Trần Bình An nửa tin nửa ngờ với lời nói của Chung Khôi.
Tại đất lành Ngẫu Hoa, lão đạo nhân đã dẫn hắn đi xem khắp muôn vẻ nhân gian, hắn đã hiểu biết đại khái về quan trường. Cục diện rối rắm như vậy, hắn vừa ra tay đã dự tính sẽ chạy về phía nam, không chừng còn sẽ bị luyện khí sĩ của vương triều Đại Tuyền truy sát vạn dặm.
Cho dù Chung Khôi xuất thân từ tông môn tiên gia trên núi Đồng Diệp châu, chẳng hạn như một trong bốn thế lực lớn là Đồng Diệp tông, Ngọc Khuê tông, Phù Kê tông và núi Thái Bình, vẫn rất khó ứng phó với cục diện nan giải trước mắt.
Còn như Chung Khôi đến từ một thư viện Nho gia, Trần Bình An cho rằng khả năng không lớn. Bởi vì trong ấn tượng của hắn, hiền nhân quân tử của thư viện, trừ khi liên quan đến dòng chính một nước, nếu không sẽ không muốn cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào “việc nhà” của vương triều thế tục.
Bất kể thế nào, Trần Bình An vẫn cảm ơn ý tốt của Chung Khôi. Hắn cũng không nhìn về phía đối phương, để tránh lộ ra dấu vết.
Bởi vì người mà hắn kiêng dè nhất, đó là tên hoạn quan trong cung mặc áo mãng bào đỏ chót kia. Linh khí trên người ngưng tụ đến cảnh giới “giọt nước không lọt” trong truyền thuyết. Đan điền giống như có một ngọn đèn lồng treo trong kinh huyệt, lúc sáng lúc tối theo mỗi lần hô hấp. Ánh sáng kéo dài còn bóng tối ngắn ngủi, chưa thể có ánh sáng vĩnh viễn. Nhưng cho dù không phải là địa tiên Kim Đan thật sự, e rằng cũng chỉ cách một đường.
Tuy nói kém một bước sẽ khác biệt một trời một vực. Kẻ kết thành kim đan, mới ngang hàng với ta. Nhưng chỉ có thần tiên trên núi thành tựu cảnh giới địa tiên, mới có tư cách nói những lời này. Còn đối với tất cả luyện khí sĩ năm cảnh giới trung, cùng với võ phu thuần túy dưới cảnh giới Ngự Phong, loại tồn tại nửa kết kim đan này vẫn cao vời vợi, giơ tay nhấc chân đều có uy thế kinh người.
Bên ngoài nhà trọ, hoặc là nói trong tầm mắt của Ngụy Tiện đứng ở cửa, từng luyện khí sĩ lướt tới, đáp xuống bên cạnh kỵ binh trẻ tuổi kia. Có cả lão tiên sư và nữ tu sĩ trẻ tuổi trong toa xe lúc trước.
Phía sau mười mấy luyện khí sĩ là mấy trăm kỵ binh tinh nhuệ, nhanh chóng triển khai trận thế, bao vây nhà trọ đến mức nước chảy không lọt. Trong tay bọn họ là những chiếc cung nỏ đặc chế của triều đình, mỗi lần lấy khỏi kho vũ khí đều phải báo cho nha môn Binh bộ, dù là hao tổn, hủy hoại hay đánh mất, đều phải kiểm tra nhiều lớp, cẩn thận khám nghiệm.
Kỵ binh trẻ tuổi ngồi xổm xuống. Hảo hữu nhiều năm chết không nhắm mắt, trong cặp mắt mở lớn tràn đầy kinh hãi và nghi hoặc. Hắn nhẹ nhàng vuốt gương mặt của vị tiểu quốc công này, để đối phương nhắm mắt lại.
Rất dễ nhìn thấy, kỵ binh mới là người có địa vị cao nhất trong số những người ở đây. Thi thể nằm dưới đất, Cao Thụ Nghị đã chết đuối trong giang hồ, thực ra là thư đồng của hắn.
Trên thực tế ngoại trừ Cao Thụ Nghị, trong nhà trọ còn có hai người trẻ tuổi khác cũng là thư đồng của hoàng tử. Bọn họ đều là hậu duệ của thế gia quyền quý. Mục đích là một ngày nào đó, xưng hô hoàng tử sẽ có thể đổi một chữ thành thái tử, nếu có thể trực tiếp đổi thành hoàng đế thì càng tốt.
