Kiếm Đạo Độc Tôn

Kính Hoa Phá Diệt ẩn chứa Không gian áo nghĩa, luận uy lực Không gian áo nghĩa đơn thuần tăng lên bốn thành, đã tương đương với mười hai thành áo nghĩa bình thường, cao hơn hai thành so với áo nghĩa bình thường viên mãn, đây là đòn sát thủ của Diệp Trần, cũng là sát chiêu siêu cấp không dễ dàng thi triển ra.

Cảm nhận được sự cường đại của Nhân Ma Vương, Diệp Trần cảm thấy nhất định phải mau chóng tu luyện Kính Hoa Phá Diệt đến viên mãn, tuy nói là tu luyện đến viên mãn, vẫn như trước sẽ bị Nhân Ma Vương vây giết, nhưng ít ra có một tia hi vọng, có một chút tiến bộ vẫn tốt hơn so với trước kia.

Ba!

Chém ra một kiếm, hòn non bộ trong sân vặn vẹo, bỗng nhiên biến mất.

Đứng bên cạnh trong sân, vô tình thấy một màn như vậy, Vương Lan hoảng sợ không thôi, triệt để phá hủy một hòn non bộ, nàng cũng có thể làm được, võ giả Ngưng Chân cảnh cũng có thể làm được, quá đơn giản, nhưng làm như Diệp Trần, không một tia khí kình nào tràn ra, hòn non bộ trực tiếp biến mất vô ảnh vô tung, như chưa từng thấy qua.

Đương nhiên hòn non bộ sẽ không biến mất, chỉ là bị uy lực không gian thôn phệ, thứ đồ vật yếu ớt như thế này, quá trình biến mất có thể trực tiếp tỉnh lược.

Nửa tháng lại qua đi, hội đấu giá Hoàng Kim đảo đã bắt đầu.

Hôm nay, dưới sự hướng dẫn của Vương Lan, ba người hướng về Hoàng Kim đảo chính giữa Bảo Thạch quần đảo bay vút đi.

Hoàng Kim đảo sớm đã tấp nập người, trên hòn đảo, ánh mặt trời chiếu xuống nổi lên màu vàng kim nhàn nhạt, trong đám người trên Hoàng Kim đảo, không phải Đại năng Linh Hải Cảnh thì cũng là Bán bộ Vương Giả, tuyệt không có người nào dưới Linh Hải Cảnh.

Vương Lan nói:

- Ta không thể đi lên Hoàng Kim đảo, chỉ đưa các người đến đây thôi.

- Ngươi cứ về lâm viên trước, có lẽ còn có chỗ cần đến ngươi.


Dù sao Vương Lan cũng là người sinh trưởng ở Bảo Thạch quần đảo này, đối với nơi này lại quen thuộc, bất quá, không ly khai Bảo Thạch quần đảo này, thì làm người dẫn đường là lựa chọn tốt nhất, có thể giảm bớt được không ít thời gian

Bên trên Hoàng kim đảo, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đi đến kiến trúc duy nhất cực lớn trên đảo.

Phòng đấu giá Hoàng Kim đảo, toàn thân đúng là chế tạo từ hoàng kim, ánh mặt trời chiếu xuống, ánh lên kim quang lóng lánh chói mắt, so với bất luận công trình kiến trúc nào ở thế giới Diệp Trần đều đồ sộ hơn gấp trăm lần, nếu dời cả qua, tuyệt đối sẽ được gọi là kỳ tích lớn nhất.

XIU XIU XIU XIU XIU..

Người trên Hoàng kim đảo đã đủ nhiều, nhưng từng đoàn người vẫn như cũ đáp xuống trên đảo, trong đó không thiếu Bán bộ Vương giả khí thế kinh người.

- Chúng ta đi vào thôi.

Tại cửa ra vào phòng đấu giá, hai người Diệp Trần cất bước tiến vào.

Phòng đấu giá Hoàng kim đảo, ở giữa không có gian khách quý gì, hàng phía trước là đại lượng thính phòng, rậm rạp chằng chịt, xếp sau là từng khối trống trải vòng ra, bên ngoài mỗi một khối, đều có lan can hoàng kim cách ly, bên trong đặt một cái bàn cùng với mấy trương ghế da mềm, bên cạnh là một thị nữ mỹ mạo đứng thẳng.

Diệp Trần tự nhiên không muốn lách vào cùng một chỗ với những người khác, ngồi ở phía sau với Mộ Dung Khuynh Thành.

Trên thực tế, địa phương Diệp Trần chọn, cũng là chuẩn bị cho Bán bộ Vương giả.

Ngồi lên ghế da, thị nữ mỹ mạo rót nước trà cho hai người, trên mặt bàn còn có hoa quả tươi mới và bánh ngọt.

- Không ít người!

Dựa vào thành ghế, Diệp Trần nâng chén trà nên uống một ngụm.

- Hắc Diệu Vương cũng tới.

Mộ Dung Khuynh Thành trông thấy Hắc Diệu Vương ở bên cạnh.

Hiển nhiên Hắc Diệu Vương cũng trông thấy hai người, không chút nào che dấu sát cơ trong mắt, khiến những người chung quanh hắn đều nhao nhanh lui ra, không dám ngồi quá thân cận.

Diệp Trần nhẹ nhàng cười cười, cũng không nhìn đối phương.

Thời gian dần qua, trong thính phòng đấu giá cũng dần dần đầy người ngồi, mà ở chỗ trống trải phía sau, cũng có rất nhiều vị Bán bộ Vương giả ngồi.

Trong những Bán bộ Vương giả này, có không ít người đáng giá chú ý.


Ví dự như Sư Thiếu Bảo không biết tiến vào Bảo Thạch quần đảo lúc nào, lão giả cổ quái mặc áo mưa, cùng với Hoàng Mai Diệp Trần đã từng chứng kiến qua.

Trừ những người đó ra, còn có một vài người khiến Diệp Trần chú ý.

Ví dụ như hai bạch y nữ tử, một người niên kỷ hơi lớn, ước chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo đoan trang, một người tuổi hơn hai mươi, ngũ quan tinh xảo linh động, là Nguyệt Băng Tâm của Ngân Nguyệt Bạch Hồ nhất tộc, trên trán hai người đều có một quang vân loan nguyệt màu bạc.

Nguyệt Băng Tâm cảm nhận được ánh mắt Diệp Trần, nhìn về hướng bên này, sau khi nhận ra Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, tươi cười.

- Diệp công tử, không thể tưởng được lại có thể nhìn thấy ngươi ở chỗ này.

Nguyệt Băng Tâm truyền âm tới.

Diệp Trần nói:

- Rất là xảo hợp, xem ra Nguyệt Quang đảo Ngân Nguyệt Bạch Hồ nhất tộc các ngươi, khoảng cách tới Bảo Thạch quần đảo không tính quá xa.

- Cũng không xa lắm.

Nguyệt Băng Tâm nói.

- Băng Tâm, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?

Nữ tử đoan trang bên cạnh Nguyệt Băng Tâm nhìn Nguyệt Băng Tâm đang hướng về vị trí Diệp Trần mà nói chuyện, trân mặt lộ vẻ kỳ quái, dò hỏi.

- Dì nhỏ, hắn là Diệp công tử Diệp Trần, tại Hỗn loạn Ma hải, hắn đã giết cao thủ Nhân ma nhất tộc, cứu tính mạng của ta.

- Nha, là hắn à, vậy thì ngươi phải hảo hảo cảm tạ bọn hắn.


Nữ tử đoan trang hướng về phía Diệp Trần mỉm cười, trong thần sắc mang theo một tia cảm kích, nếu như không có Diệp Trần, Nguyệt Băng Tâm đã bị người Nhân Ma nhất tộc bắt được, với thực lực Ngân Nguyệt Bạch Hồ nhất tộc, căn bản không có biện pháp vọt tới Nhân ma nhất tộc cứu người.

- Hai vị, ta là Nguyệt Linh Sương, là dì nhỏ Nguyệt Băng Tâm, đa tạ các ngươi đã cứu mạng Nguyệt Băng Tâm, nếu có phiền toái gì, nghĩa bất dung từ.

Diệp Trần nói:

- Chỉ là tiện tay thôi.

Trò chuyện trong chốc lát, song phương liền đình chỉ trao đổi.

Trong lúc này, Nguyệt Linh Sương chú ý tới Hắc Diệu Vương thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, bừng bừng sát khí, chau mày nói:

- Băng Tâm, chỉ sợ tình cảnh ân nhân của ngươi không ổn, ta nhìn Hắc Diệu Vương có xung đột rất lớn với hắn, tựa hồ muốn nhanh chóng giải quyết.

- Vậy thì làm sao xử lý?

Nguyệt Băng Tâm ngược lại không có chú ý tới những lời này, lập tức gấp lên, tên tuổi Hắc Diệu Vương nàng cũng đã nghe qua, dưới Sinh Tử Cảnh, có rất ít người là đối thủ của hắn, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đắc tội hắn, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, khó có thể ly khai Bảo Thạch quần đảo.

- Dì nhỏ, ngươi cứu bọn họ đi.

Nguyệt Băng Tâm kéo kéo ống tay áo Nguyệt Linh Sương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui