Minh Bại Lui
Cùng lúc này, Hủ Ma Thiên Tôn đang đại
chiến cùng Kim Phật Chí Tôn thì thân hình hắn chợt loé lên như “Phù Quang Lược
Ảnh”, trong nháy mắt đã đi tới phía sau Diệp Trần và lập tức tung ra một quyền
phong hình xoắn ốc màu xanh lục về phía Diệp Trần.
Hủ Ma Thiên Tôn tại thời kì đỉnh phong là một Truyền Kỳ Chí Tôn, nhưng giờ đây mặc
dù ở trong trạng thái võ đạo nguyên thần, lại bị Chân Vũ Chí Tôn dùng Chân Vũ
Thần Giản đả thương, thêm nữa, trên người vẫn còn có phong ấn trói buộc, nên
thực lực hiện giờ cũng không bằng nổi một phần vạn so với thời kỳ đỉnh phong,
nhưng Truyền Kỳ Chí Tôn đến cùng vẫn là Truyền Kỳ Chí Tôn, võ học được thi
triển vẫn chính là siêu cấp vô thượng võ học, vì vậy Diệp Trần chỉ kịp lướt ngang
một bước thì đã bị quyền phong đoạt mệnh kia đánh trúng.
Giống như bị rơi vào một chiếc cối xay gió, Diệp Trần bị xoay tròn mấy trăm vòng,
cả người bị cuồng phong màu xanh lục bao vây lấy.
"Hy sinh Vô Hạ Ma Tôn để đổi lấy tính mạng một bất thế thiên tài, cũng đáng
giá đấy!"
Hủ Ma Thiên Tôn một mực chờ đợi một cơ hội để giết chết Diệp Trần, vì vậy, dù
cho Vô Hạ Ma Tôn có bị Diệp Trần giết chết thì hắn cũng không quan tâm đến, chỉ
cần giết chết được Diệp Trần thì Nhân tộc chắc chắn bị thất bại là không thể
nghi ngờ. Hiện tại, sự chờ đợi hắn đã có giá trị, Diệp Trần tuy rằng đang cầm
trong tay thánh khí, nhưng thánh khí này là một thanh thánh kiếm chứ không phải
thánh khí bảo giáp, làm sao có thể phòng được một đòn toàn lực của hắn chứ.
"Trúng phải cuồng phong xoắn ốc ăn mòn của ta thì ngay cả Truyền Kỳ Chí
Tôn cũng chịu không nổi chứ nói chi là ngươi."
Hủ Ma Thiên Tôn cười lạnh.
Chân Vũ Chí Tôn ngây dại cả người, cả Kim Phật Chí Tôn cũng vậy, còn Thiên Ma
Tôn sắc mặt đang âm trầm thì chợt chuyển biến, hắn cũng nghĩ như Hủ Ma Thiên
Tôn vậy, nếu như hy sinh một Vô Hạ Ma Tôn mà có thể đổi lấy một Diệp Trần thì hắn
cũng hết sức vui vẻ bởi hắn cũng không phải đặc biệt coi trọng thực lực của Vô
Hạ Ma Tôn, nếu có hắn thì tốt, không có cũng không sao. Vô Hạ Ma Tôn trước đây
cũng ẩn mình trong bóng tối, trên căn bản không lộ diện, thứ đáng coi trọng duy
nhất đối với hắn chính là thân phận Bách Biến Ma Nhân mà thôi.
"Lực ăn mòn thật quá lợi hại rồi."
Thân ở bên trong trận cuồng phong màu xanh lục, Bất Hủ Kiếm Thể của Diệp Trần cũng
bị ăn mòn và phát ra âm thanh “xì xì”, và cũng bị trúng chiêu trực tiếp tại vị
trí vai phải. Mà khi đã bị nhiễm phải một ít độc chất màu xanh lục kia, liền sẽ
bị nó ăn mòn vào sâu trong máu thịt, một khi chất độc lan tràn đến toàn thân
thì phỏng chừng linh hồn cùng võ đạo nguyên thần cũng đều khó có may mắn thoát
khỏi. Siêu vô thượng võ học không phải là thứ có thể ngạnh kháng dễ dàng như
vậy.
Nhưng rất may là Diệp Trần sở hữu cả hai đại chí cao kiếm ý Bất Hủ Kiếm Ý cùng
Hủy Diệt Kiếm Ý, Bất Hủ Kiếm Ý có thể cật lực chống lại sự lan tràn của độc tố ăn
mòn, còn Hủy Diệt Kiếm Ý thì lại có thể chậm rãi giết chết những độc tố đó. Hai
đại kiếm ý phối hợp nên mới giúp cho Diệp Trần không bị giết chết ngay lập tức.
Đương nhiên, chí tôn bảo giáp trên người Diệp Trần xem như đã bị phá hủy, nó đã
bị lực ăn mòn làm cho rách nát, bổn nguyên bị ô nhiễm trầm trọng, dù làm thế
nào cũng đều không có biện pháp sửa chữa được.
Xoạt!
Ánh kiếm lóe lên, vai phải cùng với cánh tay của mình đã bị Diệp Trần chém đứt,
độc tố ăn mòn này quá mức bá đạo khiến cho Diệp Trần không có biện pháp khu trừ
hết trong khoảng thời gian ngắn, còn không bằng tự tổn nguyên khí để cắt đứt vị
trí bị ăn mòn kia.
Bả vai cùng cánh tay vừa bị đứt ra, trong nháy mắt đã bị hóa thành một bãi nước
mủ màu xanh lục, ngay cả hư không xung quanh nó cũng bị ăn mòn ra từng cái lỗ
thủng lớn.
Kiếm nguyên cùng bất diệt lực lượng phun trào ra, vai phải cùng cánh tay phải của
Diệp Trần rất nhanh được mọc ra, vung tay lên, đám cuồng phong màu xanh lục tàn
dư lại lập tức bị tiêu tán đi, Diệp Trần nhìn về phía Hủ Ma Thiên Tôn.
Đòn đánh này của đối phương đã tiêu hao ba phần mười kiếm nguyên cùng một nửa
bất diệt lực lượng của hắn. “Thật không hổ là siêu vô thượng võ học.”
"Cái gì, vẫn không chết ư?"
Hủ Ma Thiên Tôn ngạc nhiên.
"Ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội nữa đâu." Diệp Trần đối với Hủ Ma
Thiên Tôn cực độ kiêng kỵ, thậm chí còn muốn vượt cả Thiên Ma Tôn. Võ học mà Thiên
Ma Tôn thi triển ra chỉ là vô thượng võ học mà Diệp Trần đã không có một phần nhỏ
nắm chắc có thể tránh thoát, như vậy đối với siêu vô thượng võ học thì hắn cũng
hoàn toàn không có biện pháp tránh thoát triệt để rồi, đương nhiên, điều này
cũng có quan hệ với việc Hủ Ma Thiên Tôn đánh lén hắn.
"Hủ Ma Thiên Tôn, đối thủ của ngươi là ta." Lúc Diệp Trần đang nói thì
đồng thời, Kim Phật Chí Tôn đã ngăn ở trước người Hủ Ma Thiên Tôn. Hiện tại
ngoại trừ Chân Vũ Chí Tôn ra, chỉ có hắn mới có thể hoàn toàn ngăn cản được Hủ
Ma Thiên Tôn.
Hủ Ma Thiên Tôn chăm chú nhìn vào Diệp Trần nhưng không tiếp tục động thủ.
"May là ….!"
Chân Vũ Chí Tôn dùng sức phun ra một hồi bực tức, may là Diệp Trần không chết,
một Vô Hạ Ma Tôn mà đổi lấy một Diệp Trần thì Nhân tộc đã quá thiệt thòi, không
nói là “mất hết cả vốn liếng” đấy.
"Diệp Trần, rất tốt, hãy quý trọng sinh mạng của ngươi đi, vì ngươi
không còn bao nhiêu tháng ngày để sống nữa đâu." Thiên Ma Tôn nắm lấy Thị
Huyết Thương và trích lấy một ít máu của mình cho Thị Huyết Thương hút, sau một
khắc, Thị Huyết Thương bắn ra mạnh mẽ hào quang có màu đỏ như máu, lập tức hắn quét
ngang một thương khiến Chân Vũ Chí Tôn bay ra ngoài xa vài năm ánh sáng.
"Tất cả lui lại!"
Chân Vũ Chí Tôn hét lớn một tiếng, đồng thời Thị Huyết Thương cũng được Thiên
Ma Tôn giơ thẳng lên trời, sát khí từ nó hung hãn tràn ngập cả hư không.
Lúc này, mọi người đều dừng tay, toàn bộ Nhân tộc liên minh chí tôn lúc này cũng
giống như muốn thừa thắng xông lên, nhưng cũng liền phải đối mặt với lửa giận của
Thiên Ma Tôn. Bằng vào thực lực của Thiên Ma Tôn, dưới tình huống liều mạng thì
không phải không có khả năng giết chết một hai vị Nhân tộc liên minh chí tôn. Đương
nhiên, khi đó đúng là “lưỡng bại câu thương”, Ma tộc liên minh chí tôn tất
nhiên cũng tử thương càng thêm nặng nề.
Trước khi đi, Thiên Ma Tôn lạnh lùng nhìn chăm chú một chút vào Diệp Trần, đối
với những chí tôn bình thường mà bị cái nhìn chằm chằm này chiếu đến thì e rằng
cũng phải gặp ác mộng, nhưng Diệp Trần ngược lại vẫn rất thờ ơ.
Chiến tranh tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, khi cuộc chiến chí tôn vừa kết thúc
thì cuộc chiến quân đội bên kia cũng kết thúc, song phương tử thương vô số
Sinh Tử Cảnh binh sĩ, Chuẩn Tôn cũng đã chết một ít.
Khi Ma tộc quân đội liên minh lui lại thì Nhân tộc liên minh cũng bộc phát ra tiếng
hoan hô kinh thiên, bọn họ đã chiến thắng!
"Thật khó mà tin nổi, ta còn tưởng rằng lần này phải chết trận sa trường
rồi chứ."
"Đúng vậy, Ma tộc liên minh có khí thế quá hung hăng, vậy mà lại bị chúng
ta đánh lùi cơ chứ."
"Nhất định là trong cuộc chiến chí tôn, Nhân tộc liên minh chúng ta đã chiếm
cứ ưu thế rồi."
"Ân, hẳn là như vậy, trong chiến tranh quân đội, chúng ta thật quá nhỏ
yếu rồi."
Mọi người nghị luận sôi nổi, quần tình vô cùng xúc động.
Mộ Dung Khuynh Thành cùng Từ Tĩnh đều không tử trận, chiến tranh diễn ra trong
thời gian không bao lâu nhưng các nàng đều thu hoạch được rất lớn. Khí tức
cuồng bạo của chiến tranh đã làm cho tiềm lực của các nàng được phát huy đầy đủ,
trong lúc cùng Chuẩn Tôn luân phiên đại chiến cũng làm cho các nàng được tôi
luyện không ít, bình thường cùng Nhân tộc Chuẩn Tôn chiến đấu sẽ không hạ thủ,
cũng không phải là sinh tử chém giết thật sự.
Trong số các Chuẩn Tôn, Độc Cô Tuyệt cùng Yến Khinh Huyên không thể nghi ngờ là
một đôi tân tinh chói sáng, gần như hai người bọn họ đã đánh giết đến hơn mười
vị Chuẩn Tôn, còn Sinh Tử Cảnh binh sĩ thì có đến một trăm ngàn tên.
"Bên kia đã thắng rồi!"
Yến Khinh Huyên nhìn về phía tận cùng hư không.
Đối với Diệp Trần, cảm giác của nàng rất kỳ diệu, lúc trước chỉ là một tên vãn
bối, nhưng bây giờ đã là một chí tôn chí cao vô thượng, cấp độ sinh mệnh đã chênh
lệch nàng rất nhiều. Chính điều này đã để cho Yến Khinh Huyên có loại cảm giác rất
huyền diệu khi đối mặt Diệp Trần, loại cảm giác này tựa như là môn đồ của mình
đột nhiên đã biến thành một vị thần được mọi người sùng bái vậy.
"Còn kém không ít, ta đến tột cùng là khiếm khuyết cái gì chứ?"
Độc Cô Tuyệt đang suy tư, hắn vốn định nương theo chiến tranh, nỗ lực cảm ứng
chí tôn cảnh giới, nhưng chiến tranh đã kết thúc rồi mà hắn vẫn không có thêm
tiến bộ nào, thật không hiểu ra sao.
Nhìn đội quân Sinh Tử Cảnh binh sĩ tràn ngập tinh không đang một mực cung kính
thần thái đối với hắn, Độc Cô Tuyệt bỗng nhiên rõ ràng hơn.
Đại thế!
Hắn khiếm khuyết chính là đại thế.
Một thời đại, chỉ có thể có một người đi ở phía trước mà thôi, Diệp Trần không
thể nghi ngờ chính là người này.
Muốn trở thành chí tôn thì phải mượn vào đại thế, Diệp Trần đã mượn Tu La Giới
giác đấu tràng, chiến thắng hết thảy thiên tài đại thế khác để trở thành một nhân
vật phong vân, sải bước vào cấp độ chí tôn.
"Từ nay về sau, ta muốn tên Độc Cô Tuyệt ta phải vang dội tinh
không."
Độc Cô Tuyệt ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập quyết tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...