Kỵ binh trẻ tuổi là tam hoàng tử Lưu Mậu của vương triều Đại Tuyền. Mặc dù hai vị huynh trưởng của hắn phân biệt có danh vọng rất cao trong quan văn và quan võ, nhưng Lưu Mậu lại là hoàng tử được đương kim thiên tử cưng chiều nhất.
Hơn nữa theo lời đồn dân gian, vị hoàng tử điện hạ này lúc còn trẻ thích lẻn ra ngoài cung du lịch. Mỗi lần về cung đều mang theo một sọt cố sự giang hồ và truyền thuyết dân dã, luôn có thể khiến hoàng đế Lưu Trăn thích thú.
Cộng thêm mẹ đẻ của Lưu Mậu là phi tử mà Lưu Trăn yêu quý nhất, đã sớm mắc bệnh qua đời, cho nên Lưu Trăn rất thương yêu Lưu Mậu. Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, hoàng đế cũng rất ưu đãi những thư đồng mà các lão thần như Cao Thụ Nghị đưa đến phủ tam hoàng tử.
Lưu Mậu đứng lên, bảo người khiêng thi thể Cao Thụ Nghị đi, sau đó nói với nhà trọ:
- Ta rất khó hiểu. Ngươi đã muốn cứu họ Diêu, vì sao lại khăng khăng giết chết con trai của thân quốc công? Tại sao không chờ một lát, đợi bồ câu đưa thư của nhà trọ truyền tin cho họ Diêu, để Diêu lão tướng quân ra mặt giải quyết chuyện này? Giết Cao Thụ Nghị rồi, còn có cơ hội thương lượng sao?
Ngụy Tiện dựa nghiêng vào cửa lớn, cảm thấy thú vị. Chinh nam đại tướng quân Diêu Trấn vừa bị tập kích, thương thế không nhẹ, cho dù nhận được tin tức của nhà trọ, cũng chưa chắc có thể tự mình chạy tới. Có lẽ sẽ phái một con cháu dòng chính họ Diêu và tâm phúc, tới đây điều đình với Cao Thụ Nghị như chó điên cắn càn.
Vị con cháu hoàng thất Đại Tuyền che giấu thân phận trước mắt, sở dĩ cố ý dừng lại nhà trọ, nói dễ nghe là mộ danh đến uống rượu mơ, thực tế là muốn tiện tay dắt trộm dê. Dê mà hắn muốn dắt, dĩ nhiên là người cầm đầu kỵ binh Diêu gia, Diêu Trấn ở biên thùy xa xôi, tay nắm đại quân.
Sự bá đạo ngang ngược của Cao Thụ Nghị, không phải hoàn toàn là giả vờ. Để hắn đứng ra trở mặt với tất cả con cháu họ Diêu ngoại trừ Diêu Trấn, xem như rất phù hợp.
Nếu Diêu Trấn tự mình tới đây, Cao Thụ Nghị sẽ không thích hợp nữa. Dù sao hắn cũng không phải là thân quốc công Cao Thích Chân, vai vế còn kém Diêu Trấn. Nhưng ngoại trừ Diêu Trấn, những người còn lại đều là quả hồng mềm mà hắn có thể tùy ý nắn bóp. Cho nên bất kể họ Diêu tới bao nhiêu người, cũng chỉ là thêm dầu vào lửa, tự hao tổn nguyên khí, tình hình sẽ càng trở nên xấu hơn.
Ngụy Tiện dám khẳng định, năm nay hoàng đế Lưu Trăn đã bỏ lỡ mấy buổi lễ lớn, có thể là bệnh tình nguy kịch, hoặc là gặp phải biến cố, đã hoàn toàn mất đi khống chế với triều đình. Vốn là tranh giành vị trí thái tử, cần các hoàng tử thể hiện tài năng, lại trực tiếp biến thành tranh giành ghế rồng, dĩ nhiên sẽ trở nên tàn khốc máu tanh.
Nếu họ Diêu chưa từng gả con gái vào hào phiệt kinh thành, chưa từng vì con rể Lý Tích Linh mà dính dáng tới Lại bộ thượng thư, tuân theo lời dạy của tổ tiên trước kia, quả thật có cơ hội tiếp tục ngồi vững ở biên quan. Chờ chém giết ở kinh thành hạ màn, Diêu Trấn có thể phái con trai trưởng vào kinh yết kiến tân hoàng đế, biểu thị trung thành. Hoặc là tân hoàng đế sẽ tuần tra biên cảnh phía nam, mua chuộc lòng người họ Diêu.
Những lời này của Lưu Mậu, thực ra không phải nói với Trần Bình An, mà là cố ý nói cho Diêu Cửu Nương và ông lão lưng gù nghe. Một khi bọn họ nghe thấy, vậy cục diện trong nhà trọ sẽ càng thú vị.
Trần Bình An ngươi liều mạng che chở Diêu gia. Nếu họ Diêu không hiểu tình nghĩa, ngược lại còn oán giận ngươi đã làm chuyện thừa, khiến họ Diêu mang tiếng bất trung, vậy Trần Bình An ngươi vẫn còn nhiệt huyết để ra tay trượng nghĩa sao?
Tấm lòng hiệp nghĩa có thể chịu được núi đao biển lửa. Giang hồ hợp ý, lời hứa ngàn vàng, có thể đánh đổi bằng mạng sống. Nhưng không thể chịu nổi một chén rượu vong ân phụ nghĩa.
Lưu Mậu lại cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn ép họ Diêu tạo phản? Chỉ là nhất thời nổi hứng, có ân báo ân, có thù báo thù, thật là hào kiệt giang hồ sao?
Quả nhiên.
Lòng người không thể chịu nổi cân nhắc thăm dò, hơn nữa thế nhân thường như vậy. Trước khi đến bước đường cùng, cho dù thân ở tuyệt cảnh, trong lòng vẫn luôn ôm một chút may mắn.
Mặc dù gia chủ Diêu Trấn gặp phải ám sát nham hiểm, nhưng cuối cùng chỉ bị thương. Mà thông gia của họ Diêu là Lý lão thượng thư Lại bộ, lúc trước dâng thư từ quan, hoàng đế bệ hạ lại trả lời một câu khá hài hước trên tấu chương: “Cá tươi mới đi một nửa, từ quan vẫn còn sớm lắm”. Sau đó sai người đưa mấy con cá đến Lý phủ.
Chiến lực của kỵ binh họ Diêu vẫn nổi bật trong quân đội phía nam, không ai dám xem thường.
Tu sĩ trong quân đội họ Diêu, lúc trước theo triều đình bí mật lẻn vào lãnh thổ Bắc Tấn, lúc này chắc đã trở về bên cạnh gia chủ Diêu Trấn.
Rể hiền Lý Tích Linh của Diêu gia, nghe nói có hi vọng tiến vào thư viện Đại Phục của Nho gia nằm ở trung bộ Đồng Diệp châu.
Họ Diêu và Lý gia là rường cột trong ngoài triều đình Đại Tuyền, là vọng tộc thanh lưu. Cho dù hai nhà thông gia, dân chúng cũng sẽ không cảm thấy dã tâm bừng bừng gì đó, mà là trời đất tác thành, thêu hoa trên gấm cho vương triều Đại Tuyền quốc lực cường thịnh, là câu chuyện tốt đẹp đáng để ca ngợi. Đã như vậy, họ Diêu làm sao có thể nói chết là chết?
Vẻ mặt Cửu Nương khẽ biến đổi. Sắc mặt của ông lão lưng gù cũng lúc sáng lúc tối. Diêu Lĩnh Chi nhìn bộ áo bào trắng kia, gương mặt xinh đẹp bất giác lộ ra thần sắc phức tạp, có cảm ơn từ đáy lòng, lại có oán giận khó kiềm chế.
Không phải cô tham sống sợ chết, mà là từ khi họ Lưu Đại Tuyền dựng nước đến nay, những linh vị dày đặc trong từ đường Diêu gia, hàng năm vẫn đang gia tăng. Những tổ tiên chết trận trên sa trường này, ngoại trừ mang đến cho con cháu dũng khí khẳng khái đi chết, vô hình trung cũng là một loại áp lực. Sự trong sạch của họ Diêu, không cho phép con cháu đời sau vấy bẩn, không cho phép ngọc có tì vết.
Đây là thường tình của con người. Con cháu họ Diêu có thể chết, nhưng danh dự Diêu gia không thể tổn hại, nếu không thì còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông?
Bi tráng và đáng kính.
Tam hoàng tử Lưu Mậu hai lần lên tiếng hỏi, Trần Bình An đều không để ý.
Lưu Mậu lần thứ ba mở miệng:
- Xem ra ngươi sẽ không sẽ hồi tâm chuyển ý. Vậy hãy để những người không liên quan trong nhà trọ lui ra ngoài, thế nào? Những người trẻ tuổi này đều là con cháu vương hầu, hậu duệ công thần của họ Lưu Đại Tuyền ta. Bọn họ không nằm trên công lao của tổ tiên hưởng phúc, mà là tự mình mạo hiểm, xâm nhập lãnh địa nước khác giết địch. Bọn họ không nên chết ở đây.
Dùng lý lẽ khiến người khác hiểu rõ, dùng tình cảm khiến người khác cảm động, còn có đạo nghĩa giang hồ. Những tùy tùng trẻ tuổi ngồi ở hai bàn trong nhà trọ, tất cả đều căm phẫn trợn mắt nhìn Trần Bình An. Nhất là ba người ngồi cùng bàn với Cao Thụ Nghị, cặp mắt bốc lửa, chỉ muốn một đao chặt đứt đầu Trần Bình An, sau đó xách đầu đi viếng mồ xin lỗi Cao Thụ Nghị.
Ngụy Tiện quay đầu nhìn Trần Bình An, chờ câu trả lời, là thả người hay giết người.
Trần Bình An dặn dò Ngụy Tiện:
- Đừng để kẻ nào chạy thoát, nhưng chỉ cần bọn chúng không tới gần cửa lớn, vậy thì không cần quan tâm.
Ngụy Tiện cười gật đầu.
Hoạn quan mặc mãng phục là một nhân vật quyền thế, cũng là người duy nhất có thể tự tiện chủ trương trước mặt tam hoàng tử Lưu Mậu. Hắn nói với giọng eo éo đặc biệt của thái giám:
- Điện hạ, đây là một đám người không biết tốt xấu. Xin điện hạ cho phép lão nô, Hứa tướng quân và Từ tiên sinh ra tay bắt đám giặc Bắc Tấn này. Kiếm tu thì sao, chẳng qua là có thêm một hai thanh phi kiếm rác rưởi mà thôi.
Diêu Cửu Nương đang định lên tiếng, Chung Khôi đã xoa dịu:
- Cửu Nương, việc đã đến nước này, dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa, không bằng cứ bình tĩnh theo dõi biến hóa. Lúc này cô nói gì cũng không có ý nghĩa nữa.
Thiếu niên cà nhắc nấp ở rèm cửa nhà bếp gật đầu:
- Trong đời của tên họ Chung này, câu vừa rồi còn xem như có một chút đạo lý.
Ông lão lưng gù quay đầu tức giận nói:
- Đã là một thằng què rồi, còn muốn biến thành câm sao?
Thiếu niên cà nhắc câm như hến, lập tức ngâm miệng.
Bên trong nhà trọ, năm người gồm cả Trần Bình An đều là võ phu thuần túy, vốn sở trường chém giết cận thân. Mà đối phương ngoại trừ võ tướng Hứa Khinh Chu, còn lại hoạn quan mặc mãng phục và Từ Đồng đều là luyện khí sĩ. Những tùy tùng trẻ tuổi ngồi ở hai bàn kia, chỉ sẽ khiến bọn họ vướng tay vướng chân.
Diêu Lĩnh Chi đột nhiên nói với Trần Bình An:
- Ngươi đừng giết người nữa, nếu không Diêu gia chúng ta sẽ bị ngươi hại chết!
Cửa phòng ở tầng hai bỗng mở ra, Bùi Tiền nhìn chằm chằm vào Diêu Lĩnh Chi, tức giận nói:
- Nha đầu thối, câm cái miệng thối của ngươi lại. Còn dám chỉ tay năm ngón với cha ta, ta sẽ dùng kiếm thuật tuyệt thế mà cha dạy đâm chết ngươi!
Sau đó cô bé nhìn xuống tầng trệt:
- Cha, đọc sách xong rồi, làm gì nữa đây?
Trần Bình An vẫn quay lưng về phía tầng hai:
- Đọc lại một lần nữa.
Sau đó bồi thêm một câu:
- Còn dám la lối lung tung, sau này không phải bảo ngươi đọc sách, mà là ăn sách.
Bùi Tiền ra sức gật đầu:
- Được rồi, cha! Con đều nghe theo người.
Trong nháy mắt khi Bùi Tiền đóng cửa lại, hai bên địch ta gần như đồng thời ra tay.
Tùy Hữu Biên trên tầng hai điều khiển thanh trường kiếm Si Tâm có phẩm chất pháp bảo, vẽ một vòng cung quét vào cổ Từ Đồng.
