Chu Hằng vốn chỉ hơn 20 tuổi, hơn nữa theo cảnh giới của hắn ngày càng cao thâm, dung mạo tự nhiên cũng sẽ không già, với sinh mệnh dài lâu của hắn, hiện tại đúng là trông trẻ trung đến không thể trẻ hơn.
Đại thúc? Hắn cách cái chữ này còn phải mấy ngàn năm nữa đấy!
- Tiểu cô nương là đang gọi ta à? Chu Hằng lộ ra vẻ tươi cười, tận lực để cho mình nhìn qua giống như một đại ca ca hiền hòa.
- Này, vẻ tươi cười của thúc thúc thực giả dối! Tiểu cô nương ngẩng đầu liếc nhìn Chu Hằng, trên gương mặt trắng nõn trong sáng đầy ý chán ghét, còn khoa trương dùng hai tay ôm vai, tỏ vẻ giọng của Chu Hằng lạnh lùng.
Mái tóc màu xanh biếc, khuôn mặt nhỏ nhắn mà vô cùng trong sáng, giống như mỹ ngọc phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, một đôi mắt to giống như bảo thạch, xinh đẹp tuyệt vời.
Là tiểu cô nương ở trong Chân Dương Tiên Uyển kia, tên là Mộc Đồng Đồng!
Chu Hằng chợt nhớ lại, hắn và tiểu cô nương này chỉ gặp một lần, sau đó hắn rời phủ đệ, đi tìm cơ hội đột phá Chuẩn Tiên.
Một tiểu cô nương xinh đẹp như thế cứ như vậy ở cửa chính đùa với kiến, không sợ gặp phải kẻ xấu bị bắt mang đi sao?
Oái! Tiểu cô nương này rõ ràng có tu vi Sơn Hà Cảnh!
Nhớ rõ thời điểm nàng từ trong Thời Gian Nguyên Dịch giải phong ấn, bất quá là phàm thai một giới, vì sao chỉ qua thời gian một năm liền đạt tới Sơn Hà Cảnh? Tốc độ này có điểm mau nha! Chẳng lẽ nàng và Tiểu ăn tạp giống nhau, ăn vào thứ gì đó đều có thể tấn cấp?
Chu Hằng lập tức nghĩ đến, thời điểm Hoặc Thiên giúp tiểu cô nương này hóa giải Tiên Thiên Độc, có lẽ đã thuận tay cải tạo thể chất của nàng, nên tiểu nha đầu này tu luyện một ngày có thể so với võ giả cùng cảnh giới tu luyện cả trăm ngày!
Nghĩ đến đây, hắn không còn kinh ngạc với tiến cảnh tu luyện của Mộc Đồng Đồng, mà là thủ đoạn nghịch thiên của Hoặc Thiên!
Mình có nên hay không cũng để cho nàng cải tạo căn cốt một chút?
Chu Hằng có tự mình hiểu lấy mình, căn cốt của hắn cũng không tính là thượng thừa, điểm ấy từ tốc độ hắn hấp thu linh khí là có thể biết được.
Cái gọi là huyết mạch thượng thừa, là chỉ thời điểm đột phá đại cảnh giới trong cơ thể có đạo ấn của tổ tiên lưu lại, có thể thu được lĩnh ngộ, từ đó giảm bớt thời gian dùng để tấn cấp; mà căn cốt chính là tốc độ hấp thu linh khí thiên địa.
Đối với phần lớn người mà nói, căn cốt còn xa không có trọng yếu bằng huyết mạch, bởi vì hiểu ra cảnh giới phải khó hơn xa so với tích lũy linh lực, bởi vậy chỗ tốt của căn cốt cũng không có bao nhiêu người đặt ở trong lòng.
Trừ phi là loại tú cốt hi hữu thế gian kia, tu luyện 100 năm linh khí hút thu được mới có thể ngang bằng người khác một năm, vậy thì đúng là hoàn toàn không thích hợp tu luyện.
Chu Hằng cũng không phải tú cốt, nhưng nhìn thấy căn cốt của Mộc Đồng Đồng tu luyện một ngày bằng người khác trăm ngày cũng chỉ có phần đỏ mắt thèm thuồng.
Cái này có thể chậm rãi nói sau. Tuy nhiên, tiểu nha đầu này tại sao lại kêu hắn là đại thúc chứ, không phải vô duyên vô cớ xem hắn là lão già? Hơn nữa, tiểu cô nương này nghiêm khắc mà nói coi như chính là nhân vật lớp người già có trên mấy trăm vạn năm tuổi, ngược lại hắn phải kêu là lão tiền bối mới đúng.
- Đồng Đồng! Vì sao gọi ta là thúc thúc vậy?
- Bởi vì thúc rất già rồi!
Mộc Đồng Đồng dùng giọng điệu vô cùng chính xác nói. Tuy nhiên đúng là giọng hồn nhiên này của nàng khiến Chu Hằng không biết nói gì.
- Ta đâu có già?
- Nhìn chỗ nào cũng già. Y phục trên người rách rưới, trên mặt râu ria thật dài... Ta nói đại thúc này, thúc muốn ăn xin cũng quá không biết kỹ thuật, tốt xấu gì trong tay cũng phải có cái bát chứ? Mộc Đồng Đồng thở dài, còn nhún nhún vai, giơ hai tay lắc lắc làm ra bộ dáng bất đắc dĩ.
Lúc này Chu Hằng mới nghĩ tới bộ y phục trên thân đã mặc suốt một năm rồi, hơn nữa cũng có một năm hắn không có rửa mặt cạo râu! Hắn muốn vệ sinh bản thân thực dễ dàng, linh lực vừa động tự nhiên không dơ không bẩn, nhưng tuyệt đối không có khả năng làm cho quần áo cũ đổi thành mới!
- Ồ! Đại thúc, làm sao ngươi biết tên ta là Đồng Đồng? Tiểu nha đầu đột nhiên cảnh giác, dùng ánh mắt hoài nghi quét tới quét lui vào Chu Hằng, đột nhiên lớn tiếng hét lên: - Cứu mạng a, có người muốn bắt cóc Đồng Đồng khả ái. Mau tới cứu mạng a!
Tiểu nha đầu vừa gọi như vậy, lập tức liền có ba bóng người từ trong phủ chạy vọt ra, khí tức trên người thập phần cường đại: Ái chà... Khai Thiên Cảnh, cảnh giới này ở trong thành nhỏ như Phong Linh Thành, thực ra đã được coi là đỉnh cao!
- Thích bá bá, Lưu bá bá, Mã thúc thúc... tên xấu xa này muốn bắt cóc Đồng Đồng, các ngươi giúp ta giáo huấn hắn! Tiểu cô nương trốn ra phía sau ba người, sau đó thò đầu ra le lưỡi làm mặt quỷ với Chu Hằng.
- Này, ngươi là người phương nào, dám cả gan đến Chu phủ làm càn, ngươi không biết đây là địa phương nào sao? Thích bá bá kia lập tức quát. Nhìn qua hắn hơn 40 tuổi, bên hông đeo một thanh trường kiếm.
Chỉ có pháp khí mới có thể thu vào không gian đan điền, mà bởi vì pháp khí số lượng rất thưa thớt, cũng chỉ có con cháu của đại gia tộc mới có thể có pháp khí cấp bậc đối ứng; còn võ giả tán tu bình thường chỉ có thể tạo ra một thanh binh khí thêm vào linh lực của mình, ngoại trừ sắc bén và chắc chắn thì không có những công hiệu khác.
Chu Hằng nhìn lướt qua hắn, nói:
- Ta là Chu Hằng!
- Ngươi là Chu Hằng? Ba người kia đồng thời nói, dừng một chút sau đó lại đồng thời cười ha hả, dường như nghe được một chuyện buồn cười nhất thế gian.
- Một tên khất cái thối tha ngươi còn muốn giả mạo Chu đại nhân, thật là to gan! Mau mau rời đi, đừng ép chúng ta không khách sáo với ngươi! Ba người kia đều xua tay nói.
Chu Hằng cũng không có tức giận, bộ dáng hiện tại của hắn quả thật kém rất nhiều với lúc bình thường, hơn nữa lối hành xử của ba người này coi như không tệ, không giống môn thần của một số gia tộc, được kêu là kiêu ngạo bá đạo.
Hắn đưa tay xoa trên mặt mình một cái, bàn tay lướt qua chòm râu tới tấp rơi xuống, hiện ra tướng mạo trước kia của hắn.
- Thế này, các ngươi tin rồi chứ? Chu Hằng mỉm cười.
Ba người kia đều hai mặt nhìn nhau, diện mạo của Chu Hằng này thật ra có điểm giống như bức họa bọn hắn đã thấy, chỉ có điều đường đường là Chu đại nhân, nghe nói là Thiên Tôn vị, làm sao có thể tinh thần sa sút như một tên khất cái như vậy?
Ba người nghi thần nghi quỷ nhìn Chu Hằng, bọn họ cũng không muốn khi chưa xác định lại bái một tên khất cái là đại nhân, vạn nhất bái lầm người, về sau làm sao bọn họ có thể nhìn người?
Chu Hằng đứng ngạo nghễ như núi, điểm ra một chỉ.
Ở trong mắt ba người kia, chung quanh lập tức trở nên vô cùng tối tăm, mà Chu Hằng thì toàn thân tản ra ánh sáng vàng chói mắt, một ngón tay điểm ra kia mang theo thần ý vô thượng, tràn đầy huyền diệu như thiên mã hành không.
Giống như một thần nhân đang diễn biến bí mật thiên địa. Đừng nhìn chỉ là một ngón tay xẹt qua vô cùng đơn giản, nhưng động tác lại là hoàn mỹ đến cực hạn, dường như đang diễn hóa một đoạn bí mật của thiên địa!
Tuyên truyền thức tỉnh, dẫn dắt người lĩnh ngộ!
Sau khi Chu Hằng điểm một lóng tay xẹt qua, thật lâu bọn họ không thể tỉnh hồn lại, tâm thần hãy còn đắm chìm trong một lóng tay hoàn mỹ kia!
Điều này có thể đủ để dẫn tới tác dụng chỉ đạo vô cùng trọng yếu với tu luyện của họ ngày sau, thậm chí trợ giúp bọn họ đột phá đến độ cao vốn cả đời khó có thể sánh bằng!
- Còn không mau đi tìm một tĩnh thất bế quan tiêu hóa đoạn lĩnh ngộ này! Chu Hằng khẽ quát, như cảnh tỉnh.
Lúc này ba người kia mới tỉnh ngộ, nhao nhao sụp xuống quỳ bái, nói: - Đa tạ đại nhân thành toàn! Phần ân tình này cũng quá lớn đi, đủ cho bọn họ máu chảy đầu rơi, khắc sâu trong lòng!
Thân phận của Chu Hằng, tự nhiên không cần hoài nghi chút nào nữa.
Ba người đứng dậy, sau đó, vội vàng chạy đi làm y theo lời nói của Chu Hằng, Chu Hằng cũng không có dạy cho họ công pháp gì, chỉ là diễn biến một hồi đại đạo. Đây chính là lĩnh ngộ đại đạo thiên địa của một Chuẩn Tiên hai kiếp, trước khi bọn họ đạt tới cảnh giới này vĩnh viễn đều có giúp ích!
Nhất thiết phải trước tiên không ngừng nghiền ngẫm, nếu không qua một thời gian dài, quên đi một chút xíu đều là vô cùng tổn thất!
Chu Hằng ngồi chồm hổm xuống, nhìn Mộc Đồng Đồng.
Tiểu cô nương không sợ hãi chút nào, đối diện với Chu Hằng.
- Ngươi đã sớm nhận ra ta phải không? Chu Hằng nói. Tiểu cô nương này cũng thật tinh nghịch, đây không phải rõ ràng là trêu đùa hắn hay sao?
- Này, thì ra đúng thật là Chu thúc thúc! Mộc Đồng Đồng vừa xoay chuyển cặp tròng mắt sáng như ngọc bích, vừa bất chợt vỗ tay một cái, làm như vừa mới nhận ra Chu Hằng: - Ôi! Ngày nay kẻ lừa đảo nhiều lắm, ta làm sao biết có phải thật đúng là Chu thúc thúc hay không, cho nên đành phải thử một chút thôi!
Này này này, còn làm như rất ủy khuất!
Tiểu nha đầu này có vài phần tính hư hỏng của con lừa đen, sẽ không phải là bị con lừa đê tiện kia làm hư rồi chứ?
Chu Hằng vốn tin tưởng: "nhân chi sơ tính bản thiện", con lừa đê tiện kia quả thực chính là hủy hoại người không biết mỏi mệt, Tiểu ăn tạp đã bị nó làm sai lệch một nửa, may mà con lừa đen cũng sợ Tên ăn tạp này thời điểm buồn miệng cắn nó, không có cả ngày ở chung một chỗ với Tiểu ăn tạp, nếu không Chu Hằng cũng không dám tưởng tượng hiện tại Tiểu ăn tạp đã là cái dạng gì nữa!
- Chu thúc thúc đi ra ngoài lâu như vậy, có mang lễ vật gì cho Đồng Đồng khả ái hay không? Tiểu nha đầu vừa mới lừa gạt người xong, không ngờ quay đầu liền thò tay đòi ưu đãi, da mặt dày này tuyệt đối là có bản chất của con lừa đen!
Chu Hằng thở dài, về sau khẳng định phải cấm con lừa đen tiếp xúc với các đứa nhỏ, nhất là con của mình!
- Lễ vật thì có, chờ tới lúc ngươi đổi lại gọi ta là ca ca!
Hắn cũng không muốn bị xem là già, tiểu nha đầu này gọi các nàng đều là tỷ tỷ, như thế nào đến phiên hắn lại thành thúc thúc vậy?
- Nhưng... thúc thật già mà! Các tỷ tỷ dạy Đồng Đồng, đứa nhỏ chủ yếu nhất là phải thành thực, không thể nói lời nói dối, Đồng Đồng không muốn bị các tỷ tỷ mắng, thúc thúc cũng nhất định không đành lòng đúng không? Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, nét mặt đầy vô tội.
Xong rồi! Xong rồi! Tiểu nha đầu này hết thuốc chữa rồi!
Con lừa đen a con lừa đen, ngươi có thể đừng lừa gạt một chút được không?
Chu Hằng một tay xách lên tiểu nha đầu, thân hình nhảy một cái đã đi vào trong phủ, thần ý tràn ra, truyền đi tín hiệu hắn đã trở về.
- Phu quân!
- Chu Hằng!
- Tiểu Chu Tử!
Các nàng nhao nhao từ trong phủ bay vọt ra, vừa nhìn thấy Chu Hằng mỗi người đều vô cùng kích động.
Chu Hằng đảo ánh mắt lướt qua, không khỏi hơi kinh ngạc, bởi vì tu vi của mọi người ít nhất đều đạt tới Kết Thai Cảnh! Cái này... cái này mình đâu có luyện Thiên Dương Địa Âm Công với các nàng, như thế nào các nàng tu luyện tốc độ tăng lên nhanh như vậy.
Hiện tại dĩ nhiên không phải thời điểm tò mò vấn đề này, các nàng đều là nhớ nhung Chu Hằng muốn chết, tự nhiên phải lôi kéo tình lang lên trên giường an ủi nổi khổ tương tư.
Qua thời gian lâu hơn một năm, các nàng ai nấy đều như rồng như hổ, cho dù Chu Hằng có được thể lực Hóa Thần Cảnh thì sao chứ? Kết quả vẫn phải mệt mỏi giống con chó.
Chờ mọi người đều thỏa mãn, vui vẻ, lúc này mới nói đến một năm trải qua của từng người. Các nàng cũng từ trong dao động chấn động toàn bộ Long Hà đại lục không lâu, biết là Chu Hằng đã tiến vào Chuẩn Tiên vị, bởi vậy các nàng quan tâm hơn chính là một năm qua Chu Hằng sống thế nào, tỷ như có trêu hoa ghẹo nguyệt các loại hay không.
Chu Hằng không khỏi toát mồ hôi, những nữ nhân này lúc thì khuyên hắn tìm thêm mấy tỷ muội thay các nàng chia sẻ áp lực, nhưng lúc thì lại như ăn phải dấm chua một cách khó hiều, đúng là khiến người ta không sao suy đoán được.
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...