Bạch Phỉ Phỉ, Mai Di Hương, Hàn Diệc Dao, ba nữ nhân được xưng đế đô ba đại mỹ nữ, thế hệ này Ứng gia cũng không xuất hiện mỹ nữ kiệt xuất, nhưng Ứng Mộng Phạm đời trước làm cho vô số nam nhân đế đô ngày nhớ đêm mong, nghe nói xinh đẹp vượt xa ba đại mỹ nữ!
Chỉ là mười mấy năm trước Ứng Mộng Phạm đột nhiên mất tích, mọi người đều không biết nàng ở đâu, rốt cuộc là bị người ta bắt đi kim ốc tàng kiều, hay là tự mình ẩn họ giấu tên vào nơi hoang dã, thậm chỉ đã sớm hương tiêu ngọc vẫn!
Hơn nữa, Ứng Mộng Phạm còn là chỉ ruột của Ứng Thừa Ân, nhân vật như vậy mất tích tự nhiên dẫn tới trên dưới Ứng gia chấn động. Đã mười mấy năm qua, Ứng Mộng Phạm vẫn sống không thấy người chết không thấy xác, biến mất triệt để.
Điều này làm không biết bao nhiêu nam nhân chìm trong nuối tiếc, thậm chỉ có người tẩu hỏa nhập ma, tự sát "vì tình", có thể thấy được mị lực to lớn của Ứng Mộng Phạm!
Sau thời Ứng Mộng Phạm, tạo thành khoảng trống kéo dài mười mấy năm, thế hệ trẻ hiện giờ mới bầu ra mỹ nhân đế đô đợt mới, ví dụ như hạng Triệu Hoành Thành, bọn họ cũng chưa từng gặp qua Ứng Mộng Phạm, tự nhiên không hề để ý.
Chu Hằng ngẫm nghĩ, nói: - Không cần bỏ tiền, ta đi tìm đấu thú!
- Hằng ca, đấu thú này không phải tùy tiện bắt một con yêu thú tới là được, còn phải phục tùng nữa! Triệu Hoành Thành vội nói.
Đó là đương nhiên, bằng không với tu vi Ích Địa tam trọng thiên của hắn, cộng thêm mấy người hỗ trợ, hoàn toàn có thể bắt một con yêu thú Ích Địa Cảnh, không cần phải buồn bực lo âu vì một con đấu thú Sơ Phân Cảnh đã chết?
Muốn thuần hóa yêu thú là rất khó rất khó, yêu thú trời sinh có thù với loài người, hơn nữa thú đấu bị nhốt, có con yêu thú nào không nổi điên?
Càng là yêu thú cảnh giới cao thì càng kiêu ngạo, sinh tồn dĩ nhiên trọng yếu, nhưng chúng nó cũng tuyệt sẽ không sống tạm mà ủy khuất! Chính vì thế, phần lớn đấu thú cũng chỉ là Sơ Phân Cảnh mà thôi.
Phi Sí Hoàng Đường của Ứng Sơ Thần chính là Sơ Phân tam trọng thiên, hơn nữa còn có cánh bay được lên không trung, đúng là như hổ thêm cánh. 10 ngày trước đã bắt đầu chiến đấu ở Đấu Thú Trường, đến nay chưa thua một trận, chiến thắng vô số đấu thú hung danh hiển hách.
Chu Hằng gật đầu, nếu là người khác thì thôi, nhưng nếu là người Ứng gia, hắn làm sao mà mặc kệ.
Hắn đi tìm Phong Liên Tình.
- Cái gì, ngươi muốn Tiểu Hôi nhà ta đi tham dự đấu? Không được không được, Tiểu Hôi là cục cưng ngoan,làm sao có thể sát sinh! Phong Liên Tình vừa nghe ý của Chu Hằng đến đây, lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Chu Hằng quay đầu nhìn con gấu xám kia, chỉ thấy con yêu thú như gấu ngựa này đang vớt cá vàng trong hồ, ực cái nuốt luôn cả con.
Thấy Chu Hằng nhìn tới, con gấu xám này vội vàng lau miệng, bộ dạng như ăn xong chùi mép không tính nợ.
- Có tiền cầm! Chu Hằng dùng tới đòn sát thủ.
Phong Liên Tình lập tức hai mắt tỏa sáng, vội nhảy lên, vẫy tay gọi Hôi Hùng, nói: - Đi đi đi, chúng ta lập tức đi đánh cho người ngựa ngã đổ!
- Không phả nói không sát sinh hay sao? Chu Hằng cười nói.
- Người trong giang hồ, nào có lúc không dính đao! Dù sao cũng phải chém, ai xuống tay còn không như nhau? Phong Liên Tình không có chút cảm thấy xấu mặt nói.
Đại Hôi Hùng chạy tới, dã nha đầu này liền nhào tới, cảm động nói: - Tiểu Hôi, cuối cùng chúng ta thành người có tiền rồi!
Rống rống rống! Tiểu Hôi rít gào đáp lại.
Chu Hằng đầu đầy chỉ đen, có cần khoa trương như vậy không?
Theo Triệu Hoành Thành dẫn đầu, Chu Hằng cùng Phong Liên Tình một đường đi tới, nhanh chóng tới được Đấu Thú Trường trong thành.
Người ta tấp nập, tiếng hét to hưng phấn vang mãi bên tai.
Hàn Thương Quốc thích xem người đấu, nơi này dường như "văn minh" hơn một chút, nhưng nói tới trình độ cuồng nhiệt thì không kém chút nào, sóng nhiệt như có thể lộn ngược Đấu Thú Trường.
Triệu Hoành Thành quen lối cũ, dẫn hai người Chu Hằng đến một phòng lớn, bên trong có mười mấy người trẻ tuổi đang ngồi xem thú đấu bên dưới.
Nam nữ đều có, nhưng chỉ có ba nữ nhân, đều là mỹ nữ tiêu chuẩn trở lên, nhất là thiếu nữ được xoay vòng quanh, váy dài màu xanh lam, làn da như ngọc đẹp, tỏa ra ánh sáng mê người. Dáng người thon thả, tỷ lệ mông eo rất là nổi bật, làm vòng eo thon trở nên đặc biệt mê người.
Vậy ra nàng chính là Bạch Phỉ Phỉ, chỉ riêng dung mạo thì quả nhiên cùng cấp với Hàn Diệc Dao, Mai Di Hương, cũng phải hơn chúng nữ Tiêu Họa Thủy, Nam Cung Nguyệt Dung một đoạn.
Đặc sắc lớn nhất của nàng chính là vòng eo thon nhỏ, vừa mảnh lại dài, ưu nhã toát ra gợi cảm.
- Triệu Hoành Thành, ngươi còn không phục hay sao? Nhìn thấy ba người tiến vào, một thiếu niên lập tức đi lên, vẻ mặt đầy khinh thường.
Triệu Hoành Thành hừ một tiếng, nói: - Ứng Sơ Thần, hôm nay ngươi sẽ nếm mùi thất bại!
- Ha ha, ngươi có đấu thú gì đánh bại được Phi Sí Hoàng Đường? Ứng Sơ Thần lạnh lùng nói, lắc lắc ngón tay với Triệu Hoành Thành. - Người Triệu gia các ngươi chỉ biết khoác lác lợi hại!
- Ngươi.... Miệng lưỡi của Triệu Hoành Thành kỳ thật không ra sao, trợn mắt muốn vung quyền.
Chu Hằng cản hắn lại, lắc đầu với hắn.
[CHARGE=3]
- Ngươi lại từ chỗ nào chui ra? Ứng Sơ Thần quát Chu Hằng.
Chu Hằng mỉm cười, nói: - Thân là một võ giả, không nâng cao thực lực bản thân, chỉ chú trọng chơi đùa, không cảm thấy dọa người hay sao? Nếu ngươi gặp phải nguy hiểm, đấu thú lợi hại hơn đi nữa còn có thể cứu được ngươi?
Ứng Sơ Thần hừ lạnh: - Nói tới nói lui, còn không phải lấy không ra đấu thú lợi hại, chỉ biết nói cho sướng miệng!
- Tiểu tử thối, ngươi ê ê a a có gì hay, đấu thì đấu, sợ ngươi hả! Phong Liên Tình xen vào mắt trừng lớn, hung hăng nói.
Chỉ là cách ăn mặc của nàng quá mát mẻ, mọi người vốn còn cố kỵ mặt mũi, không dám nhìn nàng chằm chằm, bây giờ nàng xen vào nói, mọi người tự nhiên tập trung nhìn qua. Các nữ nhân âm thầm so sánh dáng người dung mạo với mình, còn ánh mắt nam nhân thì nóng bỏng hơn nhiều, hận không thể nuốt nàng vào bụng.
- Ha ha, đấu thú của các ngươi đâu? Sẽ không phải là con chó này đó chứ? Ứng Sơ Thần chỉ vào Tiểu Hôi trong lòng Phong Liên Tình, con yêu thú này lại biến thành bộ dáng bé nhỏ đáng yêu, ai mà ngờ tới chân thân của nó hung dữ khủng bố cỡ nào!
Sơn Hà Cảnh đấy!
So sánh sức mạnh đơn thuần, ngay cả Chu Hằng cũng không phải đối thủ của con yêu thú này!
Phong Liên Tình lộ ra răng trắng cười xấu xa, nha đầu này nhìn rất ngây thơ, nhưng thực chất trong bụng xấu xa, ai mà tin tưởng nàng biểu hiện đơn thuần thì tuyệt đối sẽ bị lừa đến lột sạch cả quần lót.
- Sao hả, chó con không thể đấu hay sao? Nàng làm ra vẻ không phục.
- Vậy đấu đi! Những người khác cũng ồn ào theo, bọn họ đến đây là vì xem đấu thú.
- Triệu Hoành Thành, có dám đặt cược hay không? Ánh mắt Ứng Sơ Thần nhìn Triệu Hoành Thành, nhưng tầm mắt lại liếc Phong Liên Tình, tràn đầy lửa nóng.
Triệu Hoành Thành sửng sốt, tuy rằng hắn dẫn hai người Chu Hằng đến đây, nhưng hắn không ngờ tới con chó kia chỉ mở to mắt làm dáng đáng yêu kia có chút vẻ đấu thú gì - là người có đầu óc bình thường sẽ không cho rằng con chó này có phần thắng nào!
Biết rõ sẽ thua còn đặt cược, không phải động kinh hay sao?
- Cược! Chu Hằng cười cười, tiếp nhận.
- Hằng ca! Triệu Hoành Thành nóng nảy, nghĩ rằng Chu Hằng nói nghĩa khí thay hắn ra mặt, trong lòng vừa cảm kích lại không yên tâm. Thường nói có nạn cùng gánh mới là huynh đệ, mới là người một nhà, hố lửa này có thế nào thì hắn cũng phải cùng Chu Hằng nhảy vào!
Khóe miệng Ứng Sơ Thần nhếch lên cười lạnh, hắn cùng Triệu Hoành Thành đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ đế đô, đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Người trẻ tuổi này, là chỉ người trẻ tuổi thật sự, hiện tại là một đời khoảng 20 tuổi. Hắn, Triệu Hoành Thành cùng với Mai gia Mai Thất Dạ, Bạch gia Bạch Hổ Tự được xưng tứ kiệt đế đô, ở trong lớp tuổi này bọn họ là vô địch!
Trước mắt bốn người đều là Ích Địa tam trọng thiên, chỉ xem ai có thể là người đầu tiên đột phá Khai Thiên, như vậy sẽ không ai nhường làm đệ nhất tuấn kiệt.
Võ giả muốn đột phá đại cảnh giới, lĩnh ngộ, tin tưởng, trạng thái, thiếu một thứ cũng không được. Dù sao không phải ai cũng yêu nghiệt như Chu Hằng, đột phá đại cảnh giới dễ dàng giống như uống nước. Cho nên, nếu như Ứng Sơ Thần có thể đả kích Triệu Hoành Thành trên đấu thú, nhất định có thể áp chế lòng tin của đối phương, từ đó đi trước trên con đường đột phá Khai Thiên Cảnh.
Chỉ là cảnh giới võ đạo càng đi lên trên, đột phá càng khó, Khai Thiên là một cửa khó khăn, dù cho đạt tới Ích Địa Cảnh đỉnh phong, còn có đủ thiên phú, nhưng thật sự muốn bước qua một cửa này lại khó càng thêm khó.
Dù sao không phải mỗi người đều yêu nghiệt giống như Chu Hằng, Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân, cũng không có thân thể Huyền Âm như Hàn Diệc Dao, trời sinh hòa hợp tự nhiên!
Nếu bốn người này muốn tự mình đột phá, vậy vượt qua một cửa này phải tính ít nhất là 10 năm.
Nhưng mà nếu có thể chiến thắng đại địch, vậy sẽ tăng lên lòng tin rất lớn, thậm chí trong quá trình này sẽ đạt được lĩnh ngộ cực lớn, từ đó một hơi đột phá!
Bởi vậy, Triệu Hoành Thành cùng Ứng Sơ Thần mới đối chọi gay gắt như vậy, không chỉ đơn giản là đấu tranh, hay là giành được phương tâm mỹ nhân. Mặt khác, Mai Thất Dạ cùng Bạch Hổ Tự cũng là đại địch, bốn người đều có đối thủ mà mình muốn chiến thắng.
- Triệu Hoành Thành, không dám hả? Ứng Sơ Thần nhếch miệng nhìn Triệu Hoành Thành, mỗi một lần đả kích đối thủ, hắn đều có thể tăng thêm một phần tin tưởng, đến lúc đó đánh một trận với tiểu tử này, dưới khí thế đè nén, sẽ có thể giành được đại thắng sảng khoái, từ đó một hơi đột phá Khai Thiên!
Hắn nhất định sẽ là người đầu tiên trong bốn tiểu thiên kiều đột phá Khai Thiên Cảnh, mặc dù không cách nào so sánh với gia tộc đệ nhất thiên tài Ứng Thừa Ân, nhưng Ứng Thừa Ân là yêu nghiệt vạn năm mới sinh ra một người, không sánh bằng cũng là bình thường.
- Đánh cược gì? Triệu Hoành Thành thấy được biểu tình tràn ngập tin tưởng của Chu Hằng, bỗng nhiên lòng tin cũng tăng mạnh, quát lại Ứng Sơ Thần.
- Nếu là ai thua, vậy bò một vòng quanh Đấu Thú Trường! Ứng Sơ Thần tung ra chiêu âm độc.
Nếu thật sự bò một vòng như thế, tự nhiên là mất hết mặt mũi.
- Sợ gì! Triệu Hoành Thành cắn răng đồng ý.
- Vậy bắt đầu thôi! Ứng Sơ Thần đắc ý không thôi, đấu thú của hắn đã giành được kỷ lục 26 trận thắng liên tục, ngoài một ít đấu thú Ích Địa Cảnh, không gì địch nổi!
- Chậm đã! Chu Hằng cười khẽ, nhìn sang những người khác. - Nếu có đánh cược, mọi người cùng tới đi, tiếp nhận bất kỳ đặt cược nào, không có giới hạn cao nhất!
Vừa nói thế, ánh mắt những người khác liền sáng lên, đây là cơ hội phát tài đưa tới cửa mà!
Chỉ có Bạch Phỉ Phỉ, trong mắt toát ra một tia khó hiểu, như có suy nghĩ nhìn Chu Hằng, ánh mắt đẹp chớp chớp, cực kỳ mê người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...