Một kiếm phá vỡ màn trời, rơi xuống con đường lớn trước cửa phủ đệ.
Kiếm khí như sao chổi kéo theo chiếc đuôi ánh sáng, sau khi phá vỡ ranh giới tiến vào nơi này thật lâu vẫn không tan đi, giống như ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng âm u.
Con lừa trắng giống như gặp được bạn cũ nơi đất khách, chạy lòng vòng xung quanh.
Nữ quỷ áo cưới hơi kinh ngạc. Là chủ nhân của sông núi nơi đây, cô cảm nhận được uy lực của một kiếm này rõ ràng hơn bất cứ ai. Chân núi rung chuyển, hơi nước sôi trào, nếu không phải cô đã dùng khí tức bao trùm phủ đệ sau người, e rằng gần ngàn chiếc đèn lồng trong phủ sẽ bị dập tắt non nửa.
Nữ quỷ vừa kinh ngạc vừa tức giận, cũng không nhìn về nơi thanh phi kiếm kia rơi xuống đất, mà nhìn chằm chằm vào lỗ hổng không thể tu bổ trên màn trời âm trầm. Cùng lúc này mặt ngoài áo cưới đỏ tươi xuất hiện từng giọt máu tươi, giống như giọt nước lăn trên lá sen, cuối cùng càng lúc càng nhiều tạo thành một màn máu.
Nữ quỷ vung hai tay áo, ngẩng đầu quát lớn:
- Kẻ tự tiện xông vào nơi này, chết! Kiếm tiên to gan, ta muốn lấy đầu ngươi xuống trồng trong vườn hoa, để ngươi sống không bằng chết mười năm trăm năm!
Có tiếng cười lớn từ nơi rất xa truyền đến, cuối cùng ngưng tụ trên thanh phi kiếm kia. Giọng nói ôn hòa, còn có một ý vị độc đáo, giống như con cháu thế gia bàn chuyện trăng hoa, gây cho người ta cảm giác như tắm trong gió xuân, nhưng câu chữ lại không hề che giấu hào khí ngập trời của mình:
- Cô nương hãy chờ một chút. Thân thể tại hạ chưa hoàn toàn vững chắc, không so được với tốc độ của phi kiếm. Chỉ là không biết vườn hoa của cô nương phong cảnh thế nào...
- Nơi đó không lớn, phong cảnh cũng chẳng ra gì, đủ trồng cái đầu của ngươi là được rồi!
Sắc mặt nữ quỷ vốn nhợt nhạt, lúc này lại biến thành màu xanh tím âm trầm, nụ cười dữ tợn. Hai dòng nước đỏ tươi từ trong tay áo rộng cuồn cuộn tràn về hướng lỗ hổng trên màn trời.
Có người cao giọng nói:
- Kiếm tới tà lui!
Màn trời dày nặng rung chuyển kịch liệt. Hai dòng máu đang chảy ngược lên đỉnh trời, trong nháy mắt nổ tan ra xung quanh, giống như một cơn mưa máu rơi xuống. Thân thể nữ quỷ run lên, khẽ rung tay áo, hạt mưa không sao đếm hết liền trở về trong tay áo.
Một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng từ trên trời đáp xuống, toàn thân được bao phủ trong một tầng khí tức mờ mịt, giống như hơi nước trong hồ lớn, gió mạnh trên đỉnh núi. Người này buộc tóc nhưng không cài trâm hay đội mão, hai tay khép lại làm kiếm, cả người có một luồng kiếm khí hùng hậu to như cánh tay trai tráng, sáng ngời chói mắt, như giao long trắng bơi lội vòng quanh. Những khí tức âm tà và máu tươi gặp phải luồng kiếm khí này đều tiêu tan.
Nam tử anh tuấn tiêu sái thoạt nhìn chưa tới ba mươi tuổi, bồng bềnh đáp xuống giữa nhóm người Trần Bình An và nữ quỷ áo cưới. Phi kiếm trên đất lập tức lướt tới bên cạnh hắn, mũi kiếm chỉ thẳng vào tấm biển “Tú Thủy Cao Phong” trên cửa phủ.
Nam tử thu hồi hai ngón tay, luồng kiếm khí hùng hậu ngưng tụ như thực chất hơi dừng lại. Hắn quay đầu nhìn, trông thấy tiểu cô nương mặc áo bông đỏ đeo hòm sách nhỏ, mới nhớ ra có một đồ vật cũ bên cạnh nhiều năm đã không thuộc về mình nữa. Hắn lập tức cười vui vẻ, vẫy tay một cái, hòm sách trúc xanh của Lý Bảo Bình khẽ lắc lư, hồ lô nhỏ màu bạc giấu ở bên trong lay động, một thanh phi kiếm trắng như tuyết dài chỉ hai tấc lướt ra khỏi hồ lô nuôi kiếm. Kiếm khí có vẻ bất đắc dĩ chui vào trong phi kiếm, sau đó phi kiếm lại lướt nhanh vào ấn đường của hắn, nhoáng lên rồi biến mất.
Nam tử kiếm tiên dụi dụi ấn đường, trêu chọc:
- Sau này chúng ta cứ xem bốn biển là nhà, ngươi cũng không phải tiểu nương tử trong khuê phòng, nhất định phải ở trong lầu không dám đi ra.
Con lừa trắng đạp chân chạy đến bên cạnh nam tử, dùng đầu thân mật cạ vào vai đối phương.
Hắn mỉm cười đưa tay xoa đầu con lừa trắng:
- Anh bạn già, đã lâu không gặp rồi, thật sự rất nhớ ngươi.
Sau khi nam tử cưỡng chế xông vào, lỗ hổng trên màn trời đã chậm rãi khép lại. Nhưng vì vậy mà tiêu hao rất nhiều linh khí núi sông, ít nhất năm mươi năm tích góp đã bị quét sạch, toàn bộ biến thành khí đục vô dụng.
Nữ quỷ áo cưới bình tĩnh lại, cười lạnh nói:
- Bội kiếm, kiếm khí phát ra ngoài, phi kiếm bản mệnh, thứ sau lợi hại hơn thứ trước, hay cho một lục địa kiếm tiên phong thái trác tuyệt. Ngươi chắc không phải là người Đại Ly đúng không?
Nam tử kiếm tiên xuất thế ngang trời mỉm cười nói:
- Chỉ là lục bình không rễ mà thôi, tục danh không đáng nhắc tới.
Nói xong câu này, hắn không chỉ xoay đầu mà còn trực tiếp xoay người, quay lưng về phía nữ quỷ áo cưới kia. Vị lục địa kiếm tiên vừa xuất quan này nhẹ giọng nói:
- Ta là nửa bằng hữu của A Lương, ừ, chỉ là một nửa, nửa còn lại xem như là đệ tử của ông ấy. Đáng tiếc A Lương không muốn nhận, nói rằng tính cách của ta quá bảo thủ, làm việc quá mềm yếu, cho nên trước giờ xuất kiếm không đủ nhanh, nhận ta làm đồ đệ thì rất mất mặt. Chuyến này ta từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, là vì cảm giác được anh bạn già và hồ lô nuôi kiếm có chuyện khác thường. Mạo muội hỏi một câu, A Lương đâu rồi? Các ngươi là ai?
Trần Bình An giải thích:
- Chúng ta cũng là bằng hữu của A Lương. Hồ lô là A Lương tặng cho Lý Bảo Bình, con lừa thì Lý Hòe đang trông coi. Còn như A Lương đã đi đâu, tin rằng sau này ngài sẽ nghe nói đến.
Suy nghĩ trong đầu Lý Hòe vẫn luôn rất kỳ quái. So với nữ quỷ áo cưới, hắn lại không cảm thấy xa lạ với vị lục địa kiếm tiên tự xưng là bằng hữu của A Lương này. Theo như hắn thấy, bạn của A Lương không phải cũng là bạn của mình sao? Còn như ngươi có phải là thần tiên hay không, lớn hơn được quan hệ bạn bè à?
Nhưng sóng gió trên thuyền sông Tú Hoa đã khiến cho hắn giống như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, không dám tùy tiện mở miệng nữa, chỉ là vẫn luôn nháy mắt với con lừa trắng kia.
Kiếm tiên trẻ tuổi nghiêm túc lắng nghe thiếu niên giày cỏ, sau đó gật đầu nói:
- Ta đã hiểu đại khái rồi.
Gần như mọi người đều phát giác được mặt đất hơi rung chuyển, giống như con ngao lật người, báo hiệu dãy núi sắp sụp đổ.
