“Vậy mà mình đã thật sự tin thằng chó đó! Sao mình ngu như một con lừa vậy!”
“Cái đó cậu đâu có biết trước được.”
“Đúng thế, nhưng lẽ ra mình đã phải linh cảm thấy.” - Y xoay người lại, cả Trương Anh Hào cũng nhìn sang phải và thấy mặt hai đứa đang nằm song song. - “Anh Hào này, cả chuyện cô vợ Kiều Quản Linh của gã cũng lạ lắm.”
“Cậu có biết điều gì cụ thể không?”
“Đáng tiếc là không. Nhưng cô ta không lộ mặt ra. Mình thật không hiểu được...”
“Thôi để đó đã!” - Trương Anh Hào cắt lời y. -“Theo như mình biết, cậu đã lên đến hòn đảo này. Hay là Khoa Hữu Thái bịa chuyện?”
“Nó không chỉ là bịa đâu.”
“Thế cậu đã làm gì...?”
“Anh Hào, mình chẳng làm gì cả. Mình chỉ chèo thuyền đến gần dải lau sậy bao bên ngoài kia thì đã xảy ra chuyện rồi. Mình nhìn thấy một người đàn bà nửa thân trên hầu như lõa lồ, vác một cây kiếm cong. Cô ta nhìn mình, mình nhìn cô ta, thế rồi cô ta biến mất.”
Trương Anh Hào im lặng.
Mục Trường Thân không thích thế.
“Này, sao vậy? Chả lẽ cậu không tin mình?”
“Khó tin đấy.”
“Mình thề với cậu đó không phải là chuyện tưởng tượng. Quả thật đã có một người đàn bà tóc nâu và cả một con Người Sói khổng lồ, mình đã nhìn thấy nó khi quay trở lại bờ. Nó bơi qua cả cái hồ này. Cậu đã bao giờ gặp chuyện đó chưa? Một con Người Sói biết bơi?”
“Chưa, chưa gặp.”
“Nhưng có nó thật mà.”
"Và nó tồn tại ở đây?"
“Chính thế.”
Trương Anh Hào muốn quay lại với câu chuyện người đàn bà và tỏ ý muốn muốn biết kỹ hơn về cô ta.
“Mình không thể giải thích kỹ từng chi tiết. Thậm chí mình cũng chưa biết liệu cô ta có phải bằng xương bằng thịt hay không. Huyền thoại kể rằng cô ấy là một người bị nguyền rủa, bởi cô ấy đã không cứu được người vú cùng đứa hai con nhỏ của cô ấy thoát khỏi móng vuốt Người Sói. Cô ấy bị nguyền rủa từ cái chết của họ và chỉ có thể được giải thoát linh hồn nếu Người Sói bị diệt trừ.”
Trương Anh Hào nhướn lông mày. Làn da trên trán bị căng lên, đầu lại đau nhói. Trương Anh Hào chưa biết có nên tin hay không, nhưng Mục Trường Thân kể câu chuyện người đàn bà bằng vẻ trung thực rất thuyết phục, đến mức Trương Anh Hào tạm chấp nhận.
“Thật ra thì tất cả những thứ đó không quan trọng.” - Trương Anh Hào thì thào. - “Điều duy nhất đáng kể bây giờ là xem Khoa Hữu Thái định làm gì với bọn mình. Chỉ sau khi đã thoát ra khỏi tình thế này, ta mới có thể quan tâm đến việc khác.”
“Gã ta định làm gì?”
“Mình không biết.”
Mục Trường Thân cười: “Cậu chỉ không muốn nói ra thôi. Thằng chó đó cần hai nạn nhân cho con Người Sói. Chẳng lẽ hai chúng mình không phải là hai nạn nhân lý tưởng?”
“Nhìn theo cách nhìn của gã thì có lẽ vậy.”
“Thế thì cứ chuẩn bị tinh thần là sẽ bị xé nát trong những móng vuốt khổng lồ. Mình đã nhìn thẳng vào mõm nó khi nó trồi dậy từ mặt nước. Nhớ lại mà không khỏi rùng mình.”
“Thôi, quên chuyện đó đi, Trường Thân.”
“Mình không quên được.”
Hai người Trương Anh Hào im lặng bởi tai hai người họ lại nghe thấy tiếng bước chân. Nó vang trên nền đất mềm như những tiếng trống trầm đục. Khoa Hữu Thái quay trở lại. Trời đã rất tối, hai người Trương Anh Hào chỉ nhận ra gã trong tích tắc cuối cùng. Gã dừng lại ngay sát bên, tay chống nạnh, ánh mắt hướng xuống mặt hai người bọn họ, đầu gật gật.
“Thề, tao đã chuẩn bị tất cả rồi. Chẳng còn trở ngại nữa.”
“Mày chuẩn bị cái gì?” - Mục Trường Thân hỏi.
“Rồi chúng mày sẽ biết.”
“Bọn tao phải đứng dậy hả?”
“Ngay lập tức!”
Đã rõ là gã ta sẽ chẳng cõng Trương Anh Hào và Mục Trường Thân đi. Nhưng trong tình trạng kiệt sức hiện thời và với những bàn tay bị trói quặt ra sau lưng, đứng dậy chẳng phải là chuyện dễ dàng.
Lúc bình thường, người ta chỉ cần nhỏm người lên một lần thôi là việc đã xong. Trong trường hợp này thì không.
Trương Anh Hào bị ngã lùi trở lại ba lần, một lần đập gáy xuống đất và buột miệng rên một tiếng thật lớn. Khoa Hữu Thái hả hê quan sát. Cuối cùng, gã ta thậm chí còn vỗ tay khi Mục Trường Thân và Trương Anh Hào đứng lên được.
“Được đấy chứ!”
“Quỷ tha ma bắt mày đi!” - Mục Trường Thân thở hổn hển.
“Tự lo cho chúng mày trước đã.” - Gã giơ cánh tay phải lên rồi lại hạ nó xuống. - “Nào, hai người anh hùng, đi hướng này. Cứ đi thẳng là không trượt được mục tiêu đâu.”
Hai người Trương Anh Hào chẳng nhìn thấy cái mà gã gọi là mục tiêu. Trước mắt hai người họ là không gian mịt mù, hay đúng hơn là một khoảng xám xịt, dày đặc một cách lạ kỳ, chỉ một số chỗ có vương những dải hơi nước nhợt nhạt như xác chết. Mặc dù vậy hai người họ vẫn biết hướng đi, bởi cả hai đứa đều đã nhìn thấy tòa lâu đài cổ.
Khoa Hữu Thái chắc bây giờ nghĩ gã là một người chăn cừu và thúc đẩy hai người Trương Anh Hào như người ta xua cừu.
“Đừng có đứng ì ra như thế, tay bị trói thì đã sao. Tao đã cho chúng mày đủ thời gian để lấy lại sức.”
Có lẽ nhìn theo con mắt của gã thì tình huống quả có như vậy thật, nhưng đó là con mắt của một kẻ chưa bị đập vào đầu.
Hai người Trương Anh Hào gắng sức đi tới.
Mỗi bước là một cuộc tra tấn bởi mỗi lần chân chạm đất là một cơn bão lại nổ bùng ra trong đầu Trương Anh Hào. Hàng ngàn tia chớp xuyên qua não và rùng rùng chuyển động như những mạng nhện run rẩy trong cơn gió. Trương Anh Hào gắng hết sức để giữ mình không ngã nhưng vẫn khuỵu gối xuống nhiều lần, may mà được Mục Trường Thân đỡ dậy.
Không, không thể gọi đó là việc đi bình thường. Trương Anh Hào hầu như không giơ nổi chân lên và cứ thế kéo nó lệt xệt sát đất. Đầu mỗi lúc lại đau xốc như có kẻ phang gậy trúng, nó trĩu xuống bên mỗi bước chân, khiến Trương Anh Hào phải nghiến răng để đừng kêu rống lên.
Cảm giác nôn nao chưa hết hẳn. Hai đầu gối Trương Anh Hào vẫn mềm như bún. Nhưng hình như Mục Trường Thân có vẻ khỏe hơn.
Khoa Hữu Thái đi đằng sau hai người Trương Anh Hào. Có lúc gã giễu cợt những cố gắng của hai người bọn họ và lớn tiếng hả cười hả hê, có lúc lại phát ra những âm thanh kỳ quặc, nghe như tiếng gầm gừ của một con dã thú. Tiếng gầm gừ trộn lẫn vẻ vênh vang của chiến thắng.
“Cậu còn đi được không?”
“Thôi đi!” - Trương Anh Hào nghiến răng. - “Mình đi được.”
“Thế thì tốt, anh bạn già!”
Cuối cùng, mục tiêu cũng hiện ra trong bóng tối. Dần dần, hai người Trương Anh Hào nhìn được những đường nét viền quanh của tòa lâu đài. Những mảng tường của nó rất lớn, nhưng cao hơn cả là một ngọn tháp mọc thẳng lên trên.
Chẳng một tia sáng nào, dù yếu ớt, đang chiếu vào khoảng tường mà hai người Trương Anh Hào đang bị xua thúc tới. Đất ở đây đã khác. Nó rắn hơn, những tảng đá mọc lên từ dưới đất như những cạm bẫy rình mò giật người ta ngã xuống. Có những khúc đá nhẵn thín, có những khúc phủ cỏ hoặc dương xỉ. Mục Trường Thân chắc cũng khó khăn lắm mới đi nổi, nhưng y vẫn để ý đỡ cho Trương Anh Hào mỗi khi hắn nghiêng ngả. Tựa vào nhau, hai người Trương Anh Hào từ từ tiến vào khoảng sân trong của lâu đài.
Khoa Hữu Thái ra lệnh cho hai người họ đứng lại.
“Bây giờ chúng mày xoay người lại đây!”
Đang nghiêng vai đỡ người Trương Anh Hào, Mục Trường Thân đứng thẳng dậy. Trương Anh Hào hơi lảo đảo, giang chân rộng ra một chút và cuối cùng cũng giữ được thăng bằng.
Khoa Hữu Thái chắc thấy sung sướng như một vị tướng. Gã đàn ông đó vênh váo gật đầu.
“Đến nơi rồi!” - Gã khẳng định.
Trong tình thế nguy cấp, Mục Trường Thân vẫn chưa đánh mất tính hài hước của y.
“Hay quá!” - Y xoay đầu. - “Thế nào, anh bạn, con thú nhỏ xinh của mày đâu?”
Nghe lời nhận xét này, Khoa Hữu Thái suýt nữa bị nghẹn vì bực bội. Gã giơ tay về phía Mục Trường Thân.
“Rồi mày sẽ phải hối hận, tao thề với mày như vậy. Nó đang chờ rồi đấy. Nó đã nhìn thấy chúng mày, và tao sẽ đẩy chúng mày đến trước mặt nó.” - Gã đàn ông bước lại gần hai người Trương Anh Hào hơn, mắt lóe sáng vì giận dữ. Miệng gã bây giờ đã chành rộng ra, nụ cười dính với môi như đã được khắc vào gỗ.
“Ở đây có một tầng hầm.” - Gã thì thào rồi đính chính ngay. - “Không, đây là một địa đạo tuyệt vời, như được tạo cho riêng chúng mày. Bọn mày sẽ vào trong đó mà chờ nó. Thế nào, thích không?”
“Nếu ở đó có đồ uống thì...”
Khoa Hữu Thái tát thật mạnh vào mặt Mục Trường Thân, đến mức chàng trai tóc vàng ngã xuống đất. Y vất vả nhỏm dậy, rồi đứng lên. Lúc đó Khoa Hữu Thái đã tóm lấy Trương Anh Hào, xoay người Trương Anh Hào lại.
“Đi về phía tường kia.”
Trương Anh Hào biết ý gã muốn nói gì. Bức tường bây giờ hiện ra lờ mờ như một bóng tối. Trương Anh Hào nghe tiếng bước chân của Khoa Hữu Thái vang lên sau lưng mình. Chưa đến sát tường, Trương Anh Hào và Mục Trường Thân nhận được lệnh đứng lại. Khoảng cách đến tường lúc này còn khoảng chừng gần hai mét. Khoa Hữu Thái đi lên phía trước. Gã chỉ vào một khoảng hở hình chữ nhật dưới đất, ngay phía trước bức tường.
“Xuống đây!”
Trương Anh Hào bước tới gần hơn.
Khoảng hở không hoàn toàn tối. Trương Anh Hào nhận ra khúc cuối của một cầu trượt vì bên dưới đó có thấp thoáng ánh lửa.
Nếu Trương Anh Hào không nhầm, ở dưới kia đang có đuốc. Trương Anh Hào nhớ lại, Khoa Hữu Thái nói gã đã thực thi một số công việc chuẩn bị.
Vậy là rõ!
“Xuống!” - Gã ra lệnh.
Rõ ràng là lệnh này chỉ dành riêng cho Trương Anh Hào. Lúc đó Trương Anh Hào đang đứng gần khúc đầu cầu trượt hơn Mục Trường Thân.
Cẩn thận, Trương Anh Hào từ từ khuỵu gối xuống. Mỗi cử chỉ là mỗi lần cảm giác đau lại xuyên qua não, nhưng tâm lý của hắn vẫn bình ổn và khả năng tưởng tượng vẫn còn nguyên vẹn.
Trương Anh Hào hơi cúi đầu xuống một chút, nhìn dọc theo cầu trượt có ánh đuốc đang hắt lên ở phía cuối. Đây là cú trượt xuống quầng lửa của địa ngục, vào cuộc thiêu xác.
Chắc Khoa Hữu Thái sốt ruột. Trương Anh Hào nghe tiếng Mục Trường Thân thét: “Đừng, đừng đá!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...