Trịnh Đại Phong ngẩng đầu nhìn biển mây phía trên thành Lão Long, đột nhiên nói:
- Sao lại không mặc váy chứ?
Âm thần đến từ miếu nhỏ kia chậm rãi xuất hiện trong sân, dở khóc dở cười.
Trịnh Đại Phong dời mắt đi, cười hỏi:
- Lão Triệu, có phải ta hỏi gì ngươi cũng sẽ không nói?
Âm thần lắc đầu nói:
- Về Phạm Tuấn Mậu này, ta cũng không biết nhiều hơn ngươi. Nhưng trước kia trong miếu nhỏ, ta có nghe một tên kiếm tiên xứ khác đã chết kể về một lời đồn chưa biết thật giả.
Trịnh Đại Phong cảm thấy hứng thú:
- Nói thử xem, dù sao hai ta cả ngày cũng không có chuyện gì làm...
Âm thần cười nhạt nói:
- Là ngươi ăn không ngồi rồi, còn ta rất bận rộn, cuộc sống xe chỉ luồn kim không hề dễ hơn đánh đánh giết giết đâu. Cũng không đúng, thực ra mỗi ngày ngươi cũng rất bận, bận nói mấy lời thô tục với đám cô gái quê mùa. Quân tử động miệng không động tay, ngươi nên đến thư viện Quan Hồ mới đúng.
Trịnh Đại Phong cười nói:
- Lão Triệu à, bớt nói mấy lời tổn thương cảm tình đi. Hai ta có thể làm việc với nhau, duyên phận lớn đến đâu chứ.
Âm thần chen ngang một câu:
- Nghiệt duyên mà thôi.
Trịnh Đại Phong lắc đầu, đưa tay chỉ lên biển mây:
- Nàng và ta mới là nghiệt duyên, còn hai ta là thiện duyên.
Lúc trước khi Phạm Tuấn Mậu tiến vào tiệm thuốc Khôi Trần, âm thần đã tự động tránh lui. Đây là lễ nghi, cũng là quy củ, cho nên ông ta không nghe được hai người nói chuyện. Nhưng ông ta nhìn ra được, Trịnh Đại Phong và Phạm Tuấn Mậu chia tay có vẻ không vui.
Hơn nữa lúc hai người Phạm Trịnh lần đầu gặp mặt, con gái trưởng của Phạm gia kia chỉ có cảnh giới Động Phủ. Sau khi cô ta tới Đại Ly một chuyến, trở về thành Lão Long, lúc đứng ở cửa tiệm thuốc trong ngõ nhỏ đã là cảnh giới Kim Đan. Tốc độ gia tăng cảnh giới như vậy, đã không thể dùng bất cứ thiên tài tu đạo hiếm thấy trên đời nào để hình dung.
Quá mức kinh người, khiến âm thần họ Triệu bất giác nghĩ đến một thiếu nữ lớn lên ở động tiên Ly Châu. Tu hành trên núi, tất cả thiên phú khiến người ta hâm mộ thán phục, có lẽ đều không sánh bằng bốn chữ nhẹ nhàng “sinh ra đã biết”.
Khiến thần tiên kinh ngạc? Trong lòng âm thần khẽ thở dài. May mà nhìn khắp năm hồ bốn biển chín châu lớn, loại người này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trịnh Đại Phong nhắc nhở:
- Này này, lão Triệu, tỉnh lại đi, đừng đứng ngây ra đó nữa. Tiếp tục nói về kiếm tiên xứ khác chết thảm ở động tiên Ly Châu đi. Biển mây nửa tiên binh này của Phù gia rốt cuộc có nội tình gì?
Âm thần nói:
- Không muốn nói nữa, ta còn có chuyện phải làm.
Nói xong lập tức biến mất.
Vẻ mặt Trịnh Đại Phong ngơ ngác, đột nhiên tức giận nói:
- Bà nội ngươi!
Màn trúc được vén lên, lộ ra dung nhan xinh đẹp non nớt của một thiếu nữ, đó là tiểu nha đầu thích ngồi bên cạnh Trịnh Đại Phong cắn hạt dưa. Cô cười híp mắt nói:
- Ông chủ, ông muốn nhận tôi làm trưởng bối sao?
Trịnh Đại Phong cất tẩu thuốc cũ, đứng dậy xoa tay, tung tăng chạy về phía thiếu nữ:
- Làm trưởng bối cái gì, quá xa cách rồi.
Thiếu nữ chớp chớp mắt:
- Làm thân thích còn xa cách, vậy phải làm gì mới không xa cách?
Trịnh Đại Phong ra vẻ muốn ôm qua vai thiếu nữ. Thiếu nữ liền khom lưng lui về sau hai bước, cười rất mê người:
- Thế nào, muốn lấy tôi à?
Trịnh Đại Phong mất hứng thu tay:
- Làm huynh muội, làm huynh muội. Giữa vợ chồng phải tôn trọng lẫn nhau như khách, cũng xa cách rồi.
Gã đàn ông nằm trên quầy, nhìn những bóng dáng thướt tha trong tiệm:
- Xuân sắc đầy vườn nhốt hết vào.
Hắn đột nhiên cười nói:
- Cho con ngàn vàng, không bằng dạy con một nghề. Dạy con một nghề, không bằng đặt tên con tốt. Các tỷ tỷ muội muội, các người có biết câu châm ngôn này không?
Chỉ có thiếu nữ bị Trịnh Đại Phong trộm sách là biết đọc chữ, nhưng cô không thích trả lời hắn. Sau khi quyển sách kia bị ông chủ mặt dày mượn đi lần nữa, lại không muồn trả cho cô. Một ông chủ tiệm thuốc, lại lừa người phục vụ mấy chục đồng tiền, đúng là không biết xấu hổ.
Sau đó gã đàn ông dứt khoát nói đã làm mất sách rồi, khiến cô giận đến mức cầm chổi đánh hắn một trận. Hắn đành phải bảo tiền của quyển sách kia sẽ tính chung vào tiền lương tháng sau, cứ xem như một trăm đồng tiền, lúc này thiếu nữ mới bỏ qua. Dù sao sách cũng đã đọc rồi, để trong nhà cũng không có tác dụng gì. Nếu bị cha mẹ từ nhỏ đã thiên vị em trai phát hiện, không chừng còn mắng cô là phá của.
Gã đàn ông thấy không có người đáp lại, đành phải dùng đến đòn sát thủ:
- Thằng nhóc Phạm gia thường xuyên đến tiệm thuốc chúng ta, các người có muốn biết hắn tên gì không?
Tất cả cô gái đều nhìn về phía gã.
Trịnh Đại Phong cười trên nỗi đau của người khác:
- Tên là Phạm Nhị, nhị trong nhất nhị tam. Cái tên này rất hay, có phải rất hợp với dáng vẻ của hắn không?
Không ai tin tưởng, chỉ cho rằng ông chủ đang cố ý trêu đùa bọn họ.
Trịnh Đại Phong không nhắc đến Phạm Nhị nữa, lẩm bẩm nói:
- Phạm tiểu tử học võ, sau này còn phải dùng thân phận con vợ lẽ thừa kế gia nghiệp. Về phần chị gái của hắn, cái tên của cô ả này không tệ, rễ cây đâm sâu, cành lá tuấn mậu (sum suê). Phạm gia... cũng có nghiên cứu đấy.
Hắn dán một bên má xuống mặt bàn, nhìn ra ngõ nhỏ bên ngoài tiệm thuốc. Mưa gió sắp tới rồi.
Con gái họ Khương Vân Lâm gả vào Phù gia thành Lão Long, của hồi môn chắc chắn sẽ vượt quá tưởng tượng. Cũng không biết Phù gia sẽ dùng danh nghĩa gì dấy lên trận gió tanh mưa máu này, cuối cùng một nhà độc bá thành Lão Long. Cũng có thể sẽ là hai nhà.
Trịnh Đại Phong cười cười. Những thủ đoạn tối tăm này liên quan cái rắm gì đến ông đây. Hắn liếc nhìn một vị phu nhân, suy nghĩ hay là mình bỏ một ít tiền túi, mua một số quần áo đắt đỏ dán sát người, đưa cho bọn họ mặc vào? Đang là mùa hè, chỉ cần đổ một ít mồ hôi, đường cong sẽ hoàn toàn lộ ra, lung linh thích thú. Hắn cười lên ha hả, lau nước miếng một cái. Đây mới là cuộc sống thần tiên chứ.
Thần tướng cổng trời bị một kiếm đóng đinh trên cột, giáp trụ sương tuyết ánh sáng rạng rỡ, Phạm Tuấn Mậu nhìn thấu thiên cơ gì đó... chờ nó xảy ra rồi lại nói cũng không muộn.
- --------
Một luồng kiếm khí ẩn chứa chân ý kiếm đạo của kiếm tu cảnh giới Kim Đan, dưới tiền đề không hề báo trước, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, tấn công hồn phách của một võ phu cảnh giới thứ tư.
Cho dù Mã Trí biết cơ sở cảnh giới thứ ba của Trần Bình An rất vững chắc, vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng. Ít nhất cũng phải lảo đảo một cái chứ?
Trần Bình An lầm tưởng vị lão thần tiên gần ba trăm tuổi “tập kích” lần này đã quá nương tay, bèn cười nói:
- Mã tiên sinh, không sao. Trước kia tôi rèn luyện thần hồn ở cảnh giới thứ ba, đã ăn không ít đau khổ, còn xem như chịu đau được. Chỉ cần kiếm khí không tổn thương đến cơ sở võ đạo, Mã tiên sinh cứ ra tay.
- Cẩn thận.
Mã Trí gật đầu, suy nghĩ một thoáng. Sau đó ông lão vươn một tay ra, hai ngón tay từ trong phi kiếm bản mệnh Lương Ấm kéo ra ba luồng kiếm khí, lần lượt nặn thành ba quả cầu nhỏ như trân châu. Hạt châu tỏa ra ánh sáng lạnh xanh thẫm, giống như được lấy từ bóng cây mát mẻ.
Lão kiếm tu cong ngón tay, nhanh chóng búng nhẹ ba cái. Hạt châu Lương Ấm do ba viên kiếm khí ngưng tụ thành, khi lướt vào thân thể Trần Bình An lại phát ra tiếng leng keng nhỏ bé, phân biệt nhằm vào ba hồn thai quang, sảng linh và u tinh.
Lần này Trần Bình An đã sớm chuẩn bị, bày ra thủ ấn đứng thế. Bên ngoài cánh cửa nội tâm, giống như có khách viếng thăm gõ cửa ba lần, dùng vũ khí sắc bén đâm vào cửa ngõ, lạnh giá thấu xương, đóng vào thần hồn, khiến người ta không tự chủ được rùng mình.
Sắc mặt và nhận thức của Trần Bình An không thay đổi, đã có cách ứng phó. Luồng chân khí võ phu thuần túy như rồng lửa nhanh chóng từ nơi khác chạy đến, trong nháy mắt san bằng ba cái hố do do kiếm ý lạnh lẽo ngưng tụ thành.
Trần Bình An nói:
- Mã tiên sinh, có tiếp tục tới.
Vẻ mặt lão kiếm tu như thường, trong lòng đã có tính toán. Ông ta không nói gì, hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng vuốt qua phi kiếm bản mệnh. Lần này không còn là thủ đoạn thần tiên kiếm khí ngưng tụ thành hạt châu, mà là từ trong Lương Ấm trực tiếp kéo ra một luồng kiếm khí hoàn chỉnh. Nó không nóng lòng lướt về phía Trần Bình An, mà là khẽ bồng bềnh, tỏa ra khí lạnh, khiến viện nhỏ Khuê Mạch vốn mát mẻ trong thoáng chốc từ giữa hè quay lại thời tiết xuân hàn.
Luồng kiếm khí ở giữa hai người tích trữ năng lượng chờ bộc phát.
Mã Trí chậm rãi nói:
- Thai quang là do bản mệnh nguyên thần của người thai nghén ra. Phi kiếm bản mệnh của kiếm tu trên thế gian, phần nhiều dùng nó làm một lò kiếm bẩm sinh, sau khi kiếm thành thì lại dùng nơi này làm vỏ kiếm, cũng là nơi nuôi kiếm. Ba hồn trong cơ thể người lơ lửng bất định. Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột, ba hồn cũng không ngoại lệ, mỗi người đều có một đường hồn đại khái. Vừa rồi ta dùng hạt châu kiếm khí gõ vang nội tâm của ngươi, chỉ là ba đĩa thức ăn khai vị. Bây giờ mới là bữa chính, sẽ tăng thêm lực lượng, kiếm ý ẩn chứa trong đó sẽ nặng hơn không ít. Trần Bình An, tiếp lấy!
Trần Bình An bất giác gật đầu.
Trong nháy mắt khi hắn có động tác nhỏ bé này, khóe miệng ông lão nhếch lên, kiếm khí hóa hư, thế như chẻ tre chui vào thân thể Trần Bình An, đồng thời cười nói:
- Sau này đối diện với một kiếm tu, chiến đấu sinh tử, cũng đừng phân tâm như vậy...
Võ phu thuần túy vốn là một nhóm người đi theo con đường cực đoan nhất trên đời, tổng cộng có ba luyện chín cảnh giới. Luyện thể, luyện khí, luyện thần, từ ngoài vào trong, tiến dần từng bậc. Hơn nữa còn không ngừng phụng dưỡng thân thể, cho nên thân thể khoẻ mạnh hơn luyện khí sĩ.
Suy cho cùng trong mắt tu sĩ trên núi, thứ võ phu theo đuổi không phải đại đạo, mà là bản thân. Trên thực tế võ phu tuổi thọ ngắn, ba trăm tuổi đã có thể xem là đỉnh cao, kém xa luyện khí sĩ.
So với luyện khí sĩ kiêm tu trong ngoài, thân thể võ phu thuần túy “tải trọng quá nặng”, ngược lại sẽ tạo thành một sự phiền phức. Mà đạo của võ học quá thấp, võ phu lại quá cố chấp, chỉ dùng sức lực bản thân để rèn luyện hồn phách, dùng một hơi chân khí thuần túy để tự thân vận động. Gọi một cách tốt đẹp là không mượn lực của trời đất.
Luyện khí sĩ thì xây dựng một cầu trường sinh, giống như nối liền hai động tiên trong ngoài. Dùng linh khí dồi dào của động tiên lớn trong trời đất, thấm ướt rèn luyện thần hồn của động tiên nhỏ trong người. Trời đất cùng chung sức, dĩ nhiên càng dễ trường thọ bất hủ.
Vào giây phút này, trong thần hồn của Trần Bình An xuất hiện một cơn đau giống như tự mình rút gân. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên thủ ấn, bất động như núi.
Mã Trí nhướng mày. Mặc dù ông ta đã giữ lại nhiều sức, nhưng vẫn có ánh mắt của cảnh giới Kim Đan. Khuyết điểm nhỏ nhặt của võ phu cảnh giới thứ tư, rơi vào trong mắt ông ta sẽ lớn như gàu múc, nước lọt khắp nơi, đều là sơ hở. Cho nên vừa rồi lúc Trần Bình An gật đầu chính là cơ hội.
Mã Trí đã đánh giá cao cơ sở thân thể của thiếu niên đeo kiếm trước mắt, nhưng vẫn còn chưa đủ, kém rất xa. Trần Bình An bị đánh đập ở lầu trúc núi Lạc Phách, thân thể đã “hưởng thụ” Thần Nhân Lôi Cổ Thức của ông lão họ Thôi võ phu cảnh giới thứ mười. Ba hồn bảy phách chịu Vân Chưng Đại Trạch Thức và Thiết Kỵ Tạc Trận Thức, đều là tinh túy võ đạo sở học cả đời của ông lão, là chiêu thức mà sau khi ông ta đi tới cảnh giới thứ mười đỉnh cao vẫn xem là kiêu ngạo.
Khi đó Trần Bình An vì muốn chịu đựng Thần Nhân Lôi Cổ Thức nhiểu hơn, mỗi lần hô hấp thổ nạp đều kết hợp với kiếm khí Thập Bát Đình, đã sớm thành một chỉnh thể tự nhiên. Sau đó lại bị rút gân lột da, vô số lần đau đớn như đâm mắt đục tim. Mặc dù còn xa không thể xem là kim thân không có sơ hở của võ phu cảnh giới thứ bảy đỉnh cao, nhưng luồng kiếm khí nhỏ bé của Mã Trí vẫn không thể nắm bắt được sơ hở của hắn. Trừ khi là dùng sức lực tuyệt đối cưỡng ép phá vỡ.
Cảnh giới thứ ba mạnh nhất thiên hạ, chất lượng như vàng, chỉ là ông lão chân trần truyền thụ quyền pháp lười nói mà thôi.
Mã Trí sinh ra một chút hiếu thắng, lại từ trong phi kiếm bản mệnh kéo ra ba luồng kiếm khí, hóa hư nhập thể. Lần này ba kiếm cùng đến, ông ta cũng không tin ba hồn của Trần Bình An thật sự không có sơ hở.
Trần Bình An chỉ sừng sững bất động, muốn nói lại thôi. Lần này hắn không dám chủ động yêu cầu Mã lão kiếm tiên tăng thêm lực lượng, cảm thấy sẽ khiến ông lão mất mặt, không ổn thỏa lắm.
Ba luồng kiếm khí sắc bén âm trầm kia giống như trâu cày ruộng, dùng kiếm khí cưỡng ép cày ra ba khe rãnh trên ba con đường lớn hư vô mờ mịt trong cơ thể. Giống như ba khe suối mùa đông chảy trong tâm khảm, lạnh đến thấu tim. Nhưng chịu khổ chịu tội như vậy, lúc trước Trần Bình An ở lầu trúc chỉ xem như “thức ăn khai vị” mà thôi.
Mã Trí cũng phát giác không đúng, buộc phải nâng cao trình độ cảnh giới thứ tư của Trần Bình An. Ông ta liếc nhìn phi kiếm Lương Ấm hơi rung động trước mặt, hít thở sâu một hơi:
- Trần Bình An, tiếp theo ta muốn dùng Lương Ấm cưỡng chế hóa hư, chen vào trong thần hồn của ngươi. Sẽ đau đớn như cắt tim, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước, nếu không kiên trì nổi nhất định phải chủ động nói ra.
- Bởi vì Lương Ấm tuy là phi kiếm bản mệnh của ta, tâm ý tương thông, nhưng dù sao cũng giống như xông vào động tiên đất lành của nhà khác, bị thần hồn của ngươi che lấp, sẽ ảnh hưởng lớn đến liên hệ giữa ta và Lương Ấm. Bình thường giết địch có thể không cần quan tâm, cứ mặc cho nó lật trời đảo đất là được. Nhưng giữa ngươi và ta lại là chuyện khác, cho nên ngươi nhất định đừng cậy mạnh.
Trần Bình An thu hồi thủ ấn đứng thế, lui về sau một bước, bày ra một thế quyền cổ xưa, một nắm tay dán vào ngực, nắm tay còn lại giơ cao hơn đầu. Nếu lại nhấc một chân lên, thực ra có phần giống với một pho tượng thiên vương trong chùa miếu Phật giáo. Nhưng chỉ có bề ngoài mà thôi, chân ý lại rất khác biệt. Một quyền này chính là Vân Chưng Đại Trạch Thức, đã hai lần đánh lui giao long biển mây màu vàng ở nhà tổ họ Tôn.
Khi Trần Bình An từ thủ ấn của Hám Sơn quyền đổi sang một quyền này, khí thế hoàn toàn biến đổi. Trong mắt của Mã Trí, đó không còn là thiểu niên tươi sáng vừa cười vừa nói với Phạm Nhị, cũng không còn là thiếu niên trầm ổn lúc đi thế đứng thế thần khí hướng nội, mà giống như một vị tông sư võ đạo đã đứng trên đỉnh dãy núi.
Một quyền này chưa xuất ra, chỉ là thế quyền mà thôi.
Khí phách thật lớn. Nếu mấy vị tông sư võ đạo cảnh giới thứ bảy ở thành Lão Long, hoặc là vị đại tông sư cảnh giới thứ tám lánh đời nhiều năm kia, có khí thế kinh người như vậy thì cũng thôi đi, nhưng thiếu niên trước mắt mới bao lớn? Mã Trí cũng không biết hôm nay mình đã kinh ngạc mấy lần rồi.
Tâm thần của Trần Bình An đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, trước mắt không còn phi kiếm Lương Ấm, cũng không còn kiếm tu cảnh giới Kim Đan. Chỉ có ông lão chân trần trong lầu trúc cười lớn hung ác, hào khí dâng trào, nhiều lần đánh cho hắn sống không bằng chết, mắng hắn là thứ nhu nhược hèn nhát. Trong đó xen lẫn một ít lời tâm huyết của ông lão, không phải nói với Trần Bình An hắn, mà là cao giọng nói với cả trời đất.
Quyền này một khi xuất ra, phải đánh cho thần tiên buông xuống thiên uy quay về thiên đình, phải đánh cho trời đất phân ly, để một quyền này của ta đội trời đạp đất.
Trần Bình An buột miệng thốt ra:
- Mời xuất kiếm!
Nghe được lời nói hơi mang tính khiêu khích của một thiếu niên vãn bối, lão kiếm tu cũng không tỏ ra khó chịu. Tâm ý vừa động, phi kiếm Lương Ấm từ thực hóa hư, như kỵ binh xông giết mở rộng biên cương cho quân chủ.
Sắc mặt Trần Bình An hơi tái, hai tay nắm chặt, thế quyền khẽ động, giậm chân mạnh xuống. Mặt đất viện nhỏ khẽ chấn động, một thân quyền ý như núi cao sừng sững lan tràn xuống lòng đất.
Mã Trí khẽ cau mày nhìn thiếu niên trước mắt, hai ngón tay vạch xuống dưới, giống như võ phu dùng trường kiếm muốn mổ bụng kẻ địch.
Trần Bình An trợn to hai mắt, ra sức nghiến răng, quai hàm phồng lên. Thế quyền lại biến đổi, vẫn là Vân Chưng Đại Trạch Thức. Hắn bắt đầu co tay lại, khoảng cách giữa hai nắm tay gần hơn một chút. Cùng lúc này tất cả quyền ý tuôn ra ngoài thân nhanh chóng thu vào trong cơ thể, giống như hai tay đột nhiên khép lại đập một con ruồi.
- Kiêu căng như vậy cũng không sáng suốt đâu.
Mã Trí cười nhạt một tiếng, hai ngón tay khép lại nâng lên, âm thầm gia tăng trọng lượng kiếm ý của phi kiếm bản mệnh.
Vai Trần Bình An khẽ lắc lư, đột nhiên đánh ra một quyền. Quyền ý cuộn trào xông thẳng lên trời, đánh cho bóng cây quế tổ tông che lấp khí tức viện nhỏ lộ ra chân tướng. Nó vốn giống như màn nước bao trùm phía trên Khuê Mạch, bị khí tức mạnh mẽ của một quyền này đánh trúng, nổi lên từng cơn sóng gợn, khiến cho cảnh tượng bên ngoài viện nhỏ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trong lòng ông lão tức giận nói: “Ta cũng không tin, đường đường là một kiếm tu cảnh giới Kim Đan, lại không dạy được một võ phu cảnh giới thứ tư nho nhỏ.”
Ông ta nghiêm túc lui lại một bước, một tay đặt sau người, tay tia bấm kiếm quyết, nghiêm nghị nói:
- Trần Bình An, lần thử kiếm thật sự chính thức bắt đầu. Phi kiếm Lương Ấm sẽ hư thực đan xen, cùng rèn luyện thân thể thần hồn của ngươi, dụng tâm đối địch.
Ánh mắt thiếu niên kiên nghị, cũng không nói gì, chỉ thu hồi thế quyền kia. Sau đó hắn chậm rãi trượt về phía sau từng bước nhỏ, giống như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui.
Kiếm tu trên thế gian có muôn vàn kiếm ý, hoàn toàn khác biệt. Chân ý kiếm đạo do kiếm tu Mã Trí cảnh giới Kim Đan ngộ ra, là một khi phi kiếm bản mệnh Lương Ấm xuất thế, nguyện nhân gian không còn nóng bức chói chang, nơi phi kiếm đi qua là thắng cảnh mát mẻ.
- --------
Trong khu viện bình thường cách viện nhỏ Khuê Mạch không xa, cô gái phục phụ Kim Túc đang ăn một miếng dưa ngọt. Trên đảo có một dòng suối thiên nhiên, ướp lạnh trái cây là ngon nhất.
Ân sư truyền đạo của Kim Túc là dì Quế, đã sớm không còn hứng thú với thức ăn ngon của nhân gian, chỉ ở một bên nhìn dung nhan xinh đẹp lạnh lùng của đệ tử đắc ý. Những động tác bình thường của Kim Túc, cũng lộ ra một phần phong thái mỹ lệ tự nhiên. Chẳng trách năm xưa hai nhân tài trẻ tuổi nổi bật xuất chúng nhất thành Lão Long, Tôn Gia Thụ và Phù Nam Hoa, đều động lòng với cô gái này.
Tôn Gia Thụ có thích Kim Túc hay không? Đương nhiên là thích. Nhưng phu nhân không muốn nói rõ thiên cơ, bởi vì bà cảm thấy Kim Túc và Tôn Gia Thụ không thể trở thành một đôi tình lữ thần tiên. Về nhân tuyển phu quân của Kim Túc, trong lòng phu nhân thì Tôn Gia Thụ đã bộc lộ tài hoa, đi lên sân khấu chỉ đứng hàng sau, Phù Nam Hoa tốt hơn một chút, còn tốt nhất vẫn là Phạm Nhị.
Chỉ tiếc tình yêu nam nữ trên thế gian, trước giờ không dựa vào nam tử tốt hay xấu, hai bên có thích hợp hay không.
Chuyện này có thể trách ai? Dì Quế có phần tự giễu, bà thật sự biết nên trách ai đầu tiên, chỉ là hôm nay lại không tiện nói.
Bà bỗng ngạc nhiên thốt lên một tiếng, không kìm được quay đầu nhìn về phía viện nhỏ Khuê Mạch.
Kim Túc nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ, làm sao vậy?
Dì Quế cười nói:
- Hình như con đã coi thường thiếu niên họ Trần kia rồi.
Kim Túc lại cầm một miếng dưa ngọt ướp lạnh, không quan tâm nói:
- Cho dù hắn cao hơn trời, cũng chẳng liên quan gì đến con.
Dì Quế giống như nghe được một chút tiếng lòng, gật đầu một cái, sau đó nói với Kim Túc:
- Con có chuyện để làm rồi, trước tiên đi đến cửa tiệm ở chân núi lấy thuốc về đây. Mã gia gia của con ở bên kia đã để lại lời nhắn, chắc là đã sớm chuẩn bị ổn thỏa rồi. Sau khi con trở lại, chờ Mã gia gia lên tiếng thì hãy chuẩn bị cho viện nhỏ Khuê Mạch một thùng nước lớn.
Kim Túc ngỡ ngàng nói:
- Sao vị khách thiếu niên kia lại phải ngâm nước thuốc, rèn luyện thân thể à? Đây không phải là chuyện mà võ phu cảnh giới luyện thể mới làm sao?
Cô có vẻ không tình nguyện:
- Làm những chuyện này cho một thiếu niên, sư phụ à, con cảm thấy không hợp. Không phải con xem mình là thân thể tiểu thư mệnh nha hoàn gì. Bình thường nấu trà đánh đàn, quét dọn nhà cửa, đánh cờ với khách, thơ từ xướng họa, con cũng rất cần mẫn. Nhưng chuẩn bị tắm rửa cho người khác, con...
Phu nhân cười nói:
- Vậy sư phụ tự mình đi làm nhé?
Kim Túc thở dài, cẩn thận lau ngón tay:
- Con đi là được chứ gì?
Sau khi Kim Túc rời khỏi viện nhỏ không lâu, rất nhanh lại quay trở về, dẫn theo một nhóm khách châu khác khí thế kinh người. Cô vốn còn hơi thấp thỏm, chẳng biết vì sao những người này lại khăng khăng muốn đến thăm dì Quế, nhưng khi nhìn thấy sư phụ đã đứng ở ngoài cửa viện nhỏ, cô liền cảm thấy yên tâm.
Sâu trong lòng Kim Túc, sư phụ là người toàn năng, chắc chắn không phải là khách khanh bình thường của Phạm gia. Mặc dù trước giờ sư phụ vẫn giữ kín sư thừa và quá trình tu đạo của bản thân, nhưng Kim Túc có thể xác định một chuyện, với ánh mắt và giọng điệu của sư phụ, cho dù không phải là một địa tiên cảnh giới Nguyên Anh, ít nhất cũng là một luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan. Cô thật không tin trời có thể sập xuống được.
Nhóm người kia tổng cộng có sáu người, già trẻ nam nữ đều có, toàn bộ đến từ Đồng Diệp châu phía đông nam. Bọn họ là đồng bạn hợp tác lớn nhất của Phạm gia trong chuyến hành trình này, gần nửa số kho hàng hầm ngầm của đảo Quế Hoa đều được bọn họ bao trọn. Còn như những hàng hóa kia là sản vật đặc biệt gì của Đồng Diệp châu, Kim Túc chỉ là một cô gái phục vụ đương nhiên không biết. Cô chỉ nghe nói bọn họ là đại nhân vật của một tiên gia chữ Tông ở Đồng Diệp châu.
Bất kể thế nào, sư phụ đã tự mình ra mặt, Kim Túc cũng an tâm đi đến chân núi đảo Quế Hoa lấy thuốc. Trước khi rời đi, cô không kìm được nhìn lại một cái. Trong sáu người có một ông lão vóc dáng cao gầy, phải cao hơn nửa cái đầu so với phần lớn đàn ông ở thành Lão Long, tóc bạc mặt hồng hào, rất dễ gây chú ý. Ông ta mặc một bộ trường bào đen như mực không nhiễm hạt bụi, dĩ nhiên là một món pháp bào thượng thừa.
Bên cạnh ông lão là một nam tử trẻ tuổi, tướng mạo bình thường, lông mày rất nhạt, nhưng có một đôi mắt hẹp dài. Lúc hắn nheo mắt nhìn người khác, cho dù là Kim Túc cảnh giới Động Phủ cũng thấy nổi da gà, không dám đối diện với hắn.
Dì Quế mỉm cười hỏi nói:
- Không biết chư vị chỉ đích danh tìm ta là có chuyện gì?
Nam nhân trẻ tuổi nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào phu nhân trước mắt, ngôn ngữ không tính là khách sáo:
- Bà chính là Quế phu nhân?
Vẻ mặt dì Quế hờ hững:
- Đúng vậy.
Ánh mắt nam tử nóng bỏng:
- Tự giới thiệu một chút, ta tên Khương Bắc Hải, đến từ Ngọc Khuê tông. Hôm nay tông môn chúng ta vừa lúc thiếu một chiếc thuyền vượt châu, không biết Quế phu nhân có hứng thú gia nhập Ngọc Khuê tông hay không?
Dì Quế im lặng không trả lời.
Nam tử cười ha hả nói:
- Tất cả tổn thất của Phạm gia, tất cả thu nhập của đảo Quế Hoa trong vòng trăm năm, ta sẽ bồi thường cho Phạm gia không thiếu đồng nào. Tin rằng Phạm gia không dám, không muốn cũng không thể từ chối đề nghị của ta. Quế phu nhân, bà cảm thấy thế nào?
Đông Bảo Bình Châu là châu nhỏ nhất trong chín châu lớn. Đồng Diệp châu phía đông nam thì không nhỏ, còn lớn hơn nhiều so với Phù Dao châu. Hơn nữa trong chín châu lớn, số lượng động tiên đất lành của Đồng Diệp châu xem như là nhiều, trong đó có hai đất lành cấp bậc rất cao. Rất nhiều tu sĩ Bà Sa châu, Câu Lô châu đều từ vạn dặm xa xôi chạy tới Đồng Diệp châu, mỗi người đều có mưu cầu riêng.
Trong lãnh thổ Đồng Diệp châu, Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê tông một bắc một nam, hai núi sánh vai. Lúc trước người trẻ tuổi của Đồng Diệp châu giúp Đinh gia tránh được một kiếp, chính là xuất thân từ Đồng Diệp tông. Một tông môn có thể được đặt tên giống với một châu, sừng sững mấy ngàn năm mà không ngã, chính là một sự hiển lộ thực lực tốt nhất.
Một phu nhân khác mặc lễ phục cười nói:
- Khương thiếu gia, ngài ở tông môn luôn ít giao du với bên ngoài. Ngọc Khuê tông chúng ta luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, không giống như Đồng Diệp tông thích khoe khoang. Chắc hẳn Quế phu nhân đã nghe nói đến.
Dì Quế lắc đầu nói:
- Ngọc Khuê tông như sấm bên tai ta. Khương gia trong Ngọc Khuê tông nắm giữ đất lành Vân Quật, cùng với họ Khương mười mấy đời gần đây đều là nhất mạch đơn truyền, ta cũng có nghe nói đến.
Nam tử họ Khương cười cười:
- Quế phu nhân đã biết những chuyện này, thái độ vẫn lãnh đạm như vậy, chắc là cảm thấy Ngọc Khuê tông và Phạm gia thành Lão Long không cùng một châu, lại cách một Đồng Diệp tông, cho nên ngoài tầm tay với?
Hắn khom lưng xin lỗi, trên mặt lại nở nụ cười lạnh lẽo, nói:
- Thất lễ rồi, thất lễ rồi, dùng từ không thoả đáng, xin Quế phu nhân đừng trách tội.
Dáng vẻ dì Quế vẫn thản nhiên, nhẹ giọng nói:
- Có liên quan đến thề ước đại đạo, liên quan đến bản tâm tu đạo, không thể tùy tiện làm trái. Ý tốt của Khương công tử, ta xin lĩnh nhận.
Nam tử ngồi dậy:
- Hả?
Dì Quế đột nhiên cười nói:
- Thề ước kia còn có thời hạn sáu mươi năm. Nếu Khương công tử quả thật có thành ý thì không ngại chờ đợi nhé?
Nam tử trẻ tuổi bỗng cười lớn:
- Mời Quế phu nhân gia nhập Ngọc Khuê tông, không xem là thành ý của Khương Bắc Hải ta. Chỉ cần Quế phu nhân bằng lòng, muốn gả vào Khương gia cũng được.
Sau đó hắn thản nhiên xua tay, cười ha hả nói:
- Nói đùa thôi, đừng xem là thật. Quế phu nhân hãy yên tâm, tông chủ Ngọc Khuê tông và gia chủ họ Khương đều ngưỡng mộ phu nhân đã lâu, không cho phép Khương Bắc Hải ta tùy ý mạo phạm phu nhân.
Gương mặt dì Quế vẫn tươi cười, không tìm ra được khuyết điểm gì. Tư sắc của nữ nhân cao hay thấp, nét mặt có nghiêng nước nghiêng thành hay không, chưa chắc đã quyết định tất cả.
Trong mắt ông lão cao gầy lộ ra vẻ tán thưởng, chỉ là trời sinh giọng điệu hờ hững, chậm rãi nói:
- Quế phu nhân thật có khí chất. Như công tử nhà ta đã nói, Ngọc Khuê tông quả thật có thành ý, xin phu nhân suy nghĩ nghiêm túc. Hi vọng sáu mươi năm sau, có thể ở trong sơn môn Ngọc Khuê tông, uống một chén rượu hoa quế do Quế phu nhân tự tay làm ra.
Dì Quế khẽ gật đầu, sau đó hai bên từ biệt. Bà chậm rãi trở về viện nhỏ, ngẩng đầu nhìn về hướng thành Lão Long, cảm thấy bất đắc dĩ, dường như còn có một chút ấm ức nho nhỏ.
Trên biển mây thành Lão Long, một cô gái mặc áo bào xanh lá ngả người về phía sau, nằm trong biển mây ngáp một cái, uể oải nói:
- Kẻ tìm chết thật là nhiều. Nhàm chán, nhàm chán, uống rượu, uống rượu...
Cô cầm bầu rượu bình thường kia lên, nhấc cánh tay, kết quả phát hiện không còn giọt rượu nào. Chuyện này khiến cô nhớ tới đường rồng đi dưới lòng đất, mình đã chế giễu tên bợm nhậu nhỏ cầm hồ lô nuôi kiếm ngẩng đầu uống rượu kia. Thế nào, nhanh như vậy đã bị báo ứng rồi à?
Nghĩ đến đây cô hơi phẫn uất, bật người dậy giống như cá chép nhảy lên mặt nước. Sau đó cô tiện tay từ trong biển mây nhón lấy một đám mây nhỏ ẩn chứa chân ý nước mưa, ném vào trong miệng, tạm thời xem như rượu uống. Cô nhai nuốt “rượu mây” nhạt nhẽo vô vị, tâm tình cực kỳ tồi tệ.
Ánh mắt của cô lạnh lẽo nhìn về hướng đảo Quế Hoa trên biển rộng, sau đó nhảy thụt lùi giống như một đứa trẻ quê mùa nhảy lò cò, từ đầu nam của biển mây nhảy tới đầu bắc. Sau khi đứng yên, cô lại nhanh chóng xông tới trước, ngẩng đầu lên cao, động tác giống như cầm giáo mâu sắp ném đi, đột nhiên hét lớn:
- Đi!
Biển mây cuồn cuộn như nước sôi. Theo động tác ném của cô gái, một vệt trường kiếm trắng như tuyết dài đến mười mấy trượng bị cô kéo ra từ biển mây, nhoáng lên rồi biến mất phía trên thành Lão Long.
Trên biển rộng, thuyền đảo Quế Hoa đã cách thành Lão Long rất xa. Ông lão cao gầy của Ngọc Khuê tông đột nhiên dùng một tay đánh bay con trai trưởng họ Khương bên cạnh. Ông ta đứng yên tại chỗ, hai cánh tay chắn trên đầu, pháp bào tung bay kịch liệt, trong hai tay áo có sấm chớp đùng đùng.
Cả đảo Quế Hoa ầm ầm rung chuyển, không ngừng lay động, nổi lên sóng lớn.
Khương Bắc Hải quay đầu ngơ ngác nhìn, thấy bộ pháp bào của ông lão cảnh giới Nguyên Anh đã hư hại hơn nửa, may mắn còn có khả năng chữa trị. Hai cánh tay ông ta đã không còn máu thịt, lộ ra xương trắng.
Ông lão nôn ra một ngụm máu tươi, nhìn chằm chằm về phía trên thành Lão Long, vươn một cánh tay vô cùng thê thảm, trầm giọng nói:
- Thiếu gia, đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích. Không nên tới gần ta, nhưng cũng không nên tùy ý di chuyển.
Trong hồ lô nuôi kiếm bên hông Trần Bình An, phi kiếm Mùng Một kêu lên ong ong giống như gặp bạn cũ, không ngừng nhảy nhót.
Cô gái kia vốn đã định dừng tay, nhưng sau khi nhìn thấy động tác vươn tay của ông lão, lại nói:
- Ái chà, đây là muốn đòi thêm một kiếm rồi?
Cô gái mặc áo bào xanh lá tên Phạm Tuấn Mậu ngửa người ra sau, mũi chân nhún một cái lướt về phía sau, sau đó lặp lại động tác lúc trước, cười lớn nói:
- Đi đi!
Hai tay cô ôm ngực, cười nhìn về phía đảo Quế Hoa, tấm tắc nói:
- Cho dù qua thêm một ngàn năm, ta vẫn thích nhất loại anh hùng hảo hán kiên cường này, giống như suốt ngày rướn cổ la hét “tới chém chết ta đi, tới chém chết ta đi”...
Trên đảo Quế Hoa, Trần Bình An lặng lẽ ấn hồ lô nuôi kiếm. Vừa rồi hắn không kịp nhìn, lần này cuối cùng đã kịp thời ngẩng đầu, bắt được một chút dấu vết.
Khi một lão kiếm tu cảnh giới Kim Đan tâm thần còn đang dao động, Trần Bình An đã nhắm mắt lại, dụng tâm cảm nhận sự đặc sắc của một kiếm kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...