Đại thế của nhân gian, thực ra phần nhiều đều do trên núi quyết định.
Trên bầu trời cách xa trấn Phi Ưng, hai bên đối diện với nhau. Thắng bại của bọn họ gần như đã quyết định sinh tử tồn vong của trấn Phi Ưng.
Ba thanh phi kiếm bản mệnh cộng thêm hai người trẻ tuổi, lại bị dây trói yêu và đai lưng năm màu quấn quanh, lão già mũ cao có thể nói đã rơi vào trùng vây.
Đối diện với hai gã quái vật trẻ tuổi bí ẩn, lão tự biết mình chắc chắn phải chết. Vẻ mặt của lão thất vọng, tràn đầy bất đắc dĩ, chậm rãi nói:
- Nếu không phải như vậy, vừa rồi thiếu niên áo bào vàng kia đâm ta một kiếm, ta đã tự nổ kim đan, sau đó dùng âm hồn còn sót lại nổ chết ngươi rồi. Năm xưa lão phu là đại tu sĩ Kim Đan đã chạm đến ngưỡng cửa Nguyên Anh, cho dù ngươi tránh được chắc chắn cũng không dễ chịu, không chừng thân xác xinh đẹp này sẽ không còn nữa.
Lục Đài gật đầu, cũng không phủ nhận, khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai cánh tay của lão già mũ cao, đó mới là quân bài thật sự để giam cầm đối phương.
Lão già rất cay độc, cúi đầu nhìn, tấm tắc nói:
- Đều là đồ tốt.
Lão nhìn quanh, có phần tịch mịch:
- Ban đầu nếu không phải cao đồ của một vị lão tổ núi Thái Bình, dòm ngó mũ Ngũ Nhạc của ta, ta lại không muốn hai tay dâng lên, nào sẽ sa sút đến mức này. Hắn đòi hỏi không được, liền tư thông với tu sĩ tự do, bỏ tiền mời bọn chúng đại khai sát giới, giết cho thân bằng hảo hữu của ta không còn một ai...
Nói đến đây, lão lại cười khà khà:
- Lão phu cũng không phải kẻ ăn chay, liền tìm cơ hội giết chết hai tên tu sĩ cảnh giới Long Môn kia. Đó đều là thiên tài chân chính giống như hai người các ngươi vậy, nếu may mắn sẽ có hi vọng bước vào cảnh giới Nguyên Anh. Núi Thái Bình tức điên lên, không quan tâm đến phong độ gì nữa. Ngoài mặt là phái một Kim Đan trẻ tuổi đấu với ta, cuối cùng đánh cho cảnh giới của ta rơi xuống. Nhưng sự thật thì thế nào?
- Ha ha, giỏi cho một núi Thái Bình. Sau lưng Kim Đan trẻ tuổi kia lại là một địa tiên Nguyên Anh, hắn muốn ta làm đá mài dao cho Kim Đan kia. Vừa có danh tiếng đánh chết một Kim Đan già, vừa có thể củng cố cảnh giới, nói dễ nghe là phát huy hết hiệu quả. Các ngươi nói xem, những danh môn chính phái này có lợi hại không?
Ánh mắt Lục Đài vượt qua lão già trên bồ đoàn, nhìn về Trần Bình An phía xa.
Lão già mũ cao đã cùng đường, biết rõ hai tên trẻ tuổi này đang “liếc mắt đưa tình”, nhưng cũng không để ý. Lão gian nan nhấc cánh tay lên, vươn một ngón tay ra, búng nhẹ vào mũi kiếm sắc bén lộ ra trước ngực. Động tác này rất có khí khái anh hùng, khiến cho lão không ngừng nôn ra máu.
Vẻ mặt lão già vẫn tự nhiên:
- Nếu như ta không đoán sai, đây chắc là bội kiếm của tên đệ nhất kiếm khách nước Trầm Hương, đã dùng số tiền lớn mua được từ Phù Kê tông. Nó vốn xem như nửa pháp bảo trên núi, sau khi uống máu của lão phu, cuối cùng đã tiến thêm một bước, xứng với danh hiệu pháp bảo rồi.
Lão ta cười ha hả, quay đầu nhìn thiếu niên áo bào vàng đang giẫm lên phi kiếm, vươn ba ngón tay ra:
- Thằng nhóc, thật là có tiền. Thanh trường kiếm đeo sau lưng ngươi, từ đầu đến cuối vẫn không ra khỏi vỏ, chắc không phải cũng là một món pháp bảo đấy chứ?
Trần Bình An im lặng, không nói lời nào.
Lão già mũ cao dời mắt đi, nhìn lên trời, hít sâu một hơi. Gió lớn trên trời khiến cho hai tay áo của lão kêu lên phần phật.
- Hai thằng nhóc các ngươi đã phá hư đại đạo của ta, cũng đừng mong lấy được đồ vật trên người ta!
Lão ta bỗng nhiên cất tiếng cười lớn:
- Ta chết như vậy cũng xem như đáng giá rồi. Trường kiếm ở ngực, dải lụa màu và dây trói yêu ở hai tay, cộng thêm mũ Ngũ Nhạc trên đầu và bồ đoàn dưới mông. Có năm món pháp bảo chôn cùng, địa tiên Nguyên Anh cũng chỉ có đãi ngộ như vậy mà thôi. Nếu cộng thêm ba thanh phi kiếm bản mệnh, đã giống như tiên nhân năm cảnh giới cao trên đỉnh núi rồi đúng không?
Thân thể lão ta bắt đầu mục nát, từng chùm tro tàn từ trên người lã chã rơi xuống. Nhưng nơi đan điền lại tỏa ra ánh sáng chói mắt, bắn về bốn phương tám hướng.
Cùng lúc này, Mùng Một, Mười Lăm và Mạch Mang đều nhanh chóng rút lui, cách xa tu sĩ cảnh giới Long Môn muốn tự nổ đan điền kia. Thanh trường kiếm Si Tâm đã uống no tinh huyết của lão già, cũng lập tức bị Trần Bình An dùng ngự kiếm thuật của kiếm sư rút ra khỏi ngực.
Có điều trước khi rút ra, Trần Bình An còn không quên khuấy mạnh, hoàn toàn phá nát lồng ngực của lão già. Rất dễ thấy, cho dù mạo hiểm trường kiếm bị nổ tung, Trần Bình An cũng muốn đảm bảo đối phương chắc chắn phải chết.
Lão già cúi thấp mặt, sau khi đai lưng năm màu rất quan trọng với Lục Đài rời khỏi cánh tay, lão lập tức cảm thấy cả người nhẹ đi. Lão nheo mắt lại, chỉ chờ dây trói yêu trên cánh tay còn lại cũng bị thiếu niên áo bào vàng lấy đi.
Nhưng lão ta bỗng ngây người như phỗng. Dây trói yêu màu vàng phẩm chất cực cao chẳng những không rời đi, ngược lại còn trói chặt cánh tay, giống như tuyên bố muốn chôn cùng lão.
Lão già tính hết mọi đường, kết quả vẫn bó tay bó chân. Cho đến lúc này, lão mới hoàn toàn bộc phát ra sự hung ác nham hiểm kìm nén trong lòng, cùng với sự sợ hãi ẩn giấu sâu trong nội tâm.
Sự lo lắng bất an khó mà kiềm chế này, không hề kém hơn sự sợ hãi năm xưa bị Kim Đan trẻ tuổi núi Thái Bình truy sát.
Địa tiên Nguyên Anh mặt dày hộ tống, buộc lão làm đá mài dao cho Kim Đan núi Thái Bình gì đó, dĩ nhiên là do lão bịa đặt ra, nhằm để xây dựng hình tượng giả tạo khẳng khái đi chết. Sau khi dây trói yêu và dải lụa màu buông lỏng, lão sẽ có thể phân ra một luồng âm hồn tinh túy, từ bỏ thân thể và tu vi, hoàn toàn thoát khỏi nơi này.
Mặc dù sẽ tổn thương đến cơ sở đại đạo, nhưng vẫn tốt hơn mất mạng tại chỗ. Sau này đi tìm một hạt giống tu đạo tốt ở nơi quê mùa, dùng lời nói mê hoặc, thuận tiện biên soạn một cố sự thê thảm oanh liệt. Sau đó cẩn thận giúp hắn tu hành, chờ thời cơ để đoạt xá là được.
Mặc kệ, không thể quan tâm quá nhiều nữa. Cho dù dây trói yêu còn quấn trên cánh tay, nếu không dùng ve sầu thoát xác, vậy chỉ có thể bó tay chờ chết mà thôi.
Buồng đan và khí hải của lão già mũ cao đồng thời nổ tung, bồ đoàn bị hủy hoại hoàn toàn, chiếc mũ Ngũ Nhạc kia bắn ra, bay về phía thiếu niên áo bào vàng phía sau. Nhất thời trên trời gió mạnh hỗn loạn, tỏa ra bốn phương tám hướng. Linh khí đột nhiên tan vỡ, giống như một người đàn ông cường tráng đang rèn sắt trong phòng đúc kiếm, đốm lửa bắn tung tóe.
Lục Đài là luyện khí sĩ nên càng khó chịu hơn Trần Bình An, cho dù đã cách xa năm mươi trượng, vẫn phải liên tục lùi lại. Mặc dù tình hình đang nguy cấp, Lục Đài vẫn cố gắng dùng tiếng lòng nói với Trần Bình An, kêu hắn đứng ở một vị trí có thể bảo đảm an toàn bản thân, thừa dịp này rèn luyện thân thể thần hồn của võ phu, sẽ có lợi ích rất lớn.
Lục Đài đứng cách xa đoàn không khí hỗn loạn kia, không thấy rõ động tác của Trần Bình An, nhưng hắn tin Trần Bình An vốn cẩn thận sẽ lựa chọn một sách lược an toàn.
Bất tri bất giác, Lục Đài đã sớm xem Trần Bình An cảnh giới thứ tư là người đồng đạo. Trong một số lựa chọn sinh tử, hắn sẵn sàng tin cậy, thậm chí là ỷ lại vào Trần Bình An ở một mức độ nhất định. Đối với một nhân tài xuất chúng có hi vọng chứng đạo, đây là chuyện rất hiếm thấy.
Lão già đã không mong mọi chuyện đều hoàn hảo. Thừa dịp buồng đan nổ tung, trên trời ánh sáng chói mắt, một luồng âm hồn tinh túy nhắm chuẩn một khe hở, nhoáng lên rồi biến mất, bay về phía cao hơn.
Không ngờ thiếu niên áo bào vàng kia lại không trúng kế. Trần Bình An không đưa tay chụp lấy lấy mũ Ngũ Nhạc, để mặc nó rơi xuống đất, không hề do dự chút nào. Nhưng lão già vẫn tin tưởng mười phần, thiếu niên áo bào vàng đạp trên thanh phi kiếm khoa trương kia, không thể nào đuổi kịp mình được. Trừ khi đối phương vừa ngự kiếm vừa sử dụng bùa rút đất, hơn nữa tiền đề là tìm đúng phương hướng mình bỏ chạy, thiếu một thứ cũng không được.
Cơ hội này sẽ nhanh chóng biến mất, bởi vì âm hồn rất nhanh đã giãy thoát khỏi dây trói yêu. Vừa rồi buồng đan và khí hải cùng nhau nổ tung, linh khí trên dây trói yêu không còn lại bao nhiêu, rất khó buộc chặt được đối phương.
Trên bầu trời, thiếu niên áo bào vàng Trần Bình An liên tiếp thi triển bùa rút đất hai lần. Một lần là rời khỏi phi kiếm Châm Tiêm, lần thứ hai lại đột ngột đi tới phía sau luồng âm hồn tinh túy kia. Lần đầu tiên rút ra thanh Trường Khí, được lão đại kiếm tiên ở Kiếm Khí trường thành cho hắn mượn. Trong lòng hắn không tạp niệm, trong đầu chỉ có hình ảnh một kiếm ở ngôi miếu đổ nát, khi Tề tiên sinh đối diện với Liễu Xích Thành mặc đạo bào màu hồng.
Một kiếm chém xuống, âm hồn đáng thương giống như một mảnh lục bình rách nát, bị nước lũ kiếm khí nhanh chóng quét qua, nhân gian đã không còn chút dấu vết nào của người này.
Sau một kiếm này, Trần Bình An cũng đến mức dầu hết đèn tắt, cả cánh tay cầm kiếm đã biến thành xương trắng. Hắn cũng không cầm kiếm được nữa, cả người và trường kiếm đều rơi xuống đất.
Mùng Một và Mười Lăm vô cùng nôn nóng, lượn vòng xung quanh thân hình đang rơi xuống, không biết phải làm sao.
May mà tay chân Lục Đài đều có bùa chú hoa sen nở rộ, đón lấy Trần Bình An giữa không trung, cuối cùng đỡ hắn đứng trên phi kiếm Châm Tiêm, chậm rãi hạ xuống. Lục Đài thì đứng giữa không trung bên cạnh phi kiếm, tay áo phất phơ.
Lục Đài nhìn dáng vẻ thê thảm của Trần Bình An, vừa đau lòng vừa tức giận:
- Trần Bình An, ngươi cũng quá liều lĩnh rồi, có cần mạng nữa hay không? Để hắn chạy trốn thì thế nào, một luồng âm hồn mà thôi, muốn trở lại ít nhất phải cần mấy chục năm, thậm chí là trăm năm, đến lúc đó ngươi và ta còn sợ hắn sao?
Trần Bình An nghiêng đầu nhổ ra một ngụm máu, quay đầu nhìn về chiến trường trên cao nơi lão già thân chết đạo tan, cũng không có vẻ hài lòng thỏa dạ:
- Ta chỉ đang giết người.
Lục Đài vội vàng lấy ra một cái bình sứ, đổ thuốc bôi mùi thơm nồng nặc ra lòng bàn tay, chậm rãi bôi lên cánh tay vô cùng thê thảm của Trần Bình An. Cho dù là người giỏi chịu đựng như Trần Bình An, cũng đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Lục Đài thấp giọng nói:
- Kiên nhẫn một chút, thuốc này có thể khiến cho xương trắng mọc thịt.
Hắn phát hiện Trần Bình An nhìn quanh, giống như đang tìm gì đó, trong lòng hiểu rõ, liền bực bội nói:
- Vừa rồi ta đã giúp ngươi thu trường kiếm và dây trói yêu, tạm thời cất trong đai lưng. Dây trói yêu tổn hại rất nặng, phải tốn không ít tiền hoa tuyết mới có thể sửa chữa như cũ. Nhưng ngươi yên tâm, số tiền này đương nhiên là ta bỏ ra.
Trần Bình An thở phào một hơi, lập tức hỏi:
- Chiếc mũ kia thì sao?
Lục Đài trợn mắt nói:
- Dưới chân chúng ta là núi non hoang vu, không sợ bị người ta nhặt mất, dễ tìm thôi.
Hai người một phi kiếm chậm rãi hạ xuống mặt đất. Trần Bình An thở dài, tấm bồ đoàn kia bị hủy đúng là đáng tiếc, lần này trảm yêu trừ ma, thu hoạch chỉ còn lại một chiếc mũ có thể gọi núi mà thôi.
Có điều vừa rồi đi ngược tình thế, khăng khăng muốn chém chết lão già, Trần Bình An đã thu được lợi ích khá lớn trong việc rèn luyện thần hồn. Lần đầu tiên cảnh giới võ đạo thứ tư có cảm giác “trầm” xuống, không còn hư vô mờ mịt, khó mà nắm bắt như trước.
Hắn cảm thấy trận chém giết này, cho dù không lấy được mũ Ngũ Nhạc kia, dây trói yêu hoàn toàn bị hủy hoại, cũng không tính là bị lỗ. Bây giờ dĩ nhiên là lời lớn rồi.
Không nói cái khác, chỉ riêng thanh trường kiếm Si Tâm tràn đầy khí tức kỳ dị kia, phẩm chất đã tăng lên rất nhiều, sang tay bán ra có thể kiếm được không ít tiền.
Lục Đài đột nhiên cười nói:
- Chiếc mũ Ngũ Nhạc kia hình dáng thật đẹp. Lão già kia hình như không hoàn toàn phát huy được uy lực của món pháp bảo này, chắc là không biết rõ lai lịch thực sự của mũ Ngũ Nhạc. Sau khi trở lại Trung Thổ Thần Châu, ta sẽ đến lầu sách nhà mình và mấy thế gia khác xem thử, không chừng sẽ có thu hoạch.
Trần Bình An cười nói:
- Được rồi, ý là muốn bỏ vào trong túi chứ gì. Ngươi vừa vểnh mông lên thì ta đã biết muốn đánh rắm gì rồi.
Lục Đài tức giận nói:
- Trần Bình An, ngươi tốt xấu gì cũng đã đọc sách thánh hiền, có thể nhã nhặn một chút không?
Trần Bình An kêu một tiếng:
- Hai nam nhân lớn cả rồi, còn quan tâm làm gì?
Lục Đài ném tới một ánh mắt xem thường.
Hai người đáp xuống giữa rừng núi bên ngoài trấn Phi Ưng. Tâm ý Lục Đài khẽ động, phi kiếm bản mệnh Mạch Mang nhoáng lên rồi biến mất. Hắn chủ động tiết lộ nội tình:
- So với Châm Tiêm thì Mạch Mang có lực sát thương bình thường, nhưng lúc đầu nó sinh ra đã sở hữu một thần thông hiếm thấy, đó là tìm bảo.
- Nghe xem, cùng là phi kiếm, của nhà người ra đúng là khác biệt.
Trần Bình An cười vỗ vỗ hồ lô nuôi kiếm, Mùng Một và Mười Lăm đều đã ẩn thân trong đó.
Hắn ngồi xếp bằng dưới một cây đại thụ, liếc nhìn cánh tay đều là xương trắng, bĩu môi một cái.
Lục Đài bỗng nhiên đỏ mắt, tỏ ra trầm mặc.
Trần Bình An nhìn hắn một cái:
- Khóc sướt mướt như con gái vậy.
Lục Đài ngơ ngác.
Trần Bình An bật cười, cười rất vui vẻ.
Lúc trước ở lầu trúc núi Lạc Phách, Trần Bình An từng bị ông lão chân trần mắng như thế, hắn rất khó chịu. Bây giờ hắn phát hiện, mắng người khác như vậy đúng là rất thích thú.
Lục Đài nhìn Trần Bình An thoải mái cười lớn, tâm cảnh cũng theo đó an tĩnh lại. Hắn ngồi đối diện với Trần Bình An, hỏi:
- Tại sao lại liều mạng như vậy?
Trần Bình An nói như chuyện hiển nhiên:
- Không phải trước đó chúng ta đã nói rõ rồi sao? Ngươi đến lầu chính trấn Phi Ưng, còn ta đi đối phó với biển mây kia. Chuyện đã đáp ứng thì phải làm được đúng không? Huống hồ sau đó lão tà tu kia quyết tâm muốn giết ta, ta không liều mạng thì không sống nổi, còn có thể làm gì đây?
Hắn dừng lại một lúc, suy nghĩ sau đó bổ sung:
- Đã đánh nhau sống chết với người khác, luôn phải nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nếu dây trói yêu thật sự bị hủy, ta cũng sẽ không trách ngươi, đó là quyết định của ta. Cũng giống như lúc trước chúng ta đối phó với đám giết người cướp của kia, ta cảm thấy có thể dừng tay rồi, nhưng ngươi vẫn muốn đuổi theo giết chết tên đầu sỏ sau màn.
Lục Đài xin lỗi:
- Dải lụa màu kia là vật bản mệnh của ta, không thể bị tổn thương được, xin lỗi.
Trần Bình An xua tay, ra hiệu Lục Đài không cần giải thích nhiều. Hắn nhìn vẻ mặt ảm đạm của đối phương, mỉm cười an ủi:
- Không phải là ta xem thường chuyện này, mà là ta tin tưởng ngươi. Cho nên có một số việc, ta cảm thấy nếu ngươi đã làm như vậy, chắc chắn là có suy nghĩ và cân nhắc của riêng mình. Giữa bằng hữu không cần phải nói quá nhiều.
Vành mắt Lục Đài lại hơi ướt át. Trần Bình An thành thật nói:
- Ngươi đấy, không phải con gái đúng là đáng tiếc. Trước kia ta có hai bằng hữu giang hồ, chính là đạo sĩ trẻ tuổi và du hiệp râu rậm đã kể với ngươi, trong chuyện này bọn họ không hề ngại ngùng giống như ngươi. Ngươi đúng là không lanh lợi chút nào.
Một người tùy tiện xem người khác là bằng hữu, thường sẽ không có bằng hữu thật sự. Một người ngoài miệng thích xưng huynh gọi đệ, thực ra trong lòng lại không có huynh đệ chân chính. Cho nên Lục Đài biết hai chữ “bằng hữu” từ trong miệng Trần Bình An nói ra, rốt cuộc nặng đến thế nào.
Có thể giao phó sinh tử cho đối phương.
Thế là hắn nói như đinh đóng cột:
- Trần Bình An, lần này chia của, ta sẽ nhường ngươi một phần lợi nhuận phong phú.
Trần Bình An trợn mắt, cũng lười nói chuyện.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, chỉ có ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cành lá lưa thưa, chiếu xuống giữa rừng.
Cuối cùng Lục Đài nói một cách xa xăm:
- Trần Bình An, ngươi sợ chết, ta sợ mệnh. Ngươi nói xem hai chúng ta có phải đồng bệnh tương lân không?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải, ta đàn ông hơn ngươi.
Lục Đài khó khăn lắm mới mở rộng cửa lòng với người khác, kết quả lại bị dội một gáo nước lạnh, liến tức giận nói:
- Trần Bình An, con người ngươi sao nhàm chán như vậy!
Trần Bình An chớp chớp mắt:
- Một nam nhân trưởng thành như ta, muốn một nam nhân khác cảm thấy ta thú vị để làm gì, ta có bệnh à?
Lục Đài uể oải nói:
- Được rồi, ta có bệnh.
Sau đó hắn nói nhỏ như muỗi kêu:
- Ngay cả chính ta cũng không biết mình rốt cuộc là nam hay nữ.
Trần Bình An thính tai, nghe được liền sững sốt:
- Có ý gì?
Lục Đài ngả về phía sau, nằm trên mặt đất:
- Chính là ý trên mặt chữ, ta là một kẻ quái gở. Từ nhỏ đến lớn, người biết bí mật này chỉ có cha mẹ ta và hai sư phụ, cộng thêm một lão tổ gia tộc, ngươi là người thứ sáu. Sau khi đến đài Thượng Dương, ta mới có thể chân chính...
Nói đến cuối cùng, Trần Bình An đã hoàn toàn nghe không rõ.
Trần Bình An bứt rứt cả buổi.
Lục Đài ngơ ngẩn nhìn lên trời:
- Muốn nói gì thì cứ nói đi. Ta đã nói ra chuyện này, sẽ chịu được bất kỳ quan điểm nào của ngươi.
Trần Bình An dời vị trí, nhích đến gần Lục Đài một chút. Hắn đầy vẻ tò mò, lại hơi ngại ngùng, thấp giọng hỏi:
- Nữ nhân đến lúc đó, có phải rất đau không?
Lục Đài giống như bị sét đánh, sầm mặt quay đầu sang, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sao ngươi không đi hỏi cô nương mà ngươi thích?
Trần Bình An theo bản năng gãi gãi đầu:
- Chuyện này ta nào dám.
Lục Đài đột nhiên cười lên, chỉ chỉ vào cánh tay Trần Bình An. Trần Bình An mắng một câu, vội vàng để cánh tay máu thịt đang chậm rãi sinh trưởng xuống, thật là đau.
Hai người lại im lặng.
Khi Lục Đài ngồi dậy, bỗng phát hiện Trần Bình An đang thương tâm, hơn nữa còn rất thương tâm.
Hắn chỉ cảm thấy khó hiểu, không biết trên đời còn chuyện gì có thể luẩn quẩn trong lòng Trần Bình An như vậy.
Chỉ thấy trên đầu gối của Trần Bình An có đặt một con dấu nho nhỏ mà Lục Đài chưa từng thấy.
Hôm nay trấn Phi Ưng tai họa đến nơi, cuối cùng bình yên vô sự, mà Trần Bình An hắn cũng hoàn hảo sống sót.
Ở động tiên Ly Châu, mọi người cũng đều bình yên vô sự. Thậm chí chân đất giống như Trần Bình An hắn, cũng đi được trên đường giang hồ xa như vậy.
Bởi vì chúng ta có Tề tiên sinh.
Vậy Tề tiên sinh thì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...