Kiếm Đạo Độc Tôn

Kim Thân

Tổng
cộng Diệp Trần đã mua hai quả Vạn Tằng Ti nên hiện tại số lượng nguyên thạch còn
lại trên người hắn đã không còn bao nhiêu, dù sao hắn đã sử dụng quá nhanh, 100
ức căn bản vẫn không đủ dùng, chưa kể bên trong Hoa Thảo Giới còn được chôn xuống
mấy chục ức nguyên thạch.

Cảnh giới càng cao thì nhu cầu đối với nguyên thạch càng lớn, đây là bởi vì khi
không có thứ gì đáng giá “để vào mắt” thì không sao, đến khi gặp được thứ quá trân
quý thì lập tức đánh đổi cả gia tài để có được, Diệp Trần là như thế. 100 ức
nguyên thạch đối với Bát trọng thiên Hoàng Giả cũng không đáng kể chút nào, còn
một số Bát trọng thiên Hoàng Giả lợi hại thì trên trăm ức đến mấy nghìn ức cũng
có thể lấy ra được.

Nắm trong tay một quả Vạn Tằng Ti, Diệp Trần cũng không có định dùng đến, trừ
phi Lục Thang Hoàng ép buộc hắn.

"Tên tiểu tử này từ đâu mà có nhiều nguyên thạch như vậy chứ?"

Lục Thang Hoàng tức giận không dứt, Vạn Tằng Ti thuộc về dạng bảo vật có tiền cũng
chưa chắc có thể mua được, còn phải xem vận khí của mình thế nào nữa. Dù sao chỉ
nghĩ đến việc tìm ra một con Đế Hoàng Chu thôi cũng đã rất khó khăn rồi, chứ
đừng nói chi là lấy tơ của nó luyện chế ra Vạn Tằng Ti. Trong số các Chuẩn Tôn,
người có thể làm ra được cũng không có mấy người, chỉ có Chí Tôn mới có thể làm
được, mà Chí Tôn cũng sẽ không nhàn rỗi mà luyện chế ra, thứ đồ vật này đối với
bọn họ là đồ vô dụng, có chăng là luyện chế ra nhiều một chút để dành cho môn
hạ hoặc là đệ tử đời sau của mình.

"Ta lại bỏ qua cho hắn dễ dàng vậy sao, không được, Lục Thang Hoàng ta chưa
từng để cho con người nào sống sót cả, chẳng lẽ lần này lại phá lệ sao, nhất
định phải giết chết hắn."

Thật ra, Lục Thang Hoàng mặc dù kiêng kỵ Vạn Tằng Ti, nhưng nếu vận dụng toàn
lực để chặn giết Diệp Trần thì vẫn có thể được, điều mà hắn e sợ chính là sẽ bị
Bát trọng thiên Hoàng Giả Nhân Tộc khác đánh lén hoặc ám toán, dù sao nơi này

cũng không chỉ có mỗi hai người là Diệp Trần và hắn, ai biết được liệu rằng có địch
nhân nào đó đang quan sát nơi đây hay không.

"Ngươi có bảo vật, chẳng lẽ ta không có sao "

Lục Thang Hoàng xoay tay, lập tức lấy ra và đặt trong lòng bàn tay một cây ngân
châm, cây ngân châm này so với cây châm bình thường còn muốn lớn hơn rất nhiều,
dài chừng nửa xích, lớn bằng chiếc đũa, trên bề mặt tỏa ra ngân quang lóng lánh, lại được khắc
vô số đường vân, ngân châm vừa xuất hiện thì một cổ uy áp sắc bén tỏa ra, phảng
phất như cây ngân châm này có thể đâm rách bất kỳ vật gì, cho dù là trời đất
cũng có thể đâm thủng.

"Đây là cái bảo khí gì chứ?"

Diệp Trần trong lòng có dự cảm xấu, cây ngân châm kia mang đến cho hắn cảm giác
quá nguy hiểm, đến sởn cả gai ốc, ngân châm vừa chỉ hướng về phía hắn thì liền
có một cổ cảm giác đau nhói truyền đến.

Bá!

Không chần chờ chút nào, Diệp Trần xoay người phi tốc với quỹ tích bất định,
không để cho Lục Thang Hoàng có cơ hội phóng châm ra.

Hừ, Lục Thang Hoàng cười lạnh một tiếng, năng lượng trong cơ thể theo cánh tay rót
vào trong ngân châm, “ong ong ong ong”, phảng phất như thanh âm kim cang chấn
động vang lên, còn cây ngân châm ở trên tay Lục Thang Hoàng thì rung lên không
dứt, tựa hồ như nó đã sống dậy, bất cứ lúc nào cũng có thể kích bắn đi ra.

