Cuối cùng thì chuyến tàu cũng đến trạm, Đới Nghi Thuần tâm tình nặng nề rời khỏi toa xe đi tới hành lang đối diện, chỉ chốc lát, cô đã ngồi ở chuyến tàu hướng ngược lại đi về nhà.
Lần này, đến tận khi chuyến tàu đến trạm, cô cũng không dám ngủ tiếp.
Quẹt thẻ đi ra khỏi bến tàu điện ngầm, cô nhìn đồng hồ trên tay, nghĩ đến Ân Ân còn đang khổ sở chờ cô tan tầm về nhà, không khỏi bước nhanh chân đi về phía trước.
Còn chưa tới gần nhà trọ, từ xa đã nhìn thấy một dáng người nho nhỏ giang hai tay bổ nhào về phía cô.
“Mẹ.”
Định thần nhìn lại, phát hiện là Ân Ân, cô không chút nào do dự bỏ qua chuyện phiền lòng liên quan tới Khương Duệ Minh, ngồi xổm người xuống ôm lấy tiểu bảo bối của cô, dùng sức ngửi mùi sữa thơm ấm áp trên người con.
“Nếu cậu còn không trở lại, tình nhân bé nhỏ của cậu sẽ tương tư thành họa, ngay cả phim hoạt hình thích nhất cũng không hấp dẫn được nó, cứ nhất định phải kéo mình ra cửa chờ cậu tan việc mới nghe.” Bạn thân Lý Lộ làm ra vẻ bất đắc dĩ than phiền.
Lý Lộ là bạn cùng phòng của Đới Nghi Thuần thời đại học, hiện nay ở công ty hàng không làm tiếp viên hàng không.
Bởi vì năm đó bất ngờ mang thai, cuộc sống vốn bình thường của Đới Nghi Thuần triệt để đảo điện, không chỉ nghỉ học mà còn bị ba mẹ tức giận đuổi ra khỏi nhà, nếu không phải Lý Lộ và mẹ cậu ấy chứa chấp cô không nhà để về, cuộc sống của cô còn không biết có bao nhiêu thê thảm đâu!
“Con làm phiền dì sao?” Véo cái mũi nhỏ của con trai hỏi.
Ân Ân rụt cổ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Không có làm phiền, là nhờ cậy đó, bởi vì con muốn chờ mẹ về.”
“Đúng, là nhờ cậy, vành mắt ngấn nước, con có yêu mẹ con đến vậy sao, tiểu tình thánh?” Lý Lộ trêu ghẹo nhạo báng hỏi.
“Đương nhiên là có, rất yêu rất yêu! Mẹ, mẹ cực khổ rồi, con yêu mẹ nhất.” Chu môi lên, lập tức niềm nở dâng lên nụ hôn.
Lý Lộ run lập cập, làm ra vẻ không chịu nổi hét lên: “Ôi ôi, tuổi còn nhỏ, rốt cuộc là học được những mánh lới này ở đâu vậy, hại dì da gà rơi đầy đất rồi.”
“Con giúp dì nhặt.” Ân Ân ngây thơ trả lời.
“Có thể nhặt được thì tốt quá, đứa nhỏ ngốc.” Lý Lộ cười to, “Còn không mau đưa con trai cậu lên lầu, mẹ tớ còn đang chờ chúng ta ăn cơm đấy.”
“Lên nào, mẹ cõng con.”
Nhóc con lắc đầu, dùng giọng điệu tiểu đại nhân nghiêm túc nói: “Ân Ân đã lớn, có thể tự mình đi lên rồi, không cần mẹ cõng, Ân Ân cùng mẹ nắm tay.”
Đới Nghi Thuần vò tóc con trai, “Được, chúng ta nắm tay.”
Hai mẹ con tung tăng nhịp bước, Lý Lộ đuổi theo đi lên lầu.
Cô nở nụ cười thỏa mãn, nhìn con trai cô một chút, trong lòng xúc động nghĩ, di truyền quả thật không lừa người, cặp mắt xinh đẹp này của Ân Ân hoàn toàn chính là bản sao của Khương Duệ Minh.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra một vấn đề chưa từng xuất hiện qua, Ân Ân cũng muốn tình thương của cha sao?
Sau bữa ăn tối, Đới Nghi Thuần chủ động cuốn tay áo lên giúp đỡ rửa chén.
“Nghe mẹ mình nói, cậu nhận được công việc mới.” Vừa bay xong một chuyến bay dài ở Châu Âu, Lý Lộ mới vừa bước vào cửa nhà, mẹ cô đã không chờ kịp liền báo cáo với cô những chuyện phát sinh ở Đài Loan bên này.
“Ừ, nhận một công việc trợ lý ngắn hạn ở một văn phòng luật pháp nhỏ, vừa mới đi làm vào thứ hai.”
Lý Lộ phụ trách thu dọn bàn ăn, lấy màng bọc thực phẩm ra, bọc mấy đĩa thức ăn thừa lại. “Không thích ứng công việc sao?
“Nhìn sắc mặt cậu vừa rồi không được tốt lắm, nếu như cảm thấy quá mệt mỏi thì không nên miễn cưỡng bản thân, kiếm tiền rất quan trọng, nhưng chăm sóc thân thể quan trọng hơn, đừng quên cậu còn có Ân Ân.” Xoay người bỏ đĩa đồ ăn thừa vào tủ lạnh.
Từ khi có con, Đới Nghi Thuần liền biến thành người tiết kiệm, chỉ cần công việc có thể giúp cho cô ấy kiếm nhiều hơn một đồng, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua, sau thời gian dài liều mình, kết quả đương nhiên là làm bản thân mệt mỏi chịu không nổi, tuy bề ngoài vẫn còn trẻ tuổi nhưng trong lòng đã sớm tang thương, giống như một bà già, là một người bạn tốt, cô hiện tại nhìn không nổi nữa!
“Mình biết.”
“Mỗi lần đều nói biết, nhưng có thật sự nghe sao, Đới tiểu thư”. Lý Lộ giống như một người chị cả niệm.
“Tiểu Lộ…” Đới Nghi Thuần dừng lại động tác rửa chén.
“Có chuyện gì? Nếu là muốn ghét bỏ mình xúi bậy, mình khuyên cậu trực tiếp im miệng, nếu không, lão nương không tiêu diệt cậu mới là lạ.”
“Mình đã gặp anh ấy…”
Thân người Lý Lộ cứng đờ, trực giác đóng cửa tủ lạnh lại, xoay người nhìn bạn tốt, đè thấp giọng nói: “Ai?”
Cúi đầu xuống, “… Chính là ba của Ân Ân.” Cô ngập ngừng nói.
Con mắt Lý Lộ hiện ra sự khó tin, cứng lưỡi, thật lâu không nói ra lời.
Về ba của Ân Ân, Đới Nghi Thuần cũng không nhắc tới nhiều, phải nói, con nhóc này rất kín miệng, bất kể cô truy hỏi ra sao, từ đầu đến cuối ngay cả tên cũng không chịu tiết lộ, hôm nay hiếm thấy lại chủ động nhắc tới.
“Gặp như thế nào?”
Đới Nghi Thuần vốn là không muốn nói, nhưng cô thật sự cần có một người sẻ chia rung động trong lòng. “…Anh ấy là ông chủ văn phòng của mình.”
“Cái gì?”
Đới Nghi Thuần nghiêng đầu nhìn bạn tốt, gật đầu một cái.
Lý Lộ kích động vỗ tay, “Quá tốt rồi! Vậy cậu có nói cho anh ta biết không?”
“Gì cơ?” Cô nháy ánh mắt trong suốt, không hiểu nhìn lại Lý Lộ.
Thất bại che trán, “Còn có thể là gì, đương nhiên là chuyện của Ân Ân rồi.”
Lắc đầu. “Tại sao phải nói cho anh ấy?”
Ngày xưa lúc cùng đường bí lối nhất, không phải Đới Nghi Thuần chưa từng nghĩ đến muốn tìm Khương Duệ Minh, có thế thấy vào đêm hôm đó anh uống rất say, cô là người sáng suốt biết thời biết thế, có lẽ trách nhiệm của bản thân cô tương đối còn nhiều hơn, vả lại, hai người hoàn toàn không có cơ sở tình cảm nhưng lại bất ngờ làm ra đứa trẻ, cô lo lắng cho dù đi tìm anh, sợ rằng anh cũng sẽ không đáp ứng cho cô sinh đứa con ra, cuối cùng cô dứt khoát lựa chọn tự mình gánh vác.
Hiện tại suy nghĩ lại, khi đó cũng không biết dũng khí từ đâu ra, nhưng cô cũng không hề có một chút hối hận nào, thật sự!
Đây là lựa chọn của bản thân cô, liên quan tới Ân Ân, Khương Duệ Minh không biết gì cả, chớ nói chi là hiện tại anh căn bản đã quên trên thế giới này còn tồn tại một nhân vật như cô, nếu đột nhiên nói cho anh, bọn họ đã có một đứa con ba tuổi, không bị
anh hăm dọa mới là lạ!
Đối với loại chuyện nhiều nhất chỉ khiến hai bên càng thêm khốn khổ này, chuyện này vốn không cần thiết phải nói.
Có một số người không có kinh nghiệm yêu đương gì, thích liền tuyệt đối cố chấp, một ánh mắt một vạn năm, Đới Nghi Thuần
chính là người như vậy.
Cô thầm mến anh, sự việc xảy ra nhiều năm cho tới bây giờ vẫn như cũ, nhưng cùng anh không liên quan, đây là tự cô thầm mến và yêu thích.
Hơn nữa, anh cũng không phải là người ăn chay, nếu biết cô giấu anh sinh hạ đứa con của anh, cô có dự cảm, với cá tính mang thù của anh, chắc chắn sẽ không dễ dàng để yên cho cô!
Ân Ân là cô đau đớn gần một ngày một đêm mới sinh ra, cô cũng không muốn để cho người khác có bất kỳ cơ hội nào tới cướp tiểu bảo bối của cô đi.
“Ông trời của tôi ơi, tại sao lại không nói cho anh ta chứ? Nếu như là mình, không những sẽ lớn tiếng nói cho anh ta mà còn sẽ bắt anh ta chịu trách nhiệm! Tạm thời không nói những năm nay cậu vì anh ta ăn một đống khổ, thân là ba của Ân Ân, anh ta vốn nên cùng cậu gánh vác trách nhiệm về Ân Ân, cậu hẳn là nên ném con cho anh ta, để cho anh ta nếm thử một chút khổ cực của người đàn ông độc thân nuôi con.”
“Nhưng mà, Ân Ân là con của mình.”
“Chớ quên, là anh ta khiến cho cậu chưa lập gia đình đã mang thai.” Lý Lộ nhận định anh chính là tên đầu sỏ.
“Chuyện đó mình cũng có trách nhiệm.”
“Không sai, cậu có trách nhiệm, anh ta tự nhiên cũng có, cho nên hai người các cậu hẳn nên cùng nhau phụ trách, thế nào lại là cậu phải một thân một mình gánh vác hậu quả chứ? Cậu đem số điện thoại của anh ta cho mình, bây giờ mình lập tức gọi cho anh ta, anh ta tốt nhất nên hành động như một người đàn ông, nếu không, mình tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh ta.” Lý Lộ rất tức giận.
Đới Nghi Thuần mềm yếu nhu thuận vào giờ phút này hết lần này tới lần khác khó có được kiên quyết, lắc đầu, thái độ cương quyết giống như tảng đá.
“Cậu nói…” Đối với Lý Lộ mà nói, người nếu quá mức hiền lành chính là ngu xuẩn.
“Tiểu Lộ, thật ra thì giống như bây giờ cũng không có gì là không tốt.” Cô mở miệng cười một tiếng, xoay người tiếp tục rửa chén.
Lý Lộ giận đến mức không ngừng giậm chân.
Đúng là không có gì không tốt, nhưng mà cô đau lòng a, đau lòng bạn tốt mới hơn hai mươi tuổi đã phải trải qua khổ cực nhiều hơn so với người khác, đau lòng em gái u mê này tại thời điểm nhiều người còn đang vui vẻ hưởng thụ tuổi thanh xuân, thì đã mất đi quyền lợi tiêu xài nó.
Đới Nghi Thuần có thể nhịn không nói, nhưng cô thì không được!
Đàn ông xấu trên thế giới này, đều là do những người phụ nữ ngốc mất hết hi vọng này cưng chiều thả ra ngoài.
Nếu hai bên đều có trách nhiệm, không có đạo lý nào lại để cho bạn tốt một mình gánh vác, đầu năm nay nuôi trẻ con cũng không phải chuyện nhỏ thoải mái đơn giản gì, đầu Đới Nghi Thuần không tỉnh táo, cô cũng không thể cùng cô ấy cùng nhau phát điên.
Phải nghĩ biện pháp mới được, Ân Ân có quyền hưởng thụ tình yêu của ba, người đàn ông kia cũng có nghĩa vụ phải trả.
Nên làm thế nào đây? Cô phải suy nghĩ một chút, cô phải suy nghĩ thật cẩn thận…
Lý Lộ âm thầm trù tính âm mưu đại kế nhận ba của Ân Ân.
Có câu nói rất hay: “Vi mẫu tắc cường.”
(Nghĩa của câu trên là: Cho dù người phụ nữ có yếu đuối đến đâu, sau khi có con, vì thiên tính làm mẹ mà phát huy được sức mạnh khiến cho người ta phải bất ngờ.)
Đáng tiếc cho dù Đới Nghi Thuần không để ý đến ánh mắt thế nhân làm người mẹ độc thân, nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu dũng cảm, nhất là đối mặt với thời điểm cô từ thiếu nữ biến thành phụ nữ của đàn ông.
Anh cả người trên dưới tràn đầy khí thế, dùng là một cái ánh mắt hay một nụ cười nhạt, cũng đủ khiến cho cô khó thở tim ngừng đập, nhưng mà bây giờ cô cũng không sợ quyền lợi lùi bước, cô cần tiền, cô có trách nhiệm cùng nghĩa vụ làm cho đứa trẻ của cô được sống cuộc sống tốt, lúc này không thể không có tiền, dù cho người như cỏ rác, mạng như phi bồng.
Cô cần tiền tiền tiền tiền…
Do đó, Đới Nghi Thuần quyết định, dù sao chăng nữa, cô nhất định phải chống đỡ kỳ hạn ba tháng này, cho dù phải mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng Khương Duệ Minh, cô cũng phải cắn răng chịu đựng.
Tất nhiên, tình hình lý tưởng nhất chính là cô làm cho mình không tồn tại, hoàn toàn trong suốt cũng không thành vấn đề, nhưng khả năng như vậy là cực thấp, trừ phi anh bị mù, cho nên phương thức tốt nhất chính là xem nhẹ anh.
Đúng, chính là như vậy!
Mang theo tín niệm kiên định sánh với Ashin, cô vẫy tay từ biệt con trai Ân Ân đáng yêu, giống như nữ quân nhân oai phong khí thế bừng bừng ra cửa đi làm.
Còn chưa tới giờ làm việc, cô đã thuận lợi mở cửa phòng làm việc ra, định bụng kính cẩn chờ đợi người nào đó đại giá quang lâm.
Cánh cửa quá yếu, nhiều khi cô đã cho là sẽ vô tình phá hủy nó, may mà cuối cùng nó vẫn còn vững vàng ở lại vị trí mà nó nên ở.
Tiếp đó, cô ngồi vào ghế, mở máy vi tính lên, mở email văn kiện chị Uông gửi ra, sau khi ghi nhận lại hạng mục công việc của ngày hôm nay, liền bắt tay vào sửa sang lại xung quanh, nhất định phải khiến cho phòng làm việc lộ ra trạng thái sắp xếp ổn thỏa trước khi người nào đó tới.
Bình uống nước không có nước, cô dùng hết sức lực, tự lực khiêng một thùng nước lớn lên, sau khi thở hổn hển mấy cái, cô quay sang lau chùi bàn làm việc và tủ sách.
Chị Uông có dặn dò, luật sư Khương không chỉ thù dai mà còn rất quy mao (chỉ người quá nghiêm túc, quá nhàm chán, tính toán chi li… khiến người khác khó chịu), bàn làm việc của anh ngàn vạn lần không thể dùng giẻ ướt lau, trừ nhấc đèn và điện thoại lên, bất kỳ đồ vật nào nên thu thập mới được thu thập, nên trở về vị trí cũ liền trở về vị trí cũ, quy tắc duy nhất là trống trải, bụi bặm là nghiêm cấm lớn nhất.
Thời điểm Khương Duệ Minh đi vào phòng làm việc, đã nhìn thấy cô đeo mắt kính to đang cúi người bận rộn xoay người dọn dẹp này nọ, giống như một con ong thợ nhỏ, có cần phải cần mẫn đến vậy không.
“Sáng tốt lành, Ngốc Ngốc.”
Nghe thấy âm thanh, bả vai Đới Nghi Thuần run một cái.
Chịu đựng, phải chịu đựng, chỉ cần chống đỡ được kỳ hạn ba tháng, toàn bộ liền công đức viên mãn.
Cô đứng thẳng người, thu nụ cười lại, ngoan ngoãn hướng về phía âm thanh chào một cái, “Sáng tốt lành.” Sau đó vừa nhìn giẻ lau cô đang cầm vừa trở lại chỗ ngồi, bắt đầu chỉnh lý lại tài liệu công việc chị Uông giao phó.
Được, được, được lắm, nha đầu này lại xem anh như quỷ mà đối đãi, vừa nhìn thấy anh liền chạy so với bất cứ thứ gì đều nhanh hơn.
Sau khi Khương Duệ Minh oán thầm trong lòng, hậm hực đi tới chỗ ngồi của mình, lấy bữa sáng ra dùng sức cắn.
Đới Nghi Thuần hồn nhiên không cảm giác được mình đã trêu chọc cái gì, hai con mắt gắt gao nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính, hai tay có tiết tấu gõ trên bàn phím, đồng thời không quên thực hiện xem nhẹ đối với anh.
Cô vờ như anh không có vào phòng làm việc, trong không gian lớn như vậy chỉ có một mình cô; cô vờ như không thấy anh ngồi tại chỗ gác chân há to miệng ăn điểm tâm; cô vờ như không thấy anh đang lật báo; cô vờ như không thấy hình dáng nâng cằm ngẩn người vô cùng buồn chán của anh; cô vờ như không thấy anh cố ý dùng ngón tay gõ trên mặt bàn; cô vờ như không thấy anh cả một buổi sáng đều không làm việc; cô vờ như không ‘nghe thấy’ điện thoại đang reo…
“Ngốc ngốc, điện thoại reo kìa.” Khương Duệ Minh nâng quai hàm lật tạp chí, cố ý đề cao giọng nhắc nhở.
Đới Nghi Thuần phục hồi lại tinh thần, lúc này mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng nắm ống nói lên, “A lô, Văn phòng luật sư Khương, xin chào… Được, xin chờ một chút.” Ấn công tắc xuống, cô đặt ống nói xuống, “Luật, luật sư Khương, điện thoại của anh.”
Nhân lúc anh nhận điện thoại, cô theo thói quen của cương dân (người kiên cường) hướng về bắp đùi véo hai cái, thầm mắng:
Đới Nghi Thuần, mày bị điếc sao?
Chốc lát, Đới Nghi Thuần chỉnh đốn tâm tình, lại lần nữa ép bản thân tập trung tinh thần, cho đến khi cô cảm thấy bóng râm trước mắt, giống như mây đen ngoài của sổ bay vào phòng làm việc, buồn bực ngẩng đầu lên
“Luật, luật sư Khương?” Cô trợn to hai mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng lần này cô rất không chịu thua kém, cũng không có luống cuống nhảy dựng lên, nhìn, cái mông cô vẫn còn dính chặt trên ghế, khuyết điểm duy nhất chính là nắm tay rất chặt, phải cải thiện lần tới.
“Ngốc Ngốc…”
Ngốc Ngốc, lại Ngốc Ngốc, lại bị kêu như vậy nữa, cô cũng không có ngốc!
Một dòng dũng khí khó hiểu sinh ra, cô đột nhiên đứng dậy, trừng hai con mắt, dũng cảm đối diện với tròng mắt đen tà ác phía trước “Tôi không phải tên là Ngốc Ngốc, tôi tên là… Đới, Đới Nghi Thuần…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...