Mọi người lúc này mới ý thức được, Chu Hằng và người áo đen đã so qua một chiêu.
- Xít! Cùng cường giả Ích Địa Cảnh đối một chiêu không ngờ không gục? Chẳng những không gục, hơn nữa khí tức đầy đủ, toàn thân không có chút thương thế, đây là mình hoa mắt hay là thế giới thay đổi?
Ích Địa Cảnh chống lại Sơ Phân Cảnh, cho dù mới vừa vào Ích Địa Cảnh cũng có thể nhẹ nhàng nghiền chết Sơ Phân tam trọng thiên đỉnh phong, đây là võ đạo chí lý, kém một đại cảnh giới, đó chính là khoảng cách giữa trời và đất!
Cảnh giới càng cao, chênh lệch này lại càng lớn, cho nên mới có võ giả cảnh giới cao không phải võ giả cảnh giới thấp có thể dùng số lượng bù lại.
Nhưng mà Chu Hằng dám phá vỡ thiết luật được công nhận này, bộ dáng lanh lợi kia, nói bị trọng thương thì quỷ cũng không tin a!
Chẳng lẽ người áo đen khinh địch, căn bản chỉ dùng một thành lực lượng? Đúng, nhất định là như vậy, nếu không làm sao có thể giải thích được đây, đây chính là võ đạo chân lý không thể bàn cãi!
Ánh mắt Chu Hằng lại ngưng ở trên người Nhạc Hổ, trên người tiểu tử này khẳng định mang theo bảo vật phòng ngự, lúc này mới có thể hóa giải một kích chí mạng của hắn, hắn cũng không thủ hạ lưu tình à.
Ai muốn giết hắn, hắn sẽ giết người đó, rất đơn giản!
Nhạc Hổ lúc này mới lấy lại một hơi, hắn đưa tay sờ sờ cổ một cái, trên mặt hoảng sợ thất sắc, giận dữ hét lên với Chu Hằng: - Hỗn đản, ngươi dám giết ta! Trên người hắn có một mặt cấm khí, chính là gia tộc ban tặng, cho dù là hắn cũng không phải là người được gia tộc sủng ái nhất.
Cấm khí này là do cường giả Khai Thiên Cảnh chế luyện, tổng cộng có thể chống đỡ năm lần công kích chí tử, hiện tại cấm chế này đã nát một góc, ý nghĩa cũng dùng mất một lần bảo mệnh, cũng ý nghĩa với vừa rồi hắn lượn một vòng bên quỷ môn quan.
Hắn không ngờ thiếu chút nữa đã chết! Thiếu chút nữa chết trong tay một tây dân đen.
Sắc mặt của Nhạc Hổ trong nháy mắt đỏ bừng: - Bành thúc. Giết hắn cho ta! Giết hắn! Không giết Chu Hằng, hắn nửa đêm đều gặp ác mộng!
Người áo đen lại không hề động, nói: - Thất thiếu, nhiệm vụ của ta là bảo đảm an toàn của ngươi!
- Giết hắn, ta tự nhiên an toàn! Nhạc Hổ chỉ vào Chu Hằng, trong mắt lửa giận bùng lên.
Chu Hằng cười cười, nói: - Ngu ngốc, người hộ vệ của ngươi nếu dám bước ra giết ta, ngươi hẳn phải chết rồi! Hắn có thể khẳng định trên người của Nhạc Hổ tất nhiên mang theo cấm khí, mà cấm khí thì nhất định hạn chế số lần dùng.
Mà người áo đen căn bản không nắm chắc trong ba năm chiêu xử lý được hắn. Bởi vậy tự nhiên tầng tầng lớp lớp cố kỵ, không dám tùy tiện rời khỏi Nhạc Hổ.
Khách nhân xung quanh lúc này mới phản ứng được, Chu Hằng không ngờ yêu nghiệt đến mức khiến võ giả Ích Địa Cảnh kiêng kỵ, đây là người đáng sợ đến bực nào a! Có Sơ Phân Cảnh nào có thể dựa vào lực lượng bản thân khiến cường giả Ích Địa Cảnh cố kỵ không?
Tuy rằng người áo đen cũng bận tâm đến an toàn của Nhạc Hổ, sợ ném chuột vỡ đồ, nhưng mà chút đó cũng không tổn hại tới đánh giá chiến lực của Chu Hằng.
Tiểu tử này thật đáng sợ!
Chu Hằng rất tùy ý đi mấy bước, sau đó đưa mắt nhìn lên người Lưu Duyệt nói: - Ngu ngốc, ngươi không nhớ kỹ giáo huấn?
Lưu Duyệt không khỏi hoảng sợ lui về phía sau, hắn tự nhiên biết tình huống cụ thể phát sinh khi màn đêm buông xuống, trong Thiên Tinh Tông lại có hai vị lão tổ lựa chọn ủng hộ Chu Hằng, chuyện này đủ để cho lão tử hắn không dám làm bừa!
Chạm phải loại tình huống này, chuyện giữa tiểu bối tự nhiên là để tiểu bối tự mình giải quyết. Chỉ cần không gây ra án mạng, đại nhân sau lưng sẽ không ra mặt. Nhưng mà lần này Lưu Duyệt bồi tiếp Nhạc Hổ đi ra, bên cạnh cũng không có mang cho hộ vệ, võ giả Ích Địa Cảnh có thể tùy ý chỉ huy sao, Thiên Tinh Tông lại không thể đánh đồng được với Nhạc gia, một đối một, cho hắn có thêm 100 cánh tay cũng không thể nào là đối thủ của Chu Hằng a!
Hắn nhích về phía Nhạc Hổ. Muốn lợi dụng người áo đen để uy hiếp Chu Hằng.
Chỉ là hắn qua được Chu Hằng sao?
Thân thể vừa mới di chuyển, hắn đã bị Chu Hằng bóp chặt cổ, Tấn Vân Lưu Quang Bộ cộng thêm Thế nắm trong tay, hắn căn bản một chiêu cũng không chặn được.
Chu Hằng sắc mặt âm trầm, nói: - Ngu ngốc, nếu ngươi không nhớ kỹ giáo huấn, vậy để cho ngươi khắc sâu một chút.
- Ba!
Hắn giơ một chân, đạp lên đũng quần Lưu Duyệt.
- A.... Lưu Duyệt lập tức kêu lên thảm thiết, cả người cong như tôm luộc, hai tay ôm chặt hạ thân, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Đừng nói là hắn, tất cả nam nhân thấy một màn như vậy, da mặt đều co trừu, không tự chủ được đưa tay ôm hạ thân.
Dưới đũng quần Lưu Duyệt chảy ra một bãi máu tươi, trứng vỡ, vỡ không thể vỡ thêm.
Nơi đó cấu tạo phức tạp, giống như đầu người vậy, hỏng rồi chính là hỏng rồi, vĩnh viễn không có khả năng trị liệu. Từ nay về sau, Lưu Duyệt sẽ trở thành thái giám.
Tiểu tử này không phải thích nữ nhân sao, vậy phế đi vốn liếng của hắn thì xem hắn chơi sao?
- Chu Hằng, ngươi thật to gan! Nhạc Hổ bị chọc giận điên rồi, tuy rằng người bị phế không phải là mình, nhưng mà Lưu Duyệt là khách của hắn, hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này phát sinh, quả thực đang tát lên mặt hắn 17, 18 cái.
- Cút! Chu Hằng phẩy phẩy tay, bộ dáng đuổi ruồi bọ vậy.
- Ngươi chờ xem! Nhạc Hổ hét lớn một tiếng, thất thố, lúc này muốn rời đi.
- Chờ một chút! Chu Hằng lại đột nhiên kêu lên.
- Ha ha, muốn cầu xin tha thứ? Nhạc Hổ lộ ra nụ cười lạnh: - Chậm rồi, ta nhất định sẽ đạp vỡ cái đó của ngươi.
- Đem tiền bồi thường cho người ta! Chu Hằng cắt lời hắn: - Làm hỏng nơi của người ta, còn muốn vẫy đuôi đi sao? Không biết phải bồi thường sao? Đó là gia giáo gì?
