Kiếm Đạo Độc Tôn

- Không sai, là thượng phẩm đỉnh khôi lỗi pháo.

Một hắc y khác nói:

- Không ngờ đám vô dụng này lại có khôi lỗi pháo, nhưng lại tiện nghi cho chúng ta.

- Khôi lỗi pháo là thu hoạch ngoài ý muốn, giết thanh niên Diệp Trần kia, bắt nữ nhân còn lại chính là mục đích của chúng ta lần này a.

- Diệp trần kia không đơn giản, thảo nào có thể đoạt được một cánh tay phải của Đoạn lãnh Nhai, khiến Hàn Băng các nổi giận, dùng hai trăm vạn khối thượng phẩm linh thạch mời Quỷ Ảnh các chúng ta xuất động, cái giá này đủ giết mười tên Linh Hải tông sư rồi.

- Không phải hai trăm vạn mà là ba trăm vạn, chớ quên, tài phú trên người bọn họ đều là của chúng ta.

- Phó đường chủ, chúng ta động thủ lúc nào?

- Không vội, bắt nữ nhân kia thì đơn giản, về phần Diệp Trần, có chút khó khăn, ta cũng không muốn vì hoàn thành nhiệm vụ mà tử thương phân nửa, đây là không phù hợp với tôn chỉ của Quỷ Ảnh các chúng ta, đã không giết thì thôi, đã ra tay phải nắm chặt mười phần.

- Ha ha, quỷ ảnh các chúng ta xuất ngã, mười năm nay chưa từng thất bại, đáng tiếc nữ nhân kia một khi giao cho Hàn Băng các càng thảm rồi.

- Không có cách nào, lấy tiền của người, giúp người trừ tai, huống hồ có tiền các ngươi muốn nếm thử mặt hàng hảo hạng nào chả được.

- He he, phó đường chủ anh minh.

Huyền Minh thành, là thành lớn siêu cấp ở giáp ranh phương bắc vực, Huyền Minh thành quanh năm tuyết phủ, khí trời đen tối, thường xuyên có gió mạnh, nếu không có phòng ốc kiên cố, chỉ cần là người tu vi thấp kém liền bị cuốn bay lên trời, sinh tử khó đoán.

Trong thành có một trang viên, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành mấy ngày nay đều ở đây, nhàn hạ nói chuyện phiến tiếu ngạo giang hồ.

Đương nhiên, hai người cũng không trế nải tu luyện.

Trên khu đất trống bị tuyết đọng bao trùm, Diệp Trần cầm trong tay bảo kiêm bình thường, thân hình luân chuyển, kiếm quang bay lượn, kim quang tràn tới mũi kiếm thì kích phát ra ngoài.

- Kiếm pháp cũng không không nhất định phải càng phức tạp càng tốt, mà hẳn là phải liên quan tới áo nghĩa, nếu có thể gần sát với áo nghĩa, làm ít công to, nếu xa áo nghĩa, làm nhiều công ít, kim chi áo nghĩa chú ý xuyên thấu, chung quy vẫn thấy thiếu cái gì.

Kim vô hóa khí biến thành kiếm khí bắn khắp nơi, loạt xoạt vài tiếng, hồ nước nhỏ trước mặt bị chém ra, nước hồ bắn lên, theo kiếm khí tăng nhanh, nước bị chém thành giọt nhỏ, có giọt bị kiếm khí trực tiếp đánh thành mảnh nhỏ, hóa thành nước đá.

Trong hồ, nước cuộn lên nhộn nhạo, trong lúc vô ý liếc mắt nhìn hồ nước, Diệp Trần không khỏi dừng tay, nhìn chằm chằm hồ nước đang rung động.

- Kim, thủy, kim thủy, được rồi, kim sinh thủy!


Diệp Trần trong đầu như có gì mở ra, đầu óc như thông suốt.

Mọi người đều biết, ngũ hành tương sinh tương khắc, tương sinh là kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, trong tự nhiên gần mỏ quặng thường có sông, nói ra nơi có kim tất có thủy, về phầm kim sinh thủy, cũng không phải kim chúc bị hòa tan thành dịch thể, mà là kim chúc để bên ngoài thời gian dài sẽ có dịch thể dính bên ngoài, kim khí nhắn bóng, cho nên muốn sáng tạo một chiêu hợp với kim chi áo nghĩa không thể nghiên cứu ở tính kim chúc mà còn phải tìm linh cảm ở thủy thuộc tính.

Nghĩ thông suốt điểm đột phá, Diệp Trần tiếp tục luyện kiếm pháp, có thể phát hiện kiếm pháp của Diệp Trần không hề truy cầu lợi hại cương mãnh mà có thêm một cỗ nhu ý mềm mại khó hiểu, kiếm pháp không những không yếu đi mà còn khiến tính bền cùng với lực sát thương tăng lên.

Ba ngày sau!

Ngâm!

Một tiếng kiếm ngân thanh thúy vang lên, Diệp Trần tay vung trường kiếm, mấy đạo kiếm sắc kiếm khí toán loạn như rung động khuếch tán qua hồ nước đánh tới hòn giả sơn.

Giả sơn không chút sứt mẻ. Bạn đang đọc truyện được tại

Trên mặt lộ ra nụ cười, tay trái Diệp Trần nhẹ đánh ra một cố chưởng phong.

Ầm!

Hòn giả sơn tứ phân ngũ liệt rơi lả tả xuống đất, chỗ san bằng trơn bóng, dường như tỉ mỉ mài qua không chút bột phấn, bình thường dùng kim chi áo nghĩa cắt kim loại sẽ có xuất hiện bột phấn, đó là bởi vì kim khí quá mức lợi hại cương mãnh, có thể dùng lực đao hơi phân tán, truyền ra ngoài.

Nhu ý, khiến kiếm khí càng thêm ngưng tụ lại.

- Chiêu này chỉ là thức ban đầu, nhưng cuối cùng cũng đi lên đường chính xác, nếu từ thủy có được linh cảm, vậy gọi là kim chi liên y đi!

Kim chi liên y! ( Rung động của kim)

Diệp Trần nghiên cứu ra một môn áo nghĩa trung cấp Kim chi liên y kiếm pháp.

Uy lực của nó so với Kim diệu chấn sát kiếm lớn gấp bội, nhưng hiện tại chưa hoàn toàn thấu ngộ, tin rằng đến khi viên mãn, võ học trung giai áo nghĩa bình thường không có uy lực như vậy, bởi vì đây không phải là kim chi áo nghĩa đơn thuần nữa rồi.

Ngày hôm đó, bầu trời u ám, tuyết trắng như lông ngỗng, như mặc một chiếc áo lông mỹ lệ.

- Vài ngày này không có ở Huyền Minh thành mua sắm, lần này phải đi một chút a! Đoạn thời gian này ở chung, quan hệ giữa Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đã như nước chảy thành sông, hai người đều hưởng thụ ấm áp bên nhau, nắm tay ra khỏi trang viên.

Huyền minh thành là một trong mười thành thị lớn nhất, nhân khẩu vô cùng lớn, trên đường cái tấp nập người đi đường, có võ giả mang theo đao kiếm, có thương nhân nhỏ, có thương khách phong trần mệt mỏi, cũng có công tử tiểu thư thế gia sang giàu.


Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh thành ở trong đám người, có vẻ như hạc giữa bầy gà, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt chúng nhân.

Đi dạo cả nửa ngày, hai người tới một tửu lâu ngồi nghỉ.

- Nghe nói ngày mười tám tháng chín, thần chỉ tông Hạ Hầu Tôn ước chiến với Bạch Vô Tuyết ở Cửu Long sơn. Trong quán ăn uống linh đình, ngẫu nhiên có người nói ra tin tức kinh người.

- Cái gì, Hạ Hầu Tôn ước chiến với Bạch Vô Tuyết, tin tức này có thật không thế.

- Tự nhiên là thật, hiện tại tin này đã truyền khắp Thiên võ vực, huyền minh thành ở giữa thiên võ vực và phương bắc vực, tin tức truyền tới có chút chậm.

- Thanh niên năm cự đầu ước chiến, đây chính là tin động trời, nếu luận bàn thì cũng không gióng trống khua chiêng như vậy, mà ngầm tiến hành, đã ước chiến phải phân thắng bại, vô cùng thảm liệt, năm năm nay cũng chỉ có Kiếm Chi Tông và Tiêu Sở Hà ước chiến, lần kia là Kiếm Chi Tông thắng, nhưng cũng thương nặng, có người nói năm năm lại đây thực lực Tiêu Sở Hà đã tới mức khó lường, vì thế cũng không thể nói hắn yếu hơn Kiếm Chi Tông, mà Thần Chỉ tông Hạ Hầu tôn là Bạch Vô Tuyết chưa từng bộc lộ thực lực quá mạnh, không ngờ lại ước chiến với nhau a.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành nghe những lời này, lòng cũng nảy lên hứng thú.

- Mười tám tháng chín còn cách có một tháng nữa thôi.

Mộ Dung Khuynh Thành nói.

Diệp Trần nói:

- Bạch Vô Tuyết đã từng thấy qua, thực lực bí hiểm, khí thế phô thiên cái địa, so với Lâm THiên và Mục Vân Hạc mạnh hơn nhiều, năm đại cự đầu đều đạt tới Linh Hải cảnh đỉnh, tiếp tục đột phá sẽ là sinh tử cảnh rồi.

- Không biết các lão tiền bối cấp bậc tông sư danh chấn thiên hạ có phải đối thủ của năm người họ không?

Diệp Trần lắc đầu:

- Có thể thắng được năm cự đầu chắc là chỉ có mấy người, đương nhiên cũng không thể nói không có, điện chủ hoàng long điện của Long Thần thiên cung Trương Chính Quang thực lực đã tiếp cận năm cự đầu, bốn điện khác như hắc long điện, thanh long điện, bạch long, xích long điện nói không chừng có một vài vị sánh ngang với năm cự đầu, thậm chí mạnh mẽ hơn, còn có thiên hạ tam đại đao đạo tông sư, Tiêu Sở Hà chỉ chiến thắng Trầm Thiên Lãng mà thôi.

- Ừm.

Một Dung Khuynh Thành gật đầu, cười nói:

- Hiện tại trên giang hồ Thiên võ vực đồn đại, ngươi là đệ nhất nhân dưới năm cự đầu, ngay cả Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt cũng bị ngươi che mờ.


Diệp Trần cười:

- Cái này không quan trọng lắm, ngươi cũng biết tốc độ tiến bộ mấy tháng trước của ta vô cùng nhanh, hiện tại đã chậm lại, người khác cũng tiến bộ, tiến bộ nhanh chậm kỳ thực không tính là gì.

Hai người đang nói chuyện lại phát hiện tửu lâu náo nhiệt lên.

- Các ngươi nói, Hạ Hầu Tôn và Bạch Vô Tuyết ai mạnh hơn?

- Cái này khó nói! Hạ Hầu Tôn và Bạch Vô Tuyết đều có mặt huy hoàng, Hạ Hầu Tôn là tông sư chỉ pháp, Bạch vô Tuyết là nhân vật duy nhất trong vòng hai mươi năm qua có thể sống từ Khấp Huyết Quỷ vực đi ra, hai người này khó nói thấp cao.

- Tuy là như thế nhưng ta xem trọng Hạ Hầu Tôn hơn, ngươi không thấy chỉ pháp của hắn đâu, quả là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, có người nói cái gì mà Phá hư chỉ ẩn chứa không gian áo nghĩa!

- Không gian áo nghĩa!

Phía dưới có tiếng kinh hô.

Con mắt Diệp Trần cũng co lại.

- Diệp Trần, sao thế?

Diệp Trần cười khổ nói:

- Ngươi hẳn là cũng biết, ta có một thức chỉ pháp, này nhất thức chỉ pháp đồng dạng ẩn chứa không gian áo nghĩa, tên là Phá Hư Chỉ, nếu đoán không sai, Hạ Hầu Tôn Phá Hư Chỉ và Phá Hư chỉ của ta có cùng nguồn gốc, là hai thức trong Phá Hư chỉ."

- Hai thức trong Phá hư chỉ? Nói cách khác trừ hai người bọn ngươi, có phả năng còn có Phá Hư chỉ truyền lưu bên ngoài?

Diệp Trần nói:

- Ta không biết Hạ Hầu Tôn có bao nhiêu thức phá hư chỉ, nhưng mà ta với hắn không gặp, không biết nội tình hai bên thế nào.

Phá Hư chỉ cùng với chìa khóa bạch sắc ở Dương Đầu sơn phong ấn chứa một bảo tàng kinh thiên, cho tới bây giờ Diệp Trần cũng không biết bảo tàng này đại biểu cho cái gì, loáng thoáng đoán ra đây là một hộ địa, mộ địa của đế vương, đương nhiên chỉ là căn cứ chữ trên đó mà lý giải, chân chính thế nào, cũng còn chưa biết, dù sao đầu mối cũng quá ít.

- Vậy sau này ngươi đừng bại lộ ra Phá Hư chỉ.

Mộ Dung Khuynh Thành đề nghị.

Diệp Trần nói:

- Ta biết, lần này Hạ Hầu Tôn chiến với Bạch Vô Tuyết, với ta mà nói có thể là một cơ hội, có thể Phá Hư chỉ có cơ hội đột phá giai đoạn áo nghĩa.

