Bảo Bình châu mấy ngàn năm qua, phía bắc là hoàng đế của dòng chảy, cuối phía nam lại có một Phù gia của sắt thép. (1)
Phù gia thành Lão Long rất giàu có. Giàu có thế nào? Chỉ riêng pháp bảo kém hơn tiên binh một bậc đã có ba món, hơn nữa đều dùng tiền mua. Ba món pháp bảo lưu truyền nhiều đời, cho đến tận đời này của gia chủ Phù Huề. Nghe nói lần này Phù gia đến Trung Thổ Thần Châu một chuyến, lúc trở về lại có thêm một thanh nửa tiên binh. Quá tam ba bận? Phù gia không quan tâm chuyện này.
Phù gia có rất nhiều chuyện thú vị và người thú vị, chẳng hạn như không bao giờ biên soạn gia phả, con cháu đặt tên tùy ý. Nữ nhân của Phù gia địa vị rất cao, những nữ hào kiệt đảm nhiệm chức vị thành chủ trong lịch sử, dùng hai tay cũng không đếm hết.
Con cháu Phù gia có thể đọc sách, mua sách, giữ sách. Lầu sách tư gia cất chứa những quyển sách hiếm phong phú nhất Bảo Bình châu. Nhưng dù là chi nhánh Phù gia đã rời khỏi thành Lão Long, trước giờ đều không tham gia khoa cử, không làm võ tướng văn thần cho bất kỳ hoàng đế nào. Cứ nằm trong núi vàng núi bạc, ăn rồi chờ chết cũng không sao. Các đời gia chủ chưa từng có thành kiến với chuyện này, vẫn nuôi ăn như thường.
Cho nên Phù gia giàu có từng xuất hiện rất nhiều nhân tài kiệt xuất, đánh cờ giỏi nhất, thư họa song tuyệt, cầm kỹ nhập thần. Còn có con cháu họ Phù từng viết sách dạy nấu ăn kinh điển nhất, xuất bản du ký núi sông thịnh hành một châu, mua vô số ngọn núi trong lãnh thổ phương bắc rộng lớn, nhưng đều không xây dựng phủ đệ tiên gia, mặc nó hoang phế.
Quái nhân diệu nhân của Phù gia thật sự quá nhiều. Nhưng Phù gia có một quy củ rất vững chắc, chỉ người mạnh nhất gia tộc mới có thể mặc lão long bào tổ truyền.
Thuyền của Dương Chi đường dừng ở bến, cách thành Lão Long hơn ba trăm dặm, không phải là nơi yên tĩnh địa thế thuận lợi gì. Gần trăm chiếc thuyền các loại đậu ở đây, ầm ĩ huyên náo, nhiều người chen chúc. Có thuyền làm bằng vật chết do thợ thủ công Mặc gia chế tạo, cũng có thuyền làm bằng vật sống tương tự thuyền cá côn, đủ thứ lạ lùng. Trên đường thuyền hạ xuống, Trần Bình An đúng là nhìn không hết nổi.
Trước khi thuyền cập bến, Trần Bình An đã nghe được một câu châm ngôn, đó là một người bình thường cư ngụ trong thành, cả đời cũng không đi hết được thành Lão Long.
Lúc trước ở trên thuyền, hắn muốn nhìn xuống toàn cảnh thành Lão Long, nhưng lại phát hiện có biển mây che giấu, cho nên hơi nuối tiếc. Bởi vì sự xuất hiện của Lưu Bá Kiều, ông lão Dương Chi đường phụ trách công việc trên thuyền này, đã chủ động đi tới bên cạnh Trần Bình An, giải thích nghi hoặc cho hắn. Hóa ra biển mây cuồn cuộn kia chính là một món nửa tiên binh của thành Lão Long, nếu từ trong thành ngẩng đầu nhìn trời, sẽ không thấy một áng mây nào.
Ông lão còn kể cho Trần Bình An nghe một truyền thuyết kinh hãi thế tục. Tương truyền vào tám trăm năm trước, đã từng có gần ngàn tên tu sĩ bất chính giết đến thành Lão Long. Trong đó có hai gã địa tiên trấn giữ, luyện khí sĩ đỉnh cao cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh thì nhiều đến mười tên. Vì muốn chiếm giữ thành Lão Long, đám người ngang ngược quyền khuynh một phương này đã bí mật tổ chức gần trăm năm, nội ứng ngoại hợp, mọi chuyện đều đã sẵn sàng.
Lúc đại quân áp sát, cũng là thời khắc mấu chốt lão thành chủ vừa qua đời, gia chủ mới chưa được lập. Mười hai nhánh Phù gia trong thành Lão Long, đã vì nội chiến mà nguyên khí đại thương. Nhất là hai vị lão tổ Phù gia, mỗi người cầm một món nửa tiên binh, đánh đến long trời lở đất. Cho dù có tầng tầng lớp lớp trận pháp áp chế lực sát thương của nửa tiên binh, nhưng vẫn hủy đi nửa thành Lão Long.
Kết quả đến phút cuối đột nhiên xuất hiện một nữ luyện khí sĩ, giống như vừa ngủ gật trong biển mây thành Lão Long. Cô nhìn thành Lão Long dưới chân khói lửa khắp nơi, lại nhìn hơn ngàn tên luyện khí sĩ đang tụ tập, vừa ngáp vừa vươn tay chụp một cái. Biển mây ngàn dặm bị cô ngưng tụ thành một hạt châu trong lòng bàn tay, ném vào trong miệng. Sau đó cô hắt hơi một cái, trong biển nam liền xuất hiện hàng trăm luồng gió lốc, từ mặt biển thổi về hướng bắc.
Đám luyện khí sĩ ma đạo đã thề phải chiếm được thành Lão Long. Không nói đến thật giả lẫn lộn, chỉ riêng luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp phụ trách phất cờ hò reo, cùng với thần tiên năm cảnh giới trung, đã bị những cơn gió mạnh thổi chết gần một nửa. Những kẻ tránh được một kiếp lập tức hoảng hốt rút lui, sau đó bị Phù gia đã ổn định tình hình truy sát cả trăm năm.
Trần Bình An nghe đến sững sốt.
Ông lão cười híp mắt hỏi:
- Thế nào, công tử không tin?
Trần Bình An lắc đầu, hắn đương nhiên không tin. Trên đời nào có người chỉ dùng một môn thần thông, lại thổi chết nhiều luyện khí sĩ năm cảnh giới trung như vậy?
Ông lão vuốt râu cười nói:
- Thực ra ta cũng không tin. Ngay cả thiên quân Kỳ Chân của Thần Cáo tông, kiếm tiên và thánh nhân của miếu Phong Tuyết và núi Chân Vũ, hợp sức đánh một đòn, cũng không có uy thế như vậy được. Người đời sau thổi phồng quá mức mà thôi. Có điều phải nói lại, cố sự dọa người như vậy vẫn phải khoa trương giống như ta mới thú vị.
Sau khi cáo từ ông lão, Trần Bình An xuống thuyền. Từng ngôi lầu cao san sát, đường lớn rộng rãi đến mức khó tưởng tượng, nhưng người đi đường vẫn phải chen vai nối gót. Hắn bị cuốn vào trong đó, cảm thấy rất nhức đầu. Lúc này còn chưa vào thành Lão Long đã như vậy, làm sao tìm được tiệm thuốc Khôi Trần và Trịnh Đại Phong?
Lúc trước tán gẫu với ông lão Dương Chi đường, Trần Bình An đã hỏi thăm chuyện ngồi thuyền vượt châu đến núi Đảo Huyền. Kết quả ông lão lại ngỡ ngàng, bảo rằng đương nhiên có nghe nói đến núi Đảo Huyền, đó là Sơn Tự ấn của nhị đệ tử Đạo Tổ, rất bá khí. Một tên chưởng giáo Đạo gia của thế giới khác, lại có thể đóng một cây đinh lớn như vậy xuống thế giới Hạo Nhiên chúng ta, khó tránh khỏi xem thường những thánh nhân được cung phụng trong Văn miếu.
Nhưng ông lão lại chưa từng nghe nói thành Lão Long có thuyền đi đến nơi này. Thậm chí ông ta cũng không biết vị trí cụ thể của núi Đảo Huyền, chỉ nghe nói khá gần với Nam Bà Sa Châu.
Sau khi xuống thuyền, Trần Bình An giống như một con ruồi không đầu, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Trước tiên ngoan ngoãn đi hết ba trăm dặm đường, vào thành Lão Long rồi tính sau.
Hắn vừa đi vừa hỏi thăm, sau khi xác định phương hướng, phát hiện khu vực chính giữa đường lớn không có người đi bộ, lại có rất nhiều xe cộ qua lại như gió. Có xe ngựa châu báu rực rỡ, tuấn mã kéo xe khỏe mạnh oai hùng. Có người vật cưỡi lại là mãnh hổ, rắn dài, rùa lớn hay tiên hạc. Mặc dù người người đều là luyện khí sĩ, nhưng trên đường lại ngay ngắn trật tự, không ai dám chạy lung tung.
Lão Dương và ông lão họ Thôi, còn có Ngụy Bách, đều từng đề nghị Trần Bình An bước vào cảnh giới võ đạo thứ tư, sau đó mới ngồi thuyền ở thành Lão Long đi đến núi Đảo Huyền. Cho nên trước lúc đó Trần Bình An không quá cố chấp vội vã lên đường. Nhưng sau khi hai chân bước vào ranh giới thành Lão Long, chẳng biết vì sao hắn lại rất muốn nhanh chóng chạy tới núi Đảo Huyền, không còn quan tâm đến cảnh giới thứ tư gì đó.
Đi suốt từ bắc đến nam Bảo Bình châu, trong mấy triệu dặm đường xa xôi, Trần Bình An chưa từng gấp gáp muốn chạy tới núi Đảo Huyền như vậy. Thế là ở một nơi tương tự trạm dịch bên đường, hắn lần đầu tiên tỏ ra hào phóng, tốn mười đồng tiền tiểu tuyết thuê một chiếc xe ngựa. Hai con tuấn mã kéo xe toàn thân trắng như tuyết. Người đánh xe không phải đàn ông trai tráng, mà là một thiếu nữ tuổi xuân tư sắc trung bình khá, tính cách thẳng thắn trời sinh, không hề xấu hổ ngượng ngùng.
Sau khi Trần Bình An ngồi lên xe ngựa, thiếu nữ đề nghị hắn không ngại thì ngồi bên cạnh cô. Trên đường đi cô sẽ giới thiệu cho hắn những cửa tiệm nổi tiếng hai bên đường, nhà nào có thức ăn ngon, hoặc là đồ cổ tranh chữ giá cả khiến người ta líu lưỡi. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở bến thuyền bên ngoài, rất quen thuộc thành Lão Long, bảo đảm Trần Bình An sẽ không uổng chuyến này.
Xe ngựa chậm rãi xuyên qua biển người. Sau khi chạy vào khu vực chính giữa đường lớn, thiếu nữ đột nhiên ra roi thúc ngựa, cùng với những xe cộ khác nhanh chóng chạy về hướng cửa đông thành Lão Long.
Trần Bình An ngồi sau người thiếu nữ đánh xe thành thạo, ăn bánh khô, không dám uống rượu. Trước khi xuống thuyền, hồ lô nuôi kiếm đã được hắn cất vào trong bọc vải đeo nghiêng sau lưng. Lúc trước Ngụy Bách từng nhắc nhở, địa tiên thánh nhân cảnh giới thứ mười trên Kim Đan và Nguyên Anh, vẫn có thể nhìn thấu pháp thuật che mắt mà mình thi triển, nhận ra hồ lô nuôi kiếm này.
Thiếu nữ rất cởi mở hướng ngoại, thao thao bất tuyệt kể cho Trần Bình An nghe lịch sử ngọn nguồn của từng cửa tiệm lầu cao, giới thiệu có thần tiên trên núi tài giỏi nào ở trong đó, đã từng phát ngôn hay có hành động to lớn gì. Trần Bình An đã đi qua giang hồ dưới núi của “đại yêu cảnh giới thứ năm”, cho tới hôm nay mới phát hiện một nơi giống như trấn nhỏ quê nhà, thần tiên năm cảnh giới trung cuối cùng đã không còn đáng tiền như trước.
Hắn hỏi thăm thiếu nữ, có từng nghe nói đến tiệm thuốc Khôi Trần trong thành hay không.
Thiếu nữ lắc đầu. Cô không biết nhiều về cảnh tượng trong thành, bởi vì thành Lão Long thật sự quá lớn, hơn nữa còn chia ra ngoại thành, nội thành và Phù gia thành. Mỗi khi đi qua một cổng thành, lại phải nộp một khoản phí dụng đắt đỏ. Chỉ cần là người xứ khác, cho dù là lão thần tiên cảnh giới Kim Đan hay Nguyên Anh cũng không ngoại lệ. Cho nên cô chỉ đi qua ngoại thành mấy lần, mỗi lần túi tiền vất vả tích góp được chắc chắn sẽ xẹp đi rất nhiều.
Nhưng nếu là người Phù gia, hoặc là con cháu của năm họ lớn khác trong thành Lão Long, chẳng những mỗi lần qua cửa không tốn tiền, còn có thể ngự gió đi lại trong nội thành và ngoại thành. Đương nhiên nếu có bản lĩnh mua được một ngọc bội lão long phiên vân của Phù gia, ngoại trừ phù gia thành ở trung tâm không được bay qua, những địa phương khác vẫn có thể tiêu sái ngự gió.
Thiếu nữ đánh xe hỏi Trần Bình An, có đoán được một miếng ngọc bội lão long phiên vân giá bao nhiêu không?
Trần Bình An cố gắng đoán giá cao, nói là một ngàn đồng tiền tiểu tuyết, cũng là một trăm vạn lượng bạc.
Thiếu nữ vui vẻ cười lớn, quay đầu nhìn Trần Bình An, giơ một bàn tay ra:
- Năm ngàn.
Trần Bình An sợ xe ngựa có chuyện, cũng mặc kệ rung động trong lòng, vội vàng nói:
- Cô nương đánh xe cẩn thận!
Thiếu nữ đáp một tiếng, xoay người quay lưng về phía Trần Bình An, hất cằm lên cao, kiêu ngạo nói:
- Công tử, không phải tôi khoác lác, cho dù tôi buông dây cương ra nhắm mắt lại, xe ngựa cũng có thể an ổn chạy thẳng đến cửa tây. Chỉ là tôi không muốn khách lo lắng, cho nên mới giả vờ nghiêm túc đánh xe mà thôi.
Trần Bình An nhẹ giọng nói:
- Đừng giả vờ chứ.
Thiếu nữ cười thoải mái:
- Được rồi, nghiêm túc theo ý công tử vậy.
Trần Bình An nhìn bóng lưng thiếu nữ, không nhịn được bật cười, sau đó quay đầu nhìn cảnh tượng phồn hoa bên đường. Rất kỳ quái, một đường xuôi nam thường có gió thổi nắng chiếu, nhưng màu da của hắn lại trắng hơn mấy phần, không còn là thợ gốm đen như than lúc trước.
Thiếu nữ giống như mọc mắt sau lưng, biết thiếu niên xứ khác này đang nhìn về bên đường. Cô quay đầu sang, lén nhìn bên mặt thiếu niên đeo hộp, thấy hắn không xem là anh tuấn, nhưng nhìn rất thuận mắt.
Thiếu nữ đột nhiên cười thành tiếng:
- Công tử, tướng mạo của ngài rất đẹp.
Có lẽ vì bị tâm tình vui vẻ của thiếu nữ lây nhiễm, Trần Bình An hiếm hoi nói đùa:
- Để cô nương nhìn thêm mấy lần, có thể bớt cho ta một đồng tiền tiểu tuyết không?
Trần Bình An thay đổi như vậy, chắc chắn mấy kẻ như A Lương, Từ Viễn Hà, Lưu Bá Kiều đều là thủ phạm.
Thiếu nữ cười nói:
- Vậy thì không được. Từ cửa tiệm đến cổng thành, đi về gần sáu trăm dặm đường, tôi phải chạy mười chuyến mới có thể kiếm được một đồng tiền tiểu tuyết.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Thật vất vả.
Thiếu nữ quay lưng về phía hắn, lắc đầu nói:
- Công tử, chuyện này có gì vất vả? Từ nhỏ tôi đã thích chạy tới chạy lui, dù sau này tôi có cửa tiệm của mình, kiếm được rất nhiều tiền, cũng vẫn sẽ tự mình đánh xe. Như vậy có thể quen biết rất nhiều khách, giống như công tử vậy.
Thiếu nữ lập tức có vẻ ưu sầu:
- Nhưng mua một cửa tiệm cần rất nhiều tiền, tôi thấy cả đời này cũng không có hi vọng rồi.
Thiếu nữ lớn tiếng cười nói:
- Không có hi vọng rồi!
Trần Bình An mỉm cười cổ vũ:
- Cứ từ từ mà kiếm, hôm nay nhiều tiền hơn hôm qua, ngày mai nhiều tiền hơn hôm nay, ngày mốt nhiều tiền hơn ngày mai.
Thiếu nữ lập tức ý chí sục sôi, quay đầu cười với Trần Bình An.
Trần Bình An từ đáy lòng thích cô nương này, đương nhiên không phải là loại tình yêu nam nữ. Trên người thiếu nữ có một cảm giác như hoa hướng dương, hắn thích giao tiếp với loại người này, đạo sĩ trẻ tuổi và người đàn ông râu rậm đã chia tay cũng như vậy.
Thiếu nữ tiếp tục giới thiệu hai bên đường, Trần Bình An cũng lần lượt nhìn theo ngón tay của cô. Thời gian trôi qua trong tiếng vó ngựa.
Chưa tới một canh giờ, Trần Bình An đã có thể nhìn thấy tường cao ở ngoại thành. Bức tường này cao hơn rất nhiều so với các quan ải thành trì trước kia nhìn thấy.
Lúc sắp dừng ngựa, Trần Bình An hỏi:
- Cô biết Tôn Gia Thụ không?
Thiếu nữ ngạc nhiên quay đầu:
- Ai?
Trần Bình An đành phải lặp lại cái tên kia một lần:
- Tôn Gia Thụ.
Thiếu nữ không nhịn được bật cười, kìm nén cả buổi vẫn không trả lời. Cho đến khi xe ngựa dừng lại, cô bỗng đứng lên, chỉ về con đường phía sau, cánh tay vung lên vẽ một vòng lớn:
- Công tử, nhìn thấy không?
Trần Bình An gật đầu.
Cặp mắt thiếu nữ híp lại thành hình trăng non:
- Từ cổng thành nơi này của chúng ta, cho đến chỗ bến thuyền, cửa tiệm trên ba trăm dặm đường đều là của ngài ấy.
Trần Bình An đứng trên xe ngựa với thiếu nữ, cảm thấy ngỡ ngàng:
- Đều là của một mình Tôn Gia Thụ?
Thiếu nữ gật đầu, rất tự hào:
- Đúng, đều là của Tôn công tử.
Sau đó cô thấp giọng, nói một cách thần bí:
- Tôi nghe ông chủ nói, con người Tôn công tử rất tốt, ngài ấy là người biết làm ăn nhất, cũng có lòng dạ bồ tát nhất. Những người thế hệ trước sinh sống trên đường, tính tình có tệ cũng đều nhắc tới sự tốp đẹp của Tôn công tử và trưởng bối nhà ngài ấy. Bọn họ nói năm xưa trên đường xảy ra một trận lửa lớn, đã thiêu hủy hai ba ngàn cửa tiệm của Tôn gia. Lúc ấy Tôn công tử vừa mới trở thành gia chủ, chẳng những không truy cứu, còn tự mình bỏ tiền giúp mọi người xây dựng lại cửa tiệm. Hơn nữa tôi còn nghe nhiều phu nhân nói, Tôn công tử rất anh tuấn. Ngài ấy là nam nhân tốt bụng nhất, tuấn tú nhất thành Lão Long chúng tôi.
Khi còn cách cổng thành trăm trượng, có một nam tử trẻ tuổi mặc áo vải bố trắng tinh bước ra khỏi dòng người, đi thẳng tới bên cạnh chiếc xe ngựa mà Trần Bình An và thiếu nữ đang đứng. Người này vóc dáng cao gầy, tuấn tú tiêu sái, nhưng không gây cho người ta áp lực vô hình giống như hạc đứng giữa bầy gà. Chỉ là một loại khí chất sạch sẽ, giống như con cháu thế gia xuất thân từ dòng dõi trí thức, lịch sự tao nhã.
Giữa khe hở của xe cộ hai bên, nhiều người đi đường vội vã bước nhanh. Có người không cẩn thận đụng trúng vai nam tử, vội vàng xin lỗi. Nam tử chỉ mỉm cười lắc đầu, bảo rằng “không sao”.
Thiếu nữ quay đầu nhìn về thành Lão Long, lẩm bẩm nói:
- Công tử, ngài nói xem trên đời sao lại có người tốt như Tôn công tử vậy?
Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào.
Nam tử trẻ tuổi kia đã đứng một hồi, cuối cùng cười híp mắt ngẩng đầu, nhìn hai người đối phương, nhẹ giọng nói với thiếu nữ:
- Cảm ơn.
Thiếu nữ không hiểu chuyện gì, cúi đầu nhìn, nghi hoặc nói:
- Ngươi cảm ơn ta làm gì?
Nam tử trẻ tuổi cười cười, không giải thích nguyên do, sau đó nhìn sang Trần Bình An:
- Ngươi là Trần Bình An đúng không? Ta là bạn của Lưu Bá Kiều, trước đây không lâu vừa nhận được phi kiếm truyền tin của hắn, cho nên đặc biệt tới đây chờ ngươi.
Trần Bình An nhảy xuống xe ngựa, đứng cao như vậy nói chuyện với người khác cũng không được lịch sự. Hắn thử dò hỏi:
- Ngươi có phải là...
Cuối cùng hắn nhịn được không nói ra cái tên phía sau.
Nam tử gật đầu nói:
- Đúng, ta chính là Tôn Gia Thụ.
Thiếu nữ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Vị công tử này, sao ngươi lại trùng tên với Tôn công tử như vậy, đúng là ủy khuất.
Nam tử trẻ tuổi chỉ cười không nói gì.
Thiếu nữ cáo từ Trần Bình An, xe ngựa chậm rãi quay đầu, cuối cùng nhanh chóng rời đi.
Trần Bình An theo Tôn Gia Thụ đi về hướng cổng tây thành Lão Long, không nhịn được hỏi:
- Tôn... Tôn công tử, cả con đường đều là của ngươi sao?
Tôn Gia Thụ không hề có vẻ cẩn thận, gật đầu cười nói:
- Lúc tổ tiên vinh quang nhất, cả ngoại thành đều là của nhà ta. Sau đó thành Lão Long càng lúc càng rộng, Tôn gia chúng ta lại thua lỗ mấy vụ buôn bán lớn, cho nên không giàu bằng Phù gia nữa. Đương nhiên hôm nay Tôn gia vẫn rất có tiền, ừm, xem như là Tôn Gia Thụ ta có tiền.
Trần Bình An lén nhìn Tôn Gia Thụ, thấy trên người đối phương cũng không đeo bất kỳ trang sức nào, thậm chí còn không có vẻ phú quý.
Tôn Gia Thụ cười nói:
- Ngọc bội lão long phiên vân? Tôn gia chúng ta không ai có, ta cũng không ngoại lệ. Thực ra mọi người đều muốn mua, nhưng tổ tiên đã truyền lại quy củ cứng nhắc, không cho con cháu tiêu xài phung phí vào mấy chuyện nhỏ này. Ta cũng không thể thay đổi gia pháp tổ tông, chỉ đành nhẫn nhịn, thật sự rất phiền.
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Tôn Gia Thụ quay đầu nói:
- Thế nào? Muốn hỏi xem có thể trả lại hai mươi đồng tiền tiểu tuyết kia cho ngươi hay không? Đương nhiên không được, bằng hữu thì bằng hữu, buôn bán là buôn bán.
Trần Bình An vò đầu:
- Ta chỉ muốn hỏi thành Lão Long lớn như vậy, chúng ta phải đi bộ đến nhà ngươi sao?
Tôn Gia Thụ không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn đối phương.
Trần Bình An thở dài, thẳng thắn nói:
- Được rồi, không trả thì không trả.
Tôn Gia Thụ sực tỉnh nói:
- Chẳng trách Lưu Bá Kiều nói chúng ta rất hợp tính.
Trần Bình An hỏi:
- Ngươi cũng thường bị người khác mắng là kẻ mê tiền?
Tôn Gia Thụ dở khóc dở cười, khẽ lắc đầu nói:
- Lưu Bá Kiều nói hai ta đều là nghèo mà thích hào phóng.
Cái gì chứ, Lưu Bá Kiều nói như vậy đúng là hơi lạ. Tạm thời không bàn đến chuyện hào phóng, nhưng Tôn Gia Thụ có nghèo sao?
Tôn Gia Thụ đột nhiên nói:
- Ta có một bản lĩnh nhỏ, đó là có thể nhìn thấy tiền tài qua tay một người nhưng lại không giữ lấy.
Sau đó hắn dừng bước, quay đầu nhìn Trần Bình An, một lời nói rõ thiên cơ:
- Thứ mà ngươi đã cho đi, còn đáng giá hơn cả thành Lão Long.
- --------
Trong một con ngõ yên tĩnh ở nội thành, có một tiệm thuốc nhỏ mới mở. Diện tích bé như lỗ mũi, nhưng gã đàn ông làm chủ lại thuê bảy tám phu nhân và cô gái xinh đẹp, bọn họ đều có một đôi chân dài.
Gã đàn ông kia cả ngày ăn không ngồi rồi, không quan tâm đến buôn bán của tiệm thuốc, chỉ lải nhải với đám nữ nhân, nói những lời thô tục khoe khoang phong lưu. Đám phụ nữ ngoài mặt nhìn như thẹn thùng, nhưng lúc quay đầu đi lại trợn trắng mắt.
Hôm nay gã đàn ông này lại bưng một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi ở lối ra con ngõ cắn hạt dưa, nhìn những cô gái đi trên đường. Hai mắt gã tỏa sáng, nghĩ thầm hoa nhà đúng là không thơm bằng hoa dại.
Hôm nay trên đường có một cô gái đi qua trước mắt gã đàn ông, ăn mặc trang điểm rất lộng lẫy, còn về dung mạo và tư thái của nàng... dù sao gã đàn ông kia đã vứt hạt dưa, xách ghế đẩu lên chạy trối chết.
- --------
Chú thích:
(1) Phùng Đạo là tể tướng nổi tiếng thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc, ông đã trải qua bốn triều đại và mười đời quân vương, cho nên được xưng là “nguyên lão mười triều”. Người đời sau miêu tả ông bằng câu “hoàng đế của dòng chảy (lịch sử), tể tướng của sắt thép”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...