"Chết ở trên tay Diệt Hồn Châm là một vinh hạnh của ngươi đấy, đi
đi!"

Lục Thang Hoàng phủi bắn ngân châm ra.

Vô thanh vô tức.

Ngân châm tựa hồ sáp nhập vào hư không, xuất hiện lần nữa thì đã đến phía sau Diệp

Trần, “phốc” một tiếng, ngân châm đã đuổi kịp và đâm xuyên từ phía sau lưng ra
tới trước ngực Diệp Trần, mang theo một chùm máu tươi, đến đây vẫn chưa xong,
ngân châm đang bay với tốc độ cực nhanh thì quay ngược lại phương hướng cũ, lần
nữa đâm vào trong cơ thể Diệp Trần.

Phốc phốc phốc phốc phốc...

Trong nháy mắt, cơ thể Diệp Trần đã bị xỏ xuyên vô số lần, mỗi một lần như vậy thân
thể đều bị đau nhói, ngay sau đó huyết nhục thân xác bắt đầu đông cứng lại, cả Linh
Hồn Lực cũng gặp phải hiện tượng tan rã.

"Năng lượng linh hồn công kích đồng thời ư?"

Diệp Trần hoảng sợ, đây là một loại công kích mang theo năng lượng linh hồn
công kích, tuy không quá mạnh nhưng chẳng qua là vì có thuộc tính linh hồn mà thôi,
còn linh hồn công kích đơn thuần thì lại không chứa năng lượng công kích.

Cây ngân châm này dị thường quỷ dị, lại ẩn chứa đồng thời năng lượng sát thương
cùng linh hồn công kích, hơn nữa cũng không hề yếu, nếu bị một lần công kích thì
Diệp Trần cũng không sợ, nhưng sau vô số lần bị xỏ xuyên như vậy, cơ thể nhất
thời đã xuất hiện những vết thương không thể khép lại, cho dù là Bất Diệt chi
thân cũng không thể trong nháy mắt mà chữa khỏi, chỉ có thể đối pho bằng cách làm
hao tổn năng lượng của ngân châm mà thôi.

Diệp Trần cũng không cho rằng Bất Diệt lực lượng của mình không đủ mạnh, chủ
yếu là vì phẩm cấp Linh Thể của hắn còn quá thấp, chỉ là Thất cấp sơ kỳ mà thôi,
nếu như là Thất cấp trung kỳ hoặc là Thất cấp hậu kỳ thì tình huống đã tốt hơn
rất nhiều rồi.

"Chết đi!"

Lục Thang Hoàng sắc mặt rất dữ tợn, thao túng ngân châm tiến hành công kích liên
tiếp vào Diệp Trần.


Cây ngân châm này có tên gọi là Diệt Hồn Châm, được xem là bảo khí có tính tiêu
hao, sau mỗi lần dùng thì lực lượng trên nó sẽ bị tiêu hao một phần, tính cả
lần này thì Diệt Hồn Châm đã được dùng qua ba lần, lực lượng từ mười đã không
còn đủ một rồi, nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không đợi đến bây giờ mới
lấy ra, dù sao có thể trong một lần hô hấp mà giết chết được đối phương, thì
chẳng ai nguyện ý tiêu tốn một khắc đồng hồ cả.

Nguy cơ tử vong bao phủ trong lòng, Diệp Trần cũng không để ý đến ngân châm
đang tiến hành “châm cứu” đối với hắn, vẫn tiếp tục phi độn trốn đi, tình huống
này tạo thành một màn quỷ dị, một người thì đang tận lực lẩn trốn, còn quanh
người lại có một cây ngân châm đang huy vũ, làm máu tươi phun ra không ngớt

"Sao hắn vẫn còn chưa chết chứ!?."

Phải biết, với tình huống này, Lục Thang Hoàng càng bị giật mình nhiều hơn, cây
Diệt Hồn Châm này, ngay cả Bát trọng thiên Hoàng Giả cũng có thể đánh chết quá,
tuy nói lực lượng trên Diệt Hồn Châm không cường thịnh như trước kia, nhưng
cũng không phải là thứ mà một kẻ Sinh Tử Cảnh Lục trọng Thiên Vương giả có thể
ngăn cản nổi. Diệp Trần đã làm ra sự tình khiến cho hắn ngạc nhiên không thôi, nhưng
đồng thời cũng làm cho hắn phát ra sát cơ càng thịnh.

Tầm mắt Diệp Trần đã bắt đầu mơ hồ đi, Diệt Hồn Châm với nhuệ khí cao đang điên
cuồng tiêu hao Hồn Chi Hoàn, không chỉ có như thế, Hồn Chi Hoàn vốn rất khắn
khít, đến mức một giọt nước cũng không thể lọt qua, có thể nói là không có bất
kỳ sơ hở nào, thế nhưng lực lượng Diệt Hồn Châm lại có thể tận dụng được mọi
thứ, ngạnh sanh thẩm thấu vào bên trong Hồn Chi Hoàn, tàn sát bừa bãi Hồn Hải của
hắn.

Có thể nói, lần này hoàn toàn là nguy cơ sinh tử, không thua kém bất kỳ một lần
nào trước đây, hơn nữa còn muốn vượt qua.

Lấy ra một viên Tử Hoa Luyện Hồn Đan, Diệp Trần lập tức sử dụng, đầu óc và tâm
trí liền thanh tỉnh hơn một chút.

"Không được, nếu cứ như vậy thì hẳn phải chết là không thể nghi ngờ."

Lý trí của Diệp Trần đang dần dần biến mất.

Ông!

Một hồi chuông không biết từ phương nào vang lên, nhưng đâu đâu cũng có, phảng

phất như tiếng chuông kia vang vọng cả vũ trụ, rung động bát phương.

Bị thanh âm này chấn động, Diệp Trần đột nhiên thanh tỉnh lại, phát hiện tốc độ
của mình đã chậm hơn rất nhiều, còn Lục Thang Hoàng thì đang theo sát ở phía
sau hắn, cũng không tiến đến quá gần, nhưng cũng không đến nỗi kéo khoảng cách quá
xa, hiển nhiên là vì hắn đang phòng bị Vạn Tằng Ti.

"Thanh âm này từ đâu tới vậy?"

Đang nguy cấp nhưng Diệp Trần chẳng quan tâm đến Lục Thang Hoàng, thanh âm mới
vừa rồi tựa hồ như cố ý nhằm vào hắn mà giáng xuống, trong tối tăm sâu thẫm như
có một cổ lực lượng màu vàng tràn vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt đã làm tan
rã lực lượng của ngân châm.

Hắn không cho rằng đây là tình cờ, rất hiển nhiên là cố ý đấy.

Nhưng điều mà Diệp Trần không biết là, trong hư không, một pho tượng nhân ảnh màu
hoàng kim đang bay đến với tốc độ khủng khiếp, hắn đi đến nơi nào thì tất cả vạn
vật nơi đó đều bị nhuộm đẫm thành một màu vàng, cho dù đó có là không gian lực
lượng. Cuối cùng nhân ảnh cũng bắt đầu hiện hình, ở dưới chân của hắn là một
đóa liên hoa màu vàng, mỗi bước đi đều sinh ra một đóa hoa như vậy.

Người này hai bên tai to lớn, trông khá dị thường, nhưng nếu nhìn kỹ vào ánh
mắt của hắn sẽ thấy một sự uy nghiêm và đầy khí thế, hắn phảng phất như vị Phật
tổ cao cao tại thượng và phổ độ chúng sanh, vừa phảng phất như chỉ một cái trợn
mắt cũng có thể hàng yêu trừ ma.

Mà quanh thân hắn lại được bao phủ bởi một vòng hào quang màu vàng, hào quang này
cũng không phải tới từ năng lượng bên trong cơ thể, mà là từ trong thân thể của
hắn, tựa hồ thân thể này là do Hoàng Kim cùng Lưu Ly dung hợp mà thành, có thể
nói là vô cùng thuần khiết và trong sáng.

Thân thể của hắn cũng cao hơn người bình thường, đạt đến sáu trượng, cũng chính
là khoảng hai mươi thước, đó cũng không phải là vì cố ý trở nên to lớn. Theo lý
mà nói, Sinh Tử Cảnh vương giả cũng có thể biến cao lớn thành vài dặm, Phong Đế
Vương Giả có thể trở nên to lớn đến vài trăm dặm thậm chí hơn ngàn dặm, lại
càng không cần phải nói bát trọng thiên Hoàng Giả, bất quá trở nên to lớn cũng
không thể gia tăng lực chiến đấu, cho nên mọi người đều dùng hình thể thật để
tương xướng với chiến lực mạnh nhất, mà người có Kim Thân cao sáu trượng này,
rõ ràng cho thấy rất tự nhiên, sẽ không có hiện tượng tổn hại chiến lực, ngược
lại còn có thể tăng chiến lực lên rất cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui