Nơi giao giới của suối Long Tu trước kia và sông Thiết Phù là một thác nước hùng vĩ. Có điều hiện giờ suối Long Tu nên được gọi là sông Long Tu, sông Thiết Phù cũng đã đổi thành sông lớn Thiết Phù.
Trong màn đêm có một cô gái ôm trường kiếm tua vàng, đứng trên vách đá xanh ở nơi tiếp giáp của hai con sông. Dáng người của cô rất đẹp, lớp áo nơi ngực phồng lên, cúi đầu không nhìn thấy mũi chân, khiến cho tua kiếm màu vàng cũng nằm yên trên đó.
Cô là tỳ nữ bên cạnh vị nương nương kia, mặc dù rất xinh đẹp nhưng lại có một cái tên thô tục quê mùa, Dương Hoa.
Cô gái cầm thanh kiếm báu của Đông Bảo Bình Châu có tên là “Phù Lục”, đột nhiên ném vào nước sông. Tiếp đó hít thở sâu một hơi, bắt đầu cởi từng món y phục trên người, tiện tay ném vào sông Thiết Phù bọt nước tung tóe. Cuối cùng lộ ra một thân thể hoàn mỹ đường cong thướt tha, trắng nõn không tì vết, đắm chìm trong ánh trăng hơi nước càng giống như một vị thần tiên.
Sau đó cô bước ra một bước, thân thể mềm mại thon dài rơi thẳng xuống.
Cô muốn vào nước thành thần.
Cô gái Dương Hoa đã nhận được sắc lệnh của triều đình Đại Ly, tối nay phải trở thành thần chính thức của sông Thiết Phù này.
Huyện thành của vương triều Đại Ly chia làm ba bậc là đại, trung, tiểu, sông nước cũng như vậy. Thấp hơn sông là suối, thuộc về thần linh ở tầng dưới chót. Cho dù triều đình sắc phong thần linh trấn giữ đường thủy một phương, cũng chỉ được phong làm hà bà, không thể vượt quyền phong là thần. Sông bình thường thì được chia làm ba bậc là thượng, trung, hạ. Hôm nay suối Long Tu đã được thăng liền hai cấp, từ suối biến thành sông trung đẳng. Cao nhất là sông lớn, cũng không phân biệt cao thấp. Hôm nay sông Thiết Phù đã nhảy vọt trở thành sông lớn.
Có điều hai con sông Thiết Phù và Long Tu đầu đuôi nối liền này, tạm thời không xây đền giang thần, không làm tượng thần kim thân, tất cả đều được tinh giản.
Hai vị thần sông mới đều không phải cái tên quen thuộc ở huyện Long Tuyền, trong đó thần chính thức của sông Thiết Phù tên là Dương Hoa.
So với sắc phong giang thần giống như sấm lớn mưa nhỏ, triều đình Đại Ly lại sắc phong một lần ba vị sơn thần chính thống, nghi thức phong thần thanh thế cuồn cuộn. Hoàng đế Đại Ly tự tay viết thánh chỉ, thánh nhân Nguyễn sư giúp tuyên cáo khai đàn, thị lang Lễ bộ tuyên đọc nội dung, thầy phong thủy Khâm Thiên giám “chôn vàng giấu ngọc”, huyện lệnh Long Tuyền Ngô Diên vén màn cho hai tượng thần kim thân... một loạt lễ nghi rườm rà, không thiếu cái nào.
Sơn thần của Đông Bảo Bình Châu chia làm ba bậc là thần Ngũ Nhạc chính thức, sơn thần bình thường và thổ địa. Trong đó thổ địa mà dân chúng thường gọi có phần tương tự như dự khuyết của quan trường.
Bình thường mà nói, núi non cho dù trải qua trăm năm ngàn năm, quy mô lớn nhỏ vẫn được quy định sẵn, cho nên thổ địa sơn thần rất khó thăng chức, nhưng cũng không phải tuyệt đối. Nếu trong địa bàn xuất hiện một cao nhân đắc đạo dựng nhà cỏ tu hành, cuối cùng được triều đình coi trọng, trở thành quốc sư chân quân địa vị siêu nhiên, vậy thì cả họ có thể được nhờ. Dù sao núi không do cao, có tiên thì linh.
Trong đó sơn thần của núi Lạc Phách rất kỳ lạ, chỉ biết là họ Tống. So với hai tượng thần khác toàn thân mạ vàng, tượng thần của núi Lạc Phách chỉ đặc biệt chế tạo một chiếc đầu màu vàng, còn quần áo thì sơn màu, không hề phủ bụi vàng lên trên. Nghe đồn đây là mật chỉ do triều đình truyền đạt.
Trong nước sông vẩn đục, trên đầu là thác nước cuộn trào ầm ầm trút xuống. Mũi chân của cô gái khẽ giẫm lên chuôi thanh phù kiếm Đạo gia quý hiếm kia, tua kiếm màu vàng giống như dây leo, chẳng biết từ lúc nào đã nhẹ nhàng quấn quanh cổ chân của cô.
Mang ngọc mắc tội.
Hai mắt cô gái nhắm nghiền, lông mi khẽ run, có giọt lệ chậm rãi chảy ra vành mắt, nhưng thân ở đáy sông nên chút nước mắt kia ngay lập tức biến mất.
Thể chất của cô trời sinh khác với người thường, từ nhỏ đã thân cận với sông lớn nước lớn. Lúc niên thiếu có một đạo sĩ vân du bốn phương tìm đến nhà cô, coi bói cho cô, nói rằng cô dễ thu hút tất cả vật ô uế trong nước, tốt nhất không nên một mình đến gần nguồn nước, nhất là nước tạm thời hội tụ không rõ nguồn gốc. Thiếu nữ họ Dương tên Hoa dần dần lớn lên, rất nhanh được một thầy phong thủy Đại Ly nhìn trúng, mang tới bên cạnh vị nương nương kia tu luyện thủy pháp thượng thừa. Tu vi cảnh giới của cô một ngày đi ngàn dặm, tùy ý tu hành ba năm, có thể sánh ngang với người khác tu luyện vất vả ba mươi năm, thậm chí còn lâu hơn.
Nhưng tại sao cô phải đi lên “con đường không có lối về” này? Nên biết trở thành hà bá, hà bà, thần linh sông nước, trước giờ đều bị luyện khí sĩ chính thống xem là “con đường đã chặn đầu”, vốn không phải trường sinh chính đạo gì.
Thử nghĩ một chiếc cầu trường sinh, biết rõ nó nửa đường sụp đổ, khiến người ta không đến được bờ bên kia, như vậy còn xem là cầu trường sinh cái gì?
Trong lòng cô biết rõ, đây gọi là mang ngọc mắc tội. Bởi vì cô đã được thanh phù kiếm ở kinh thành chấp nhận, thành công khống chế được “Phù Lục” trước khi kiếm tu trẻ tuổi của vườn Phong Lôi Lưu Bá Kiều ra tay.
Sau khi lấy được cơ duyên lớn này, tu vi của cô càng tăng vọt. Khi cô cảm thấy năm cảnh giới cao cũng ở trong tầm tay, tin dữ lại liên tiếp âm thầm kéo đến. Đầu tiên là nương nương cần cô đưa phù kiếm cho Nguyễn Cung trấn giữ động tiên Ly Châu, bổ ra trảm long đài hai lần. Sau đó khi trả lại cho cô, phù kiếm thiếu chút nữa đã tan tành. Nhưng cô có thể làm gì đây? Một người là nương nương có ơn tái tạo, một người là thánh nhân Binh gia được Đại Ly tôn làm thượng khách, cho nên cô đành phải cắn răng chấp nhận kết quả này. Nhưng cô làm sao cũng không ngờ được, hoàng đế bệ hạ lại ra lệnh tạm thời sắc phong cô làm giang thần sông Thiết Phù.
Trong nước sông, cô gái giẫm lên thân kiếm đứng yên, giống như một bức tượng thần linh trong điện thờ. Cô từ bỏ tất cả tạp niệm, bắt đầu tĩnh tâm ngưng thần, hai tay bấm quyết, bất động như núi.
Đầu tiên là mái tóc đen tróc ra từng sợi, tiêu tán trong nước sông, theo dòng trôi đi. Tiếp đó là máu thịt trên thân thể từ từ tan rã.
Đau đớn kịch liệt không chỉ đến từ máu thịt, càng nhiều là đến từ sâu trong hồn phách. Tuy cô đã dùng bí thuật của Đại Ly cắt đứt cảm giác, nhưng thân thể mềm mại máu thịt đầm đìa vẫn không ngừng run rẩy.
Thân thể gầy đi, cuối cùng đã trở thành một bộ xương thật sự.
Mặt nước sôi trào, hơi nước bốc lên.
