Linh Võ Các giảng bài, một lần phải kéo dài hai ba ngày, thậm chí còn lâu hơn. Thẳng đến bốn ngày sau, Chu Hằng mới cùng các nàng Ứng Mộng Phạm, Cổ Tư gặp mặt. Khi các nàng nhìn thấy Hoặc Thiên, ai cũng đồng thời bị khí chất nữ vương của nàng thuyết phục, cam tâm tình nguyện tôn nàng cầm đầu.
Chu Hằng không khỏi xấu hổ, nữ nhân này còn chưa tiến vào hậu cung của hắn, làm sao đã tiếp nhận vị trí chủ hậu cung. Trình tự này có phải là ngược rồi hay không?
Đến ngày thứ năm, bên phía Võ Các rốt cục có tiếp xúc với hắn, tới một vị lão tổ Kết Thai Cảnh, tên là Nguyên Thạch Hưởng.
Lòng phòng người không thể không có. Lão tổ Kết Thai Cảnh chính là hoàn toàn kết thành Thần chích, đều hình thành anh thai, thần thức ngưng luyện cường đại tuyệt đối không phải đám người Triệu Đoạt Thiên, Tang Thanh Sơn có thể so sánh!
Chu Hằng lúc trước ở trong Tử Vong Sâm Lâm cũng từng gặp qua uy lực của lão tổ Kết Thai Cảnh, đáng sợ vô cùng, so với Linh Hải Cảnh thật sự là chênh lệch như trời với đất! Nếu là hắn kết thành Thần chích, như vậy còn có khả năng đánh một trận, nhưng bây giờ lại là đừng mơ!
Bởi vậy, hắn liền để cho Hoặc Thiên chờ ở cửa trong, bất cứ lúc nào đều có thể vọt ra.
Cũng không biết khí trường của thiên nữ tuyệt thế này đối với Kết Thai Cảnh có tác dụng hay không.
- Không nghĩ tới dòng dõi Vạn Cổ Đại Đế vẫn còn có hậu nhân! Nguyên Thạch Hưởng sau khi ngồi xuống, nguyện thứ nhất không ngờ không phải là hỏi thăm Chu Hằng truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn mà là phát lời cảm khái.
Chu Hằng cười cười nói: - Thịnh cực mà suy, trải qua thời gian dài dòng, Chu gia ta chỉ là Chu gia mà thôi!
- Ha ha! Nguyên Thạch Hưởng cười lớn một tiếng, nhưng trong ánh mắt có vẻ cô đơn, thật lâu mới nói: - Vạn Cổ Đại Đế là kiêu ngạo của Nhân tộc ta, năm đó với lực một tay trấn áp vạn tộc, thành tựu địa vị bá chủ của Nhân tộc chúng ta. Công đức vô lượng, lợi tại thiên thu! Đáng tiếc. Đáng tiếc...
Hắn thở dài nói: - Đoạn thời gian gần nhất, ngươi không nên rời khỏi Võ Các! Ở trong này, chúng ta sẽ bảo vệ sự an toàn của ngươi! Hắn đột nhiên hai mắt sáng ngời, toát ra chiến ý hừng hực: - Lão phu thật muốn xem xem, có ai dám chạy đến Thượng Thiên Võ Các đòi người!
Những lời này, hắn nói hào khí ngút trời mây, đều có một luồng khí phách long trời lở đất, trong nháy mắt liền từ một lão nhân bình thường biến thành một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Chu Hằng từ trong lời nói của đối phương cảm nhận được sự quan tâm chân thành, lúc này hết sức nghiêm túc xoay mình thi lễ một cái nói: - Đa tạ tiền bối ưu ái!
Nguyên Thạch Hưởng phất tay áo nói: - Trong đời người lão phu kính ngưỡng nhất chính là Vạn Cổ Đại Đế, nếu biết Đại đế có hậu duệ, lão phu dù liều mạng già cũng sẽ bảo vệ an toàn của ngươi!
- Ngươi chuyên tâm tu luyện, mọi thứ khác đều không cần lo lắng!
