Ở một chỗ
khác, Lam Nguyệt đao trong tay Lam Nguyệt phụt lên ánh đao, tản mát ra khí thế vô
cùng mạnh mẽ. Không giống như Thiên Kiếm, Lam Nguyệt đao không tổn hại bổn
nguyên nên dung nhập thần thạch là dùng để tăng thêm uy năng. Khi được bổ sung
thần thạch, nó toát ra thanh thế vô cùng hùng vĩ và khí tức trở nên cương liệt
vô cùng, nếu hơi bất cẩn một chút thì Lam Nguyệt đao có thể sẽ bị gãy vụn. So
với Lam Nguyệt đao, Thiên Kiếm dung nhập thần thạch dễ dàng hơn rất nhiều, chủ
yếu là vì thần thạch có thể chữa trị thương thế cho Thiên Kiếm, đương nhiên
không phải là phá hoại Thiên Kiếm.
Vô số lực lượng thần thạch chảy tia từng sợi từng sợi vào bên trong bổn nguyên Thiên
Kiếm, làm cho những rỉ sét trên thân Thiên Kiếm từ từ biến mất và trở nên trơn
bóng long lanh, lộ ra sự sắc bén vô cùng, thể hiện ra một tuyệt thế phong hoa
nên có của một thánh kiếm.
Ầm!
Huyệt động chợt run rẩy một thoáng.
Diệp Trần cùng Lam Nguyệt nhướng mi mắt lên, nhìn về phía cửa động.
Ở ngoài cửa động, Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát đang liên thủ oanh kích cửa động cự
thạch đang bị phong bế.
"Hắc Sát, ngươi xác định bọn hắn đều ở bên trong chứ." Hỏa Vô Tẫn một
bên công kích cự thạch, vừa nói.
Hắc Sát nói: "Tuyệt đối là ở bên trong, thật đáng ghét, ngọn núi đá này
làm sao mà cứng rắn như vậy chứ, lấy thực lực của chúng ta lại chỉ có thể tạo
ra được một cái vết sâu ở trên bề mặt của nó."
Hỏa Vô Tẫn nói: "Núi đá bên trong Thần Hỏa huyệt không phải là phàm vật, sau
khi trải qua tinh luyện dưới nhiệt độ cao, nó sẽ càng ngày càng cứng rắn không kém
gì một chí tôn Bảo khí bình thường, nhưng bất quá núi đá chỉ có năng lượng hữu
hạn nên nhất định có thể phá nát được."
Rầm rầm oanh...
Hai người không chút nào bận tâm đến hoang nguyên đang bị tiêu hao một lượng lớn,
liên tục oanh kích vào khối đá chắn cửa động, dần dần, trên tảng đá đã xuất hiện
khe nứt, đây là dấu hiệu sắp đổ vỡ.
"Còn thiếu một chút nữa."
Hỏa Vô Tẫn vận động thêm hoang nguyên, tung ra một con Hỏa Long oanh kích vào tảng
đá, Âm Dương Đại Ma Bàn của Hắc Sát thì lại nghiền ép cự thạch.
Ầm!
Rốt cục, khối đá đã bị nổ tung, đá vụn bay loạn ra xung quanh.
"Đi vào."
Hỏa Vô Tẫn vọt vào trong huyệt động trước tiên, còn Hắc Sát theo sát phía sau,
hai người không lo lắng chút nào các nguy hiểm sẽ xuất hiện trong huyệt động, bằng
vào thực lực của bọn họ, cho dù có nguy hiểm thì cũng có thể ứng phó.
"Cút ra ngoài cho ta."
Một ánh đao màu xanh lam bắn ra, tràn ngập toàn bộ huyệt động, Lam Nguyệt đã
đem thần thạch dung nhập vào trong Lam Nguyệt đao nên đao chiêu vung ra đã mạnh
hơn rất nhiều.
Việc dung nhập thần thạch nhìn như gian nan nhưng kì thực lại không tính là quá
khó khăn, chỉ cần chí tôn vũ khí hoặc là thánh khí có thể chịu đựng được thì
quá trình này có thể tăng nhanh. Với tư cách là con gái của đầu lĩnh Bất Lạc
Chi Ưng bộ lạc, tiền thân Lam Nguyệt đao của Lam Nguyệt là tồn tại thuộc hàng
thượng đẳng bên trong các chí tôn vũ khí cấp năm, đừng nói là dung nhập năm khối
thần thạch, cho dù dung nhập sáu khối bảy khối, thậm chí tám khối cũng không
có vấn đề gì. Nhưng ngược lại với Lam Nguyệt, Diệp Trần sử dụng thần thạch là để
chữa trị cho Thiên Kiếm, vì vậy cần phải cẩn thận từng li từng tí một, không thể
để cho bổn nguyên đang bị hư hao lại gặp thêm áp lực quá lớn, cho nên tốc độ chậm
hơn không ít.
Cheng!
Trước đây, khi Lam Nguyệt đao được dung nhập bốn khối thần thạch, Lam Nguyệt liền có thể nhờ vào nó để phát huy ra công kích của chuẩn
Truyền Kỳ Chí Tôn. Còn lúc này, uy năng của Lam Nguyệt đao đã tăng mạnh nên công
kích của Lam Nguyệt tự nhiên “nước lên thuyền lên”, đã thoát khỏi phạm trù chuẩn
Truyền Kỳ Chí Tôn bình thường, bước vào một cấp bậc cao hơn, vì vậy có thể bức
lui Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát.
"Ngũ Tinh địa thánh khí!"
Hắc Sát bật thốt lên nói.
Bọn họ đã sớm biết Diệp Trần và Lam Nguyệt có thánh khí, bởi nếu không có thánh
khí thì hai người cơ bản không phải là đối thủ của bọn hắn. Thánh khí được phân
cấp thành hai đại cấp bậc là địa thánh khí và thiên thánh khí, bên trong mỗi đại
cấp bậc còn có tiểu cấp bậc, khi được dung nhập một khối thần thạch thì sẽ trở
thành địa thánh khí nhất tinh, dung nhập hai khối thần thạch là Nhị Tinh, cứ thế
mà suy ra.
Ngũ Tinh chính là địa thánh khí đã được dung nhập năm khối thần thạch rồi, trân
quý phi phàm.
"Uy năng tăng lên không ít rồi!" Lam Nguyệt nở nụ cười hì hì, nàng thật
không cảm thấy khẩn trương khi gặp phải hai gã chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn kia.
"Hỏa Long cái thế!"
Hỏa Vô Tẫn hừ lạnh một tiếng rồi giao hai tay lại và đẩy lòng bàn tay về phía
trước, ngay lập tức, một con Hỏa Long hùng mãnh từ lòng bàn tay hắn lao ra,
đánh về phía Lam Nguyệt. Trong mơ hồ có thể nhìn thấy, trong thân thể con Hỏa
Long này lại có một trái tim to lớn đang đập mãnh liệt, theo nhịp đập của trái
tim, con Hỏa Long càng lúc càng trở nên mạnh hơn, lực lượng bộc phát ra tràn ngập.
Con Hỏa Long cái thế này không phải là một vô thượng võ học, mà là một môn vô
thượng bí pháp có ẩn chứa tâm lực.
Hắc Sát trước đó đã bị thương nên khi thấy Hỏa Vô Tẫn thi triển ra Hỏa Long cái
thế, liền tùy ý đánh ra hai chưởng Âm Dương Đại Ma Bàn.
Tiếng nổ bộc phát, Lam Nguyệt dưới sức ép của các chưởng kình đã không chịu nổi
mà phải rên lên một tiếng, đồng thời bị chấn lui về sau hơn mười bước, lấy thực
lực bây giờ của nàng, có thể liều mạng cùng một trong 2 người Hỏa Vô Tẫn hoặc
là Hắc Sát, còn một đối hai thì thật có điểm miễn cưỡng. Dù sao nàng lợi hại
không phải do tự bản thân, mà là nhờ vào Lam Nguyệt đao, căn cơ thực sự của bản
thân còn kém hai người kia rất nhiều.
Lần lượt giao chiến, Lam Nguyệt dần dần bị ép lùi về sau, chiến đấu ở trong huyệt
động, tinh túy “chữ Hành” mà nàng lĩnh ngộ được cơ bản không mang đến bất kỳ ưu
thế nào, rất nhanh, nàng đã bị chấn bay đến trước người Diệp Trần, chỉ cần lui
thêm vài bước nữa thì trúng phải người Diệp Trần rồi.
"Hỏa Long Cái Thế!"
"Âm Dương Nhị Giới."
Một con vô địch Hỏa Long, một đạo chưởng kình âm dương đồng thời lao tới oanh
kích lên người Lam Nguyệt.
Phốc!
Phun ra một ngụm máu tươi, Lam Nguyệt tiếp tục bị chấn bay về phía sau, ngay
lúc bay lướt qua đỉnh đầu Diệp Trần thì một cánh tay cường kiện mạnh mẽ đưa
ra đón đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng đặt nàng trên mặt đất, "Giao cho ta được rồi."
Diệp Trần tự tin nói.
"Ngươi thành công rồi à?"
Lam Nguyệt nhìn về phía Thiên Kiếm trong tay Diệp Trần, con ngươi co rụt lại,
đây không phải là Ngũ Tinh địa thánh khí, mà là Thất tinh địa thánh khí.
Trong các Địa thánh khí, chênh lệch nhau một tinh tuy rằng không quá lớn, nhưng
chớ quên, ngoại trừ uy năng ra, mỗi thánh khí còn có một năng lực đặc biệt
riêng, tỷ như Lam Nguyệt đao của Lam Nguyệt có ẩn chứa Phá Giáp Lực, nếu như
Phá Giáp Lực tăng lên đến một mức độ không thể nào tưởng tượng được thì sẽ
có thể vượt qua mọi loại phòng ngự của địch nhân. Còn Quang Minh Lực của Thiên
Kiếm là một loại lực lượng “đường đường chính chính”, nên kẻ địch rất khó chống
đối toàn bộ, tuy nói Quang Minh Lực không có khả năng Phá Giáp Lực tuyệt đối, nhưng
lại toàn diện hơn so với Phá Giáp Lực.
Mang theo nghi vấn, Lam Nguyệt rút lui ra phía sau Diệp Trần.
Cầm Thiên Kiếm trong tay, Diệp Trần chém ra một chiêu Phách Kiếm Thức, “Oanh”, kiếm
khí vô cùng bá đạo triệt để chiếm đầy khoảng không phía trước huyệt động, đạo kiếm
khí này mênh mông cuồn cuộn và cứng rắn như không thể phá vỡ, phảng phất trông
như một dòng nước lũ thẳng tắp có thể xé nát tất cả.
"Không tốt!"
Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát chống đỡ toàn lực.
Ầm ầm ầm!
Huyệt động rung động mãnh liệt, sau một khắc, Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát đã bị chấn
bay ra khỏi huyệt động.
"Đây chính là uy năng thực sự của Thiên Kiếm sao?"
Một khối thần thạch đã chữa trị triệt để bổn nguyên của Thiên Kiếm, Thiên Kiếm hiện
tại mới là Thiên Kiếm ở thời kỳ toàn thịnh, không những uy năng tăng lên rất
nhiều, mà Quang Minh Lực cũng càng thêm rõ ràng hùng hồn, làm cho kiếm khí có một
thức đặc chất “không thể chống đối”.
"Đi! Chúng ta đi ra ngoài thôi."
Hiện tại Diệp Trần không cần phải e ngại chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn nữa, luận về
khả năng phòng ngự, hắn đã có thể chống lại công kích của chuẩn Truyền Kỳ Chí
Tôn. Còn luận về khả năng công kích, hắn tại trong hàng ngũ chuẩn Truyền Kỳ Chí
Tôn, phỏng chừng cũng là một tồn tại đỉnh tiêm rồi.
Ra khỏi huyệt động, hai người thấy được sắc mặt âm trầm của Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc
Sát.
"Thất tinh địa thánh khí, các ngươi đến tột cùng là ai?"
Hỏa Vô Tẫn hỏi.
Hắn không cho rằng người bình thường có thể nắm giữ thất tinh địa thánh khí.
"Là ai không quan trọng, tiếp chiêu." Thiên Kiếm lập tức được vung
lên, Diệp Trần thi triển ra Tử Vong Thiết Cát với phạm vi công kích rộng nhất,
Tử Vong Thiết Cát tuy nói là chưa đại thành, nhưng là dưới sự tăng phúc của
Thiên Kiếm, nó đã có uy năng của một đại thành kiếm chiêu rồi, còn 2 đại thành kiếm
chiêu Phách Kiếm Thức cùng Huyễn Kiếm Thức thì đã đạt tới tầng thứ cao hơn cả đại
thành kiếm chiêu rồi.
Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát phải chống đỡ rất gian nan, thánh khí trong tay Diệp Trần
quá lợi hại, nếu như bọn họ có được thất tinh địa thánh khí thì cũng đều có thể
“hò hét” cùng các Truyền Kỳ Chí Tôn đấy.
"Hỏa Vô Tẫn, Hắc Sát, ta đến giúp các ngươi."
Đang lúc này, Hỏa Vô Biên đã đến kịp, Hỏa Thần Kích trong tay của hắn đã tăng vọt
uy năng, một kích quét về phía Diệp Trần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...