- Đa tạ Long Vương tiền bối!
Diệp Trần cũng không có quá mức vui mừng mà máu nóng xông lên não, thiên tài đồng cấp cùng thời này hắn không sợ bất kỳ ai nhưng cũng không thể bài trử khả năng bị Linh Hải Cảnh đại năng giả đuổi giết, khi đó, đạo ý chí này đúng là bùa hộ mệnh của hắn. Từ khi kiến thức qua lực lượng ý chí của Ý chí điêu tượng, Diệp Trần đã biết được ý chỉ của Vương giả có bao nhiêu khủng bố, tuy đạo ý chí này chỉ là bị động phòng ngự nhưng vậy cũng quá đủ rồi.
- Không cần đa tạ ta, có thể sau này không chừng ta còn cần ngươi giúp đỡ!
Sau khi lưu lại một câu như vậy, Long Vương lui về sau một bước, lúc hắn lui một bước này thì không gian sau lưng hắn đột nhiên bị xẻ ra lộ ra một cái khoảng không đen kịt bên trong, thân ảnh của hắn sau khi biến mất trong đó thì vết xé không gian đó cũng tự động lành lại.
- Lão gia gia thật lợi hại, thoáng cái đã biến mất rồi!
Diệp Huyền ngẩng đầu hâm mộ nói.
Diệp Trần xoa xoa đầu nó, nói:
- Sau này đại ca sẽ biểu diễn cho đệ xem.
Ở Diệp gia thư giãn bảy ngày, đến ngày thứ tám Diệp Trần liền lên đường.
Cũng đồng dạng như với Lưu Vân Tông, Diệp Trần cũng để lại cho Diệp gia đại lượng Hạ phẩm linh thạch và võ học bí tịch, nhưng số lượng thì ít hơn, dù sao nhân số của Diệp gia không nhiều, nhu cầu cũng không thể so với Lưu Vân Tông, hơn nữa có sự ràng buộc với Diệp Trần nên Diệp gia và Lưu Vân Tông có thể nói là rất mật thiết. Diệp gia đệ tử chỉ cần thiên phú không quá kém đều có thể tiến vào Lưu Vân Tông, ở đó bọn họ cũng có thể dễ dàng học được rất nhiều loại võ học, tiếp nhận sự bồi dưỡng hoàn thiện hơn, trọng yếu là ở trong một tông môn thì mới có thể cảm nhận được áp lực cực lớn để thúc đẩy tiến bộ, nếu không chỉ có thể bị đào thải.
Rời khỏi Nam Trác Vực, thì Tinh Vực Hồ là một nơi phải vượt qua, Tinh Vực Hồ phạm vì mấy trăm vạn dặm, ở trên Chân Linh đại lục cũng được xếp vào hàng đầu, Huyết Ma chiến trường, Mê Vụ Cấm Khu bất quá cũng chỉ là một vài cái hiểm địa ở vùng ven Tinh Vực Hồ mà thôi, khoảng cách tới khu vực trung tâm còn rất xa.
- Phía trước chính là Lam Sơn Đảo, rất giống với miêu tả trên bản đồ.
Bất tri bất giác đã một tháng trôi qua, Diệp Trần cũng đã đi sâu vào trong Tinh Vực Hồ. Trong Tinh Vực Hồ có vô số hòn đảo, những hòn đảo này nhỏ thì vài dặm, lớn thì lên đến cả vạn dặm. Đại bộ phận những hòn đảo này đều là hoang đảo không có tính mạng tồn tại, một số thì có tiểu yêu thú sinh hoạt, đương nhiên cũng có không ít hòn đảo có nhân loại sinh sống. Hòn đảo Lam Sơn Đảo trước mắt này cũng chính là một trong những hòn đảo lớn có nhân loại sinh tồn, phạm vi cũng gần vạn dặm, ở trên Lam Sơn Đảo có một quốc gia, nhân số cũng hơn mười ức, là một trng số những hòn đảo nổi danh trên Tinh Vực Hồ.
"Vèo vèo vèo..."
Có vô số võ giả bay ra bay vào hòn đảo này, cảnh tượng rất phồn vinh, Diệp Trần đáp xuống một toà thành thị ở biên giới Lam Sơn Đảo.
Nhìn các võ giả đi lại trên đường phó, Diệp Trần thầm nghĩ: "Không hổ là Chân Linh đại lục, nhân khẩu nhiều không thể tưởng tượng được, chỉ một hòn đảo như vậy mà nhân số cũng vượt quá mười ức (một tỷ), mà toà thành thị này tối thiểu cũng có mấy trăm vạn nhân khẩu!"
Quốc gia trên Lam Sơn Đảo này gọi là Lam Sơn Quốc, đừng xem thường nó chỉ là một đảo quốc, Thiên Phong Quốc tuy nhân số và diện tích lớn hơn nó rất nhiều nhưng so sánh về cường giả thì không thể nào bằng được. Hoàng thất của Lam Sơn Quốc, Tinh Cực Cảnh cường giả phải dùng đơn vị ngàn để tính, quan trọng hơn là Lam Sơn Quốc còn có năm tên Linh Hải Cảnh đại năng giả. Có năm tên Linh Hải Cảnh đại năng giả này thủ hộ, Lam Sơn Đảo ở trong Tinh Vực Hồ mênh mông này tuyệt đối có thể xưng bá một phương, dưới Sinh Tử Cảnh bất luận kẻ nào muốn gây sự cũng phải suy nghĩ thật kĩ.
- Lôi đài Bão Nguyên Cảnh số ba sắp bắt đầu rồi, nhanh đi xem đi!
- Hắc hắc, đương nhiên là đi rồi, chúng ta tới Lam Sơn Đảo này là vì cái gì? Không phải là vì các cổ di tích ở quanh đây sao? Nếu vận khí tốt nói không chừng còn có thể thu được một linh thảo linh dược cùng với bảo khí, vận khí kém một chút thì cũng có thể kiến thức được thế giới của cường giả bên ngoài. Ngoài ra, các trận đấu lôi đài của Lam Sơn Đảo cũng có thể nói là nhất tuyệt, cường giả đến từ Nam Trác Vực, Lôi Vực, Vân Lan Vực và Phiêu Miễu Tuyết Vực đều tập trung ở đây, cao thủ như mây, quán sát bọn họ luận bàn thì đối với chúng ta đều rất có lợi!
Trên đường phó, từng đám võ giả thi nhau nghị luận. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
"Cổ di tích! Lôi đài Bão Nguyên Cảnh!"
Diệp Trần lộ ra vẻ tươi cười, xem ra đem trạm dừng chân thứ nhất đặt ở Lam Sơn Đảo này cũng không sai à, Lam Sơn Đảo tuy không có gì quá đặc thù nhưng ở xung quanh đảo lại cực kỳ đặc thù, trong phạm vi mười vạn dặm quanh Lam Sơn Đảo có không ít cổ di tích tồn tại, có cái ở mép đảo, có cái ở sâu dưới nước, có cái sâu dưới đáy hồ, có cái ở trên không trung. Ở dưới đáy nước thì phải đi xuống hơn vạn mét mới có thể gặp được, mà Tinh Vực Hồ này rất rộng lớn, đáy hồ cũng không phải nơi yên bình gì, sóng ngầm rất mãnh liệt, cực kỳ dễ lạc hướng cho nên muốn tìm cổ di tích thì khó càng thêm khó, cũng vì vậy mà nơi này thu hút rất nhiều mạo hiểm giả tới để thoả tâm nguyện. Những cổ di tích dễ tìm thì hầu như không có bảo vật gì nữa, còn khó tìm thì may ra mới có chút gì đó. Cũng vì những cổ di tích này mà số người tiến tới Lam Sơn Đảo rất nhiều, Nam Trác Vực có, Lôi Vực có, Vân Lan Vực có, còn có cả người của Phiêu Miễu Tuyết Vực.
Bên cạnh sự hấp dẫn của các cổ di tích thì các trận đấu lôi đài ở Lam Sơn Đảo này cũng rất hấp dẫn. Tất cả các Vực đều có lôi đài hơn nữa so với lôi đài ở Lam Sơn Đảo càng thêm chính quy, quy mô lớn hơn nhiều và có rất nhiều võ giả cường đại tập trung. Nhưng mà khoảng cách giữa các Vực quá xa cho nên có rất ít võ giả đi tới Vực khác, mà Lam Sơn Đảo này lại nằm ở khu vực trung tâm của Tinh Vực Hồ, khoảng cách tới các Vực quanh đây cũng không sai biệt nhau lắm, giống như một cái điểm nối giữa các Vực vậy cho nên cường giả ở các Vực nguyện ý tới nơi đây hơn, một là có thể quan sát thực lực cùng vũ kỹ của cường giả ở các Vực khác, hai là có thể đi thử vận may dò xét cổ di tích, quả thật là một điểm đến tuyệt vời a.
"Dò xét cổ di tích không vội, trước hết đi tìm hiểu sự phân bố của cổ di tích đã, cùng với một ít phương vị cụ thể của cổ di tích mới đươc. Nếu mù quáng hành động chỉ tổ làm nhiều công ít. Mà mấy cái lôi đài này có vể hấp dẫn a, trước giờ ta vẫn chưa gặp qua cường giả ở các Vực khác, ở Mê Vụ Đảo mặc dù có một ít nhưng đáng tiếc là số lượng không nhiều. Mà Lam Sơn Đảo này hấp dẫn nhiều cường giả hơn!
Diệp Trần lựa một cái đại lâu đi vào.
Hưởng thụ một phen tắm rửa bằng nước nóng và ăn một bữa ngon miệng cũng mất chi phí là năm khối Hạ phẩm linh thạch, chừng đó linh thạch đối với thế tục thì cũng tương đương với hai vạn lượng hoàng kim là phi thường đắt đỏ nhưng đối với võ giả mà nói thì không đáng gì cả. Mà đối với Diệp Trần càng không là gì, hắn để lại cho Lưu Vân Tông tám trăm vạn khối Hạ phẩm linh thạch, Diệp gia năm trăm vạn khối Hạ phẩm linh thạch thì hiện tại trên người hắn vẫn còn hơn hai trăm vạn khối Hạ phẩm linh thạch. Đối với hắn thì hai trăm vạn khối Hạ phẩm linh thạch này dùng để làm sinh hoạt phí hàng ngày cũng là một lựa chọn không tệ, về phần Trung phẩm linh thạch trên người hắn đồng dạng cũng là một con số không nhỏ, khoảng chừng mấy chục vạn khối, đổi ra Hạ phẩm linh thạch cũng hơn năm ngàn gần sáu ngàn vạn khối. Đương nhiên không có vị Tinh Cực Cảnh cường giả nào lại ngu ngốc lấy Trung phẩm linh thạch đi đổi thành Hạ phẩm linh thạch bao giờ.
Trên Lam Sơn Đảo này tổng cộng có mười tám toà thành, trong đó có ba toà đại thành và mười lăm toà thành cỡ trung. Diệp Trần lúc này đang ở trong một cái thành cỡ trung gọi là Lam Điểu thành, trong thành có một dãy phố bán đồ cổ, những thứ đồ cổ này đều là lấy từ trong các cổ di tích ra.
Đám đồ cổ này có đáng giá hay không là phải nhờ vào ánh mắt của khách nhân, có người hao phí đại lượng tài phú nhưng chỉ thu được một vài thứ rác rưởi gì đó, nhưng có không ít người chỉ bỏ ra một chút tiền lại có thể mua được bảo vật có giá trị liên thành.
Phố đồ cổ này rất dài, võ giả tụ tập rất đông đúc.
Hai bên đường đi ngoại trừ các cửa hàng có phong cách cổ xưa ra thì cũng có không ít các quầy hàng nhỏ, sau mỗi quầy hàng đều có một gã võ giả ngồi đó. Những võ giả này không có một ai đạt tới Tinh Cực Cảnh, toàn bộ đều là Bão Nguyên Cảnh, ngẫu nhiên còn có vài Ngưng Chân Cảnh, bọn họ hoặc là đang cò kè mặc cả hoặc là đang nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi khách nhân của mình tới, không khí rất náo nhiệt.
"Ở thành thị cỡ trung thì toàn bộ đều do võ giả dưới Tinh Cực Cảnh bày hàng bán, ở đại thành thì chỉ có Tinh Cực Cảnh cường giả trở lên bày hàng bán, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là ở đây không có thứ tốt, do đó ở chỗ này hiện tại cũng có không ít Tinh Cực Cảnh cường giả đang ngó nghiêng ngó dọc, đoán chừng là muốn kiếm một chút bảo bối mang về."
Cười nhạt một tiếng, Diệp Trần liền hoà theo dòng người đi vào trong phố cổ.
Chậm rãi bước trên đường, linh hồn lực của Diệp Trần liên tục quan sát các quầy hàng xung quanh. Những quầy hàng bán thượng cổ vật xác thực có thể xưng là đồ cổ bởi vì những đồ vật này đa số đều lấy được từ dưới Tinh Vực Hồ lên, tất cả đều có đặc tính không thấm nước chỉ được xem là không tệ cho nên chỉ có thể phân biệt được hình dạng và công dụng từ bề ngoài của chúng. Thậm chí ở đây còn có không ít đồ vật loang lỗ hoen gỉ... Diệp Trần còn từng chứng kiến hai gã Bão Nguyên Cảnh vì một khối ngọc phiến bị tàn phá mà tranh cãi nảy lửa.
"Ồ, lại có cả một quả Nguyên Quang Cầu!"
Linh hồn lực của Diệp Trần nhạy cảm tới mức nào chứ? Chỉ cần có nguyên khí ba động thì hắn liền phát hiện ra liền.
Nguyên Quang Cầu Diệp Trần tổng cộng đã thấy qua hai lần, một lần là Diệp Hải cho hắn, về sau ở Thập Vạn Đại Sơn hắn đã dùng mất. Một lần là ở chỗ La Hàn Sơn, lúc đó bọn họ bị thủ hạ của Thi Quỷ Đạo Nhân đuổi giết, bất đắc dĩ nên La Hàn Sơn phải dùng một cái Nguyên Quang Cầu để ngăn trở một kích của đối phương, nhờ đó ba người Diệp Trần lúc đó mới thoát chết.
Có lẽ Nguyên Quang Cầu hiện tại đối với Diệp Trần một chút tác dụng cũng không có nhưng Diệp Trần sẽ không quên nó đã cứu mạng hắn tới hai lần. Nhất là lần ở Dương Thủ Sơn, nếu không có một khoả Nguyên Quang Cầu thì hắn sớm đã bị mấy sợi mẫu leo giết chết rồi.
Một khoả Nguyên Quang Cầu khi bóp nát ra có thể ngăn cản một kích toàn lực của bất kỳ Bão Nguyên Cảnh võ giả nào, màn phòng ngự của nó rất mạnh, ngay cả mẫu leo đáng sợ cũng không thể một kích mà công phá được.
Bão Nguyên Cảnh có được nó cũng tương đương có thêm một cái mạng, trong lúc quyết chiến nếu bóp nát nó thì phòng ngự của bản thân tăng lên rất nhiều, nhờ đó có thể đuổi giết đối phương thoải mái.
- Khoả Nguyên Quang Cầu này ta mua, ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch?
- Ta ra bốn ngàn!
Không ngoài Diệp Trần dự kiến, khi có người phát hiện ra Nguyên Quang Cầu liền lập tức tranh nhau báo giá.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần tiếp tục đi tới.
Khi gần tới cuối phố, Diệp Trần đột nhiên dừng bước.
- Ồ, đây là cái gì?
Thấy ở quầy hàng bên trái có một con gà trống bằng gỗ đã ố vàng, Diệp Trần dò hỏi.
Chủ nhân quầy hàng là một lão giả tu vi Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ, tiềm lực đã tận, mỉm cười nói:
- Đây là Khôi Lỗi Kê, năm ngàn năm trước từng có một Ngũ phẩm tông môn gọi là Khôi Lỗi Môn, tất cả đệ tử trong đó đều biết chế tác cơ quan khôi lỗi, Khôi Lỗi Kê này chính là một tác phẩm bất nhập lưu, đừng nhìn nó chỉ là sản phẩm bất nhập lưu mà xem thường, trình độ kỹ nghệ chế tạo ra nó rất tinh tế, chỉ cần bỏ vào một khối Hạ phẩm linh thạch thì nó có thể tự mình bước đi, cũng có thể tiêu diệt côn trùng có hại! Thiếu hiệp, nếu ngưoi có dược viên riêng thì mua thứ này tuyệt đối đáng giá, ta thu của ngươi ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch thế nào?
- Khôi Lỗi Môn? Cũng có nghe nói!
Mấy đầu khôi lỗi ở Lưu Vân Tông cũng là tác phẩm của Khôi Lỗi Môn này. Khôi Lỗi Môn là một Ngũ phẩm tông môn từ năm ngàn năm trước, lúc đó thế lực rất mạnh mẽ, trong tông môn cũng có mấy vị Sinh Tử Cảnh Vương giả, bất quá cái Khôi Lỗi Kê này tuyệt đối không phải do Sinh Tử Cảnh Vương giả tạo ra mà hẳn là do một vị đệ tử làm thành. Khôi Lỗi Kê này trong rất sống động, bề ngoài cứng rắn, hai tròng mắt là hai khoả bảo thạch màu vàng, bên trong có vòng vòng màu đen không khác gì gà thật. Về phần tác dụng diệt trừ côn trung có hại đúng là có, ở trong dược viên cũng có thể nuôi gà thật để trông coi nhưng ai có thể đảm bảo mấy con gà đó ngoại trừ ăn côn trùng có hại ra không ăn linh dược?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...