Trần Bình An đứng ở bến thuyền dưới chân núi đảo Quế Hoa, nhẹ nhàng bước ra một chân, đã đạp lên núi Đảo Huyền.
Trước đó dì Quế đã nói với hắn, tại khoảnh khắc đảo Quế Hoa cập bến, chính là lúc thuyền bận rộn nhất. Bốc dỡ những hàng hóa đến từ Bảo Bình châu, Câu Lô châu và Đồng Diệp châu, không thể xảy ra sơ suất nào, nếu không biển chữ vàng của Phạm gia thành Lão Long sẽ bị đập vỡ. Cho nên bà ta, lão chèo thuyền và Mã Trí, cần phải tự mình trông coi hàng hóa giao dịch, không thể dẫn hắn tới nhà trọ ở núi Đảo Huyền.
Dì Quế vốn muốn bảo Kim Túc dẫn Trần Bình An đến nhà trọ nhiều đời giao hảo với đảo Quế Hoa, nhưng lại bị Trần Bình An khéo léo từ chối, khiến cho trong lòng Kim Túc hơi oán giận.
Kim Túc đang buồn bực, lại thấy thiếu niên đeo kiếm nhìn cô nhếch miệng cười, giống như đã nhìn thấu tâm tư của cô, liền trừng mắt với hắn một cái. Thiếu niên vẫy tay từ biệt Quế phu nhân, lão chèo thuyền và Mã Trí, dường như không dám đối diện với Kim Túc, xoay người chạy nhanh đến bến thuyền. Nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy của hắn, Kim Túc không nhịn được bật cười.
Trần Bình An đi giữa dòng người nhốn nháo, hít thở sâu một hơi.
Cuối cùng đã tới rồi.
Không phải lúc nào khi nào cũng có thể thông qua núi Đảo Huyền đi đến Kiếm Khí trường thành. Ngoại trừ một thẻ bài gỗ xanh tiến vào núi Đảo Huyền, hơn trăm người của đảo Quế Hoa còn phải qua một cửa khác, nhận thêm một miếng ngọc bài. Đồng thời bọn họ được thông báo, giờ Tý ba ngày sau sẽ mở cửa, sau một nén nhang sẽ đến phiên nhóm kế tiếp, quá thời gian sẽ không chờ đợi.
Trần Bình An xuống thuyền, bên hông đeo thẻ bài bạch ngọc có khắc một chữ “Nhai”. Dì Quế nói cho hắn biết, trên núi Đảo Huyền phong cảnh khác biệt, cửa hàng san sát, thừa dịp ba ngày này có thể đi dạo một vòng. Nếu nhìn trúng pháp bảo đồ vật yêu thích mà tiền tài trong tay không đủ, có thể mượn ông chủ nhà trọ. Mười đồng tiền cốc vũ trở xuống, ông chủ kia sẽ ưng thuận, hơn nữa dựa theo quy tắc cũ sẽ ghi sổ cho đảo Quế Hoa.
Bến thuyền bên cạnh vách núi này có tên là “Tróc Phóng” (bắt thả), cái tên này xuất xứ từ một đình cổ có lịch sử lâu đời ở gần bến thuyền. Trên đình cổ có treo tấm biển “Đình Tróc Phóng”, do lão chưởng giáo tiền nhiệm của một nhánh đạo thống tự tay viết.
Trên núi Đảo Huyền có chín kiến trúc thuộc về Đạo gia của thế giới này, còn lại lầu cao, đình viện, cửa hàng... đã sớm bán cho khách tám phương. Chín kiến trúc này phân biệt là đình Tróc Phóng, lầu Kính Kiếm, lầu Thượng Hương, đài Lôi Trạch, nhà Linh Chi, nhà Pháp Ấn, phòng Sư Đao, dốc Mi Lộc, sừng sững ở tám hướng núi Đảo Huyền, cùng với Cô Phong (ngọn núi cô độc) ở chính giữa.
Nhánh đạo thống này của nhị đệ tử Đạo Tổ, dù là địa bàn lớn nhỏ hay số lượng đồ đệ, đều không xem là quá khoa trương so với núi Đảo Huyền phạm vi hơn trăm dặm.
- Trần công tử, Trần công tử!
Có người vội vàng gọi sau lưng Trần Bình An. Hắn quay đầu nhìn lại, trông thấy thiếu niên áo xanh tự xưng là Lưu U Châu kia.
Lưu U Châu chạy chầm chậm đến bên cạnh Trần Bình An, hỏi một loạt vấn đề:
- Trần công tử, ngươi ở nơi nào trên núi Đảo Huyền? Có đặt chỗ trước chưa? Nếu không có, hay là đến chỗ ta đi? Gia tộc ta có một ngôi nhà ở đây, kế bên một nơi gọi là lầu Kính Kiếm, nghe nói nhà còn rất lớn. Ta vẫn luôn muốn cảm ơn ngươi, không bằng cho ta một cơ hội nhé?
Trần Bình An lắc đầu cười nói:
- Không cần, đảo Quế Hoa đã sắp xếp giúp ta rồi, đến ở nhà trọ Quán Tước.
Vẻ mặt Lưu U Châu giống như mất mát, vẫn chưa hết hi vọng:
- Vậy à, sau này ta có thể đến tìm ngươi không? Đây là lần đầu tiên ta tới núi Đảo Huyền, muốn đi dạo các nơi. Chúng ta cùng đi nhé?
Trần Bình An ngẩn người.
Bà lão bất đắc dĩ nói:
- Thiếu gia, bèo nước gặp nhau, ngài nhiệt tình như vậy không được hợp lý lắm. Đừng nói là Trần công tử không dám đáp ứng, cho dù là ta cũng sẽ không gật đầu.
Trần Bình An chỉ cười không nói gì.
Vẻ mặt thiếu niên kia ảm đạm:
- Được rồi, Trần công tử. Ta ở phủ Viên Nhu, nếu ngươi rảnh rỗi thì có thể tới tìm ta, cứ nói là bạn của Lưu U Châu ta.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Chuyện này không có vấn đề.
Trần Bình An, Lưu U Châu và bà lão đồng thời quay đầu. Một “cô gái” dung nhan động lòng người đứng ở gần ba người, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Trên gương mặt già nua của bà lão lộ vẻ tươi cười, giống như cây khô gặp mùa xuân, vui vẻ hòa nhã hỏi:
- Vị tiểu tiên sư này, có chuyện gì khó xử sao?
“Cô gái” kia làm như không thấy bà lão, nhìn chăm chú vào Trần Bình An, gọi một tiếng:
- Ngươi có thể cho ta mượn một đồng tiền cốc vũ không? Sau này ta sẽ trả lại cho ngươi mấy đồng.
Trần Bình An đưa một đồng tiền cốc vũ. Người nọ cầm lấy tiền, mỉm cười rời đi.
Lưu U Châu nhẹ giọng nói:
- Trần công tử, là bằng hữu của ngươi sao?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không biết.
Lưu U Châu ngạc nhiên nói:
- Vậy mà ngươi cũng cho người ta mượn tiền? Ngươi có biết không, trên đời này cô nương xinh đẹp là giỏi lừa người nhất. Trần công tử, thứ cho ta lắm lời, một đồng tiền cốc vũ cho dù có ít, cũng không thể hành tẩu giang hồ như vậy.
Trần Bình An nhe răng trợn mắt, cáo từ rời đi.
Một đồng tiền cốc vũ còn ít? Cô nương xinh đẹp?
Bà lão phì cười nói:
- Thiếu gia, chẳng lẽ ngài không nhìn ra, “cô nương xinh đẹp” kia thật ra là một nam tử?
Lưu U Châu ngây người như phỗng, nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi ta chỉ liếc trộm gương mặt và hình dáng của cô nương kia, không dám nhìn lâu.
Bà lão nói:
- Thiếu gia, người ta không phải cô nương.
Lưu U Châu phất tay áo, bước nhanh tới trước:
- Xinh đẹp như vậy, ta xem hắn là cô nương rồi.
Trần Bình An không nóng lòng đi tới nhà trọ Quán Tước, mà theo dòng người đi đến đình Tróc Phóng gần đó.
Khi gần tới đình nhỏ nhiều người chen chúc, hắn khó tránh khỏi hơi thất vọng, cảm thấy giống như hữu danh vô thực. Đình rất nhỏ, thậm chí còn không bằng đình Sơn Thủy ở nhà Tống lão kiếm thánh nước Sơ Thủy. Trong ngoài đình có hơn trăm người đang đứng. Trần Bình An nhón chân lên, nhìn đình nhỏ chật chội khó chui vào, bèn quyết định đi nhà trọ Quán Tước.
Hắn đang định rời đi, sau người bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, cũng dịu dàng như dung mạo của người này:
- Không vào trong đình một lát sao?
“Cô gái” kia đứng kề vai với Trần Bình An. Trần Bình An quay đầu cười nói:
- Nơi này quá đông rồi, không dám vào, sợ không ra được.
“Cô gái” kia mỉm cười nói:
- Ngươi cứ theo ta, xem như ta trước tiên trả cho ngươi tiền lời của một đồng tiền cốc vũ kia.
Trần Bình An không hiểu chuyện gì.
“Cô gái” kia chỉ vào cổ họng của mình, nở nụ cười kỳ quái. Trần Bình An thăm dò hỏi:
- Pháp thuật che mắt?
- Trước tiên cho ta mượn bầu rượu của ngươi dùng một chút. Yên tâm, một cái hồ lô nhỏ tồi tàn như vậy, ta còn không để vào mắt. Cái hồ lô nuôi kiếm kia của ta, xem như là lão tổ tông của các ngươi, chỉ là không dám lấy ra mà thôi.
Hắn gật đầu một cái, không nói gì khác cầm lấy Khương Hồ bên hông Trần Bình An. Sau đó hắn vừa bước nhanh về phía ba cô gái trẻ tuổi tư sắc hàng đầu, vừa ngẩng đầu uống rượu. Dung nhan cô gái nghiêng nước nghiêng thành, khí khái nam tử hào hùng phóng khoáng, đồng thời hiện rõ trên người hắn.
Sau chốc lát, người nọ đứng trong khóm hoa, vẫy tay với Trần Bình An. Trần Bình An đành phải đi qua. Người nọ dùng ngôn ngữ Trần Bình An nghe không hiểu giới thiệu một phen, sau đó lại dùng ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu nói một lần với Trần Bình An.
Hóa ra ba cô gái này là đệ tử tông môn Bà Sa châu, kết bạn du lịch ở hải ngoại. Bọn họ cần phải chém chết một yêu quái trong biển cảnh giới Long Môn, mới xem như hoàn thành rèn luyện. Điểm cuối rèn luyện là núi Đảo Huyền này, sau đó phải trở về sư môn ở Bà Sa châu.
Sau đó hắn dứt khoát kéo tay Trần Bình An, dẫn theo ba tiên tử Bà Sa châu cùng nhau chen vào đình Tróc Phóng.
Tương truyền nhị đệ tử của Đạo Tổ, còn được gọi là “chân vô địch”, một trong ba vị chưởng giáo Đạo gia của thế giới Thanh Minh, ban đầu sau khi ném ấn chữ “Sơn” lớn nhất này xuống, đã tự mình tới nơi này. Có một đại yêu cảnh giới thứ mười hai đỉnh cao, không biết đã dùng thủ đoạn gì, lặng lẽ vượt qua đông đảo cấm chế của Kiếm Khí trường thành, đi tới núi Đảo Huyền. Kết quả người đầu tiên hắn gặp chính là vị chưởng giáo kia.
Khi đó khu vực núi Đảo Huyền là nơi mọi rợ chim không rải phân. Đại yêu vốn cho rằng từ nay trời cao mặc chim bay, nhìn thấy vị đạo nhân kia liền phát ngôn ngông cuồng, muốn nuốt chửng đối phương. Còn như kết cục không hề bất ngờ, đại yêu bị vị chưởng giáo Đạo gia kia tát một cái gần chết, bị ném trở về phía nam Kiếm Khí trường thành. Đạo nhân núi Đảo Huyền đời sau mới xây dựng đình này, nhằm biểu hiện đạo pháp thông thiên của vị chưởng giáo kia.
Chuyến này đến đình Tróc Phóng, Trần Bình An mệt đến mồ hôi đầm đìa. Ba vị tiên tử xinh đẹp, cộng thêm cái gã dung nhan còn hơn bọn họ một bậc. Trong ngoài đình nhỏ người người đông nghịt, có một số nam tử là vô tình đụng phải, một số khác lại cố tình chấm mút. Trần Bình An đành phải cố gắng che chở bọn họ, dĩ nhiên là lao tâm lao lực, gây ra xích mích khắp nơi.
Sau khi thành công rời khỏi đình Tróc Phóng, hai người Trần Bình An chia tay với ba vị tiên tử kia. Các nàng còn muốn đến thắng cảnh gần đây là dốc Mi Lộc.
Trần Bình An cất hồ lô nuôi kiếm, đeo vào bên hông, bất đắc dĩ nói:
- Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa.
Người nọ liếc Trần Bình An một cái:
- Nhàm chán, ta đi chơi với các tiên tử tỷ tỷ đây.
Trần Bình An giống như trút được gánh nặng, cáo từ rời đi.
Người nọ liếc nhìn bóng lưng của hắn đi xa, nhỏ giọng nói:
- Quá nghiêm chỉnh rồi, còn không phải giả vờ. Chẳng lẽ là tiểu phu tử do lão phu tử nhà nào dạy ra?
Gần đó có một nam tử anh tuấn bắt chuyện:
- Vị tiểu thư này, ngắm cảnh một mình sao?
Người nọ cười ha hả nói:
- Ngắm cái đầu ngươi, ông đây còn từng đi kỹ viện với mẹ ngươi đấy.
Nam tử dáng vẻ hiên ngang kia vội vàng khoát tay, ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh không nên hành động thiếu suy nghĩ. Hắn tươi cười rạng rỡ, giơ ngón cái lên:
- Tính cách này của cô nương, ta thích.
Người nọ lập tức rời khỏi đình Tróc Phóng, trên đường còn do dự không biết nên đi lầu Kính Kiếm hay lầu Thượng Hương trước.
Nam tử nhìn “đại mỹ nhân” hông cột lụa màu kia, cảm khái nói:
- Chỉ trên núi mới có cô gái xinh đẹp thanh tú như thế, tu hành thật là tốt. Còn những cô gái dưới núi, cho dù vẻ ngoài xuất sắc, cũng chỉ động lòng người được mười mấy hai mươi năm mà thôi.
Một tùy tùng bên cạnh dùng ngôn ngữ thông dụng Trung Thổ Thần Châu nhẹ giọng nhắc nhở:
- Bệ hạ, có thể đi đến đài Lôi Trạch rồi, đừng để quốc sư chờ lâu.
Nam tử “ừ” một tiếng, cười nói:
- Mau đi thôi.
Đài Lôi Trạch là một đài cao chín mươi chín bậc, giống như một cái chén lớn hứng sương, trong đó sấm sét sền sệt như tương.
Nghe đồn Đạo lão nhị đã thi triển thần thông vô thượng, “vốc một vốc nước” từ đầm sét thượng cổ chỉ thấy trong sách chứ không thấy tận mắt, sau đó đặt ở núi Đảo Huyền. Đại thiên quân là một trong số đệ tử chính thống của Đạo lão nhị, mỗi lần đánh chết thần tiên yêu quái không tuân theo quy củ, đều giam giữ hồn phách của bọn họ ở đây.
Hôm nay đài Lôi Trạch lại bị niêm phong, bất cứ ai cũng không được đến gần.
Lúc này có một người thân hình cao lớn, đang nửa quỳ nửa ngồi ở nơi cao nhất bên cạnh đầm sét, khuỷu tay chống lên đầu gối, cằm gác lên cánh tay. Một thanh trường kiếm không vỏ lơ lửng trong đầm sét. Sau khi trường kiếm bay vào, cả đầm sét nhỏ đều sôi trào cuồn cuộn.
Người này hẳn là đang tôi luyện bội kiếm.
Một lão đạo nhân tay cầm phất trần đứng dưới chân đài cao, tươi cười ôn hòa, vẻ mặt giống như cảm thấy vinh hạnh. Lão ta là nhân vật đứng thứ ba ở núi Đảo Huyền, bị tất cả loài thuộc giao long ở Nam Hải xem là thiên địch. Trong ngàn năm lão đã chém chết vô số giao long, làm ra một cây phất trần nửa tiên binh. Năm trăm năm gần đây, lão đã từng giao thủ với hai vị nho thánh họ Trần Bà Sa châu ở Nam Hải, uy danh lan xa.
Nhưng hôm nay dù chỉ canh cửa cho một người ngoài, lão đạo nhân cũng không hề cảm thấy thấp kém, ngược lại vẻ mặt còn tự đắc.
- --------
Trần Bình An đã gặp phải một chuyện khó xử, hóa ra ở núi Đảo Huyền không ai biết ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu. Mà hắn lại không biết ngôn ngữ thông dụng Trung Thổ Thần Châu, cho nên người hỏi đường và người được hỏi đều giống như ông nói gà bà nói vịt.
Hắn kiên nhẫn hỏi hơn ba mươi người, cuối cùng đã tìm được người biết một chút ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu, nhưng người ta lại không biết nhà trọ Quán Tước ở đâu.
Trần Bình An đứng trên con đường tấp nập, ngỡ ngàng nhìn quanh. Hắn đành phải lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, đứng tại chỗ mượn rượu giải sầu.
Nếu không được, cũng chỉ có thể quay về bến thuyền Tróc Phóng, xin Quế phu nhân để Kim Túc dẫn đường. Còn như có bị Kim Túc “thù lớn tất báo” chế giễu hay không, Trần Bình An cũng không quan tâm. Da mặt hắn dày, không sao cả.
Liễu rủ hoa cười bỗng gặp làng.
Trần Bình An lại tìm được một người đi đường biết ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu. Mặc dù người này vẫn không biết địa điểm nhà trọ Quán Tước, nhưng lại biết lầu Kính Kiếm và phủ Viên Nhu ở đâu. Hơn nữa lúc nói đến hai chỗ này, Trần Bình An hỏi thăm là “tiên sinh có biết lầu Kính Kiếm ở đâu không”, người nọ lại trả lời là “à, ngươi muốn nói lầu Kính Kiếm bên cạnh phủ Viên Nhu, cách nơi này cũng không quá xa”.
Thiếu niên Lưu U Châu của Ngai Ngai châu, không đơn giản.
Trần Bình An lập tức quay đầu đi đến bến thuyền Tróc Phóng. Người đi đường kia nhìn bóng lưng thiếu niên, đầy vẻ tiếc nuối. Hắn vốn định mượn cơ hội này gây dựng một chút quan hệ với phủ Viên Nhu, cho dù chỉ là quen mặt cũng tốt.
Kim Túc vui vẻ đi xuống đảo Quế Hoa, dẫn Trần Bình An “thần thái chán chường” đi đến nhà trọ Quán Tước. Trước khi xuống núi, Quế phu nhân đã cho cô ba đồng tiền tiểu thử, bảo cô tiết kiệm một chút.
Sau khi xuống bến thuyền, Kim Túc hỏi Trần Bình An có muốn đến đình Tróc Phóng hay không. Trần Bình An nói đã đi qua rồi. Kim Túc gật đầu, bảo rằng đình Tróc Phóng là nơi nhàm chán nhất, kém xa những thắng cảnh khác như nhà Linh Chi, dốc Mi Lộc, lầu Kính Kiếm. Đến những thắng cảnh đó mới xem như không uổng chuyến này.
Hai người đi nửa canh giờ, trên đường Kim Túc giới thiệu với Trần Bình An một số danh lam thắng cảnh quan trọng của núi Đảo Huyền. Chẳng hạn như lầu Kính Kiếm kia, tất cả kiếm tu Kiếm Khí trường thành từng chém chết yêu tộc năm cảnh giới cao, núi Đảo Huyền đều sẽ mô phỏng bội kiếm của bọn họ thờ phụng trong lầu, để cho người đời sau chiêm ngưỡng.
Đến núi Đảo Huyền rồi, Kim Túc rõ ràng không còn lãnh đạm với Trần Bình An như trước. Mặc dù không thể gọi là thao thao bất tuyệt, nhưng cũng nói không ít chuyện với Trần Bình An.
Cô nói nhà Linh Chi kia có đặt một cây gậy linh chi như ý linh khí dồi dào, do Đạo Tổ lưu lại thế giới Hạo Nhiên, khiến cả nhà Linh Chi giống như một động tiên đất lành. Tu hành ở đó làm ít công nhiều, cho nên nhà Linh Chi là một nhà trọ tốn kém nhất núi Đảo Huyền. Đệ tử tông môn tiên gia tới đó rèn luyện, cùng với hào phiệt Công Tôn tới đó dạo chơi ngắm cảnh, có tiền cũng khó mà vào, phải hẹn phòng trước mấy tháng.
Gần tới nhà trọ Quán Tước, Kim Túc thấp giọng nói:
- Có lời đồn, trên dây bầu mà Đạo Tổ tự tay trồng, đã kết thành bảy cái hồ lô nuôi kiếm cấp bậc cao nhất. Trong mật thất của nhà Linh Chi có giấu một cái, hơn nữa còn là cái trưởng thành sớm nhất. Hôm nay trong hồ lô nuôi kiếm này, đang bí mật nuôi dưỡng phi kiếm của mười mấy vị đại kiếm tiên thế giới Hạo Nhiên.
Khi người ngoài nhắc đến những lời đồn này, thường là mặt mày hớn hở, nói năng sống động, giống như đã tận mắt nhìn thấy hồ lô nuôi kiếm kia. Kim Túc cũng không ngoại lệ.
Về chuyện hồ lô và nuôi kiếm cho kiếm tiên trong thiên hạ, thực ra đạo nhân “khuôn vàng thước ngọc” quản lý núi Đảo Huyền, trước giờ không tiết lộ một chút thiên cơ nào. Ông ta chỉ nói nhà Linh Chi không có chuyện lạ như vậy, không nên suy nghĩ nhiều, đừng nghe sai đồn bậy.
Trần Bình An nhớ tới hồ lô nuôi kiếm màu bạc mà A Lương tặng cho Tiểu Bảo Bình, đương nhiên còn có hồ lô nuôi kiếm vàng tím mà Tô Giá tiên tử núi Chính Dương từng đeo, cùng với “lão tổ tông của hồ lô nuôi kiếm” mà cái gã lúc trước tự xưng.
Hắn đột nhiên hỏi:
- Kim Túc cô nương, phủ Viên Nhu ở núi Đảo Huyền rất nổi tiếng sao?
Kim Túc gật đầu nói:
- Đương nhiên, phủ Viên Nhu do Lưu gia Ngai Ngai châu đứng tên, là một trong bốn nhà riêng lớn nhất núi Đảo Huyền, diện tích rất lớn, thanh danh càng lớn. Họ Lưu là họ lớn nhất Ngai Ngai châu, hơn nữa danh tiếng rất tốt. Gần như tất cả quân chủ hoàng đế, tu sĩ địa tiên của Ngai Ngai châu, đều muốn có quan hệ tốt với họ Lưu. Hơn nữa tiền hoa tuyết mà luyện khí sĩ chúng ta sử dụng nhiều nhất, chính là được đúc theo khuôn tiền của Lưu gia. Mỏ ngọc trong dãy núi kia, nhà họ Lưu đã chiếm hết một thành. Đừng cảm thấy một thành nghe có vẻ bình thường, thật sự là không thể nhiều hơn được nữa.
Trần Bình An hơi kinh ngạc.
Ánh mắt Kim Túc ngơ ngẩn:
- Con cháu họ Lưu mới thật là may mắn, vừa sinh ra đã có núi vàng núi bạc. Muốn cái gì cứ ném tiền là được, trên đời không có bảo bối nào mà họ Lưu không mua nổi.
Những lời này là Tôn Gia Thụ thành Lão Long chính miệng nói cho cô biết. Khi đó từ trong mắt tiểu thần tài Tôn Gia Thụ, Kim Túc nhìn thấy được một sự khao khát.
Trần Bình An càng hạ quyết tâm, không nên cố gắng kết bạn với Lưu U Châu. Thiếu niên kia giống như một chiếc thuyền đảo Quế Hoa, bất kỳ sóng gió nào do hắn gây nên, hiện giờ mình đều không thể chống chọi được.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền hơi ảm đạm, giống như bị gió tuyết quét qua.
Nhà trọ Quán Tước nằm ở cuối một con ngõ. Ông chủ là một nam nhân trẻ tuổi nói năng thận trọng, cho dù đối diện với Kim Túc đã gặp mấy lần, gương mặt cũng không tươi cười. Sau khi sắp xếp cho hai người hai gian phòng gần nhau, cũng không để ý tới bọn họ nữa.
Kim Túc nhỏ giọng giải thích:
- Ông chủ nhà trọ thừa kế nghiệp cha. Trước kia nhà trọ Quán Tước rất lớn, nửa con ngõ này đều thuộc về nhà trọ, cũng có một chút danh tiếng ở khu vực bến thuyền Tróc Phóng. Sau đó gặp phải biến cố, hình như lúc ấy đảo Quế Hoa chúng ta cũng giúp đỡ một chút. Thế nhưng phụ thân của ông chủ vẫn qua đời, xem như gia cảnh sa sút, cũng chỉ còn lại những gì trước mắt mà thôi.
Trần Bình An yên lặng ghi nhớ trong lòng.
So với nhà trọ thành trấn lúc trước hắn du lịch núi sông, nhà trọ núi Đảo Huyền cũng không có gì khác biệt, sạch sẽ mà thôi.
Kim Túc gõ cửa bước vào, sau đó ngồi xuống, bắt đầu thương lượng với Trần Bình An hành trình hai ngày kế tiếp. Cô đã sớm đã tính toán mọi việc, ngày mai trước tiên đi nhà Pháp Ấn, lầu Kính Kiếm, nhà Linh Chi và phòng Sư Đao, ngày mốt lại đi lầu Thượng Hương, dốc Mi Lộc, đài Lôi Trạch. Cô Phong ở chính giữa là cấm địa, mặc dù sẽ đi qua, nhưng cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi.
Trần Bình An hỏi thăm nơi này có cửa tiệm giao dịch đồ hiếm hay không, Kim Túc nói chính là nhà Linh Chi, còn có nhà Bao Phục ở đối diện cạnh tranh buôn bán với nhà Linh Chi. Hai nơi này mỗi ngày tài nguyên cuồn cuộn, chỉ nhận hàng không nhận người, vô cùng an toàn. Cho nên tu sĩ sông núi hung hãn tàn bạo, chỉ cần có thu hoạch đều thích tới núi Đảo Huyền. Vừa có thể trốn tránh các phương truy sát, còn có thể quang minh chính đại bán trọng bảo ra, đổi thành tiền tài hưởng phúc.
Trên mấy hòn đảo ở gần búi Đảo Huyền, hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ chính phái đóng quân, coi chừng động tĩnh của núi Đảo Huyền, quan sát một số giặc cướp ẩn náu trên núi. Những kẻ mượn quy củ núi Đảo Huyền để lánh nạn này, không một ngoại lệ đều là tà ma ngoại đạo tay nhuốm vô số máu tươi, hung danh hiển hách ở các châu lớn.
Trần Bình An hỏi thăm đường từ núi Đảo Huyền thông đến Kiếm Khí trường thành, Kim Túc nói cho hắn biết địa điểm nằm ở bên cạnh Cô Phong chính giữa núi Đảo Huyền. Cánh cổng lớn kia được mô phỏng theo đài đăng tiên thượng cổ, nếu đeo ngọc bài chữ “Nhai” sẽ có thể tham quan phụ cận.
Hôm nay tu sĩ trên núi cảnh giới thứ mười ba Phi Thăng và võ phu thuần túy cảnh giới thứ mười, đã là điểm cuối của nhân gian. Sau đó là hai cảnh giới thất truyền không có trong sách. Vào thời viễn cổ, thánh nhân đạo đức đi lại bốn phương, ban ơn cho muôn dân. Thế gian còn phân bố nhiều đài đăng tiên, có thể giúp luyện khí sĩ dễ dàng phi thăng. Lúc phi thăng trên không trung sẽ có thiên nữ rải hoa, ráng màu rực rỡ, cầu vồng tỏa ra, cùng nhau chúc mừng người đắc đạo.
Trần Bình An và Kim Túc hẹn nhau sáng mai ra ngoài. Sau đó Trần Bình An một mình rời khỏi nhà trọ, đi đến Cô Phong nơi đại thiên quân dựng nhà cỏ tu hành.
Trên đường hắn suy nghĩ đến chín nơi, đình Tróc Phóng, lầu Kính Kiếm, lầu Thượng Hương, đài Lôi Trạch, nhà Linh Chi, nhà Pháp Ấn, phòng Sư Đao, dốc Mi Lộc, Cô Phong. Con số đều là chín giống như lầu Hùng Trấn, không chừng cũng là một loại trận pháp thánh nhân trấn áp khí vận.
Tại chân núi Cô Phong, có một con đường lên núi có thể cho ba chiếc xe ngựa chạy song song. Cách đó không xa là một quảng trường do đá bạch ngọc xây thành. Bên ngoài quảng trường có một lan can bằng dây xích, chỉ cao hai thước, ai cũng có thể bước qua. Trung ương quảng trường có hai cây cột lớn bạch ngọc cao đến mười mấy trượng, giữa hai cây cột là mặt nước yên tĩnh như gương, thỉnh thoảng lại có sóng gợn nhộn nhạo.
Lúc này người trên quảng trường cũng không nhiều, chỉ lác đác hai ba chục người. Bất kể già trẻ nam nữ, bên hông đều có một ngọc bài chữ “Nhai”. Rất nhiều đứa trẻ tinh nghịch qua lại như con thoi trong đám người, chạy nhảy xung quanh, đuổi bắt đùa giỡn.
Trên quảng trường cũng không có đạo nhân phụ trách coi chừng. Trần Bình An do dự một thoáng, cẩn thận bước qua lan can, cũng không dẫn tới bất kỳ động tĩnh nào. Lúc này hắn mới hơi yên lòng, chậm rãi đi về phía hai cây cột lớn kia.
Trần Bình An phát hiện mỗi khi mình đi một bước, dưới chân đều sẽ nổi lên bóng sáng lưu động. Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện có một đạo đồng nhỏ mặc đạo bào rộng, ngồi trên bồ đoàn bên cạnh một cây cột lớn, đang lật xem một quyển sách.
Nếu có trẻ con tuổi tác xấp xỉ với mình đến gần, đạo đồng nhỏ đội mũ đuôi cá sẽ phất tay áo. Đám trẻ con theo đó bay ra xa, giống như cưỡi mây đạp gió. Đám nhỏ càng chạy tới không biết mệt, đạo đồng nhỏ cũng không ngại phiền phức, liên tục phất tay áo.
Trần Bình An không dám bắt chước đám trẻ, chỉ vòng qua cột lớn đi tới phía sau. Hắn phát hiện bên cạnh cột lớn lại có cột nhỏ. Trên cột đá giống như cọc buộc ngựa kia, có một kiếm khách trung niên quần áo lam lũ đang ngồi xếp bằng, ôm kiếm trong lòng, nhắm mắt ngủ say.
Vừa nhìn đã biết là một vị... tuyệt thế cao nhân.
Trần Bình An không dám quấy rầy người này ngủ, bất giác bước chân nhẹ lại, muốn xoay người đi sang bên kia.
Tên kiếm khách đang ôm kiếm ngủ bỗng gục đầu một cái, đột nhiên tỉnh dậy, ánh mắt có vẻ ngơ ngác. Sau khi nhìn xung quanh, hắn lại nhìn lên cao, cuối cùng nhìn bóng lưng của thiếu niên đeo kiếm kia. Hắn lẩm bẩm gì đó, dường như nói ba chữ, sau đó tiếp tục ngủ.
Trần Bình An đứng bên kia mặt gương, ngơ ngác nhìn rất lâu.
Hắn không thể tưởng tượng, sau mặt gương chính là Kiếm Khí trường thành? Chính là một thế giới khác?
Trên Cô Phong cao vút tận mây, có một ngôi lầu cao nhất núi Đảo Huyền. Trong một năm có hơn nửa thời gian lầu cao bị biển mây bao phủ. Dưới mái hiên trên đỉnh lầu có treo ba cái chuông, nghe nói chỉ khi ba vị chưởng giáo Đạo gia tự mình tới núi Đảo Huyền, chuông mới sẽ kêu lên du dương.
Một vị đại thiên quân Đạo gia đang đứng trên đỉnh lầu, xuyên qua biển mây nhìn xuống quảng trường.
Thiếu niên đeo kiếm, nhỏ như hạt cải.
- --------
Trần Bình An trở về nhà trọ Quán Tước, tiếp tục tu luyện sáu bước quyền thế và thủ ấn đứng thế. Lúc đêm khuya hắn cởi áo nằm xuống, vẻ mặt tươi cười.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Kim Túc đến gõ cửa trước mười lăm phút. Trần Bình An dừng đi thế âm thầm, bước ra mở cửa, cùng Kim Túc rời khỏi nhà trọ đi đến nhà Pháp Ấn.
Nhà Pháp Ấn còn được gọi là “nhà Khuyết Nhất”, được xưng là tập hợp tất cả pháp ấn các phái trên thế gian, chỉ thiếu một loại ấn chữ “Sơn”. Nó tôn kính một quy củ bất thành văn là “núi không thấy núi”, dù sao núi Đảo Huyền vốn là một ấn chữ “Sơn”.
Trần Bình An thở dài, theo Kim Túc hứng thú dạt dào đi vào nhà Pháp Ấn. Nhà Pháp Ấn có ba tầng, mỗi tầng đều cực kỳ rộng rãi, ngăn cách thành những gian phòng lớn lớn nhỏ nhỏ.
Mấy ngàn pháp ấn phân biệt treo trong những hàng tủ lưu ly. Có một số pháp ấn đã thai nghén ra linh tính hoạt bát, không ngừng bơi lội đụng vào tủ, kêu lên bình bình. Thậm chí còn có tinh linh hơn một tấc do linh khí pháp ấn ngưng tụ thành, bọn chúng ở phía sau tủ lưu ly trong suốt, lớn gan đối diện với người khác.
Trần Bình An dừng lại rất lâu ở một gian phòng ấn chữ “Thủy” ở tầng hai, không muốn rời đi. Kim Túc liền tự mình đi dạo nơi khác, bọn họ hẹn nhau sau một canh giờ sẽ gặp lại ở cửa nhà Pháp Ấn.
Trần Bình An nhìn chăm chú vào ấn chữ “Thủy” kia. Linh khí như hơi nước nhẹ nhàng hóa thành một khe suối, lượn quanh con dấu. Dưới đáy con dấu có khắc bốn chữ “ngân hà buông xuống”. Nhờ có một quyển “Đan Thư Chân Tích” được Lý Hi Thánh chú giải kỹ càng, Trần Bình An đã biết được không ít chữ triện cổ.
Nghe Kim Túc nói, con dấu của nhà Pháp Ấn chỉ vào không ra, sẽ không bán cho bất cứ người nào. Năm xưa chỉ có một lần duy nhất thiếu chút nữa phá lệ, là gia chủ hiện giờ của họ Lưu Ngai Ngai châu, tuyên bố muốn mua hết con dấu ở một tầng. Chủ nhà đành phải bẩm báo với đại thiên quân ở Cô Phong. Đại thiên quân trả lời rất đơn giản, ông ta từ lầu cao Cô Phong chém xuống một vầng kiếm khí, gần như đã tiêu hủy hậu hoa viên của phủ Viên Nhu.
Khi đó người trẻ tuổi kia vẫn chỉ là con trai trưởng họ Lưu, chưa thừa kế vị trí gia chủ. Hắn chống nạnh ngẩng đầu mắng lão thần tiên trên Cô Phong, đại khái là ông đây có tiền, ngươi có bản lĩnh thì lại tới.
Sau đó đại thiên quân liền vẩy xuống một cơn mưa kiếm khí, trực tiếp đánh tan đại trận của phủ Viên Nhu, được xưng là có thể kháng cự trăm kiếm của kiếm tiên. Một phủ Viên Nhu tiên gia nhiều đời kinh doanh lớn như thế, lại bị tổn thất nặng nề.
May mà cũng không có ai bị thương.
Sau đó liền có một cuộc hỏi đáp thú vị. Người tuổi trẻ kia sắc mặt không đổi, chỉ quay đầu hỏi lão quản sự, vị thiên quân kia làm việc bá đạo như vậy có hợp quy củ không? Lão quản sự cười đáp, thiên quân ở núi Đảo Huyền chính là quy củ.
Trải qua vụ việc này, võ lực ngang tàng của đại thiên quân núi Đảo Huyền, cùng với tài lực hùng hậu của Lưu gia Ngai Ngai châu, đồng thời truyền khắp thiên hạ.
Trần Bình An không đi lên tầng ba, trực tiếp xuống lầu đi ra bên ngoài nhà Pháp Ấn chờ đợi Kim Túc.
Kim Túc tới trễ mười lăm phút, thấy thiếu niên đeo kiếm đang ngồi ngơ ngẩn trên bậc thềm, bèn xin lỗi:
- Đã tới trễ. Bởi vì tầng ba có một con dấu mới thai nghén ra một tinh linh cực kỳ huyền diệu, có thể biến ảo thành người nhìn chăm chú vào nó, cho nên rất nhiều người xếp hàng ở đó. Trần Bình An, thật có lỗi.
Trần Bình An đứng dậy phủi mông, vui vẻ cười nói:
- Chúng ta cũng không gấp.
Sau khi Kim Túc lần đầu tiên gọi thẳng tên Trần Bình An ở núi Đảo Huyền, hai người canh cổng ở chân núi Cô Phong là đạo đồng nhỏ đọc sách và người trung niên ôm kiếm, không hẹn mà cùng mở mắt ra.
Đạo đồng đứng dậy khỏi bồ đoàn, đi ra quảng trường, đi đến lầu Thượng Hương. Người đàn ông ôm kiếm thì xoay người, cong ngón tay nhẹ nhàng búng về phía mặt gương. Sau đó ông ta bỗng cười một tiếng, xoay cổ tay giống như vớt thứ gì, thu hồi búng tay truyền tin trước đó, tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Núi Đảo Huyền cũng không có pháp thuật cấm chế, đạo đồng nhỏ bước ra một bước là mấy dặm. Hắn đi tới trước một lầu các khói tím lượn lờ, sải bước vào trong. Rất nhiều đạo sĩ mũ đuôi cá nhìn thấy đạo đồng nhỏ trắng tinh này, đều khom lưng thi lễ, tôn xưng hắn là sư thúc tổ, thậm chí là thái thượng sư thúc tổ.
Sắc mặt đạo đồng nhỏ lạnh nhạt, không để ý tới bất cứ ai. Sau khi vượt qua cửa lớn, hắn phất tay áo, đánh bay mấy đạo nhân dâng hương có đạo quan đạo bào khác biệt. Trong nháy mắt bọn họ đã bay đến dưới bức tường hai bên, khiến cho những đạo sĩ năm cảnh giới trung này thiếu chút nữa mất hồn mất vía.
Đạo đồng nhỏ sải bước tới trước, một mình độc chiếm vị trí thắp hương, từ trong ống nhang trên bàn bên cạnh lấy ra một cây nhang. Trên hương án thờ phụng bốn bức tranh, Đạo Tổ nằm ở cao nhất, khách hành hương nếu không lưu ý sẽ không nhìn thấy bức tranh này. Bên dưới là tranh của ba vị đạo sĩ đặt song song. Đạo sĩ ở giữa đeo bùa đào, đạo sĩ bên trái cầm pháp kiếm mặc áo lông, còn đạo sĩ bên phải đội mũ hoa sen.
Trên hương án to lớn, chỉ có một lư hương lớn cho khách hành hương cắm nhang vào.
Nghe nói đạo sĩ và thiện nam tín nữ thành tâm dâng hương ở đây, có cơ hội khiến Đạo Tổ và ba vị chưởng giáo ở thế giới khác biết được. Gần như tất cả đạo sĩ sau khi tiến vào núi Đảo Huyền, chuyện thứ nhất chính là đến lầu Thượng Hương thắp ba nén nhang. Đương nhiên đạo sĩ của phủ Thiên Sư núi Long Hổ chắc chắn sẽ không đặt chân đến lầu Thượng Hương nửa bước.
Đạo đồng nhỏ đầu đội mũ đuôi cá, lạy ba lạy với chưởng giáo đội mũ hoa sen kia. Sau khi cắm nhang vào lư hương, hắn nhắm mắt lại, liên tục niệm khẩu quyết. Đột nhiên hắn hơi sững sốt, mở mắt ra, cảm thấy có phần nhàm chán. Cuối cùng hắn quay đầu lại, trông thấy một người trẻ tuổi.
Đạo đồng nhỏ nhíu mày hỏi:
- Thân là con cháu của họ Lục Trung Thổ, vì sao ngươi đến lầu Kính Kiếm trước chứ không phải đến đây thắp hương?
“Cô gái” trẻ tuổi bình tĩnh không sợ hãi, cười nói:
- Chúng ta một lòng nhận vị chưởng giáo ngồi tít trên cao này là lão tổ nhà mình, nhưng trước giờ lão tổ tông chưa từng nhận chúng ta là con cháu của y. Mấy ngàn năm qua Lục gia đã đốt bao nhiêu nhang đèn, không phải chẳng có một câu trả lời nào sao? Ta đốt thêm một nén nhang thì có tác dụng à?
Trên gương mặt non nớt của đạo đồng nhỏ hiện vẻ giận dữ:
- Còn dám láo xược ở đây?
Người trẻ tuổi cười híp mắt nói:
- Thiên quân ngươi không phải là đạo nhân của nhánh lão tổ tông Lục gia ta, vì sao lại cố chấp với lễ nghĩa của người ngoài như vậy?
Đạo đồng nhỏ hừ lạnh nói:
- Đồ không biết tốt xấu, cút ra ngoài!
Đạo đồng nhỏ phất tay áo, người trẻ tuổi liền bay ngược ra ngoài, ngã xuống đường bên ngoài lầu Thượng Hương, không ngừng nôn ra máu. Hắn giãy giụa ngồi dậy, ngẩng đầu lên, nhìn người trong bức tranh bên phải trăm ngàn năm qua vẫn làm thinh, không ngừng cười lớn.
Hôm nay cũng vô tình như vậy.
Trong lịch sử Lục gia từng nhiều lần rơi vào tuyệt cảnh, nhiều lần gặp phải nguy nan sụp đổ, nhưng người trong tranh chưa từng để ý.
Đạo đồng nhỏ bước ra ngưỡng cửa, liếc nhìn người trẻ tuổi nhếch nhác kia, sau đó nhoáng lên rồi biến mất.
Trần Bình An được Kim Túc dẫn đường, lúc giữa trưa đã đi tới nhà Linh Chi, nhìn thấy cây gậy linh chi như ý trong truyền thuyết. Hắn xem qua những pháp bảo linh khí trong nhà Linh Chi, đã không mua cũng không bán một số thứ trong vật một tấc. Sau đó bọn họ đi tới một thắng cảnh cuối cùng trong hôm nay, phòng Sư Đao.
Sức hấp dẫn của phòng Sư Đao không nằm ở quang cảnh, mà là một bảng danh sách trên tường. Trên danh sách ghi chép những giải thưởng khác nhau. Đối tượng treo giải đủ kiểu kỳ lạ, có thể là một đại yêu ở hòn đảo Nam Hải, quân chủ quốc gia của một châu, hoặc là một vị trưởng lão tiên gia, một số yêu ma tà đạo làm loạn, thậm chí ngay cả một vị thánh nhân Nho gia họ Trần ở Bà Sa châu cũng có trên bảng.
Quy củ của phòng Sư Đao núi Đảo Huyền chẳng biết bắt đầu từ khi nào. Người của phòng Sư Đao có thể tự mình dán lên bảng, những người khác cũng có thể, nhưng người dán nhất định phải để lại số tiền treo thưởng ở phòng Sư Đao. Nếu không có tiền mà dám tùy tiện dán bảng, vậy thì phải lĩnh giáo sự lợi hại của pháp đao phòng Sư Đao rồi.
Nhánh đạo thống này của Đạo lão nhị, bên trong lại có chi nhánh, pháp khí đều là đao. Đám đạo nhân này từng nổi danh ở Trung Thổ Thần Châu, không phân cao thấp với người nợ đao của Mặc gia, một bên ngang tàng còn một bên thần bí.
Tại thế giới Hạo Nhiên, có chuyện còn phiền phức hơn chọc phải kiếm tu, đó là tranh chấp với đám đạo nhân đeo pháp đao này. Bởi vì đạo nhân của phòng Sư Đao luôn ra tay quyết đoán, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn. Bọn họ trảm yêu trừ ma gọn gàng lưu loát, chém giết với luyện khí sĩ cũng không lưu tình.
Nghe đồn có một vị đạo sĩ chức cao của phòng Sư Đao, đã chạm mặt một vị quý nhân vàng tím xuất thân từ phủ Thiên Sư núi Long Hổ, bọn họ đều muốn chém giết một tà ma đạo hạnh cao thâm. Nếu dựa theo lẽ thường, hai người hoặc là kề vai chiến đấu, hoặc là mạnh ai nấy chiến. Nhưng đạo nhân phòng Sư Đao kia một lời không hợp, liền rút đao đánh nhau với vị thiên sư Trương gia kia đến long trời lở đất. Sau khi đánh thiên sư trọng thương, đạo nhân phòng Sư Đao mới một mình hàng ma.
Khi đó cơn sóng gió này rất náo động ở Kim Giáp châu. Một vị sư tổ của phủ Thiên Sư ở Trung Thổ Thần Châu, đã từ vạn dặm xa xôi chạy tới núi Đảo Huyền khởi binh hỏi tội, cuối cùng lại là một trận đại chiến đỉnh cao. Đại thiên quân trấn giữ Cô Phong tự mình ra tay, chiến đấu với vị thiên sư Trương gia vai vế cực cao kia bên ngoài núi Đảo Huyền ngàn dặm. Nhưng cuối cùng thắng bại thế nào thì người ngoài không biết.
- --------
Tiệm thuốc Khôi Trần, hôm nay lại thiếu mất một cô gái tuổi xuân làm người phục vụ, chính là tiểu nha đầu mà ông chủ Trịnh Đại Phong còn nợ tiền quyển sách.
Trịnh Đại Phong hơi bực bội, vỗ bàn nói nha đầu này đúng là tạo phản rồi, ỷ mình xinh đẹp lại dám coi trời bằng vung. Hắn còn buông lời uy hiếp, nếu cô tiếp tục không xin nghỉ mà trốn việc như vậy, đúng là không để ông chủ tuấn tú tiêu sái hắn vào mắt, phải trừ đi ba bốn chục đồng của quyển sách kia.
Gã đàn ông lảm nhảm thở hổn hển, đáng tiếc đám phu nhân thiếu nữ trong tiệm đều không xem là thật. Người cắn hạt dưa thì tiếp tục cắn, người tán gẫu chuyện nhà thì tiếp tục tán gẫu, dù sao cũng không ai tin ông chủ sẽ thật sự trừ tiền công.
Một vị lão tổ họ Phạm nơm nớp lo sợ đi tới cửa tiệm thuốc, vẻ mặt như có lỗi.
Sắc mặt Trịnh Đại Phong hơi biến đổi, lập tức ngừng những lời oán trách còn tầm phào hơn đám phu nhân. Hắn vòng qua quầy hàng đi tới cửa, nhẹ giọng nói:
- Nói ở đây đi.
Ông lão thở dài một tiếng:
- Trịnh đại tiên sinh, tiểu cô nương hôm nay không tới tiệm thuốc, đã chết rồi.
Trịnh Đại Phong “à” một tiếng, mặt không cảm xúc.
Ông lão lầm tưởng vị đại tông sư cảnh giới thứ chín võ đạo này không để bụng, bèn thở phào một hơi.
Trịnh Đại Phong phất tay, ra hiệu cho ông ta có thể rời đi.
Hắn ngồi trên ngưỡng cửa, không nói gì thêm. Đám phu nhân thiếu nữ trong tiệm trực giác nhạy bén, đều phát giác được không khí kỳ lạ nơi cửa, nhất thời không ai dám lớn tiếng ồn ào, càng không dám nói đùa gây cười với ông chủ.
Trịnh Đại Phong đột nhiên lên tiếng:
- Ha ha, lần này thật sự không cần trả lại tiền rồi.
Nhưng trên mặt hắn lại không hề có ý cười, nhìn về một nơi âm u trong ngõ:
- Ta không tin Phạm gia, nhân phẩm và bản lĩnh đều không tin được. Lão Triệu ngươi hãy đi điều tra một chút, ta chờ tin tức của ngươi.
Trịnh Đại Phong đứng lên, cứ như vậy kiên nhẫn chờ đợi.
Thành Lão Long, gió lớn bắt nguồn từ gió nhỏ.
- --------
Núi Đảo Huyền trong màn đêm.
Trên quảng trường ở chân núi Cô Phong, ngoại trừ đạo đồng nhỏ tiếp tục lật sách, cùng với người đàn ông ôm kiếm buổi tối lại không ngủ gà ngủ gật, đã không còn người nào khác.
Trong mặt gương phía sau hai cây cột lớn, đột nhiên có một thiếu nữ tư thế hiên ngang, hông đeo trường kiếm bước ra.
Lông mày của nàng như núi xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...