Hắn cũng không ở lâu, hỏi thăm vài câu Chu Hằng đang tu luyện có gì nghi hoặc hay không liền lặng yên rời đi, nhưng vị lão nhân này cũng là mang theo đầy lòng rung động mà rời đi.
Nguyên bản muốn chỉ điểm Chu Hằng tu luyện một chút, nhưng hai người sau một phen đối thoại, hắn phát hiện Chu Hằng ở lĩnh ngộ võ đạo không hề kém mình chút nào, thậm chí từng từ khiến người tỉnh ngộ. Dường như chuông thần mộ cổ, ngược lại làm cho hắn có chút hiểu ra!
Mang theo khiếp sợ mà đi, Nguyên Thạch Hưởng đối với Chu Hằng lại coi trọng một bậc. Vốn chỉ là bởi vì hậu duệ của Vạn Cổ Đại Đế mà nổi lòng quan tâm, nhưng bây giờ lại là chân chính yêu tài!
Thiên kiêu như vậy, thậm chí có khả năng trở thành Vạn Cổ Đại Đế thứ hai!
Quét ngang tứ dã bát hoang, trấn áp vạn tộc, đem loài người một lần nữa đẩy lên ngôi báu vua của vạn tộc!
Có tất yếu cùng Dương Thiên Thánh giả nói chuyện một chút!
- Ngược lại là một lão gia tử không tồi! Chu Hằng cười nói.
- Phu quân, nên luyện công rồi! Các nàng Ứng Mộng Phạm thì nhao nhao đá lông nheo Chu Hằng, đều là biểu tình ngươi biết đấy!
Luyện tự nhiên là Thiên Dương Địa Âm Công!
Cùng Chu Hằng hợp luyện môn công pháp này, đối với các nàng mà nói quả thật có tác dụng hơn bất kỳ thần đan thần dược gì. Với tốc độ hấp thu linh lực của Chu Hằng tiến hành tu luyện, tuy rằng không đạt đến tăng phúc 360 lần Linh Hải Cảnh bình thường, nhưng có ba bốn lần, sáu bảy lần lại không thành vấn đề. Cộng thêm chênh lệch cảnh giới giữa các nàng với Chu Hằng thật lớn, cùng Chu Hằng một "phát" bằng được các nàng vất vả tu luyện một năm!
Chu Hằng còn ở trong phòng dùng linh thạch thượng phẩm xếp thành trận, để đề cao mật độ linh khí, đối với tích lũy tu vi của các nàng trợ giúp càng lớn!
Mặc dù nói võ đạo khó nhất là lĩnh ngộ cảnh giới, Khai Thiên Cảnh mỗi một cảnh giới nhỏ chỉ cần 10 năm tích lũy linh lực, thời gian dùng ở lĩnh ngộ thì phải trăm năm trở lên, nhưng trong tay Chu Hằng còn có Cửu Dương Sinh Sinh Thảo, đây chính là thần dược cung cấp lĩnh ngộ cảnh giới!
Các nàng tuy rằng không làm được tốc độ tu luyện biến thái giống như Chu Hằng, nhưng đồng dạng là một "ngày" ngàn dặm, nhanh đến có thể khiến cho bất luận kẻ nào đều giật mình kêu thiên tài. (ngày = nhật = fck, đt)
Hơn nữa, môn công pháp này nhưng là tu luyện lúc nam nữ vui vầy, vừa có thể tăng trưởng tu vi, lại có thể đạt được hưởng thụ vui sướng, các nàng làm sao có thể không thích?
Chỉ là khổ Chu Hằng. Kim Dương Thảo Vương tuy rằng bá đạo, nhưng số lượng các nàng cũng đang gia tăng, sau mỗi lần cày cấy xong, hắn đều sức cùng lực kiệt. Dù sao đây nhưng là việc nặng chân chính.
Hiệu quả cũng hết sức rõ ràng. An Ngọc Mị, Nam Cung Nguyệt Dung, thậm chí Lan Phi và Tiêu Họa Thủy đều có thể đánh vào Khai Thiên nhị trọng thiên.
Sau một ngày, Chu Hằng ngồi ở trong sân rảnh rỗi nhìn gió thổi lá rơi, cảm ngộ hình thái nhân gian tinh tế nhất, vì hình thành Thần chích đặt nền móng.
- Chu Hằng! Cổ Tư đi tới, kề sát hắn ngồi xuống trên tảng đá.
- Hả? Chu Hằng quay đầu nhìn nàng một cái, bưng trà thơm đặt bên cạnh uống một ngụm nói: - Có chuyện gì?
- Ta cũng muốn cùng ngươi cùng nhau tu luyện Thiên Dương Địa Âm Công! Nữ nhân vú to này hết sức bình tĩnh nói.
Phụt!
Chu Hằng một ngụm nước trà lập tức phun ra, sau đó ho khan khù khụ.
- Ta nói sai gì sao? Cổ Tư đầy vẻ kỳ quái nhìn Chu Hằng, lấy ra một cái khăn tay lau cho hắn.
Chu Hằng lại ho khan vài cái nói: - Ngươi có biết Thiên Dương Địa Âm Công phải như thế nào mới có thể tu luyện sao?
- Biết, Ngọc Mị nói với ta rồi! Cổ Tư nghiêm túc nhìn Chu Hằng: - Trước kia, tốc độ tu luyện của ta là nhanh nhất, Phức Hương và Ngọc Mị đều không sánh bằng. Nhưng bây giờ Ngọc Mị đều có thể đánh vào Khai Thiên nhị trọng thiên, ta vẫn còn ở Khai Thiên nhất trọng thiên trung kỳ!
- Chỉ vì cái này?
Chu Hằng thở dài, làm sao cảm giác mình thật giống lô đỉnh vậy chứ?
- Hơn phân nửa là vì cái này, còn nữa... Ta nghe Ngọc Mị thường xuyên nói, làm chuyện đó rất thoải mái! Cổ Tư nghiêm trang nói.
Nếu đổi là Tiêu Họa Thủy, câu phía sau này nói khẳng định là phong tình vạn chủng, hấp dẫn vô biên. Nhưng Cổ Tư lại giống như đang nói một môn học vấn, tràn đầy nghiêm túc và chăm chú.
Nhìn lướt qua vú to đầy đặn đến căng của nàng, Chu Hằng không khỏi trong lòng nóng lên. Hắn một mực không ăn Lâm Phức Hương và Cổ Tư, hết thảy để mặc tự do phát triển, hiện tại dường như nước chảy thành sông, như vậy hắn tự nhiên cũng sẽ theo sóng xuôi dòng.
Hắn đem Cổ Tư ôm vào trong ngực, một bàn tay thì lặng yên sờ lên hai ngọn núi kia.
Thật sự là được trời ưu ái!
Một bàn tay không có khả năng bao trùm, cao vút, co dãn mười phần, xúc cảm tốc đến cực hạn!
- Ưm! Ánh mắt của Cổ Tư trở nên nhu mì, trong mũi không kìm nổi phát ra tiếng rên như có như không, gương mặt cũng chầm chậm trở nên ửng đỏ. Như nhuộm ráng mặt trời, tràn ngập sắc thái mê người.
Đây quả thật là trời cao ban ơn!
Hai tay Chu Hằng đều chui vào trong áo Cổ Tư, không ngừng trèo lên đỉnh cao. Dưới thủ pháp lão luyện, Cổ Tư đã hóa thành một đầm nước mát, mềm mại không xương nằm ở trong ngực Chu Hằng. Gương mặt xinh đẹp giống như áng chiều, tươi đẹp động lòng người.
Hắn cúi đầu hôn môi, Cổ Tư thì kịch liệt đáp lại, tứ chi giống như bạch tuộc ôm thật chặt Chu Hằng, dường như muốn đem chính mình hòa vào trong thân thể Chu Hằng.
Thưởng thức bầu vú to đẹp kia, Chu Hằng cũng hơi nóng tăng vọt, lập tức ôm Cổ Tư lên, đi vào trong phòng. Không bao lâu, tiếng rên không biết là đau đớn hay sung sướng kia của Cổ Tư lượn lờ bay ra.
Chu Hằng nhỏ giọng thở dài, thổ địa cần cày cấy lại thêm một khối, con bò già như hắn lại phải cực khổ thêm!
- Được rồi, đừng làm bộ chau mày ủ dột, điển hình được lợi còn khoe mẽ! Ứng Mộng Phạm nguýt hắn một cái, nàng ăn nửa quả Thủy Tinh Đào, cộng thêm trợ giúp của Cửu Dương Sinh Sinh Thảo đã chạm tới cánh cửa Linh Hải Cảnh, lập tức muốn bắt đầu bế quan.
Chu Hằng cười hắc hắc, ôm nàng hôn một cái, đưa nàng vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Có đỉnh lô tu luyện Chu Hằng, các nàng nào còn chịu đi Linh Võ Các nghe giảng, cả ngày chính là quấn quít Chu Hằng không xuống giường. Tuy rằng các nàng tách ra một người đều không phải đối thủ của Chu Hằng, nhưng thắng ở nhiều người, thay nhau ra trận, có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi.
Cho dù là Chu Hằng ăn Kim Dương Thảo Vương, vài ngày sau cũng chỉ có nước treo cao miễn chiến bài, chạy ra Võ Các dạo chơi trong thành, cảm thụ lòng dân thói đời, đây là không thể thiếu để ngưng thành Thần chích.
Nếm hết nhân gian bách thái, mới có thể niết bàn thành thần!
- Con rể! Khi Chu Hằng đi tới đầu một ngõ, thanh âm thô lỗ mà quen thuộc truyền đến, một nam trung niên cao lớn đang hướng về phía hắn ngoắc tay.
Là Hách Liên Đông, phụ thân của Phong Liên Tình.
Hắn thật là rảnh rỗi!
Chu Hằng đi tới nói: - Tiền bối sao còn ở nơi này?
Hách Liên Đông trừng mắt nói: - Làm sao, lão tử ở nơi này cản trở ngươi sao?
- Nào có! Chu Hằng cười cười. Lão già này giống hệt con gái, đều là người không hề nói lý, đánh không lại vẫn là không nên chọc giận là hơn. Hắn chắp tay nói: - Tiền bối có chuyện gì không?
- Con rể, lúc này ngươi phiền toái lớn rồi!
Hách Liên Đông thở dài nói: - Lão tử nguyên bản muốn đào mộ một túc địch, không nghĩ tới đoạn thời gian gần nhất thiên địa kịch biến, thiên tai phát sinh liên tục. Tên kia không ngờ trước thời hạn từ trong mộ bò ra...
Chu Hằng hiểu, cái gọi là túc địch kia căn bản chưa chết mà là phong ấn trong Thời Gian Nguyên Dịch.
- Lão tử dọc theo đường đi gặp phải mấy người cùng một thời đại, nghe bọn họ nói... Ngươi đạt được truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn, hiện tại đang có rất nhiều người chạy tới. Chỉ sợ đã tạo áp lực về phía Võ Các, muốn bọn họ đem ngươi giao ra ngoài! Thanh âm của Hách Liên Đông lại vang lên bên tai Chu Hằng.
- Con rể a, Thượng Thiên Võ Các khó ở lại, lập tức đem nha đầu gọi ra, lão tử hộ tống các ngươi rời đi!
Chu Hằng nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói: - Tiền bối, nếu mưa gió muốn tới, chỉ sợ là trốn không thoát!
- Con rể, đừng tưởng rằng lão tiểu tử Dương Thiên Thánh giả kia có thể che chở ngươi! Hách Liên Đông đầy vẻ điên đầu: - Năm đó không biết có bao nhiêu Thiên Quân Thần Anh Cảnh tự phong, đừng nói hai người liên thủ, cho dù chỉ có một cũng có thể vững vàng ép lão tiểu tử Dương Thiên kia!
- Hiện giờ võ đạo điêu linh, căn bản không có khả năng so sánh với thời đại Vạn Cổ Đại Đế ia! Lúc trước rất nhiều Thiên Quân Thần Anh Cảnh đã chạm tới bậc cửa Hóa Thần Cảnh, chỉ là thiên địa kịch biến, làm cho bọn họ mất đi khả năng đột phá Hóa Thần Cảnh!
- Mà hiện giờ, bọn họ đều có khả năng đột phá Hóa Thần Cảnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...