Yến hội tiến hành rất thuận lợi, mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều đạt được mục đích của mình.
Hành trình Ngự Long Điện không lâu sau khẳng định là chí tôn trong 5 đại Nhật Diệu Vương chiếm ưu thế, có thể nói là song quyền nan địch tứ thủ, đơn thương độc mã không qua được bọn họ, chẳng lẽ không thể kêu lên một đống người vây công sao?
Mười, trăm người, ngàn, vạn!
Lần hành trình Ngự Long Điện này không nói chuyện khác, người tuyệt đối có không ít.
Vì Hóa Long Cửu Trảm, có khi có người nguyện ý liều mạng.
Liên Tĩnh Hương cũng không ngoại lệ, nàng và mấy đại gia tộc kết thành đồng minh, nếu bọn họ không liên hiệp lại thì căn bản không thể cạnh tranh với Ngô Khải và chí tôn 5 đại Nhật Diệu Cảnh.
Chính là vì mọi người đều rất tận hứng, không khí yến hội cũng rất náo nhiệt, hài hòa.
Thình thịch!
Ở trong không khí hài hòa này, chỉ nghe một tiếng trầm đục vang lên, cửa lớn khoang thuyền bỗng nhiên bị người đạp sập, một đạo nhân ảnh xông vào. Đây là một nam nhân trẻ tuổi toàn thân tản ra khí thế khủng bố, quanh người lượn lờ băng khí, làm cho hắn giống như một quái thú băng sương.
Cường đại! Khí phách! Mọi người lần đầu nhìn hắn đều toát ra cảm giác như vậy, đây tuyệt đối là một nhân vật khó lường, khí thế kia cũng không phải cảnh giới có thể làm được, đây là biểu lộ tự nhiên của một võ giả cường đại.
- Người này... Người này chính là Hàn Sương công tử Kha Ân!
- Cái gì, lại là hắn? Trách không được có được khí thế kinh khủng như thế!
- Hắn cuối cùng đã tới!
- Người ta rõ ràng lai giả bất thiện a, xem ra phải đánh với Thứ Huyết Mân Côi một trận!
- Không nhất định, ngươi không nghe nói hơn một tháng trước bốn tùy tùng của Hàn Sương công tử bị người ta đánh chém sao?
- Không phải chứ. Lại có người lớn gan như vậy? Chẳng lẽ Nhật Diệu Đế? Hay là đại năng Thăng Hoa Cảnh? Nếu không, ai dám động vào người của Hàn Sương công tử chứ?
- Cũng đều không phải. Đó chỉ là một Nguyệt Minh Đế!
- Không thể nào à, Nguyệt Minh Đế nào lại to gan lớn mật như thế?
- Ngươi đoán đi?
- Xít, chẳng lẽ chính là người vừa rồi đả bại tùy tùng của Nhất Kiếm Phá Thiên Ngô Khải sao?
- Đã đoán đúng!
- Năng lực rước họa của người này đúng là còn khoa trương hơn chiến lực của hắn, ai cũng trêu chọc.
Hồ Mị thoắt lên một cái, đã xuất hiện ở cửa vào nói: - Kha Ân, ngươi không cảm thấy phương thức dự tiệc như vậy quá bá đạo sao?
- Tuyệt không! Vị Hàn Sương công tử này quả nhiên lạnh lùng đến đáng sợ, đối mặt với một mỹ nữ như Thiên Tiên lại không có chút dao động. Toàn thân hắn hàn khí lượn lờ, diện mạo cụ thể như thế nào cũng không thấy rõ: - Ta chỉ muốn tìm một người, ngươi giao người đó ra ta liền đi.
Hồ Mị nhíu màu nói: - Hôm nay tới đây đều là khách của Hồ Mị ta, ngươi muốn ta giao người, rõ ràng là muốn làm khó ta!
- Không giao người thì ta sẽ giết sạch người ở đây. Hàn Sương công tử nói, giọng điệu bình thản lại lạnh như băng, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
Thật cuồng! Thật bá đạo!
Toàn trường đều giận dữ, bọn họ quả thật không bằng Hàn Sương công tử, nhưng mà cũng không có nghĩa là thế lực phía sau bọn họ không bằng Hàn Sương công tử, không bằng Kha gia sau lưng hắn!
Mặc kệ nói như thế nào, Hàn Sương công tử ngươi hiện tại cũng chỉ là Nhật Diệu Vương. Có thể vô địch trong Nhật Diệu nhất trọng thiên, nhưng mà Nhật Diệu nhất trọng thiên cũng không phải mạnh nhất Tiên giới, người mạnh hơn ngươi còn không đếm xuể đó!
- Kha Ân, ngươi thật quá đáng! Hồ Mị cũng mặt lạnh lại, đối phương căn bản không giảng đạo lý. Nàng nói nhiều hơn nữa cũng vô nghĩa.
- Ha ha ha! Bất quá chỉ là rác rưởi lãng phí tư nguyên. Cho dù giết sạch toàn bộ thì đã sao?
Hàn Sương công tử cười lạnh, khinh bỉ mọi người dưới chân, cũng để cho mọi người đều hoàn toàn phẫn nộ.
