Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Hai bên đối diện, chỉ là kỵ binh Diêu gia đã đổi thành Trần Bình An từ trên trời giáng xuống.

Kiếm tu nhẹ giọng nói hai chữ “không vội”. Tên tùy tùng kia liền nhẫn nại, mũi chân nghiền đất, vô cùng buồn chán.

Kiếm tu trung niên mặc áo trắng bằng vải bố, một trận chém giết chênh lệch thực lực khiến cho hắn không dính một vết máu nào. Dung mạo của hắn anh tuấn tiêu sái, chỉ là cặp mắt hẹp dài, môi mỏng, khiến cho khí chất cả người có vẻ hà khắc.

Hắn cũng không đeo kiếm, mà dùng một thanh phi kiếm bản mệnh dài ngang với bội kiếm của kiếm khách. Lúc xuất khiếu giết địch như có rồng lửa quấn quanh, đao thương của đội kỵ binh Diêu gia đều không ngăn được, giống như dao cắt đậu hủ.

Tùy tùng đứng bên cạnh hắn là một võ phu thuần túy, vóc người cường tráng, mặc giáp thần tiên hứng sương, cũng là “giáp Cam Lộ” mà trên núi thường gọi.

Trần Bình An cũng không xa lạ với loại giáp viên Binh gia này. Hắn đã từng lấy được một bộ từ trên người quốc sư nước Cổ Du. Sau đó ở núi Đảo Huyền, hắn lại mua một bộ giáp Cam Lộ cấp bậc rất cao nhưng bị hư hại, cuối cùng được Lục Đài sửa chữa như mới. Chỉ là hắn vẫn không có cơ hội mặc vào, dù sao pháp bào Kim Lễ trên người hắn còn quý hiếm hơn.

Hai người phối hợp thành thạo. Kiếm tu điều khiển phi kiếm bản mệnh giết địch. Võ phu thì bảo vệ bên cạnh, phòng ngừa kỵ binh Diêu gia có cá lọt lưới áp sát, đồng thời giúp kiếm tu ngăn cản những mũi tên cung nỏ.

Nhiều lần mũi tên bắn tới hàng loạt, góc độ nguy hiểm. Tên võ phu thuần túy kia liền dứt khoát dùng thân thể che chắn, cuối cùng chỉ khiến mặt ngoài giáp Cam Lộ trắng như tuyết bắn ra vài tia lửa. Giáp viên chỉ bị hao tổn một chút linh khí, e rằng còn không tốn một đồng tiền hoa tuyết, mà đối phương thường phải trả giá bằng một tính mạng.

Tu sĩ sông núi rất thích cầu phú quý trong nguy hiểm, một khi gặp được cơ duyên thì dám liều mạng. Những bí cảnh lớn nhỏ của chân nhân thượng cổ được tìm thấy khai quật, chẳng hạn như nhà cỏ, phủ đệ tiên gia, động tiên đất lành sau khi tan vỡ, đều có tu sĩ hoang dã chen chúc kéo tới. Vì tranh giành một món linh khí pháp bảo, có thể đánh đến mức đầu văng tứ tung.

Bọn họ mưu cầu cái gì? Đương nhiên là vì khoái cảm có thể nghiền ép người khác, dựa vào thần binh lợi khí giết người, hoặc là dựa vào pháp bảo hộ thân đao thương bất nhập, pháp thuật bất xâm, khiến đối thủ sinh ra tuyệt vọng.

Kiếm tu ở trên chiến trường giống như dạo chơi trong sân, một thanh phi kiếm, trong phạm vi trăm trượng ánh kiếm như cầu vồng.

Võ phu theo sát như hình với bóng, bảo vệ chặt chẽ bốn phương tám hướng của kiếm tu.

Kiếm tu trung niên người giống như kiếm, dứt khoát gọn gàng, không hề có động tác thừa.