[CHARGE=3]Nhạc Hổ tức giận đến cả người run run, lúc này hắn mới phát hiện, Chu Hằng chẳng những chiến lực kinh người, mà công phu mồm miệng cũng rất có sức đả thương người.
Tửu lâu này bị phá hư chẳng lẽ Chu Hằng không có phần sao, nói sao lại chính trực như vậy.
- Không trả! Nhạc Hổ nếu còn nhịn được cục tức này thì uống cho hắn là Nhạc gia thất thiếu. Đừng nói là một gian tửu lâu, cho dù phá hủy toàn bộ đế đô, Nam Cung Hoành dám bắt đền hắn sao?
- Còn thiếu gia Lãng Nguyệt Quốc cái gì, bất quá chỉ là kẻ người nghèo rớt mồng tơi! Chu Hằng đá đá Lưu Duyệt đang kêu rên: - Đừng kêu quỷ nữa, không biết như vậy khiến người ta nghe rất không thoải mái sao?
- Ai nói bản thiếu gia là kẻ nghèo rớt mùng tơi, bản thiếu gia chính là hiểu tiền! Nhạc Hổ móc ra một tờ linh phiếu giơ lên.
- Vậy lấy ra đi! Thân hình Chu Hằng đập ra, một đóa hoa sen tám màu lặng yên hình thành, quay sang Nhạc Hổ đập tới.
- Thất thiếu cẩn thận! Người áo đen vội vàng kêu lên một tiếng, chặn ở trước mặt Nhạc Hổ, một chưởng đẩy ra, hóa thành một bàn tay to màu xanh chụp tới hoa sen tám màu. Hắn bị buộc sử dụng loại phương thức tiêu hao lớn này, nếu không nó nổ tung gần người, hắn chịu nổi, nhưng Nhạc Hổ sau lưng ăn không tiêu a!
Sau vài lần như vậy thì lực lượng cấm khí cũng sẽ bị hao hết, về sau thì làm sao bây giờ?
Hưu hưu hưu, nhiều đóa hoa sen tám màu hiện ra cuốn về phía Nhạc Hổ.
Người áo đen buồn bực tới cực điểm!
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bị một tiểu bối Sơ Phân Cảnh ép tới mức như vậy, hắn không phải không biết đánh hạ Chu Hằng là có thể giải quyết hết thảy phiền toái, nhưng mà mấu chốt là thân pháp của Chu Hằng rất cao thâm, huyền ảo, hơn nữa biến hóa khôn lường, pháp môn của hắn căn bản không bắt được, làm sao nói tới chuyện đánh hạ?
Hắn không tiếc linh lực, một chưởng lại một chưởng hóa thành bàn tay to màu xanh đỡ hoa sen tám màu, nhưng như vậy chính là uống rượu độc giải khát, linh lực tiêu hao với tốc độ kinh người, hắn không kiên trì được bao lâu!
- Đi! Người áo đen quyết định rất nhanh, ôm lấy Nhạc Hổ bỏ chạy!
Thấy một màn như vậy, mọi người đều ngạc nhiên kêu lên. Chu Hằng không ngờ ép một gã Ích Địa Cảnh bỏ chạy!
Võ giả Sơ Phân Cảnh không ngờ bức lui Ích Địa Cảnh!
Đây cũng quá khí phách đi!
- Còn muốn chạy? Tiền còn chưa trả, còn dám ăn cơm bá vương! Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, trong nháy mắt chặn phía trước người áo đen, hoa sen tám màu tái hiện, đây cũng là tuyệt học duy nhất trước mắt hắn có thể cứng đối cứng với Ích Địa Cảnh.
Lăng Thiên Cửu Thức tất nhiên không tính, chiêu này vừa ra hắn tiêu hao một nửa, nó thuộc loại chiêu số liều mạng không thành công thì thành nhân.
- Thình thịch!
Người áo đen bị buộc dừng lại, chỉ có thể đánh ra bàn tay to màu xanh chống đỡ, một đạo lực lượng chấn động ra, khiến người gần đó liên tiếp lui về phía sau, cho dù lực lượng dư ba trong nháy mắt cũng có thể oanh chết một gã võ giả Tụ Linh Cảnh.
Hiện bên trái, lóe lên bên phải, người áo đen chỉ muốn bỏ xa Chu Hằng, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, tốc độ Chu Hằng thủy chung nhanh hơn hắn một đường.
- Xít!
Mọi người tại đây vốn tưởng rằng kết quả Ích Địa Cảnh bị Sơ Phân Cảnh ép đi đã đủ rung động, nhưng mà không nghĩ tới còn có chuyện rung động hơn, Ích Địa Cảnh này muốn chạy lại chạy không thoát!
Có vài người không kìm nổi bật cười, nhưng mà sau khi cười xong lại hoảng sợ.
Chu Hằng thật sự là Sơ Phân Cảnh sao?
- Đủ rồi, chúng ta nguyện ý bồi thường. Người áo đen cuối cùng bỏ qua ý niệm phá vây, sắc mặt âm trầm nhìn Chu Hằng.
- Chưởng quầy đâu, lại đây tính sổ! Chu Hằng cất giọng nói.
Qua một hồi lâu, một trung niên hơn 40 tuổi mới run rẩy đi ra, hắn tuy rằng cũng là Sơ Phân Cảnh, nhưng mà bất luận là người áo đen hay là Chu Hằng đều có thể dễ dàng lấy mạng của hắn.
Hắn thà rằng là trùng kiến từ dưới đất chui lên cũng không muốn nhấc lên quan hệ với hai sát tinh này.
- Trăm linh thạch hạ phẩm! Hắn nói một số lượng rất nhỏ.
- Chưởng quỹ, có lòng tốt không được báo, ngươi không cần khách khí với bọn họ! Chu Hằng cười cười: - Hay là để ta tính cho! Trong tửu lâu nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy đều bị lãng phí, vậy miễn cưỡng tính 10 vạn linh thạch, sau đó lâu sụp người bị thương nhiều như vậy, miễn cưỡng cũng coi như là 10 vạn đi, còn có phí tinh thần chấn kinh, phí cắt ngang bữa, miễn cưỡng coi như 10 vạn, vậy là 50 vạn linh thạch hạ phẩm!
- Cộng hết lại rõ ràng chỉ có 30 vạn, cho dù là phí chấn kinh và phí cắt ngang bữa tách ra mỗi thứ tính 10 vạn cũng chỉ có 40 vạn! Nhạc Hổ không kìm nổi kêu lên, nhiều linh thạch như vậy cũng không phải là số lượng nhỏ a!
Chu Hằng lấy trừng mắt, nói: - Ý của ngươi là ta tính sai sao? Ta là người ngu ngốc như ngươi sao?
Rất không nói lý! Rất không nói lý!
Nhạc Hổ tức giận đến tóc dựng thẳng, trước kia từ trước đến nay chỉ có hắn rất không nói lý, nhưng bị người rất không giảng lý một hồi mới biết được tư vị này biệt khuất bao nhiêu!
- Năm mươi vạn thì năm mươi vạn! Người áo đen trầm giọng nói, cố đè nặng lửa giận giống như có thể bùng cháy kia: - Thất thiếu, đưa linh phiếu trên người ngươi cho ta.
Hai người liều mạng liều mạng móc móc, cộng hết lại cũng chỉ có 30 vạn linh phiếu.
Chu Hằng một tay tiếp nhận, thở dài, nói: - Quỷ nghèo chính là quỷ nghèo, còn làm bộ người có tiền! Cút đi, đừng để ta nhìn thấy các ngươi nữa! Đúng, đừng quên tên phế vật này!
Hắn một cước đá Lưu Duyệt tới dưới chân người áo bào đen.
Người áo đen liếc thật sâu Chu Hằng một cái, thân hình bắn lên, lần này Chu Hằng không ngăn cản, trong nháy mắt hắn biến mất vô tung vô ảnh. - - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...