Ở một nơi nào đó của Kiếm Khí trường thành vang lên tiếng thở dài, dường như người này không đồng ý lão kiếm tiên đột ngột giết người, nhưng lại không muốn ra mặt lý luận.
Bên cạnh người thở dài có một giọng nói già nua cất lên:
- Cảnh giới Ngọc Phác mà thôi. Huống hồ Trần Thanh Đô ra tay là có nguyên nhân, ngươi hãy nhẫn nại đi.
Người thở dài lại thở dài.
Giọng nói già nua cười bất đắc dĩ, cố gắng khuyên nhủ:
- Nói quy củ Nho gia các ngươi với Trần Thanh Đô, cũng giống như ông nói gà bà nói vịt, có ý nghĩa gì? Hơn nữa học thuyết Nho gia các ngươi là “học người bên cạnh”, không cầu thành phật, không cầu trường sinh, đại đạo dưới chân không cao cũng không xa. Cần gì bắt buộc Trần Thanh Đô mọi chuyện đều làm theo quy củ, trở thành thánh hiền hoàn mỹ? Chỉ cần ngươi đừng dùng tiêu chuẩn thánh nhân để đánh giá Trần Thanh Đô, vậy thì rất đơn giản.
Người nọ hờ hững nói:
- Bất kỳ một lần không nói lý nào của Trần Thanh Đô, ảnh hưởng gây ra e rằng còn lớn hơn người thường không nói lý một vạn lần.
Ông lão cười nói:
- Trần Thanh Đô người ta là kiếm tu, còn ngươi là nho sĩ, không giống nhau.
Vị nho sĩ kia trầm mặc rất lâu, cuối cùng lẩm bẩm nói:
- Khổng Tử muốn làm gì, cả một đời lao lực.
Ông lão khuyên nhủ không có kết quả lại thở dài một tiếng.
Trong thành trì phía bắc Kiếm Khí trường thành, có người hét lớn:
- Trần Thanh Đô!
Một vệt cầu vồng nổi lên từ đất bằng, mang theo khí thế sấm sét không thể ngăn cản, xông thẳng tới đầu thành.
Ông lão lom khom đã nhảy xuống đầu thành, nhíu mày khẽ vung tay áo, kéo Trần Bình An đang đứng trên đầu thành đến phía sau mình. Mà ông ta lại vừa lúc đứng ở chỗ cũ của Trần Bình An, đối mặt với kiếm tu hùng hổ kia.
Ông ta híp mắt nói:
- Thế nào? Trong con cháu gia tộc xuất hiện gian tế của yêu tộc, ngươi còn lý lẽ sao?
Kiếm tu kia lơ lửng ngoài đầu thành bốn năm trượng, đó là một ông lão cao lớn, râu tóc và trang phục đều trắng như tuyết, tướng mạo cực kỳ uy nghiêm. Cho dù đối diện với lão tiền bối có tuổi tác già nhất, kiếm đạo cao nhất Kiếm Khí trường thành, ông ta vẫn không hề có ý kính sợ, vẻ mặt giận dữ chất vấn:
- Đổng gia ta tự có gia pháp gia quy xử lý phản đồ. Lui một vạn bước nói, ẩn quan còn chưa phán định tội của cháu ta nặng hay nhẹ, Trần Thanh Đô ngươi dựa vào đâu mà xử lý Đổng Quan Bộc?
Ông ta hùng hổ ép người, đột nhiên cao giọng nói:
- Ngươi cho rằng Đổng Tam Canh ta chết rồi sao?
Vẻ mặt Trần Thanh Đô đầy vẻ chế nhạo:
- Trước khi Đổng Quan Bộc chết dưới kiếm của ta, ta quả thật xem như Đổng Tam Canh ngươi đã chết. Một nội ứng yêu tộc đã được xác định, Đổng gia ngươi lại điều tra mất cả tháng. Ngươi có tin không, nếu đổi thành một họ khác, chẳng hạn như họ Trần, một ngày ta cũng ngại nhiều.
