Tôn Không Đầu
"Không
bằng chúng ta kể về một chút kỳ văn dị sự mà bản thân mình đã từng gặp được
a?"
Xích Phong Đế bỗng nhiên đề nghị nói.
"Kỳ văn dị sự, cái này ta cũng từng gặp qua một ít." Chơi đoán xúc
xắc thì Thạch Nhân Đế thua nhiều hơn thắng, nghe được lời nói của Xích Phong
Đế, ánh mắt hắn sáng lên.
"Cái này không sai ah." Tuyết Không Đế gật gật đầu.
"Ta kể trước cho." Xích Phong Đế tổ chức mạch suy nghĩ thoáng một tý,
mở miệng nói: "Chắc các vị cũng biết Tinh Không Cự Thú chính là loại quái
thú vũ trụ, không biết các ngươi đã từng gặp qua Tinh Không Cự Thú chưa, con lớn
nhất là thế nào?"
"Đại khái mấy vạn dặm a!"
"Ta đã thấy Tinh Không Cự Thú dài đến mười vạn dặm đấy."
"Chỉ vậy thôi sao? Ta tại trong một chỗ bí cảnh đã chứng kiến một bộ hài
cốt nguyên vẹn của Tinh Không Cự Thú, tính từ đầu đến đuôi thì chiều dài của nó
có khi vượt qua trăm vạn dặm, chỉ hốc mắt thôi đã có thể bằng một khỏa tinh
cầu bình thường rồi."
Mọi người đều phát biểu ra ý kiến của mình.
"Diệp Trần ngươi thì sao?" Xích Phong Đế hỏi Diệp Trần.
Diệp Trần xấu hổ cười một tiếng, "Không cao hơn năm nghìn dặm."
Số lần mà hắn gặp được Tinh Không Cự Thú có thể đếm được trên đầu ngón tay,
hoàn toàn chính xác chưa từng thấy qua con nào quá lớn.
"Các ngươi có biết không, ta đã thấy Tinh Không Cự Thú lớn thế nào không?"
Xích Phong Đế cố ý kích thích tò mò của mọi người.
"Thế ngươi có nói hay không?."
Hỏa Tước Đế bĩu môi.
"Hắc hắc." Xích Phong Đế nói: "Ta đã thấy Tinh Không Cự Thú lớn
nhất, một cái lân phiến của nó đã lớn đến trăm vạn dặm, tròng mắt có thể so
với một tánh mạng tinh cầu, trên đầu có một cái sừng, từ ở trên đó nhìn xuống
không thấy được đầu, ngay cả trời xanh đều tựa hồ bị đâm xuyên qua, lúc ấy ta
sợ tới mức mất hồn mất vía, ba hồn bảy phách chạy mất cả."
"Khoác lác quá đi a, làm gì có Tinh Không Cự Thú nào to đến thế?"
Hỏa Tước Đế hỏi.
"Cái này ta sao lại không biết chứ, bất quá nó dài chừng trên dưới mười
triệu dặm đấy!"
"Thế làm sao ngươi còn sống đến bây giờ?"
Hỏa Tước Đế hỏi lại.
Tinh Không Cự Thú lớn đến mười triệu dặm thì tuyệt đối là quái thú nghịch
thiên. Chỉ hơi thở của nó thôi đoán chừng cũng có thể thổi chết Xích Phong Đế
rồi. Đối phương ở đâu có khả năng vẫn còn ngồi ở chỗ này.
Xích Phong Đế nói: "Kỳ thật, ta cũng không có thực sự chứng kiến, chỉ là nhìn
qua một bức họa, trong đó, con Tinh Không Cự Thú này bị chín sợi dây xích cực
dài khóa lại."
"Nguyên lai hình ảnh lưu lại đôi khi cũng là chuyện có thực, Tinh Không Cự
Thú dài đến mười triệu dặm, chưa hẳn là không có đâu." Thạch Nhân Đế có kiến
thức rộng rãi, cũng không hoài nghi có loại quái thú nghịch thiên này.
"Đúng vậy, như trong truyền thuyết, Tinh Không Cự Thú chí tôn có con dài
đến vài tỷ dặm đấy, tuy con này so ra nhỏ hơn nhiều, nhưng cũng không kém cạnh
đâu." Tuyết Không Đế nói giúp Xích Phong Đế.
"Tốt rồi, ta nói xong rồi, đến các ngươi đấy."
Xích Phong Đế nhìn về phía Thạch Nhân Đế.
Thạch Nhân Đế gật đầu nói: "Ta sẽ nói về Chí tôn không đầu trong truyền
thuyết a!"
"Chí tôn không đầu?"
Kể cả Diệp Trần, bốn người cảm thấy sững sờ, nhưng sau đó chợt định thần lại.
Sinh tử cảnh Cửu Trọng Thiên chí tôn tại trong vũ trụ tinh không chính là những
tồn tại chí cao vô thượng, nhưng chuyện “Chí tôn không có đầu” thì đúng là chuyện
vô cùng kỳ bí mà bất luận kẻ nào cũng đều muốn biết thực hư.
"Thiên hà chính là một trong những khu vực tồn tại thần kỳ nhất trong vũ
trụ. Nó cơ hồ đem vũ trụ này chia thành hai phần, muốn thông qua thiên hà thì căn
bản không thể nào phi hành qua được, mà chỉ có thể đi thuyền để qua bờ bên kia,
chính bản thân ta đã thấy được “Chí tôn không đầu” tại trong thiên hà."
Thạch Nhân Đế chậm rãi nói.
Thiên hà? Diệp Trần như ngừng thở, hắn đã từng nghe nói qua thiên hà, nói còn
hơn là đệ nhất kỳ cảnh trong vũ trụ tinh không này.
Thiên hà dài không biết bao nhiêu dặm trường, ngọn nguồn của nó cũng không biết
ở nơi nào, chỉ biết là, thiên hà mãi mãi là một tồn tại mà chưa từng có người nào
có thể thăm dò ra nó dài bao nhiêu. Ngọn nguồn thiên hà đến từ nơi nào, cho dù
là chí tôn đối mặt thiên hà đều lực bất tòng tâm, tại bên ngoài thiên hà, tùy
tiện như thế nào cũng có thể phi hành, cao thấp tả hữu căn bản không có cực
hạn, nhưng tại trên mặt sông thiên hà thì không ai có thể bay qua, nếu cưỡng ép
phi hành thì chỉ có thể bị rơi vào bên trong thiên hà, muốn qua được bên kia bờ
sông thì chỉ có thành thành thật thật đi thuyền mà qua, hoặc là đạp trên nước
sông cũng được. Tục truyền, trong thiên hà có vô số bảo vật, cũng có vô số hài cốt,
lại còn có rất nhiều thái cổ mãnh thú, nơi đó vừa là đệ nhất kỳ cảnh của vũ trụ,
vừa là một địa phương vô cùng huyền bí.
Diệp Trần cũng là từ trong một quyển sách mà chứng kiến được một ít cảnh vật
của nó, trong nội tâm một mực nhớ mãi không quên.
"Lúc ấy ta ở chỗ thiên hà, chỉ là trên nhánh sông của thiên hà, dòng nước mang màu ngân sắc như một tấm gương vậy,
ngẫu nhiên lại có thủy quái mãnh thú vô cùng hung ác trùng kích vào bảo thuyền,
cũng may lúc đó trên bảo thuyền chúng ta có ba vị tôn hoàng sinh tử cảnh bát
trọng thiên tọa trấn, nên một đường bình an vô sự. Nhưng bất quá ngay tại một
năm sau, một đầu thủy quái cực lớn vô cùng xuất hiện, con thủy quái này trông giống
như cá chạch vậy, nhưng so với cá chạch thì hung ác gấp ngàn vạn lần, to lớn
hơn gấp hàng tỉ lần, một cú há miệng của nó cũng có thể làm cho nước sông thiên
hà biến động như phô thiên cái địa, bảo thuyền suýt nữa đã bị đánh chìm, ngay cả
ba vị tôn hoàng sinh tử cảnh bát trọng thiên cũng không phải đối thủ của nó,
ngay tại lúc chúng ta cho rằng mình sắp bỏ mạng tại trong dòng nước sông thì
một đạo thân ảnh xuất hiện."
"Đạo thân ảnh này cũng không phải là rất lớn, chỉ vẹn cao chừng mười
thước, nhưng đứng ở nơi đó mà phảng phất như một cự nhân đỉnh thiên lập địa,
chí tôn khí tức tràn ngập không gian làm cho sóng nước mãnh liệt của thiên hà lập
tức bình lặng trở lại, ngay sau đó bàn tay to lớn của hắn tung một trảo, khiến
con thủy quái như bị một lực lượng vô hình trói buộc đến không thể động đậy,
cuối cùng nhanh chóng bị thu nhỏ lại rồi bị hắn nhét vào trong cổ, lúc đó ta
mới phát hiện ra, cái đạo thân ảnh này không có đầu, huyết thủy theo chỗ bị đứt
gãy không ngừng chảy xuôi xuống, ta nghĩ rằng, hắn hẳn là dùng máu huyết của
con thủy quái để bổ sung cho bản thân, để không đến mức máu huyết cuối cùng bị
tiêu hao hết, đương nhiên, ta cũng vì vậy mà đâm ra vô cùng lo lắng, liệu rằng cái
người không đầu chí tôn này có thể đem chúng ta cũng trở thành máu huyết bồi bổ
cho bản thân hay không, nhưng thật may mắn là điều mà ta lo lắng không biến
thành sự thật, không đầu chí tôn chỉ “liếc xem” chúng ta rồi trong chớp mắt
hướng phía thiên hà mênh mông bước đi, cuối cùng biến mất không còn thấy đâu
nữa."
"Bất quá ta lúc quay đầu lại thì phát hiện trên mặt ba vị hoàng tôn sinh
tử cảnh bát trọng thiên rơi lệ đầy, bọn hắn nói, vị không đầu chí tôn này là
Nhân tộc chúng ta, đích thị là tiền bối cổ xưa, khí tức bi thương lúc đó tràn
ngập tại trên bảo thuyền, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói lời nào, đều nhìn
về hướng mà không đầu chí tôn biến mất."
"Sau khi trở về, ta cố ý tìm kiếm một ít tư liệu về không đầu chí tôn và phát
hiện không đầu chí tôn đã tồn tại không biết bao nhiêu cái năm tháng rồi, hắn
một mực bồi hồi tại trên sông thiên hà, mãi cho tới bây giờ cũng không có đi
qua địa phương khác, bởi vì thiên hà mênh mông cuồn cuộn, muốn gặp được không
đầu chí tôn là chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, ngay cả các chí tôn khác cũng
khó có thể tìm được hắn."
Bất tri bất giác, Thạch Nhân Đế đình chỉ tự thuật nhưng không phát giác rằng tất
cả mọi người như trước đã dừng lại tại những hình ảnh mà Thạch Nhân Đế miêu tả,
lúc này trong đầu bọn hắn phảng phất xuất hiện hình ảnh của không đầu chí tôn, thật
cô tịch, thật bi thương.
Diệp Trần là người đầu tiên tỉnh táo lại, không nói tiếng nào, Diệp Trần cầm
lấy chén rượu cùng cụng ly với Thạch Nhân Đế.
Ngay sau đó, những người còn lại cũng thanh tỉnh, chỉ uống rượu mà yên lặng
không nói lời nào.
Trên con đường tu hành, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, câu
chuyện “không đầu chí tôn” làm cho bọn họ cảm nhận được một loại cảm giác tàn
khốc, bọn hắn không biết không đầu chí tôn là ai, cũng không biết không đầu chí
tôn đã bị ai chém tới rơi đầu, bọn hắn rất khó tưởng tượng ra, một người không
có đầu nhưng lại ngây người trên con sông thiên hà trong vô số năm là vì cái tư
vị gì chứ, có lẽ hắn đang tìm kiếm thứ gì đó, có lẽ chỗ đó có thứ gì để cho hắn
nhớ nhung chăng.
"Thực sự không dễ chịu, ngươi kể một câu chuyện bi thương như vậy, ngươi
nên tự phạt mình ba bình rượu ah." Hỏa Tước Đế trừng mắt Thạch Nhân Đế
nói.
"Phải rồi, nên phạt."
Thạch Nhân Đế ha ha cười một tiếng, rồi bắt đầu ngửa đầu uốngf.
Buổi tụ hội một mực tiến hành đến sáng ngày thứ hai mới chấm dứt, năm người đều
riêng phần mình tách ra, bất quá đã hẹn ước lần sau lại gặp mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...