Không cần suy nghĩ, Phá Hư Chỉ của Hạ Hầu Tôn chắc chắn trên Diệp Trần, nói thế nào đi nữa, Hạ Hầu Tôn cũng hơn Diệp trần mười tuổi, trong mười năm lại chỉ nghiên cứu chỉ pháp, nếu không cũng không có khả năng trở thành năm cự đầu rồi, mà Hạ Hầu Tôn chiến Bạch Vô Tuyết chắc chắn sẽ sử dụng Phá hư chỉ, đến lúc đó Diệp Trần có thể xem xét học tập, lĩnh ngộ không gian áo nghĩa.


- Ha ha, tới mười tám tháng chín còn nửa tháng, với tốc độ của ta, vừa du ngoạn vừa đi cũng tới Cửu Long sơn, ta đi trước.

- Cũng đúng, rầm rộ như vậy không tới xem quả thật quá tiếc nuối, hơn nữa ước chiến của năm cự đầu, trong thiên hạ chắc có rất nhiều thanh niên cao thủ tới xem.

- Đâu chỉ có thanh niên cao thủ, ngay cả tiền bối cấp bậc tông sư chắc chắn cũng tới, bọn họ muốn xem thanh niên cự đầu rút cuộc đạt tới trình độ nào rồi.

Tin tức Hạ Hầu Tôn và Bạch Vô Tuyết là tin quá kinh người, bầu không khí trong tửu lâu vô cùng hót, không thể ngào dẹp xuống được.

- Chúng ta đi thôi!

Thả một đĩnh vàng xuống, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đi ra khỏi tửu lâu.

Trong đám uống rượu có người vô ý liếc mắt, nói với đồng bọn:

- Ta sao thấy hắn có điểm giống với Diệp Trần đã đánh bại Lâm Thiên nhỉ?

- Diệp Trần? Để ta xem.

Hai người hai bên ngoảnh đầu, lại nhìn Mộ Dung Khuynh Thành ở bên cạnh Diệp Trần:

- Là Diệp Trần, chuyện ở Tây Lăng thành có nói, bên cạnh Diệp Trần có một cô nương mặc quần áo tím, mặt che lụa mỏng.

- Diệp Trần!

Những người khác đều bị hấp dẫn, đáng tiếc Diệp Trần là Mộ Dung Khuynh Thành đã ra khỏi tửu lâu.

Đồn đại ở Thiên võ vực, Diệp Trần là thanh niên cao thủ dưới năm cự đầu, tin tức này từ lâu đã truyền tới Huyền Minh thành.

Trở lại trang viên, hai người không có lập tức đi tới Cửu Long Sơn.

Cửu Long sơn mặc dù xa nhưng hai người đều có khôi lỗi phi hành, khôi lỗi phi hành một ngày một đêm, không cần tới nửa tháng là có thể chạy tới Cửu Long sơn, hơn nữa, bọn họ ở đây không phải không có việc gì, bọn họ đang đợi tin của Tri Mạc Vấn.

Tri Mạc Vấn sở hữu mười phân bộ, mười phân bộ này đặt tại mười thành thị lớn, các thành thị quy mô nhỏ cũng có cứ điểm nhưng mà chỉ thu thập tin tức lẻ mà thôi, đi tới Huyền Minh thành, Diệp Trần tốn lượng lớn thượng phẩm linh thạch để Tri Mạc Vấn hỏi thăm tin tức của ba loại tài liệu còn lại, cuối tháng sẽ có câu trả lời thuyết phục, hiện tại đã qua nửa tháng rồi.

Đêm tối đến, toàn bộ Huyền Minh thành rơi vào trong bóng tối.

- Kết trận!

Trong gió lạnh thê lương, đột nhiên có một đám hắc y nhân từ bốn phương tám hướng lủi vào trang viên của Diệp Trần, đám hắc ý nhân này tổng cộng có bốn chín người, bọn họ không tiến vào trang viên mà canh giữ bên ngoài, sau đó mỗi người đều tự kết ấn, ấn pháp giống nhau như đúc, ngay cả tốc độ cũng không chút sai khác, có thể nghĩ, đây là trải qua thiên chùy bách luyện, không chút sơ hở.

Theo bọn họ kết ấn, một vòng đen từ trung tâm bọn họ khuếch tán ra, vòng đen này khác với bóng đêm, đây là màu đên thuần túy, không có bất cứ phản quang nào, bốn mươi chín người, bốn chín vòng đen kết hợp với nhau cuối cùng hình thành một quang tráo màu đen thật lớn, bao phủ toàn bộ trang viên vào bên trong, từ bên ngoài nhìn vào, trang viên dường như biến mất, biến mất trong hư không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui