Thiển Thanh ngồi ở trên giường, có chút ngơ ngác.
Từ phủ đệ Trần Ngôn trở về, Giản Già trực tiếp tới Lâm Thủy Đường,
sau đó không có trở lại phòng ngủ. Trong phòng của hắn có thêm một nam
tử hầu hạ hắn. Thuốc dưỡng thai cùng cơm canh vẫn đúng hạn đưa đến trong phòng ngủ, nhưng đã không còn cái người rất mực ôn nhu nói với hắn, dỗ
hắn uống thuốc.
Nam tử tên gọi Thủy Ý đem đồ ăn đặt ở trên bàn, nhẹ giọng nói “Ngài nên dùng cơm.”
“Thủy Ý, thê chủ đâu?”
Thủy Ý khó xử nhìn Thiển Thanh, vấn đề này đối phương đã hỏi không
biết lần thứ bao nhiêu, nhưng ‘hắn’ chỉ có thể đưa ra một đáp án.
“Công tử, Lâm tiểu thư ở Lâm Thủy Đường xem chẩn, bề bộn nhiều việc, chờ việc xong rồi sẽ lại đây.”
Như vậy a……
Thiển Thanh vuốt ve bụng, cục cưng cũng đã đói bụng rồi chứ? Phụ thân không thể lại tùy hứng, phụ thân phải đi ăn cơm.
Thiển Thanh ngồi vào trước bàn, đồ ăn đều dựa theo sở thích của hắn,
nhưng Thiển Thanh một chút cũng không thèm ăn, ăn một ngụm cơm, nhưng
trong cổ họng tựa hồ có cái gì đó mắc lại, rất gian nan mới có thể nuốt
xuống.
Chờ Thiển Thanh ăn xong rồi, Thủy Ý yên lặng thu thập mọi thứ, sau đó cũng rời khỏi phòng.
Thiển Thanh ngồi trở lại trên giường, ấn bụng lẩm bẩm “Cục cưng, chúng ta chờ mẫu thân trở về ngươi, được không?”
Hắn cứ như vậy ngồi chờ, đợi cho tới lúc sắc trời tối mịt, đợi cho
tới lúc ánh trăng treo cao, tới lúc đợi không được nữa thì hắn đã mê
mang mất.
Mơ mơ màng màng hắn cảm thấy có người cởi quần áo của mình ra, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường, hương vị rất quen thuộc. Thiển Thanh muốn mở
to mắt nhưng bởi vì rất, chỉ có thể lầu bầu một câu “Giản Già……” lại
chìm vào mộng đẹp.
Nghe thấy lời vô nghĩa của hắn Giản Già lẳng lặng nhìn Thiển Thanh một hồi lâu, lúc này mới nằm xuống bên người hắn.
Bởi vì buổi tối ngủ không an ổn, Thiển Thanh sáng sớm hôm sau liền
tỉnh dậy rất sớm, nhưng bên người không có ai cả, độ ấm trên đệm cũng
tiêu tán, Thiển Thanh vuốt chăn mang theo cảm giác mát lạnh, cũng gợi
lên khóe miệng nở nụ cười.
Nhưng tràn đầy tiêu điều.
Bên ngoài dương quang cho dù rất ấm, trong lòng lại bị u ám lấp đầy.
Nha, đã làm sai chuyện không phải chỉ một câu ‘thực xin lỗi’ hoặc là ‘ta sai lầm rồi’ là có thể bù lại, mà phải trả giá.
Giản Già không nổi giận không trách cứ, nhưng sự trầm mặc này so với
tất cả những chuyện đó càng làm cho Thiển Thanh cảm thấy bất an.
Thời gian vô hạn kéo dài, Thiển Thanh cơ hồ không thể nhìn thấy Giản
Già một lần. Hắn từng muốn đi ra phía trước tìm người nhưng mỗi lần đều
bị Thủy Ý cùng với Tiểu Lục ngăn lại, nói rằng phía trước nhiều người sợ rằng hắn bụng to sẽ bị người đụng phải.
Thiển Thanh vẫn chờ, ban ngày đợi không được, buổi tối nàng nhất định phải trở về đi?
Thiển Thanh kháng cự sự buồn ngủ, đợi tới ngọn nến cũng đã tàn, mới nghe được tiếng người nhẹ nhàng mở cửa.
Nàng đi vào đến nhìn thấy Thiển Thanh còn chưa có ngủ hơi kinh ngạc,
sau đó thần sắc lại trở về đạm mạc, cởi bỏ y phục chuẩn bị ngủ. Thiển
Thanh ức chế kích động cùng bất an, nhỏ giọng mở miệng nói “…… Giản
Già.”
