Đánh lôi đài kỳ thật chính là cho náo nhiệt, mấu chốt của thọ yến vẫn là các nhân vật lớn cấp hắc động kia, kết quả thương nghị cuối cùng của bọn họ.
Có cái gì có thể sánh được với sự trọng yếu của truyền thừa của Lôi Vân Đại Đế?
Những Hắc Động Vương này mỗi người đều có tiềm lực đột phá Hắc Động Hoàng, chỉ là bất hạnh không có pháp tắc thiên địa đối ứng, lúc này mới chỉ có thể dừng lại không tăng tiến. Mà truyền thừa của Lôi Vân Đại Đế cũng là điểm đột phá tốt nhất.
Trở lại Ngọ Dương Học Phủ, Chu Hằng hỏi Hồng Nguyệt chuyện cổ mộ của Lôi Vân Đại Đế.
- Một đám ngu ngốc, Lôi Vân Đại Đế gì đó kia chẳng qua là Hắc Động Hoàng, có thể có thứ tốt gì? Hồng Nguyệt hết sức khinh bỉ nói: - Thật là không có ánh mắt. Kỳ thật đồ vật trong tay Lâm gì đó kia lấy được, giá trị của nó vượt xa Hắc Động Hoàng!
- Lâm Vô Bệnh? Chu Hằng trong lòng khẽ động, hắn hiện tại nhưng là cùng Lâm gia kết thù, không thể không quan tâm một chút.
- Hắn hẳn là chiếm được di vật của dòng dõi Bạch Cốt Thánh nhân, tuy nhiên hẳn chỉ là một nhân vật nhỏ... Thánh vị của Bạch Cốt Thánh nhân đã có truyền nhân, nếu không bản tôn ngược lại có chút hứng thú! Hồng Nguyệt thuận miệng nói.
Nhân vật nhỏ?
Nhân vật nhỏ ở trong mắt nàng, đó tuyệt đối là nhân vật lớn trong mắt người khác! Bởi vì thực lực quá yếu ngay cả tư cách bị nàng coi là nhân vật nhỏ cũng không có!
Thật sự muốn kéo đám người Ma Long Đại Đế đến xem, thứ bọn họ liều chết liều sống theo đuổi, ở trong mắt một số người lại mạnh hơn rác rưởi không bao nhiêu!
Không trách Lâm Hiến Dương sau khi ăn một viên đan dược trở nên mạnh mẽ như vậy, thì ra là chiếm được di vật của Bạch Cốt nhất mạch! Nếu là ra từ Thánh nhân nhất mạch, như vậy thiên phú liền khẳng định sẽ không quá yếu, thế nào cũng phải là tồn tại Hắc Động Đế, thậm chí bốn động năm động.
Cũng khó trách Hồng Nguyệt nói đám người Ma Long Đại Đế không có ánh mắt, trước mặt bọn họ rõ ràng liền có một quả dưa hấu thật lớn, hơn nữa không cần trả giá lớn gì liền có thể đạt được, lại cố tình muốn đi nhặt hạt vừng, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm.
- Cô muốn đi cổ mộ Lôi Vân Đại Đế... chơi sao? Chu Hằng hỏi, trừ từ chơi ra, hắn không nghĩ ra từ gì tốt hơn.
- Không có hứng thú, ngươi đi theo chơi một chút là được rồi!
- Hả, ngay cả ta đều có thể tiến vào? Chu Hằng không hiểu nói. Đây không phải là chỉ có mấy vị Hắc Động Vương mới đủ tư cách sao?
- Chỗ đó rất lớn, chỗ trung tâm ngươi đương nhiên không đi được, nhưng địa phương khác lại có thể!
Chu Hằng gật đầu, đây hẳn cũng xem như là một loại lịch lãm, không trách bảy nước lớn đều dẫn theo tiểu bối tới chúc thọ, hóa ra bọn họ đã sớm thương lượng trước.
Trong lúc nói chuyện, con lừa đen và Tiểu Hỏa cũng đã trở lại, xem bộ dạng hưng phấn của một lừa một chó kia, khẳng định là mò được chỗ tốt gì. Tuy nhiên đáng ghét là, con lừa đê tiện này không ngờ cái gì cũng đều không mang về cho Chu Hằng!
