Phía nhà trọ một đêm vô sự. Trần Bình An ở một mình trong phòng cuối hành lang, trước khi ngủ đã luyện tập sáu bước đi thế và thủ ấn đứng thế, mỗi thứ một canh giờ. Cuối cùng hắn lấy ra chén sứ có vẽ hình Ngũ Nhạc và gỗ đen giống như đốt thành than cốc, lật tới lật lui, cẩn thận nghiên cứu cả buổi cũng không nhìn ra manh mối nào.
Hi vọng hai món đồ này có giá một hai trăm đồng tiền hoa tuyết. Trần Bình An cất gỗ đen nặng trĩu, đổ rượu mạnh trong hồ lô nuôi kiếm vào chén trắng nhỏ. Sau đó hắn ngồi dưới đèn lật xem hai quyển du ký núi sông mà Lưu Cao Hoa tặng cho, thỉnh thoảng uống vài ngụm nhỏ, cũng có mùi có vị.
Sau khi tắt đèn lên giường, Trần Bình An nhắm mắt, bắt đầu ngẫm lại trận chiến với Mã Khổ Huyền trên đường nhỏ, tự xem xét được mất thiệt hơn của mỗi quyền. Khi đó hắn nào dám giấu giếm mấy chiêu quyền pháp do ông lão họ Thôi truyền thụ. Đại chiến say sưa, thường xuyên đứng trước lằn ranh sống chết, cho nên hắn đành phải dốc hết vốn liếng, vô hình trung có cảm ngộ sâu hơn về mấy thức quyền pháp gồm cả Thiết Kỵ Tạc Trận Thức.
Đáng tiếc nhất là chỉ đánh ra được mười lăm quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức. Trực giác nói với Trần Bình An, nếu có thể đánh ra hai mươi quyền giống như lúc đối phó với thư sinh yêu cây mặc giáp quang minh trong nhà cổ, rất có thể Mã Khổ Huyền đã phải sớm nhận thua. Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy để Mã Khổ Huyền tự cho là thắng hiểm một chiêu, vẫn là lựa chọn tốt nhất khi đó.
Miễn cưỡng xem như đánh ngang tay với nhân tài xuất chúng của núi Chân Vũ, Trần Bình An cũng không có quá nhiều cảm xúc ngoài thắng bại. Thứ nhất là hắn vốn không biết ý nghĩa của việc Mã Khổ Huyền một năm đột phá ba cảnh giới. Thứ hai là Mã Khổ Huyền ghét Trần Bình An ở ngõ Nê Bình, nhưng Trần Bình An cũng không ghét tên bạn cùng lứa ở ngõ Hạnh Hoa này.
Giữa người và người quả thật coi trọng duyên phận. Có một số người vừa nhìn sẽ nảy sinh thiện cảm, giống như ánh mặt trời trong ngày đông giá rét, chẳng hạn như Tề tiên sinh, Lý Hi Thánh và Trương Sơn Phong. Có một số người lại là mặt trời trong mùa hè nóng bức, nhìn thế nào cũng thấy chói mắt, giống như Mã Khổ Huyền, còn có Phù Nam Hoa thành Lão Long, phu nhân họ Hứa thành Thanh Phong.
Trước khi ngủ Trần Bình An suy nghĩ, Thần Nhân Lôi Cổ Thức chắc chắn là quyền chiêu áp đáy hòm hiện giờ của mình. Chỉ là không biết nếu một hơi đánh ra năm mươi quyền, một trăm quyền, liệu một con sông lớn có bị chặn ngang, đánh ra một con đường hay không? Một ngọn núi lớn có bị cường hành mở ra một hẻm núi hay không?
Trời tờ mờ sáng Trần Bình An đã rời giường, ở trong phòng luyện tập sáu bước đi thế. Không lâu sau hắn phát hiện có người đang ngâm nga trong sân có hòn non bộ và cây xanh, chính là Liễu công tử kia. Nhìn có mấy phần phong thái gian khổ học tập, trầm bổng nhấp nhô, nội dung đều là lời dạy của thánh nhân.
Trần Bình An tiếp tục luyện quyền. Không ngoài dự liệu, quả nhiên khách ở các gian phòng của nhà trọ bắt đầu mắng như tát nước. Một số giang hồ hào kiệt tính khí nóng nảy dứt khoát ở trần nhảy xuống giường, cầm chén dĩa trên bàn đẩy cửa sổ ném ra, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Liễu công tử cũng nổi tính ương ngạnh, nhảy nhót tránh né xung quanh, giọng đọc kinh điển thánh hiền càng lúc càng lớn. Chuyện này lập tức chọc giận mọi người, rất nhiều khách dùng đệm chăn bịt tai cũng không có tác dụng, bèn chửi mát mặc quần áo rời giường, đứng ở cửa sổ bắt đầu giao tiếp với tổ tông mười tám đời của Liễu công tử. Liễu công tử bận né tránh ám khí, không quên mắng lại mấy câu, thật là lông gà đầy đất, mất hết thân phận.
Sau một nén nhang, Trần Bình An và Từ Viễn Hà ngồi trong phòng Trương Sơn Phong. Trương Sơn Phong đang giúp Liễu công tử băng đầu.
Ông chủ nhà trọ vừa mới sầm mặt đi ra, giận đến nghiến răng nghiến lợi. Gặp phải loại khách chết tiệt không hiểu tình hình như vậy, còn không đánh chửi được, dù sao cũng là khách quý do con trai quận chủ dẫn đến, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đúng là một bụng khó chịu.
Vấn đề là những người trú ngụ trong nhà trọ thân phận đều không đơn giản, không phải thương nhân các nơi tiền tài cực nhiều thì cũng là các lộ hào hiệp hành tẩu giang hồ, tất cả đều là người quyền thế từ nơi khác đến, không thể xem thường. Sáng sớm lại bị người đọc sách này giày vò như vậy, sau này còn buôn bán thế nào? Có muốn khách quay lại hay không?
Liễu công tử tên là Liễu Xích Thành, là người nước Bạch Sơn. Khi hắn giới thiệu về quê hương của mình, thường nhấn mạnh sáu chữ “phụ cận thư viện Quan Hồ”, giống như chuyện này còn vinh quang hơn tiền tố của họ Trần quận Long Vĩ. Sau đó trong lúc rãnh rỗi, Liễu Xích Thành còn lén chạy ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết là hẹn hò du xuân với chị gái của Lưu Cao Hoa.
Từ Viễn Hà dẫn theo Trần Bình An và Trương Sơn Phong đến danh lam thắng cảnh và di tích cổ trong quận thành. Miếu văn võ là nơi nhất định phải đi, hội nghị ở lầu Thành Hoàng quận Yên Chi cũng vậy. Lúc trở về chân mày của Từ Viễn Hà hơi u ám, Trương Sơn Phong hỏi thì ông ta chỉ nói là đi đường mệt mỏi.
Lần này xuôi nam, Trương Sơn Phong muốn đi đến thành Lão Long, cùng đường với Trần Bình An. Từ Viễn Hà thì muốn đi đến nước Thanh Loan ở phía đông nam Đông Bảo Bình Châu, nói là mang một món đồ cho bằng hữu. Vị bằng hữu kia quen biết trên giang hồ, rất hợp ý nhau. Ông ta và hai người Trần, Trương tạm thời cùng đường, còn như hai bên lúc nào chia tay, phải xem hướng đi của bến thuyền tiên gia kế tiếp.
Ba người ở quận Yên Chi chờ đủ ba ngày, cũng không thấy đám tiên sư già trẻ xuống núi rèn luyện của Thần Cáo tông, lại chờ được bà lão ở nhà cổ kia. Bà ta một đường tìm đến phủ đệ quận chủ, gặp Lưu Cao Hoa, sau đó được Lưu Cao Hoa dẫn đến nhà trọ, báo tin vui cho mọi người.
Hóa ra chẳng biết tại sao, khí vận sông núi xung quanh nhà cổ lại thay đổi, càn khôn đảo lộn, khí tức vẩn đục đều biến thành khí tức trong lành. Hôm nay nữ chủ nhân không cần lo lắng sẽ biến thành ác quỷ, đã vĩnh viễn cắt đứt hậu hoạn, thân thể da thịt cũng bắt đầu khôi phục. Còn tiện thể phụng dưỡng Dương Hoảng, khiến hắn được tu bổ thần hồn, cảnh giới dần dần gia tăng, có hi vọng phá vỡ giới hạn bước vào năm cảnh giới trung. Đúng là chuyện tốt liên tục kéo đến.
Còn về nguyên nhân trong đó, bà lão chỉ suy đoán là một vị lão tổ tông của Thần Cáo tông âm thầm ra tay. Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong cũng không được tìm lý do nào khác. Trần Bình An lắng nghe từ đầu đến cuối, mặc dù trong bụng sóng to gió lớn nhưng sắc mặt vẫn như thường.
Trước khi đi, bà lão nói là trên đường có mua một vò rượu ngon cho Trần Bình An, hai người liền trở lại phòng của hắn. Trần Bình An vừa đóng cửa lại, bà lão lệ già đầy mặt liền quỳ xuống, khiến hắn hốt hoảng vội vàng đỡ bà ta dậy, nhất quyết không nhận đại lễ này. Bởi vì lúc trước rót rượu vào hồ lô ở nhà bếp, Trần Bình An cố ý tiết lộ thiên cơ, cho nên bà lão biết được một ít nội tình, sinh ra suy đoán cũng không có gì kỳ lạ.
Bà lão không hỏi thêm, Trần Bình An cũng không nói thêm. Chỉ là trước khi đi, bà lão lấy ra một gói đồ dùng tơ lụa bọc lại, cẩn thận đặt lên bàn, nhỏ giọng giải thích:
- Sơn thần miếu hoang họ Tần kim thân gần như tan vỡ toàn bộ, từ nay thế gian không còn thần linh gây họa một vùng sông núi này nữa, đương nhiên là chuyện rất tốt. Khi đó lão gia nhà ta nghe tin, liền chạy tới trước đám tiên sư Thần Cáo tông kia, lén lút nhặt hơn nửa mảnh vỡ kim thân họ Tần, tổng cộng tám mảnh lớn nhỏ.
- Theo như cách nói của lão gia, ngài không tiện nhặt hết toàn bộ. Nhưng di vật kim thân của sơn thần miếu hoang không thể nhiều như vậy mới đúng, có lẽ họ Tần khi còn sống cũng gặp được cơ duyên kỳ lạ. Dù thế nào những mảnh vỡ kim thân này đều là đồ tốt, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, trong kho của triều đình một nước cũng chưa chắc cất giữ quá nhiều. Trần công tử cứ nhận lấy, xem như là ba chủ tớ chúng ta báo ân.
Nói đến đây vành mắt bà lão lại đỏ lên:
- Trên thực tế, mấy mảnh vỡ kim thân này nào có thể trả được đại ân đại đức của công tử. Chỉ là hôm nay trong nhà thật sự không còn của cải. Phu nhân nhà ta đã lập bài vị thờ cúng cho Trần công tử, khẩn cầu công tử sau này đi qua nước Thải Y, nhất định phải đến nhà ngồi một chút...
Trần Bình An đành phải gật đầu.
Cuối cùng bà lão nhỏ giọng nói:
- Hôm nay phu nhân tương đương với nửa thần linh trong miếu không chính quy. Từ xa nhìn khí tượng của quận thành Yên Chi, phát hiện hai ngày nay, mỗi đêm đều có những luồng âm khí lượn lờ bốc lên trong thành, khiến phu nhân tâm thần không yên. Mong công tử sớm rời khỏi thành, bất kể công tử thần thông quảng đại thế nào cũng vậy. Lão gia thường nhắc tới, trên đường tu hành cẩn thận có thể lái được thuyền vạn năm. Đừng nên dính vào tất cả mọi chuyện, cho dù nhiều lần vượt qua nguy hiểm, nhưng cũng khó tránh khỏi làm chậm trễ tu hành, không phải chuyện tốt.
Trần Bình An không hề do dự đáp ứng, tiễn bà lão đến cửa nhà trọ. Bà lão cười nói:
- Chỉ mong công tử đi xa thuận lợi bình an.
Từ đầu đến cuối bà ta đều không nhìn bầu rượu màu đỏ thẫm bên hông Trần Bình An.
Trần Bình An nhìn theo bóng dáng bà ta biến mất trong biển người, xoay người chạy chầm chậm về phòng của Từ Viễn Hà. Hắn gọi Trương Sơn Phong đến, nói đại khái về khí tượng khác thường trong quận thành Yên Chi mà Oanh Oanh phát hiện.
Từ Viễn Hà cầm chuôi đao bên hông, gật đầu nói:
- Đây cũng là chuyện mà ta lo lắng nhất. Lúc trước không nói cho các ngươi biết, là sợ hai người trẻ tuổi các ngươi máu nóng lên đầu, muốn lội vào vũng nước đục này. Nếu thật là yêu ma quấy phá, dám ngang nhiên hành hung trong quận thành, hoàn toàn không coi ba thần linh ở lầu thành hoàng và miếu văn võ ra gì, tất nhiên là đại ma đầu vô cùng lợi hại. Với đạo hạnh của ba người chúng ta, không chừng làm bữa ăn cho người ta cũng không đủ nhét kẽ răng.
- Có điều địa bàn quận thành một nước lớn như vậy, thường có rồng nằm hổ phục, càng có cao thủ trấn giữ. Nếu thật sự đánh nhau, chúng ta chiếm cứ thiên thời địa lợi, chưa chắc đã không có phần thắng. Suy cho cùng, vẫn phải xem triều đình nước Thải Y quan hệ với trên núi thế nào.
Trần Bình An hỏi:
- Thủy thần sông lớn và thần linh núi cao gần quận thành Yên Chi nhất khoảng bao xa? Nếu thật sự xảy ra chuyện, bọn họ có thể lập tức chạy tới không?
Từ Viễn Hà ngẫm nghĩ, tính toán một phen:
- Thủy thần cách nơi này ba trăm dặm, thần Nam Nhạc thì khoảng bảy trăm dặm. Có điều thần linh núi cao của nước Thải Y tu vi đều không mạnh lắm, dù sao đất đai quá nhỏ, kém xa những vương triều lãnh thổ bao la kia. E rằng nhiều nhất cũng chỉ là cảnh giới Động Phủ trong năm cảnh giới trung.
Trương Sơn Phong nhíu mày nói:
- Như vậy một khi rời khỏi khu vực núi cao, chẳng phải chiến lực chỉ tương đương với luyện khí sĩ cảnh giới thứ năm?
Từ Viễn Hà bất đắc dĩ nói:
- Quy củ của trời đất chính là như vậy, không có cách nào.
Trương Sơn Phong hỏi:
- Có nên thông báo cho phụ thân của Lưu Cao Hoa không? Dù sao ông ta cũng là thái thú quận thành. Mã tướng quân lúc trước đóng quân ở gần quận thành, xem ra cũng là người tu hành. Nếu như sớm có chuẩn bị, không chừng có thể khiến yêu ma quỷ quái âm thầm ẩn nấp biết khó mà lui.
Từ Viễn Hà thở dài:
- Không phải ta hù dọa các ngươi, cũng không phải Từ mỗ tham sống sợ chết, chuyện này rất khó giải quyết. Không nói đến phía quận thành nhất định sẽ không tin, cho dù quận chủ đại nhân và tướng quân đều tin, khẩn cấp thông báo cho triều đình, bất chấp mạo hiểm khai man quân tình sẽ bị lấy mũ quan xuống. Vậy các ngươi có biết không, từ quận thành truyền tin đến kinh thành nước Thải Y, rồi đến lục bộ nha môn xét duyệt, ngự thư phòng nghị quyết, cuối cùng đến triều đình ban bố thánh chỉ, bí mật hiệu lệnh thần linh núi sông cứu viện quận thành, chuyện này cần tốn bao nhiêu thời gian?
- Lại lùi một bước mà nói, thánh chỉ ban xuống rồi, luyện khí sĩ trên núi và thần linh núi sông gần đó đều rời khỏi địa bàn chạy tới. Một khi gió thổi cỏ lay, yêu ma đạo pháp cao thâm trong quận thành sẽ hành động trước, càn quét một phen, sau đó nghênh ngang rời đi. Vậy cuối cùng phải tính sổ với ai?
Từ Viễn Hà chỉ vào hai người trẻ tuổi:
- Các ngươi có tin không, đến lúc đó ba người chúng ta sẽ bị xem là đồng đảng của yêu ma. Người tố cáo chúng ta không phải Lưu thái thú thì cũng là Mã tướng quân kia. Còn có kết quả xấu hơn, đó là ban đầu yêu ma có mưu đồ khác, muốn điệu hổ ly sơn. Đến lúc đó bên phía chúng ta sóng yên gió lặng, nhưng một môn phái tiên gia hoặc châu quận thành lớn khác lại bị quét sạch. E rằng không cần người khác tố giác, ba người chúng ta cũng sẽ biến thành giặc cướp, bị nước Thải Y truy sát không tha.
Sắc mặt Trương Sơn Phong đờ đẫn, tỏ ra không dám tin.
Từ Viễn Hà rót một chén rượu, cảm khái nói:
- Đừng cảm thấy ta đang nói chuyện giật gân. Chuyện khiến người ta khóc không ra nước mắt như vậy, chẳng những ta đã tận mắt nhìn thấy, cũng từng tự mình trải qua. Mấy bằng hữu đã chết vì hai chữ “lòng tốt”...
Ông ta chỉ vào bọc vải cách đó không xa:
- Không nói đến chi tiết cụ thể, dù sao bốn bằng hữu cuối cùng chỉ mình ta sống sót. Trong ba người kia có một người không còn thi thể, hai người khác dù sao còn có ta giúp nhặt xác. Hai cái hũ tro xương, một cái đã đưa cho người nhà của hắn, còn một cái chính là nguyên nhân lần này ta muốn đến nước Thanh Loan.
Chẳng trách khi đó ở nhà cổ, ông ta hai lần bảo Trương Sơn Phong và Trần Bình An mau mau rời khỏi.
Trần Bình An đột nhiên hỏi một vấn đề:
- Từ đại hiệp, ông hối hận vì lựa chọn khi đó sao?
Từ Viễn Hà cúi đầu phiền muộn uống một hớp rượu, sau đó ngẩng đầu lên, nhếch miệng nói:
- Người đã chết rồi, không biết nữa. Dù sao người còn sống cũng hối hận sắp chết rồi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên, đao khách tràn đầy hào khí này lại không có khí phách như vậy.
Trần Bình An không dứt khoát nói sẽ ở lại hay rời khỏi. Lúc trước dẫn theo đám Lý Bảo Bình đến Đại Tùy du học, mọi chuyện hắn đều đưa ra quyết định, là vì khi đó cần hắn làm như vậy, không được lộ ra một chút sợ sệt và do dự nào. Hôm nay một thân một mình du lịch giang hồ, hắn không cần nhất định phải làm gì cho người khác.
Trương Sơn Phong hiển nhiên cũng bó tay, nhìn xung quanh hỏi:
- Vậy phải làm sao?
Từ Viễn Hà lâm vào trầm mặc, không ngừng uống rượu.
Trần Bình An lại hỏi:
- Nếu như ở lại, gặp chuyện ba người chúng ta bị ép ra mặt, có phải muốn tự bảo vệ mình cũng khó?
Từ Viễn Hà cẩn thận cân nhắc tìm từ, chậm rãi nói:
- Chỉ sợ đối phương nội ứng ngoại hợp, dùng hữu tâm để mưu tính vô tâm. Nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ tìm cách áp chế thần linh hai miếu văn võ. Huống hồ xem ra, thần linh văn võ ở nơi này bị trận pháp nhà cổ và sơn thần miếu hoang ảnh hưởng, đã sớm không đủ thực lực, rất dễ xảy ra sơ suất. May mà lúc trước ta đến lầu thành hoàng, nhìn hương khói, bố cục kiến trúc và khí tượng của nó, dường như cũng không tệ...
Trần Bình An hỏi:
- Liệu chúng ta có thể trực tiếp tìm vị thành hoàng gia kia, nói rõ mọi chuyện với ông ta? Quận chủ và tướng quân không hiểu rõ những thứ kỳ quái này, hơn nữa nếu thật sự gặp chuyện, đoán rằng có thể dùng cách thoái thác trách nhiệm trên quan trường. Nhưng vị thành hoàng gia kia có liên quan chặt chẽ với an nguy của quận thành. Nói một câu khó nghe, Lưu thái thú có thể trốn tránh, Mã tướng quân có thể án binh bất động, nhưng thành hoàng gia chắc chắn không chạy được. Hơn nữa nếu yêu ma thật sự có mưu đồ, nhất định trước tiên sẽ nhắm vào thành hoàng gia bản địa, cho nên thành hoàng gia sẽ càng để tâm hơn người làm quan.
Ánh mắt Từ Viễn Hà sáng lên, vỗ mạnh vào đùi, trầm giọng nói:
- Khả thi.
Trương Sơn Phong mỉm cười giơ ngón cái với Trần Bình An.
Ngay lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Trần Bình An ra mở cửa, nhìn thấy Liễu Xích Thành và chị em Lưu Cao Hoa, sắc mặt ba người đều hoảng hốt. Lưu Cao Hoa đặt mông ngồi xuống, rót đầy một chén rượu:
- Các ngươi nói xem có kỳ lạ không, vừa rồi tượng thiên quan ở lầu thành hoàng lại bị nứt hơn nửa người, còn có máu tươi rỉ ra. Chẳng những như vậy, bên trong còn có rắn chuột bò cạp đầy đất, buồn nôn chết được. Hiện giờ cha ta đã phái người đóng cửa lớn, tránh cho dân chúng sợ hãi.
Vẻ mặt Từ Viễn Hà nghiêm túc, im lặng không nói gì, cùng với Trần Bình An và Trương Sơn Phong liếc mắt nhìn nhau.
Trần Bình An hỏi:
- Hai miếu văn võ có chuyện gì không?
Lưu Cao Hoa ngẩn người, lắc đầu nói:
- Chuyện này không rõ lắm. Người bản xứ chúng ta không thích tới chỗ đó, chẳng có gì để xem cả.
Đối diện với Trần Bình An, Lưu cô nương vẫn có vẻ không được tự nhiên, chỉ dám ngồi bên cạnh Liễu Xích Thành cách xa Trần Bình An nhất, giọng nói ôn hòa:
- Có một lần bưng trà đưa nước, ta ngẫu nhiên nghe phụ thân đề cập với một vị lão đạo trưởng đến phủ làm khách. Mặc dù hương khói của hai miếu thịnh vượng, nhưng lại thuộc dạng có người cung phụng, không có người ăn. Lão đạo trưởng tỏ ra bất đắc dĩ, nói rằng triều đình cũng không có biện pháp với chuyện này. Nước Thải Y chỉ có một ít danh nghạch như vậy, không thể cho thêm một thần núi Nhạc trấn giữ nơi này. Còn nói nếu quận Yên Chi xuất hiện một nhân tài đọc sách thành công tiến vào thư viện Quan Hồ, không chừng phong thủy nơi này sẽ thay đổi. Cha ta liền thở ngắn than dài lắc đầu, nói rằng nhân tài đọc sách như vậy quận Yên Chi làm sao có thể cầu được.
Vẻ mặt Liễu Xích Thành ngỡ ngàng, nghi hoặc nói:
- Các người đang nói chuyện gì vậy? Cái gì hai miếu văn võ? Thần núi Nhạc chính thức? Thư viện Quan Hồ thì ta biết, còn từng vào đó dạo chơi mấy lần, vậy ta có thể tính là nửa nhân tài đọc sách không? Lưu cô nương, cô yên tâm, thư viện Quan Hồ hàng năm đều sẽ thu nhận một người đọc sách từ nước Bạch Sơn, xem như ưu đãi với nước Bạch Sơn. Không chừng một ngày nào đó Liễu Xích Thành ta có thể...
Lưu Cao Hoa trợn trắng mắt nói:
- Ngươi thì bỏ đi, với chút học vấn trong bụng ngươi, không nhiều hơn ta được mấy lạng.
Liễu Xích Thành ủ rũ không nói gì thêm. Mớ học vấn lộn xộn của hắn, đối phó với con gái thì còn hiệu nghiệm, nhưng đối phó với người đọc sách thì đúng là không đủ.
Sau khi trò chuyện, ba người rời khỏi. Trước khi đi Lưu Cao Hoa nhớ tới một chuyện, bèn nhắc nhở:
- Nghe ý tứ của cha ta, từ ngày mai quận thành Yên Chi sẽ bắt đầu giới nghiêm, rời thành dễ vào thành khó. Không chừng sau này ngay cả rời thành cũng khó, cho nên Liễu Xích Thành dự định rời đi hôm nay. Ba người các ngươi thì sao? Trước tiên nói rõ, nếu quả thật giới nghiêm, chắc chắn Mã tướng quân sẽ tự mình ra tay, đến lúc đó con trai quận chủ như ta cũng không thể giúp các người mở một mặt lưới. Trễ nhất là ngày mai, nếu không sẽ không đi được nữa.
Từ Viễn Hà đóng cửa lại, sau đó ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn:
- Lầu thành hoàng tám chín phần mười đã xảy ra vấn đề. Xem ra đám tà ma ngoại đạo này mưu đồ rất lớn. Cũng không biết hiện giờ thành hoàng gia quận Yên Chi tu vi suy giảm, bị người ta dùng thủ đoạn bỉ ổi trói buộc trong lầu thành hoàng, hay là đã hoàn toàn trúng độc thủ rồi. Lúc này tình hình tồi tệ, nhưng cũng có chiều hướng sáng tỏ, phủ quận chủ và quân đóng ở phụ cận chắc đã có cảnh giác. Nếu lúc này chúng ta mật báo, độ tin cậy sẽ cao hơn rất nhiều.
Trương Sơn Phong nhìn Trần Bình An, thử dò hỏi:
- Hay là chúng ta thông báo cho phủ quận chủ một tiếng, sau đó rời khỏi quận thành?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Vậy ngươi và Từ đại hiệp theo Lưu Cao Hoa đến nhà hắn, còn ta đến lầu thành hoàng một chuyến thăm dò hư thực. Càng sớm biết chân tướng, cho dù chỉ là một phần nhỏ, càng giúp chúng ta đưa ra quyết định chính xác.
Trương Sơn Phong không thắc mắc vì sao phải chia nhau ra, chỉ không hiểu vì sao không phải là mình thay Trần Bình An đến lầu thành hoàng nguy cơ trùng trùng.
Trần Bình An mỉm cười giải thích:
- Ngươi và Từ đại hiệp, một người cần xuất đao, tốt nhất là gió mạnh từng cơn, biểu thị phong độ tông sư của mình; một người cần điều khiển kiếm gỗ đào bay loạn, chứng tỏ mình là Trương thiên sư của núi Long Hổ am hiểu hàng yêu trừ ma. Ta đi làm gì? Đánh quyền cho quận chủ đại nhân xem à?
Từ Viễn Hà cười ha hả. Trương Sơn Phong cũng đã nghĩ thông, bảo Trần Bình An chờ một lát, sau đó đứng dậy trở về phòng, từ trong bọc vải lấy ra ba lá bùa. Hai lá bùa tà khí đốt lửa, phẩm chất thấp nhất nhưng lại thực dụng nhất, một khi có khí tức quỷ quái âm tà, giấy vàng sẽ tự động bốc cháy. Tấm cuối cùng là bùa thần hành, còn có tên là bùa giáp mã. Chỉ cần trút linh khí hoặc chân khí vào, trong một nén nhang có thể chạy nhanh như ngựa, ngự gió mà đi, không tốn thể lực.
Trần Bình An không từ chối, cất ba lá bùa vào trong tay áo, trêu chọc:
- Không sợ ta chạy thẳng mất sao?
Trương Sơn Phong trừng mắt nói:
- Trần Bình An, ngươi không được chạy đấy!
Trần Bình An vội vàng khoát tay, Trương Sơn Phong cũng cười lên.
Nếu Trần Bình An bỏ chạy một mình, Trương Sơn Phong cũng tiếc lá bùa thần hành giá cả không rẻ kia, nhưng đau lòng nhất vẫn là mất đi một người bạn tốt.
Ba người tách ra ở cửa nhà trọ. Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong đi theo chị em Lưu Cao Hoa đến phủ đệ quận chủ phía tây quận thành. Trần Bình An vừa lúc cùng đường với Liễu Xích Thành, chỉ là một người đi thẳng tới cửa đông thành, còn một người đi đến lầu thành hoàng ở hướng đông bắc.
Không có Lưu cô nương ở đây, Liễu Xích Thành không còn gánh nặng tâm lý của người đọc sách nữa. Hắn cúi đầu khom lưng đi theo bên cạnh Trần Bình An, tò mò hỏi:
- Trần công tử, ngươi có phải là tông sư võ đạo trong truyền thuyết không? Mặc dù tuổi còn trẻ, vừa mới ra đời, nhưng vì thiên tư quá tốt, xuất thân từ danh môn, cho nên đã là cao thủ hiếm có trên giang hồ? Đêm đó một cái tát lại ảo diệu như vậy, khiến ta còn không nhìn thấy ngươi ra tay, không có một chút dấu hiệu nào, có tính là đạt đến cảnh giới siêu phàm hay không?
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Chỉ cần là người luyện võ đánh ngươi một quyền, ngươi sẽ không nhìn thấy đối phương ra tay.
Liễu Xích Thành cảm thấy mình bị sỉ nhục rất lớn:
- Không thể nào. Trần công tử ngươi nhất định là tông sư giang hồ ẩn cư. Theo ta suy đoán, không chừng ngươi chính là đệ tử thân truyền của vị kiếm thần nước Thải Y, nổi tiếng khắp cả mấy nước. Nếu không có ai ra ngoài lại mang theo hai thanh kiếm? Một thanh trong đó chính là bội kiếm “Chúc Dương”, năm xưa vị kiếm thần kia đã mang theo hành tẩu giang hồ, đúng không? Cho ta sờ một cái xem.
Trần Bình An cảm thấy bội phục trí tưởng tượng của người này, cũng không muốn dây dưa với hắn, bèn nghiêm túc gật đầu nói:
- Đúng đúng đúng, chính là “Chúc Dương”. Ngươi phải cẩn thận, trong vỏ tràn đầy kiếm khí sắc bén, chỉ cần ngươi vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, sẽ lập tức bị kiếm khí cắt cho trầy da sứt thịt. Ngươi có sợ không?
- Không sợ.
Liễu Xích Thành lắc đầu nói, nhưng hai tay vốn muốn sờ hộp kiếm, lúc này đã ngoan ngoãn đặt ở phía sau.
Sau khi hai người chia tay, Liễu Xích Thành tiếp tục dọc theo con đường đi về phía cửa đông thành. Hắn đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn bóng dáng đứng trên cổng thành, chính là vị lão thần tiên kia, bên cạnh còn có Mã tướng quân người mặc áo giáp, cùng với hai gương mặt xa lạ tuổi tác không nhỏ. Lão thần tiên đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía quận thành.
Liễu Xích Thành tấm tắc nói:
- Dẫn giặc vào nhà mà còn không biết.
Trần Bình An nhanh chóng đi đến quảng trường bên ngoài lầu thành hoàng, tập trung quan sát, bởi vì không phải luyện khí sĩ nên không nhìn ra manh mối dấu hiệu gì. Nhưng trực giác của võ phu thuần túy nói cho hắn biết, lầu thành hoàng tường đỏ ngói xanh, trên nóc có rồng lửa lưu ly, so với sự an tĩnh hài hòa lúc trước, đã có thêm một chút máu tanh âm trầm.
Giống như có người ném một miếng than củi xuống mặt đất giữa trời tuyết lớn, có lẽ người bình thường sẽ không chú ý, nhưng chỉ cần người đi đường thị lực đủ tốt sẽ nhìn thấy, hơn nữa vô cùng chói mắt.
Thành hoàng gia mà lầu thành hoàng quận Yên Chi cung phụng tên là Thẩm Ôn, khi còn sống từng là ngự sử đại phu của nước Thải Y. Ông ta cương trực công chính nổi tiếng trong ngoài triều đình, còn lưu lại danh ngôn “sống là tôi trung, chết là quỷ thẳng”, ba trăm năm qua vẫn luôn hương khói thịnh vượng.
Nhưng hôm nay cửa lầu thành hoàng có binh sĩ bộ khoái của dinh quan trông chừng, không cho phép khách hành hương đi vào.
Trần Bình An hít sâu một hơi, nhìn xung quanh, tìm được một bức tường cao khá yên tĩnh. Hắn lặng lẽ đi tới, đồng thời lấy ra một lá bùa tà khí đốt lửa. Thừa dịp bốn phía không người, mũi chân của hắn nhún một cái, vượt qua đầu tường, lật người rơi vào trong tường. Hai chân của hắn vừa chạm đất, bùa chú ở đầu ngón tay đã cháy gần hết. Đây rõ ràng không cần thăm dò hư thực, thật sự có yêu ma quấy phá.
Một tay Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một ngụm rượu trắng lớn. Tay kia vòng qua sau đầu, vỗ vỗ hộp gỗ sau người. Kiếm gỗ hòe được đặt tên là “Trừ Ma”, còn thanh kiếm do Nguyễn sư phụ đúc tạm thời đặt tên là “Hàng Yêu”. Bất kể thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng không vừa y thế nào, Trần Bình An vẫn cảm thấy tên của hai thanh kiếm này rất tốt. Đã đặt tên tốt như vậy, cũng không thể phụ lòng bọn chúng được.
Trần Bình An dùng một chân nhẹ nhàng gạt con rắn độc đang vọt tới, nhìn như hời hợt, nhưng con rắn độc kia giữa không trung đã vỡ xương nát thịt. Sự chú ý của hắn vẫn tập trung vào hai pho tượng thiên quan vẽ màu, đứng sừng sững ngoài cửa lớn sơn đỏ phía xa, một trái một phải, cả người không ngừng có máu tươi chảy ra. Còn có vô số rắn độc màu sắc sặc sỡ lúc nhúc quấn quanh, cùng với bò cạp lớn như bàn tay bò trên đỉnh đầu hoặc cánh tay tượng thần, cả người đen kịt như mực, diễu võ dương oai. Thậm chí còn có con chuột chui vào chui ra bụng và hai má bị nứt của tượng thần, cực kỳ to gan.
Trần Bình An bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng u ám của mộ thần tiên ở quê nhà, lập tức nổi giận. Hắn chậm rãi đi dọc theo chân tường, cố gắng khiến cho đầu óc của mình tỉnh táo, hô hấp đều đặn. Dù sao xuất quyền mạnh hay yếu, cùng với một thân chân khí dày hay mỏng và vận chuyển nhanh hay chậm, chẳng liên quan gì đến lửa giận trong bụng lớn hay nhỏ.
Hắn vừa đi vừa mặc niệm: “Trần Bình An, nếu xác định đánh không lại thì phải chạy thật nhanh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...