Sau khi Tào Hi thích nói năng tùy tiện rời đi, Tạ gia lập tức trở nên yên tĩnh. Trên dưới cả nhà, từ phu nhân làm chủ gia đình đến hai đứa con, rồi đến mấy lão bộc già nua, đi đường đều rón ra rón rén, chỉ sợ quấy nhiễu Tạ Thực nghỉ ngơi. Đột nhiên có một vị lão tổ tông sống sờ sờ đi ra từ gia phả, không biết đã sống bao nhiêu năm, khiến cho mọi người ở Tạ gia đều cảm thấy không chân thực.
Chắc chỉ có thiếu niên mày dài từ nhỏ ít nói kia là tâm cảnh khá yên ổn, bởi vì Tạ Thực đã giải thích sơ qua cho hắn về thế giới bên ngoài. Còn bảo hắn tạm thời đi theo Nguyễn Cung đúc kiếm rèn sắt, chuyện cơ duyên không phải cứ đi theo lão tổ nhà mình tác oai tác quái thì sẽ tốt hơn.
Thiếu niên mày dài tâm tính vững chắc, cho dù biết lão tổ sắp trở thành thiên quân đứng đầu Bắc Câu Lô Châu, dù là tu vi hay địa vị đều vượt trên sư phụ Nguyễn Cung một bậc, nhưng hắn vẫn không có suy nghĩ thay đổi môn phái. Chuyện này khiến Tạ Thực trong lòng khen ngợi, đây mới là độ lượng mà con cháu Tạ gia nên có.
Thiếu niên đương nhiên không biết, nếu tâm chí của hắn không vững, Tạ Thực sẽ từ bỏ ý định bồi dưỡng hắn. Thậm chí sẽ chủ động nói vài lời với Nguyễn Cung, tránh cho gia môn bất hạnh, di họa kéo dài. Như vậy nghĩa là hắn sẽ gần như hoàn toàn mất đi khả năng chứng đạo trường sinh và gây dựng gia phong.
Tiên sư trên núi thu đồ đệ rất coi trọng tu tâm, thông thường không phải mấy năm là có thể xác định được, phần lớn phải vân du bốn phương mấy chục năm, mới tìm được một đệ tử vừa ý có thể thừa kế hương hỏa. Trong thời gian này rất nhiều tiên sư sẽ đưa ra đủ loại khảo nghiệm. Phú quý, sống chết, tình ái, rất nhiều chuyện quan trọng trọng thế tục đều là cửa ải tu đạo lên trời. Tiếp tục làm một con cá trong sông lớn, hay là biến thành cá chép vượt long môn, có thể chỉ nằm trong một lựa chọn.
Đại đạo mênh mông. Mỗi luyện khí sĩ bước vào cảnh giới thứ mười, nhất là năm cảnh giới cao, không một ngoại lệ đều có tài hoa kinh người. Nhưng ba ngàn đại đạo, đường lên núi không có có một, cho nên mỗi người đều có duyên phận riêng. Có thể thiên quân Tạ Thực không thích người có tính tình như vậy, nhưng trong mắt thánh hiền nhà khác hoặc tà đạo dị đoan, hắn lại là một khối ngọc thô chưa được mài dũa. Vì vậy mới có châm ngôn “trời không tuyệt đường người”.
Đương nhiên địa vị của Tạ Thực cao quý, ánh mắt cũng sẽ cao xa. Thực ra trong môn phái tiên gia ở Đông Bảo Bình Châu, tư chất thiên phú của thiếu niên mày dài cũng xem là một nhân tài tu đạo hấp dẫn, chắc chắn bọn họ sẽ mặc kệ tất cả, trước tiên thu làm đệ tử rồi tính sau. Mỗi khi trong sơn môn có thêm một vị thần tiên năm cảnh giới trung, dù là dùng để chấn nhiếp đế vương tướng soái của vương triều thế tục, hay là xử lý quan hệ tế nhị với “láng giềng” trên núi xung quanh, đều sẽ có trợ lực rất lớn. Có ai lại bới lông tìm vết như Tạ thiên quân.
Tạ Thực chậm rãi uống rượu, vẻ mặt cau có.
- Lão tổ tông, có tâm sự phải không?
Thiếu niên mày dài ngồi ở đối diện bàn. Đôi người nhỏ hương khói phẩm chất rất cao thấy không có người ngoài ở đây, liền từ tấm biển trong phòng lớn nhảy xuống, đuổi bắt đùa giỡn trên vai trên đầu thiếu niên, vui sướng nô đùa. Thiếu niên mày dài cũng đã quen với chuyện này.
Tạ Thực uống uống rượu giải sầu:
- Tự vấn lương tâm thấy hổ thẹn mà thôi.
Thiếu niên mày dài ngạc nhiên nói:
- Lão tổ tông lợi hại như vậy, còn phải làm chuyện trái với lương tâm?
Tạ Thực cười cười:
- Sau này ngươi cũng sẽ cảm thấy khó chịu như vậy, không cần ngạc nhiên. Tính cách của ngươi ngay thẳng nhiều hơn là linh hoạt, học kiếm rất tốt. Đạo gia tu thanh tịnh, nghe có vẻ tính tình giống như ao tù nước đọng, nhưng thực ra không phải, cần tự xét lại mình, rõ ràng mạch lạc, không hề nhẹ nhõm.
Thiếu niên mày dài gật đầu.
Tạ Thực nhìn gương mặt hơi non nớt của hắn, trong lòng thở dài. Loạn thế sắp đến, quần hùng tranh giành, cảnh tượng sẽ vô cùng đặc sắc, nhưng cũng sẽ có rất nhiều sinh ly tử biệt, trên núi hay dưới núi đều giống nhau.
Ông ta phất tay, ra hiệu cho thiếu niên có thể rời khỏi.
Đôi người nhỏ hương khói nhảy về tấm biển, tựa sát vào nhau thì thầm.
Tạ Thực nhắm mắt nghỉ ngơi, hô hấp kéo dài, tinh thần đi xa.
- --------
Sau khi Tào Hi rời khỏi ngõ Đào Diệp thì tùy ý tản bộ. Nếu không phải hôm nay bảo bối của động tiên Ly Châu đã bị vơ vét gần sạch, với tính tình “vắt cổ chày ra nước” của lão ở Nam Bà Sa Châu, không lật cả trấn nhỏ lên mới là chuyện lạ. Trong lòng lão oán hận vương triều Đại Ly trước đó đã ép mua ép bán. Dựa theo mật thư của con cháu họ Tào Đại Ly, lần đó Đại Ly đã vơ vét pháp bảo giống như bắt cá trong ao khô, thu hoạch khá phong phú, ngay cả tu vi cao như lão cũng cảm thấy thèm thuồng.
Trong chiến dịch giết rồng, đám tiên hiền của tam giáo và các phái huyết chiến một trận ở đây, đánh đến long trời lở đất, thi thể như tuyết ào ào rơi xuống. Sau đó bốn vị thánh nhân từ trên trời giáng xuống, vạch ra phạm vi hoạt động, do đó tất cả bảo bối đều bị giữ lại trong động tiên nhỏ. Sáu mươi năm mở cửa đón khách một lần, dựa vào bản lĩnh của mình trả tiền qua cửa, lại dựa vào ánh mắt để kiếm lời. Có nhiều người may mắn sau khi ra ngoài cảnh giới đã tăng vọt.
Tào Hi do dự một thoáng, lẩm bẩm nói:
- Con cháu tự có phúc của con cháu cái rắm, không nhắc nhở mấy câu thì ta lại thấy không an tâm.
Lão đi tới dinh quan giám sát làm gốm. Người gác cổng là một kẻ không biết phân biệt tốt xấu, cũng không có tư cách biết được chuyện nhà họ Tào và chuyện trên núi, hùng hổ ngăn cản Tào Hi ngoài cửa. Tào Hi cũng không tức giận, cười ha hả đứng ngoài cửa dinh quan tán gẫu với người gác cổng, nói tới nói lui rất hợp ý.
Tào Tuấn đã dời khỏi nhà tổ họ Tào, tạm thời đến cư ngụ ở đây, sau khi phát giác được chuyện khác thường liền nhắc nhở quan giám sát Tào Mậu. Cháu đích tôn thế hệ này của thượng trụ quốc họ Tào lập tức sợ hãi chạy ra cửa lớn, nhìn thấy lão tổ tông sớm nhớ chiều mong, không nói gì khác liền nhào xuống đất dập đầu, khiến cho người gác cổng sợ đến hồn bay phách lạc.
Đừng thấy Tào Mậu trò chuyện vui vẻ ở chỗ quận chủ Ngô Diên, trong lòng hắn vốn không coi vị đệ tử quốc sư xuất thân bần hàn này ra gì. Nhưng ở trước mặt Tào Hi thì lại quỳ rạp xuống đất, không dám qua loa.
Chuyện này cũng không thể trách Tào Mậu thất thố, bởi vì Tào Hi là lão tổ tông lớn nhất của gia tộc, còn cao hơn tổ tông đã giành được chức thượng trụ quốc cho gia tộc. Họ Tào chỉ có con trai mỗi đời mới có tư cách biết được bí mật này, dùng để tiết lộ vào thời điểm nguy cấp. Lão tổ nhà mình là lục địa kiếm tiên của Nam Bà Sa Châu, nửa chủ nhân của lầu Trấn Hải, đây là bùa hộ mạng còn hiệu nghiệm hơn kim bài miễn tử.
Tào Hi đi tới bên cạnh Tào Mậu, dùng chân đá một cái:
- Đứng lên đi, đừng làm mất mặt ở đây.
Tào Mậu vội vàng đứng dậy, ngay cả bụi bặm trên quan phục cũng không phủi, kích động đến mức vành mắt đỏ bừng. Nhân vật thần tiên năm cảnh giới cao đâu phải muốn là có thể nhìn thấy, huống hồ còn là tổ tiên được ghi rõ trong gia phả nhà mình. Có một chỗ dựa lớn như vậy, sau này đừng nói đến xó xỉnh như vương triều Đại Ly, dù là cả Đông Bảo Bình Châu thì con cháu họ Tào cũng có thể đi ngang.
Tào Hi hỏi:
- Đã tra rõ lai lịch của Trần Bình An chưa?
Tào Mậu lễ độ cung kính nói:
- Khải bẩm lão tổ, đã điều tra rõ, cũng không có gì đặc biệt. Truy tìm nguồn gốc mấy trăm năm, đều là gia đình bình thường ở trấn nhỏ, thậm chí không hề có manh mối về luyện khí sĩ nào.
Tào Hi ừ một tiếng:
- Vậy chuyện này đơn giản rồi. Nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ, một là họ Trần quận Long Vĩ đã động tay chân, hai là khí vận của một vị lão tổ thật sự quá “độc”, thu không đủ chi, ăn trước phúc duyên của mấy chục đời con cháu. Bỏ đi, không cần quan tâm những thứ này, chuyện nhỏ mà thôi.
Tào Mậu khom người, muốn dẫn lão tổ tông vào phòng lớn dinh quan.
Tào Hi tức giận nói:
- Chức quan lớn bằng cái rắm, ta ngồi trong phòng lớn cũng cảm thấy xấu hổ.
Tào Mậu có phần luống cuống tay chân, hắn quả thật không có kinh nghiệm giao tiếp với thần tiên tổ tông. Nếu ông nội của hắn, cũng là gia chủ đời này của thượng trụ quốc họ Tào Đại Ly có mặt ở đây, chắc hẳn cũng sẽ tiến thoái lưỡng nan.
Tào Hi đứng dưới cổng ở quảng trường dinh quan, cười nhạt nói:
- Tào Tuấn, ngươi lăn ra cho ta.
Không lâu sau Tào Tuấn đeo song kiếm dài ngắn uể oải đi ra, nhìn thấy Tào Hi cũng không thèm sửa sang lại dáng vẻ, cười nói:
- Thế nào, ở Tạ gia bị tức giận, cho nên muốn dùng tôi để trút giận sao? Từ xa chạy đến đây là vì muốn lôi tôi ra mắng một trận?
Tào Hi liếc nhìn Tào Tuấn:
- Đồ nhãi con!
Tào Tuấn cười ha hả nói:
- Không có cách nào, học theo tổ tông thôi.
Trong lòng Tào Mậu cảm thấy hâm mộ kiếm khách trẻ tuổi chỉ biết tên họ, xuất thân cùng tộc, lại dám dùng giọng điệu ngả ngớn nói chuyện với lão tổ như vậy.
Tào Hi trầm mặc một lúc, nhìn kỹ bố cục và phong thủy lưu chuyển trong dinh quan, bỗng nhiên hỏi:
- Có phải dinh quan vừa mới tân trang không? Là ý của ai?
Tào Mậu nhìn quanh, sau đó mới thấp giọng nói:
- Là ông nội cầm bản vẽ dinh quan đi cầu khẩn một cao nhân họ Lục ở kinh thành, giúp chỉ bảo mấy câu. Lão tổ tông, thế nào rồi, không ổn sao?
Sắc mặt Tào Hi âm trầm:
- Không ổn à? Là rất ổn, tránh gió tụ nước còn tốt hơn lúc trước. Chỉ thay đổi một chút, lại trở thành thủ đoạn tuyệt diệu giống như vẽ rồng điểm mắt, quá nửa sẽ trở thành nơi rồng bay lên của Tào Mậu ngươi. Ừm, đừng hiểu lầm, ngươi không tốt số đến mức làm chân long thiên tử. Nếu không có gì bất ngờ, đời này ngươi nhiều nhất chỉ có thể giữ chức thượng trụ quốc cha truyền con nối mà thôi. Nếu may mắn thì sau này có thể trở thành người phục hưng được ghi lại trong gia phả.
Tào Mậu cố gắng thế nào cũng không che giấu được vẻ vui mừng. Tào Tuấn theo thói quen híp mắt mỉm cười. Tào Hi lại cảm thấy bất đắc dĩ, mình vất vả gây dựng nên một gia tộc lớn con cháu đầy đàn, sao kết quả đều là mấy tên vô dụng như vậy. Chức vị thượng trụ quốc của một vương triều cũng khiến hắn cười không khép miệng được sao?
Nhất thời tâm tình của Tào Hi khó chịu, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mặt. Lão bỗng dưng nhớ tới nhà tổ đã được người khác tu sửa, hơi khác so với trong trí nhớ. Khi lão còn bé thì ngôi nhà rất tồi tàn, mái hiên và cửa sổ mái nhà đã sớm rách nát, lại không có tiền tu sửa, mỗi khi trời mưa đều bắn tung tóe đầy đất. Còn trong gia đình giàu có, dù mưa hay tuyết thì “tài vận phúc khí” đều chảy vào trong ao bên dưới cửa sổ mái nhà, sẽ không làm mặt đất chung quanh trở nên ẩm ướt, đó gọi là thu nhận phong thủy gọn gàng.
Theo cách nói của người xưa ở trấn nhỏ, tổ tiên tích đức ban xuống một trăm hạt cơm, con cháu có thể dùng ao nước dưới đất làm chén lớn tiếp thu toàn bộ. Hôm nay nhà tổ sụp rồi lại sửa, đó là nhân họa được phúc, xem như đã nhận lấy tất cả phù hộ của tổ tiên.
Tào Hi lẩm bẩm nói:
- Nhà hành thiện tích đức sẽ gặp may mắn nhiều hơn, có phải nên tin một chút không?
Một con hồ ly đỏ rực ngồi trên cổng mỉa mai:
- Người khác tin chuyện này thì thôi, Tào Hi ngươi cũng tin sao? Nếu tin thật thì ngươi cũng sẽ không đi được tới hôm nay.
Tào Hi không ngẩng đầu, cười nhạt nói:
- Đó là Tào Hi ta mệnh cứng, bản lĩnh lớn, cho nên có thể không tin. Nhưng với nhánh họ Tào không có tiền đồ ở Đông Bảo Bình Châu này, nếu ta không tin một chút, e rằng một ngày nào đó sẽ thật sự biến mất.
Tào Tuấn chế nhạo:
- Tin thật à? Sao rồi, lão tổ muốn hành thiện tích đức? Đây đúng là mặt trời mọc ở hướng tây.
Tào Hi quay đầu nhìn Tào Tuấn:
- Ngươi không nên có tâm tư với phôi kiếm kia nữa. Nếu như trong lòng khó chịu, khi trở về ta sẽ bồi thường cho ngươi.
Nụ cười của Tào Tuấn trở nên lãnh đạm:
- Vì sao?
Tào Hi bỏ lại một câu:
- Ta là tổ tông của ngươi.
Tào Tuấn bỗng nhiên cười lớn:
- Quyết định như vậy đi. Người tốt có báo đáp, lão tổ tông nhất định sẽ sống lâu muôn tuổi.
Hồ ly đỏ rực đứng trên cổng vỗ chân ăn mừng, nhưng ngoài miệng lại nói bóng nói gió:
- Oa, cảnh tượng giống như gia đình hòa thuận. Lão tổ tông ra tay hào phóng, người làm con cháu lại hiếu thảo, thật ấm áp. Không được, không được, ta sắp chảy nước mắt rồi...
Tào Hi hừ lạnh một tiếng, cũng lười để ý tới con hồ ly mồm mép bỉ ổi kia, xoay người vung tay áo bước nhanh rời đi.
Một cơn mưa xuân rả rích không hẹn mà đến, càng rơi càng lớn. Tào Hi trở lại nhà tổ ở ngõ Nê Bình, ngồi trong đại sảnh nho nhỏ, không có tấm biển, người nhỏ hương khói vất vả chui ra được cũng đã sớm bị người ta ăn mất.
Lão đột nhiên đứng dậy, đi đến tủ chén trong nhà bếp lấy ra một cái chén trắng lớn, sau đó đi tới ao nước bên dưới cửa sổ mái nhà, ngồi ở ven rìa dùng chén trắng hứng nước mưa.
Sau khi hứng non nửa chén, lão chỉ uống một hớp rồi lập tức đổ vào ao nước, oán giận nói:
- Người đọc sách chỉ biết nói bậy, nước cố hương này nào có ngon như rượu.
Lão thở dài một hơi, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Quay đầu nhìn, giống như có một phu nhân già nua cầm cây chổi yên lặng đứng ở đó, mỉm cười nhìn con trai của mình. Con muốn phụng dưỡng mà thân nhân không còn, người làm mẹ chưa từng được hưởng phúc, nhưng chỉ cần con trai có tương lai thì không sao cả.
Ông lão đã sớm hưởng hết vinh hoa phú quý của nhân gian, không biết đã mấy trăm năm rồi chưa thương cảm như vậy, nước mắt mông lung, nhỏ giọng rủ rỉ:
- Mẹ à, mẹ ngốc của con.
- --------
Tại chân núi phía nam của núi Phi Vân, thư viện Lâm Lộc đã động thổ thi công. Đại Ly khá coi trọng chuyện này, đã phân biệt ban hai thánh chỉ cho châu phủ và quận phủ.
Lão giao long nước Hoàng Đình tên hiệu là Trình Thủy Đông, mặc một bộ áo xanh vừa người, khí chất dáng vẻ hoàn toàn giống như phu tử thuần nho.
Người biết thân phận của lão giao long chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bao gồm hoàng đế Đại Ly và quốc sư Thôi Sàm. Cho nên dù tác phẩm của Trình Thủy Đông lưu truyền khá rộng, nổi tiếng ở khu vực phía bắc Đông Bảo Bình Châu, nhưng để một thị lang nho nhỏ của nước Hoàng Đình đảm nhiệm phó sơn chủ thư viện Lâm Lộc, vẫn khiến cho trong ngoài triều đình Đại Ly có khá nhiều dị nghị. Trong triều cảm thấy Trình Thủy Đông cũng không có thành tưu nổi bật với học thuật Nho gia, ảnh hưởng quá nhẹ, không thể phục chúng. Đám võ tướng lại càng bất mãn, một lão già lẩm cẩm của nước Hoàng Đình, có thể sống đến bây giờ đã không tệ rồi, còn muốn làm thầy giáo của đám nhân tài đọc sách Đại Ly?
Trình Thủy Đông và Ngụy Bách đứng kề vai, cùng nhau nhìn thư viện đang được xây dựng khí thế ngất trời, bụi đất tung bay, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt riêng.
Trình Thủy Đông thổn thức nói:
- Ngụy Bách ngươi nhiều lần tro tàn lại cháy, đúng là không ngờ.
Đầu tiên là thần Bắc Nhạc cao quý của nước Thần Thủy, sau đó bị Đại Ly đập vỡ kim thân dìm xuống đáy nước, lại được người khác giúp đỡ chắp vá thành kim thân sứt mẻ, miễn cưỡng duy trì hương hỏa không dứt. Không ngờ họa từ trời giáng xuống, đột nhiên lại bị hai vị tiên nhân đánh cờ xóa bỏ kim thân, biến thành thổ địa tầng dưới chót, còn không bằng hà bà hà bá bình thường. Nhưng cuối cùng lại một lần bay lên làm thần Bắc Nhạc chính thức của núi Phi Vân, đoán rằng thần núi Nhạc ban đầu của Đại Ly cũng có suy nghĩ muốn liều mạng với Ngụy Bách.
Trình Thủy Đông năm xưa dạo chơi các nơi, thực ra đã sớm quen biết Ngụy Bách.
Trên rời rơi xuống mưa nhỏ, bụi bặm bị ép về mặt đất. Ngụy Bách vươn một bàn tay ra khẽ lắc lư, màn mưa trước người theo đó chao đảo, mỉm cười nói:
- Nếu không làm sao thế nhân đều hâm mộ thần tiên, huống hồ còn là thần ở trước, tiên ở sau.
Trình Thủy Đông nhỏ giọng hỏi:
- Hoàng đế Đại Ly thật muốn đến quận Long Tuyền phía nam?
Ngụy Bách không che che giấu giấu, cười đùa nói:
- Đúng vậy, sắp tới sẽ đi một chuyến. Đến lúc đó con giao long già ngươi yết kiến chân long thiên tử, nhất định sẽ rất thú vị. Ngươi đã chuẩn bị quà gặp mặt chưa?
Trình Thủy Đông cười nói:
- Chuẩn bị xong rồi, không đáng nhắc tới.
Ngụy Bách đưa tay chỉ về hướng trấn nhỏ, hỏi:
- Nếu như đánh nhau, ngươi có ra tay không?
Trình Thủy Đông do dự một lúc, không muốn xem vị đại thần núi non tương lai này là kẻ ngốc:
- Lên thuyền giặc rồi, còn có thể làm gì?
Ngụy Bách hơi đau đầu:
- Cũng đừng phá hư núi Phi Vân của ta.
Trình Thủy Đông cười lớn nói:
- Nhanh như vậy đã xem đây là nhà mình rồi?
Ngụy Bách cười khà khà:
- Con người ta có mới không nới cũ.
Trình Thủy Đông đưa tay nhấn vào hắn:
- Không nới cũ đến mức như ngươi, thế gian hiếm thấy.
Ngụy Bách thoải mái cười lớn:
- Vậy khẳng định là kiến thức của ngươi còn chưa đủ nhiều.
Nghe đàn biết ý, Trình Thủy Đông lập tức ngưng cười, nhắc nhở:
- Có một số việc người khác có thể làm, nhưng chúng ta không thể nói.
Ngụy Bách gật đầu, nhớ tới một chuyện:
- Ta phải đến núi Lạc Phách một chuyến, không dầm mưa với ngươi nữa.
- --------
Trong sông Long Tu, hạt mưa rơi trên mặt sông lộp độp.
Dưới cầu vòm đá, Mã Lan Hoa lơ lửng dưới đáy sông nức nở. Trước đó bà ta còn vui vẻ mỗi ngày tuần tra sông Long Tu, thầm nghĩ mình vất vả tích góp nhiều bảo bối đáng giá lẫn không đáng giá như vậy, một ngày nào đó sẽ đưa hết cho cháu trai, để nó không đến mức phiền não vì tiền trên đường tu hành. Nhưng hôm nay tự hủy kim thân ở đầu nguồn nước, khiến bà ta thật sự hiểu được thiên đạo khó lường, tu hành gian khổ, gần đây mỗi ngày đều trốn dưới cầu vòm đá này, dùng nước mắt rửa mặt.
Đột nhiên bà ta dừng tiếng khóc, kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhanh chóng bơi đến bên bờ, ngoan ngoãn nhường đường cho thượng cấp.
Vị thượng cấp kia chính là giang thần Thiết Phù Dương Hoa, rất có thể là giang thần cấp cao trẻ tuổi nhất Đông Bảo Bình Châu. Cô có mái tóc màu vàng dài đến một trượng, đeo giáp che mặt, ôm một thanh trường kiếm. Tính tình của cô rất tệ, yêu quái qua đường chết trong tay cô hiều không kể xiết.
Sau khi Dương Hoa thăng chức làm giang thần, chưa từng đi đến thác nước ở ranh giới con sông lớn kia, hôm nay là lần đầu tiên. Mã Lan Hoa cúi đầu rụt rè nói một câu khách sáo, lại ngẩng đầu lên, thấy Dương Hoa đã nhanh chóng đi lên phía thượng du cách đó mười mấy dặm. Trong lòng bà ta căm giận, cảm thấy cô ả trẻ tuổi này không biết làm người, cho dù là người lãnh đạo trực tiếp của mình, nhưng không thèm chào hỏi một tiếng thì đúng là không tôn trọng.
Thế là bà ta lại bắt đầu ân hận, cảm thấy mình bị người ta khi dễ. Cuối cùng bà ta lại sợ cháu của mình ở bên ngoài cũng bị người khác xem thường như vậy, một tay ôm ngực, tay kia lau nước mắt. Sau đó bà ta giống như cá chép vẫy đuôi nhanh chóng bơi về hướng sào huyệt, đi xem đống bảo bối gia sản của mình một chút. Nghĩ thầm sau này chúng đều là quà tặng phong phú của cháu trai, bà ta mới cao hứng hơn mấy phần, cảm thấy chết rồi còn phải chịu khổ dù sao cũng có một chút hi vọng.
- --------
Một chiếc xe đẩy dừng lại bên ngoài trạm dịch, bên trên chứa đồ nghề xem bói. Gian hàng của Lục Trầm còn chưa mở, đã bắt đầu xem chỉ tay cho một binh sĩ trạm dịch tin vào số mệnh. Rơi vào trong mắt tư lại trạm dịch khác, chỉ thấy một người nói hưu nói vượn còn một người gật đầu như gà con mổ thóc, cực kỳ buồn cười.
Cuối cùng Lục Trầm không thu tiền, chỉ xin một chén nước ấm, đứng bên cạnh xe uống ùng ục. Uống xong thì lau miệng, tươi cười vẫy tay từ biệt, tiếp tục đẩy xe đi tới trước.
Chỗ trạm dịch có người dụi dụi mắt: “Ồ? Sao phía sau tên thầy bói lường gạt kia lại có thêm một cô gái mặc trang phục đạo cô vậy?”
Đạo cô xinh đẹp ôn nhu hỏi:
- Tiểu sư thúc, ngài nói mình bói toán và đánh cờ đều không xem là lợi hại, vậy ai mới là lợi hại nhất?
Lục Trầm cười nói:
- Tiểu sư thúc thật sự của cô, cũng là sư huynh của bần đạo, tương lai sẽ đánh cờ giỏi hơn bần đạo, chiến thắng cả ma đầu ở thành Bạch Đế kia. Một người xem bói giỏi hơn bần đạo, sẽ khiến... Ài, không nói chuyện này nữa, tổn thương tình cảm. Tóm lại, vị sư huynh “một người cộng thêm một người vẫn là một người, lại thêm một người càng là một người”, trước giờ vẫn lợi hại hơn bần đạo.
Đạo cô chính là Hạ Tiểu Lương bị Lục Trầm lừa gạt từ Thần Cáo tông đến đây. Cô gái tuyệt tình khiến cho Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết uống từng bầu rượu đứt ruột đứt gan, trước đó từng dùng thân phận Ngọc Nữ, cùng với Kim Đồng đại biểu cho đạo thống Đông Bảo Bình Châu, đến đây lấy lại món pháp bảo trấn áp mà tổ sư gia để ở động tiên Ly Châu.
Lúc rời đi bọn họ không thể mang theo Mã Khổ Huyền, ngược lại nàng có thêm một viên đá mật rắn xinh đẹp. Không có cách nào, phúc duyên của nàng sâu dày nổi tiếng cả châu, giống như tùy tiện đi đến đâu thì đồ tốt cũng chủ động tới gần, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Hạ Tiểu Lương do dự một thoáng. Nàng muốn hỏi một vấn đề mà ngay cả vị tiểu sư thúc kia của Thần Cáo tông cũng không thể nghĩ thấu triệt. Vì sao người bên cạnh này lại là nút thắt thật sự, khiến Tề Tĩnh Xuân lâm vào cục diên chắc chắn phải chết? Dựa vào đâu. Nên biết khi đó Tề Tĩnh Xuân chỉ dùng hai chữ bản mệnh để nghênh địch, nếu như dốc hết sức ra tay, đạo nhân trẻ tuổi thần thần bí bí này thật sự có thể đánh chết ông ta sao?
Đánh thắng và đánh chết một tu sĩ năm cảnh giới cao là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Hơn nữa khi tu sĩ năm cảnh giới cao trong lòng biết rõ phải chết, sẽ bộc phát ra sức phá hoại kinh khủng không thể tưởng tượng. Trừ khi có tiên nhân cao hơn một đến hai cảnh giới cố gắng khống chế chiến trường, hoặc là có người mang ra một động tiên nhỏ để làm lồng giam.
Đây cũng là nguyên nhân mà Tạ Thực dám một mình một ngựa đi tới trấn nhỏ. Tạ Thực ta có thể chết ở Long Tuyền, nhưng Đại Ly ngươi trước tiên phải cân nhắc hậu quả một chút.
Lúc trước Lý Nhị ở hoàng cung Đại Tùy cũng như vậy.
Lục Trầm lại tính ra vấn đề của nàng, mỉm cười nói:
- Đạo khả đạo, phi thường đạo. Nghĩa là gì? Chính là ngôn ngữ văn tự có thể dùng để nói chuyện, nhưng dùng để giảng giải đại đạo thì kém xa không đủ. Còn như ý tứ của bần đạo, thực ra là vấn đề mà cô muốn hỏi, bần đạo sẽ không trả lời.
Hạ Tiểu Lương cười khổ. Vị “tiểu sư thúc” xuất hiện ở Thần Cáo tông một cách kỳ lạ này, trên đường đi đã nói vô số lời lẽ lạ lùng, thường khiến nàng không thể hiểu được, sau đó dứt khoát không suy nghĩ sâu hơn. Lúc y muốn nói thì sẽ không ngừng lải nhải, ngươi có đóng lỗ tai, thậm chí đóng luôn cánh cửa nội tâm cũng không có tác dụng, trong lòng vẫn sẽ vang lên giọng nói của y. Nhưng khi y không muốn nói, có thể mười ngày nửa tháng cũng không nói lời nào.
Lục Trầm nhìn về trấn nhỏ, lại bắt đầu nói liên thiên:
- Thế nhân đều hâm mộ thần tiên, nhưng vì sao Ngụy Bách ngươi không hâm mộ? Bởi vì trước giờ ngươi không phải là thần tiên thật sự. Tự xét lại mình cảm thấy thẹn, chữ “thẹn” tức là trong lòng có quỷ... Con đường thiên quân tiếp theo, ngươi sẽ hơi khó đi. Chậc chậc, cháu nhà ngươi bị người ta ức hiếp? Hắn không ức hiếp người khác xem như đã khoan dung nhân hậu rồi. Tiền đồ của hắn rộng mở, chỉ là tính tình thật sự khiến người ta không thích nổi. Nhưng không có cách nào, mệnh tốt chính là mệnh tốt. Nói đến thật kỳ diệu, cùng là người từ trấn nhỏ đi ra, đồng thời trở lại quê nhà. Tạ Thực đã làm thần tiên tốt cả đời, lại muốn làm một chuyện thẹn với lòng. Tào Hi đã làm đồ khốn cả đời, lại muốn làm một chuyện phúc hậu.
Nói đến đây, Lục Trầm đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Tiểu Lương phía sau, cười hỏi:
- Cô có nghe thấy tâm niệm của người thường không?
Hạ Tiểu Lương bất đắc dĩ nói:
- Luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười mới có thể loáng thoáng nghe thấy, hôm nay tôi còn chưa làm được.
Lục Trầm ồ một tiếng:
- Vậy cô đúng là cần chăm chỉ tu hành.
Hạ Tiểu Lương đành phải cười khổ.
Lục Trầm cảm thấy có thể nói về chủ đề này, liền bắt đầu ba hoa, mặc kệ Hạ Tiểu Lương có hứng thú hay không:
- Bần đạo nói cho cô biết, chuyện này nhìn như rất huyễn hoặc, nhưng thực ra lại không mơ hồ. Một là cực kỳ thành tâm, tình cảm chân thành sắt đá cũng phải mở ra, cho nên thánh nhân đã nói chân thành có thể động lòng người. Trong một số thời điểm, người thường cũng có thể dẫn tới cảm ứng của thần linh. Thứ hai đương nhiên là tu vi cực cao hoặc thiên phú phi phàm, tiếng lòng của bọn họ sẽ càng vang dội. Chẳng hạn như bần đạo muốn nói chuyện với cô, cô có muốn nghe hay không thì vẫn nghe thấy. Có điều bần đạo cảm thấy, chuyện này không liên quan gì đến tu vi cá nhân mà là do chân thành. Cô cảm thấy thế nào?
Hạ Tiểu Lương cũng không nịnh nọt:
- Tôi cảm thấy là do đạo pháp của tiểu sư thúc cao thâm.
Lục Trầm hơi mất mát, lại không muốn nói nữa.
Tương tự như Lý Hi Thánh trên đường vào núi gọi thẳng hai chữ “Bạch Trạch”, có thể khiến vị Bạch lão gia ở bên bờ biển tây Đông Bảo Bình Châu xa xôi nghe thấy. Còn Thôi Tứ cho dù mắng như tát nước cả trăm lần, Bạch lão gia cũng không nghe được, hoặc là có nghe cũng sẽ không để ý. Đương nhiên nếu như ông ta để ý, Thôi Tứ ở cách mười vạn tám ngàn dặm cũng sẽ “vô duyên vô cớ” chết ngay tại chỗ.
Loại nhân tài xuất chúng này giống như những ngôi sao lấp lánh trên lục địa, đương nhiên càng thu hút ánh mắt. Đừng thấy luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười mà thế tục quen gọi là “thánh nhân” trốn tránh như con rùa ngàn năm, thực ra trong mắt một số lão đại tu vi cao cường, bọn họ lại bị quan sát kỹ hơn cả người thường thế tục.
Đương nhiên thần tiên quan sát núi sông không chỉ đơn giản là “khoanh tay đứng nhìn”. Một nước một châu tự có vách chắn vô hình của nó, ngăn cản ánh mắt từ nơi khác nhìn tới. Đây cũng là nguồn gốc của ranh giới động tiên đất lành. Nếu như ở cách một thế giới vẫn muốn dò xét nội tình, cần phải có cảnh giới cao đến tận trời.
Phía nam trấn nhỏ thỉnh thoảng có tiếng kim loại vang tận mây xanh. Tiếng vang kia có sức chấn nhiếp to lớn, người thường thì chẳng hề hay biết, nhưng đối với luyện khí sĩ thì động tĩnh lại không nhỏ.
Trên thực tế tiếng rèn sắt của Nguyễn Cung ở lò kiếm rơi vào trong tai yêu tộc, có thể so với tiếng sấm mùa xuân. Những yêu vật ôm lòng cầu may ở lại trấn nhỏ đều hiện ra nguyên hình, khí hải chấn động, sống không bằng chết, lập tức phát điên. Sau đó bị luyện khí sĩ và võ phu thuần túy Đại Ly đã chuẩn bị trước hợp sức chế ngự, ném vào trong núi lớn, phần nhân tình này không khác nào ơn cứu mạng.
Cúng lúc đó cảnh tượng đúc kiếm của Nguyễn Cung khiến người khác không nhịn được phải cảm khái một câu: “Thánh nhân đúng là thánh nhân.”
Nhưng Hạ Tiểu Lương lại hơi ngạc nhiên:
- Đúc kiếm đã gần đến hồi cuối, vì sao động tĩnh còn lớn như vậy, khiến cho chân núi nguồn nước trong địa bàn đều hơi chao đảo. Chẳng lẽ thanh kiếm này phẩm chất rất cao, có thể danh động thiên hạ?
Lục Trầm chỉ cười không trả lời. Đám thánh nhân cũng phải làm mua bán. Nếu Tề Tĩnh Xuân và sư phụ đã bàn luận xong xuôi, vậy y sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa. Đây vừa là tôn sư trọng đạo, vừa biểu đạt một phần tôn kính của mình đối với người đọc sách kia.
Nhớ lúc trước thầy bói Lục Trầm quay lưng về phía trường học, đoán chữ xem bói cho người ta, phía sau là một vị thánh nhân Nho gia đang truyền đạo giảng dạy cho đám trẻ con.
Còn như vì sao Tề Tĩnh Xuân nhất định phải chết, liên quan đến một đại đạo rất lớn. Tề Tĩnh Xuân ở động tiên Ly Châu xem hết điển tịch tam giáo, được gọi là “có hi vọng lập giáo xưng tổ”, vậy sẽ lập giáo gì?
Bất kể là gì, tóm lại ông ta và một người khác đều có chung suy nghĩ. Như vậy Lục Trầm là sư đệ của người kia, cần phải tự mình đi đến nơi này.
Lục Trầm nhìn lên trời. Đã từng có một người đọc sách ngồi ở nơi đó, dùng sức bản thân đối kháng với tiên nhân tam giáo.
Bội phục thì bội phục, kính trọng thì kính trọng, nhưng chuyện trái với lương tâm thì vẫn phải làm.
Sau đó y thuận thế mà làm, đại khái suy diễn ra hậu chiêu thật sự của Tề Tĩnh Xuân, cho nên mới để lại cho thiếu niên kia bốn chữ, nói là giúp hắn luyện chữ. Chuyện này là thật, nhưng mục đích lớn nhất vẫn giống như thả diều, hi vọng mượn thời cơ thiếu niên viết bốn chữ kia, một ngày nào đó tính ra nước cờ mấu chốt nhất. Chỉ thuần túy là cao thủ đánh cờ tò mò mà thôi.
Nhưng rất kỳ quái, thiếu niên chỉ cho Lục Trầm một cơ hội, hơn nữa Lục Trầm cũng không tính ra quá nhiều.
Lục Trầm cũng không để ý chuyện này, dù sao đại cục đã định, y cũng sẽ không ném đá xuống giếng sau khi Tề Tĩnh Xuân chết. Y đã từng chính miệng cười nói với thiếu niên “việc thiện nhìn như hảo tâm, chưa chắc đã là người tốt chuyện tốt”, câu này rất có thâm ý. Vừa nói đến bốn chữ trong mấy phương thuốc kia, vừa nói đến một xâu mứt quả mưu đồ đã lâu.
Lục Trầm buông cán xe ra, duỗi eo mỏi:
- Nếu lòng thanh thản không vướng bận, câu sau là gì ấy nhỉ?
Hạ Tiểu Lương mỉm cười đáp:
- Là cảnh êm đềm chốn nhân gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...