Không còn nữ quỷ áo cưới âm thầm quấy phá, nhóm người Trần Bình An đi đường rất thuận lợi.
Trong khe núi có một con đường thông đến phủ đệ, có thể cho hai chiếc xe ngựa chạy song song. Hôm nay mặc dù cỏ dại mọc đầy, dính mưa sương khí lạnh, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với lúc bọn họ dựa vào bùa Phá Chướng rời khỏi đường suối vàng, Trần Bình An phải cầm đao hẹp Tường Phù chém từng nhát để mở đường.
Nam tử được nữ quỷ gọi là lục địa kiếm tiên, sau khi đột ngột gia nhập đội ngũ lại không nói gì. Vị kiếm tu Thần Tiên Đài miếu Phong Tuyết này một tay dắt con lừa trắng, tay kia đỡ chuôi kiếm bên hông, nhắm mắt đi đường, tâm thần bay xa.
Nếu nói giữa năm cảnh giới thấp và năm cảnh giới trung là một kênh rạch, vậy giữa năm cảnh giới trung và năm cảnh giới cao là một rãnh trời. Cho dù luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười đã là nhân vật hiển hách, trụ cột của vương triều thế tục dưới núi, nhưng vẫn cần ngồi yên như xương khô trong mộ hoang mấy chục năm, thậm chí là trăm năm, cuối cùng khó khăn lắm mới chạm đến thời cơ đột phá cảnh giới, “tĩnh đến cực điểm sẽ chuyển thành động”. Có không ít người từ động tiên đất lành, sơn môn phủ đệ đi xuống núi, nhưng kết quả lại uổng phí sức lực, đành phải trở lại trên núi tiếp tục ngồi yên tĩnh tu.
Ngụy Tấn lặng lẽ kết thúc phương pháp thổ nạp bí truyền của miếu Phong Tuyết, mở mắt quay đầu nhìn lại, quan sát những đứa trẻ quen biết với A Lương kia. Có điều phần lớn tâm tư của kiếm tiên áo trắng này vẫn tập trung vào lễ tế của miếu Phong Tuyết, bởi vì hổ thẹn không thể đột phá cảnh giới, cho nên đã rất nhiều năm không đến mộ của sư phụ mời rượu. Sau khi nghe được những câu chuyện nhỏ mà A Lương gọi là rác rưởi xui xẻo kia, Ngụy Tấn lại tràn đầy mong đợi với núi Đảo Huyền nơi tiếp giáp của hai thế giới, càng khao khát nhìn thấy trường thành đầy những kiếm tu kia.
Hắn thở dài, cảm thấy còn chưa thỏa chí. Lúc trước dưới tấm biển “Tú Thủy Cao Phong”, nếu thân thể của hắn đã vững chắc, kết hợp hoàn mỹ với kiếm ý, đạt đến mức độ tự nhiên hình thành, như vậy xuất kiếm sẽ không còn bất kỳ khuyết điểm nào nữa. Khi đó du hiệp Mặc gia kia có lẽ sẽ không thể chỉ rút kiếm ra một tấc, ít nhất thân kiếm cũng phải ra khỏi vỏ một nửa.
Lý Hòe nhìn thần tiên áo trắng ánh mắt xa xăm này, cảm thấy rất tò mò, đồng thời cũng rất tiếc nuối. Nếu A Lương có ở đây thì tốt, hắn rất muốn vỗ vai ông ta, nói cho ông ta biết đây mới là cao thủ kiếm thuật, A Lương ông vẫn còn kém một chút, sau này nên theo người ta học tập. Nhìn Ngụy Tấn người ta lên đài, người chưa tới thì kiếm đã tới, một thân áo trắng kiếm khí vòng quanh, đánh cho con mụ ác quỷ kia kêu cha gọi mẹ. Xuất hiện một cách trời đất kinh quỷ thần khiếp như vậy, đúng là khác biệt so với A Lương ông đội nón dắt lừa đi ở bờ sông.
Lâm Thủ Nhất phát hiện Ngụy Tấn đang quan sát bọn họ, sau đó lại thấy đối phương không tập trung. Thiếu niên lạnh lùng đỡ đỡ hòm sách, suy nghĩ đến chuyện tu hành của mình.
Đã lĩnh giáo pháp thuật thần thông sâu không thể lường của nữ quỷ áo cưới, nhìn thấy hai vị kiếm tu so tài kiếm thuật xuất thần nhập hóa, trong lòng Lâm Thủ Nhất nặng trĩu. Gánh nặng đường xa, chút tu vi đạo hạnh kia của mình còn không đủ để người ta nhét kẽ răng.
Ngụy Tấn ngừng suy nghĩ lung tung, dừng bước, từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bài lấp lánh, thẳng thắn cười nói:
- Ta không thể theo các ngươi đến Dã Phu quan Đại Ly rồi. Ta phải lập tức đến động tiên Ly Châu, dùng trảm long đài để mài bội kiếm Cao Chúc và phi kiếm bản mệnh, chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi đến núi Đảo Huyền. Bởi vì A Lương tiền bối từng nói, thông qua núi Đảo Huyền đi đến nơi đó, hôm nay vừa lúc có một trận đại chiến trăm năm khó gặp, ta nhất định không thể bỏ lỡ.
Hắn thấy trong đội ngũ không có ai cầm lấy ngọc bài, bèn kiên nhẫn giải thích:
- Mặc dù các ngươi có một âm thần thực lực không thể xem thường hộ tống, nhưng vì phòng ngừa bất trắc, tránh xuất hiện bất ngờ như hôm nay, ta đưa miếng ngọc bài này cho các ngươi. Đây là “lệnh bài thái bình vô sự” của miếu Phong Tuyết và núi Chân Vũ chúng ta, một khi gặp phải nguy hiểm, chỉ cần người cầm nó truyền chân khí vào, nói mấy câu với nó, sau khi buông tay nó sẽ tự động bay về hướng sơn miếu, phát ra tín hiệu cầu cứu với tông môn.
Hắn thấy vẫn không có ai cầm lấy miếng ngọc bài có ý nghĩa quan trọng này, cũng không trách cứ đám trẻ này không biết trời cao đất dày, lại cười nói:
- Nếu các ngươi cảm thấy để ta đi theo đến Dã Phu quan an toàn hơn là cầm một miếng ngọc bài nhỏ, ta đương nhiên sẽ không đùn đẩy trách nhiệm. Ta chỉ thương lượng với các ngươi một chút, cuối cùng như thế nào vẫn phải xem ý tứ của các ngươi.
Trần Bình An nói:
- Kiếm tiên tiền bối có thể đi huyện Long Tuyền tìm trảm long đài mài kiếm, chúng tôi nhận lấy miếng ngọc bài này là được. Lần này đến Dã Phu quan vốn là có âm thần tiền bối hộ tống, cộng thêm trước đó triều đình Đại Ly đã đồng ý giúp đỡ chúng tôi, cho nên ba người kia mới xuất hiện bên cạnh nữ quỷ. Mặc dù hơi chậm một chút, nhưng cũng chứng minh là bọn họ biết giữ lời.
Hắn lại suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:
- Bất trắc giống như hôm nay, tin rằng sẽ không xuất hiện nhiều.
Hắn cầm lấy lệnh bài, đưa cho Lâm Thủ Nhất, nhỏ giọng dặn dò:
- Nhớ cất kỹ, tốt nhất đừng để trong hòm sách, cách quá xa, đến lúc khẩn cấp sẽ không lấy ra kịp.
Lâm Thủ Nhất gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta biết, sẽ giấu nó và hai lá bùa còn lại vào trong tay áo.
Ngụy Tấn hiểu ngầm cười, cũng hơi bất ngờ vì sự thấu tình đạt lý của thiếu niên giày cỏ. Thực ra trước đó hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, vì sao Trần Bình An lại là người đưa ra quyết định trong đội ngũ? Lúc trước trên con đường ở phủ đệ của nữ quỷ, hắn đã nhìn ra thiếu niên tên là Lâm Thủ Nhất đã đặt chân lên cầu trường sinh, cảnh tượng trong kinh huyệt sinh cơ bừng bừng, rộng lớn và ổn định, là nhân tài tu đạo hiếm thấy. Tính tình của Lâm Thủ Nhất lại thuộc loại thanh cao kiêu ngạo, làm sao chịu đứng dưới người khác? Hơn nữa mấu chốt là Lâm Thủ Nhất dường như không cảm thấy có gì không ổn.
Còn về thằng nhóc khoẻ mạnh kháu khỉnh nhỏ tuổi nhất, đã được A Lương sắp xếp chăm sóc con lừa trắng, may mắn không cần phải nói. Bởi vì dù thế nào Ngụy Tấn cũng sẽ tặng cho Lý Hòe một phần lễ vật chia tay. Hắn một mình du lịch các nước, nhiều năm như vậy không vướng bận gì, đủ loại kỳ ngộ cơ duyên, đã lấy được không ít đồ tốt. Phần lớn đều tiện tay tặng cho người có duyên, những thứ giữ đến bây giờ dĩ nhiên đều là đồ tốt rất quan trọng.
Huống hồ khi Ngụy Tấn dùng kiếm tâm trong vắt quan sát đối phương, quét ra lớp sương mù do người khác cố ý che đậy, mới phát hiện tố chất bẩm sinh của Lý Hòe còn tốt hơn Lâm Thủ Nhất, là nhân tài hàng đầu mà đám tổ sư sơn miếu Binh gia ước mong.
Lý bảo Bình hỏi:
- Nếu gặp phải tình huống như hôm nay, miếng lệnh bài này sẽ bay ra được sao? Đường suối vàng lúc trước, còn có lớp màn đêm bị tiền bối dùng phi kiếm phá vỡ, có thể ngăn cản đường đi của nó không?
Ngụy Tấn cười ha hả nói:. Xin ủng hộ chúng tôi tại { Т𝗋𝐔𝙢Т 𝗋u𝐲𝑒n.vn }
- Cứ yên tâm, cho dù là tu sĩ cảnh giới thứ mười cũng không vây khốn được nó. Thứ này tốc độ rất nhanh, hơn xa ngự kiếm bay lượn. Trên đường ngọc bài bay đi, chỉ cần tu sĩ miếu Phong Tuyết xuống núi du lịch cảm giác được sự tồn tại của nó, đều sẽ dùng bí thuật dẫn nó tới bên cạnh, sau đó ra tay cứu giúp. Cho nên phần lớn không cần tiếp viện của sư môn cũng có thể giải quyết nguy cơ.
Tiểu cô nương gật đầu nói:
- Hiểu rồi. Bản thân ngọc bài là một thứ tương tự như giấy thông hành. Nếu gặp phải đối thủ ngay cả âm thần tiền bối cũng đánh không lại, nhất định thân phận không đơn giản. Với tuổi tác và sự từng trải của bọn họ, nhìn một cái sẽ nhận ra miếng lệnh bài thái bình vô sự của miếu Phong Tuyết này, chắc chắn sẽ kiêng nể kiếm tiên tiền bối và tông môn của tiền bối. Vì vậy dù ngọc bài không thể kịp thời đến miếu Phong Tuyết, chỉ cần lấy nó ra cũng đã là một loại chấn nhiếp, giống như đang khuyên đối phương không nên khiêu khích miếu Phong Tuyết.
Ngụy Tấn sững sốt, ngạc nhiên với trí tuệ phát triển sớm của tiểu cô nương. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong lòng hắn càng cảm thấy thân thiết đáng yêu.
Cuối cùng hắn lại nhìn Trần Bình An. Chẳng lẽ vì thiếu niên này tuổi tác lớn hơn một chút, cho nên mới trở thành người cầm đầu ba đứa trẻ?
Hắn dời mắt đi, nhìn về thằng nhóc Lý Hòe đã giúp mình chăm sóc con lừa. Sau khi cân nhắc một phen, cổ tay rung lên, lòng bàn tay xuất hiện một hàng tượng đất, chỉ cao bằng nửa ngón tay mà thôi. Có kiếm sĩ đeo kiếm, có đạo nhân phất trần, có võ tướng mặc giáp, có cô gái cưỡi hạc, còn có phu tuần chiêng trống, tổng cộng năm cái.
Ngụy Tấn đưa cho Lý Hòe:
- Năm tượng đất này xem như là vật nửa chết, kết hợp thuật điều khiển rối của Âm Dương gia, Mặc gia và học vấn thâm thúy của nhánh bùa chú Đạo gia. Ta cũng không hiểu rõ huyền cơ trong đó, chỉ biết nếu nuôi dưỡng ổn thỏa, khiến bọn chúng quen thuộc với khí tức của ngươi, không chừng một ngày nào đó sẽ sống lại. Sau đó cần dùng tinh hoa ngũ hành như hỏa linh, thủy tinh để nuôi nấng. Bọn chúng bị hạn chế bởi khiếu huyệt, kinh mạch trên thân thể nhỏ bé, tu vi cao nhất cũng chỉ ngang với luyện khí sĩ cảnh giới bảy tám...
Nói đến đây Ngụy Tấn cảm thấy lỡ lời, không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhìn Lý Hòe.
Lý Hòe không quên quay đầu nhìn Trần Bình An, thấy đối phương gật đầu, hắn mới vơ lấy năm tượng đất. Nghĩ thầm cộng thêm tượng gỗ sơn màu trong hòm sách sau lưng, mình cũng đã có năm tên lâu la nhỏ rồi.
Ngụy Tấn xoay người cưỡi lên con lừa:
- Vậy thì cáo từ, hi vọng các ngươi đi đường bình an.
Mặc dù hắn bản tính phóng khoáng, hào hiệp phong lưu, nhưng cũng không phải là Thiện Tài đồng tử. Trên đường tu hành đại đạo mênh mông, mấy lần gặp mặt tiếp xúc ngắn ngủi, thực ra rất khó biết được là thiện duyên hay nghiệt duyên. Nếu không phải thời cơ hoàn hảo và duyên phận nặng nhẹ ổn thỏa, với khí số dày đặc của Ngụy Tấn hôm nay và ý trời trong xa xăm không thể dự đoán, một khi người nhận lễ vật của hắn phúc duyên không dày, có trời mới biết liệu có bị nó làm hại nửa đường chết yểu hay không.
Vì sao người trên núi đi xuống thu đồ đệ phải rất thận trọng? Rất nhiều rèn luyện và khảo nghiệm dài đến mấy năm, thậm chí mười mấy năm.
Ngụy Tấn tin tưởng, lúc trước A Lương đi cùng với những đứa trẻ này chắc chắn cũng không đơn giản.
Còn như rốt cuộc ai mới là người mà A Lương quan tâm nhất, coi trọng nhất, vừa mắt nhất, có thể là Lý Hòe rất có lai lịch, phúc khí dày nặng, có thể là Lý Bảo Bình trời sinh khiến người ta ưa thích, cũng có thể là Lâm Thủ Nhất đạo tâm kiên định, hoặc có thể là cả ba.
Có điều Ngụy Tấn phải khẩn cấp đến núi Đảo Huyền, hắn không muốn bỏ lỡ trận đại chiến đỉnh cao rung động tâm can kia, nếu không hắn cũng muốn tự mình dẫn đám trẻ này đến Dã Phu quan ở biên cảnh.
Làm một kiếm tu có chí hướng trèo lên đỉnh kiếm đạo, há có thể bỏ lỡ thịnh hội trăm năm khó gặp kia?
Trần Bình An theo bản năng ôm quyền đáp lễ. Chỉ là trên thuyền sông Tú Hoa lần đầu tiên ôm quyền thi lễ với người khác, hắn đã quen dùng tay trái ôm lấy tay phải. Hôm nay nhìn thấy Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết và kiếm khách trẻ tuổi kia hình như đều dùng tay phải ôm lấy tay trái, Trần Bình An cũng có phần gượng gạo, chỉ lo mình không hiểu quy củ lễ nghĩa, vội vàng đổi vị trí tay trái và tay phải.
Ngụy Tấn nhìn thấy chi tiết này, phát hiện vẻ lúng túng của thiếu niên giày cỏ liền phì cười, khom người vỗ vào lưng anh bạn già:
- Đi thôi.
Con lừa trắng đạp móng vui sướng đi tới trước mấy bước, đột nhiên xoay người chạy đến chỗ Trần Bình An, cạ cạ vào má thiếu niên, sau đó mới chở chủ nhân lâu ngày gặp lại tiếp tục đi xa.
Trên đường tuy nói là Lý Hòe chăm sóc con lừa trắng, nhưng thằng nhóc này nào có kiên nhẫn và nghị lực như vậy, còn không phải là Trần Bình An lặng lẽ giúp cho ăn, rửa mũi và xua đuổi ruồi muỗi sao?
Trần Bình An mỉm cười vẫy tay từ biệt con lừa.
Kiếm tu áo trắng bật cười, ngửa người về sau, theo bước chân con lừa lắc lư lên xuống.
Được rồi, hóa ra lục địa kiếm tiên như mình còn không được ưa thích bằng anh bạn già.
- --------
Trời đất tịch mịch, hoang vu cằn cỗi.
Giữa trời đất giống như chỉ còn lại một bức tường thành không biết dài bao nhiêu, cao bao nhiêu. Cho dù từ phía nam ngoài trăm dặm nhìn tới, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mười tám chữ lớn dùng kiếm khí khắc lên.
Từ đó có thể thấy được chữ lớn đến bao nhiêu, bức tường thành kia lại cao đến mức nào.
Đạo Pháp, Hạo Nhiên, Tây Thiên.
Kiếm Khí Trường Tồn, Lôi Trì Trọng Địa.
Tề, Đổng, Trần.
Mãnh.
Phía nam cách trường thành mấy trăm dặm, đột nhiên vang lên một tiếng kèn lệnh giống như muốn phá vỡ đỉnh trời của thế giới này.
Vô số bóng đen dày đặc tụ tập với nhau, từng ánh lửa sáng lên theo tiếng kèn, cuối cùng nối thành một mảnh. Nếu đứng ở nơi cao phía bắc ngước mắt nhìn về phía xa, sẽ trông thấy một biển lửa rực rỡ.
Trên đầu tường, một giọng nói già nua mang theo uy nghiêm cất lên:
- Khởi kiếm!
Trường thành sừng sững vạn năm, dài đến mấy vạn dặm, trong nháy mắt mấy chục vạn thanh phi kiếm đồng thời rời khỏi đầu tường bay về phía nam, kiếm khí sáng ngời giống như nước lũ vỡ đê trút xuống.
Đây chính là kỳ quan trong thiên hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...