Võ phu cường tráng kia thì khác, tính tình hung bạo, lại không thể thoải mái truy sát kỵ binh, chém giết không đủ sảng khoái. Cho nên mỗi lần kiếm tu đánh trọng thương kỵ binh tinh nhuệ Diêu gia, khiến đối phương rơi xuống lưng ngựa, chỉ cần nằm trên đường hai người tiến tới, võ phu kia đều sẽ đạp nát đầu hoặc đạp lõm ngực đối phương. Máu thịt đầm đìa trộn lẫn với giáp trụ vỡ tan, vô cùng thê thảm.

Mà lúc này trên trời lại rơi xuống một người. Kiếm tu trung niên dừng bước, dùng ngôn ngữ thông dụng một châu cười hỏi:

- Là cung phụng mới của họ Lưu Đại Tuyền?

So với Đông Bảo Bình Châu thì Đồng Diệp châu càng sông núi cách trở. Theo như quyển sách thần tiên kia ghi chép, mười dặm không cùng tiếng nói, trăm dặm không cùng phong tục. Cho nên nhân sĩ thượng tầng các nước, nhất là quan viên nha môn Lễ bộ, thường thành thạo ngôn ngữ thông dụng của Đồng Diệp châu.

Võ phu cường tráng kia tức giận nói:

- Tiên sinh nói nhiều như vậy làm gì, cứ trực tiếp giết chết là được. Chỉ là một võ phu dưới cảnh giới thứ bảy, thiên tài võ học trẻ tuổi như vậy, giết càng sảng khoái hơn.

Kiếm tu cười nói:

- Bỗng dưng có thêm một con cá lớn, không phải vừa lúc hợp ý ta sao?

Mặc dù dừng bước nói chuyện với Trần Bình An, nhưng thanh phi kiếm kia của hắn vẫn lơ lửng phía trước phương hướng kỵ binh Diêu gia chạy trốn. Lúc đầu hai người hợp sức đánh lén, mạo hiểm chém chết tên tu sĩ đi theo kỵ binh Diêu gia. Sau đó kiếm tu vẫn luôn điều khiển phi kiếm, trước tiên giết chết kỵ binh Diêu gia ở vòng ngoài. Người dẫn đầu phá vòng vây thì sẽ chết trước, đây là quy tắc trò chơi của hắn.

Một ông lão mặc giáp trụ giống hệt như kỵ binh xung quanh, đều là giáp nhẹ kiểu mẫu của biên quân vương triều Đại Tuyền. Ông ta ôm bụng, giữa kẽ ngón tay đều là máu tươi.

Mặc dù tình cảnh thê lương, nhưng vẻ mặt ông lão vẫn tự nhiên, không hề có vẻ suy sụp sợ hãi. Cho dù tinh nhuệ dưới trướng vì bảo vệ ông ta mà tử thương nặng nề, binh sĩ thiện chiến không được ca khúc khải hoàn, thậm chí không thể oanh oanh liệt liệt chết trận ở biên quan, mà là chết bởi đảng phái tranh đấu bẩn thỉu trong triều đình.

Sâu trong mắt ông lão có áy náy và bi thương, nhưng không lộ ra trên mặt. Kiếp sống chinh chiến mấy chục năm, đã nhìn quen sống chết, cộng thêm người làm tướng không thể có lòng thương hại, vị tướng quân già quyền khuynh biên cảnh phía nam này vẫn trấn định khác thường.

Còn lại hơn trăm kỵ binh Diêu gia bảo vệ ông lão ông chẽ, cũng không khiếp sợ vì sự mạnh mẽ của thích khách.

Họ Diêu quản lý quân đội, pháp chế nghiêm ngặt. Chẳng hạn như con cháu họ Diêu, dù là dòng chính hay dòng phụ, từ nhỏ đã am hiểu cung ngựa, sau mười lăm tuổi đều phải đầu quân nhập ngũ, đi lên từ trinh sát tầng thấp nhất. Đàn ông họ Diêu chết bởi chiến sự biên quan nhiều vô số kể, đến nỗi danh tiếng quả phụ họ Diêu truyền khắp mấy nước.

Trần Bình An không xoay người nhìn đội kỵ binh kia, lại hỏi lão tướng quân một vấn đề kỳ lạ:

- Tướng quân họ Diêu? Tổ tiên có quan hệ gì với họ Diêu ở vương triều Đại Ly phía bắc Đông Bảo Bình Châu không?

Lão tướng quân nhíu chặt chân mày:

- Vương triều Đại Ly? Chưa từng nghe nói.


Ông ta hơi do dự:

- Có điều tổ tiên họ Diêu Đại Tuyền ta đúng là đến từ Đông Bảo Bình Châu, nhưng cụ thể nơi nào thì tổ tiên vẫn giữ kín như bưng. Năm xưa sai người viết gia phả, chỉ nhắc tới hai chữ “lò gốm”, cùng với một ít phong thổ ở quê nhà. Hơn nữa còn không cho phép con cháu đời sau đến Đông Bảo Bình Châu tìm tổ thăm tông.

Trần Bình An lại hỏi:

- Tổ tiên của tướng quân có từng nhắc đến con ngõ nào đó, hoặc là... một cây liễu lớn cành lá xun xuê?

Lão tướng quân mặc dù rất muốn gật đầu, biết đâu có thể lôi kéo quan hệ với quái nhân này, không chừng sẽ tìm được một đường sinh cơ, nhưng tính tình chính trực quang minh lỗi lạc không cho phép ông ta làm như vậy. Hơn nữa liên quan đến quê quán tổ tiên, con cháu đời sau nào dám bám víu lung tung.

Ông ta trầm giọng nói:

- Không nhắc đến con ngõ nào, cũng không có cây liễu gì cả, chỉ nói mùi hoa hòe ở cố hương không tệ. Trong sân lớn nhà tổ họ Diêu Đại Tuyền ta cũng có trồng một cây hòe già ngàn năm, nhiều đời lưu truyền.

Lúc này Trần Bình An mới quay lại, gật đầu cười nói với ông ta:

- Hiểu rồi.

Lão tướng quân càng nghi hoặc. Đứa nhỏ này rốt cuộc hiểu cái gì?

Kiếm tu dường như cũng đang đợi tin tức, khóe mắt vẫn luôn di chuyển. Giống như đã nhận được đáp án mà mình muốn, hắn liền chế giễu:

- Hai người các ngươi nói chuyện nhà xong chưa? Xong rồi thì chúng ta sẽ vào việc chính.

Hai tay Trần Bình An đặt lên chuôi kiếm Si Tâm và chuôi đao Đình Tuyết, hỏi:

- Là có kẻ dùng tiền mua mạng người, còn các ngươi thì thu tiền giải nạn cho người khác?

Vẻ mặt kiếm tu bất đắc dĩ nói:

- Ngươi nói nhiều quá.

Trần Bình An cười nói:

- Không thường thấy, các ngươi vừa lúc gặp phải thôi.

Trong kỵ binh Diêu gia, có một thiếu niên dung mạo mấy phần tương tự với lão tướng quân. Hắn nhìn kiếm tu hung ác giết người như gặt lúa, lại nhìn người trẻ tuổi mặc áo bào trắng kia, đầu óc có phần không theo kịp.

Một dũng tướng trẻ tuổi cách lão tướng quân hai thế hệ, cuối cùng đã có cơ hội lấy hơi, nói mấy câu với chủ công. Lúc trước chỉ có thể liên tục chạy trốn, trơ mắt nhìn từng đồng đội chết dưới phi kiếm, thật sự là cực kỳ thảm hại.

Dũng tướng tuổi tròn hai mươi này, gương mặt đã bị phi kiếm của kiếm tu cắt ra một rãnh máu, trầy da sứt thịt, vô cùng thê thảm. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý, chỉ nhẹ giọng hỏi:

- Tướng quân, với thần thông phi kiếm mà tên kiếm tu xấu xa kia thể hiện, không nên để chúng ta phát tín hiệu cho Tam Gia và Cửu Nương mới đúng.

Lão tướng quân vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng Trần Bình An. Nghe được vấn đề của thân tín bên cạnh, ông ta cười nhạt nói:

- Chúng ta là một trong số mục tiêu, cũng là mồi nhử.

Dũng tướng trẻ tuổi hiển nhiên là dòng chính của kỵ binh Diêu gia, biết được rất nhiều nội tình của biên quân và triều đình, cẩn thận nói:

- Như vậy lúc trước triều đình bí mật mượn hơn nửa số tu sĩ trong quân chúng ta, đi tham gia cuộc tranh đấu giữa Kim Hoàng phủ quân và thủy thần hồ Tùng Châm...

Lão tướng quân thấp giọng cảm khái:

- Đây cũng xem là dương mưu của người đứng sau màn, có thể khiến cho nước đối địch phía nam hao tổn nguyên khí, cũng châm ngòi cho cuộc tập kích chúng ta lần này. Họ Mã Phồn Lộ tuyệt đối không thể làm được như vậy...

Trần Bình An quay đầu hỏi:

- Dám hỏi Diêu lão tướng quân, vì sao lại bị hai kẻ này truy sát?


Lão tướng quân cười nói:

- Có thể là ân oán sa trường.

Âm mưu lần này liên quan đến một số vụ bê bối của triều đình Đại Tuyền, ông ta đương nhiên không muốn nhiều lời.

Biên quân Diêu gia luôn trung thành với các đời hoàng đế họ Lưu, tránh xa phân tranh của triều đình. Ai làm hoàng đế thì nghe lệnh của người đó, không dính vào bất cứ sóng gió nào. Nhưng trong mười năm gần đây lại xảy ra một chuyện bất đắc dĩ.

Dựa theo tổ huấn gia quy, con gái họ Diêu không được gả cho thế gia vọng tộc bên ngoài, chỉ thông hôn với gia tộc địa phương. Thế nhưng con gái nhỏ của lão tướng quân, năm xưa vừa gặp đã yêu một người trẻ tuổi đến đây du lịch. Phẩm hạnh và tài học của nam tử này đều rất tốt, hai người còn từng kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử.

Đây vốn là một chuyện vui uyên ương liền cành, nhưng khi đó lão tướng quân tuân thủ gia quy, cho nên đã không đồng ý chuyện này. Con gái của ông ta không hổ là họ Diêu, đã lặng lẽ chấp nhận tình cảm tương tư này, viết cho người kia một bức thư tuyệt giao.

Không ngờ nam tử kia lại đi tới biên quan. Trời đang tuyết lớn, đường đường là con trai trưởng của thiên quan Lại bộ, đã quỳ bên ngoài từ đường họ Diêu một ngày một đêm. Diêu gia từ trên xuống dưới đều động dung, cuối cùng thật sự không có lý do chia cắt đôi uyên ương này, lão tướng quân đã đáp ứng hôn sự của con gái và hắn. Nhưng những người cùng thế hệ với lão tướng quân, không một ai vào kinh tham gia tiệc cưới.

Sau đó Diêu cô nương cũng không trở về nhà mẹ lần nào. Lão tướng quân càng chưa từng thư từ qua lại với vị thông gia quyền cao chức trọng, quản lý đường thăng tiến của quan lại trong thiên hạ kia. Nhưng dù “không hợp tình người” như vậy, vẫn không thể xóa bỏ sự thật là cô gái kia họ Diêu. Chỉ một lần phá lệ mà thôi, mười năm sau lại mang đến hiểm họa cho gia tộc.

Đầu tiên là vào năm ngoái, vị thông gia thượng thư của lão tướng quân, bị kẻ thù không đội trời chung trong triều là họ Mã Phồn Lộ, âm thầm xúi giục quan can gián trắng trợn tố cáo. Sau đó lại bị hoàng đế mặt rồng giận dữ khiển trách một phen, khiến ông ta rất sợ hãi.

Sau khi về nhà, ông ta lập tức động bút, dâng một bức thư, chủ động yêu cầu cáo lão về quê. Từ ngữ trong thư rất thê lương, “thân thể gầy yếu, còn không bằng đứa trẻ, răng chỉ còn lại hai ba cái, vô duyên với chữ ‘Tiên’ đã lâu”.

Hoàng đế bệ hạ không chấp nhận, nhưng thanh thế của lão thượng thư ở nha môn Lại bộ đã rơi xuống thấp nhất.

Chỉ là lần này ngoại trừ đảng phái tranh đấu ăn sâu bén rễ, phiền phức thật sự còn liên quan đến người kế vị. Trong kinh thành có rất nhiều người xứ khác không nói quy củ, ngồi ở vị trí quan trọng trong triều đình, liên tục thêm dầu vào lửa. Điều thú vị là cả ba hoàng tử đều rất xuất chúng, có sở trường riêng. Nếu đặt ở bất kỳ triều đại nào của Đại Tuyền, chắc chắn đều là nhân tuyển thái tử.

Quan viên kinh thành lên lên xuống xuống, tướng lĩnh biên thùy chạy đông chạy tây, khiến cho người ta không kịp nhìn. Ngay cả kỵ binh Diêu gia ở biên cảnh phía nam xa xôi, cũng không thể đặt mình bên ngoài. Những năm gần đây vương triều Đại Tuyền nước ngầm sôi sục, có thể tưởng tượng được nguy hiểm trong đó.

Kiếm tu chém giết chỉ trong nháy mắt, thanh phi kiếm bản mệnh lơ lửng ở vòng ngoài kỵ binh Diêu gia, bỗng nhiên lướt qua giữa đoàn người ngựa. May mà kiếm tu vì theo đuổi tốc độ cực hạn, đã lựa chọn một tuyền đường nhanh nhất không có chướng ngại, nếu không một kiếm này e rằng đã đâm xuyên qua mấy chiếc đầu rồi.

Trần Bình An đẩy kiếm ra khỏi vỏ, hai ngón tay khép lại làm kiếm quyết, điều khiển thanh pháp kiếm Si Tâm hao phí của cải của Đậu Tử Chi, ngăn cản phi kiếm của kiếm tu từ sau lưng bay đến.

Trong lòng kiếm tu trầm xuống. Gã khách không mời trẻ tuổi này chẳng những là một kiếm sư, thanh bội kiếm kia còn có thể ngăn cản phi kiếm bản mệnh Đăng Chúc của mình, chẳng lẽ là một món pháp bảo ẩn giấu? Nếu không với sự sắc bén của Đăng Chúc, cái gọi là thần binh lợi khí trên giang hồ vốn không chịu nổi một kích, nhưng thanh bội kiếm kia dường như còn chẳng mẻ miếng nào.

Võ phu cường tráng giống như cười trên nỗi đau của người khác:

- Tiên sinh, vẫn không vội sao?

Kiếm tu cũng không tức giận, mỉm cười nói:

- Thăm dò sâu cạn của người này một chút, coi như chơi đùa với hắn. Ta có thể tự bảo vệ mình.

- Như vậy thì tốt!

Võ phu thuần túy mặc giáp Cam Lộ cười lớn dữ tợn, đạp ra một cái hố, hung bạo xông tới trước. Khi còn cách năm sáu trượng, hắn lại đánh một quyền về phía Trần Bình An. Gió quyền cuộn trào, kình khí lớn như miệng chén.

Một tay Trần Bình An đặt sau người, thu vào trong tay áo, điều khiển Si Tâm nhiều lần ngăn cản phi kiếm của kiếm tu. Hắn giơ cánh tay còn lại lên, dùng lòng bàn tay nghênh đón gió quyền. Năm ngón tay chụp lại, kình lực trực tiếp bị hắn bóp vỡ.

Võ phu cường tráng cười ha hả, vẻ mặt không hề hoang mang. Đây vốn chỉ là một quyền thăm dò, còn chưa dùng tới năm thành công lực:

- Tiên sinh, đạo hạnh cũng không cạn. Còn như rốt cuộc sâu bao nhiêu...

Hắn khẽ quát một tiếng, đột nhiên tăng tốc xông tới, trong nháy mắt đã đến trước người Trần Bình An mấy bước. Tay phải đột nhiên vung lên, đánh ra một quyền nhanh như sấm chớp, cả vai phải của hắn đều tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết.

“Bộp” một tiếng, Trần Bình An vẫn dùng bàn tay ngăn cản một quyền của võ phu kia.

Trong mắt võ phu cường tráng lộ vẻ khó hiểu. Gã trẻ tuổi trước mắt lại không hề nhúc nhích?

Mặc dù nghi hoặc, nhưng hắn vẫn lập tức nhấc chân dùng đầu gối thúc vào đối phương. Võ phu đánh giết, nhất là chiến đấu giữa cao thủ, trong lúc ý niệm xoay chuyển, mỗi lần ra tay còn phải phát huy bản năng, thậm chí phải nhanh hơn “tâm ý và suy nghĩ”, như vậy mới xem là từ nông đến sâu thật sự.


Cánh tay sau lưng Trần Bình An rời khỏi tay áo, nhẹ nhàng vỗ vào đầu gối tên tùy tùng giáp trắng kia. Sau đó hắn dùng khuỷu tay thúc vào ngực đối phương, khiến cho thân thể võ phu kia bay lên. Có điều nắm tay của võ phu vẫn bị Trần Bình An giữ chặt, vì vậy bị kéo ngược trở về. Trần Bình An lại dùng một quyền đánh vào giáp Cam Lộ trước ngực đối phương.

Võ phu cường tráng bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất cách đó mười mấy trượng. Trên người hắn mặc giáp viên Binh gia, cho nên bị thương không nặng, phần nhiều là khí tức trong cơ thể chấn động, khóe miệng rỉ ra một vệt máu.

Hắn vỗ tay xuống đất một cái, một lần nữa đứng dậy, nhổ ra một ngụm nước bọt mang theo tơ máu, nhếch khóe miệng hai bên, oán giận nói:

- Tiên sinh, con mẹ nó tên này rốt cuộc là kiếm sư, hay là tông sư ngoại gia quyền rèn luyện thân thể?

Kiếm tu đứng sau lưng hắn, nụ cười đầy thâm ý:

- Ngươi không cho một thiên tài võ học kiêm cả hai thứ sao?

Võ phu cường tráng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Ngụy Tiện trên đỉnh dốc núi, tâm tình không còn ung dung như trước nữa. Hắn nói với kiếm tu:

- Thằng nhóc này thật đáng chết. Tiên sinh, ngài chơi đủ chưa, chúng ta nhất định đừng để lật thuyền trong mương. Tên này cũng không phải tới một mình.

Kiếm tu gật đầu:

- Tình nghĩa giữa họ Lưu Đại Tuyền và Diêu lão nhi vẫn còn một chút, vậy thì có thể bắt đầu quăng lưới rồi.

Hắn huýt gió một tiếng, cực kỳ chói tai. Sau phút chốc, thân hình của hắn nhanh chóng chạy về một phía, đồng thời vẫy tay. Phi kiếm bản mệnh không dây dưa với Trần Bình An nữa, từ thực hóa hư, chui vào trước ngực hắn, giống như dây câu rơi vào đầm sâu, trong nháy mắt không còn thấy, trở về khiếu huyệt nuôi dưỡng.

Võ phu tùy tùng mặc giáp Cam Lộ sững sốt, sau đó không chần chừ lập tức bỏ chạy theo kiếm tu.

Trần Bình An mặc dù không rõ vì sao hai tên thích khách lại rời đi, nhưng cũng không ngăn cản.

Kỵ binh Diêu gia sống sót sau tai nạn càng không hiểu chuyện gì, đưa mắt nhìn nhau.

Lão tướng quân cân nhắc một phen, lật người xuống ngựa, ra lệnh cho tướng lĩnh kỵ binh trẻ tuổi đang dìu đỡ bên cạnh:

- Phái một đội trinh sát đi thăm dò tình hình, những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ.

Năm tên trinh sát biên quân giống như giăng lưới, thúc ngựa tuần tra bốn phương tám hướng.

Trần Bình An chậm rãi đi về phía Ngụy Tiện và Bùi Tiền. Lão tướng quân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng. Ông ta muốn cảm ơn một tiếng, nhưng vừa định mở miệng lại động tới vết thương ở bụng. Ông lão đành phải im lặng, từ xa ôm quyền với Trần Bình An, xem như là cảm ơn.

Đối phương có thể trượng nghĩa ra tay, dùng sức lực bản thân ngăn cản hai tên thích khách hoàn toàn nắm chắc thắng lợi, đã xem như tận tình tận nghĩa rồi. Ông ta cũng không có mặt mũi được voi đòi tiên.

Sau nửa nén nhang, một đội kỵ binh chạy nhanh đến. Ngoại trừ mười mấy biên quân Diêu gia cả người đầy máu, còn có hơn hai mươi gương mặt xa lạ. Trong đó có luyện khí sĩ cặp mắt sáng ngời trong vắt, nước da lóng lánh như ngọc, còn có tông sư võ đạo khí thế hùng hậu. Những cao thủ này giống như những vì sao vây quanh mặt trăng, bảo vệ chặt chẽ một người đàn ông mặc áo gấm, hơn ba mươi tuổi, mặt mày tuấn tú, hiển nhiên là chủ nhân của bọn họ.

Khi gần đến chỗ lão tướng quân, người đàn ông kia phất phất tay, đội kỵ binh nhanh chóng tách ra. Hắn một mình chạy tới, siết cương dừng ngựa, cười lớn nói:

- Diêu lão tướng quân, may mắn ta không tới chậm.

Lão tướng quân đang muốn đứng dậy trả lời, người nọ đã lật người xuống ngựa, cầm roi vẫy vẫy:

- Lão tướng quân có thương tích trên người, không cần đa lễ.

Lão tướng quân vẫn khăng khăng đứng dậy nghênh đón.

Người đàn ông kia bước tới nhanh hơn, dắt ngựa đi thẳng đến trước mặt lão tướng quân, nhẹ giọng nói:

- Tai họa này của họ Diêu, suy cho cùng vẫn là do ta và Lý Tích Linh mà ra. Lần này ta vừa lúc ở biên cảnh, không có lý do gì khoanh tay đứng nhìn, hi vọng lão tướng quân hiểu được. Nếu không có tình huống khẩn cấp, ta tuyệt đối sẽ không lộ diện.

Lão tướng quân đổi đề tài, trầm giọng nói:

- Điện hạ thân thể ngàn vàng, há có thể tùy tiện mạo hiểm.

Người đàn ông kia cười nói:

- Diêu tướng quân là đại tướng quân chinh nam, quan lớn nhị phẩm của Đại Tuyền ta, vào sinh ra tử mấy chục năm, không đáng giá sao?

Lão tướng quân cười khổ nói:

- Điện hạ!

Người đàn ông kia phất tay, cười nói:

- Tới cũng đã tới rồi, làm cũng đã làm rồi, lời dạy của lão tướng quân ta cũng đã nghe, có thể quay về được rồi chứ? Những thích khách này chưa chắc đã không có hậu chiêu.


Lão tướng quân bất đắc dĩ cười một tiếng, nói:

- Toàn bộ nghe theo điện hạ phân phó.

Người đàn ông kia đột nhiên dùng roi ngựa chỉ về sườn núi đối diện:

- Nhóm người kia là ai?

Lão tướng quân giải thích:

- Nếu không có bọn họ kéo dài thời gian, ta đã không chống đỡ được tới bây giờ. Có một chút phong thái của du hiệp Mặc gia. Điện hạ không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là bèo nước gặp nhau, chúng ta không nên vẽ rắn thêm chân nữa.