Giản Già chỉ “Umh” một tiếng, sau đó xốc chăn lên nói “Ngủ đi.”
Trong phòng tối như mực,có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên
cạnh, Thiển Thanh đánh bạo dựa vào, nghĩ rằng có thể giống như trước kia dựa vào trong lòng nàng rồi cùng nhau ngủ, ai ngờ vừa chạm vào góc áo
nàng đã bị một bàn tay ngăn lại.
“Ta mấy ngày nay bị phong hàn, đừng thân cận quá.”
Thiển Thanh trong lòng đau xót, chậm rãi xoay người cuộn mình lại, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Trần Ảnh đối với hành vi của Giản Già cười nhạt.
“Lâm Kiếm Gia, nam nhân là dùng để yêu thương, huống chi nam nhân kia còn có hài tử của ngươi, ngươi như vậy có chút quá ah.”
Giản Già xuy trở về “Ngươi thương yêu nam nhân, Nhan Tô cũng không phải đã đi rồi sao?”
Trần Ảnh á khẩu không trả lời được, nghẹn sau một lúc lâu mới nói “…… Tóm lại ngươi đừng quá mức, nếu xảy ra chuyện gì lúc đó hối hận là
chính ngươi.”
“Ta tự có chừng mực.”
Nhưng loại chuyện ngoài ý muốn này, tùy thời đều có thể phát sinh.
Thiển Thanh suy nghĩ thật lâu, cố lấy dũng khí quyết định lại một lần nữa đi Lâm Thủy Đường tìm Giản Già.
Mặc kệ là loại trừng phạt gì, chỉ cần nàng có thể tha thứ cho hắn,
chỉ cần hắn sẽ không mất đi nàng, cái gì hắn cũng có thể nhận.
Hắn nghĩ như vậy.
Nhưng lúc vào trong tiểu viện, lại thấy một màn làm cho hắn cơ hồ tâm thần câu toái .
Người nữ tử kia trước đây chỉ cười với hắn nhưng, lúc này, đối với Thủy Ý thanh tú, lại cười vô cùng ôn nhu.
Không cần!
Thiển Thanh muốn hô lên, muốn tiến lên ôm lấy người thê chủ đã nói sẽ không bao gờ ruồng bỏ hắn kia, muốn đem Thủy Ý sắc mặt đỏ bừng đuổi đi, nhưng hắc ám chưa từng có từ trong long tràn ra, cơ hồ bao trùm lấy
hắn.
Đây là hạnh phúc của hắn, không thể chia xẻ!
Nếu đây là để trừng phạt sai lầm của hắn, vậy hắn tình nguyện chết đi.
Vô ý thức cất bước, Thiển Thanh cước bộ từ chậm biến thành nhanh,
không có ý thức được rằng như vậy đối với một người mang cái bụng lớn
như mình có bao nhiêu nguy hiểm.
“Công tử mấy ngày nay ăn cơm uống thuốc đều thực đúng giờ, nhưng luôn là một bộ dáng có tâm sự.”
Thủy Ý trả lời câu hỏi của Giản Già, thật cẩn thận quan sát sắc mặt đối phương.
Giản Già nghe hắn nói xong, trầm mặc một chút mới nói “Gần đây hắn
nghỉ ngơi không tốt, xem hắn để cho hắn ngủ nhiều hơn một chút, thuốc
phải uống đúng giờ, có chuyện thì cho ta biết.”
“Ta nhớ kỹ.”
Thủy Ý giương mắt nhìn lướt qua Giản Già, do dự sau một lúc lâu mới
nói “Lão bản, công tử mấy ngày nay thần sắc vẫn không quá tốt, ngài đừng như vậy với công tử nữa. mấy tháng nữa công tử sẽ sanh, như vậy đối với thân mình công tử cũng không tốt.”
Giản Già không biết suy nghĩ cái gì, không có đáp lời, một lát sau
mới quay sang nhìn về phía Thủy Ý nói “Trước kia ta rất sủng hắn, mới
thiếu chút nữa mất đi hắn, lần này không cho hắn một cái giáo huấn làm
sao hắn có thể nhớ được.”
Nói xong, không khỏi lộ ra một ý cười ôn hòa, cúi đầu nói “Ta thật ra vẫn muốn sủng hắn, nhưng……”
Thủy Ý nhìn lão bản từ lần đầu tiên gặp mặt vẫn bày ra biểu tình lãnh nghiêm (lãnh khốc+ nghiêm nghị) không khỏi ngây người, sau đó liền hâm
mộ người mà mình đang chăm sóc, được người như vậy nhìn chăm chú, là
hạnh phúc cỡ nào……
Thủy Ý theo bản năng nhìn lại phòng ở của Thiển Thanh một cái, lại kinh hãi trợn to mắt thất thanh kêu lên “Công tử cẩn thận!”
Giản Già xoay người, liền thấy Thiển Thanh đã ngã ngồi trên mặt đất,
tay gắt gao che bụng, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta sợ hãi.
Trong phòng mặt không ngừng mà truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ, Giản Già ở cửa đi qua đi lại, gắt gao mím môi, hai đấm nắm chặt, chịu không
nổi một chưởng đánh vào trụ trên hành lang quát khẽ “Đã lâu như vậy! Sao lại thế này!?”
Thủy Ý cũng là vẻ mặt lo lắng, vẫn cố trấn định, trấn an Giản Già
“Lão bản, nam tử sinh con đều là như vậy, huống chi công tử đây là sinh
non……”
Sinh non……
Vừa nghĩ tới từ này, Giản Già liền mê muội, cách ngày sinh sản ước chừng gần hai tháng!
“Không được, ta muốn đi vào!”
Giản Già muốn đẩy cửa, lại bị Thủy Ý ngăn cản.
“Lão bản, nam tử sinh con nào có nữ nhân đi vào, sản công nơi này có kinh nghiệm nhất, ngươi đừng lo, sẽ không có việc gì.”
Thu tay lại, nghe thanh âm bên trong càng ngày càng mỏng manh, Giản Già sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Không được! Không thể đợi lát nữa!
Giản Già đẩy Thủy Ý, tiến vào trong phòng liền cảm thấy được mùi máu
nồng đậm, sản công cùng mấy người đang giúp đỡ thấy một nữ nhân tiến vào đều ngây ngẩn cả người, Giản Già không kiên nhẫn nói “Nhìn cái gì?! Còn không nhanh lên một chút!”
Trên giường Thiển Thanh vốn đang mê man, nghe thấy thanh âm Giản Già, lấy lại tinh thần một chút, khó khăn mở mắt ra kêu lên “Giản Già……”
Giản Già nắm lấy tay Thiển Thanh, thấp giọng trấn an “Không có việc
gì, kiên trì một chút, chàng cùng đứa nhỏ đều đã không có việc gì……”
“Giản Già, không cần…… Không cần ta……”
Thiển Thanh thanh âm rất thấp, lại mang theo run rẩy, Giản Già nắm
chặt tay hắn nói “Ta không có không cần chàng, cho nên, chàng phải thật
khỏe mạnh bình an.”
“Ta biết sai rồi…… Là ta sai, tha thứ cho ta được không Giản Già……”
Thiển Thanh đứt quãng nói xong, sản công ở một bên gấp tới giơ chân
“Đừng để hắn nói chuyện nữa, bằng không ngay cả khí lực sinh sản cũng
không có!”
Giản Già đưa tay ôm lấy mặt Thiển Thanh, nhẹ nhàng “Hư” một tiếng
“Không cần nói nữa, hiện tại hãy nghe ta nói, hay nghĩ tới con của
chúng ta. Thanh Nhi, chỉ cần bình an sinh hạ đứa nhỏ, ta sẽ không trách chàng.”
“Ai nha! Nhanh chút nhanh chút! Lai ngất đi! Lấy nước ấm đến!”
“Sao lại thế này?!” Giản Già gầm nhẹ,“Ngươi không phải là sản công có kinh nghiệm sao?! Sao tới bây giờ cũng vẫn không sinh được!”
“Này…… Ta cũng không có biện pháp, thân thể hắn quá yếu lại là sinh non…… có khả năng…… Khả năng……”
“Không có khả năng!”
Giản Già quay đầu lại nhìn về phía Thiển Thanh đã không có ý thức,
nắm tay hắn đặt lên môi, kêu lên “Tỉnh tỉnh lai đi Thanh Nhi, tỉnh
tỉnh…… Ta không giận chàng, chàng xem, ta đã chuẩn bị lễ vật, vốn muốn
một thời gian nữa sẽ đưa cho chàng xem……”
Giản Già từ trong tay áo xuất ra hai chiếc nhẫn vàng, run run đem một chiếc đem vào ngón áp út Thiển Thanh “Thanh Nhi, tỉnh lại, chúng ta còn có một con đường rất dài phải đi, một chiếc này còn chờ chàng đeo cho
ta……”
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
Chúng ta còn chưa đi hết một đời, làm sao có thể chia lìa nơi này?
Ngày năm tháng sáu, Thiển Thanh sinh con.
Gọi là, Nhiễm Sanh.
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...