Thanh phù kiếm kia vẫn nằm ở đáy sông không nhúc nhích, nhưng loáng thoáng có thể thấy bộ xương kinh khủng của cô gái bắt đầu lắc lư như rong rêu, cực kỳ yếu ớt, giống như tùy thời có thể bị nước sông cuốn đi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tua kiếm màu vàng của thanh phù kiếm Đạo gia bắt đầu phát ra ánh sáng màu vàng, chẳng những buộc chặt cổ chân cô gái, còn không ngừng lan tràn lên trên, cuối cùng dừng lại ở đầu gối. Lúc này mới khiến xương trắng ổn định, không đến mức bị thần ý huyền diệu trong nước sông bài xích, hoàn toàn biến thành quỷ nước âm vật thấp hèn nhất.
Ngưng tụ thần tính, đắp lại kim thân, thân thể trở thành ngụy thánh.
Chỉ thấy trên đầu xương trắng bắt đầu mọc ra chùm tóc đầu tiên, không phải tóc dài màu đen giống như “bà lão” ở suối Long Tu trước kia, mà là sợi tóc màu vàng nhạt. Từng sợi xuất hiện trên xương trắng, càng lúc càng nhiều, cuối cùng hội tụ thành một mái tóc màu vàng dài đến mấy trượng, vô cùng rực rỡ.
Đây là hiện tượng “vũ sư” trăm năm khó gặp.
Thần linh sông nước trên đời, bất kể lớn nhỏ đều phải dựa vào dòng nước chảy qua mặt đất. Còn vũ sư gần như đã tuyệt tích ở Đông Bảo Bình Châu, lại có thể xem là thần linh trên trời. Mặc dù cấp bậc của vũ sư không cao hơn thần sông nước quá nhiều, nhưng khác biệt trong đó giống như luyện khí sĩ bình thường chống lại kiếm tu cùng cảnh giới, chiến lực thực sự rất chênh lệch. Có phần giống như chức vị lang trung của ông lão xách đèn lồng kia, phân lượng vượt xa quan viên Đại Ly cùng cấp bậc.
Đại la kim tiên mà Đạo giáo tôn sùng, la hán kim thân hộ pháp Phật môn, tượng đất kim thân của thần linh trên thế gian, kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc) của vương triều thế tục, tất cả đều có một chữ “kim”.
Trong đó kim thân pháp tướng của thần linh thật ra là một cách nói ví con, cũng không phải cả người đều là kim thân. Chẳng hạn như kim thân của vị hà bà suối Long Tu kia, chỉ là thai nghén được một chút ánh sáng vàng nơi mắt mà thôi, khác biệt hoàn toàn với mái tóc vàng tượng trưng cho tư chất vũ sư của cô gái này.
Cô gái bắt đầu khôi phục dung nhan, xương trắng mọc thịt. Cuối cùng khi cô mở mắt ra, dường như còn xinh đẹp hơn lúc trước.
Một bộ quần áo màu xanh do tinh thể sông lớn ngưng tụ thành, bao bọc thân thể mềm mại cực kỳ mê người của cô.
Cô chậm rãi đi về phía trước giống như đạp trên đất bằng, hô hấp tự nhiên, còn thoải mái hơn tu hành trong động phủ linh khí dồi dào.
Cô gái giơ tay vẫy một cái, thanh phù kiếm chưa từng ra khỏi vỏ bỗng từ đáy sông bay lên, được cô nắm trong tay, đặt ngang trước người. Cô nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn chăm chú vào những vết nứt làm người ta giật mình, giống như những vết sẹo trên mặt mỹ nhân khiến người ta nuối tiếc thương xót.
Dương Hoa đã thành giang thần Đại Ly, cổ tay xoay một cái, dựng mũi kiếm Phù Lục lên. Cô cúi đầu nhìn thanh kiếm vẫn không giảm đi sự sắc bén, dịu dàng nói:
- Cuối cùng chỉ có ngươi là không rời xa ta.
Phù kiếm khẽ run, linh khí suy kiệt giống như cụ già tiều tụy trên giường bệnh, không còn khí thế.
- Ta sẽ không ghét bỏ ngươi. Đường bị chặn đầu cũng được, chúng ta hãy đi đến cuối cùng.
Dương Hoa cúi đầu, hơi nghiêng gò má, dùng mũi kiếm rạch từng rãnh máu trên mặt mình, sâu đến tận xương.
Nước sông Thiết Phù cuồn cuộn trôi qua, thế nước càng hùng dũng oanh liệt, sát khí bừng bừng, không có một chút u oán phiền muộn nào.
Chuyện trên thế gian, mang ngọc mắc tội.
Người trên thế gian, thân mang vũ khí, sát tâm tự phát.
- --------
Tại Lưng Trâu Xanh bên bờ sông Long Tu, ông lão ngồi trên vách đá rít thuốc lá. Có một vị “phu nhân trẻ tuổi” cẩn thận ngồi ở ven rìa vách đá, mái tóc rủ xuống kéo dài đến trong nước sông. Hôm nay được triều đình Đại Ly phong làm hà thần chính thống, bà đã có thể dựa vào phương thức này lên bờ trong thời gian ngắn. Không nên xem thường một bước nhỏ này, loại người như hà bà hay hà bá, cho dù có tu hành trăm năm ngàn năm thì cũng chưa chắc đã làm được.
Mái tóc dài của phu nhân che phủ mặt nước bên dưới vách đá, rụt rè nói:
- Tiên trưởng, tại sao Mã Lan Hoa tôi lại không thể có một ngôi miếu hà thần? Cho dù chỉ là một ngôi miếu nhỏ tồi tàn cũng được.
Ông lão nuốt mây nhả khói, cười nhạo nói:
- Với danh tiếng tầm thường của ngươi mà còn muốn có hương khói kéo dài liên tục? E là chỉ có nước bọt nước miếng trong mấy lu nước lớn thôi. Huống hồ ngươi cho rằng hưởng thụ hương khói tế tự, có thể đảm bảo thu hoạch trong bất cứ tình huống nào? Chỉ cần nằm yên hưởng phúc, chẳng làm gì cả?
Phu nhân cười mỉa nói:
- Tiên trưởng, ngài cũng biết tôi là phu nhân thôn dã tóc dài não ngắn. Lão nhân gia ngài cứ nói rõ, tránh cho tôi lại phạm kiêng kị, chọc giận một vị đại nhân vật khác. Không phải tôi sợ bị đánh, nhưng nếu gây thêm phiền phức cho tiên trưởng, trong lòng tôi sẽ rất khó chịu.
Khi nói đến tóc dài não ngắn, khóe mắt phu nhân liếc nhìn mái tóc đen kia, trong lòng hơi tự đắc.
Tóc của mình đúng là rất dài. Đám phụ nữ ngu ngốc tuổi thọ ngắn ngủi trong trấn nhỏ kia, rất nhiều người bốn mươi tuổi tóc đã trắng xám, có thể sánh được với mình sao? Luận thân phận, luận gia sản, bọn họ lấy gì để so sánh với một hà thần vẻ vang như mình?
Ông lão chậm rãi nói:
- Miếu thờ vừa xây, thần đàn vừa dựng, lư hương vừa bày, sau khi thắp nén nhang đầu tiên, xem như ngươi và mảnh đất này đã thật sự sống dựa vào nhau. Chẳng hạn như trước đó từ trấn Hồng Chúc truyền đến hai lần động đất, huyện Long Tuyền bên này cũng đất rung núi chuyển, nước sông chao đảo. Nếu như ngươi có miếu thờ và tượng đất kim thân trong địa bàn, như vậy ngươi sẽ bị chấn động này xung kích.
Phu nhân mặc dù gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng lại không đồng ý.
Ông lão mặt không cảm xúc, một tay cầm tẩu thuốc, tay kia tùy ý gõ nhẹ vào vách đá.
Trong nháy mắt máu thịt trên người phu nhân nứt toác, đau đến mức ngã vào trong nước sông, cố gắng kêu gào dưới đáy nước, thân thể điên cuồng lăn lộn.
Ông lão giống như nhìn mà không thấy, chậm rãi nói:
- Vì sao thần núi sông chính thức quyết một lòng đi theo quân vương dưới núi, giúp kiềm chế và cân bằng người trên núi? Ngoại trừ do nguồn gốc hương khói, thần tiên trên núi đánh nhau cũng sẽ ảnh hưởng đến khí vận hưng suy của một nơi. Có ai muốn mình được bữa sớm lo bữa tối, không chừng ngày mai kim thân sẽ bị trọng thương, sau này tiêu tan trong trời đất?
- Ngoại trừ chuyện này, nếp sống, văn hóa, chiến tranh và rất nhiều biến cố cũng sẽ ảnh hưởng đến đạo hạnh của các ngươi. Ngấm ngầm thay đổi hoặc đột ngột thay đổi đều không theo ý của thần linh, cái trước là diễn biến từ từ, cái sau là họa từ trời giáng. Ngươi đấy, hãy quý trọng cuộc sống nhàn hạ trước mắt, đây mới là tiêu dao vui sướng như thần tiên thật sự.
Phu nhân không dám lên bờ nữa, chiếc đầu chậm rãi nổi lên mặt nước, cầu xin tha thứ:
- Đại tiên, nô tỳ biết nặng nhẹ lợi hại rồi.
Ông lão phất phất tay:
- Cút ra xa một chút.
Phu nhân lặn xuống đáy nước, vòng eo nhoáng lên, thân hình trong nháy mắt xuyên qua cầu vòm đá, chạy ra xa hai ba dặm đường thủy.
Khi trước phu nhân còn là hà bà suối Long Tu, lúc này lại ung dung tự tại đi qua khúc sông ở tiệm rèn. Hôm nay bà đã không còn sợ cô gái thủ đoạn lợi hại kia nữa. Dù sao ngoại trừ chăm chỉ giúp thánh nhân Binh gia tăng thêm trọng lượng u ám của dòng chảy, thỉnh thoảng cũng sẽ bị cô gái kia gọi lên, hỏi thăm một chút chuyện cũ ở trấn nhỏ, lâu ngày bà cảm thấy lưng của mình đã cứng hơn rất nhiều.
Có điều cô gái này rất kỳ quái, mỗi ngày không rèn sắt thì cũng dán mắt vào ngôi nhà cũ sắp sửa xong kia, thỉnh thoảng lại giúp quét dọn mấy ngôi nhà, còn mang hết lồng gà mẹ gà con đến chỗ tiệm rèn.
Thực ra phu nhân hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của cô nương này. Con gái của một vị thánh nhân Binh gia, sao lại sống y như khuê nữ của nhà bình thường trong trấn nhỏ, chẳng những nhàm chán không thú vị mà còn không có chí hướng cao xa gì.
Có điều bà ta cũng không dám nói lời thật lòng cho Nguyễn Tú nghe. Sau khi trở thành hà thần chính thống, bà ta càng cảm nhận được sự lợi hại của con rồng lửa kia.
Nhưng hôm nay phu nhân cảm thấy mình đã có chỗ dựa thật sự, cho rằng mình và Tú Tú cô nương đã hóa địch thành bạn, còn xem như nửa người giúp việc của thánh nhân Binh gia, ngoài ra cũng tính là đệ tử không ký danh của lão Dương.
Những chuyện này đều khiến bà ta rất đắc ý.
Thực ra bà ta cũng nhớ đến giáo huấn, nhưng lại có tính hay quên, sau khi vết thương lành thì lại quên luôn đau đớn.
Bà ta tìm thấy niềm vui trong đó.
Ông lão ngồi một mình trên Lưng Trâu Xanh, cảm khái nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, ngẫu nhiên nhìn thấy trăng tròn liền vui vẻ quên sầu.
Hồi lâu sau, một vị thiếu niên ấn đường có nốt ruồi đỏ chậm rãi đi lên vách đá, ngồi xuống bên cạnh ông lão, thở vắn than dài.
Lão Dương cười hỏi:
- Hôm nay ở trường đọc sách có nhiều không?
“Thiếu niên” quốc sư bị câu này làm tổn thương, giận đến toàn thân run rẩy.
Ông lão không tiếp tục xát muối vào vết thương của hắn, dù sao cũng từng là đồng minh ngắn ngủi:
- Lầu Văn Xương của Viên gia và miếu Võ Thánh của Tào gia, tượng đất kim thân đều chế tạo xong rồi chứ? Việc chọn vị trí còn chưa xác định à? Ngươi không giúp học trò kia của mình, thật muốn nhìn con đường làm quan của hắn chìm nghỉm ở huyện Long Tuyền này sao?
Sắc mặt thiếu niên tuấn tú sa sút, nói:
- Nếu là trước kia thì ta tự có hậu chiêu, bây giờ ông cảm thấy còn cần thiết sao?
Lão Dương gật đầu:
- Đúng là hơi thảm.
Thiếu niên nổi nóng nói:
- Này lão Dương, khi đó ông không giúp ta cầu tình thì thôi, lại còn không biết xấu hổ mỉa mai?
Lão Dương không hề dao động:
- Ta nhiều nhất chỉ xem là quái gở, không phải mỉa mai.
Ông ta ngẫm nghĩ, lại nói:
- Cho dù ta không tiếc mặt mũi già nua này, thay ngươi cầu tình, có tác dụng sao?
Thiếu niên lúng túng nói:
- Dù sao cũng phải kiên trì với chân lý, nói chút gì đó chứ.
Hắn ngẩng mặt về phía sau, nằm trên vách đá xanh lồi lõm, nhìn bầu trời đêm thâm thúy cao không thấy đỉnh, lẩm bẩm nói:
- Có phải ông và Tống Trường Kính cũng có minh ước ngầm, giống như ta vậy?
Lão Dương cười nói:
- Có, hơn nữa không hề che giấu, nếu không Lý Nhị và Tống Trường Kính cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy. Thay vì khiến cho hoàng đế bệ hạ của các ngươi phí tâm nghi ngờ, còn không bằng đặt lên mặt bàn để hắn nhìn thấy, trong lòng có tính toán. Nhưng ta đoán với tính cách kiêu ngạo của Tống Trường Kính, đến kinh thành rồi chắc chắn sẽ nói hết ngay trước mặt.
Thiếu niên tức giận nói:
- Ta chỉ là không may mắn bằng Tống Trường Kính mà thôi. Ta không nên tới địa phương tồi tàn này, động tiên đất lành cái gì, con mẹ nó nơi này đúng là đất dữ của Thôi Sàm ta!
Ông lão cười nói:
- Đối với một nửa quốc sư Thôi Sàm kia thì chưa chắc.
Thiếu niên ngồi dậy, tức giận nói:
- Lão Dương, ông còn nói như vậy, ta sẽ trở mặt với ông!
Lão Dương quay đầu nhìn thiếu niên liên tiếp gặp tai bay vạ gió, cũng không đổ thêm dầu vào lửa:
- Ngươi có ý thức được không, sau khi bị cắt đứt liên hệ, ngươi đã thay đổi rất nhiều?
Thiếu niên nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Có sao?
Ông lão gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Có, tâm tính dần biến, hồn phách dần ổn. Mặc dù tu vi xem như không đáng kể, nhưng so với quốc sư Thôi Sàm trước đó, ngươi cuối cùng đã có một chút dáng vẻ của thiếu niên Thôi Sàm.
Sắc mặt thiếu niên tái xanh, ánh mắt bốc lửa.
Ông lão nhìn về nơi xa, trêu đùa:
- Xem ra đọc sách vẫn có chút tác dụng.
Thôi Sàm vốn chỉ sống nhờ trong thân thể quý báu này, hôm nay lại giống như di dân đi đến phương xa, cắm rễ tại địa phương.
Thôi Sàm một chia làm hai.
Quốc sư Thôi Sàm đã mất đi một phần hồn phách. Thần hồn của thiếu niên Thôi Sàm cư ngụ trong thân thể này, vừa là nơi đặt chân vừa là một lồng giam.
Thiếu niên không muốn dây dưa với chuyện này, sợ mình không nhịn được sẽ nhảy xuống nước tự sát, vội vàng đổi đề tài:
- Lúc trước hoàng đế bệ hạ không đồng ý hợp nhất suối Long Tu và sông Thiết Phù, trở thành một con sông giao cho hà bà, mà lại chia ra làm hai, đề bạt từng người. Đồng thời không hề báo trước phong Tống Dục Chương đã “qua đời vì bệnh” làm sơn thần núi Lạc Phách. Hơn nữa còn sai người bí mật chế tạo một chiếc đầu hoàng kim, đưa đến huyện thành Long Tuyền này. Như vậy chẳng khác nào tát vào mặt cả hoàng đệ Tống Trường Kính và người bên gối kia.
Lão Dương nhìn dãy núi nhấp nhô kéo dài về phía tây, hỏi:
- Thôi Sàm ngươi, Thôi đại quốc sư cũng cần suy đoán tâm tư hoàng đế như vậy sao?
Thiếu niên ngẩn người, thở dài nói:
- Ở lâu trong lồng, cảnh ngộ nghèo khổ thì tinh thần sa sút, cảnh ngộ khốn khó thì chí hướng cũng nhỏ. Vị hoàng đế bệ hạ kia lại có chí hướng cao xa, thích dùng dương mưu đường đường chính chính, đúng là khiến người ta không thể xem thường. Nếu đổi thành vương triều khác, Tống Trường Kính đã sớm cướp ngôi rồi. Còn như cô ả kia, nói không chừng cũng đã sớm nếm thử tư vị nữ đế.
- Đông Bảo Bình Châu nhỏ thì có nhỏ, nhưng có một thứ mà châu khác không có, đó là trong chính sử có thể tra cứu được, đến nay chưa từng xuất hiện một nữ đế quân lâm thiên hạ nào. Không biết đã có bao nhiêu vị phu nhân rục rịch muốn trèo lên ngai vàng, mượn cơ hội này lưu danh thiên cổ, cho dù để tiếng xấu muôn đời cũng được.
- Không biết Đại Ly có thể qua được trắc trở lần này hay không, cho dù qua được cũng không biết phải lùi lại bao nhiêu năm.
- Nhưng trên đời chỉ có ta biết A Lương muốn làm gì, đoán được hắn sẽ làm gì.
Nói đến cuối thiếu niên bỗng nhiên mặt mày rạng rỡ.
Lão Dương hỏi:
- Thôi Sàm ở kinh thành cũng không biết?
Thiếu niên thở dài, vẻ mặt phức tạp nói:
- Nửa kia của ta chắc là không biết.
Hắn dụi dụi hai má:
- Họ Trần quận Long Vĩ đột nhiên mở trường học ở đây, giảng dạy miễn phí cho tất cả trẻ con ở huyện Long Tuyền. Còn dùng số tiền lớn mời ba vị tiên sinh, tất cả đều là đại nho văn hào danh chấn châu quận, cũng là khách khanh có quan hệ tốt đẹp với họ Trần. Trong này liệu có mưu kế của họ Trần Dĩnh Âm không? Có phải văn mạch Nho gia của bọn họ có mưu đồ gì với Đông Bảo Bình Châu?
Lão Dương cười ha hả nói:
- Ta biết đoạn nhân quả này, nhưng sẽ không nói với ngươi, dù sao ngươi cũng sắp cuốn gói ra khỏi nơi này rồi. Ta có thể tán gẫu với ngươi nhiều như vậy, xem như đã tận tình tận nghĩa.
Lần này thiếu niên Thôi Sàm lại không tức giận:
- Đi cũng tốt.
Sau khi hắn đứng lên, trong nháy mắt liền trở mặt, tức đến mức giậm chân mắng lớn:
- Tốt cái rắm! Mang theo hai đứa con ghẻ phiền phức thì thôi, ta nhịn được! Nhưng muốn ta làm đệ tử cho thằng nhóc kia là sao? Lão già ông nghĩ gì vậy? Có phải không còn cảnh giới tu vi, không còn thân phận địa vị, ngay cả học vấn cũng vứt sạch rồi? Nếu bây giờ ông dám đứng trước mặt ta, ta đảm bảo sẽ mắng ông xối xả. Lão già ông làm như vậy là không biết xấu hổ, là chơi xấu đấy biết không? Làm người phải có một chút lương tâm, nói một chút đạo lý...
Lão Dương giơ ngón cái lên, tấm tắc nói:
- Thiếu niên hào hiệp, bản sắc anh hùng.
Thiếu niên đột nhiên ngừng mắng, nhỏ giọng hỏi:
- Ta cũng không chỉ mặt gọi tên. Lão già từng có một thân bản lĩnh cao cường, nhưng đó là chuyện quá khứ bao nhiêu năm trước rồi. Bây giờ chỉ còn lại một chút như vậy, chắc không thể nghe được lời ta nói chứ?
Lão Dương đứng lên cất tẩu thuốc, phủi mông chuẩn bị rời đi:
- Không chừng là vậy, dù sao ngươi từng là đồ đệ của hắn, biết đâu sẽ có ngoại lệ.
Thiếu niên Thôi Sàm cười khan, tự an ủi mình:
- Không thể, không thể.
Ngay lúc này, từng quyển sách vỡ lòng Nho gia bình thường bỗng hiện lên trước người thiếu niên, không ai lật lại tự động mở ra trang thứ nhất.
Thiếu niên Thôi Sàm đờ người ra, giống như cha mẹ chết.
Lão Dương nghênh ngang rời đi:
- Ài, có người lại phải đọc sách rồi.
Thiếu niên ánh mắt đờ đẫn chỉnh lại vạt áo, thẳng lưng bắt đầu lớn tiếng ngâm nga:
- Trời đất có chính khí, giao hòa ra muôn hình, phía dưới là sông núi, trên mặt trời và sao...
Hắn đột nhiên khôi phục tinh thần, nhìn theo bóng lưng ông lão kia:
- Chết tiệt! Có phải ông cố ý tiết lộ bí mật, truyền lời nói của ta cho lão già? Đồ khốn kiếp, có ai khi dễ người khác như ông à. Ta chẳng qua chỉ vạch trần thân phận của ông mà thôi, nhất định phải mang thù như vậy sao...
Bàn tay thiếu niên bỗng nhiên run rẩy, đau đến rùng mình, giống như có thầy giáo nghiêm khắc đứng ở bên cạnh, dùng thước đánh vào học sinh ngoan cố.
Thiếu niên tiếp tục gào lên:
- Với người là cuồn cuộn, tràn ngập cả trời cao, đất nước đang thanh bình, niềm vui khắp triều đình...
- --------
Tại cửa trạm Chẩm Đầu trấn Hồng Chúc, binh sĩ vừa nói mấy lời ác độc với một lão tiên sinh hủ lậu. Có lẽ vì cảm thấy không thể động tay chân với một lão già gần đất xa trời, cuối cùng hắn vẫn chửi mát trả lời cho ông lão, những người kia ban ngày đã ngồi thuyền rời đi, theo sông Tú Hoa đi về phía nam.
Binh sĩ nhìn thấy ông lão xoay người rời đi, liền nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, sau đó mới nhớ đây là cửa trạm của mình, liền hậm hực dùng mũi chân lau đi.
Từ khi những đứa trẻ kia tới trạm Chẩm Đầu thì chuyện lạ liên tiếp xảy ra, cuối cùng còn hại dịch thừa đại nhân tính tình hiền hậu bị mất chức quan, đúng là một đám sao chổi.
Ông lão lưng đeo bọc hành lý đi trên đường, cẩn thận ngẫm nghĩ, tạm thời quyết định bỏ qua, đường xa biết lòng người mà thôi.
Ông ta lặng lẽ vươn tay ra, cầm lấy một cây trâm ngọc bích, tiện tay bỏ vào trong tay áo.
Đám trẻ kia đi đến Đại Tùy phía nam, còn lão tú tài lại đi về phía tây.
Đường lớn ngước lên, mỗi người một bên. Có khác đường cùng đích hay không, chẳng ai biết, cũng không tiện nói.
Nhưng đường dưới chân rốt cuộc vẫn phải tự mình đi từng bước.
- --------
Trên một chiếc thuyền lớn, bởi vì có một con lừa trắng chướng mắt vướng víu, khiến cho bốn người Trần Bình An chỉ có thể đứng ở đầu thuyền, không thể thoải mái ngồi trong khoang thuyền.
May mà bốn người đã quen với cuộc sống khó khăn màn trời chiếu đất. Chỉ có Lý Hòe hơi tức giận vì chủ thuyền kiêu căng tự đại xem thường người khác. Nhưng rất nhanh hắn lại cười hì hì nhờ Lâm Thủ Nhất dắt con lừa, còn mình thì trèo lên lưng lừa, ngồi thuyền mà lại cưỡi lừa khiến hắn cười đến không khép miệng được.
Những hành khách khác đều nhìn đám thiếu niên và trẻ con này như nhìn kẻ ngốc.
Lâm Thủ Nhất nắm dây cương, gió sông từ từ thổi đến khiến mái tóc của thiếu niên bay phất phơ. Hắn sờ vào ngực, nơi đó có bùa chú giấy vàng và “Vân Thượng Lang Lang Thư”.
Trần Bình An ngồi ở một bên, đang cầm dao chẻ củi thành thạo chặt trúc xanh. Hắn đã hứa sẽ làm cho Lâm Thủ Nhất và Lý Hòe hai hòm sách nhỏ.
Lý Bảo Bình khi ngồi cũng không muốn lấy hòm sách màu xanh lá xuống, đột nhiên kinh ngạc nói:
- Tiểu sư thúc, cây trâm trên đầu anh không thấy nữa rồi! Trước khi lên thuyền rõ ràng còn ở đó.
Trần Bình An ngạc nhiên, sờ sờ búi tóc trên đầu, hơi ngỡ ngàng. Nhưng thời gian gần đây thiếu niên đã quen với đủ chuyện bất ngờ, mặc dù trong lòng rất mất mát nhưng vẫn cười nói:
- Không sao, anh còn nhớ tám chữ kia. Sau này sẽ làm cho mình một cái, khắc chữ giống y như vậy.
Lý Bảo Bình gật đầu.
- --------
Lão tú tài đi trên đường ở trấn Hồng Chúc, hiểu ngầm cười, thấp giọng nói:
- Tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...