Diệp Trần nhìn thẳng vào tên lão giả tóc xám này, hắn cũng nhìn ra đối phương là Linh Hải Cảnh đại năng giả, hơn nữa không phải là Linh Hải Cảnh đại năng giả bình thường, uy áp khủng bố của người này khiến cả không khí xung quanh cũng bị khu trừ hình thành một mảnh chân không, lấy hắn làm trung tâm, phạm vài dặm xung quanh tất cả vật thể đều bị nghiền nát.
"Crắc crắc..."
Mặt đất bỗng nhiên vỡ ra do không chịu nổi áp lực của tên lão giả tóc xám này.
- Lão phu vốn không muốn động thủ giết ngươi bởi vì ngươi không xứng, nhưng hôm nay lão sẽ đưa người thành ngoại lệ, được chết trên tay của lão phu ngươi cũng đủ để tự hào rồi!
Lúc này lão giả tóc xám đã không quản cái gì là quy củ, cái gì là cao nhân sau lưng Diệp Trần nữa rồi, bởi vì hắn đã động sát tâm với Diệp Trần do Diệp Trần đã kích nộ hắn!
Tay phải hắn giơ lên, từng đoàn từng đoàn khí kình thanh sắc cực tốc xoay tròn từ mấy mét nhanh chóng bành trướng đến mấy trăm mét giống như một cái cực đại toàn qua, trên bầu trời cuồng phong gào thét, mây đen giăng kín, lôi điện chớp loé, mặt đất cũng rất nhanh chóng sụp đổ!
- Giết ngươi xong, lão phu sẽ đích đi Thiên Phong Quốc một chuyến, nhưng ngươi sẽ không còn cơ hội nhìn thấy một màn máu chảy thành sông lúc đó rồi!
"Oanh!"
Dứt lời, hắn liền quát khẽ một tiếng, cự đại toàn qua thanh sắc kia rời tay hắn bắn ra, gần như là bỏ qua cản trở của không gian, lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Trần.
Một kích này, cho dù Diệp Trần có Thượng phẩm phòng ngự bảo khí Kim Lưu Giáp thì chắc chắn cũng phải chết, nhưng vẻ mặt của hắn lúc này vẫn rất bình tĩnh, không hề có bất kỳ vẻ kinh hoảng nào.
- Ta thật sự muốn xem ngươi như thế nào giết hắn, như thế nào nhuộm máu Thiên Phong Quốc? Cút!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bàn tay cực lớn như che phủ cả thiên địa bỗng nhiên xuất hiện, năm ngón tay khép lại, thanh sắc toàn qua của của lão giả áo xám giống như bị hãm vào không gian tù lung bị bàn tay cực lớn kia dễ dàng chộp lại nganh sinh bóp nát.
Sau mấy năm, già thiên đại thủ lại xuất hiện.
- Là ai, giấu đầu lòi đuôi làm gì?
Sắc mặt của lão giả tóc xám lập tức biến sắc, hắn cũng không phải sợ hãi uy lực của bàn tay cự đại kia, trên thực tế thì một chiêu vừa rồi hắn chỉ là tiện tay đánh ra mà thôi. Thứ làm hắn kiêng kị chính là công phu ẩn nấp của đối phương, hắn rõ ràng không hề phát hiện sự tồn tại của đối phương, linh hồn lực phóng ra tới cực hạn hắn mới cảm giác được cách đây hơn mười dặm có một tia ba động.
"Rào rào rào..."
Một màn hơi nước mỏng manh xuất hiện nơi đó, màn nước này gần như vô hình, gắn liền với hư không thành một thể, mắt thường nhìn qua không thể phát hiện được, cho dù dùng tinh thần lực đảo qua cũng sẽ bị màn nước hấp thu, không cách nào cảm ứng được ba động tồn tại. Chỉ có tận sức phóng xuất linh hồn lực mới có thể thoáng cảm ứng được một tia ba động nhỏ nhoi. Nhưng lão giả tóc xám này đâu thể ngờ rằng vị cao nhân này ẩn nấp cũng không thoát được cảm ứng Diệp Trần.
Màn nước tiêu tán, một nữ tử đoan trang tầm ba mươi tuổi liền xuất hiện trước mặt Diệp Trần và lão giả tóc xám.
- Long tông chủ!
Diệp Trần cũng không quá bất ngờ, ba năm trước hắn cũng đã phán đoán chủ nhân của bàn tay che trời kia chính là tông chủ Nam La Tông - Long Bích Vân! Sự thật quả nhiên đúng như hắn dự đoán.
Long Bích Vân có chút nghi hoặc liếc nhìn Diệp Trần, chẳng hiểu tại sao trong lòng nàng rõ ràng biết tên lão giả áo xám kia không phát hiện ra nàng nhưng Diệp Trần lại phảng phất như đã biết từ trước, chẳng lẽ là nàng bị ảo giác sao? Dù sao Diệp Trần cũng chỉ là một tên Tinh Cực Cảnh, cho dù thực lực có cường đại cỡ nào thì thành tựu về mặt linh hồn cũng không có bao nhiêu, làm sao có thể nhìn thấu tung tích của nàng?
"Có lẽ là ta đa nghi rồi!"
Long Bích Vân nhanh chóng bỏ đi cái suy nghĩ hoang đường này.
Nhưng lần này thật sự là nàng đã đoán đúng, Diệp Trần xác thực là cảm ứng được khí tức ba động của nàng, khí tức như có như không này cùng với khí tức của bàn tay che trời lúc trước hoàn toàn giống nhau, nếu không hắn cũng sẽ không bỏ qua cảnh cáo của tên lão giả áo xám này giết chết ba người Thân Đồ Tuyệt.
"Tên lão giả này không cảm ứng được tung tích của Long tông chủ, chứng tỏ linh hồn lực của hắn không bằng ta, xem ra ta đã xem thường cường độ linh hồn lực của bản thân rồi!"
Linh hồn chính là bản nguyên của một người, rất khó phát giác được, Diệp Trần lúc trước chỉ biết linh hồn lực của mình không kém Linh Hải Cảnh đại năng giả bình thường nhưng lại không rõ là đã đạt tới mức nào, nhưng lúc này cùng so sánh với lão giả tóc xám này này hắn đã biết được ưu thế của mình cường đại tới mức nào!
- Ngươi là ai?
Lão giả tóc xám chưa từng gặp qua Long Bích Vân nên dùng ánh mắt lạnh lẽo hỏi.
Ngữ khí của Long Bích Vân rất đạm mạc:
- Thân phận của ta, ngươi không cần biết, hiện tại ngươi có thể cút, từ chỗ nào đến thì cút về chỗ đó đi!
- Hừ, ta mặc kệ người là người phương nào, tên tiểu tử này đã giết ba tên hạch tâm trưởng lão của Huyền Không Sơn ta, có chết cũng chưa hết tội, ngươi chớ tự mình dẫn lửa thiêu thân!
Lão giả tóc xám này thân là thái thượng trưởng lão của Huyền Không Sơn, dưới một người trên vạn người nếu bị một câu nói của Long Bích Vân doạ chạy thì không phải hắn thành trò cười cho thiên hạ sao?
- Chém giết trong cấp độ Tinh Cực Cảnh thì để cho cường giả cấp độ đó tự giải quyết, ta và ngươi đều là Linh Hải Cảnh, nhúng tay vào việc này không ổn, nếu còn tiếp tục dây dưa ta đành phải đem ngươi đánh về nơi của ngươi a!
Long Bích Vân tuy là một nữ lưu nhưng khí độ lại mênh mông như hải dương, trong ngữ khí lạnh nhạt lại mang theo khí phách vô cùng bá đạo.
- Đem ta đánh trở về? Chỉ sợ ngươi không có thực lực đó, hừ, hiện tại ta cũng đang muốn thử uy lực của Ba Động Liệt mới luyện thành, vậy thì lấy ngươi làm người thí chiêu đi!
Lão giả tóc xám cười ha hả, thanh âm như sấm rền, chấn đắc mấy ngọn núi hoang xung quanh chấn động kịch liệt, sau đó hắn giơ tay lên cách không một kích đánh về phía Diệp Trần, nói:
- Hôm nay ai cũng không cứu được ngươi, ngay cả nàng cũng không được, đi chết đi!
Hắn cố tình muốn giao thủ với Long Bích Vân nhưng bất quá phải giết chết Diệp Trần mới tính.
"Ầm! Ầm!..."
Trước mặt Diệp Trần, một đoàn thanh sắc kình khí nhanh chóng tạo thành một cái toàn qua, thế đến như chớp giật.
- Nếu ngươi đã cố ý muốn như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Long Bích Vân điểm tay một cái, thanh sắc toàn qua lập tức vỡ vụn, cùng lúc đó một cỗ lực lượng nhu hoà đồng thời đánh lên người Diệp Trần đem hắn đẩy ra xa hơn mười dặm.
- Tìm chết!
Lão giả tóc xám giận dữ, tóc dài tung bay, hai tay hắn liên tục chấn động, từng đạo phong nhận bạch sắc ngưng tụ lại, lơ lửng ba thước trước người hắn. Những đạo phong nhận này cũng không phải là phong nhận bình thường, nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được bên trong đám phong nhân này có từng đạo tiểu phong nhận lưu chuyển, hay nói cách khác, những đạo phong nhân này là do vô số tiểu phong nhận kết hợp thành. Phong chi ý cảnh không thể nào đạt tới trình độ như vậy, chỉ áo Phong chi áo nghĩa mới được.
- Phong Ba Nhận, đi!
Tiếng quát vừa dứt, một đám phong nhận đã bắn ra, khoảng cách vài dặm xem như không có.
Diệp Trần sợ hãi thán phục, những nơi phong nhận đi qua, trong hư không xuất hiện chi chít vết rách chân không, âm thanh giống như vải vóc bị cắt xé liên tục vang lên, mà lợi hại hơn nữa là không gian xung quanh đám phong nhận này còn liên tục vặn vẹo giống như sắp không chịu nổi sự sắc bén của chúng vậy.
Có thể đem không gian làm cho vặn vẹo thì lực sát thương kinh người thế nào!
- Ngũ Cực Thuỷ Lăng!
Sắc mặt Long Bích Vân vẫn không hề thay đổi, tay trái bình thân, từng đoàn từng đoàn sóng nước ba động, dùng tốc độ nhanh tới không tưởng tượng nổi hình thành bốn cái hình chóp, bốn cái hình chóp này đem toàn thân nàng bao hộ ở bên trong, giống như bốn toà kim tự tháp, mũi nhọn chỉa ra nghênh đón đám phong nhận.
"Đinh! Đinh! Đinh!..."
Phong nhận kích lên bốn cái hình chóp gần như trong suốt đó nhưng không có bị bắn ngược lại mà như bị hãm vào trong đó, tốc độ giảm mạnh hơn chính thành, căn bản không phát huy được uy lực vốn có.
Có một nửa số phong nhận không trúng mục tiêu, lại đánh xuống về mặt hòn đảo bên dưới khiến cả hòn đảo liên tục chấn động, mặt đất bị cày ra vô số khe rãnh sâu không thấy đáy, nước biển dồn dập đổ vào trong.
"Sơ cấp phòng ngự áo nghĩa thật lợi hại, vậy mà có thể đỡ được Phong Ba Nhận của ta!"
Dù lão giả tóc xám rất thống hận Long Bích Vân nhưng cũng không thể không thừa nhận phòng ngự áo nghĩa của đối phương hết sức lợi hại, công kích Phong Ba Nhận của hắn không phải do hắn sáng tạo ra mà do một vị tiền bối của Huyền Không Sơn sáng tạo, cũng được xếp vào loại sơ cấp công kích áo nghĩa, một khi xuất ra, bên trong phong nhận có rất nhiều tiểu phong nhận tổ hợp làm tăng thêm uy lực tự thân, lực sát thương phải nói là rất mạnh.
- Ngươi cũng nên tiếp một chiêu Đằng Vân Long Thủ của ta!
Tay trái giữ vững Ngũ Cực Thuỷ Lăng, tay phải của Long Bích Vân hoa một vòng, không gian chấn động, một bàn tay khổng lồ đột nhiên đập tới chỗ lão giả tóc xám. Bàn tay này vô cùng lớn, gần như che khuất cả mặt trời, cả bầu trời, những hoa văn trong lòng bàn tay cũng có thể thấy rõ ràng được.
- Hừ, tiếp ngươi một chiêu thì có là gì!
Lão giả tóc xám mười phần tự tin, vận khởi chân nguyên hình thành một hư ảnh thạch điêu có kết cấu hết sức rõ ràng, mỗi một chỗ liên tiếp đều kết nối kín kẽ, không chút sơ hở nào, thanh sắc lưu quang lưu chuyển không ngừng, trông rất tinh tế.
"Cái Thạch tinh hộ pháp này của ta là một trong ba đại phòng ngự áo nghĩa của Thạch Vương, tuy chỉ là sơ cấp nhưng nói về sức phòng ngự tuyệt đối mạnh mẽ, năm đó Thạch Vương ở trong đám Sinh Tử Cảnh cường giả cũng có chút thanh danh là nhờ vào phòng ngự cường đại này!"
Có môn phòng ngự áo nghĩa võ học này hộ thể, lão giả tóc xám tin tưởng Long Bích Vân không thể công phá được phòng ngự của hắn, một khi nàng lộ ra sơ hở chính là lúc nhận phải phản kích ác liệt của hắn.
Bàn tay khổng lồ kích lên hư ảnh thạch điêu, cuồng phong nổi lên bốn phía chấn động mãnh liệt lan ra hơn mười dặm, mặt nước xung quanh hòn đảo bên dưới đều bị ép dạt ra bốn phía, mực nước bị ép sâu hơn ngàn mét.
Về phần Diệp Trần đứng sau lưng Long Bích Vân hơn mười dặm cũng cảm giác được dưới chân có chút bất ổn, có xu hướng bị thổi bay đi thì có thể tưởng tượn được dư ba trận đấu của hai người phía trước khủng bố tới mức nào. Bạn đang đọc truyện được tại
"Crắc!"
Đột nhiên, trên hư ảnh thạch điêu kia xuất hiện một khe nứt nhỏ, khe nứt lặng yên trải rộng ra khắp toàn thân.
- Không thể nào, Thạch tinh hộ pháp làm sao lại không ngăn nổi một kích của nàng ta?
Lão giả tóc xám gào lên, thân hình nhanh chóng lui lại.
Bàn tay khổng lồ đuổi theo hơn mười dặm thì mới kiệt hết lực đạo tiêu tán trong không trung.
- Rất tốt, ngươi đủ tư cách để ta sử dụng Ba Động Liệt, một chiêu này vừa ra, cho dù ngươi có phòng ngự cường hãn cỡ nào cũng sẽ bị nghiền nát.
Sắc mặt tái nhợt, lão giả tóc xám hét lớn một tiếng, chân nguyên như núi lửa bộc phát, hung mãnh rót vào cánh tay phải của hắn khiến cánh tay này như bị thổi phồng lên nhanh chóng to bằng cái eo, vải áo bị chấn nổ thành từng mảnh nhỏ.
- Ba Động Liệt!
Một quyền ẩn chứa uy lực cường đại đánh ra, thân hình của lão giả tóc xám bị đẩy lùi ba bước, không gian phía trước xuất hiện từng vết chấn động mãnh liệt như sóng ngước lan tràn, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đạo càng lúc càng lớn, đến cuối cùng gần như hiện ra từng đạo hoa văn in trên nền không gian.
"Hừ, Ba Động Liệt là tự ta sáng tạo ra, thích hợp với ta nhất! Phong ba nhận cùng với Thạch tinh hộ pháp dù sao cũng là sáng tạo của người khác, ta không thể nào phát huy tới cực hạn được, chỉ có võ học do bản thân tự sáng tạo ra mới là thích hợp nhất, lợi hại nhất!"
Lão giả tóc xám thầm nghĩ.
Đối mặt với công kích mạnh mẽ như vậy, Long Bích Vân khẽ nhíu mày, nàng đã cảm nhận được sự đáng sợ của một chiêu này, khoảng cách đối với nó gần như không tồn tại mà ngược lại còn trợ giúp nó điệp gia thêm uy lực, gặp ngoại lực sẽ điên cuồng bùng nổ, Ngũ Cực Thuỷ Lãng chỉ sợ là không ngăn được.
Đúng như nàng sở liệu, Ngũ Cực Thuỷ Lãng vừa thoáng tiếp xúc với Ba Động Liệt liền nhanh chóng vỡ vụn, những giọt nước bị ép bắn lên tới vạn mét trên cao, mà bản thân nàng cũng phải lui hơn mười bước mới hoá giải được lực trùng kích.
- Một chiêu này đúng là không tệ, đáng tiếc, chênh lệch giữa ta và ngươi là không thể đền bù được! Nghịch Lưu Trảm!
Trên mặt không lộ ra chút bối rối nào, Long Bích Vân lấy chưởng làm đao, cổ tay chặt mạnh lên công kích của Ba Động Liệt.
"Roẹt!"
Kình lực của Ba Động Liệt rất lớn, nhưng một chiêu Nghịch Lưu Trảm này của Long Bích Vân giống như khắc tinh của nó, đao thế xông lên, kình lực liền bị phân làm hai mảnh, màn nước có hình dáng đao kích dùng tốc độ cực nhanh trảm lên người lão giả tóc xám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...