Sắc mặt nữ quỷ áo cưới biến đổi, đang định rời đi, lại phát hiện mình bị một thanh phi kiếm bản mệnh nhắm thẳng vào. Chẳng biết từ lúc nào thanh phi kiếm trắng như tuyết kia đã lơ lửng cách đỉnh đầu cô ba thước.
Nữ quỷ tràn đầy lửa giận, quát lên:
- Hàn lang trung, thủy thần sông Tú Hoa, hai người các ngươi không quản à? Nếu thật sự bị âm thần kia đánh gãy chân núi ở đây, chẳng những ba con sông lớn bao gồm sông Tú Hoa, còn có núi Kỳ Đôn, sông Thiết Phù, sông Long Tu phía bắc, có nơi nào may mắn thoát được tại nạn?
Một ông lão cầm đèn lồng đỏ chót đứng trên không bên ngoài màn trời, cười nhạt nói:
- Khí thế lúc trước của Sở phu nhân đâu hết rồi.
Sắc mặt nữ quỷ trầm xuống.
Bên cạnh ông lão có một vị thần tiên võ tướng mặc giáp trụ, cánh tay có rắn xanh quấn quanh. Lúc này hắn bước ra giảng hòa, để tránh vị lang trung Lễ bộ này và Sở phu nhân trở mặt, phá hư khí số của Đại Ly:
- Sở phu nhân, ta và Hàn lang trung có thể khuyên âm thần kia ngừng đánh gãy chân núi. Nhưng chúng ta cũng hi vọng, kế tiếp Sở phu nhân không nên có bất kỳ hành vi quá khích nào nữa.
Nữ quỷ áo cưới cười duyên nói:
- Nếu thiếp thân muốn luận bàn đạo pháp kiếm thuật với vị kiếm tiên đại nhân này một chút, có tính là hành vi quá khích không?
Hàn lang trung giận đến cười lên:
- Hay cho một Sở phu nhân lòng dạ Bồ Tát, hôm nay xem như Hàn mỗ đã lĩnh giáo rồi! Tốt tốt tốt, sau này Lễ bộ Đại Ly ta nhất định sẽ có báo đáp!
Nữ quỷ cười nhạo nói:
- Một lang trung nho nhỏ lại dám buông lời ngông cuồng, hù dọa trẻ con sao? Chờ ngươi làm thượng thư Lễ bộ Đại Ly, mới có tư cách khoa tay múa chân với thiếp thân.
Rắn xanh trên cánh tay giang thần kia nhanh chóng lè lưỡi, phun ra từng đợt sương trắng. So với nữ quỷ áo cưới rời xa trần thế, hắn hiển nhiên càng quen thuộc quan trường Đại Ly hơn, cùng với chiều hướng trong tương lai, vì vậy sắc mặt không vui nói:
- Sở phu nhân!
Nữ quỷ dùng một tay che miệng cười duyên, một tay cầm váy, nghiêng người làm động tác chúc phúc:
- Thiếp thân xin lỗi Hàn đại nhân là được.
Ông lão cầm đèn lồng giận đến môi xanh mét, nhưng vẫn không nói lời nào. Tất cả là để ổn định tình hình núi sông Đại Ly. Nếu không như vậy, với hành vi tàn bạo tùy ý giết chóc thư sinh qua đường của vị Sở phu nhân này, mấy chục năm qua Lễ bộ Đại Ly sẽ lựa chọn mắt nhắm mắt mở sao?
Nhưng phải nói lại, ông ta không hề cảm thấy triều đình Đại Ly làm sai.
Giang sơn bá nghiệp, đời đời kiếp kiếp, chết mấy người thì có là gì? Có phải vô tội bất hạnh hay không thì đã sao?
Nếu ông ta không phải là quan viên Đại Ly, không phải lang trung Lễ bộ phụ trách liên hệ chiêu mộ luyện khí sĩ, với tính tình của ông ta, thân là môn sinh Nho gia, nhất định sẽ kiên quyết ra tay, cho dù hai bên đều thiệt cũng không tiếc. Nhưng ông ta từng bước đi đến địa vị cao như hôm nay, đã nhìn thấy chém giết nơi sa trường hở một chút là tử thương mấy vạn, nhìn thấy những phủ đệ danh gia ở kinh thành Đại Ly thay đổi danh hiệu, nhìn thấy từng cuộc ám sát như thiêu thân lao vào lửa của tử sĩ nước khác, cũng từng nhìn thấy hai vị thần tiên trên núi chém giết nhau, làm hại đến mấy trăm ngàn dân chúng ở dưới núi.
Ở vị trí nào thì suy nghĩ cho vị trí đó. Từ lâu ông ta đã không còn là người học trò nghèo vất vả đọc sách thánh hiền năm xưa, chỉ biết đến đạo lý trong sách.
Thậm chí vì luật pháp Đại Ly, ông ta còn từng tự tay chém giết một võ nhân hiệp khách thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, muốn giúp dân chúng vô tội báo thù thần tiên trên núi.
Trước khi chết người nọ đã mắng như tát nước, nói rằng Đại Ly là một trò cười, còn gọi ông ta là chó săn của thần tiên trên núi.
Ông ta chỉ bình tĩnh nói với người kia, có thể ba mươi năm, năm mươi năm sau, tóm lại nhất định có một ngày, Đại Ly sẽ không còn người chết oan như ngươi nữa. Trước khi chết võ nhân có tấm lòng hiệp nghĩa kia đã nhổ một ngụm máu vào mặt ông ta.
Trên đời nào có chuyện đơn giản chỉ bảo vệ lợi ích một bên?
Ông lão cầm đèn lồng, tâm tình phức tạp nhìn về phía bắc, chẳng hiểu tại sao vị đại nhân kia của mình lại không vội vã ra mặt.
Kiếm tiên trẻ tuổi không để ý tới lang trung Đại Ly, thủy thần hay âm thần gì đó, chỉ xoay người nhìn thẳng vào nữ quỷ áo cưới bị phi kiếm của mình chấn nhiếp, cười hỏi:
- Ngươi muốn luận bàn kiếm thuật với ta?
Nữ quỷ cười híp mắt nói:
- Nếu là chạm đến thì dừng, thiếp thân sẽ vui lòng. Dù sao lục địa kiếm tiên tuổi còn trẻ như công tử, bình sinh thiếp thân rất ít gặp.
Kiếm tiên trẻ tuổi phất tay, con lừa trắng vội vàng chạy về chỗ Lý Hòe. Hắn đưa tay về phía bội kiếm lơ lửng bên cạnh, gật đầu nói:
- Có thể.
Nữ quỷ áo cưới nheo mắt lại:
- Hả? Công tử cho là thật sao?
Kiếm tiên trẻ tuổi cầm lấy chuôi kiếm, nhẹ giọng nói:
- Kiếm tên là Cao Chúc.
Một kiếm đơn giản chém xuống đầu nữ quỷ, lại khiến cho trời đất biến sắc, thế giới nhỏ âm u này bỗng nhiên bừng sáng.
Nữ quỷ hoảng hốt thất thố, chỉ kịp giơ hai tay lên che kín mặt, hai tay áo rộng bao phủ toàn thân.
Cô ta giữ nguyên tư thế này bị chém làm hai, tiếng kêu gào vang khắp đường lớn và phủ đệ tráng lệ phía sau.
Đám đầy tớ nha hoàn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, thất khiếu bắt đầu chảy máu, một số trực tiếp ngã xuống đất, hóa thành một vũng nước. Trong phủ đệ có tiểu thư khuê các đang học may vá, từng kim đâm vào cánh tay mình mà không biết. Có hộ vệ gia đinh đang trao dồi võ học, từng quyền đánh nát đầu đối phương, cho dù chiếc đầu đã vỡ hơn nửa động tác vẫn không dừng lại.
Nữ quỷ vội vàng lướt về hướng cửa lớn phủ đệ, giữa thân thể bị cắt thành hai nửa có vô số sợi tơ màu đỏ dính liền, giống như ngó sen đứt còn vương tơ, lúc này lại nhanh chóng khép lại với nhau.
Kiếm tiên trẻ tuổi hờ hững nói:
- Lại tới.
Một kiếm quét ngang, ánh kiếm trải ra giữa không trung, giống như mặt nước bị ánh sáng rọi vào. Nữ quỷ giống như “mỹ nhân vừa tắm xong”, bị mặt nước này chặn ngang cắt đứt, bộ áo cưới mềm nhũn rơi xuống bậc thềm.
Nữ quỷ hóa thành khói dày cuồn cuộn bay vào trong tấm biển chữ vàng, không ngừng có máu nhỏ xuống đất. Một gương mặt nữ nhân đau đớn dữ tợn thỉnh thoảng nhô lên khỏi tấm biển, bên trong phát ra tiếng cầu xin:
- Kiếm tiên tha mạng!
Kiếm tiên trẻ tuổi ra tay hai lần, chỉ là hai kiếm ngang dọc mà thôi, đã chia hồn phách của nữ quỷ ngông cuồng tự cao ra làm bốn. Cô ta buộc phải trở về tấm biển ký thác “chân núi nguồn nước” của vùng trời đất nhỏ này, mới có thể kéo dài hơi tàn.
Thế gian có câu tục ngữ là “nương nhờ dưới mái hiên người khác”, thực ra đã sớm vạch trần một phần thiên cơ. Dưới mái hiên của phàm phu tục tử, dù là xà ngang hay tấm biển thông thường đều có huyền cơ.
Tâm thần của Lâm Thủ Nhất dao động. Chẳng trách A Lương lại nói, luyện khí sĩ trên thế gian thì kiếm tu tính tình tiêu sái nhất, sát lực lớn nhất, không nói lý nhất. Chỉ tiếc dù tư chất tu hành của hắn rất tốt, nhưng lại không thích hợp với đường kiếm tu. Hắn có hơi nuối tiếc, nhưng rất nhanh lại kiên định đạo tâm. Sau này nếu mình có thể dựa vào đạo pháp phi thường, thắng được lục địa kiếm tiên có kiếm pháp phi phàm như vậy, chẳng phải là càng tốt hơn? Có điều hắn cũng biết rõ, người trước mắt này quá nửa là luyện khí sĩ năm cảnh giới cao trong truyền thuyết. Nếu nói võ phu thuần túy vẫn luôn thấp hơn luyện khí sĩ một bậc, vậy thì kiếm tu lại cao hơn luyện khí sĩ khác một bậc.
Nguyên nhân rất đơn giản, không ai muốn giao thủ với một kiếm tu đắc đạo.
Tương truyền có người từng tính toán, trong số luyện khí sĩ đánh gãy cầu trường sinh của kẻ địch, kiếm tu chắc chắn là nhiều nhất, chiếm đến một phần ba, còn cao hơn cả tu sĩ Binh gia sát phạt quyết đoán, không dính nhân quả. Nên biết đường tu hành có đến ngàn vạn, mỗi con đường đều có duyên pháp, kiếm tu chỉ là một trong số đó mà thôi.
Đầu óc của Trần Bình An không phức tạp như Lâm Thủ Nhất, chỉ đang suy nghĩ một chuyện, hóa ra kiếm có thể sử dụng như vậy.
Kiếm tiên trẻ tuổi một tay đặt sau người, tay kia cầm trường kiếm, cười nói:
- Quá tam ba bận, Sở phu nhân tiếp thêm một kiếm của ta nữa nhé?
Một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện dưới tấm biển, đó cũng là một nam tử trẻ tuổi, dung mạo bình thường, kiếm đeo ngang sau hông, chậm rãi nói:
- Miếu Phong Tuyết Ngụy Tấn, được rồi.
Kiếm tiên áo trắng cười nói:
- Thần Tiên Đài Ngụy Tấn mới đúng.
Sau đó vị lục địa kiếm tiên tự xưng cảnh giới chưa vững chắc này không nói gì thêm, lại chém ra một kiếm.
Kiếm khách trẻ tuổi đối diện mặt không cảm xúc, đưa tay cầm lấy chuôi kiếm, chậm rãi rút ra hơn một tấc, cũng không rút kiếm ra khỏi vỏ.
Nhưng giữa hai kiếm tu lại xuất hiện một dãy núi nho nhỏ, thế núi uốn lượn, treo ngang giữa trời.
Kiếm tiên trẻ tuổi Ngụy Tấn chặt đứt dãy núi, nhưng khí thế của một kiếm này không còn lại bao nhiêu, cũng không tiếp tục xuất kiếm nữa.
Bên ngoài mấy ngàn dặm, một dãy núi kéo dài trăm dặm bỗng từ nơi cao nhất nứt thành một khe núi lớn, giống như bị tiên nhân dùng một kiếm chém ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...