Thói quen thật là một viêc rất đáng sợ.
Tuy rằng Giản Già không muốn cho Thiển Thanh giặt quần áo kiếm tiền,
nhưng ngày hôm sau nam tử này vẫn có thói quen dậy sớm, nhà Lâm Kiếm
Gia nhỏ, phòng nhỏ chỉ có cái giường,thời tiết càng ngày càng lạnh,cho
lên mỗi người ngủ ở một bên giường, thật xa cách.
Giản Già bắt đầu có cảm giác khó chịu, chỉ thấy nàng nhíu mày, buổi
tối, Thiển Thanh liền muốn ôm mền xuồng đất ngủ,Thiển Thanh sợ Lâm Kiếm
Gia đến tận xương tủy, cẩn thận chặt chẽ, có thể nói có chút rụt rè.
Về sau, Giản Già có bất mãn hay nôn nóng cảm xúc cũng không dám thể
hiện ra, chính tâm mình có tia giao động, cũng có thể khiến cho nam tử
kia nơm nớp lo sợ.
Cảm giác nam tử bên cạnh dậy chuẩn bị mặc quần áo, Giản Già duỗi tay ra kéo hắn, lấy mềm đắp lên ôm lấy.
“Thê…..Thê chủ?”
“Ân……”Giản Già ngáp một cái, chậm rì ngồi dậy” trời còn sớm ,ngươi ngủ tiếp một chút”
“ Chính là…….”
“Đừng lo lắng,về sau đến ta lo cho gia đình,không cần phải đi làm việc nặng, ngươi thân thể không tốt, hảo nghỉ ngơi cho tốt”.
Thiển Thanh thân thể không tốt không phải mới gần đây, hắn là lúc nhỏ đã bệnh, giống như…..hắn bị bán cho mình, hừ, chắc là do sợ nam tử này
liên lụy cho cả nhà đi?
Cứ thế mặc quần áo, Thiển Thanh ở trong mền duy trình bộ dáng không
dám động, Lâm Kiếm Gia mới đầu đối với mình từng có ôn nhu,chỉ tiếc quá
ngắn, tính tình của nàng hay thô lỗ, sau lại hay động tay động chân với
chính mình như cơm bữa,Thiển Thanh rất sợ Giản Già đối với mình thật tốt giống như lúc trước, để mới mẻ cũng để sau tăng thêm thống khổ.
“Buổi trưa ta không trở lại, chính mình ở nhà cẩn thận, buổi tối ta sẽ sớm trở về”
Mặc quần áo xong, Giản Già nhìn quanh nhà…..lấy rổ chuẩn bị lên núi
một chuyến, tuy nói rằng đã vào cuối thu dược liệu trên núi thường không có, nhưng cũng chỉ mùa này có mới có dược liệu quý, vậy thì thử cơ may
đi.
Thời điểm ra khỏi nhà sắc trời còn âm u, trong thôn hoàn toàn yên
tĩnh, Giản Già cẩn thạn đóng hàng rào không phát ra âm thanh, thân run
lên, nên mua cho Thiển Thanh vài món quần áo mùa đông, không biết với
quần áo phong phanh vậy, sao hắn qua được mùa đông.
Sắc trời quá mờ, trong rừng cây cỏ cao gần bằng người, Giản Già đi
một chút liền mệt thở dốc, thân thể này đầy bụi đất, sự thật là không
xong……
Giản Già trong lòng oán hận vài câu, nhìn xuống dưới chân đầy thảo dược cần tìm, coi như vận khí của mình tốt, một hồi mang bán.
Đang hái, không xa trong bụi cỏ truyền đến âm thanh rất nhỏ “ xoạt
xoat” , Giản Già cảm thấy lạnh sau lưng,sẽ không gặp được dã thú chứ?
“Ai?”
Giản Già khẽ quát một câu,”xoạt xoạt,” âm thanh lớn hơn,một bóng đen
trong bụi cỏ chậm rãi đi ra, Giản Gia trong lòng thả lỏng –là một người.
Một lão nhân đằng sau bụi cỏ khẽ ho khan một tiếng đi ra, lão nhân nhìn vào rổ của Giản Gia” ngươi……cũng đến hái thuốc?”
“Ta ở ngọn núi này lâu như vậy ,trong ba dặm gần đây chưa từng nghe thấy có người hiểu dược lý?”
Nguyên lai là ẩn sĩ , hẳn là không biết minh đi.
“Vãn bối cũng chỉ hiểu sơ mà thôi”
“Ha ha, nhìn ngươi hái được nhiêu đó dược liệu, cũng không phải hiểu sơ mà thôi a…”
Lão nhân cười ha ha vài tiếng, không thấy Giản Gia phản ứng, liền xoay người theo hướng khác đi.
Giản Già nhìn lão nhân đi xa, nở nụ cười một chút, tiếp tục công chuyện trong tay.
Trời sắp tối Giản Già cũng hái được đầy rổ,ở trong thôn duy nhất chỉ
có Tương Dĩ nói chuyện với mình, nhưng nàng cũng hiểu biết một chút
thông tin về vùng trấn phụ cận, gần nhất có một cái Thạch Đà trấn, nhưng Giản Gia không thể tới đó bán dược liệu , Lâm Kiếm Gia đi tới đâu cũng
hoành hành ngang ngược, chính mình đi cũng không được hoan nghênh đi.
Còn có một Nam Kiều trấn đường đi khá là xa, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Hạ quyết tâm Giản Già bước đi nhanh hơn, tranh thủ trước khi trời tối phải trở về.
Lảo bản Hồi Xuân Đường gần đây rất buồn bực.
Bởi vì hiệu thuốc của mình là lớn nhất Nam Kiều trấn, chính là trấn
này xa xôi, cách đó không xa khoảng ba dặm có một cái Thạch Đà trấn ,
người hiểu biết cũng không nhiều, có thể nói trời cao hoàng đế xa.
Mỗi lần mùa đông đến, dược liệu cung ứng đều trễ, bên cung ứng nói bên này rất xa, nói phải có phí chuyên chở. Ta Phi!
Đang phiền chán, bên kia ngỏ nhỏ có một nữ tử đi đến, không mua dầu
tán không mang nón, quần áo có chút cũ, nhưng không có chút gì chật vật, nữ tử nhìn cửa hiệu Hồi Xuân Đường, giống như xác định cái gì, rồi đi
đến
Một tiểu nhị thấy khách nhân đi vào liền ra nghênh đón “ khách nhân đên mua dược hay xem chuẩn?”
Nữ tử sửng sốt, có chút thất lễ nở nụ cười, tươi cươi mặc dù ôn hòa
thanh nhã nhưng có chút xa cách” đều không phải, ta đến bán dược”
Tiểu nhị kinh ngạc,ngay cả lão bản cũng ngơ ngác, nữ tử này tuy ăn
mặc không tốt , nhưng khí chất lại không giống người thường thế nhưng
lại đi bán dược?
“A…kia, kia ngài chờ….ta đi kêu lão bản”
“Phiền toái’ lão bán không cần tiểu nhị kêu, từ bên trong đi ra, mắt nhìn nữ tử mang rổ bên mình, chà sát hai tay nói “ dược liệu gì, cho ta xem chút”
Nữ tử đưa rổ qua, lão bản tùy tay cầm, mắt sáng ngời, đây đều là dược liệu tốt, sinh trưởng trong núi sâu , không phải người trong nghề không có khả năng biết được.
“ Ngươi bán bao nhiêu tiền?”
Nữ tử do dự mới mở miệng “lão bản thấy được bao nhiêu thì nói, ta không rõ giá thị trường”
Lão bản cân nhắc,” như vậy tốt lắm, lần nay đưa ngươi năm lượng, về
sau nếu có dược liệu, ngươi ưu tiên bán cho Hồi Xuân Đường, giá tuyệt
đối so với bên khác cao hơn”
Nữ tử nhíu mi , nửa ngày mới đáp ứng
Nữ tử đi rồi, tiểu nhị mới hỏi lão bản”chúng ta không phải có chỗ thu thập hàng hóa sao? Sao còn lấy của nàng?”
“Ngươi biết cái gì”, “đây là người trong nghề, dược của nàng không phải có tiền là mua được, thâm tàn bất lộ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...