Có một thôn trang không ai biết đến trên một ngọn núi cao với phong cảnh tuyệt đẹp.
Thôn Phúc Long. Trong thôn có gần ba trăm hộ gia đình. Khi màn đêm buông xuống, khói bếp bốc lên từ mọi nhà.
Một phụ nhân mặc áo hoa mở cửa sân, gọi to tên của những đứa trẻ ở mọi nhà.
“Thiết Đản!” “Cẩu Đản!! Về nhà ăn cơm!” “Thúy Hoa... đã về rồi à”
“Thần Thần, cái thăng nhóc chết tiệt này còn không về nhà nhanh lên!”
Một nam hài dáng người khá cao ném mạnh nam hài khác trong tay xuống, măng: “Thăng mù chết tiệt, lần sau gặp lại ta sẽ đánh ngươi tiếp đấy!"
Thiếu niên nẵm trên mặt đất lộ ra nụ cười khó hiểu, nhẹ giọng nói: “Triệu Bắc Thần, ngươi chờ đấy”
Thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc sắc như đao, mũi cao, môi mỏng, mặc một bộ quần áo vải màu xám, đôi mắt bị che bởi một tấm vải trẳng.
Vừa dứt lời, hai mắt Triệu Bắc Thần lộ ra vẻ tàn nhẫn, giơ tay phải lên định ra tay với thiếu niên nhưng lại bị đứa trẻ ở bên cạnh ngăn lại, cậu bé đau khổ nói: “Bắc Thần, mau về thôi, nương ta gọi về ăn cơm rồi.”
Chờ mấy đứa trẻ đó đi rồi, thiếu niên nằm trên mặt đất mới bật dậy như cá chép lộn mình. Hắn lau vết máu bên khóe miệng mình, chắp tay sau lưng, cà lơ phất phơ bước về nhà.
Vừa đi, thiếu niên vừa khit khịt cái mũi, như thể người vừa bị đánh hoàn toàn không phải là hẳn.
Theo mùi hương, thiếu niên dựa vào hàng rào của một ngôi nhà, gọi: “Lý thẩm... Hôm nay là ngày gì vậy? Thẩm còn hầm gà mái không?”
Kẽo kẹt...
Một phụ nhân trung niên hơi mập đẩy cửa bước ra, vẻ mặt tươi cười nhìn thiếu niên.
“Là Tuấn Huy à, đã ăn gì chưa? Thẩm lấy một ít cho ngươi.”
Lý Tuấn Huy giả vờ xoa bụng, nói: “Đúng là chưa ăn.”
“Không phải nhờ cái mũi thính như chó à, không muốn ăn mấy món ăn như trấu mà gia gia làm nên tìm tới đây.”
Phụ nhân thấy thế, vội vàng vẫy tay nói: “Thằng nhóc thối này, đừng nói lung tung, đúng lúc quá, thẩm vẫn còn nửa nồi đây”
“Thẩm đi chuẩn bị cơm cho ngươi, ngươi bưng về ăn với ông nội.”
Thiếu niên nghe vậy, nụ cười càng tươi hơn, ngọt ngào. nói: “Cảm ơn Lý thẩm”
“Ai... tay nghề nấu nướng này của Lý thẩm không xuống núi mở quán cơm đúng là đáng tiếc.”
Đôi mắt của phụ nhân cong cong làm cho khóe mắt xuất hiện thêm nếp nhăn.
“Thăng nhóc thúi, cái miệng ngọt thế, chờ đấy.”
Một lúc sau, một tiểu nha đầu trông như búp bê sứ bê một nồi gà hầm thơm phức đi ra.
Tiểu nha đầu bê một nồi gà hầm đầy, sợ bị đổ, mở to đôi mắt to tròn của mình nhìn chằm chằm đồ ăn trong nồi.
Vừa đi, cô nhóc vừa lẩm bẩm: “Lý Tuấn Huy, ngươi là chó à? Lần nào nhà ta nấu thức ăn xong ngươi cũng đến rất đúng giờ:
Lý Tuấn Huy năm trên hàng rào không khỏi nói: “Mạnh Uyển Thư, ngươi nói sau này ai có thể cưới được người thê lương mẫu như ngươi?”
Khuôn mặt nhỏ của Mạnh Uyển Thư đỏ bừng, phải tốn rất nhiều công sức mới bê được nồi thức ăn lên hàng rào.
Nàng trợn trắng mắt với Lý Tuấn Huy rồi chạy vào nhà, nhưng ngay sau đó nàng lại nghĩ Lý Tuấn Huy sẽ không nhìn thấy, nên chu môi ngửa đầu mắng Lý Tuấn Huy: “Đồ lưu manh!”
Lý Tuấn Huy cười ha ha, lúc xoay người định đi thì lại đứng yên tại chỗ, hơi chào hỏi, có phần xấu hổ nói: “Cái đó... Mạnh thúc, thúc về rồi à?”
Nam nhân đứng trước mặt Lý Tuấn Huy không nói chuyện, chân đá vào mông hẳn, cười mắng: “Sau này ít chọc Uyển Thư lại, sắp đến tuổi vào tông môn rồi mà còn không đứng đắn”
“Cút về đi...
Lý Tuấn Huy cười he he, vội vàng gật đầu: “Vâng... Ngày. mai mang rượu cho Mạnh thúc nha.”
Rế trái, rẽ phải, cuối cùng đến được một khoảng sân cách đó khá xa.
Sau khi mở cửa, thiếu niên nhẹ giọng gọi: “Gia gia? Ta về rồi”
Trước cửa phòng, ông lão đang hút thuốc bỗng sáng mắt lên. Ông đi đến chỗ Lý Tuấn Huy, cầm một miếng thịt gà nhét vào miệng, không khỏi nheo mắt lại.
Chép chép miệng, ông lão mở miệng nói: “Quả nhiên tay. nghề của nương tử nhà lão Mạnh là tốt nhất.”
Lý Tuấn Huy đặt nồi thức ăn xuống, cơ thể hơi lắc lư. Tô Huyền bĩu môi, tức giận mắng: “Mới mở tâm nhãn được bao lâu mà đã dùng như thế? Thăng nhóc ngươi hôm nay đấm cọc thêm một trăm lần!”
Vẻ mặt thiếu niên lập tức trở nên khổ sở, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gia gia, không phải chứ..."
“Thêm một trăm lần là ba trăm lần, đấm xong sẽ đến tận nửa đêm mất.”
Ông lão lấy ra một vỏ kiếm màu đen tuyền, thiếu niên khôn ngoan ngậm miệng lại.
Một già một trẻ cứ thế ngồi ăn trên ngạch cửa.
Vừa ăn, thiếu niên vừa hỏi: “Gia gia, tại sao người lại cứ không cho ta đánh trả?”
Ông lão nhổ khúc xương trong miệng ra, đánh vào đầu thiếu niên khiến hắn lảo đảo.
“Nắm đấm hướng về kẻ yếu thì cần luyện tập làm gì?” “Ta dạy ngươi như thế hả?”
“Ngươi đánh trả, ngày mai ta sẽ phải đến nhà lão Triệu đắp chiếu* mất.”
*Người chết mới đắp chiếu Thiếu niên sờ đầu, mãi không nói một tiếng.
Ông lão giả vờ như không nhìn thấy: “Thắng nhóc ngươi nghẹn như thế chắc chắn sẽ gặp rắc rối, lười quản ngươi.”
“Lúc quay về gặp Mạnh thúc của ngươi không?”
Lý Tuấn Huy cười he he: “Con nhóc Uyển Thư kia càng lớn càng đẹp.”
Bộp! “Ai hỏi ngươi cô nhóc nhà hắn đâu?” “A a a, người hỏi nhạc phụ à?”
Bộp!
“Cơm nước xong thì đi ngâm thuốc tắm đi, đấm cọc bốn trăm lần!"
“Gia gia ơi... gia gia ruột của ta!”
Nhưng không ngờ ông lão đột ngột đứng dậy làm thiếu niên ôm hụt.
Ta ăn xong rồi.” Lý Tuấn Huy chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chiếc đũa đánh mấy cái vào nồi phát ra tiếng vang leng keng.
“Ông lại đi tìm lão Lư chơi cờ à?” “Mau đi tập đấm đi!”
Sắc mặt thiếu niên cay đẳng, há mồm và cơm, cuối cùng. ăn không thừa một hạt.
Sau khi cơm nước xong, thiếu niên đi ra sân sau, cởi sạch quần áo, ngồi vào thau tắm.
Nước màu xanh đậm không ngừng kích thích làn da của thiếu niên.
Chỉ trong chốc lát, làn da thiếu niên chuyển sang màu đỏ, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Cơ thể khẽ run lên, răng căn chặt như thể đang phải chịu cơn đau cùng cực nào đó.
Xuyên qua nước thuốc màu xanh đậm đó, mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn thần bí dày đặc trên người thiếu niên.
Năm nay Lý Tuấn Huy mở tâm nhãn mới có thể nhìn thấy mọi thứ.
Tuy trong “mắt” của hắn chỉ có hai màu đen trắng, nhưng điều đó đã là một niềm vui rất lớn với hẳn.
Cho nên, mỗi ngày hẳn đều dùng hết tinh lực để mở tâm nhãn.
Lý Tuấn Huy ngồi trong thau tắm, yên lặng chịu đựng nỗi đau do thuốc tắm mang đến.
Trong lòng thì đang tính đến chuyện sau khi tập đấm xong.
Ở cuối phía đông của thôn Phúc Long có một cái cây to già hàng trăm năm tuổi.
Tô Huyền mặc trường bào màu xám, trong tay xách một miếng gỗ, chậm rãi đi tới dưới gốc cây.
Một ông già khuôn mặt hiền từ đang ngồi dưới gốc cây, một mình chơi cờ.
Nhìn thấy Tô Huyền tới, bèn thân thiết chào hỏi.
“Chậc chậc, vừa mới ăn xong à?”
Tô Huyền móc một miếng thịt trong miệng ra, bấm tay bắn đi rồi nói: “Lão Lư, hôm nay ta sẽ chơi ván cuối cùng với ngươi."
Ông già râu tóc bạc trằng từ từ ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: ắp rời đi?”
Tô Huyền đặt miếng gỗ xuống đất, nhẹ giọng nói: “Ừ, phải đi”
Nói xong, ông tiện tay cầm quân cờ màu trắng đặt lên bàn cờ, ngẩng đầu nhìn ông già, khẽ nói: “Ta biết Lão Mạnh và
Trương Lão Hán ở phía tây thôn là ai.”
“Nhưng chỉ có mình ngươi, ta trầm tư suy nghĩ mất tám năm cũng không nghĩ ra được.”
“Ngươi... tên họ là gì?”
Ông già hơi mỉm cười, cầm quân cờ màu đen đặt xuống bên cạnh quân cờ màu trắng.
“Ta? Ta chỉ là một ông già góa bụa mà thôi.”
“Tên hả... Lư Thiên Thừa.”
Tô Huyền nhíu mày lại, nhỏ giọng thì thầm: “Lư Thiên Thừa... chưa từng nghe.”
“Vậy chắc hẳn không phải nhân vật lớn rồi”
“Có điều...”
Rầm!
Quân cờ màu đen bị một vỏ đao tùy ý đập nát.
Ánh mắt Tô Huyền sắc bén nhìn thẳng vào mắt ông già, nhẹ giọng nói: “Ta không quan tâm ngươi là ai, cũng không
quan tâm tên của ngươi là gì, có bội thiên đạo hay không..."
“Chỉ cần ta còn ở đây, ngươi không thể động vào cháu trai ta"
Bùm!
Sau một hơi thở, quân cờ màu đen vỡ vụn đó trong nháy mắt khép lại, khôi phục như lúc ban đầu.
Ông già kia dường như không cảm nhận được uy hiếp từ Tô Huyền, nhẹ giọng nói: “Có thể động được hay không, dù sao cũng phải thử mới biết, không phải sao?”
Tô Huyền hơi mỉm cười, dùng vỏ đao gãi đầu, đứng dậy nói: “Vậy ngay bây giờ luôn đi, ta sợ ngày mai bận quá, không kịp”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...