Đầu óc Trần Bình An đã rối mù, không biết mình đang ở hướng nào của núi Đảo Huyền. Xung quanh cũng không có cây to cành cao nào để hắn trèo lên nhìn ra xa. Trên đường chỉ có nhà lớn tường cao, hắn nào dám tùy tiện trèo lên đầu tường nhà người ta. Hơn nữa đang là sáng sớm, người đi đường thưa thớt, càng không một ai biết ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu.
Hắn cả đêm không về, Kim Túc ở nhà trọ Quán Tước nhất định sẽ sốt ruột, không chừng còn kinh động tới đảo Quế Hoa đang dỡ hàng ở bến thuyền Tróc Phóng. Trần Bình An khó tránh khỏi lo lắng. Nhưng hôm nay đi dạo trên con đường vắng vẻ, hắn lại cảm thấy cứ đi chầm chậm tùy duyên như vậy, không biết sẽ nhìn thấy cảnh sắc gì, thực ra cũng rất tốt.
Một người nào có thể chuyện gì cũng không làm phiền người khác, thỉnh thoảng làm phiền một hai lần cũng không cần quá áy náy.
Cứ đi như vậy, Trần Bình An lại nhìn thấy nàng.
Ninh Diêu đứng ở cuối đường, chậm rãi đi về phía Trần Bình An. Nếu như không nhớ sai, trường bào màu xanh sẫm trên người nàng, rất giống với quần áo mới mà hắn mua cho nàng ở động tiên Ly Châu, mặc lên người nàng rất vừa vặn.
Trần Bình An chạy chầm chậm tới trước mặt Ninh Diêu, buột miệng nói:
- Trùng hợp như vậy à.
Ninh Diêu nhếch nhếch khóe miệng, sau đó nghiêm mặt không nói gì.
Trần Bình An nhẹ giọng nói:
- Vốn định hai ngày tới sẽ đi dạo khắp núi Đảo Huyền, xem qua các cửa tiệm, mới quyết định có tới nhà Linh Chi mua mấy món đồ hay không. Đến lúc đó sẽ tặng cho cô cùng với thanh kiếm do Nguyễn sư phụ đúc.
Ninh Diêu tức giận nói:
- Nhà Linh Chi thì có đồ gì tốt, cũng chỉ có cây gậy linh chi như ý kia và một cái hồ lô nuôi kiếm là tạm được, nhưng ta lại không cần. Hơn nữa nhà Linh Chi sẽ không bán, ngươi cũng mua không nổi.
Trần Bình An “à” một tiếng, gãi gãi đầu, hơi tiếc nuối.
Ninh Diêu do dự một thoáng, cuối cùng vẫn cố chấp, lần đầu tiên nói thêm một câu giống như đang giải thích:
- Không có ý gì khác, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.
Trần Bình An cười nói:
- Sẽ không đâu. Bây giờ trong đầu tôi rất lộn xôn, nghĩ gì cũng cảm thấy nhức đầu.
Ninh Diêu hỏi:
- Nhìn thấy ta, có nhức đầu không?
Trần Bình An vội vàng nói:
- Rất nhiều.
Ninh Diêu hỏi:
- Ngươi ở trọ chỗ nào? Đi lang thang như vậy, thế nào, muốn gặp chuyện bất bình giữa đường, làm anh hùng cứu mỹ nhân à?
Trần Bình An thở dài nói:
- Đêm qua đã uống rượu vong ưu ở đất lành Hoàng Lương, kết quả vừa rời khỏi quán, cũng không biết làm thế nào trở về nữa.
Hai người tùy ý đi trên đường. Ninh Diêu hỏi:
- Làm sao ngươi uống được rượu vong ưu?
Trần Bình An thấp giọng nói:
- Có một đôi vợ chồng mời tôi uống. Lạ lắm, vừa rồi tôi bị người ta bắt đến Kiếm Khí trường thành, rõ ràng ở trên đầu thành đã nhìn thấy hai người bọn họ. Đêm qua bọn họ nói là lần đầu tiên đi dạo lầu Kính Kiếm, nhưng lại biết rất nhiều kiếm tiên tiền bối như lòng bàn tay. Chẳng lẽ người của núi Đảo Huyền đến Kiếm Khí trường thành rất dễ, còn ngược lại sẽ rất khó? Có điều chuyện này kỳ lạ thì kỳ lạ, tôi vẫn cảm thấy đôi vợ chồng kia là người tốt, mời tôi uống rượu là chuyện tốt. Sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định phải mời lại bọn họ.
Ninh Diêu hàm hồ “ừ” một tiếng.
