Kiếm Động Cửu Thiên

Mặc dù triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ bỏ rơi mọi người, nhưng Chu Hằng vẫn là không yên lòng, đi xung quanh một vòng thật to, lúc này mới loại bỏ ngụy trang trên người, trở về đến khách sạn.
-. . . An Ngọc Mị biến thành dâm phụ là thế nào!
Lúc hắn đi qua một cánh cửa, bỗng nhiên nghe được bên trong truyền tới tiếng nói, trừ phi hắn là tu vi Tụ Linh Cảnh căn bản không có thể nghe được.
An Ngọc Mị? Nghiêm Ứng Long?
Hắn nhận được thanh âm này là Nghiêm Ứng Long, nhưng An Ngọc Mị có chuyện gì? Nhưng hai câu nói kế tiếp lại làm cho hắn hiểu rõ ra!
Nghiêm Ứng Long này thật đúng là âm độc a!
Trong nháy mắt hắn đã hiểu, mục tiêu của Nghiêm Ứng Long thật ra là An Nhược Trần! Nếu để cho tiểu nhân âm hiểm này nhận được sự giúp đỡ của An Nhược Trần, hắn chẳng phải là càng lớn lối không ai bì nổi sao!
Bành!
Không chút do dự, Chu Hằng một cước đá văng cửa phòng, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắn nhanh như điện quang thạch hỏa!
- Người nào . . .
Nghiêm Ứng Long lập tức vung lên một quyền, nhưng chỉ là đánh tới một đoàn không khí, hắn nôn nóng xoay thân, cũng là lộ ra vẻ khó tin, An Ngọc Mị trên giường không thấy!
Làm sao có thể?
Rõ ràng chỉ thấy có người xông tới, nhưng hiện tại cửa sổ đóng chặt, căn bản không có dấu hiệu chạy đi! Mà thần thức của hắn mở ra, có thể khẳng định trong phòng trừ hắn ra căn bản không có vật còn sống tồn tại!
Hai người sống bỗng nhiên biến mất!
Cho dù Nghiêm Ứng Long là tu vi Sơ Phân nhị trọng thiên, cả người vẫn nổi lên một tầng mồ hôi lạnh!
Chẳng lẽ là tuyệt thế cao nhân ra tay? Nhưng vì cái gì không tiện tay diệt chính mình? Sau đó, hắn mới nghĩ đến nên giải quyết tốt hậu quả chuyện này như thế nào! Nếu để cho An Nhược Trần biết chuyện của mình làm . . . Hắn chết là chắc!
Trốn! Lập tức chạy trốn!
Chỉ cần giữ được tánh mạng, một ít thất bại cũng có thể làm lại!

Khoan đã, mới vừa rồi người nọ thật giống như có chút nhìn quen mắt!
Chu Hằng! Là Chu Hằng!
Hắn chợt hồi tưởng lại, dù sao lúc trước hắn gặp qua Chu Hằng một lần, mặc dù tốc độ của Tấn Vân Lưu Quang Bộ rất nhanh, nhưng hai người vẫn là lướt qua nhau!
Tại sao lại là tiểu tử này!
Nghiêm Ứng Long thu thập một chút đồ vật này nọ, chuẩn bị rời đi, cũng là để cho hắn thiếu chút nữa giận ngất đi, Phong Linh Quả hắn mới vừa đấu giá được, để ở trên bàn không có!
Không cần phải nói, khẳng định bị Chu Hằng mượn gió bẻ măng!
Tốt tốt tốt, ngày sau bản thiếu gia trở về, nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Nghiêm Ứng Long không do dự nữa, lập tức bắn người dựng lên, bay đi ra ngoài thành. Hắn tuyệt sẽ không xem thường năng lực của một vị Ích Địa tam trọng thiên, không bao lâu nữa sẽ tra ra hai người trong xe ngựa là hắn giết chết, nếu không đi, khó giữ được cái mạng nhỏ này!
. . .
Chu Hằng cùng An Ngọc Mị đi đâu?
Tự nhiên là trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp!
