Ầm ầm!
Vô số mây đen lần nữa hội tụ đến tràn ngập các tinh cầu, bất quá mục tiêu của kiếp
vân lần này không còn là Diệp Trần nữa, mà là Mộ Dung Khuynh Thành, khoảng cách
Chí Tôn Thánh Địa mở ra cuối cùng chỉ còn khoảng ba tháng nữa mà thôi, Mộ Dung
Khuynh Thành rốt cục cũng đã có thể dẫn phát vũ trụ thiên kiếp hướng đến nơi
xuất phát Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên.
Trước đó, nàng đã thất bại hai lần, lần này là lần thứ ba.
Diệp Trần phát hiện ra một tác dụng của Địa Ngục ý chí, đó chính là có thể
trung hoà một bộ phận vũ trụ ý chí, khiến cho uy lực thiên kiếp bị hạ thấp, dù
sao Mộ Dung Khuynh Thành cũng không đi theo cách bình thường, có thể dùng một
từ để hình dung, đó là “Ma Đạo”, Ma Đạo có tiến cảnh rất nhanh nhưng căn cơ lại
rất bất ổn, sẽ dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu thiên kiếp có uy lực quá lớn, sẽ
dễ dàng làm bị thương linh hồn cùng võ đạo Nguyên Thần.
Trận thiên kiếp này có thời gian giằng co rất lâu, nhưng rốt cục cũng tán đi,
cùng lúc đó, một cỗ cường đại uy áp lan tràn ra, đây chính là uy áp của một Hoàng
giả.
"Cuối cùng cũng thành công rồi."
Diệp Trần trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, dùng Địa Ngục ý chí để chống lại vũ trụ
ý chí là cả một vấn đề không đơn giản, vũ trụ thiên kiếp mặc dù không có ý thức
thuần túy, có chăng chỉ là bản năng nhưng việc nó tiến hành trừng phạt đối với
kẻ “quấy nhiễu” thì không nhẹ nhàng chút nào, rất dễ dàng bị nó giết chết. Diệp
Trần phải sau 2 lần thí nghiệm với biên độ nhỏ, mới dám làm như thế.
Nói một cách khác, trên thế giới này, đoán chừng chỉ có một mình Diệp Trần là
có được Địa Ngục ý chí mà thôi, tất nhiên trong đó cũng có ngẫu nhiên, cả hai chỉ
cần thiếu một thứ cũng không được.
Đột phá đến Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên, ma lực của Mộ Dung Khuynh Thành rất
không ổn định, làm tinh không xung quanh lúc sáng lúc tối, đây là do nguyên
nhân cưỡng ép đột phá mà mang đến di chứng, nếu không có bảo vật gì để trấn áp
và điều hòa ma lực thì ít nhất phải cần đến mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm
mới có thể khiến cho ma lực có thể tùy tâm sử dụng. Hiện tại, luận về thực lực thì
Mộ Dung Khuynh Thành cũng tựu tương đương với sơ đẳng Hoàng giả, đây là bởi vì trước
đây nàng cũng có thể vượt cấp chiến đấu, thiên phú thật tốt, nếu không thì ngay
cả cấp độ sơ đẳng Hoàng giả cũng đều không bằng được, thuộc về dạng Hoàng giả
yếu nhược.
"Muội hãy nuốt viên Âm Dương Sinh Tử Đan này trước đi."
Diệp Trần sớm đã có chuẩn bị, đưa tới một viên đan dược có hai màu Hắc Bạch
giao nhau.
Âm Dương Sinh Tử Đan đến từ Quỳ Thủy Đan Hoàng, một trong thập đại Luyện Đan
Đại Sư của Phượng tộc. Có thể có được Âm Dương Sinh Tử Đan, Hỏa Tước Đế đã mất
mát nhiều thứ, dù sao danh khí của Quỳ Thủy Đan Hoàng so với Ngân Hồn Đan Hoàng,
người đã luyện chế ra Tử Hoa Luyện Hồn Đan chỉ có hơn chứ không kém, ẩn ẩn đã
được sắp xếp đến ba vị trí cao nhất Luyện Đan Đại Sư của Phượng tộc.
Âm Dương Sinh Tử Đan là cao đẳng Hoàng cấp đan dược, có hiệu lực rất lớn, tác
dụng của nó tựu chính là điều hòa Âm Dương, làm ổn định âm dương Ngũ Hành trong
thể nội. Ma lực bất ổn hoặc Chân Nguyên bất ổn thì chính là Âm Dương thể nội không
được cân đối, từ đó làm cho Ngũ Hành bị hỗn loạn. Đương nhiên, Âm Dương Sinh Tử
Đan chỉ có thể điều trị chứ không cách nào thoáng cái giúp người dùng đạt tới trạng
thái tốt nhất, muốn đạt tới trạng thái tốt nhất thì còn phải dựa vào chính
mình, đan dược chỉ là phụ trợ mà thôi.
"Vâng!"
Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu, tiếp nhận Âm Dương Sinh Tử Đan rồi nuốt vào.
...
Trung ương Bạch Hổ tinh vực, là một mảnh hư vô chi địa, tối đen như mực, không
thấy bất luận một tia Tinh Quang nào, phảng phất như nơi đây chính là vùng hỗn
độn bị lãng quên của Thiên Địa vũ trụ vậy.
"100 năm đã đến, Chí Tôn Thánh Địa khai mở."
Thanh âm to lớn và uy nghiêm bỗng nhiên truyền ra, thanh âm này mới đầu chỉ có
thể truyền đến địa phương chừng mấy trăm năm ánh sáng, nhưng theo chấn động thời
không, thanh âm càng lúc càng lan truyền xa hơn, cuối cùng cả Tam đại Sinh Mệnh
tinh vực, tất cả đều nghe được.
"Chí Tôn Thánh Địa đã mở ra, thật tiếc quá, chúng ta chỉ là Sinh Tử Cảnh Thất
trọng thiên cảnh giới, cấp bậc bát trọng thiên thật sự quá khó khăn rồi."
"Đúng vậy rồi! Trừ phi không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí tốn hao cự
lượng bảo vật, nếu không chỉ dựa vào nhân lực thì khó có thể trong thời gian ngắn
mà đạt đến được."
"Những đệ tử cái thế của các hào phú gia tộc kia thật là có phúc, cưỡng ép
đột phá tuy phải trả một cái giá thập phần cự đại, thế nhưng so với việc có thể
tiến vào Thánh Địa Chí Tôn thì cũng không đáng nhắc tới, nếu vận khí tốt thì
nói không chừng có thể đạt được Chí Tôn truyền thừa, tiêu trừ căn cơ tai hoạ
ngầm."
"Được rồi, chúng ta cho dù có đột phá đến Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên thì
tư cách trở ra cũng khó có được, Chí Tôn Thánh Địa ngăn cách liên hệ với ngoại
giới, nếu không đủ thực lực thì nói không chừng sẽ bị người khác giết chết, một
ít bát trọng thiên Hoàng giả thế hệ trước khi đã tới gần đại nạn thì càng coi
trọng đối với Chí Tôn truyền thừa đấy."
"Phú quý chỉ tìm thấy trong nguy hiểm, đó là điều tất nhiên rồi."
Trong lúc nhất thời, Tam đại Sinh Mệnh tinh vực nhao nhao nghị luận về chủ đề Chí
Tôn Thánh Địa.
...
Trong hư không, một chiếc chiến hạm Kim sắc đang cực tốc phi hành.
Ngồi trong chiến hạm chính là hai người Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành.
Địa điểm xuất phát của Từ Tĩnh là Thanh Long tinh vực nên không đi cùng hai
người được.
"Nghe nói Độc Cô Tuyệt đã bái Lưỡng Nghi Đao Hoàng làm sư phụ, Đạm Đài
Minh Nguyệt thì gia nhập Lăng Tiêu Các, có lẽ đều đã đạt đến Sinh Tử Cảnh bát
trọng thiên rồi!"
Mộ Dung Khuynh Thành có ma lực và khí tức ổn định hơn rất nhiều, sau khi tấn
thăng thành Hoàng giả, trên người nàng có thêm một cỗ chi khí ung dung và đẹp đẽ
quý phái.
Diệp Trần gật gật đầu, "Lưỡng Nghi Đao Hoàng là một trong những Đao Hoàng có
tiếng tăm trong Nhân tộc, đã có Chuẩn Tôn thực lực, còn Lăng Tiêu Các là Hoàng
cấp thế lực, nên bồi dưỡng hai người đạt tới Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên sẽ không
khó."
Độc Cô Tuyệt cùng Đạm Đài Minh Nguyệt đến từ Chân Linh Thế Giới nên không có bối
cảnh gì, vì vậy muốn tại trong khoảng thời gian ngắn mà đột phá đến Sinh Tử
Cảnh bát trọng thiên là quá khó khăn. Diệp Trần mặc dù có tâm, nhưng vô lực
cung cấp nhiều tài nguyên như vậy, chỉ mỗi việc bồi dưỡng một mình Mộ Dung
Khuynh Thành thôi thì đã là cực hạn rồi, đương nhiên, hai người kia cũng chưa
chắc tiếp nhận, bái cường giả làm sư phụ, hoặc là gia nhập một thế lực cường
đại nào đó, đối với hai người mà nói, không thể nghi ngờ là cử chỉ sáng suốt.
...
"Tuyệt nhi, con là đệ tử thứ tám nhưng cũng là người đệ tử mà sư phụ coi
trọng nhất, hi vọng Chí Tôn Thánh Địa lần này mở ra, con có thể đạt được truyền
thừa của một vị Đao Đạo Chí Tôn."
Thiên Hoa tinh, Lưỡng Nghi phong.
Lưỡng Nghi Đao Hoàng đứng chắp tay nói với Độc Cô Tuyệt.
"Sư phụ yên tâm, Độc Cô Tuyệt sẽ không để cho sư phụ thất vọng."
Độc Cô Tuyệt chắp tay xoay người.
"Ừm! Con đi đi!"
Lưỡng Nghi Đao Hoàng phất phất tay.
"Sư phụ, cáo từ."
Xoay người, Độc Cô Tuyệt phá không rời đi.
"Tuyệt nhi so với bảy người đệ tử kia của ta càng thích hợp với Đao Đạo
nhiều hơn, có thể được việc hay không còn phải xem vận mệnh của nó rồi."
Gặp được Độc Cô Tuyệt là một chuyện vô cùng trùng hợp, Lưỡng Nghi Đao Hoàng đã liếc
chọn trúng đối phương và tự mình tiến về chỗ ở của hắn, yêu cầu thu nhận hắn
làm đồ đệ, và cũng đồng ý bồi dưỡng hắn đến Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên. Trong
quá trình ở chung, Lưỡng Nghi Đao Hoàng lần nữa nhận thức được đối phương tuyệt
đối là một kỳ tài Đao Đạo ngàn năm khó gặp, có lẽ hắn không cách nào kế thừa toàn
bộ y bát của mình, nhưng nhất định có thể tại bên trên Đao Đạo mà tiến được xa
hơn.
Về phần bản thân hắn vì sao không đi vào Chí Tôn Thánh Địa, rất đơn giản là vì
hắn đã đi vào hai lần rồi, Chí Tôn Thánh Địa không phải chỉ có thực lực là
được, cũng cần phải có cơ duyên, cũng không phải cứ đi vào là sẽ có được thu
hoạch, cũng không phải cứ có thực lực thì liền sẽ có thu hoạch. Sai khi đi hai
lần hắn đã biết rõ, hắn không có duyên đối với Chí Tôn Thánh Địa, cưỡng cầu
ngược lại sẽ làm hư mất đạo tâm của chính mình.
Cùng một thời gian đó, Đạm Đài Minh Nguyệt cũng đã đi ra khỏi Lăng Tiêu Các, tiến
tới trung ương hư vô chi địa của Bạch Hổ tinh vực.
Sau khi đạt đến Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên, khí tức của nàng trở nên thập
phần ổn định, bộ dạng không giống như đã trải qua cưỡng ép đột phá.
"Âm Dương Bổ Thiên quyết là tuyệt học bất truyền của Lăng Tiêu Các ta, cái
môn tâm pháp này tuy không phải là công pháp nhưng càng lợi hại hơn cả công
pháp, nếu tu luyện tới một cảnh giới nhất định liền đủ để thay đổi Âm Dương liên
tục mà bù đắp mọi thứ thiếu khuyết."
Đây là điều mà Các chủ của Lăng Tiêu Các nói với nàng.
...
"Ha ha, Chí Tôn Thánh Địa đã mở ra, Sở Trung Thiên ta cũng đến đây."
Sở Trung Thiên năm đó bởi vì tuổi đời đã vượt qua 50 nên không thể đi vào Thần
Chi Nhạc Viên, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến con đường phát triển
của hắn, sau khi lưu lạc tứ phương gần trăm năm, hắn đã dựa vào nghị lực bản
thân cùng kỳ ngộ mà đột phá thành công đến Sinh Tử Cảnh Thất trọng thiên cảnh
giới, sau đó hắn đã hữu duyên gặp được một vị lão nhân thần bí. Hắn cũng không
biết lão nhân thần bí kia có thực lực gì, bởi vì hắn căn bản không cách nào
chạm đến nổi một sợi tóc của đối phương.
Tại dưới sự bồi dưỡng của lão nhân thần bí, thực lực của hắn đột nhiên tăng
mạnh, cho đến khi đạt tới Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên cảnh giới.
"Diệp Trần, Độc Cô Tuyệt, các ngươi có lẽ đã tiến về Chí Tôn Thánh Địa trước
rồi, cũng tốt, một mình ta thật sự có hơi chút cô quạnh a."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...