Hai người đi trong một con ngõ yên tĩnh, hai bên tường cao trải đầy hoa tử đằng. Ninh Diêu vẫn luôn trầm mặc.
Trần Bình An hỏi:
- Ninh cô nương, khi đó cô đi vội nên tôi đã quên hỏi, cô có ghét tôi không?
Ninh Diêu thẳng thắn nói:
- Không ghét.
Trần Bình An dừng bước, vô ý thức nắm hồ lô nuôi kiếm, nhưng rất nhanh lại buông tay ra, nhìn thẳng vào Ninh Diêu:
- Ninh cô nương, vậy cô có thích tôi không?
Ninh Diêu im lặng không trả lời.
Trần Bình An học theo động tác của nàng ở nhà tổ ngõ Nê Bình, vươn hai ngón tay ra, giữa ngón tay chỉ chừa lại một chút khe hở:
- Thích một chút như vậy, có không?
Ninh Diêu không trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại:
- Tại sao ngươi lại thích ta?
Trần Bình An quay đầu đi, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, nhanh chóng uống một hớp rượu, lau khóe miệng. Sau đó hắn mới tươi cười rạng rỡ nói:
- Chuyện này vốn có nguyên nhân, tôi sẽ từ từ nói cho cô nghe. Ninh cô nương, bất kể thế nào, cô nhất định phải nghe tôi nói hết, dù có tức giận cũng không nên ngắt lời. Tôi sợ cô ngắt lời rồi, đời này tôi cũng sẽ không dám nói nữa.
- Ninh cô nương, cô rất xinh đẹp. Trước khi gặp được cô, ở động tiên Ly Châu tôi chưa từng thấy người nào đẹp như vậy. Sau đó cô dưỡng thương ở ngõ Nê Bình, không chê nhà tôi rách nát, còn dạy tôi học chữ. Nhờ cô giải thích “Hám Sơn quyền phổ”, tôi mới bắt đầu luyện quyền, mới có thể đi tới hôm nay, xuất hiện ở núi Đảo Huyền này.
- Ở cầu mái che, cô cho tôi mượn đao ép váy. Sau đó chúng ta kề vai chiến đấu, đánh nhau với con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương kia. Thiếu chút nữa chúng ta đã chết, nhưng cuối cùng lại không chết, thật là tốt. Ở mộ thần tiên, tôi gần như đã đánh chết Mã Khổ Huyền kia. Chúng ta cùng nhau đi đến núi lớn phía tây, giúp cô gái họ Trần Bà Sa châu tìm cây hoàng liên kia. Sau đó có một lần cô tức giận, không cần tôi giúp đỡ, khăng khăng muốn tự mình sắc thuốc, kết quả lại bị cháy khét. Tôi cảm thấy cô rất đáng yêu.
- Cô từng nói một câu, đại đạo không nên nhỏ như vậy. Khi đó tôi không hiểu, lần này ra ngoài đi xa, mới xem như thật sự hiểu được. Lúc cô khuyên tôi không nên làm người tốt bụng quá mức và Thiện Tài đồng tử, thực ra tôi rất vui. Khi cô rời khỏi động tiên Ly Châu, đã theo những thần tiên kia đi xa như vậy, còn chịu ngự kiếm quay về từ biệt tôi.
- Sau khi cô đi, tôi một mình ăn mứt quả mà khi còn bé nghĩ đến cũng chảy nước miếng, lại cảm thấy không có mùi vị gì. Tề tiên sinh đi rồi, tôi dẫn theo đám Tiểu Bảo Bình đến Đại Tùy. Nhìn thấy núi non tươi đẹp, lại nhớ tới lông mày của Ninh cô nương, nhìn thấy sông nước tực rỡ, lại nhớ tới mắt của Ninh cô nương. Trên đường du lịch nhìn thấy những cô nương xinh đẹp, cũng nghĩ tới Ninh cô nương, sau đó bọn họ dường như không còn đẹp như trước nữa.
Sau khi Trần Bình An một hơi nói xong những lời này, cổ họng liền khô khốc, sắc mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy hồ lô nuôi kiếm trong tay nặng mấy vạn cân. Nhưng hắn không hối hận mình đã nói nhiều như vậy.
Trần Bình An run giọng nói:
- Ninh cô nương, tôi thích cô là chuyện của tôi, cô không thích tôi cũng không sao.
Ninh Diêu dựa lưng vào tường, những hoa tử đằng kia cũng không động lòng người bằng nàng. Nàng hỏi:
- Có phải nếu ta không thích ngươi, ngươi sẽ thích cô nương khác? Chẳng hạn như...
Nàng ngẫm nghĩ:
- Nguyễn Tú?
Trần Bình An nhìn nàng, mới phát hiện hóa ra thích một cô nương, mà nàng hình như không thích mình lắm, đó là một chuyện khiến người ta thương tâm, nhưng lại không cần quá thương tâm:
- Nếu như chỉ cần tôi thích cô nương khác sẽ không gặp được cô nữa, vậy đời này tôi sẽ không thích người khác. Tôi ở cách một ngàn một vạn dặm, tại nơi mà cô không nhìn thấy, đánh xong một triệu mười triệu quyền, vẫn chỉ sẽ thích cô.
Ninh Diêu trợn mắt:
- Ta có bất chấp lý lẽ như vậy sao?
Trần Bình An hơi sững sốt.
Ninh Diêu nói như đinh đóng cột:
- Đúng, ta chính là không nói đạo lý như vậy.
Nàng bỗng nhiên cười lên, tràn đầy đắc ý ngây thơ. Nàng vừa cười, mặt mày càng sống động hoạt bát như tranh vẽ, hai tay khoanh trước ngực:
- Ai bảo có một tên ngốc thích ta?
Nàng bước tới trước hai bước, ôm lấy thiếu niên Đại Ly kia, lẩm bẩm nói:
- Trần Bình An, ta thích ngươi, không hề kém hơn ngươi thích ta.
Nàng buông tay ra, vành mắt ửng đỏ, có sự hối hận và ngượng ngùng hiếm hoi trong đời này, giống như mặt trời mọc ở hướng tây:
- Sao ngươi lại ngốc như vậy?
Trần Bình An ngơ ngác nói:
- Cô làm sao có thể thích tôi...
Điểm này Trần Bình An giống hệt như Lưu Bá Kiều vườn Phong Lôi... thích một cô nương, đến mức cảm thấy cô nương kia cả đời này sẽ không thích mình, hơn nữa cũng không có bất kỳ uất ức nào.
Ninh Diêu cuối cùng khôi phục một chút tâm tình, mặt mày phấn chấn, giống như phi kiếm sắc bén nhất trên đời:
- Ninh Diêu ta thích ai, còn cần lý do sao?
Thật ra là có, hơn nữa còn rất nhiều, chỉ là nàng ngại nói ra. Dù sao nàng vẫn là một cô gái, cũng không có da mặt dày như Trần Bình An.
Trần Bình An đột nhiên giống như được thần trợ giúp, lập tức ôm lấy Ninh Diêu.
Sắc mặt Ninh Diêu ửng đỏ, chỉ bĩu môi, cũng không giãy dụa. Nàng lặng lẽ nhấc một tay lên, khẽ vân vê vạt áo của Trần Bình An.
Trong ngõ nhỏ ở núi Đảo Huyền, thiếu niên và thiếu nữ cứ yên lặng ôm nhau như vậy. Tại khoảnh khắc này thế giới dường như sống lại.
Ninh Diêu rốt cuộc vẫn là Ninh Diêu, Trần Bình An rốt cuộc vẫn là Trần Bình An, hai người cũng không tiếp tục ngượng ngùng e lệ như vậy. Sau khi bọn họ tách ra, Ninh Diêu liền dẫn đường, nói là muốn uống hết nửa vò rượu hoàng lương kia. Nàng dẫn Trần Bình An đến dưới một cây hòe già, giơ tay lên gập ngón, giống như đang gõ cửa.
Rất nhanh trước mặt Ninh Diêu xuất hiện từng cơn sóng gợn, hiện ra đường nét của một quán rượu. Nàng dẫn đầu bước qua ngưỡng cửa, Trần Bình An theo sát phía sau.
Người phục vụ Hứa Giáp nhìn thấy Ninh Diêu thì rất nhiệt tình:
- Ninh cô nương, cô tới rồi à? Ta mời cô uống rượu nhé?
Ninh Diêu liếc hắn một cái, ai vậy, không có ấn tượng. Nàng cũng lười để ý, dứt khoát chọn một cái bàn ngồi xuống.
Hứa Giáp liền ủ rũ. Hắn cảm thấy vị cô nương trước mắt là nữ nhân chỉ đứng sau đại tiểu thư, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ấn tượng của hắn đã rất sâu sắc.
Đó là chuyện mấy năm trước, lần đầu tiên thiếu nữ rời khỏi Kiếm Khí trường thành đến núi Đảo Huyền. Có một người dẫn nàng tới quán rượu, người kia uống hai vò, còn nàng chỉ nếm một hớp rồi thôi.
Lúc ấy nàng mặc một bộ đồ đen, giắt đao, còn không đeo song kiếm như bây giờ, cũng không mặc trường bào màu xanh sẫm. Sắc mặt của nàng lạnh lùng, ngay cả khi lão chủ quán đối diện với nàng, nàng cũng hoàn toàn không quan tâm. Lúc A Lương uống rượu, nàng một mình đi tới dưới tường cao, nhìn một hồi lâu, không nói lời nào, sau đó trở về chỗ ngồi.
Trong mắt của Hứa Giáp, thiếu nữ thật sự rất có cá tính, gần như chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lần đó A Lương không cười đùa tí tửng, chỉ uống rượu. Hứa Giáp nhìn ra được, A Lương đang không biết nên khuyên thiếu nữ thế nào, giống như nàng muốn đi làm một chuyện rất quan trọng. A Lương uống rất buồn bã, lúc này Hứa Giáp mới biết hóa ra ông ta cũng có lúc phải bó tay.
Sau đó thiếu nữ kiên quyết không cần A Lương đưa tiễn, một mình rời khỏi quán rượu. A Lương cũng không uống rượu nữa, phiền muộn không vui, nói rằng một nửa khuê nữ đã bay đi mất rồi.
Hứa Giáp nhìn thiếu niên Đại Ly tên Trần Bình An kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương không xứng với Ninh cô nương. Một trăm Trần Bình An cộng lại cũng chưa chắc đã xứng.
Trần Bình An xin nửa vò rượu vong ưu còn lại, vừa lúc đủ rót hai chén lớn. Trước tiên hắn rót cho mỗi người nửa chén.
Hai người ngồi kề vai trên một chiếc ghế dài, Ninh Diêu không cảm thấy có gì không ổn. Hứa Giáp nấp ở phía xa, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trần Bình An uống một hớp rượu vong ưu, đột nhiên cảm thấy rượu này hình như ngon hơn đêm qua rất nhiều, liền cười với Ninh Diêu.
Ninh Diêu trừng mắt nhìn hắn một cái. Hai người cũng không nói chuyện, chỉ uống rượu từng hớp nhỏ.
Trần Bình An đột nhiên ủ rũ hỏi:
- Ninh Diêu, cô không phải là giả đấy chứ?
Ông lão đang trêu đùa chim sẻ trong lồng, lại bị câu ngớ ngẩn này của thiếu niên làm buồn cười.
Ninh Diêu thở dài. Hắn là một kẻ ngốc, nhưng ta còn ngốc hơn, lúc trước là ai nói tên này nhất định sẽ tìm được một cô gái thiếu ánh mắt?
Trần Bình An để chén rượu xuống, vươn tay sang bên cạnh. Ninh Diêu chỉ yên lặng nhìn, muốn biết tên này rốt cuộc muốn làm gì.
Hai ngón tay Trần Bình An kẹp lấy má nàng, nhẹ nhàng kéo kéo. Thấy Ninh Diêu không có phản ứng, hắn lại vươn tay kia ra, kẹp lấy má còn lại của nàng.
Hứa Giáp thấy vậy liền đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy tên sắc lang gan lớn bằng trời này quá nửa phải chết rồi.
Ninh Diêu chỉ gạt văng hai tay đang quấy rối của Trần Bình An, cảnh cáo:
- Trần Bình An, ngươi còn hành động tùy tiện như vậy, cẩn thận ta trở mặt với ngươi.
Trần Bình An thu tay:
- Người thật là tốt rồi.
Ninh Diêu uống một hớp rượu lớn, hỏi:
- Chắc ngươi đã biết cha mẹ ta qua đời rồi, ngươi cảm thấy ta có đáng thương không?
Hứa Giáp cảm thấy nếu tiểu tử kia dám nói đáng thương, đó thật là chết chắc.
Trần Bình An không do dự nói:
- Đáng thương chứ. Không có cha mẹ, như vậy mà còn không đáng thương, vậy thế nào mới xem là đáng thương?
Khi nói những lời này, môi Trần Bình An mím chặt, khóe miệng cong xuống, giống như còn tủi thân hơn nàng.
Hắn cũng không có cha mẹ, hơn nữa còn mất sớm hơn. Lúc nhỏ hắn một mình kiếm sống, cố gắng đến lúc không chịu đựng nổi nữa, buộc phải cầu xin thiện ý và bố thí của người khác. Đây là chuyện không có cách nào, nếu không thì sẽ không sống nổi. Sau khi lớn lên, hắn không cần người khác thương xót, đã có thể sống tốt, còn có thể trả lại những thiện ý năm xưa. Cho nên hắn không phải thương hại cô nương trước mắt, chỉ đau lòng cho nàng mà thôi.
Nhưng lời đã đến bên miệng, Trần Bình An lại không kiềm chế được.
Ninh Diêu hừ lạnh nói:
- Ngươi là ai chứ, cũng tội nghiệp ta sao?
Trần Bình An chớp chớp mắt.
Ninh Diêu hơi đỏ mặt, một chân ở dưới bàn giẫm lên mu bàn chân Trần Bình An.
Hứa Giáp ở một bên ngớ người ra, cảm thấy giống như bị đại kiếm tiên đâm mấy kiếm vào ngực mình vậy.
Sau đó hai người uống rượu, nhỏ giọng thì thầm.
Hứa Giáp cảm thấy mình bị đâm hết kiếm này tới kiếm khác, cuộc sống này không thể qua nổi rồi. Hắn không muốn ở trong quán rượu nữa, bèn xách một cái ghế đẩu nhỏ ngồi ở ngưỡng cửa, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Hắn không nhịn được quay đầu liếc mắt, thấy giữa đôi lông mày hẹp dài của cô nương kia, không còn sự bi thương như lần đầu gặp mặt, chỉ có xinh đẹp và ấm áp. Lần này một kiếm đâm vào ngực đã tương đương với kiếm của A Lương rồi.
Sau đó Hứa Giáp lại nhìn thiếu niên Đại Ly kia. Trần Bình An vẻ mặt tươi cười, ánh mắt ấm áp, giống như đang nói hắn thích Ninh Diêu không liên quan gì đến hai thế giới, chỉ là thích cô nương này mà thôi. Đến nỗi ngay cả người ngoài như Hứa Giáp cũng cảm thấy hai người này rất xứng đôi. Lần này kiếm đâm vào tim, đã là một kiếm “cứu thành” trong truyền thuyết của vị lão đại kiếm tiên trên đầu thành kia.
Hứa Giáp quay đầu than khóc với lão chủ quán:
- Khi nào thì đại tiểu thư về nhà vậy, tôi nhớ cô ấy muốn chết rồi.
Ông lão trả lời một câu:
- Muốn chết rồi? Đừng chết trong quán là được.
Ngay lúc này Hứa Giáp bỗng nhổm dậy. Sau khi nghe bạn cùng lứa ở “bên ngoài” gõ cửa, hắn lập tức “mở cửa” đón khách.
Một thiếu niên rất anh tuấn bước vào.
Hứa Giáp cười hỏi:
- Sao ngươi lại từ Kiếm Khí trường thành trở về rồi?
Thiếu niên mặc một bộ đồ trắng, nụ cười ôn hòa, giơ tay lên đập tay với Hứa Giáp, sau đó cao giọng nói với ông lão:
- Ông chủ, vẫn như cũ, tôi muốn mua một vò rượu, tiền rượu cứ tính cho sư phụ tôi.
Nhìn thấy thiếu niên này, lão chủ quán cũng cười lên.
Chỉ cần là người già, nhìn thấy thiếu niên tuổi còn trẻ lại gây cho người ta cảm giác như “mặt trời giữa trưa” này, gần như không ai không thích. Hơn nữa bây giờ còn có thể ỷ vào lớn tuổi nhìn xuống đối phương, nhất định phải quý trọng, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Trước đây không lâu, sư phụ của thiếu niên đã viết lên bức tường một câu bá khí vô song: “Võ đạo có thể cao hơn.”
Thiếu niên anh tuấn cười nói với Hứa Giáp:
- Hứa Giáp, ta muốn đi viết chữ trước, ngươi lấy bút giúp ta. Ừm, ta muốn viết gần chữ của sư phụ.
Trong lòng Hứa Giáp hiểu rõ, liền chạy đi mang rượu lấy bút, vừa chạy vừa quay đầu cười nói:
- Được, chờ một chút.
Lúc thiếu niên anh tuấn đi đến bức tường kia, vẫn luôn nhìn về Ninh Diêu ngồi bên cạnh Trần Bình An.
Ninh Diêu chỉ nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục trò chuyện về Kiếm Khí trường thành với Trần Bình An.
Thiếu niên anh tuấn cười cười, đi đến dưới tường cao, xách một cái ghế tới, cầm bút viết năm chữ phía trên hàng chữ của cô gái quốc sư vương triều Đại Đoan: “Vì ta mà cao hơn”.
Trần Bình An lặng lẽ dời mắt đi, thấp giọng hỏi:
- Ai vậy? Nhìn có vẻ rất lợi hại.
Ninh Diêu nghiêm túc ngẫm nghĩ:
- Quên tên rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...