- Đây là hạ phẩm bảo kiếm!
Diệp Trần vuốt ve một thanh kiếm, nói ra.
Mộ Dung Khuynh Thành kỳ quái nói:
- Đã trải qua vài vạn năm, hạ phẩm bảo kiếm lẽ ra không cách nào lưu lại mới đúng chứ, sao kiếm ở đây, thoạt nhìn lại không có tổn thương gì hết.
Diệp Trần nói:
- Nếu như ta đoán không sai, theo thời gian trôi qua, kiếm trong kiếm trủng đã có cảm ứng lẫn nhau, có thể dùng kiếm khí tẩm bổ đối phương, còn đối phương cũng sẽ làm vậy, kiếm ở đây có ngàn vạn, ngàn vạn đạo kiếm khí bồi hồi bốn phía, trở thành những vật tẩm bổ tốt nhất cho những thanh kiếm này, cho nên, vài vạn năm qua đi, kiếm ở đây, ngược lại càng phát ra sắc bén, không có tổn thương.
Yến Phượng Phượng nói:
- Nói không chừng ở đây thực sự có Thiên Hạt Kiếm, đi tìm thôi.
- Tựa hồ không dễ dàng ah, những thanh kiếm này, khí tức không khác nhau lắm, chúng dường như đang che dấu khí tức.
Mộ Dung Khuynh Thành liếc mắt đánh giá bốn phía, nhìn không ra nguyên cớ.
Diệp Trần mỉm cười nói:
- Ngươi nói không sai, kiếm có linh tính, sẽ không khua chiến gióng trống phóng thích ra khí tức của mình, cho nên muốn tìm được hảo kiếm, đối với kiếm phải hiểu rất rõ, phải có một đôi tuệ nhãn, cũng tốt, ta ngược lại muốn nhìn, trong thể trong ngàn vạn bảo kiếm, tìm được Thiên Hạt Kiếm hay không.
Bên trong Kiếm trủng, kiếm nhiều vô cùng, nhìn lại một cái, phảng phất như một kiếm hải, từng ngọn kiếm sơn, vô số kiếm khí cách không tấn công, phát ra âm thanh kim thiết.
Diệp Trần đi một mình ở phía trước, dần dần xâm nhập.
- Kiếm khí thật cường đại!
Bên ngoài, cảm thụ Kiếm khí trong Kiếm trủng không cường đại lắm, nhưng càng xâm nhập sâu vào, kiếm khí vô ảnh càng ngày càng nhiều hướng về phía Diệp Trần, tựa hồ như muốn cắt hắn thành ngàn vạn mảnh, đến chết mới thôi, ngàn vạn bảo kiếm tích lũy từ kiếm khí, uy lực không phải chuyện đùa.
Hơn nữa, Diệp Trần phát hiện, bị vô số bảo kiếm vờn quanh, tầm mắt và linh hồn lực xuất hiện lẫn lộn, dùng mắt thường nhìn, dùng linh hồn lực cảm ứng, căn bản không thể phân biệt được một điểm đặc thù nào của chuôi bảo kiếm kia, thậm chí sinh ra ảo giác, đâu đâu cũng thấy kiếm.
- Xem ra, chỉ có thể đối phó bằng trực giác.
Thần sắc Diệp Trần không thay đổi, kiên định tiêu sái đi xuống, dụng tâm kêu gọi cảm ứng kiếm.
Trong Kiếm trủng to lớn, cơ hồ không có một thanh kiếm nào giống nhau.
Không phải là màu sắc khác nhau, ngay cả hình dáng cũng thiên kì bách quái, có bảo kiếm cao hơn người, bề rộng cực lớn, không dưới mấy ngàn cân, lại có một bảo kiếm dài không bằng một cánh tay, chiều rộng một ngón tay, nói là bảo kiếm, thật ra là giống một chủy thủ hơn, có bảo kiếm đầy răng cưa, đầy tà khí, có vài bảo kiếm mũi kiếm chẻ ra, giống như lưỡi rắn, lại có bảo kiếm vô cùng hoa lệ, đủ loại bảo thạch thủy tinh nhiều màu sắc vây quanh, còn có bảo kiếm thập phần đơn giản, chỉ dùng hai khối gỗ kẹp thân kiếm, không phác họa hoa văn nào.
Nhiều bảo kiếm như vậy, nhiều hình dáng, nhiều khí tức, cũng không ai biết, những thanh bảo kiếm kia chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài, bản chất thực ra không cường đại bao nhiêu.
- Thiên Hạt Kiếm, Thiên Hạt Kiếm ở đâu?
Trước khi nhóm người Diệp Trần đến, đã có một gã Bán bộ Vương giả tiến vào.
Gã Bán bộ Vương giả là một kiếm khách, xưng hào Kim Kiếm Vương, chủ tu chân nguyên kim hệ, chủ tu áo nghĩa cũng là Kim chi áo nghĩa, một tay kiếm pháp vô cùng bén nhọn, vô kiên bất tồi, hiển thị rõ sắc bén và kiên quyết, trong những Bán bộ Vương giả, danh khí không nhỏ.
Trong Kiếm Trủng, có thể có một thanh cực phẩm bảo kiếm đã không tệ rồi, mà không nghi ngờ chút nào, Kiếm Trủng của Thiên Hạt Vương, Thiên Hạt Kiếm khẳng định là cường đại nhất, nhưng trong Kiếm trủng có nhiều kiếm lắm, những thanh kiếm này, có linh tính, cũng không có ý buông thả khí tức của mình, ngược lại có hàng vạn hàng nghìn kiếm khí ẩn núp sau khí tức, nghe nhìn lẫn lộn, như vậy, tìm kiếm Thiên Hạt Kiếm khó càng thêm khó.
Đối với Kim Kiếm Vương mà nói, Bán cực phẩm bảo kiếm, ngoại trừ có thể bán được một số thượng phẩm linh thạch, còn lại không có bất cứ ý nghĩa gì, cho nên mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là Thiên Hạt Kiếm.
- Ta không tin, ta không tìm được Thiên Hạt Kiếm.
Kim Kiếm Vương thập phần tự tin, hắn tin mình có thể tìm được Thiên Hạt Kiếm, nếu như không có tự tin, hắn không sẽ không lấy thân phận là một kiếm khách, trở thành Bán bộ Vương giả.
Bất chợt, một kim quang lóe lên rồi biến mất, hấp dẫn sự chú ý của Kim Kiếm Vương.
Trong một cái hố nhỏ, có cắm một thanh đạm kim sắc bảo kiếm, thân kiếm dài nhỏ, có khắc hai chữ "Kim Anh", mặc dù thanh kiếm này cố ẩn đi khí tức, nhưng phong duệ ý của bản thân không cách nào ẩn tàng đi được, chỉ cần tiến lại phụ cận là có thể cảm nhận được kiếm khí kim loại có thể đoạn linh hồn này.
- Hảo bảo kiếm, hơn nữa còn là bảo kiếm Kim hệ.
Trên mặt Kim Kiếm Vương lộ ra thần sắc vui mừng, đưa tay ra, định rút thanh kiếm lên.
Bất quá, khi bàn tay hắn đưa ra một nửa, Kim Kiếm Vương lại do dự, mục tiêu của hắn chính là Thiên Hạt Kiếm, rất hiển nhiên, thanh kiếm này không thể nào là Thiên Hạt Kiếm, không có nghe nói Thiên Hạt Kiếm thuộc Kim hệ, bản thân Thiên Hạt Vương cũng không phải là Yêu thú Kim hệ, hơn nữa trên chuôi thanh kiếm này có khắc hai chữ "Kim Anh", chắc là tên thanh kiếm này.
- Kim Anh Kiếm không tầm thường, có thể là cực phẩm bảo kiếm, không thể bỏ qua, lấy xong Kim Anh Kiếm, ta lại đi tìm Thiên Hạt Kiếm. Truyện Tiên Hiệp -
Do dự một chút, Kim Kiếm Vương nắm chặt chuôi Kim Anh Kiếm, rút ra.
Thương!
Thanh kiếm xuất ra, một đạo kiếm khí kim sắc phóng lên cao, quanh quẩn trên tầng không Kiếm trủng, cùng lúc đó, hàng trăm bảo kiếm quanh thân kêu vang lên, tựa hồ triều bái thanh kiếm trong tay Kim Kiếm Vương, thấy thế, Kim Kiếm Vương thở phào một hơi, tâm thần chìm vào trong Kim Anh Kiếm, xác định phẩm cấp Kim Anh Kiếm.
Kiếm càng cao cấp, càng ẩn tàng đi khí tức của nó, càng khó có thể xác nhận, không giống bảo kiếm hạ phẩm, sờ một cái là biết ngay.
Một lúc lâu sau, trên mặt Kim Kiếm Vương hiện lên vẻ thất vọng vô cùng, Kim Anh Kiếm không phải là cực phẩm bảo kiếm, thậm chỉ cũng không phải bán cực phẩm bảo kiếm, chỉ là một thanh thượng phẩm bảo kiếm, đối với hắn, chính là một khối phế liệu, một điểm giá trị cũng không có.
Trong cơn buồn bực, Kim Kiếm Vương phát tiết, rút ra một thanh trường kiếm bình thường bên cạnh.
- Làm sao có thể?
Làm Kim Kiếm Vương giật mình chính là, thanh bảo kiếm bình thường tiện tay rút ra này, lại tỏa ra quang mang băng lam sắc, kiếm khí kinh hoàng phóng ra bốn phía xung quanh, đung đưa quanh thân bảo kiếm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...