Sau khi hắn phá cửa tiến vào phòng, lấy Tấn Vân Lưu Quang Bộ loáng một cái tách Nghiêm Ứng Long ra, ôm lấy An Ngọc Mị nằm ở trên giường, sau khi tâm niệm câu thông Cửu Huyền Thí Luyện, trực tiếp tiến vào trong đó! Cái này Nghiêm Ứng Long cho rằng, hai người đương nhiên là đột ngột hư không tiêu thất.
Cũng may An Ngọc Mị bị vây ở trạng thái mê loạn, không có sức phản kháng, nếu không Chu Hằng liền không cách nào nhẹ nhàng đưa nàng thu vào bên trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp như vậy.
Hiện tại hắn có chút phiền toái!
Dược vật An Ngọc Mị ăn đã hoàn toàn phát huy tác dụng, nàng khôi phục lực lượng vốn có, nhưng tình huống cũng chỉ có càng hỏng bét, bởi vì thần trí của nàng hoàn toàn bị dược vật kích thích tình dục.
Thân thể nàng giống như linh xà quấn chặt trên người Chu Hằng, trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm ưm ưm trêu chọc lòng người, môi đỏ mọng hé mở, hôn Chu Hằng.
A!
Chu Hằng đẩy đầu của nàng ra, nhưng An Ngọc Mị cũng không tức giận chút nào, quấn lấy hắn lần nữa, vóc người đầy đặn ma sát Chu Hằng, một đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp kẹp thật chặc lấy thắt lưng của Chu Hằng.

Thực sự phát xuân!
Trong lòng Chu Hằng không khỏi căng thẳng, trước đây hắn biết có dược vật mê loạn tâm trí, nhưng chưa từng có gặp qua, không nghĩ tới đan dược là có thể để cho An Ngọc Mị lạnh như băng trở nên phóng túng như thế!
Nếu như là độc dược?
Võ giả rất cường đại, Tụ Linh Cảnh liền có thể vỡ đá gãy sông, cường đại hơn thậm chí còn có thể dời sông lấp biển, nhưng sơ ý một chút mà ăn vào độc vật, vậy vô số năm cực khổ tu hành hoàn toàn hóa thành bọt nước.
Đường nghịch thiên, phải bước cẩn thận a!
Trong lòng Chu Hằng cảm thán, trước mắt chính là một ví dụ tốt nhất, có lão tử là Ích Địa tam trọng thiên thì thế nào, người vẫn là chỉ có thể dựa vào chính mình!
- Cho ta! Cho ta!
An Ngọc Mị dùng ánh mắt ai oán nhìn Chu Hằng, trong cái miệng nhỏ nhắn hộc ra nhiệt khí làm cho người ta huyết mạch căng phồng, bộ dáng quyến rũ làm dung động lòng người kia đủ để cho bất kỳ nam nhân nào điên cuồng.
Nàng xé y phục Chu Hằng, lực lượng Tụ Linh tam trọng thiên đỉnh phong là cường đại cở nào, xuy lạp xuy lạp mấy tiếng, áo Chu Hằng liền bị xé tới nát nhừ.
Chu Hằng cũng không chịu nổi.
Hắn ăn trái cây kết xuất từ Kim Dương Thảo Vương, đây chính là bộ phận tinh hoa nhất của Kim Dương Thảo! Mà Kim Dương Thảo vốn là linh dược tráng dương, Tinh Hoa Quả kết xuất từ Kim Dương Thảo Vương lại càng là Thánh dược tráng dương!
Thánh dược này cũng sẽ không để cho Chu Hằng mê loạn thần trí, chỉ biết hắn bị kích thích gấp trăm lần, trở nên vô cùng nhạy cảm, hết sức hưởng thụ sung sướng trong chuyện hoan ái.
An Ngọc Mị treo ngược ở trên người của hắn, cái mông đầy đặn vừa lúc ngồi ở phía trên vật cứng của hắn, không chịu nổi kích thích mà nhổng lên thật cao, dưới sự ma sát không ngừng để cho tên kia trở nên sát khí mười phần. ikienthuc.org
Những ngày qua, Chu Hằng không biết tích xuống bao nhiêu tà hỏa, giờ phút này bị một vưu vật trời sanh quấn lên, bảo hắn làm sao còn có thể yên lặng quyết tâm được?
Hắn có loại vọng động liều lĩnh ăn hết nữ nhân này trong ngực mãnh liệt!
- Đủ rồi!
Hắn biết, nhất định An Ngọc Mị bây giờ chẳng qua là bị dược vật mê loạn lý trí, cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mặc dù hắn không có giác ngộ phương diện này chút nào, chẳng qua là nhận thức vô duyên vô cớ đi trêu chọc một cường giả Ích Địa tam trọng thiên là không cần thiết chút nào.

Hắn muốn quên đi, nhưng An Ngọc Mị có thể sẽ không đáp ứng, luôn dính chặt trong lòng ngực của hắn, hai cánh tay ôm lấy Chu Hằng thật chặc, không ngờ để cho hắn không tránh thoát!
Không gian đan điền của nữ nhân này ít nhất gấp ba thường nhân, thậm chí gấp bốn, lúc này mới có thể đủ chống đở cùng Chu Hằng!
Phiền toái nhỏ biến thành đại phiền toái!
Nếu là Chu Hằng không hạ sát thủ, căn bản không thể tránh thoát đi ra ngoài, nhưng hắn làm sao có thể hạ sát thủ? Vì vậy, hắn chỉ có thể mặc cho An Ngọc Mị quấn thật chặc ở trên người của hắn, hết sức chống cự, ngược lại giống như là tên côn đồ khi dễ tiểu cô nương.
Chẳng qua là hắn có thể kiên trì bao lâu?
Hắn dù sao cũng là nam nhân bình thường, hơn nữa đang trong thời kỳ huyết khí phương cương, dễ dàng bị hấp dẫn nhất, hơn nữa trái cây Kim Dương Thảo làm độ mẫn cảm tăng lên gấp trăm lần, một mỹ nữ yêu mị tận xương trong ngực, để cho hắn làm sao có thể cầm giữ được?
Có thể kiên trì lâu như vậy đã tương đối không dễ dàng!
Chu Hằng dục loạn tình mê, hai tay mở ra, ôm lấy cái mông tròn trịa đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên của An Ngọc Mị.
Thật mềm, thật co dãn!
Chu Hằng dùng sức nhéo, hai tay tràn đầy, xúc cảm tuyệt diệu tới cực điểm!
Nhận được kích thích này, An Ngọc Mị ôm Chu Hằng càng chặt, để cho mặt của hắn vùi thật sâu vào bên trong hai vú kiêu ngạo của nàng, trong cái miệng nhỏ nhắn hộc ra hô hấp nồng đậm, tựa hồ như vậy có thể giảm bớt lửa nóng nhanh muốn thiêu cháy trong cơ thể nàng.
Xuy, xuy, xuy, quần áo An Ngọc Mị cũng bị Chu Hằng xé thành nát bấy, hiện ra một thân thể uyển chuyển mỹ tuyệt nhân hoàn.
Thân thể mềm mại động nhân giống như răng ngà, chẳng những tuyết trắng hơn nữa trắng mịn, bộ ngực mặc dù không có lớn khoa trương như Cổ Tư, nhưng cũng không phải là một tay Chu Hằng có thể nắm trọn, to lớn chắc chắn, rất tròn.
An Ngọc Mị ôm chặc cổ của Chu Hằng, một bên bản năng dao động cái mông đầy đặn, cố gắng kết hợp với Chu Hằng.
Hai người ở phương diện này cũng là vạn phần ngốc, lần lượt "ma sát" với nhau, để cho dục vọng của nhau trở nên càng cao hơn. Nhưng mười lần, trăm lần thất bại không cần gấp gáp, luôn luôn va chạm vừa vặn.
- Ân!
Sau khi một lần tiến vào ngoài ý muốn, hai người đồng thời phát ra tiếng hừ lạnh thỏa mãn, nhưng một giây sau bọn họ trở nên càng thêm điên cuồng, hướng đối phương tìm lấy vui thích.
Một phòng đều tràn đầy ý xuân.
Cũng không biết qua bao lâu, trận "đại chiến" kinh thiên động địa này mới kết thúc, hai người ôm nhau thật chặc, số lớn thể lực tiêu hao cùng tinh thần tuyệt đối thỏa mãn để cho bọn họ đều là lâm vào ngủ say.
May là, mỗi một tầng trong tháp cũng là tuyệt đối cách âm, mà Cổ Tư lại là người mê võ nghệ, nếu không bị hắn đánh vỡ chuyện tốt thì thật là có ý tứ.

Ngủ một giấc ngon lành, Chu Hằng tỉnh lại, hai mắt vừa mở, liền thấy một thân thể tuyết trắng nằm trên người, trên thân thể mềm mại còn có từng đạo xanh tím bị hắn làm ra, trên người hắn khẳng định cũng không ít, ít nhất trên lưng không biết bị nắm ra bao nhiêu dấu tay.
Tóc đen phất phơ, làn da như tuyết như ngọc.
Thân thể uyển chuyển của An Ngọc Mị dán chặt vào người hắn, hồi tưởng đến đại chiến điên cuồng lúc trước của hai người, Chu Hằng lập tức lại có phản ứng, hiệu quả của Kim Dương Thảo thật sự quá cường đại.
- A . . .
An Ngọc Mị phát ra một tiếng thét kinh hãi, hai người lúc trước sau khi xong chuyện căn bản không có hoàn toàn tách ra, Chu Hằng vừa động, trực tiếp tiến thật sâu vào thân thể của nàng.
Con mắt hai người đụng vào nhau, đồng thời giật mình.
An Ngọc Mị mặc dù là xảy ra quan hệ cùng Chu Hằng dưới tác dụng của dược vật, nhưng trí nhớ của nàng cũng không có mất, tinh tường nhớ được hai người triền miên lúc trước. Tiểu tử này quả thực không phải là người, muốn nàng bảy tám lần, thời gian mỗi lần lại là tăng lên tới đáng sợ!
Nàng vốn định sau khi sự việc xảy ra sẽ giết chết Chu Hằng, nhưng nàng bị hắn muốn một lần lại một lần, bây giờ căn bản cử động một ngón tay cũng là không có khí lực.
Đây chính là tác dụng của Kim Dương Thảo, có thể làm cho nam nhân đêm ngự vài nữ, huống chi là trái cây tinh hoa do Kim Dương Thảo Vương kết xuất ra!
- Rút đồ đáng chết kia của ngươi ra!
An Ngọc Mị hung tợn nhìn Chu Hằng, nếu như bây giờ nàng còn có khí lực thì nhất định sẽ bóp chết người nam nhân này! Người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cầm đi lần đầu tiên trân quý hơn hai mươi năm của nàng.
Làm thì cũng làm, hối hận nữa cũng vô ích, Chu Hằng vốn là người làm việc quyết đoán, lúc này vung bàn tay to lên đánh vào cái mông cao cao nổi lên của An Ngọc Mị.
A!
An Ngọc Mị thiếu chút nữa giận ngất, nam nhân này lại dám đánh cái mông của mình? Ách, thật giống như chuyện tình ác liệt hơn nữa cũng đã làm, cũng tỷ như hiện tại thứ đang làm ác kia của hắn đang cắm vào trong thân thể của mình.
- Nữ nhân không nghe lời sẽ phải dạy dỗ!
Chu Hằng nhớ được rất rõ ràng lời của Khổng Ngạo Côn, An Ngọc Mị đã là nữ nhân của hắn, vậy dĩ nhiên phải nghe lời của hắn!
Ba! Ba! Ba!
Chu Hằng không ngừng đánh xuống, mỗi khi vỗ một cái, An Ngọc Mị sẽ run run một chút. Không có biện pháp, ai bảo hai người trước mắt đang ở trong trạng thái dán chặt vào nhau, dưới mỗi một chưởng này cũng làm cho thứ kia tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể của nàng.
Một trận chiến hỏa đã đốt lên lúc đó, Chu Hằng gầm một tiếng, áp An Ngọc Mị ở phía dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui