Lão tú tài đứng trên một tảng đá lớn ở đỉnh núi, gió núi thổi qua, hai tay áo tung bay phần phật.
Lúc này ông lão tóc trắng đứng cao đón gió nào còn có phong thái mộc mạc như trước.
Lão tú tài nhìn về điểm sáng đột nhiên xuất hiện ngoài tám trăm dặm, cho dù cách xa như vậy vẫn cảm thấy hơi chói mắt. Lão khẽ gật đầu nói:
- Đã nhiều năm như vậy rồi, mặc dù lưỡi kiếm đã cùn hơn so với lời đồn, nhưng nhuệ khí ẩn chứa bên trong lại không suy giảm nhiều. Lợi hại, thật lợi hại, an nhàn vạn năm, thế sự xoay vần, còn có thể sở hữu tinh khí thần như vậy. Nhưng mà...
Lão rất nhanh lại cười:
- Ta sẽ dựa vào núi này để các ngươi biết khó mà lui. Cái chuyện đánh nhau này có thể ít làm thì tốt hơn, tổn thương hòa khí lắm.
Ngọn núi cao dưới chân bị lão tú tài quán tưởng vào trong tranh, danh tiếng lớn đến mức không thể lớn hơn.
Trung Thổ Thần Châu lãnh thổ rộng nhất trong chín châu lớn, có một ngọn núi lớn tên là núi Tuệ, thế núi hùng vĩ, có thể nói là cao đến tận trời. Trên đỉnh núi có văn bia do Chí Thánh tiên sư tự tay viết “Thiên Hạ Độc Tôn”, có Lễ Thánh khắc lên vách núi “Ngũ Nhạc Chi Tổ” (tổ tiên Ngũ Nhạc), có đồ đệ đầu tiên của Đạo Tổ lưu lại “Cương Phong Từ Lai” (gió mạnh từ từ thổi tới), có thánh nhân Binh gia dùng ngón tay khắc lên “Duy Ngã Võ Đang” (chỉ có Võ Đang ta). Chỉ riêng các đời đế vương châu lớn tới đây cúng tế cáo trời, văn tế khắc lên đá đã nhiều đến hơn một trăm tám mươi khối, kiểu chữ thảo triện lệ giai đều có. Những văn tự và vách đá chứa đầy huyền cơ này kéo dài từ đỉnh núi Tuệ đến giữa sườn núi, danh lam thắng cảnh và di tích cổ gần như có thể thấy ở khắp nơi.
Lão tú tài nhìn ánh kiếm rực rỡ ở phía xa, hơi kinh ngạc. Lúc trước lần đầu xuất hiện ở miệng giếng cổ, đã nhìn thấy tư thế cầm kiếm của Trần Bình An, thật sự là khó coi, ngay cả một người không coi trọng võ học như lão cũng không nhìn nổi. Nhưng lúc này nhìn thiếu niên cầm kiếm đặt ngang trước người, lão chỉ có một cảm giác, đó là ổn.
Tay thiếu niên cầm kiếm rất ổn, tâm rất yên tĩnh, rất trấn định, cho nên tinh thần khí thế cả người càng ổn.
Sau khi cô gái cao lớn trút tất cả kiếm ý vào “thân kiếm cổ”, sau phút chốc dáng người càng trở nên hư ảo, khí tức huyền diệu khó giải thích, trực tiếp xuất hiện trong hồ nước nội tâm của Trần Bình An, mắt vàng, chân trần.
Khi mũi chân của nàng nhẹ nhàng chạm vào mặt hồ, nổi lên từng cơn sóng gợn, trong nội tâm thiếu niên lại vang lên tiếng lòng:
- Không cần vội vàng ra tay, trước tiên thích ứng với cảm giác của luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười.
- Cái gọi là chiêu thức kiếm thuật, chẳng qua chỉ có mấy loại như vậy, không có quá nhiều hoa lá. Đây là điểm khác biệt giữa giang hồ đời sau và tiên gia trên núi. Luyện khí sĩ luyện khí, tinh luyện hợp nhất, thai nghén ra ngàn vạn kiếm ý, có sâu có cạn, có cao có thấp. Nếu người khác là giếng nước khe suối, còn ngươi là ao hồ sông lớn, dĩ nhiên sẽ hơn người khác gấp trăm ngàn lần.
- Độ dài của kiếm khí được quyết định bởi kinh huyệt trong thân thể khai phá như thế nào. Kinh huyệt mở rộng càng nhiều thì tiềm lực khai quật càng sâu. Người khác chỉ có một mảnh đất lành hạng bét, ngươi lại sở hữu toàn bộ động tiên đất lành, hai bên khác nhau một trời một vực. Kinh mạch giống như con đường, người khác là đường hẹp cầu khỉ, còn ngươi đường lớn rộng rãi vững chắc, bọn họ làm thế nào tranh thắng với ngươi?
Cô gái cao lớn nhìn quanh, sau khi nhìn thấy tâm cảnh của thiếu niên, vẻ mặt tươi cười, nhẹ giọng nói:
- Nghe hiểu không?
Trần Bình An đang gian nan thích ứng với tu vi cảnh giới thứ mười, cộng thêm khí lưu quanh người cực kỳ hỗn loạn, ngay cả mắt cũng không mở ra được, đừng nhắc tới mở miệng nói chuyện. May mà cô gái cao lớn nói chỉ cần mặc niệm trong lòng là được.
Hắn thành thật nói cho nàng biết:
- Nghe hiểu được, nhưng không biết phải làm thế nào.
Nàng lại không hề bất ngờ, chỉ cười ha hả.
Trần Bình An không rõ nội tình, tiếp tục cố gắng thích ứng với cảnh giới thứ mười.
Loại cảm giác kỳ lạ đó không thể nói rõ, giống như người đang đói đột nhiên trong bụng lấp đầy thịt cá, không chừa lại một chỗ trống nào, tất cả kinh huyệt đều bị căng ra.
Luồng khí tức bản nguyên giống như một con rồng lửa lang thang, kích cỡ như kim chỉ trong thoáng chốc biến thành cá chạch, nhanh chóng bơi lội trong kinh mạch toàn thân, va đập lung tung, thông suốt không trở ngại. Trên đường không ngừng cuốn theo khí tức trong mỗi kinh huyệt, giống như một quả cầu tuyết, không biến thành một con giao long đúng như ý nghĩa thì không chịu dừng.
Thể nội trong vắt như lưu ly, kinh lạc trong người kéo dài giãn ra như cành vàng lá ngọc.
Chân khí thanh tịnh, trở về trạng thái mộc mạc ban đầu, trường thọ sống lâu.
Những khái niệm mà Lâm Thủ Nhất từng đề cập tới lần lượt hiện lên trong lòng Trần Bình An.
Trong nội tâm thiếu niên, cô gái cao lớn nhẹ giọng nói:
- Còn thiếu một chút nữa, dù sao kiếm tu cũng không phải luyện khí sĩ bình thường.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, xuyên qua tâm cảnh của Trần Bình An nhìn thẳng về tảng đá lớn trên đỉnh núi, cười hỏi:
- Ngươi nói xem? Ngươi mặt dày mang ngọn núi Tuệ này ra để ngăn địch, có thắng cũng không vinh quang.
- Muốn các ngươi thua tâm phục khẩu phục là được.
Lão tú tài hiểu ngầm trong lòng, sảng khoái cười lớn. Sau đó hơi do dự, ánh mắt đảo qua cả ngọn núi cao, cuối cùng dừng lại ở một vách núi. Trên đó có một bức “thiếp chữ” kỳ lạ do kiếm tiên viễn cổ dùng kiếm khí hùng hồn viết lên, được gọi là “Phi Kiếm thiếp”, khiến cho vô số kiếm tu ở Trung Thổ Thần Châu kéo đến quan sát, thậm chí không ngại dựng nhà cỏ dưới vách núi để cảm ngộ kiếm đạo.
- Lấy đi là được, có thể lấy được bao nhiêu phải xem bản lĩnh của ngươi. Năm xưa thằng nhóc họ Tả cũng như ngươi, chưa chính thức học kiếm, trong lúc vô tình lên núi nhìn chữ trên vách đá, đã lấy đi được sáu chữ. Thiên phú luyện kiếm như thế nào sẽ nhanh chóng hiện rõ. Thiên tài kiếm tu xuất hiện lớp lớp, nhưng thiên tài cũng phân ra lớn nhỏ, lấy được năm chữ sẽ thành lục địa kiếm tiên. Trần Bình An, hãy xem tố chất của ngươi thế nào!
Chỉ thấy lão tú tài vung tay áo, bảy chữ lớn cổ xưa rời khỏi vách núi, lướt ra bên ngoài tám trăm dặm, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Trần Bình An. Chữ triện cổ đã biến lớn như bàn tay, ánh sáng vàng rực rỡ, hào quang lấp lánh, từng chữ xoay tròn thật nhanh chung quanh Trần Bình An. Nhưng đến cuối cùng lại không một chữ nào muốn đến gần hắn, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xa, cuối cùng dứt khoát quay đầu bay trở về.
Lão tú tài nhìn thấy cảnh này, vừa lúng túng vừa áy náy, lẩm bẩm nói:
- Biến khéo thành vụng rồi. Tiểu Bình An, xin lỗi, ta nào ngờ những chữ này lại không nể mặt như vậy...
Cô gái cao lớn đứng trên hồ nước nội tâm của Trần Bình An, hừ lạnh một tiếng. Lão tú tài cười gượng nói:
- Nan giải, thật nan giải, chuyện này nên làm thế nào đây? Không sao, không sao, ta sẽ đổi một biện pháp khác tiết kiệm sức lực hơn, không làm khó được ta. Ta và sơn thần núi Tuệ kia là giao tình lâu năm, biết rõ hắn có những của cải gì. Nếu thật sự không được thì ta sẽ...
- Bảy chữ kia chướng mắt ta, cũng không phải lạ.
Ngay lúc này mắt của Trần Bình An mở ra một khe hở, không dùng tiếng lòng nói chuyện với cô gái cao lớn, mà là nói thẳng ra miệng:
- Hơn nữa ta cũng không muốn bọn chúng, thật đấy!
Trong lòng cô gái cao lớn rung động. Thiếu niên tăng thêm sức lực, tay cầm trường kiếm, chậm rãi nói:
- Lúc ta luyện quyền vẫn luôn có một cảm giác, đó là luyện đến cuối cùng xuất quyền sẽ rất nhanh, thậm chí cảm thấy là nhanh nhất. Bây giờ có cô bên cạnh, ta cảm thấy đã đủ rồi, cũng không cần chữ gì nữa. Một kiếm tiếp theo sẽ rất nhanh! Tin tưởng ta, nhất định sẽ rất nhanh!
Cô gái cao lớn gật đầu.
Lão tú tài cũng ngẩn người, tấm tắc nói:
- Giọng điệu này thật giống Tiểu Tề khi còn trẻ.
Trong mắt lão có ý cười, lại cố ý lên giọng hừ lạnh nói:
- Ta lại muốn xem thử, một kiếm này có thể khiến thằng nhóc ngươi ở cảnh giới thứ mười phát huy ra thực lực cảnh giới thứ mười một hoặc mười hai hay không! Trần Bình An, cũng đừng làm vướng chân, đến cuối cùng chỉ thi triển được thực lực cảnh giới thứ bảy tám. Tới đây, một kiếm này còn không xuất ra, món tráng miệng cũng nguội mất rồi!
Lão tú tài chế nhạo xong liền khoanh chân ngồi xuống, rủ rỉ nói:
- Nhà thơ có nói: “Mười năm mài một kiếm, lưỡi sắc chưa tùng dùng. Hôm nay cho bạn thấy, có ai gặp bất bình”. Nhưng thiên hạ có nhiều chuyện bất bình như vậy, kiếm lại chỉ có một thanh.
Lão mỉm cười, xua tan tâm tình đa sầu đa cảm, nói giống như cười trên nỗi đau của người khác:
- Hơn nữa người khác là mười năm mài một kiếm, còn thanh kiếm trong tay Trần Bình An ngươi đã có một vạn năm rồi.
Trần Bình An gần như cùng với cô gái cao lớn trầm giọng nói:
- Đi!
Hắn bắt đầu chạy nhanh tới trước, lại là kéo kiếm chạy đi.
Lão tú tài nhìn rõ tất cả cảnh này, chỉ mỉm cười lắc đầu.
Thiếu niên nhảy lên thật cao, chém xuống một kiếm.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, không có ánh kiếm kinh người chiếu rọi trời đất, cũng không có kiếm khí hùng hồn.
Nhưng trong nháy mắt này, trên tảng đá lớn ở đỉnh núi, ông lão vốn ngồi ở hướng bắc nhìn về hướng nam, đột nhiên ngồi nghiêng sang một bên.
Trên mặt nước nội tâm, cô gái cao lớn bỗng chìm vào đáy hồ, nhắm mắt lại chậm rãi nói:
- Một vạn năm rồi.
Cùng lúc đó bên giếng nước ở nhà trọ Thu Lô, Lý Bảo Bình vẫn đang nghiên cứu bức tranh, đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc kêu lên:
- Sao bức tranh lại có thêm một vết nứt rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...