Người đàn ông kia gật đầu, đột nhiên lại vỗ trán một cái, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, vừa mở nắp lập tức mùi thơm tràn ngập. Hắn đổ ra một viên thuốc màu xanh sẫm vào lòng bàn tay, đưa cho ông lão:

- Đây là thuốc chữa thương được cất kỹ trong hoàng cung, lão tướng quân cứ uống vào là được.

Lão tướng quân không hề nghi ngờ, cảm ơn một tiếng, sau đó không do dự ném vào trong miệng, nuốt vào trong bụng.

Người đàn ông kia càng tươi cười, tự mình dìu lão tướng quân, đi tới một chiếc xe ngựa do hắn mang đến.

Trên đỉnh dốc núi, Trần Bình An nhìn bọn họ rời đi. Hắn lấy bộ giáp viên Binh gia kia ra, đưa cho Ngụy Tiện, nhưng Ngụy Tiện lại không lập tức cầm lấy.

Trần Bình An giải thích:

- Đây là giáp viên Binh gia, tên là “giáp thần tiên hứng sương”. Chỉ cần truyền chân khí vào, giáp trụ sẽ tự mặc lên người, giống như võ phu ban nãy, có thể tự động ngăn cản đao kiếm và pháp thuật. Trừ khi bị chọc thủng một lần, hoặc là bị đánh vào một chỗ nhiều lần, nếu không trước khi linh khí kiệt quệ, nó sẽ là một lá bùa hộ mạng, rất hiệu quả khi đối phó với phi kiếm bản mệnh của kiếm tu.

Giáp viên cấp bậc cao hay thấp, thường liên quan đến linh khí chứa đựng nhiều hay ít. Cho nên đại khái chia làm ba loại, bị trên núi gọi đùa là giáp vũng nước, giáp ao nước, giáp hồ lớn.

Giáp thần tiên hứng sương đứng hàng thứ ba, gần như đều là phẩm chất giáp vũng nước. Nhưng bộ giáp mua từ nhà Linh Chi núi Đảo Huyền này cực kỳ đặc thù, rất có thể là một bộ giáp tổ tông, tức là một nhóm giáp Cam Lộ sớm nhất, được đại sư Binh gia chuyên tâm chế tạo, có thể nói là quý tử nhà nghèo.

Ngụy Tiện đẩy tay Trần Bình An ra, cười nói:

- Không có công lao thì không thể nhận bổng lộc, sau này tôi lập công rồi lại cầm cũng không muộn.

Trần Bình An tươi cười, cất bộ giáp vào.

Bùi Tiền đầy vẻ mong đợi nói:

- Hắn không cần thì cho ta nhé?

Trần Bình An không để ý tới cô.

Sau đó tuyến đường của ba người cũng không cùng hướng với kỵ binh Diêu gia. Bọn họ đi tới một trấn nhỏ biên thùy, đã loáng thoáng có thể nhìn thấy đường nét. Trên đường Ngụy Tiện hiếm hoi nói nhiều mấy câu, hỏi một mạch ba vấn đề:

- Công tử muốn làm đạo đức thánh nhân, cầu tam bất hủ?

Trần Bình An phì cười, lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải.

Nếu thật có chí hướng như vậy, lúc trước hắn đã nhận lão tú tài Văn Thánh làm thầy giáo. Nhất là sau chuyến đi tới Đồng Diệp châu, khiến cho hắn càng kiên định hơn.

Ngụy Tiện lại hỏi:

- Vậy công tử muốn mưu cầu đại thế, tranh vương tranh bá?

Trần Bình An bật cười, chỉ vào mình:

- Chỉ bằng ta?

Ngụy Tiện cuối cùng hỏi:

- Vậy là chỉ lo thân mình, chứng đạo trường sinh?

Trần Bình An hỏi ngược lại:

- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?

Ngụy Tiện im lặng không trả lời. Trần Bình An cũng không muốn nói thêm. Một nhóm ba người trở nên trầm mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận