Chương 15: Họa thủy
Bầu rượu vẫn còn lạnh lẽo dán trên mặt, Bùi Lang nghe xong câu hỏi đường đột của nàng, hình như xoay người nhìn nàng một cái, bởi vì nàng nghe được tiếng y phục sột soạt.
Giọng hắn lộ vẻ tịch mịch, tựa như rất xa, phiêu lãng trong cơn mưa, “Đúng, cô nương Đông giao quả thực xinh đẹp, đáng tiếc lại không có duyên. Bổn vương đặc biệt chiếu cáo thiên hạ, Thái Hậu tự mình quấy nhiễu ôn hương nhuyễn ngọc của bổn vương … Vận khí Thái Hậu không tốt, không may bị đâm, qua một thời gian nữa bổn vương tìm thời cơ thích hợp đưa ngươi đi chùa cúng bái.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng biết Bùi Lang không muốn nói, nhưng vẫn cố tình ép chính mình nói tiếp, giống như chỉ có sự khó xử mới có thể hòa tan được nỗi chua xót không nên có trong ngực kia, “Vương gia, ta lại đi qua con đường kia một lần nữa, nhưng Vương gia vẫn không nỡ giết ta. Vương gia còn thích ta, phải không?”
Bùi Lang yên lặng một lát, bỗng nhiên quay đầu, trong bóng đêm hắn cực kỳ bình tĩnh nói: “Cố Giai Kỳ, ngươi quên rồi?”
Nàng đã quên điều gì?
Toàn bộ Kinh thành đều coi nàng là tiểu vương phi của Kỳ Dạ vương, nhưng Cố Lượng Ân vừa xảy ra chuyện, nàng lập tức mặc giá y đã chuẩn bị tốt mà tiến cung, quỳ dưới chân Bình Đế, ý đồ châu chấu đá xe, đi đổi về một tướng quân phủ bấp bênh.
Đó là một đêm nhục nhã nhất trong cuộc đời Cố Giai Kỳ, hài đồng bá tánh chỉ trỏ ven đường kêu “Tiểu vương phi”, Chiêu Dương cung lặng ngắt như tờ, tiếng cười hoang dâm giống như điên khùng của Bình Đế, còn có đôi môi cay nghiệt đỏ như bôi máu của Trịnh Hoàng quý phi…
Nàng thất bại thảm hại. Người người đều nói nàng là bất đắc dĩ, chỉ có chính nàng biết, ngay từ đầu nàng đến gần Bùi Lang đã mang theo mục đích xấu xa. Sau lại lâu ngày sinh tình, thừa nhận tâm tư dơ bẩn như vậy chính nàng cũng tự cảm thấy sỉ nhục, vậy nên vẫn luôn cho rằng bản thân đã quên, lừa mình dối người.
“Ngươi dựa vào cái gì nói ta thích ngươi? Cố Giai Kỳ, đừng qua loa lấy lệ nói cái gì mà đến bước đường cùng, phần tâm tư này của ngươi lừa gạt người khác thì cũng thôi đi, gạt ta? Hoàng huynh kia của ta thích nhất chính là cướp đoạt nữ nhân, còn không phải Cố gia các ngươi nhìn trúng điểm này sao? Nếu không phải hắn đam mê khác biệt, ngươi sẽ bám lấy mà câu dẫn ta? Cố Giai Kỳ, ngươi gieo gió gặt bão, ta để ngươi sống, quả thực cũng có một nửa là vì công lao của Cố tướng quân, nhưng ngươi dựa vào cái gì còn muốn ta thích ngươi?”
Giai Kỳ đã uống thuốc, nhất thời cũng cảm thấy mình giống như kẻ điên, chỉ là khi Bùi Lang nói ra những lời này, nàng cảm thấy một đao kia dường như nàng đã tốn công vô ích, vì thế cười ha ha hai tiếng, “… Ruồi không chích trứng không có kẽ hở, nếu khi đó Vương gia không thích ta, sao ta có thể câu dẫn Vương gia?… Đáng tiếc, ta ngàn tính vạn tính, lại tính sót thủ đoạn của Trịnh Hoàng quý phi, tự dâng mình đến trước mặt tiên đế cho hắn chơi, cố tình…”
Nàng khụ một tiếng, “May mà Vương gia trở về, bằng không ta có là cửu mệnh miêu cũng đã sớm chết rồi. Nhưng nếu Vương gia đã nhớ đến công lao của cha ta, sao còn nỡ đối xử với ta như vậy?”
Bùi Lang giận đến bật cười, vỗ vỗ mặt nàng. Có lẽ là lúc tìm giải dược động thủ với người khác dùng sức quá lớn, tay hắn hơi run rẩy.
“Bổn vương đối với ngươi thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn đi lãnh cung với đám người ăn không ngồi rồi kia sao? Bổn vương còn phải đội ác danh chỉnh đốn giang sơn thối rữa này, ngươi nghĩ hay thật. Có điều nương nương hôm nay miệng lưỡi sắc bén, còn nữa không? Nói tiếp đi, không chừng bổn vương vui vẻ sẽ nói một câu thích ngươi, cho ngươi thỏa ý nguyện.”
Có lẽ công dụng của thuốc phát tác, trong ngực Giai Kỳ cuồn cuộn từng hồi, vội vàng đẩy tay hắn ra, tuy rằng sức lực không lớn, có điều Bùi Lang cùng nàng cãi nhau, hiện tại có lẽ một chút cũng không muốn chạm vào nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo chỉ hơi sượt qua cổ tay rồi nhanh chóng dời đi.
Giai Kỳ cố gắng ngồi dậy, vừa trở người liền quỳ gối bên giường, thế như dời sông lấp biển mà nôn ra. Kỳ thực cũng không nôn ra thứ gì, chỉ là từng cơn khó chịu ập đến khiến nàng phát đau, Bùi Lang vỗ nhẹ vài cái lên lưng nàng, “Ngồi dậy một chút.”
Huyệt thái dương nàng đập thình thịch, ngay cả sức lực bám lấy mép giường cũng gần như không có, bị hắn kéo cánh tay ngồi dậy, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, lấy tay áo lau miệng, cúi đầu cười nói: “Ta khuyên Vương gia cũng nên coi trọng mạng sống một chút, cả ngày ở bên ngoài la lên hét xuống uy phong lẫm liệt, bị người hạ dược cũng không biết. Ngày nào đó Vương gia xảy ra chuyện, ta cũng không có bản lĩnh chắp cánh bay ra ngoài tìm thuốc giải đâu, đến lúc đó thiên hạ này là của ai, cũng khó mà nói được.”
Nàng nôn xong, giọng nói trở nên thô ráp, cũng không dễ nghe, có lẽ Bùi Lang cũng ngại người bệnh phiền chán, không muốn ở lâu, thấy nàng mềm oặt quay về làm ổ trong chăn gấm, hắn đứng lên chỉnh lại áo choàng, “Vậy phải khiến nương nương thất vọng rồi. Bổn vương mang thù đã quen, dù có chết cũng phải kéo nương nương chôn cùng, mặc kệ thiên hạ này là của ai, dù sao cũng sẽ không rơi vào tay ngươi. Dưới hoàng tuyền lại không có mấy chuyện tầm thường quấn thân, những việc nương nương đã quên, bổn vương muốn nương nương nhớ lại từng chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trăng mảnh như mi, tinh quang hỗn độn.
Đào Trạm đứng chờ dưới hiên, xa xa thấy Bùi Lang bước nhanh tới, dường như có trận gió thổi qua bên người hắn, cũng không ngừng lấy một giây, Đào Trạm vội vàng nhấc chân đi theo.
Bùi Lang đi vào con đường nhỏ không người, chỉ có mấy ngọn đèn lồng lay lắt sáng lên, cả người hắn đều là bùn đất, nước mưa lạnh lẽo cùng vết máu xen lẫn trên áo bào, bị ánh sáng chiếu tới có chút dữ tợn.
Khi nãy lúc hắn tìm thuốc vô cùng tàn bạo, tiến cung ngay cả xiêm y cũng không kịp thay, lúc này Đào Trạm mới thấy không ổn, vội cởi áo choàng phủ lên người hắn. Bùi Lang ừ một tiếng, duỗi tay kéo lại cổ áo, “Xử lý sạch sẽ rồi?”
Đào Trạm nói: “Đã xử lý.” đi được hai bước, hắn thay Bùi Lang dắt ngựa, “Vương gia, thuộc hạ có một câu.”
Bùi Lang xoay người lên ngựa, “Bổn vương biết. Không nên nói thì không cần nói.”
Đào Trạm lại lắc đầu, “Vương gia vì nương nương đắc tội với người khác cũng chịu đủ rồi. Vương gia không bỏ xuống được, nhưng rốt cuộc gương vỡ khó lành. Năm đó không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa ra hạ sách này, nhưng cho dù là hạ sách, ngôi vị Thái Hậu này nàng cũng đã làm bảy năm, chẳng lẽ còn có thể quay đầu lại sao?”
Bùi Lang lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Bổn vương biết.”
Đào Trạm cũng ngửa đầu nhìn hắn, hồi lâu sau, chém đinh chặt sắt mà lắc đầu, “Vương gia không biết. Nếu thực sự sợ có người nghi ngờ Thái Hậu, việc nên làm chính là nhất đao lưỡng đoạn, hiện giờ như vậy ——”
Không chờ hắn nói xong, Bùi Lang lạnh lùng cười một tiếng, giơ roi đánh xuống “Ba” một tiếng, hắc mã bị đánh phát ra tiếng phì phì trong mũi, bất ngờ phi ra khỏi cửa cung.
Nhiếp Chính Vương đi rồi, Thanh Thuấn mới dám tiến vào, thật cẩn thận thắp đèn lên. Giai Kỳ cuộn trong chăn gấm ngủ say, Thanh Thuấn đánh bạo tiến lên khẽ chạm vào vai nàng, không dự đoán được Giai Kỳ đã tỉnh lại, thình lình thốt ra một câu: “Tất cả ta đều không quên.”
Tính khí thật giống như khi còn là trẻ nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...