Bọn họ là rác rưởi? Dĩ nhiên không phải, bọn đều là thiên tài các gia tộc, chỉ là không yêu nghiệt như mấy người Hàn Sương công tử, Nhất Kiếm Phá Thiên mà thôi.
- Vậy liền chiến một trận đi! Hồ Mị lạnh lùng nói, đây là địa bàn của nàng, có gì phải sợ?
- Có gì từ từ nói, cần gì phải làm mất hòa khí? Ngô Khải đột nhiên vọt tới, chắn trước mặt Hồ Mị. Hắn mặc dù lấy thân phận hòa giải xuất hiện, nhưng mà lại cỗ tình đỡ cho Hồ Mị, dụng ý rất rõ ràng.
Hàn Sương công tử ha ha cười to một tiếng, bước nhanh vào trong khoang thuyền nói: - Người không liên quan đều cút ngay cho ta, không nên chặn đường bản công tử!
- Kha Ân, nói chuyện khách khí một chút, ngươi bất quá chỉ là...
Phốc!
Có người không phục, đứng ra vừa nói một chữ, lại bị Kha Ân trực tiếp vỗ một chưởng lên đầu, thần hình câu diệt!
Hắn thật sự dám ra tay độc ác?
Mọi người đều hoảng hốt, tên này là kẻ điên sao? Người nơi này người nào mà không có bối cảnh Thăng Hoa Cảnh? Cho dù kém Kha gia cũng sẽ không yếu hơn quá nhiều, thậm chí còn có gia tộc mạnh hơn cả Kha gia đấy!
Hắn giết loạn như vậy, không sợ bị quần công sao?
- Trước đó vài ngày nghe được một tin đồn, có vị Sáng Thế Vương thu Kha Ân làm đệ tử ký danh!
- Cái gì, chuyện này là thật?
- Nhìn hắn lớn lối như thế, hẳn là không giả rồi!
- Đáng ghét!
Cái tin tức kinh người này lập tức truyền ra, mọi người đều im lặng.
Sáng Thế Vương là tồn tại tuyệt đối nghiền ép bất kỳ cường giả Thăng Hoa Cảnh nào, một tay có thể san bằng! Trong những người này không thiếu hậu đại Thăng Hoa Đế, nhưng mà so với Sáng Thế Vương thì còn kém xa đấy.
Không thể trêu vào! Tuyệt đối không thể trêu vào!
- Thiết, Sáng Thế Vương có gì đặc biệt hơn người! Băng Tú Lan xuy một tiếng tỏ vẻ khinh thường, lại tiếp tục ăn thống khoái, những lời này phát ra từ mũi, rất là mơ hồ.
Chu Hằng cũng không coi Thế Vương ra gì, không nói bên cạnh hắn có vị thiên nữ tuyệt thế, ít nhất một vị Sáng Thế Đế đã mời chào hắn đó! Nếu như mời được Đông Quách Hằng ra mặt, cho dù một Sáng Thế Vương thì nhằm nhò gì?
Hàn Sương công tử một đường đi qua, người chắn trước mặt nhao nhao tránh ra, đều rất không cam lòng lui sang hai bên, không có biện pháp, ba chữ Sáng Thế Vương đủ để nghiền vỡ tôn nghiêm của bọn họ rồi.
Cuối cùng, hiện ra một đôi nam nữ ngồi xếp bằng giữa bàn đoạt đồ ăn.
Là Chu Hằng, còn có một nữ nhân dung mạo xấu xí, hai người đều giống như quỷ đói đầu thai, ăn rất là nhập tâm, dường như căn bản không nhìn thấy một người sát khí lẫm lẫm tới gần.
Thấy một màn như vậy, mọi người đều có loại cảm giác như đang nằm mơ.
Hàn Sương công tử kiêu ngạo, nhưng mà đôi nam nữ kia càng thêm khí phách a, căn bản không để Hàn Sương công tử vào mắt, miệt thị đến rối tinh rối mù!
Đáng tiếc là, cảnh giới Chu Hằng rất rõ ràng, Nguyệt Minh Đế mà thôi, hắn có thể chiến Nhật Diệu Vương thông thường, thậm chí thắng được, nhưng mà gặp loại thiên tài quét ngang võ giả cùng giới như là Hàn Sương công tử này thì kết quả chỉ có một.
Chết!
Vừa rồi Nhất Kiếm Phá Thiên đã chứng minh rồi, Chu Hằng và tồn tại như vậy có chênh lệch rất lớn.
- Quỳ xuống, tự sát đi!
Hàn Sương công tử nhìn Chu Hằng, trước đây hắn chưa từng gặp qua Chu Hằng, chỉ thông qua Truyền tấn thạch nhìn ra bộ dạng của Chu Hằng, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra Chu Hằng.
Ngữ khí rất bình thản, lại mang theo uy nghiêm không thể cự tuyệt.
- Này, tên băng lạnh ngươi có thể nói tiếng người hay không? Chu Hằng còn chưa mở miệng, Băng Tú Lan lại nổi dóa trước, tay chống cằm: - Hơn nữa quấy rầy người khác ăn uống là rất không lễ phép đây, mẹ ngươi không dạy ngươi sao?
Thật to gan!
Mọi người âm thầm đổ mồ hôi thay Băng Tú Lan, tiểu cô nương này đúng là người không biết sợ.
- Hừ! Hàn Sương công tử tiện tay đánh ra một chưởng, một cơn gió lạnh trào ra, lạnh tới thấu xương.
Chu Hằng nhanh vọt tới, trong nháy mắt ôm lấy Băng Tú Lan bắn ra, hưu một tiếng, hắn đã nhảy ra trăm trượng, nhìn lại, chỗ hắn và Băng Tú Lan đứng đã bị một mảnh sương lạnh đóng băng, xung quanh còn có mấy người bị liên lụy, bị băng kết, không còn chút khí tức nào tiết ra nữa.
Đã chết! Thần hồn câu diệt!
Thật là ác độc! Nhưng cũng thật mạnh! Tiện tay một kích đã có thể đánh giết Nhật Diệu Vương rồi!
- Mau thả bổn tiểu thư xuống, Xú tiểu tử ngươi ít động tay động chân với bổn tiểu thư đi, ngươi còn chưa trở thành tỷ phu của bổn tiểu thư đâu! Phi, dù tính ngươi làm tỷ phu của bổn tiểu thư, dám động tay động chân với bổn tiểu thư thì cũng phải chặt vuốt chó của ngươi! Băng Tú Lan ở trong lòng Chu Hằng tạo phản.
Chu Hằng buông thiếu nữ xuống, thuận tay đẩy nàng ra xa.
Hàn Sương công tử này quả thật rất mạnh, thực lực không kém gì Nhất Kiếm Phá Thiên!
Một đối thủ hiếm có!
Chu Hằng trở nên hưng phấn, trong mắt phát ra chiến ý kinh người, hắn khát cầu chiến một trận.
Hàn Sương công tử chắp tay sau lưng, xoay người đi tới gần Chu Hằng, một bước hạ xuống liền có một mảnh khí băng đẩy ra, hàn khí cuồn cuộn, khiến cho mỗi người đều run sợ.
Người gần Chu Hằng không ngừng chạy đi, Hàn Sương công tử là người điên, ra tay không có chút băn khoăn nào, ở gần Chu Hằng thì quá nguy hiểm.
Bên kia, Hồ Mị bị Ngô Khải cuốn lấy, mà Hồ gia không ngờ không có cường giả ra mặt ngăn cản Hàn Sương công tử, xem ra chuyện hắn được Sáng Thế Vương thu làm đệ tử ký danh cũng không phải giả, Hồ gia căn bản không dám đắc tội hắn!
Đồ đệ của Sáng Thế Vương có thể bị khinh nhục sao? Muốn ngăn cản Hàn Sương công tử, chỉ có thể là võ giả cùng giai ra mặt, không phải ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, tưởng rằng Sáng Thế Vương thì sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ hả?
Còn nếu như Hàn Sương công tử bị võ giả cùng giai đả bại, vị Sáng Thế Vương kia làm sao còn mặt mũi ra mặt cho hắn? Không thể lực áp cùng thế hệ, thì có tư cách gì làm đồ đệ của Sáng Thế Vương?
Cái khốn cục này, chỉ có Chu Hằng mới có thể giải được!
- Nếu như để ta ra tay, ngươi sẽ chết thống khổ không chịu nổi! Hàn Sương công tử nhìn Chu Hằng, hàn khí lượn lờ, gương mặt của hắn không hiển lộ: - Một cơ hội cuối cùng, tự sát đi!
Chu Hằng cười ha ha một tiếng, 13 vầng trăng hiện ra sau ngươi: - Ngươi thừa lời nhiều quá, thực lực là dùng quyền đầu đánh ra, không phải nói khoác là có đâu.
- 13 vầng trăng, quả thật bất phàm! Hàn Sương công tử gật gật đầu, khi hắn ở Nguyệt Minh Cảnh chỉ có được 12 vầng trăng: - Nếu ngươi có thể làm được, ta cũng không thể không làm được, ta nhất định sẽ đạt tới 13 vầng mặt trời rồi trở thành Nhật Diệu Hoàng!
Hắn mặc dù tự lẩm bẩm, nhưng lại vô cùng tự tin.
- Tự tay hủy diệt một thiên tài, đúng là rất sảng khoái. Hàn Sương công tử lành lạnh cười nói, tay phải cách không vỗ tới Chu Hằng, một cử chưởng băng sương sáng bóng, nhìn rất đẹp đánh tới. - Ngươi nghĩ nhiều quá đó! Chu Hằng hữu quyền đánh ra, màu máu nhoáng lên một cái, lại mang theo thần huy màu vàng, ầm ầm nghênh đón bàn tay sương băng kia. - Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Chu Hằng đánh vỡ cự chưởng băng sương, nhưng mà cả người bị đánh bật ra, toàn thân vết thương lớp lớp, đúng là bị vụn băng đánh vào. - - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...