Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
Gia tộc có một tòa Luyện Võ trường, chiều dài lẫn chiều rộng đều hơn hai trăm thước, tương đối lớn.
Thường ngày, đám con cháu trong gia tộc đều sẽ đến Luyện Võ trường để tu luyện, thứ nhất là bầu không khí tốt, thứ hai là sẽ có trưởng bối trong tộc dạy dỗ.
Lúc đầu, Trần Tông cũng hay đến, nhưng thường xuyên bị cười nhạo và khi dễ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tu luyện, lại bị Trần Trung Kiệt đả thương vài lần, làm chậm trễ không ít thời gian.
Vậy nên thà rằng không tới, tự mình luyện tập vẫn hơn.
Vũ Khí thất nằm tại một góc Luyện Võ trường, mà ở trên Luyện Võ trường, đang có mười mấy người đang tập luyện.
“Các ngươi nhìn xem, kia không phải là Trần Tông sao?”
Có người nhìn thấy Trần Tông, lập tức kinh hô.
“Không sai, chính là hắn, không phải hắn tự tu luyện một mình sao? Vì sao lại tới đây nữa?”
“Chắc là tự mình tu luyện không có tiến bộ, cho nên lại muốn đến Luyện Võ trường.”
“Hắn không nên cho rằng Trần Trung Kiệt đã quên hắn rồi chứ?”
“Thật là đáng thương, nghe nói ngày hôm qua, Tinh Lực hoàn của hắn bị phân cho Trần Chí Cương.”
“Ta cảm thấy làm như vậy là đúng, Cương ca chính là đệ nhất Võ Đồ trong gia tộc, đừng nói là so với Cương ca, cho dù so với chúng ta, Trần Tông cũng chính là một tên phế vật, Tinh Lực hoàn cho hắn đúng là lãng phí.”
Bất chấp cái nhìn chằm chằm cùng những lời khó nghe của mười mấy thành viên trong gia tộc, Trần Tông lướt qua Luyện Võ trường, đi vào Vũ Khí thất.
Vũ Khí thất có chiều dài và chiều rộng khoảng mười thước, bốn phía vách tường đều có gắn giá gỗ, trên giá có không ít vũ khí.
Đao, thương, kiếm, côn, cung tiễn, chuỷ thủ, tổng cộng sáu loại.
Trông coi Vũ Khí thất là một lão đầu, có lẽ bởi vì tuổi đã lớn nên rất dễ mệt mỏi, ngủ gật ở trên bàn.
Trần Tông cũng không quấy rầy lão, đi thẳng đến giá gỗ đặt kiếm.
Trên giá có hơn mười thanh kiếm, dài nhất hơn một thước, ngắn nhất chưa đến nửa thước.
Trần Tông loại trừ những thanh kiếm dài nhất và ngắn nhất, còn lại năm thanh có độ dài vừa phải.
Trần Tông lần lượt thử từng thanh một, tuỳ ý múa may, cẩn thận cảm thụ.
Con người không ai giống ai, kiếm cũng như thế.
Độ dài ngắn, phẩm chất, trọng lượng, phải thích hợp với bản thân mới là tốt nhất.
Cuối cùng, Trần Tông hai tay cầm hai thanh kiếm, cẩn thận so sánh.
Thoạt nhìn, hai thanh kiếm này có vẻ dài như nhau, nhưng trọng lượng lại có một chút chênh lệch.
So sánh thêm một chút nữa, Trần Tông buông thanh kiếm bên tay trái xuống, quyết định lựa chọn thanh kiếm bên tay phải.
Thân kiếm màu xám đen, có nhiều vết loang lổ, chuôi kiếm làm từ gỗ, màu đen sì, có khắc những đường vân để tăng khả năng bám khi cầm.
Thanh kiếm vừa nhìn đã biết rất bình thường, giá trị chẳng đáng bao nhiêu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần gia tại Tiểu Hồ trấn cũng chỉ là một chi tộc, các phương diện đều có hạn, được nhận vũ khí miễn phí đã là tốt lắm rồi.
Thật ra, Trần Tông cũng không thèm để ý, ngược lại còn có chút kích động.
Đây là lần đầu tiên hắn cầm kiếm, nhưng không biết vì sao lại có loại cảm giác quen thuộc này, giống như là đã dùng kiếm từ lâu.
Tay phải cầm kiếm, tay trái vuốt nhẹ trên thân kiếm, cảm giác lạnh lẽo khiến Trần Tông bỗng giật mình.
Thân kiếm dài 62 li thước, chuôi kiếm dài 20 li thước, lưỡi kiếm rộng 3.5 li thước, dày 1 li thước.
Mũi kiếm rộng 2.5 li thước, dày 0.6 li thước, trừ đi vỏ kiếm thì trọng lượng còn 5.8 cân.
Trần Tông có phần yêu thích không muốn rời tay, ngay sau đó thu kiếm vào vỏ, đánh thức lão đầu ngủ gật, tiến hành đăng kí.
Hắn bước nhanh ra khỏi Vũ Khí thất, tay trái nắm chặt thanh kiếm, đối mặt với mười mấy thành viên trong tộc đang nhìn chằm chằm mình.
“Ra rồi kìa.”
“Trong tay còn cầm thiết kiếm.”
“Hổ Lực quyền pháp luyện không thành, lại định luyện kiếm pháp sao? Nhưng mà trong gia tộc chúng ta không có loại võ học trúc cơ liên quan đến kiếm pháp.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, cho dù trong tộc có kiếm pháp trúc cơ, thì tu luyện cũng sẽ khó hơn so với quyền pháp, ngay cả quyền pháp luyện còn chưa xong thì làm sao có thể luyện kiếm pháp.
Ta nghĩ có lẽ hắn định đem thiết kiếm đi bán lấy tiền, tốt xấu gì cũng có thể bán được một hai chục ngọc tiền (tiền làm từ ngọc).”
Có người nói như thể tự cho là mình đúng, nhưng mà loại sự tình này cũng không phải chưa từng xảy ra.
“Này, Trần Tông, bán kiếm tiền, nhớ chia một nửa cho ta.”
Có người còn hướng về phía Trần Tông hô lớn, sau đó chợt cuộn nắm đấm lại uy hiếp nói: “Bằng không thì ngươi cũng biết hậu quả rồi đó.”
Trần Tông nhướng mày, đang muốn mở miệng thì chợt nhìn thấy một đạo thân ảnh màu đen quen thuộc, ngông nghênh đi vào Luyện Võ trường.
“Trần Trung Kiệt…”
Hàm răng nghiến chặt, giọng nói như mãnh hổ gầm nhẹ, lửa giận từ đáy lòng bốc lên.
Từ khi tu vi a ba mất hết, từ lúc bắt đầu luyện võ đến nay, Trần Tông đã phải chịu đủ sự ức hiếp, chủ yếu là do Trần Trung Kiệt gây ra, bởi vì y chính là chó săn của Trần Chí Cương, mà cha của Trần Chí Cương cùng với cha hắn Trần Chính Đường từng xảy ra mâu thuẫn.
“Trần Tông!”
Trần Trung Kiệt cũng nhìn thấy Trần Tông, vẻ mặt kinh ngạc, chợt cười lạnh không thôi: “Tiểu phế vật, đã lâu không thấy, có phải đã quên lời ta nói hay không?”
Nửa năm trước, Trần Chí Cương nói rằng, Trần Tông ở Luyện Võ trường làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của y, tên chó săn Trần Trung Kiệt lập tức ngăn chặn Trần Tông, uy hiếp hắn từ đây về sau không được đến Luyện Võ trường nữa.
Nếu không, chỉ cần thấy là sẽ bị đánh.
Trần Tông đương nhiên sẽ không chịu khuất phục, lập tức bị Trần Trung Kiệt đánh trọng thương, phải nằm giường suốt năm sáu ngày liền, không cách nào tu luyện được, tạo thêm không ít gánh nặng cho a ba.
Cha của Trần Chí Cương hiện nay là đệ nhất Võ Giả trong gia tộc, ngông cuồng không coi ai ra gì, ngay cả tộc trưởng cũng không để vào mắt.
Ông ta ỷ vào thực lực tối cường của mình, lại lôi kéo bè phái, khiến một người mất hết tu vi như Trần Chính Đường không cách nào đối phó được.
Vì không muốn gia tăng gánh nặng cho a ba, và cũng vì có thể chuyên tâm tu luyện, Trần Tông quyết định không đến Luyện Võ trường nữa.
Nhưng lúc này lại nghe được những lời của Trần Trung Kiệt, lửa giận bùng nổ, giống như núi lửa bộc phát.
“Ha! Lấy kiếm làm gì, đã biết bản thân là phế vật, định cùng lão cha phế nhân của ngươi đi đốn cây sao?”
Ánh mắt Trần Trung Kiệt dừng trên tay trái Trần Tông, châm biếm không thôi.
“Trần Trung Kiệt, rút lại lời ngươi nói, xin lỗi ta.”
Một tiếng “phế vật” cùng “phế nhân” khơi gợi lại rất nhiều hồi ức không mấy tốt đẹp của Trần Tông, sắc mặt hắn trầm xuống, gằn từng câu từng chữ.
“Phụ thân phế nhân, nhi tử phế vật, ta có nói sai sao?”
Trần Trung Kiệt cười to với vẻ mặt khinh miệt.
“Ngươi muốn chết!”
Hai tròng mắt như nổ lửa, Trần Tông gầm nhẹ một tiếng, lao thẳng về phía Trần Trung Kiệt như mãnh hổ vồ mồi.
Tóc gáy Trần Trung Kiệt dựng ngược, trong một khoảnh khắc, y cảm giác giống như đang có một đầu mãnh hổ gầm rú ở trước mặt mình.
Ném cảm giác hoang đường này ra khỏi đầu, ánh mắt Trần Trung Kiệt lộ ra hung quang, mặt cười đầy dữ tợn, sấn tới như một con ác lang bất ngờ tập kích con mồi.
Thân hình nghiêng về trước, tay trái nắm thành trảo, ngón cái đối diện cằm, nắm đấm tay phải gác ở bên hông, các đốt ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa riêng biệt nhô ra, giống như răng nanh.
“Xem ra, Lang Nha quyền pháp của Trần Trung Kiệt lại tiến bộ.”
“Trần Tông thảm rồi, lần này không biết sẽ nằm giường bao nhiêu ngày nữa đây.”
Cả đám hết sức hả hê khi người khác gặp hoạ, cùng lúc đó, Trần Trung Kiệt và Trần Tông cũng đã áp sát nhau.
“Lang Đột thức!”
Quát khẽ một tiếng, tốc độ của Trần Trung Kiệt dường như lại nhanh thêm hai phần, khi sắp tiếp cận Trần Tông, tay phải tựa như khoét thủng không khí, hung hăng nhắm vào bụng Trần Tông, không chút lưu tình.
Hai mắt Trần Tông chăm chú nhìn, hình ảnh của Trần Trung Kiệt trong mắt hắn là vô cùng rõ ràng, gương mặt dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng, hung quang trong đồng tử lập loè, tay trái nhẹ nhàng đong đưa dựng thẳng lên, hữu quyền như răng nanh của ác lang đục thủng không khí, quỹ đạo rõ ràng.
“Hổ Trùng thức!”
Hữu quyền nắm chặt, một tiếng gầm nhẹ phát ra, Hổ Lực quyền pháp đại thành đỉnh phong được thi triển, thế như chẻ tre, phong hống kinh người.
Lang Nha quyền pháp cùng cấp bậc với Hổ Lực quyền pháp.
Lang Nha quyền pháp chú trọng tốc độ, chớp lấy thời cơ mà đánh, còn Hổ Lực quyền pháp lại chú trọng lực lượng, chính diện nghiền nát đối phương.
Song quyền va chạm, âm thanh vang lên giống như tiếng xương cốt vỡ vụn.
Nụ cười dữ tợn trên mặt Trần Trung Kiệt biến thành hoảng sợ.
Một quyền của Trần Tông mạnh như vũ bão, đánh tan thế công thần tốc Lang Đột thức của Trần Trung Kiệt, oanh kích thật mạnh vào bụng.
Phịch một tiếng, như là tiếng trống, một cỗ khí kình lan ra bốn phía, khiến bộ võ phục của Trần Trung Kiệt bay phần phật.
Bụng hóp lại bởi cú đấm, sức mạnh đáng sợ kia đã đánh nát lục phủ ngũ tạng của y.
Lưng y cong lên, vẻ mặt đầy hoảng sợ, mắt lồi ra ngoài, tơ máu giăng kín hai tròng mắt, miệng há lớn, nước miếng chảy nhễu nhão.
Trần Tông thu quyền, Trần Trung Kiệt trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm chặt bụng, do quá đau nhức nên cả người run rẩy không thôi, “oẹ” một tiếng, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nhìn thấy mà ghê người.
Một quyền kia rất nặng, là do lửa giận của Trần Tông phát tiết, Trần Trung Kiệt đã chịu nội thương, không thể không tĩnh dưỡng khoảng bảy tám ngày.
“Trần Trung Kiệt, hảo hảo nhớ kỹ, nếu lần sau còn nhục mạ ta và a ba của ta, tự gánh lấy hậu quả, chuyển những lời ta vừa nói cho Trần Đại Lỗi cùng Trần Chí Cương.”
Trần Tông nhìn chằm chằm Trần Trung Kiệt bằng đôi mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói, sau đó xoay người rời đi.
Đều là con cháu Trần gia, đả thương Trần Trung Kiệt là đủ rồi, hắn không có ý định giết người, nếu không, sẽ phải chịu sự trừng phạt của tộc quy.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, cả đám người trừng lớn hai mắt, há hốc miệng, trong lòng như nổi lên sóng gió, kinh hãi tột độ.
Ra khỏi Luyện Võ trường, vừa vặn lại gặp được hai người.
“Tông ca.”
Trong đó một người là Trần Nhất Minh, chạy đến trước mặt Trần Tông: “Sao ngươi lại đến Luyện Võ trường?”
“Lấy kiếm.”
Trần Tông chỉ vào thanh thiết kiếm đang cầm trong tay trái, cười nói.
“Tông ca muốn chuyển qua luyện kiếm pháp sao? Trong tộc chúng ta không có võ học kiếm pháp.”
Trần Nhất Minh khó hiểu.
“Tùy tiện chơi thôi.”
Trần Tông cảm thấy việc xảy ra đêm qua rất quan trọng, trực giác nói cho hắn, ngoại trừ chính mình ra, không thể để cho người khác biết.
Trần Nhất Minh cũng không có truy vấn đến cùng, mà nhìn chằm chằm vào mặt Trần Tông, nghi hoặc nói: “Tông ca, ta làm sao lại cảm thấy ngươi thoạt nhìn có chút không giống với ngày hôm qua.”
“Bởi vì tu vi của ta đã đạt tới Khí Huyết cảnh tầng hai.”
Trần Tông cười nói.
“Thật tốt quá!”
Trần Nhất Minh thập phần kích động, còn cao hứng hơn so với bản thân đột phá.
“Nhất Minh, ngươi lại đây.”
Một giọng nói nghe rất mềm mại nhưng lại mang theo sự lạnh lùng truyền đến.
“Ngọc Dao, đã lâu không gặp.”
Trần Tông đưa mắt qua, cười bắt chuyện.
Một thân võ phục màu đỏ bó sát người, làm tôn lên toàn bộ những đường cong trên cơ thể tuyệt mĩ, nhất là cặp đùi đẹp thon thả mượt mà, càng được làm nổi bật hơn bởi đôi giày da hươu, khiến người ta động tâm không thôi.
Trần Ngọc Dao, con gái của tộc trưởng, bằng tuổi Trần Tông, là bạn từ thời thơ ấu cùng Trần Nhất Minh và Trần Tông.
Chỉ là sau khi bắt đầu luyện võ, Trần Nhất Minh vẫn thường lui tới cùng Trần Tông, nhưng Trần Ngọc Dao lại dần dần xa lánh hắn.
“Trần Tông, nỗ lực là không sai, nhưng cũng phải nhìn lại thực tế, Chính Đường bá phụ hiện giờ mất đi tu vi, thân thể cũng không được như trước kia, chẳng lẽ ngươi định để ông ấy đốn cây chẻ củi ngày này qua tháng nọ để nuôi một tên vô tích sự như ngươi sao?"
Trần Ngọc Dao liếc mắt nhìn thiết kiếm một cái, lạnh giọng hỏi: “Nể mặt Chính Đường bá phụ từng vì gia tộc mà cống hiến, ta có thể xin cha ta cấp cho ngươi một công việc thoải mái trong tộc.”
“Đa tạ hảo ý, không cần.”
Trần Tông khẽ cau mày, trong lòng có loại cảm giác khó chịu không nói nên lời, nói hắn đối với Trần Ngọc Dao không có cảm giác gì cũng không đúng.
Có đôi khi, hắn khó tránh khỏi nhớ về khi còn nhỏ, Trần Ngọc Dao với hai bím tóc theo sau lưng mình, một tiếng “Tông ca”, hai tiếng “Tông ca”, đó là một hồi ức rất tươi đẹp.
Nhưng bây giờ, hồi ức này dường như đã dần trở nên phai nhạt bởi lời nói của Trần Ngọc Dao.
Con người sẽ luôn thay đổi, Trần Tông thầm nói trong lòng.
“Tuỳ ngươi, nhưng ta vẫn phải khuyên ngươi một câu, làm người phải biết mình là ai, nếu không biết lượng sức, sẽ chỉ làm khổ người thân.”
Trần Ngọc Dao nhăn mày lại, rất bất mãn với thái độ của Trần Tông, nhưng lại nhịn xuống, tiếp tục nói: “Ngoài ra, Nhất Minh rất có thiên phú luyện võ, về sau ngươi cũng đừng tìm hắn nữa, tránh ảnh hưởng đến hắn.”
“Đường tỷ, chuyện của ta không cần ngươi quản.”
Trần Nhất Minh nổi giận, kéo Trần Tông: “Tông ca, chúng ta đi, không cần để ý đến nàng.”
“Cáo từ.”
Trần Tông dùng ngữ khí bình thản đối với lời nói của Trần Ngọc Dao, sau đó cùng Trần Nhất Minh rời đi, để lại Trần Ngọc Dao với vẻ mặt lạnh lùng.
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...