Hình như là dư nghiệt của miếu thủy thần hồ Tùng Châm, còn có sơn thần chính thống Kim Hoàng phủ quân, cùng với vợ và môn khách của hắn. Dù sao là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, bị vị tam hoàng tử điện hạ của vương triều Đại Tuyền một lưới bắt hết. Nếu không phải ngươi nhúng tay vào, trong xe tù chắc sẽ có thêm rất nhiều người Diêu gia.
- Ngươi cứ yên tâm, ta đã đáp ứng ngươi, hỗn loạn để ta giải quyết, không cần lo lắng vương triều Đại Tuyền xem ngươi là địch. Có điều tam hoàng tử điện hạ và phủ thân quốc công, trong lòng đều mang thù hận với ngươi, ta cũng không thể ngăn cản. Nếu ngay cả những chuyện này mà ngươi cũng không ứng phó được...
Trần Bình An cười nói:
- Ứng phó những chuyện này còn được, tin rằng vương triều Đại Tuyền cũng không nhiều khả năng xuất hiện một vị quan giữ cung thứ hai nữa.
Thực lực của vương triều Đại Tuyền họ Lưu này, quả thật lớn hơn nhiều so với nước Sơ Thủy và nước Thải Y ở trung bộ Đông Bảo Bình Châu. Còn như vị Kim Hoàng phủ quân ấn tượng không tệ kia, vì sao đột nhiên từ sơn thần một nước biến thành tù nhân nước khác, Trần Bình An cũng không cảm thấy hứng thú, càng sẽ không truy xét căn nguyên.
Khi Trần Bình An nhắc đến Lý Lễ của Ngự Mã giám, sắc mặt Chung Khôi lại hơi u ám, giống như đây là một chuyện rất phiền lòng.
Thấy đối phương trầm mặc, Trần Bình An bèn quay đầu nhìn ra ngoài nhà trọ. Hắn dường như không yên tâm, lại đứng dậy đi tới bên cạnh đường lớn, nhìn về trấn Hồ Nhi, lo lắng Bùi Tiền sẽ gây chuyện ở đó.
Sau đó Trần Bình An trở lại nhà trọ, bảo Diêu Cửu Nương dọn một bàn thức ăn, lại bảo Chu Liễm đi gọi ba người Lư Bạch Tượng xuống lầu. Vừa ăn cơm xong, đã thấy Bùi Tiền tung tăng trở về nhà trọ, có vẻ rất vui. Nhìn thấy Trần Bình An, cô liền hơi chột dạ, ánh mắt láo liên. Trần Bình An cũng không tra xét, chỉ hỏi cô bé đã ăn cơm chưa. Cô bé bụng tròn xoe lắc đầu, sau đó ăn canh thừa thịt nguội trên bàn.
Trần Bình An một mình rời khỏi nhà trọ, đi dạo cho khuây khỏa. Đến khi hắn trở về, lại phát hiện nhà trọ bị người ta chặn cửa lớn, mắng chửi om sòm, rất là náo nhiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...