Từ Đồng chân đạp Bắc Đẩu khiến người ta hoa cả mắt, nhiều lần tránh thoát Si Tâm. Đồng thời hai ngón tay bấm quyết, tay áo tràn đầy linh khí, trên pháp bào hiện ra hình ảnh sương mù hoa văn năm màu. Cùng lúc đó bên cạnh hắn xuất hiện những võ tướng giáp đen, bọn chúng chỉ có áo giáp, bên trong không có thân thể, nhưng lại vô cùng linh hoạt.
Mặc dù Si Tâm có thể dễ dàng đâm thủng những áo giáp kia, nhưng chiến lực của những giáp sĩ bùa chú này lại không hề hao tổn. Có lần trường kiếm đâm xuyên qua “mặt” một giáp sĩ, nó lại giơ hai cánh tay lên, mười ngón tay nắm chặt lưỡi kiếm, phát ra tiếng kêu xì xì, bắn ra một chuỗi ánh lửa.
Hứa Khinh Chu dùng giáp viên Binh gia hộ thân và Lư Bạch Tượng cầm đao hẹp Đình Tuyết, trong nháy mắt đồng thời đạp tới trước. Lưỡi đao va chạm, mũi đao hai bên giống như chảy ra một sợi tơ màu bạc, trong nháy mắt hoán đổi vị trí.
Ngoài cửa nhà trọ, bảy tám món linh khí tiên gia trong tay luyện khí sĩ đồng loạt ập xuống đầu Ngụy Tiện đang chắn trước cửa, lấp lánh sáng ngời giữa màn đêm.
Lòng bàn tay Ngụy Tiện nắm chặt bộ giáp thần tiên hứng sương kia, truyền chân khí vào đó, trong nháy mắt người mặc giáp trụ giống hệt như Hứa Khinh Chu.
Xuất quyền như rồng, nhanh như sét đánh. Quyền kình hùng hậu ngưng tụ như thác nước trút xuống, cộng thêm giáp Cam Lộ thượng phẩm bảo vệ. Ngụy Tiện cũng không cứng rắn chống đỡ binh khí của những tiên sư kia, mà là đánh văng chúng ra hai bên. Những pháp bảo kia vẽ ra từng vệt sáng xiêu vẹo trước người hắn, kêu lên leng keng.
Trong nháy mắt Ngụy Tiện đã bị những ánh sáng kia bao trùm, nhưng hắn càng chiến càng dũng, khí thế tăng vọt.
Trong nhà trọ, Tùy Hữu Biên vẻ mặt lạnh lùng, hai ngón tay khép lại dựng thẳng trước ngực, điều khiển Si Tâm tấn công Từ Đồng. Một tay khác trắng nõn như mỡ dê, nhẹ nhàng xoay cổ tay.
Những chiếc đũa trên bàn rượu ở tầng trệt giống như nhận được quân lệnh, có một nửa biến thành từng thanh “phi kiếm”, tận dụng khe hở vượt qua những giáp sĩ kia ám sát Từ Đồng. Một nửa còn lại thì bay đến bên cạnh Tùy Hữu Biên trên tầng hai, lơ lửng xung quanh, ứng phó với lôi pháp xuất quỷ nhập thần của Từ Đồng. Mỗi lần giao phong đều có một chiếc đũa hóa thành bột phấn.
Võ nhân điên Chu Liễm vẫn yên lặng ngồi trên lan can, không nói lời nào. Trong mắt lão chỉ có Trần Bình An và hoạn quan mặc mãng phục kia.
Hai người thật sự có thể quyết định kết cục, trong lòng đều hiểu ngầm, vừa ra tay đã dốc toàn lực.
Trần Bình An dùng bùa rút đất hóa xa thành gần, quyền thứ nhất chính là Thần Nhân Lôi Cổ Thức. Vị quan giữ cung của vương triều Đại Tuyền kia thì âm thần và dương thần đồng thời xuất khiếu, hai pháp tướng hư vô mờ mịt, lại có uy nghiêm của thần tiên.
Chẳng những một quyền của Trần Bình An bị ngăn cản, còn bị âm thần của hoạn quan vươn tay vào ngực. May mà trên người hắn mặc pháp bào Kim Lễ, mặc dù nơi ngực truyền đến cảm giác xé rách đau đớn thấu tim, nhưng vẫn bất động như núi.
Hắn giậm chân một cái, hồn phách phân ly, lập tức xuất hiện ba Trần Bình An. Hai Trần Bình An còn lại cũng phân biệt dùng Thần Nhân Lôi Cổ Thức đánh thẳng tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...