Ông lão họ Đổng giận dữ ngút trời:
- Một kiếm tiên cảnh giới Ngọc Phác bằng lòng hối cải, lập công chuộc tội, chẳng lẽ không có ích cho Kiếm Khí trường thành hơn một thi thể?
Trần Thanh Đô thậm chí không thèm phản bác, cười lạnh nói:
- Dưới một kiếm của ta còn có thi thể? Chẳng lẽ tên súc sinh này đã lén bước vào cảnh giới Tiên Nhân rồi?
Ông lão cao lớn tự xưng là Đổng Tam Canh giận đến trợn mắt, kiếm ý trên người cuộn trào sôi sục, giống như sóng to gió lớn ập xuống đầu thành.
Trần Thanh Đô nhướng mày:
- Thế nào, muốn ra tay à?
Đổng Tam Canh bước tới trước một bước, giận đến cười lên:
- Người khác đều sợ Trần Thanh Đô ngươi, nhưng ta không sợ. Ra tay thì ra tay, có gì không thể?
Một giọng nói ngây thơ vang lên ở đầu thành phía xa, có phần ai oán:
- Được rồi, đều do ta, là ta không nỡ để Đổng Quan Bộc chết nhanh như vậy, dù sao Tiểu Đổng là một trong số mấy người mà ta thích nhất. Bây giờ ta thích Tào Từ bao nhiêu, năm xưa cũng thích Tiểu Đổng mũi thò lò bấy nhiêu. Đã chết rồi... thì thôi đi.
Người lên tiếng là tiểu cô nương tóc sừng dê mặc một bộ áo bào đen rộng, cũng là ẩn quan đại nhân thế hệ này của Kiếm Khí trường thành.
Xung quanh đầu thành đã xuất hiện mười mấy kiếm tu đỉnh cao của Kiếm Khí trường thành, là gia chủ họ lớn, hoặc là kiếm tiên chiến lực trác tuyệt. Chỉ thiếu hai vị thánh nhân có tư cách ngang hàng với Trần Thanh Đô.
Một người đàn ông trung niên dung mạo tuấn tú, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Đổng Tam Canh, chuyện này là ngươi không đúng, ngay từ đầu đã sai rồi. Qua nhiều năm như vậy, ngươi gởi gắm kỳ vọng vào Đổng Quan Bộc quá lớn, mới khiến cho kiếm tâm của hắn biến thành cực đoan, khăng khăng một mình đi đến lãnh địa yêu tộc rèn luyện, dẫn đến tai họa lần này.
- Hắn cảm thấy Kiếm Khí trường thành đã có một Đổng Tam Canh, đã có một A Lương, vậy cũng có thể nhiều thêm một Đổng Quan Bộc. Ta thì không đồng ý. Hắn trẻ tuổi bốc đồng, không nghe thì thôi đi, nhưng Đổng Tam Canh ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi không biết nguy hiểm trong đó?
Sắc mặt Đổng Tam Canh lạnh nhạt:
- Người của Đổng gia ta nên có dã tâm như vậy, vì sao ta phải khuyên nó? Ta chỉ mong con cháu Đổng gia, mỗi người đều có kiếm đạo cao hơn Đổng Tam Canh ta.
Nói đến đây, ông ta cười nhạo nói:
- Đổng gia chúng ta, dù sao tâm địa cũng không gian xảo giống như gia tộc Trần, Tề, Nạp Lan.
Đổng Tam Canh đánh xuống một gậy này, gần như đã đánh chết nửa Kiếm Khí trường thành.
Người đàn ông tuấn tú kia hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Lúc này ông lão họ Tề chậm rãi lên tiếng:
- Chuyện đã đến nước này, còn có thể làm gì đây? Đại địch trước mặt, chẳng lẽ chúng ta còn muốn nội chiến?
Một ông lão khác mặc áo dài đeo kiếm, tướng mạo gầy gò khẽ gật đầu:
- Cho dù thế nào, trước mắt quan trọng nhất vẫn là ứng phó với thế công yêu tộc. Không thể tự làm rối loạn, tiện lợi cho đám nghiệt súc phía nam kia.
Lão kiếm tiên không để ý tới hai người có lòng hòa giải này, càng không có ý nhân nhượng. Ông ta nhìn chằm chằm vào Đổng Tam Canh, cười nói:
- Nếu lập công có thể chuộc tội, vậy hôm nay ta giết Đổng Tam Canh ngươi, sau đó bảo ẩn quan xé mấy tờ sổ sách công lao, sẽ xem như không có chuyện gì đúng không?
Đổng Tam Canh cứng họng không trả lời được.
Không khí lúng túng, đình trệ nặng nề.
Trần Bình An ở phía sau lão kiếm tiên quan sát, chỉ cảm thấy sau khi những người này xuất hiện, kiếm khí trên đầu thành bắt đầu nặng hơn, ép cho hắn gần như không thở nổi.
Đổng Tam Canh đột nhiên nhìn quanh, giận dữ quát lên:
- Xem kịch hay con mẹ ngươi, xem náo nhiệt con mẹ ngươi, cút cút cút!
Mười mấy vị trụ cột của Kiếm Khí trường thành đều biết, đây là Đổng lão thất phu đang tìm bậc thang xuống đài. Trận hôm nay đã không đánh được, bọn họ cũng lần lượt trở về thành trì phía bắc.
Mọi người ào ào rút lui, lúc này Trần Bình An mới thấy hóa ra Ninh Diêu cũng ở trong đó. Nàng chậm rãi ngự kiếm đến gần đầu thành.
Đổng Tam Canh liếc nhìn tiểu nha đầu, tức giận nói:
- Ninh nha đầu, đừng học theo cha mẹ phế vật của ngươi, dù sao ta vẫn rất thích ngươi.
Ninh Diêu mặt không cảm xúc. Đổng Tam Canh cũng không để bụng, xoay người ngự gió trở về trong thành.
Ẩn quan đại nhân đứng trên đầu thành là người vô tâm nhất, vẫn luôn lén ngáp. Lúc này cô đột nhiên nhăn mặt, do dự một lúc, há miệng đặt ngón cái đặt lên chiếc răng không an phận kia, khẽ lắc lư, cuối cùng vẫn không đành nhổ ra. Sau đó cô khép miệng lại, xoay người lẩm bẩm đi về phía xa.
Lão kiếm tiên Trần Thanh Đô dường như rất bình thản với sóng gió tối nay, ông ta cười cười với Ninh Diêu, lướt xuống đầu thành, đi về hướng gian nhà cỏ cũ kỹ.
Trần Bình An một lần nữa nhảy lên đầu thành, đứng kề vai với Ninh Diêu.
Tâm tình của Ninh Diêu không dao động quá nhiều:
- Kiếm Khí trường thành luôn như vậy, may mà có một quy củ tổ tiên lưu lại vẫn không thay đổi.
Trần Bình An tò mò nhìn Ninh Diêu.
Ninh Diêu chậm rãi nói:
- Mũi kiếm hướng nam.
Bốn chữ đơn giản, khiến cho Trần Bình An mới bắt đầu học kiếm tâm thần chập chờn, không ngừng xao động.
Hắn không kìm được quay đầu nhìn về phương nam. Ninh Diêu đưa tay lấy hồ lô nuôi kiếm của hắn xuống, bắt đầu uống rượu.
Trần Bình An dời mắt đi, nhẹ giọng hỏi:
- Đổng Quan Bộc đã trở thành phản đồ kia, có phải là loại người giống như cô nói? Đã từng là anh hùng trên chiến trường, lại không phân phải trái ở trong thành?
Ninh Diêu lắc đầu nói:
- Vừa lúc trái ngược, ông nội của Tiểu Đổng vốn là một người không tệ. Ông ấy ở phía bắc Kiếm Khí trường thành, trước giờ vẫn ru rú trong nhà, không thích giao tiếp với người khác lắm. Khi còn bé ta thỉnh thoảng gặp được ông ấy, mặc dù ông ấy không giỏi nói chuyện, nhưng mỗi lần đều cười với ta, giống như trưởng bối nhà mình vậy.
Nàng ngồi xếp bằng, bất đắc dĩ nói:
- Không ai biết tại sao ông nội Tiểu Đổng lại muốn nương nhờ yêu tộc. Có thể là năm xưa dùng thân mạo hiểm rèn luyện, đã xảy ra vấn đề rất lớn.
- Thực ra có rất nhiều kiếm tu rời khỏi Kiếm Khí trường thành, một mình đi đến thế giới Man Hoang rèn luyện kiếm đạo. Bởi vì ở đó, yêu tộc năm cảnh giới trung đều xem việc tu luyện ra tướng mạo nhân tộc là vinh quang, ngày thường cũng không khác gì chúng ta. Chỉ đến thời khắc nguy cấp trên chiến trường, bọn chúng mới sẽ hiện ra chân thân, dựa vào thân thể mạnh mẽ bẩm sinh chống lại phi kiếm. Cho nên kiếm tu chỉ cần chú ý ẩn nấp, thực ra cũng không dễ bị yêu tộc nhìn thấu thân phận.
Con người sở dĩ đứng đầu vạn linh, chủ yếu là do kinh huyệt, bản thân chính là động tiên đất lành huyền diệu nhất thế gian. Cho nên yêu tộc mới cố gắng tu luyện ra thân người, sau đó tu hành sẽ giống như làm ít hưởng nhiều. Thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng ở núi Lạc Phách chính là như vậy.
Ninh Diêu tiếp tục nói:
- Đương nhiên một số thiên tài kiếm tu của Kiếm Khí trường thành, đã sớm bị đại yêu đỉnh cao âm thầm ghi nhớ, lại dùng bí pháp ghi vào trong sách, bọn họ khó mà đi tới thế giới Man Hoang. Nhưng quyển sách kia nghe nói danh ngạch có hạn, không viết quá nhiều tên của kiếm tu. Thường là quê nhà ta có một kiếm tiên chết trận, trong đó mới bổ sung một người.
- Theo lý mà nói, lúc ông nội của Tiểu Đổng ra ngoài đi xa, chỉ là kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh bình thường, không thể có tên trong sách. Đổng gia nội tình thâm hậu, lại có bí thuật gia truyền che giấu khí tức, rất khó bị phát hiện.
Ninh Diêu không nói một chuyện, nàng là một trong số kiếm tu được ghi vào quyển sách kỳ quái kia, hơn nữa còn là kiếm tu nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Kiếm Khí trường thành. Trước mười tuổi nàng đã có tên trong sách.
Trong lịch sử, những nhân tài xuất chúng có đãi ngộ này, không một ngoại lệ, trước ba mươi tuổi đều bị chém chết trên sa trường phía nam Kiếm Khí trường thành.
Trước giờ yêu tộc luôn bất chấp cái giá để thực hiện điều này.
Thông thường sống chết của một nhân tài xuất chúng, đều sẽ liên lụy đến sống chết của một hoặc vài đại yêu và kiếm tiên.
Yêu tộc cảm thấy trên đầu thành có một Trần Thanh Đô là đủ rồi. Lỡ may có thêm một Ninh Thanh Đô hay Diêu Thanh Đô gì đó, sẽ không chỉ chết một hai đại yêu năm cảnh giới cao.
Điểm bất đắc dĩ của Kiếm Khí trường thành, đó là loại nhân tài xuất chúng này vẫn phải ra sa trường rèn luyện, phải nhanh chóng quật khởi giữa sống và chết. Nếu chỉ nuôi ở phía bắc Kiếm Khí trường thành, cho dù được mấy vị kiếm tiên dốc lòng truyền thụ, vẫn không có khả năng trở thành Trần Thanh Đô, A Lương hoặc Đổng Tam Canh kế tiếp.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Tôi ở đây, có phải sẽ làm cô phân tâm, trở ngại cho tu hành?
Ninh Diêu gật đầu, “ừm” một tiếng, không phủ nhận, hơn nữa cũng không do dự. Sau đó nàng nói:
- Nhưng ngươi ở đây, ta sẽ rất vui. Lúc tu hành ở trảm long đài trong nhà, bình thường sẽ không kìm được nhớ tới ngươi, sẽ ngơ ngẩn. Sau khi ngơ ngẩn lại trực tiếp chạy đến tìm ngươi, sau đó trở về vội vàng xử lý một ít công việc gia tộc. Một ngày cứ trôi qua như vậy, trước khi ngủ lại muốn ngày hôm sau nhìn thấy ngươi.
Đây chính là Ninh Diêu.
Tề Tĩnh Xuân từng khuyên bảo đệ tử Triệu Dao vừa gặp đã thích nàng, tốt nhất không nên thích Ninh Diêu. Bởi vì nàng là một thanh kiếm không vỏ, lộ ra mũi nhọn, rất dễ tổn thương người khác, thậm chí tổn thương chính mình. Ninh Diêu đối xử với thế giới này vẫn luôn đen trắng rõ ràng, gần như vô tình.
Chỉ là hôm nay đã có thêm một Trần Bình An.
Trần Bình An nói như đinh đóng cột:
- Nhiều nhất ba ngày, tôi sẽ rời khỏi nơi này, sau đó đi đến Câu Lô châu giống Kiếm Khí trường thành nhất, đồng thời luyện quyền và luyện kiếm. Tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất bước vào cảnh giới võ đạo thứ bảy, có tư cách tham gia chiến sự ở đây, sau đó sẽ đến tìm cô.
Ninh Diêu im lặng, nàng biết làm như vậy là đúng nhất, nhưng nàng không muốn nói ra, không muốn gật đầu. Trái lại nàng còn oán trách cái gã bên cạnh này, tại sao có thể hạ quyết tâm nhanh như thế.
Trần Bình An muốn uống rượu, nhưng hồ lô nuôi kiếm đã bị Ninh Diêu nắm chặt. Nàng dường như còn cố ý đổi tay cầm hồ lô nuôi kiếm, để nó cách xa Trần Bình An hơn.
Ninh Diêu đột nhiên nói:
- Xưa nay yêu tộc tấn công Kiếm Khí trường thành, đều sẽ kéo dài hai ba chục năm. Cho ngươi mười năm bước vào cảnh giới thứ bảy, có đủ không?
Nàng tỏ ra hung dữ:
- Chỉ mười năm, không thể nhiều hơn.
Trần Bình An dời mông ngồi sang phía đối diện với nàng, cười nói:
- Được, nhưng cô nhất định phải chờ tôi.
Ninh Diêu ngượng nghịu nghiêng người qua, ngồi đối diện với hắn, trả lại hồ lô nuôi kiếm cho hắn, sau đó mới gật đầu nói:
- Được.
Trần Bình An cầm lấy bầu rượu, ngẩng đầu uống một hớp.
Ninh Diêu nhẹ giọng nói:
- Ta có rất nhiều tật xấu.
Trần Bình An mỉm cười nói:
- Không sao, tôi thích cô.
Vành mắt Ninh Diêu đỏ lên.
Trần Bình An vươn một tay ra, khẽ run rẩy, nhẹ nhàng vuốt lên mặt nàng.
Ninh Diêu hơi đỏ mặt, nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ nhắm hai mắt lại, không dám nhìn hắn.
Khi trời đất tịch mịch dường như chỉ còn lại hai người, bỗng có một tiếng ho khan vang lên không đúng lúc.
Trần Bình An vội vàng rụt tay, mượn uống rượu để che giấu sự bối rối của mình. Ninh Diêu thì quay đầu nhìn, hai hàng lông mày hẹp dài tràn đầy sát khí.
Vị khách không mời kia lại là lão kiếm tiên Trần Thanh Đô. Ông ta chắp tay đứng cách hai người không xa, vẻ mặt tươi cười:
- Đột nhiên nhớ tới một chuyện, sợ lát nữa sẽ quên, muốn nói với Trần Bình An một chút.
- Các người cứ nói chuyện đi.
Ninh Diêu cầm lấy bầu rượu, sau đó quay mặt về hướng thành trì, quay lưng về phía lão kiếm tiên.
Trần Bình An nhảy xuống đầu thành, hỏi:
- Trần gia gia, có chuyện gì vậy?
Lão kiếm tiên cười nói:
- Tranh của lão mù phía nam, nhìn đẹp. Canh gà của lão lừa trọc phía tây, uống ngon. Chữ của người đọc sách Trung Thổ, bay bổng. Mấy lão già này ta đều cảm thấy rất thú vị, nhưng thú vị nhất là bọn họ đều sống dai.
Ninh Diêu không nhịn được quay đầu nói:
- Trần gia gia, theo như lời ông nói trước kia, không phải Đông Hải còn có một lão mũi trâu sao?
Lão kiếm tiên gật đầu nói:
- Chính vì nghĩ đến người này, mới muốn nói với Trần Bình An một tiếng.
Ninh Diêu nghi hoặc không hiểu.
Lão kiếm tiên đưa tay chỉ vào Trần Bình An:
- Cầu trường sinh của ngươi sửa hay không sửa, thực ra cũng không có nhiều ý nghĩa. Không bằng tìm một con đường khác, đi gặp đạo nhân này. Mặc dù rất có thể ngươi sẽ bị chặn ngoài cửa, nhưng ta cảm thấy ngươi đã đi được tới đây, không chừng sẽ là một ngoại lệ.
Dây lòng Trần Bình An rung động, hỏi:
- Trần gia gia, làm sao để tìm vị cao nhân này? Là đi Đông Hải sao? Hình như Bảo Bình châu chúng ta cũng nằm gần Đông Hải.
Lão kiếm tiên lắc đầu nói:
- Là đi Đồng Diệp châu ở phía đông nam, tìm một tòa Quan đạo quán.
Trần Bình An ngẩn ra, hơi do dự, bởi vì chuyện này không phù hợp với dự tính ban đầu của hắn. Nhưng lão kiếm tiên đã nói như vậy, nhất định là có thâm ý.
Lão kiếm tiên nói:
- Hộp kiếm gỗ hòe này của ngươi rất có lai lịch, không bằng cho ta mượn mười năm. Ta có thể dùng một thanh kiếm để đổi với ngươi, mười năm sau đổi lại là được. Sau khi đến Đồng Diệp châu, thanh kiếm này sẽ giúp ngươi chỉ rõ phương hướng đại khái của lão đạo nhân Đông Hải kia. Còn như sau khi ngươi may mắn tìm được lão, người ta có chịu giúp ngươi hay không, phải xem vận may của Trần Bình An ngươi rồi.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Được.
Hắn tháo hộp kiếm xuống, lấy kiếm gỗ hòe Hàng Ma ra. Ninh Diêu hỏi:
- Có thể để lại kiếm gỗ cho ta không? Ta cũng đổi một thanh kiếm với ngươi.
Trần Bình An gãi đầu nói:.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
- Kiếm gỗ hòe là Tề tiên sinh tặng cho tôi, không thể tặng lại cho cô. Nhưng cô có thể giữ nó bên cạnh. Còn nữa, cô không cần đưa kiếm cho tôi. Kiếm Khí trường thành vốn thiếu kiếm, mà tôi tạm thời cũng không cần kiếm.
Ninh Diêu vẫy tay, Trần Bình An liền nhẹ nhàng ném kiếm gỗ hòe cho nàng, sau đó đưa hộp kiếm cho lão kiếm tiên.
Lá bùa vốn đặt trong hộp kiếm, trước khi tiến vào núi Đảo Huyền, đã được Trần Bình An bỏ vào trong phi kiếm Mười Lăm. Nếu không e rằng nữ quỷ xương khô kia đã sớm hóa thành tro bụi ở Kiếm Khí trường thành rồi.
Trong nháy mắt khi ngón tay ông lão chạm vào, hộp kiếm gỗ hòe bỗng nhiên biến mất.
Một tay lão kiếm tiên đặt sau người, tay kia khép lại hai ngón, nhanh chóng vuốt qua trước người. Giữa ông ta và Trần Bình An hiện ra hình dáng của một thanh trường kiếm có vỏ.
Lão kiếm tiên dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Bình An cầm lấy trường kiếm. Trần Bình An vươn hai tay ra đón lấy trường kiếm rơi xuống. Hắn vốn tưởng rằng có thể nhẹ nhàng tiếp lấy thanh kiếm này, kết quả lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã té sấp xuống.
Vẻ mặt lão kiếm tiên hờ hững:
- Kiếm tên “Trường Khí”, vỏ kiếm và thân kiếm chỉ nặng bảy cân, nhưng kiếm khí lại nặng đến tám mươi cân. Người đeo kiếm có thể ngày đêm rèn luyện thần hồn.
Trần Bình An không còn hộp kiếm, tạm thời không có cách nào đeo thanh Trường Khí này lên, đành phải ôm kiếm mà đứng.
Lão kiếm tiên quan sát Trần Bình An một cái, gật đầu nói:
- Cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ kiếm tu rồi.
Ninh Diêu đột nhiên quay đầu nhìn về phương nam.
Ông lão cười cười:
- Bây giờ đã biết vì sao lại quấy rầy hai người các ngươi rồi chứ.
Ánh mắt Ninh Diêu sắc bén, trong nháy mắt ngự kiếm bay lên không.
Ông lão quay đầu nói với Trần Bình An:
- Mau từ biệt Ninh nha đầu đi, ta đưa ngươi trở về núi Đảo Huyền.
Trần Bình An đứng ôm kiếm, ngẩng đầu nhìn Ninh Diêu, nhưng nhất thời lại không nói được chữ nào.
Ninh Diêu cũng cúi đầu nhìn, sau đó vội vàng ném hồ lô nuôi kiếm cho Trần Bình An.
Ông lão cười nói:
- Nhi nữ tình trường lại không thua gì kiếm khí. Cứ như vậy đi, một bụng tình tình ái ái, lưu lại lần sau gặp mặt rồi nói.
Ông ta gập ngón tay búng nhẹ, Trần Bình An vừa mới tiếp được hồ lô nuôi kiếm liền ngã ra phía sau.
Sau phút chốc, khi Trần Bình An đứng vững, lại phát hiện mình không còn ở trên đầu thành, mà là trên quảng trường dưới chân núi Cô Phong của núi Đảo Huyền.
Bên này chỉ có mặt trời treo cao, không có cảnh tượng kỳ lạ ba vầng trăng lơ lửng như thế giới kia.
Người đàn ông ôm kiếm ngồi trên cọc buộc ngựa, nhìn thiểu niên ngơ ngác cầm kiếm xách hồ lô.
Ly biệt mà thôi, lại khiến Trần Bình An quên mất mình còn có rượu để giải sầu.
Trên đầu thành phía nam Kiếm Khí trường thành, một tiểu cô nương tóc sừng dê ngồi ở ven rìa, lắc lư hai chân, lẩm bẩm nói:
- Ta muốn biến thành một cái cây, lúc vui vẻ thì nở hoa vào mùa thu, lúc thương tâm thì rụng lá vào mùa xuân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...