- Chênh lệch quá xa, một kiếm này tuy chưa hẳn có thể phá vỡ phòng ngự của ta, nhưng nếu như mục tiêu là ánh mắt của ta, tuyệt đối sẽ gặp hung hiểm.
Sở Trung Thiên ngược lại hít một ngụm hơi lạnh, hắn không sợ tốc độ nhanh, chỉ sợ chiêu thức uy lực cường đại có thể phá vỡ phòng ngự của hắn, Diệp Trần có thể phá vỡ định luật này, dù không thể phá phòng ngự của hắn, cũng có thể nhân tình huống hắn không thể cảm giác được mà chọc mù ánh mắt của hắn, hoặc là cổ họng, hoặc là các bộ phận hiểm yếu khác.
- Xem ra, ngực ta đã bị thương, trong thời gian ngắn thì không cách nào chống đỡ được đối phương rồi.
Ban đầu, Diệp Trần lưu lại trên ngực Sở Trung Thiên một vết kiếm, nguyên nhân là vì thân thể Cương Linh Thể, vết kiếm đó sẽ không biến mất, cứ mãi tồn tại, tuy nói Sở Trung Thiên cũng không phải đặc biệt hận Diệp Trần, cũng không muốn đưa đối phương vào chỗ chết, nhưng với tư cách thiên tài, hắn không thể nhận thua như vậy, dù là cả đời đều không có hi vọng, hắn cũng sẽ không buông tha.
- Bắc Minh Huy thua, quả nhiên, Diệp Trần còn đáng sợ hơn cả Độc Cô Tuyệt.
Một thanh niên cao thủ đến cùng Bắc Minh Huy lắc đầu.
- Aiz, có thể xếp thứ bốn mươi tám trên Tông Sư Bảng, há lại đơn giản sao, Bắc Minh Huy lần này xem như nếm phải đại thất bại rồi.
Hô!
Mộ Dung Khuynh Thành thở một hơi, nàng bỗng nhiên nghĩ đến, bãi cỏ tươi tốt trong sơn cốc kia, có phải là kiệt tác của Diệp Trần hay không. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Vô hình vô tướng, một kiếm không dấu vết.
Bắc Minh Huy xoay người, mặt không biểu tình nói:
- Không thể tưởng được Thiên Nhai Chỉ Xích của ta cũng có một ngày bị đánh bại, cũng tốt, lần này giao thủ cùng ngươi, ta đã phát hiện được nhược điểm lớn nhất của Thiên Nhai Chỉ Xích, hi vọng trước lần khiêu chiến sau, ngươi đừng bại vào tay kẻ khác.
Tâm tính Bắc Minh Huy thập phần ương ngạnh, tuy bị đánh bại bởi Diệp Trần khiến hắn có cảm giác rất sỉ nhục, nhưng hắn tin tưởng vững chắc rằng, chỉ cần mình cố gắng, nhất định có thể đánh bại đối phương, trả sỉ nhục lại cho đối phương, lần này thất bại, chẳng qua chỉ là một ngăn trở trong đời hắn mà thôi.
Huống hồ, hắn còn muốn cảm tạ Diệp Trần, chính là vì Linh Tê Nhất Kiếm của Diệp Trần đã khiến hắn thấy được nhược điểm của Thiên Nhai Chỉ Xích, chỉ cần loại bỏ nhược điểm này đi, lần sau kẻ bại tuyệt đối không phải là hắn.
- Có lòng tin là tốt, nhưng không phải ta lúc nào cũng có thời gian, muốn khiêu chiến ta, phải xem ngươi có tư cách hay không.
Gió núi thổi lất phất tay áo, Diệp Trần thản nhiên nói.
- Ngươi không cần lo lắng cho ta, Bắc Minh Huy ta cho tới bây giờ đều là gặp mạnh thì mạnh, há lại là kẻ sợ, tương lai sẽ có một ngày khiêu chiến ngươi, lúc ấy, ngươi đã không cách nào làm cho ta cảm thấy hứng thú nữa.
- Chúng ta đi!
Nói xong câu đó, Bắc Minh Huy mang Ngân Giao trường thương trên lưng, bay vút ra phía con đường lúc nãy đã đến, các cao thủ khác đi theo hắn cũng ngơ ngác một chút, nhưng rồi cũng nhanh chóng bay theo.
- Thực là hung hăng càn quấy, đã thua còn kiêu ngạo như vậy.
- Nếu như không phải Diệp thiếu hiệp lưu tình, một kiếm này có thể lấy mạng hắn.
Trên mặt người Mộ Dung gia tộc đều hiện vẻ căm phẫn.
Diệp Trần cười cười, cũng không để ý nhiều lắm, những thiên tài đích thực thua ở trên tay hắn thì nhiều lắm, hắn không nhớ nổi.
Bắc Minh Huy cùng Diệp Trần chiến đấu xong, Sở Trung Thiên quay người muốn rời đi.
- Sở Trung Thiên, đã đến, sao không cùng ôn chuyện.
Diệp Trần vẫn rất coi trọng Sở Trung Thiên, đây là một đối thủ rất có tiềm lực.
Sở Trung Thiên lắc đầu nói:
- Không được, lần sau gặp mặt, ta sẽ khiêu chiến ngươi, khi đó lại ôn chuyện a!
Nói xong, Sở Trung Thiên thúc giục Cương Nguyên, hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ sậm vọt ra ngoài, trong nháy mắt biến mất tại cuối chân trời.
Lướt xuống ngọn núi, Diệp Trần đi đến quảng trường của Mộ Dung gia tộc.
- Diệp Trần, không sao chứ?
Mộ Dung Khuynh Thành đi tới, Diệp Trần và Bắc Minh Huy giao thủ, nàng tuy đã mở to ma nhãn, nhưng cũng chỉ thấy loáng thoáng một đạo thương ảnh mơ hồ, có thể thấy được thương chiêu của Bắc Minh Huy quả thật quá nhanh, cơ hồ vượt qua năng lực thấy được của nàng.
Diệp Trần giữ chặt tay Mộ Dung Khuynh Thành, nói.
- Một thương này đích thực là rất nhanh, nhưng theo như lời hắn nói, có một nhược điểm rất lớn.
Thiên Nhai Chỉ Xích là thương chiêu nhanh nhất mà hắn từng gặp, có thể bởi vì tốc độ quá nhanh, mà đường đi chỉ có thể thẳng tắp, mà thẳng tắp thì có thể sớm dự đoán được, Diệp Trần đúng là đoán được điểm công kích của Thiên Nhai Chỉ Xích, nên mới có thể lập tức tránh đi công kích đó, chứ nếu hắn chỉ dùng Linh Tê Nhất Kiếm đón đỡ công kích thì không cách nào lưu được một đường kiếm nhẹ nhàng trên mi tâm đối phương như vậy.
- Nhược điểm?
Mộ Dung Khuynh Thành như có điều suy nghĩ, nàng cũng hiểu được Thiên Nhai Chỉ Xích của Bắc Minh Huy rất đơn giản, nhưng đây là đối với Diệp Trần mà nói, còn với những người khác, căn bản phản ứng không kịp, cho nên, chiêu này đối với Diệp Trần mà nói là nhược điểm, đối với những người khác mà nói, chưa chắc là nhược điểm.
- Ha ha, hảo tiểu tử, không thể tưởng được ngươi lại tiến bộ như vậy.
Mộ Dung Chỉ Thủy tâm tình thoải mái, cười nói.
Tô Như Tuệ cau mày nói:
- Ta còn chưa thấy qua người trẻ tuổi nào kiêu ngạo như vậy, chẳng hiểu được hàm súc là gì, chỉ biết khẩu xuất cuồng ngôn.
Câu nói sau cùng của Bắc Minh Huy, lại khiến cho Tô Như Tuệ không thoải mái.
Diệp Trần cười nói:
- Bá mẫu, yên tâm, ta có thể đánh bại hắn một lần, cũng có thể đánh bại hắn lần thứ hai.
Lúc nói những lời này, Diệp Trần nói rất vui vẻ, nhưng lại để cho người khác cảm giác không thể nghi ngờ, phảng phất như lời hắn nói đúng là chân lý, không thể hoài nghi.
- Tiểu tử này, cũng rất cuồng vọng đấy.
Nghe vậy, Tô Như Tuệ cười, có một con rể tương lai lợi hại như thế, nàng yên tâm giao phó con gái mình cho hắn.
- Hắn từ trước đến nay vẫn cuồng vọng.
Mộ Dung Khuynh Thành ít khi mở miệng vui đùa, nàng hiểu Diệp Trần rất sâu, đây là biểu hiện bên ngoài có vẻ gió êm sóng lặng, kỳ thật nội tâm lại như núi lửa, chỉ là hắn rất ít biểu lộ ra mà thôi, hoặc là khinh thường không muốn biểu lộ.
- Ha ha, ngươi lại biết rõ tính cách của ta.
Diệp Trần tự nhiên nhớ tới Từ Tĩnh, Từ Tĩnh cũng hiểu rất rõ hắn, hoàn toàn chính xác, hắn không có ngạo khí, nhưng có ngông nghênh, người ngông nghênh, thì cho rằng không chuyện gì không làm được.
- Được rồi, tất cả mọi người giải tán, đi làm chuyện của mình đi.
Mộ Dung Chỉ Thủy phất tay cho mọi người tản ra, sau đó nói với Diệp Trần:
- Diệp Trần, thực lực của ngươi tuy rất mạnh, nhưng vẫn có nhược điểm, ví dụ như phòng ngự, phòng ngự của kiếm khách là nhược điểm không cách nào che dấu được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...