Editor: Lam
Ý thức được có ánh mắt tò mò đang nhìn mình và Đới Nghi Thuần, anh liếc qua, cho cô một cái liếc mắt khinh bỉ, đồng thời khó chịu oán thầm Kinh Ấu Mỹ đúng là đồ kỳ đà cản mũi!
Anh da dày không sợ nóng, dù có nóng đến phỏng đi chăng nữa cũng không bằng quả tim đang đập kịch liệt của anh, liền đưa tay trực tiếp nhận lấy cái mâm. “Cám ơn.” Giả bộ trấn định vọt qua một bên, hưởng dụng bữa ăn muộn này.
Kinh Ấu Mỹ nhìn Đới Nghi Thuần, lại nhìn Khương Duệ Minh, luôn cảm thấy giữa hai người này có sự kì quái không nói nên lời.
“Nghi Thuần cô sao vậy, sao mặt đột nhiên lại trở nên đỏ thế?” Cô lớn tiếng hỏi, vô cùng cố ý.
Đới Nghi Thuần theo bản năng sờ gò má hơi nóng lên, “Có, có sao?” Cô chột dạ lại mắc cỡ tránh né cặp mắt quá mức sắc bén kia của Kinh Ấu Mỹ.
Lần đầu tiên nhìn thấy hai người này, Kinh Ấu Mỹ đã chú ý, người phụ nữ đơn thuần này một khi gặp phải Khương Duệ Minh liền chưa từng có đường sống chống đỡ, không phải đỏ mặt thì chính là khẩn trương hoảng hốt, hoàn toàn khuất phục dưới ống quần của Khương Duệ Minh.
Loại tình huống này, nói thật ra thì cũng không có gì ngoài ý muốn, chân chính làm cô cảm thấy bất ngờ là Khương Duệ Minh bây giờ đang cùng người ta ngây thơ cái gì, cậu ta không phải là rất biết tán gái sao? Sao bây giờ ngược lại lại diễn thiếu niên đơn thuần, cũng bắt đầu học người ta ngượng ngùng.
Ha, đứa nhỏ cũng đã ba tuổi, cũng không phải là không có làm qua, rốt cuộc là đang khách sáo cái gì?
Khương Duệ Minh hai ba miếng ăn sạch bữa ăn, bỏ đĩa vào trong máy rửa chén, liền mò về thư phòng.
Không có biện pháp, Kinh Ấu Mỹ quấn lấy mẹ của con trai anh, một người đàn ông như anh kẹt ở bên kia thì rất kì quái. Tạm thời không nói đến cái khác, Kinh Ấu Mỹ nhất định sẽ châm chọc anh, dù gì đi nữa anh cũng không thể để người ta có cơ hội làm tổn hại tôn nghiêm đàn ông trước mặt người phụ nữ của mình.
Hửm, người phụ nữ của anh – Đới Nghi Thuần là người phụ nữ của anh?!
Khóe miệng nhếch lên, cảm thấy còn rất thích, vốn chính là vậy, anh đã sớm nói với cô muốn qua lại, nếu như không có những chuyện bất ngờ xảy ra quấy nhiễu, bằng hiệu suất của Khương Duệ Minh anh đã sớm “xử tử người ngay tại chỗ” rồi, nói là người phụ nữ của anh cũng đúng.
Lúc này, tiếng cười khúc khích từ bên ngoài truyền vào, lòng hiếu kỳ của anh lập tức bị câu lên, vô cùng muốn biết cô và Kinh Ấu Mỹ đang nói gì mà lại cười vui vẻ đến vậy.
Vì thế anh đứng dậy, thận trọng hé ra một khe nhỏ, dựng thẳng tai lên để nghe lén.
Cống hiến hết chuyện thời niên thiếu của Khương Duệ Minh xong, Kinh Ấu Mỹ không nhịn được tò mò hỏi: “Ban đầu khi cô phát hiện mình mang thai, có từng nghĩ đến muốn nói cho cậu ấy không?”
Vậy mới đúng chứ, Kinh Ấu Mỹ quả nhiên biết đặt câu hỏi, không đi làm phóng viên thật sự là quá đáng tiếc! Khương Duệ Minh âm thầm tán thưởng.
Đới Nghi Thuần trời sinh mắc cỡ cúi đầu, tay trái không tự chủ xoắn tay phải, “Có.”
“Vậy tại sao lại không nói? Là không tìm được hay là…”
Lời cô còn chưa nói hết, Đới Nghi Thuần đã lắc đầu phủ định suy đoán của cô.
“Xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng phải chịu một nửa trách nhiệm, chính là hai người chúng tôi không hề có chút tình cảm trụ cột nào, tôi sợ cho dù nói cho anh ấy biết chuyện tôi mang thai, anh ấy cũng sẽ không đồng ý để tôi sinh con, tôi không muốn bóp chết một sinh mạng nhỏ vô tội.”
“Cho nên cô liền tự mình gánh chịu?” Kinh Ấu Mỹ nghe vậy thấy rất đau lòng.
Trong phòng khách người nào đó cũng rất đau lòng, đau lòng cô gánh luôn cả phần áp lực mà vốn là anh phải gánh chịu, chỉ bằng thân thể gầy yếu kia.
Đới Nghi Thuần cười nhạt. Dẫu sao thời gian bết bát nhất cũng đã trôi qua.
“Vậy người nhà cô đâu? Cô chưa cưới đã sinh con, bọn họ không nói gì sao?”
Nghe vậy, nụ cười của cô đột nhiên trở nên cay đắng.
“Ba tôi đuổi tôi ra ngoài, tôi đã hơn ba năm chưa gặp bọn họ.”
Mặc dù bây giờ Đới Nghi Thuần nói rất hờ hững, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ thấy đau, dù sao đó cũng là người nhà thân cận nhất.
Nhưng cô không trách bọn họ, là cô khiến bọn họ bị chỉ trỏ, là cô không tốt.
Nghe thấy cô bị đuổi ra khỏi nhà, tim Khương Duệ Minh đột nhiên thắt chặt, thiếu chút thì thở không nổi, không dám tưởng tượng khi đó cô chỉ mới hai mươi tuổi, như thế nào một mình đối mặt với cuộc sống chuyển biến lớn như thế, chớ nói chi lúc đó trong bụng cô còn có một sinh mạng nhỏ bé.
Trong nháy mắt anh cảm thấy tâm tình nặng nề, vào lúc cô cực khổ nhất, anh lại bình yên ngày qua ngày, mãnh liệt tự trách dồn đầy lồng ngực, anh quả thực thiếu nợ cô cùng con quá nhiều, dùng cả đời để bồi thường cũng không đủ, thế mà anh lại còn lời lẽ thẳng thừng chỉ trích cô chia rẽ anh và con.
Khốn khiếp! Khương Duệ Minh, mày đúng là đồ khốn khiếp!
“Không có chuyện gì, đều đã qua rồi, sau này có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để cô và Ân Ân chịu khổ.” Kinh Ấu Mỹ hào khí ngút trời vỗ ngực bảo đảm.
Khương Duệ Minh ở phòng khách nghe được thiếu chút nữa hộc máu.
Mẹ nó, Kinh Ấu Mỹ, cướp lời kịch của người ta làm gì, đó là lời tôi nên nói!
Có điều, trái lại cô ấy đã nói hết những lời trong lòng của anh ra.
Không có chuyện gì, đều đã qua rồi, sau này có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô và con chịu khổ, cho dù là một chút xíu không suôn sẻ anh cũng sẽ không để nó xảy ra.
“Cám ơn.” Đới Nghi Thuần thật cảm kích, cười tít mắt, “Thật ra thì tôi luôn rất may mắn, luôn gặp được người tốt, giống như Lý Lộ vậy, cô ấy là bạn rất thân của tôi, những năm này may mà có cô ấy và mẹ cô ấy tôi và Ân Ân mới có thể trôi qua hạnh phúc như thế. Giống như lần này cô ấy giấu tôi lén đưa Ân Ân tới, cũng là bởi quá đau lòng tôi, chỉ là cô ấy không hiểu, bất kì khổ cực nào đối với một người mẹ mà nói thật ra đều là hạnh phúc.”
Cô gái ngu ngốc này, ngơ ngơ ngác ngác, cũng đã thảm thành như vậy mà còn nói mình hạnh phúc!
Tuy nói đàn ông không rơi lệ, Khương Duệ Minh vẫn không nhịn được đỏ hốc mắt.
Kinh Ấu Mỹ rất thích cô gái kiên cường lạc quan này, cô đáng được một người đàn ông tốt tới bảo vệ, dĩ nhiên, phải là người đàn ông trong lòng cô ấy.
“Nghi Thuần, cô có còn thích Khương Duệ Minh không?” Kinh Ấu Mỹ thẳng thừng hỏi.
Trong phòng khách, Khương Duệ Minh đang ngồi trên ghế nghe lén, theo bản năng của luật sư, rất cảnh giác với vấn đề mang tính then chốt này, không tự chủ nghiêng người về phía nhà bếp, giây tiếp theo, anh không nghe được câu trả lời, nhưng lại nghe thấy một tiếng thét chói tai —
“A, Nghi Thuần, cô làm sao thế! Cô, cô có khỏe không?! Trời ạ, làm thế nào đây làm thế nào đây.”
Anh đột nhiên kinh hãi, nháy mắt khí lạnh đánh úp tới, rất sợ hãi mình sắp mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Không còn cách nào để tiếp tục bình tĩnh nữa, anh lao ra khỏi thư phòng, chạy thẳng tới phòng bếp.
Sau đó, anh ngây người, trong phòng bếp ngoại trừ Đới Nghi Thuần không biết chuyện gì đang xảy ra, còn có Kinh Ấu Mỹ giống như bị điên đang không ngừng thét chói tai.
Chỉ chốc lát, lại thêm một người điên gia nhập, cười toe toét thét thêm mấy tiếng, coi như là tình bạn giúp đỡ.
Khương Duệ Minh lập tức cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ đen quác quác bay qua, đông nghịt….
Hiện tại là có chuyện gì?!
Anh nhìn về phía Kinh Ấu Mỹ, trên mặt cô hoàn toàn không có một tia xấu hổ, còn dương dương đắc ý, sau khi làm một mặt quỷ với anh liền tự ý nắm tay Ân Ân, “Đi, chúng ta cùng đi ăn kem nào.”
“Ưm ưm ưm, con muốn đi ăn kem.”
“Đúng rồi, chúng ta ăn kem xong sẽ đi cửa hàng bách hóa dạo một chút, sẽ không trở lại ‘quá sớm’ đâu”. Trước khi đóng cửa lại, Kinh Ấu Mỹ không quên tận lực cất cao âm lượng bổ sung, nói xong mới mang ý vị sâu xa cười gian xảo rời đi.
Lần này coi như Khương Duệ Minh có ngu cỡ nào đi nữa cũng biết, anh đã bị đùa giỡn!
Sau khi trong nhà ít đi một lớn một nhỏ kỳ đà cản mũi không sợ thiên hạ không loạn, đột nhiên yên tĩnh lại, nhìn Khương Duệ Minh đứng trước mặt mình, Đới Nghi Thuần bị cảm giác áp bách mãnh liệt làm căng thẳng, tất cả dưỡng khí trong phòng dường như đều bị anh hút đi, khiến cô sắp thở không nổi.
Bỗng nhiên, cô còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, cả người đã bị anh ôm vào trong lòng.
Thật chặt, sức mạnh thuộc về đàn ông, thật chặt ôm lấy cô, cô lòng dạ rối bời, bất an giãy giụa, nhưng ngược lại càng khiến cho mình bị ôm chặt hơn, người nào đó như muốn hòa cô vào trong thân thể.
“Chúng ta làm lành có được không?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang nói chuyện.
Khuôn mặt tự tin hiện lên vẻ xấu hổ, một lần nữa thành khẩn nói: “Anh muốn có em, muốn có một gia đình cho Ân Ân, chúng ta làm lành đi, có được không?
Gia đình, hai chữ này khiến tim cô xúc động, hốc mắt cô bỗng nhiên nóng lên, giây tiếp theo, nước mắt tranh nhau chảy xuống.
“Đừng khóc, đừng… ” Khương Duệ Minh luống cuống tay chân.
Anh chưa từng đối với một người phụ nữ nào khẩn trương đến như vậy, chỉ kém không quỳ xuống hỏi rõ.
Cô cảm động nước mắt rơi không ngừng, nhưng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch sốt ruột vì mình của anh lại không nhịn được cười vui vẻ.
Cô biết dáng vẻ mình vừa khóc vừa cười rất ngốc, nhưng mà cảm xúc chính là tới mạnh mẽ như thế.
“Anh có thể làm một việc không?”
Cô còn chưa kịp trả lời, bàn tay anh đã ôm lấy gương mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên…
Mới bắt đầu, đôi môi chạm nhẹ như bông vải, triền miên mà dịu dàng, dần dần, đợi đến khi cô quen với cảm giác hôn môi, tất cả liền chuyển sang nồng nàn lại mãnh liệt —
Tim cô đập kịch liệt, hoàn toàn không muốn chống cự, chỉ muốn đắm chìm thần phục.
Bọn họ ôm lấy nhau, vui sướng quấn quít hôn nhau, mọi thứ đều phối hợp tự nhiên như thể cô trời sinh là để anh đến hôn vậy, cũng như anh trời sinh là để đến hôn cô.
Tư vị dinh dính lại ngọt ngào làm say mê nam nữ, ngay cả hô hấp cũng ngọt ngào, mang theo hương thơm của bánh mì nướng còn vương lại, bọn họ thở hổn hển tách ra, ánh mắt của cả hai đều sáng lấp lánh.
Anh không nhịn được cong môi nở nụ cười nhẹ đã lâu không gặp với cô, lại lần nữa ôm chặt lấy khuôn mặt hồng hồng của cô.
“Đây là thật sao?” Đới Nghi Thuần cất giọng mềm mại hỏi.
Luôn cảm thấy tốt đẹp quá mức sẽ không chân thật, giống như là chỉ xuất hiện trong giấc mơ.
Khương Duệ Minh không nói hai lời, lần nữa dùng hành động chứng minh. Là thật, anh thực sự hôn cô, dùng tư thái của một người đàn ông khát vọng hôn cô nhưng lại dịu dàng thương tiếc.
Một lúc sau, anh mới quyến luyến không nỡ rời khỏi đôi môi phấn hồng của cô, khàn giọng hỏi: “Như vậy em còn cảm thấy là giả sao?”
Cô cười thẹn thùng hóa ra tốt đẹp này là thật, cô không biết làm sao để hình dung tâm tình lúc này, chỉ muốn nở nụ cười, vĩnh viễn chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt.
“Em còn chưa nói cho anh biết câu trả lời của câu hỏi cuối cùng kia.”
Trong đầu tràn ngập bong bóng màu hồng quả thật không thích hợp để suy nghĩ, cô dùng một khoảng thời gian mới nhớ tới câu hỏi cuối cùng nào, sau đó mặt đỏ lên, vội vàng thẹn thùng cúi đầu.
“Trả lời anh, anh phải biết câu trả lời của em.”
Không phải muốn, mà là phải, người đàn ông này vô cùng bá đạo.
Cũng không biết dũng khí ở đâu ra, cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Nếu như câu trả lời là không, anh sẽ làm gì? Nếu như câu trả lời là có, anh sẽ như thế nào?
“Nếu như câu trả lời là không, anh sẽ dùng tất cả khả năng của mình để khiến em yêu anh, nếu như câu trả lời là có, anh sẽ làm như vầy-”
Anh ôm ngang lấy cô, không đếm xỉa đến tiếng kinh hô của cô, sãi bước đi về phía phòng ngủ chính, sau khi đặt cô lên giường, thân hình cao lớn đã khát khao đè lên.
Cô bị anh hôn đến trời đất xoay tròn, thật vất vả mới có được một khe hỡ, xấu hổ nói: “Như vậy quá nhanh…”
Quá nhanh? Bọn họ đã bị chia cắt ba năm, anh lại tốn ba tháng để theo đuổi cô, sau đó lại tốn gần ba tuần để trốn tránh cơn tức giận, nếu thật sự bàn về thời gian nhanh chậm thì Khương Duệ Minh chỉ có thể nói, bọn họ quá chậm, chậm đến mức không thể tưởng tượng được, chậm đến khó hiểu.
Chỉ những bước đi sai lầm này đã khiến bọn họ lãng phí mất đi không biết bao nhiêu thời gian ngọt ngào!
Anh cẩn thận gặm cắn cần cổ mẫn cảm của cô, “Vì anh sinh thêm một đứa nữa có được không? Anh muốn có một đứa con gái giống em, lần này anh sẽ cẩn thận canh giữ em bên người, tuyệt đối sẽ không để em cô đơn…”
Trước người đàn ông này cô vĩnh viễn không học được cách phản kháng, cô mềm nhũn trầm luân dưới người anh, dùng nhu thuận để đáp trả lời thỉnh cầu của anh.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời từ phía bầu trời u ám bắt đầu lộ ra, sau buổi chiều yên tĩnh, bọn họ rốt cuộc đã làm lành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...