Bởi vì "thân phận" của Hồng Nguyệt hấp thụ ánh sáng, trước cửa của Chu Hằng đã không nhìn thấy bất kỳ một người nào dám khiêu chiến với hắn nữa. Có mấy người có thể có đủ dũng khí để theo đuổi một vị cường giả cấp hắc động?
Những nhân vật lớn kia đã thương lượng thỏa đáng, như thế nào chia cắt di vật của Lôi Vân Đại Đế, bởi vậy nhật trình thám hiểm cũng gần trong gang tấc. Tổng cộng có chín vị Hắc Động Vương cùng tham gia sự kiện long trọng này. Trong đó, sáu nước khác mỗi nước ra một vị Hắc Động Vương, mà Đại Tần quốc thì một mình ra ba người.
Cũng không phải là quốc gia khác không muốn phái ra Hắc Động Vương để gia tăng quyền lên tiếng, mà là trong quốc gia bọn họ nhiều nhất chỉ có hai Hắc Động Vương. Nếu là toàn bộ tới, vạn nhất toàn bộ ngã xuống bên trong thì làm sao bây giờ?
Không phải là trong nháy mắt liền diệt quốc?
Đại Tần quốc thực lực mạnh nhất, bề nổi liền có 5 vị Hắc Động Vương. Bọn họ có thể đưa ra ba vị để gia tăng quyền lên tiếng trong cổ mộ, cũng không cần lo lắng sau khi rút đi những cường giả này sẽ khiến cho quốc lực quá mức hư không.
Ma Long Đại Đế tự nhiên là một trong số đó, hai người khác đều là lão tổ ngoài hoàng thất, trằn trọc đã không biết bao nhiêu kiếp rồi, nằm mộng cũng muốn tiến thêm một bước trở thành Hắc Động Hoàng.
Sáu nước khác xuất động đều là Hoàng đế đương triều, đội hình như vậy không nói là mạnh nhất thế gian nhưng tuyệt đối là xa hoa vô cùng, quý khí xông lên tận trời.
Không ít người nổi bật trong thế hệ trẻ đều được ân chuẩn, cho phép cùng tiến vào cổ mộ, mọi thu hoạch đạt được trong này đều thuộc sở hữu cá nhân. Đương nhiên, chỗ trung tâm bọn họ cũng không có tư cách đi, những nhân vật lớn kia tự nhiên cũng không sợ bị đám tiểu bối này cướp đi thứ gì trọng yếu.
Chu Hằng, Liễu Thi Thi, Triệu Hà Khải, Dương Húc Đông, Đinh Toàn... những thiên tài đang nổi của Ngọ Dương Học Phủ này tự nhiên cũng đều được cho phép, cùng tiến vào cổ mộ của Lôi Vân Đại Đế.
Nhưng khiến mọi người không hiểu chính là, Lâm Hiến Dương lại từ bỏ tư cách lần này!
Rất nhiều người đều đoán đó là bởi vì Chu Hằng hai lần bại Lâm Hiến Dương, làm mặt mũi của đối phương bị thương quá nặng, khiến cho Lâm Hiến Dương tâm khí cao ngạo căn bản không thể chấp nhận đồng hành cùng Chu Hằng.
Nhưng mà Chu Hằng lại không nghĩ như vậy.
Lâm gia đã chiếm được truyền thừa của Bạch Cốt nhất mạch, ít nhất cũng là cấp bậc Hắc Động Đế. Như vậy bọn họ lại cần gì phải nhìn chằm chằm vào cổ mộ của Lôi Vân Đại Đế chứ? Hơn nữa bên trong nguy cơ trùng trùng, chỗ tốt gì đều không đạt được, ngược lại bị cấm chế, trận pháp... bên trong làm thịt!
Không hổ là đại nguyên soái, giữ được một chữ Nhẫn!
Tham nhiều nhai không nát, còn không bằng trước tiên đem chỗ tốt trong tay tiêu hóa sạch mới đem ánh mắt nhìn về nơi khác.
Mười ngày sau, hành trình cổ mộ bắt đầu.
Điểm cuối ở tại vùng Cực Bắc xa xôi của Bách Long Tinh.
Đây là một vùng trời băng đất tuyết, nhiệt độ thấp đến dọa người, dù là võ giả Thiên Hà Cảnh tiến vào cũng phải toàn lực mở linh lực phòng ngự, nếu không khí lạnh vào cơ thể, nhẹ thì để lại thương ngầm, nghiêm trọng thậm chí có thể trực tiếp mất mạng!
Mới đầu tất cả mọi người đều cho rằng đây là một nơi tuyệt địa thiên nhiên, nhưng thẳng đến mấy trăm năm gần đây mới bị chứng thực, đó là bởi vì nơi này an táng Lôi Vân Đại Đế, từ trận pháp biến đổi môi trường thiên địa, từ đó tạo thành nơi tuyệt hàn này.
Tuyệt địa như vậy không làm khó được Hắc Động Vương, 9 vị nhân vật lớn trực tiếp bay thẳng tới nơi, nhưng bọn họ tạm thời cũng không thể vào, cần hợp lực mở cửa mộ huyệt trước.
Chu Hằng thì theo chân đại bộ đội một đường truyền tống, trước đi tới trấn nhỏ gần vùng Cực Bắc nhất, sau đó chia nhau xuất phát, đi về phía trung tâm vùng tuyệt địa này.
Đối với võ giả Thiên Hà Cảnh mà nói, nguy hiểm từ nơi này liền bắt đầu.
Trên trời, dưới đất đều là đất chết!
Có người không tin tà bay lên trời, lập tức liền bị hàn băng đông lại, ngay cả thần thức đều trong nháy mắt tử vong, làm một ví dụ phản diện tốt nhất. Mà dưới lòng đất cũng không được, đó là một vùng Tử Hải, đồng dạng có thể đem máu của Thiên Hà Đế trong nháy mắt đông lại giết chết.
Từ nơi này trở đi, thẳng đến rời khỏi trở về đều là tôi luyện gian khổ, sơ sẩy một cái đều có thể vạn kiếp bất phục.
Đội ngũ nơi Chu Hằng tổng cộng có tám người, trừ hắn ra còn có sáu người trẻ tuổi Liễu Thi Thi, Đinh Toàn, Triệu Hà Khải, Dương Húc Đông, Mã Nỗ và Kim Hạo Thìn. Ngoài ra còn có một cường giả cấp bậc tuệ tinh, là hộ vệ của Kim Hạo Thìn.
Đương nhiên còn có Tiểu Hỏa và con lừa đen, nhưng chúng nó tự nhiên không thể tính trong phạm vi "người".
Nguyên bản Kim Hạo Thìn không cần đồng hành với bọn họ, có thể do lão tử của hắn Thiết Hùng Đại Đế trực tiếp mang đến lối vào cổ mộ - Hắc Động Vương muốn bảo toàn một người tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn lại kiên trì muốn cùng đám người Chu Hằng đồng hành, lý do là Liễu Thi Thi cũng ở đây, hắn muốn cùng vị hôn thê làm sâu sắc tình cảm.
Tình sâu ý nặng, không chọn ra một chút xương!
Liễu Thi Thi tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không tiện phản đối, chỉ có thể liên tục lườm nguýt, một bên cố ý thân cận với Chu Hằng, tốt nhất có thể làm Kim Hạo Thìn bị tức chết.
Nhưng vị nam nhân như gấu điên này không biết là tính tình quá tốt hay là quá biết nhịn, không ngờ chỉ coi như không thấy. Thi thoảng đều cười tươi như hoa tiếp chuyện Liễu Thi Thi, có thể nói là si tình!
Chu Hằng lại là trong lòng nghiêm nghị, hắn tuyệt đối không tin một vị Hoàng đế tương lai sẽ tâm địa yếu đuối như vậy, không hề tính tình. Như vậy hắn ẩn nhẫn như thế, oán khí bộc phát ra cũng ắt sẽ xông lên tận trời.
Mấu chốt là, hắn còn mang theo một hộ vệ cấp tuệ tinh!
Trắng trợn giết người, như vậy Kim Hạo Thìn hẳn là không dám, trừ phi hắn đem tất cả những người khác diệt khẩu, nếu không sự tình sẽ có ngày lộ ra ánh sáng, đưa tới sự trả thù của Hồng Nguyệt. Nhưng nếu đem tất cả mọi người diệt khẩu, như vậy đồng dạng sẽ gây nên hoài nghi, tuyệt đối không phải là biện pháp tốt gì.
Bởi vậy, lựa chọn tốt nhất chính là khiến Chu Hằng chết bởi "Ngoài ý muốn". Có nhiều người như vậy làm chứng, Hồng Nguyệt tìm ai tính sổ? Chẳng lẽ đem tất cả mọi người đều giết? Cái này là lớn chuyện, dù là một vị Hắc Động Vương đều có khả năng ngã xuống!
Nếu thật sự như Chu Hằng nghĩ, Kim Hạo Thìn lại đánh giá sai một điểm, đó chính là Hồng Nguyệt cũng không phải là Hắc Động Vương, mà là một ma nữ tuyệt thế tiện tay có thể một tay san bằng hơn 70 tinh vực chung quanh!
Điểm này Chu Hằng biết, nhưng Kim Hạo Thìn lại không biết!
Khi Chu Hằng nghĩ đến đây, không khỏi bừng tỉnh.
Khó trách Hồng Nguyệt không chịu đi, hóa ra là nàng muốn cho Kim Hạo Thìn "cơ hội", hoặc là nói cho những người khác đối với Chu Hằng có ác ý một cơ hội, cố ý chế tạo phiền toái cho Chu Hằng. Đúng rồi, cho nên nàng cố ý đi hoàng cung lộ mặt, khiến cho mọi người đều biết nàng là "Hắc Động Vương", tiêu tan cố kỵ của tất cả mọi người.
Dù sao, những thứ không biết mới là đáng sợ nhất.
Nếu đã biết Hồng Nguyệt chỉ là "Hắc Động Vương", như vậy lá gan của mọi người tự nhiên cũng lớn lên.
Vì tìm người đến rèn luyện hắn, Hồng Nguyệt có thể nói là vắt hết tâm tư!
Chỉ là ma nữ dù sao cũng là ma nữ, phương thức như vậy Chu Hằng sẽ không cảm kích chút nào. Chỉ cảm thấy mình bị đẩy vào hố lửa, có khả năng bị đốt thành tro bụi bất cứ lúc nào!
Dưới sự hướng dẫn của vị cường giả tuệ tinh kia, mọi người bước lên hành trình.
Nhiệt độ hạ rất nhanh, chỉ tiến vào vẻn vẹn trăm dặm, mọi người liền không thể không mở linh lực tạo thành hộ thuẫn, để ngăn cản nhiệt độ thấp lạnh vô cùng kia. Nhưng đó cũng không phải là phiền toái lớn nhất. Nơi này gió rất lớn, hình thành những đạo hàn nhận, có thể tạo thành uy hiếp thật lớn đối với Thiên Hà Đế bình thường.
Ngoài ra, nguy hiểm trên mặt đất đồng dạng không cho phép phớt lờ, gió mạnh đối với mỗi người đều tạo thành áp lực to lớn, khiến cho sức nặng của bọn họ đều tăng lên đến mấy chục lần. Nhưng nơi này có chút lớp băng lại cực kỳ yếu ớt, nếu một chân giẫm lên cả người đều sẽ rơi xuống.
Dưới lớp băng này cũng không phải là bùn đất mà là biển rộng, rét lạnh hơn xa trên lớp băng, lại vĩnh viễn không kết băng. Nếu rơi xuống dưới, giống như là bay trên không, Thiên Hà Đế tuyệt đối là chết ngay lập tức.
Mọi người đều thật cẩn thận, cho dù là vị Tuệ Tinh Đế dẫn đường kia đều không dám lơ là. Nơi này hơi lơ là một cái ngay cả hắn đều sẽ rơi vào.
Suốt ba ngày qua đi, bọn họ cũng mới đi được xấp xỉ 1000 dặm, nhưng cách chỗ cổ mộ còn quãng đường gần 2 vạn dặm! Nói cách khác, sau xấp xỉ hai tháng bọn họ mới có thể đi tới.
Mà vào ngày thứ bảy, Chu Hằng gặp một lần ngoài ý muốn.
Rõ ràng bảy người phía trước đi qua đều không sao, nhưng khi hắn đi qua lại một chân đạp hụt, dẫn tới lớp băng 10 trượng chung quanh sụp xuống, trực tiếp rơi xuống vùng biển tử vong kia!
May mà con lừa đen đột phá Thiên Hà Cảnh, thời gian chuẩn bị của phù văn thuấn di giảm nhiều, đem nó và Chu Hằng, Tiểu Hỏa lập tức cuốn lên, thuấn di ra ngoài trăm trượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...