Phù Nam Hoa thấy tâm tình của Thái Kim Giản hơi sa sút, bèn dẫn cô đi dạo xung quanh. Hai người sánh vai bước đi xem như để giải sầu, trong đó còn bàn luận về một số chuyện lạ ở phía nam Đông Bảo Bình Châu. Thái Kim Giản vẫn cười hơi miễn cưỡng, nhưng tâm tình quả thật tốt hơn nhiều so với sự bực bội lúc rời khỏi ngõ Nê Bình.
Ấn tượng của cô với vị quý công tử thành Lão Long này dần tốt hơn. Nên biết thành Lão Long mặc dù nội tình vững chắc, anh tài xuất hiện lớp lớp, chỉ cách tông môn đỉnh cao một chút, theo lý thuyết thì cao hơn nhiều so với núi Vân Hà hạng hai sau chót. Nhưng núi Vân Hà đã truyền thừa nhiều đời, là dòng chính tiên gia xuất thân cao quý, có một cảm giác ưu việt bẩm sinh so với đám man di phương nam cư ngụ ở một góc như thành Lão Long. Nếu là trước đây gặp phải, không ở sau lưng nói thầm một câu “mọi rợ phía nam” xem như đã tu dưỡng tốt rồi.
Thái Kim Giản cay đắng nói:
- Phù huynh, đá Vân Căn tuy là nguồn sống của núi Vân Hà chúng ta, nhưng trước đó đã đồng ý nên ta sẽ không nuốt lời, dù có khuynh gia bại sản cũng sẽ trả cho Phù huynh.
Phù Nam Hoa an ủi:
- Cơ duyên nhà Cố Xán có phải là ván đã đóng thuyền hay không, trước mắt còn chưa thể khẳng định.
Sắc mặt Thái Kim Giản u ám, lắc đầu nói:
- “Tiệt Giang Chân Quân” Lưu Chí Mậu, danh tiếng xấu xa, thủ đoạn lợi hại, bằng không cũng không thể chiếm được một khu ở hồ Thư Giản. Cơ duyên này không cưỡng cầu được rồi. Lỡ đâu chọc giận Lưu Chí Mậu, ta làm sao chịu được uy thế của một vị đại chân nhân bàng môn. Sợ là sợ Lưu Chí Mậu đã ghi hận, một khi rời khỏi trấn nhỏ không còn thánh nhân trấn giữ và quy củ ràng buộc, có trời mới biết Lưu Chí Mậu sẽ có hành động quá khích gì. Chắc Phù huynh ở ngoài trấn cũng nhìn ra một chút đầu mối, chuyến này tới đây tìm bảo, tùy tùng của sơn môn đi theo ta không đủ thực lực, hoàn toàn không phải là đối thủ của lão.
Phù Nam Hoa cười nói:
- Yên tâm đi, cho dù là vì mười viên đá Vân Căn kia, thành Lão Long ta cũng sẽ hộ tống cô bình yên trở lại núi Vân Hà.
Thái Kim Giản quay đầu nhìn hắn cười quyến rũ, ánh mắt trong vắt như nước mùa thu, dịu dàng đưa tình.
Phù Nam Hoa khá tự đắc, theo thói quen muốn vuốt miếng ngọc bội kia, nhưng lại sờ vào khoảng không, mới nhớ ngọc bội Lão Long Bố Vũ của mình đã đưa cho thiếu niên tên Tống Tập Tân kia rồi.
Thái Kim Giản thở phào một hơi, lúc đi đường bước chân hơi nghiêng về bên trái, vì vậy vai của cô khẽ chạm vào Phù Nam Hoa.
Trong chuyến đi đến Ngõ Nê Bình, Thái Kim Giản đã đánh cuộc một lần ngoài kế hoạch, nguyên do là nhất thời nảy lòng tham, nhưng cũng đã cân nhắc cẩn thận. Có điều sự thật chứng minh cô đã đánh cuộc thua, cái giá là mười viên đá Vân Căn giá trị liên thành. Chuyện này khiến cô rất lo lắng cho hành trình tiếp theo trong trấn nhỏ, vô hình trung cũng sinh ra cảm giác ỷ lại với Phù Nam Hoa, hoặc có thể nói là sản sinh tâm tính của con bạc.
Mười viên đá Vân Căn là đánh bạc, năm mươi viên chẳng phải cũng là đánh bạc sao? Đánh cuộc thắng thì lợi nhuận dồi dào, đánh cuộc thua thì... Thái Kim Giản cảm thấy mình sẽ không thua, tuyệt đối sẽ không. Cô là người có thiên phú tu hành đứng đầu núi Vân Hà! Trên đường tu hành thuận buồm xuôi gió, cảnh giới gia tăng, thế như chẻ tre, Thái Kim Giản không tin mình sẽ lật thuyền trong mương nước hôi thối này.
Khi tâm tình của Thái Kim Giản chuyển biến tốt hơn, Phù Nam Hoa cảm thấy đại cục đã định, cũng nhàn hạ thoải mái thưởng thức dung mạo tư thái của Thái tiên tử. Không thể phủ nhận đây là một cô gái trời sinh quyến rũ, một khi kết thành đạo lữ, sớm chiều chung sống với loại nữ tử này, dù là tu hành hay lên giường đều có thể chìm vào cảnh đẹp.
Thái Kim Giản từng được một vị tiền bối lão đại đức cao vọng trọng chính miệng khen là “sắc núi Vân Căn, dáng điệu bay bổng”, thật ra hàm ý là nhân tuyển đạo lữ rất hiếm thấy. Đám lão tổ Vân Hà chuyên lợi dụng tài nguyên, quen làm buôn bán, những năm qua không tiếc cái giá bồi dưỡng Thái Kim Giản, chưa hẳn đã không có tư tâm chờ giá cao. Tiên nhân thông gia là trời đất tác thành, càng phải thận trọng hơn, cũng phải nhìn xa hơn so với hôn nhân của hào phiệt thế gia của vương triều thế tục.
Chỉ là Phù Nam Hoa vốn không có thiện cảm gì với núi Vân Hà, đặt vận mệnh sơn môn lên vai một nữ nhân như Thái Kim Giản đúng là vô lý, đây cũng là nguyên nhân mà hắn có cách nhìn không tốt với núi Vân Hà.
Phù Nam Hoa nhắc nhở:
- Ngộ nhỡ thiếu niên kế bên nhà Tống Tập Tân cũng là người được chọn của một thế lực bên ngoài, còn giữ món đồ sứ bản mệnh kia, vậy lần này cô ra tay sẽ rước lấy phiền toái, dễ bị người ta tìm hiểu ngọn nguồn, tra ra được núi Vân Hà và cô. Còn nữa, chủ tớ Tống Tập Tân và “Tiệt Giang Chân Quân” Lưu Chí Mậu đều có thể phát giác được chuyện này.
Thái Kim Giản cười nói:
- Có lẽ do Phù huynh quá chuyên tâm vào cơ duyên đầu mối, cho nên không để ý tới vài quy củ ngầm ở đây. Người bản địa sinh ra ở trấn nhỏ, bé trai lúc chín tuổi nếu không được “người mua sứ” đã chờ gần mười năm tìm cơ hội mang ra khỏi trấn nhỏ, vậy nghĩa là căn cốt thiên tư bẩm sinh không tốt, không đáng giá lắm, về sau tuổi tác càng lớn thì sẽ càng rớt giá. Những tông môn bang phái kia thay vì phung phí một khoản “tiến nhận nuôi” trên trời, còn không bằng dùng số tiền lớn để bồi dưỡng mấy đệ tử thân truyền, lợi ích thực tế hơn nhiều.
Vừa nhắc đến thiếu niên giày cỏ kia, trong lòng Thái Kim Giản lại đầy chán ghét:
- Phàm phu tục tử nên có giác ngộ của phàm phu tục tử!
Phù Nam Hoa cố gắng tìm từ cẩn thận, khuyên nhủ:
- Lý lẽ là vậy, nhưng thiếu niên kia kiến thức nông cạn, nào biết được sự tôn quý của Thái tiên tử núi Vân Hà cô, cho dù có mạo phạm thì dạy dỗ một phen là đủ rồi, cần gì phải ra tay hai lần.
Phù Nam Hoa cảm thấy Thái Kim Giản ngang nhiên xuất thủ, làm chuyện khác thường nhất định có điểm kỳ quái, nói không chừng là ẩn giấu huyền cơ liên quan đến cơ duyên. Cho nên hắn hi vọng moi ra vài lời, xem thử có thể tìm được một chút đầu mối hay không. Để tránh bọ ngựa bắt ve chim sẻ phía sau, mình xem cô ta là ve sầu mùa thu, nhưng thực ra cô ta mới là chim sẻ.
Thành Lão Long trải qua trăm cay ngàn đắng, cộng thêm bỏ ra cái giá còn hơn xa núi Chính Dương và núi Vân Hà, mới lấy được đôi ba câu lời đồn vụn vặt. Nhờ vậy Phù Nam Hoa mới biết sau trận chiến thảm liệt có một không hai rung động tâm can kia, cái gọi là cơ duyên trong trấn nhỏ ba ngàn năm nay, ngoại trừ đám trẻ con thiên tư xuất chúng trong trấn nhỏ, cũng chỉ còn pháp bảo đồ vật của đám tiền bối tổ sư thất lạc ở đây mà thôi. Nhưng khi mảnh đất lành này hoàn toàn sụp đổ thì không đơn giản như vậy nữa.
Vương triều cuối thời, núi sông tan vỡ, nhất định sẽ có thần binh bảo khí xuất thế để nghênh đón khí tượng mới của vương triều mới.
Thái Kim Giản tỏ ra phiền muộn không vui:
- Đừng nhắc đến hắn nữa, nhớ tới lại buồn nôn.
Cặp mắt như nước thu của cô lập tức lộ ra vẻ ác độc hiếm thấy, nhưng vì không muốn phá hỏng hình tượng tiên tử của mình trong lòng Phù Nam Hoa, cho nên cô không nói ra suy nghĩ trong đầu.
Nếu sau này gặp phải thiếu niên ti tiện kia bên ngoài trấn nhỏ, cô nhất định sẽ cho hắn chết thật nhanh, chứ không để hắn kéo lê thân thể bệnh tật sống tạm bợ thêm mười mấy hai chục năm.
Cô gái cao gầy ghét nhất cặp mắt của thiếu niên kia, sâu trong nội tâm có một chấp niệm mà chính cô cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa.
Loại ánh mắt trong vắt đó, cô tu hành nhiều năm như vậy ở núi Vân Hà nổi tiếng là “thanh tịnh thuần khiết”, từ xưa đến giờ cũng chưa nhìn thấy được mấy lần. Thiếu niên nghèo hèn lớn lên trong ngõ hẹp, có tư cách gì ngày qua ngày, năm qua năm sở hữu thứ tốt đẹp này?
Thái Kim Giản nghiêng đầu dụi mắt, động tác này khiến đôi mày như núi xa của cô càng thêm lả lướt.
Phù Nam Hoa vẫn luôn quan sát cảnh tượng chung quanh, tùy ý trêu ghẹo:
- Dân chúng ở thành Lão Long chúng ta có một câu nói lưu truyền rộng rãi, đó là “mắt trái giật tài, mắt phải giật tai”, mắt trái của cô giật hay là mắt phải?
Ngón tay Thái Kim Giản giống như bị phỏng vội vàng thu lại, trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng là mắt phải của cô đang giật.
Phù Nam Hoa tự mình chuốc khổ, mất bò mới lo làm chuồng, vội vàng cười nói:
- Câu nói vớ vẩn của đám phàm phu tục tử mà thôi, đừng xem là thật.
Khóe miệng Thái Kim Giản nhếch lên, nghiêng người nhìn bên mặt Phù Nam Hoa, đắc ý nói:
- Bị gạt rồi đúng không?
Phù Nam Hoa ngẩn người, nhìn Thái Kim Giản đang làm ra vẻ thiếu nữ ngây thơ, bất giác có phần động tâm.
Hắn đột nhiên cảm thấy do dự, sát tâm với cô ta bắt đầu lung lay. Nếu trở thành một đôi bạn lữ thần tiên với cô ta, liệu có lợi hơn cho mưu đồ tiến lên phía bắc của thành Lão Long hay không?
Một khi Thái Kim Giản thành công lấy được cơ duyên ở đây, sau khi trở lại sơn môn nhất định địa vị sẽ như nước lên thuyền lên, nếu làm việc ổn thỏa thậm chí còn có cơ hội trở thành nữ chủ nhân của núi Vân Hà. Trong gia phả tổ tiên lịch sử lâu đời của núi Vân Hà, cũng không phải chưa có tiền lệ nữ tử làm chủ.
Như vậy thứ nhất thành Lão Long chẳng khác nào có được một miếng ván cầu, danh chính ngôn thuận thâm nhập lãnh thổ Đông Bảo Bình Châu, từ đó nam bắc phối hợp, tiến có thể công, lui có thể thủ, chính là cơ nghiệp bá vương. Nhờ vậy thành Lão Long sẽ thoát khỏi cục diện khó xử, có thực lực nhưng chỉ có thể an phận một góc, mấy trăm năm qua phải chịu khổ vì bị bài xích.
Phía trước không xa, cách đó mấy bước là ngã tư đường do hai con ngõ ngang dọc giao nhau.
Phù Nam Hoa nhìn thấy ngã rẽ kia thì đột nhiên bừng tỉnh, giống như có giác ngộ, ánh mắt lại trở nên kiên nghị.
Phù Nam Hoa đầu đội mũ cao, trong nháy mắt trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Kẻ làm loạn tâm chí ta, nhất định phải giết để củng cố đạo tâm!
Tại khoảnh khắc này Phù Nam Hoa lại nhỉn sang Thái Kim Giản, ánh mắt, khí độ và tâm cảnh của hắn đã khôi phục ung dung như trước, giống như đang thuần túy thưởng thức một bức tranh. Người đẹp cảnh đẹp đều có thể dưỡng mắt, hôm nay có thể nhìn thêm mấy lần thì cứ nhìn, dù sao sau khi cô ta rời khỏi trấn nhỏ, đã định trước sẽ thành hoa tàn ngọc vỡ dưới tay hắn.
Giết người phóng hỏa đai lưng vàng, sửa đường làm cầu không thi thể.
Nghe ra, có một số danh ngôn của đám dân đen dưới chót quả thật đúng trong mọi trường hợp.
Lòng dạ của Phù Nam Hoa sáng tỏ thông suốt.
Thái Kim Giản nghiêng người, giọng nói dịu dàng, cười hỏi:
- Nam Hoa, nghĩ đến chuyện gì mà vui như vậy?
Cô lặng lẽ đổi một cách xưng hô thân mật hơn.
Phù Nam Hoa lắc đầu cười cười, đang muốn nói chuyện, khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng đen.
Một thiếu niên vóc người gầy gò, giống như chỉ dùng một bước đã từ con ngõ hướng ngang kia sải bước đến trước người Thái Kim Giản. Tay trái nhanh chóng hất lên, cùng lúc đó tay phải cũng đánh một quyền vào bụng tiên tử núi Vân Hà, thế lớn lực trầm, trong khoảng cách ngắn đột nhiên phát lực, lại thấp thoáng có tiếng gió rít gào, buộc cô gái kia phải khom lưng cúi đầu.
Mặc dù kình lực trên tay phải thiếu niên đã vượt xa đám bạn cùng lứa, nhưng thật ra hắn là một người thuận tay trái, cho nên vũ khí sắc bén trên tay trái thiếu niên hoàn toàn chui vào cổ họng Thái Kim Giản, đâm thẳng ra khoang miệng.
Thiếu niên vẫn không dừng lại, tay phải đánh một quyền vào ngực cô gái, tay trái vẫn hất lên trên.
Bảo đảm lần tập kích này không có một chút bất trắc nào.
Tại khoảnh khắc đó, máu tươi phun trào trên chiếc cổ mảnh mai trắng nõn của cô gái.
Tiếp theo phần hông và cổ chân của thiếu niên phát lực, dùng vai thúc vào ngực cô gái cao gầy, đẩy cả người cô bay mạnh vào trong ngõ nhỏ hướng ngang.
Phù Nam Hoa giống như chôn chân dưới đất, đứng yên tại chỗ.
Đầu óc của vị thiếu chủ thành Lão Long này hoàn toàn trống rỗng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...