Giữa núi rừng, gió thu xơ xác.
Tâm tình Trần Bình An nặng nề. Lần này bị người ta đuổi theo chặn đường, khiến hắn không kìm được nhớ tới trong rừng núi nước Sơ Thủy, lầu chủ lầu Mãi Độc và kiếm tôn nước Cổ Du Lâm Cô Sơn cùng nhau phục kích. Nếu không phải Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang lâm trận trở giáo, cuối cùng ai sống ai chết còn không biết được.
Chuyến này đi về phía bắc, Trần Bình An đã rất cẩn thận, thường xuyên trèo lên cao nhìn ra xa. Cho dù cùng Lục Đài đi dạo chợ búa dân gian, hắn vẫn luôn để ý xem có người theo dõi hay không. Đám người này lại không lộ ra một chút sơ hở nào, chuyện này đã nói rõ vấn đề. Đối phương dùng hữu tâm tính kế kẻ vô tâm, nếu không nắm chắc thì nhất định sẽ không để lộ tung tích.
Đại chiến sắp tới, Lục Đài lại hơi chột dạ:
- Trần Bình An, ngươi không phải thật sự chỉ là võ phu cảnh giới thứ tư đấy chứ?
Trần Bình An ngạc nhiên, không hiểu vì sao Lục Đài lại hỏi như vậy, bèn gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật.
Lục Đài ủ rũ, nói thẳng ra:
- Ta còn tưởng rằng ngươi là cảnh giới thứ năm, vẫn luôn cố ý ẩn giấu thực lực trước mặt ta. Thật ra như vậy mới bình thường, hành tẩu giang hồ, ai mà không có một chút thủ thuật che mắt. Cho nên ta mới tăng cảnh giới của mình lên một bậc, thực ra ta không phải cảnh giới Long Môn, mà là cảnh giới thứ bảy Quan Hải.
Trần Bình An trừng mắt nhìn hắn:
- Đều thời điểm này rồi mà còn tính toán thiệt hơn? Ngươi tìm chết à?
Lục Đài đuối lý, cũng không phản bác, nhưng trong bụng lại oán thầm. Mũi chân của hắn nhún một cái khiến cành cao lắc lư, cả người lướt lên ngọn cây. Sắc mặt của hắn nhìn như nhàn hạ, thực ra trong lòng lại hơi bất an. Hắn gấp cây quạt trúc kia lại, dùng nó gõ nhẹ vào lòng bàn tay.
Dù sao Lục Đài cũng là một luyện khí sĩ cảnh giới Quan Hải, hơn nữa xuất thân từ gia tộc học vấn uyên bác, sách vở phong phú. Hắn lại thích học theo kiểu đông một búa, tây một gậy, cho nên pháp thuật hỗn tạp, môn nào cũng không xem là tinh thông.
Nhưng so với những tu sĩ sông núi dựa vào bí tịch pháp thuật linh tinh, may mắn bước vào năm cảnh giới trung, Lục Đài dù là ánh mắt hay thủ đoạn đều cao hơn bọn họ rất nhiều. Chỉ là không biết có thể chuyển những ưu thế này thành phần thắng tuyệt đối hay không.
Những tán tu rừng núi thường xuyên đối mặt với nguy hiểm, cho dù không phải kẻ liều mạng, nhưng một khi rơi vào đường cùng, hoặc là lợi ích đủ mê người, bọn họ sẽ không tiếc liều chết với người khác. Bọn họ hoàn toàn khác với những tông môn truyền thừa lâu đời, sống trong sung sướng. Bọn họ hung ác gian xảo, sẵn sàng chấp nhận bị thương để dồn đối thủ vào chỗ chết.
Trần Bình An nhỏ giọng hỏi:
- Có cần ta giúp ngươi kéo dài thời gian, ngươi trước tiên điều tra đại khái lai lịch nội tình của bọn chúng? Chém giết với luyện khí sĩ, kinh nghiệm của ta không đủ. Hơn nữa giữa chúng ta cũng không quen thuộc, rất dễ cản trở lẫn nhau.
Lục Đài dùng tiếng lòng trả lời: “Được.”
Rất gọn gàng lưu loát.
Có lẽ vì sợ Trần Bình An hiểu lầm mình muốn khoanh tay đứng nhìn, Lục Đài liền bổ sung: “Chỉ cần có phát hiện gì, ta sẽ lập tức nói cho ngươi lai lịch pháp thuật của bọn chúng, cùng với cách phòng ngự và phá giải.”
Trần Bình An gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một lá bùa rút đất đề phòng bất trắc, nói:
- Chiến đấu sinh tử, không thể qua loa.
Lục Đài cười cười: “Biết rồi.”
Trần Bình An hít thở sâu một hơi, vẫn đứng trên đầu cành. Mặc dù như vậy rất dễ biến thành bia ngắm, nhưng tầm mắt lại rộng rãi. Hai quân đối chọi, mạo hiểm một chút nhìn được toàn cục, dù sao vẫn tốt hơn làm con ruồi đụng lung tung.
Đám cường đạo chặn đường cướp của này, đã bắt đầu mưu tính từ đường Hảm Thiên Phù Kê tông, cũng không xuất hiện cùng nhau, chỉ riêng nhân số ngoài mặt đã đến hơn mười người.
Lang sói rình mò.
Trần Bình An trầm giọng hỏi:
- Người tới là ai?
Không ai trả lời.
Thông thường một người tỏ ra phóng khoáng, tự báo danh hiệu, sẽ dễ dàng tiết lộ ngón nghề đặc biệt của mình và thủ đoạn của môn phái.
Thậm chí có một số người, trước khi ra tay còn lớn tiếng hô tên chiêu thức, đây không phải tự tìm phiền phức thì là gì? Nếu không may thì còn có thể là tìm chết.
Chẳng hạn như phi kiếm Lương Ấm của kiếm tu Mã Trí đảo Quế Hoa, vừa nghe đã biết là phi kiếm bản mệnh thiên về bóng râm gần nước. Cho nên lúc đối chiến với ông ta, chỉ cần thi triển chiêu thức pháp bảo dương khí dồi dào, thường sẽ phát huy được uy thế rõ rệt.
Thử nghĩ nếu Mã Trí và người khác đường hẹp gặp nhau, đột nhiên thành địch, liệu có chủ động nói cho kẻ địch biết tên của phi kiếm Lương Ấm không?
Lục Đài dùng tiếng lòng lặng lẽ nói tình hình trước mắt với Trần Bình An. Trong trận doanh quân địch, ngay phía trước Trần Bình An, có một gã đàn ông cường tráng tay cầm roi sắt. Bên cạnh hắn còn có một người khác, Trần Bình An cần phải để ý nhiều hơn. Người này hiển nhiên là một vị kiếm sư không theo lẽ thường, cũng không phải luyện khí sĩ.
Kiếm sư không giống với võ phu thuần túy lắm. Bọn họ không có phi kiếm bản mệnh, chỉ là kẻ lỗ mãng giang hồ chơi đùa với kiếm, sở trường dùng khí ngự kiếm, không thể gọi là ngự kiếm thật sự. Nhưng khi kiếm sư xuất thủ, sẽ khiến người khác cảm thấy giống như đang điều khiển một thanh phi kiếm.
Còn gã đàn ông vóc người cường tráng cầm roi sắt kia, không biết là luyện khí sĩ dựa vào pháp môn Binh gia đi theo con đường luyện thể, hay là võ phu thuần túy, nhưng cái sau có khả năng lớn lớn.
Gã đàn ông cường tráng cả người bắp thịt cuồn cuộn, cao gần chín thước, khí thế ép người,hai tay cầm roi. Xuyên qua chạc cây thưa thớt, hắn ngẩng đầu nhìn Trần Bình An, cười lạnh nói:
- Thằng nhóc giỏi lắm, thật là gian xảo. Lúc đi tới đình Hành Chỉ, bước chân cố ý sâu cạn không đều, khiến ông đây thiếu chút nữa đã nhìn sai, tưởng lầm ngươi là võ phu cảnh giới thứ ba. Sau khi rời khỏi núi Thùy Thường, đi mấy trăm dặm đường, mới phát hiện dấu chân của thằng nhóc lại ngươi nhẹ nhàng đều đặn. Không nói đến tu vi, chỉ riêng sự nhạy bén cẩn thận này...
Gã ta giơ roi sắt bên tay trái lên, cười gằn nói:
- Đáng để ông đây dùng một roi đập nát đầu ngươi.
Hắn nói bằng ngôn ngữ thông dụng Đồng Diệp châu.
Lục Đài không còn là gã ẻo lả thích son phấn, cũng không còn là con cháu thế gia phong lưu. Hắn chỉ ra lai lịch của những kẻ địch kia cho Trần Bình An, giọng nói rất nhanh, đơn giản vắn tắt.
“Hướng đông nam là một tên đạo nhân sử dụng bùa chú. Có lẽ vì không chiêu mộ được tu sĩ Binh gia thật sự, đành phải mời kẻ kém hơn, muốn dùng bùa chú làm bộ binh hãm trận. Nếu cộng thêm một hai con rối của cơ quan thuật Mặc gia, phi kiếm của hai chúng ta giết địch, uy lực sẽ giảm đi khá nhiều. Dù sao hai thứ này là vật chết, một thứ thì khó phá tâm bùa, một thứ thì khó tìm hạt nhân.”
“Chỉ là không biết tên đạo nhân này, có bùa chú chuyên khắc chế kiếm tu và phi kiếm bản mệnh hay không. Khả năng không lớn, bình thường chỉ có tu sĩ cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh, mới dùng đến mấy loại bùa quý giá nhằm vào kiếm tu. Nhưng biết đâu hai ta quá xui xẻo thì sao.”
“Chẳng hạn như có hai loại bùa chú thượng phẩm tên là ‘vỏ kiếm’ và ‘phong núi’, chuyên môn đối phó với phi kiếm bản mệnh xuất quỷ nhập thần, khiến phi kiếm bản mệnh tự chui đầu vào lưới, tạm thời niêm phong nó một đoạn thời gian. Kiếm tu nếu không còn phi kiếm bản mệnh, cho dù chỉ trong thời gian rất ngắn, chiến lực cũng sẽ rơi xuống thấp nhất.”
“Chỗ dựa lớn nhất của ngươi và ta là bốn thanh phi kiếm, cho nên chúng ta phải đề phòng chuyện này. Nếu phi kiếm buộc phải rời vỏ giết địch, phải để ý động tĩnh nhỏ bé trong tay áo của đạo nhân phái bùa chú kia.
“Hướng tây nam là một tên luyện khí sĩ nghiên cứu mộc pháp, chắc hắn là người đã che đậy tất cả dấu vết. Có thể hắn còn nuôi dưỡng yêu tinh hoa cỏ, đến lúc đó nhớ phải cẩn thận cây cỏ dây mây. Bởi vì chúng không nổi bật, cho nên còn âm hiểm khó ứng phó hơn phi kiếm của kiếm sư.”
Trần Bình An vừa lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, vừa nhìn chằm chằm vào gã đàn ông cường tráng và kiếm sư kia, khóe mắt lại liếc nhìn đạo nhân phái bùa chú. Hắn cười lạnh nói:
- Ta và bằng hữu đã dám tiêu nhiều tiền như vậy, ngay trước mắt mọi người ở đường Hảm Thiên Phù Kê tông, cũng không sợ vì vậy mà rước lấy tai họa.
Gã đàn ông cường tráng vui vẻ nói:
- Nhãi con, đừng hòng lừa gạt ta. Hai kẻ xứ khác còn nói không trôi chảy ngôn ngữ thông dụng Đồng Diệp châu, cho dù các ngươi xuất thân từ tông môn thì thế nào? Có sư phụ địa tiên thì sao? Giỏi lắm à?
Bên cạnh gã ta là kiếm sư mặc áo bào đen, vóc dáng cao gầy, sắc mặt nhợt nhạt, vành mắt hơi lõm xuống, có phần âm trầm. Hắn cười nói:
- Đương nhiên rất giỏi, chỉ tiếc là xa xôi không với tới mà thôi.
Gã đàn ông cường tráng bỗng cười lớn, kiếm sư cũng hiểu ngầm cười theo.
Hai kẻ vốn thân thiết đều nhìn về Lục Đài trên cao. Kiếm sư trung niên hỏi:
- Đoạn đường này hai người các ngươi vô cùng thân mật, ân ân ái ái, khiến ta cảm thấy bụng nóng cả lên, ngươi phải chịu trách nhiệm đấy. Nếu như biết điều, không chừng ngươi có thể giữ được mạng nhỏ.
Lục Đài không để ý đối phương khiêu khích, vẻ mặt như thường, tiếp tục giảng giải tình hình cho Trần Bình An.
“Phía bắc sau lưng chúng ta, có một tên trận sư Âm Dương gia đang bày binh bố trận. Gần đó còn có một đôi thiếu niên thiếu nữ, chắc là đệ tử đắc ý của hắn. Thực ra tên trận sư này là phiền phức nhất. Trần Bình An, nếu có cơ hội thì ta sẽ giết hắn trước.”
“Sở dĩ lúc này bọn chúng không vội động thủ, là do đang đợi trận sư hoàn thành cái Bàn Sơn trận lơ mơ này. Yên tâm, ta sẽ tìm thời cơ ra tay, tuyệt đối không để cho ba thầy trò bọn chúng thành công. Nhưng trước khi ta xuất thủ, ngươi nhất định phải phân tán sự chú ý của bọn chúng, cho dù chỉ khiến bọn chúng phân tâm một chút cũng được.”
Trần Bình An lặng lẽ gật đầu.
Lục Đài tiếp tục nói rõ thiên cơ.
“Ngoại trừ trận sư và hai tên đệ tử của hắn, còn có một tên tu sĩ tà đạo khác, người không ra người, quỷ không ra quỷ, âm khí trên người cực nặng. Loại luyện khí sĩ này quanh năm lang thang giữa bãi tha ma và mồ mả, có thể giam giữ cô hồn dã quỷ trong linh khí để mình sử dụng, dùng phương pháp nuôi sâu độc để bồi dưỡng ra ác quỷ.”
“Hai bên trái phải phía sau chúng ta xa hơn, còn có hai người khác đang đứng. Bọn chúng phụ trách áp trận, nếu ngươi và ta chạy trốn thì bọn chúng sẽ ra tay chặn đường.”
“Từ đó suy đoán, chủ lực của trận doanh đối phương là ở phía nam.”
Kiếm sư trung niên kia thấy Lục Đài vẫn thờ ơ, trong lòng ngoại trừ lửa nóng thì còn có giận dữ. Hắn nở nụ cười xấu xa, nói:
- Hai ngươi chắc đã qua tay rồi chứ?
Trần Bình An hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ cho rằng kiếm sư kia đang dùng thuật ngữ trên núi. Hắn lại cảm giác Lục Đài trong nháy mắt xuất hiện vẻ giận dữ hiếm thấy.
Sau đó Lục Đài không dùng tiếng lòng giao lưu với Trần Bình An nữa. Hắn lại thay đổi chủ ý, nhìn chằm chằm vào kiếm sư trung niên kia, sắc mặt âm trầm nói:
- Trần Bình An, tai họa này vốn là do ta gây ra. Ngươi cứ đi lên phía bắc, tự ta sẽ giải quyết bọn chúng.
Trần Bình An hỏi:
- Một mình ngươi có thể giết sạch bọn chúng, sau đó thuận lợi thoát thân không?
Lục Đài không trả lời.
Trần Bình An tức giận nói:
- Thích chết không có chỗ chôn như vậy, ngay cả phần mộ cũng tìm không ra sao?
Lục Đài phì mấy tiếng, cười nói:
- Đừng trù ẻo ta.
Trần Bình An đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, im lặng một lát, cuối cùng đáp lại Lục Đài một câu:
- Vậy thì hãy bớt nói nhảm, giết người nhiều hơn đi.
Lục Đài đột nhiên truyền âm cho Trần Bình An một tiếng: “Động thủ!”
Trần Bình An không hề do dự, kẹp lá bùa rút đất trong tay áo xuất xứ từ “Đan Thư Chân Tích”, nhoáng lên rồi biến mất.
Dây lòng của kiếm sư trung niên đột nhiên căng thẳng, liền biết đại sự không ổn. May mà gã đàn ông cường tráng kia đã bước ra một bước, chắn trước người kiếm sư, nhanh chóng đập một roi vào khoảng không phía trước:
- Thú vị!
Trần Bình An đột ngột xuất hiện phía trước hai người, chẳng những không tránh né mũi nhọn của kẻ địch, ngược lại còn hạ quyết tâm muốn chiến đấu cận thân, thế tới càng kiên quyết hơn. Nhưng hắn cũng làm ra động tác hơi nghiêng đầu và khom lưng, dùng trường kiếm Trường Khí trên lưng ngăn cản roi sắt, đồng thời dùng một quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức đánh vào ngực gã đàn ông cường tráng kia.
Một quyền tới, sau đó là mười quyền tới, trăm quyền tới. Nếu đủ khí thế, nhiều quyền chồng chất, cho dù ngươi là đại la kim tiên, bất bại kim thân trong truyền thuyết, cũng sẽ bị ta phá hủy hoàn toàn.
Kiếm sư trung niên chỉ thất thần trong phút chốc, rất nhanh từ trong tay áo rộng bay ra một vệt sáng xanh.
Gã đàn ông cường tráng phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về phía sau năm sáu bước. Một tay hắn cầm roi sắt vung vẩy trước người đến mức giọt nước không lọt, đồng thời cố sức hét lên:
- Bảo vệ trận sư!
Cùng lúc này, Trần Bình An tâm ý khẽ động, trong lòng mặc niệm: “Mười Lăm.”
Trong hồ lô nuôi kiếm bên hông, một vệt sáng nhỏ bé màu xanh thẳm trong nháy mắt lướt ra.
Tên đạo nhân phái bùa chú kia cười lạnh nói:
- Còn thật là một kiếm tu.
Gã đàn ông cường tráng kia chỉ cảm thấy vai trái truyền đến một cơn đau như xé rách, tâm thần rung động, làm sao có thể nhanh như vậy?
Mười Lăm vừa rời khỏi hồ lô nuôi kiếm không lâu, chợt nghe một tiếng “keng”. Nó vừa mới chém đứt vệt kiếm trong tay áo của kiếm sư trung niên, liền bị bao trùm bởi một luồng sáng đỏ xuất hiện từ bùa chú. Nó bay đụng lung tung khắp nơi, không ngừng bị cản trở.
Vẻ mặt kiếm sư hung ác, vung tay áo lên, lại có một thanh “phi kiếm” bay ra.
Trần Bình An vẫn không đếm xỉa tới thủ đoạn ngự kiếm tuyệt diệu của kiếm sư. Hắn bỗng nhiên xuất quỷ nhập thần đi tới sau người gã đàn ông cường tráng kia, quyền thứ ba vững vàng đánh vào giữa lưng đối phương, quyền kình dũng mãnh xuyển thẳng vào tâm tạng. Tiếp đó là quyền thứ tư ép xuống, hơn nữa còn dịch chuyển một chút, đánh vào thẳng vào cột sống của đối phương.
Đạo nhân lại dùng bí pháp bùa chú vô cùng quý giá, vây khốn Mùng Một đã chém đứt vệt sáng xanh thứ hai của kiếm sư.
Sắc mặt đạo sĩ tái xanh, mí mắt run rẩy, trong lòng giống như đang nhỏ máu. Thằng nhãi khốn khiếp này lại có hai thanh phi kiếm? Bầu rượu nhỏ màu đỏ thẫm bên hông thiếu niên, chẳng lẽ là hồ lô nuôi kiếm?
Nghĩ đến đây, ánh mắt đạo sĩ nóng bỏng. Tốt tốt tốt, không uổng công bần đạo liên tục ném ra hai bảo bối áp đáy hòm, chỉ cần chuyện này thành công thì vẫn kiếm lời lớn.
Sau ba quyền, cương khí hộ thể hùng hậu của gã đàn ông cường tráng đã bị đánh cho tan vỡ. Cho nên quyền thứ tư của Trần Bình An là chân chính đánh vào cột sống.
Một chuỗi tiếng răng rắc nhỏ bé vang lên, người khác có thể không để tâm, nhưng gã đàn ông cường tráng đã sợ đến hồn bay phách lạc. Nếu lại thêm một quyền thì có lẽ sẽ bị đánh gãy.
Gã ta không dám che giấu nữa, giậm chân một cái, tay trái nắm cổ tay phải, hai ngón tay phải khép lại, sau đó thân thể bày ra một tư thế giống như sư tử rung vai. Trong phút chốc mắt của hắn liền biến thành trắng như tuyết, khí huyết và gân cốt đột nhiên trở nên mạnh mẽ, giống như thần tiên giáng thế.
Kết quả hắn vẫn bị quyền thứ năm của Trần Bình An đánh trúng, như diều đứt đây bay thằng tới trước, rơi mạnh xuống đất.
Trần Bình An cũng không dễ chịu. Trước đó hắn đã dùng lưng ngăn cản roi sắt của gã đàn ông cường tráng, mặc dù roi sắt đánh trúng Trường Khí, nhưng vẫn có bốn năm phần kình lực đánh vào trong cơ thể. Sau đó Mùng Một và Mười Lăm bị đạo nhân bùa chú dùng bí pháp giam giữ, tạm thời không thể thoát khốn. Vì muốn đánh ra quyền thứ năm của Thần Nhân Lôi Cổ Thức, hắn đã cường hành chịu đựng vệt kiếm của kiếm sư trung niên xuyên qua vai, máu tươi đầm đìa.
Nhưng khí thế trên người Trần Bình An không giảm mà lại tăng. Hồn phách ngưng tụ, quyền ý cuộn trào, gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không hề có dấu hiệu vùng vẫy lúc sắp chết.
Giống như mặt trời mọc ở biển đông, luôn có lúc treo cao trên trời.
Hắn không nhịn được nhếch miệng cười, chút thương thế này thì có tính là gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...