Dĩ nhiên, đây cũng là do Diệp Trần có vận khí kém, nếu như Đa Long Đế sở hữu
không phải là Cấp thấp Đế cấp khôi giáp, mà là Cấp thấp Đế cấp vũ khí, như vậy
Diệp Trần sẽ có thể đánh chết hắn, dù sao phần lớn Nhị tinh tướng quân đều chỉ có
thể đánh chết một vị Nhất tinh tướng quân, chỉ có thể mua một món cấp thấp Đế
cấp bảo khí, do vậy bọn hắn sẽ lựa chọn phòng ngự bảo khí để trang bị cho mình,
còn đối với công kích bảo khí thì hoàn toàn tùy vào từng cá nhân.
Tam Tinh tướng quân cùng Tứ tinh tướng quân vì sao lại lợi hại như thế, đó là
bởi vì sau khi trở thành Tam Tinh tướng quân, khẳng định hắn đã đánh chết một
vị Nhất Tinh Tướng quân, một vị Nhị tinh tướng quân, sau đó có thể lựa chọn mua
một món Cấp thấp Đế cấp bảo khí và một món Trung đẳng Đế cấp bảo khí. Còn tứ
tinh tướng quân thì càng lợi hại hơn, có thể lựa chọn cho mình một món Cấp thấp
Đế cấp bảo khí, một món Trung đẳng Đế cấp bảo khí cùng với một món Cao đẳng Đế
cấp bảo khí, hoàn toàn có thể trang bị nhiều phương diện cho bản thân.
Diệp Trần thầm nghĩ cần phải nhanh hơn một chút sở hữu một thanh Đế cấp bảo
kiếm, để làm được thì chỉ có thể đem mục
tiêu đặt vào trên người đám địch nhân Nhất Tinh Tướng quân hoặc là vinh dự
thống lĩnh mà thôi.
"Trước tiên cần phải khôi phục một chút Chân Nguyên rồi tính tiếp”
So với Linh Hồn Lực, Chân Nguyên của Diệp Trần tiêu hao càng nghiêm trọng hơn,
chỉ còn lại có hai ba thành, cuộc đại chiến cùng Đa Long Đế và Ma Thương Đế
thật ra cũng không tiêu hao bao nhiêu Chân Nguyên, mà là phần lớn Chân Nguyên đã
được dùng để phòng ngự công kích của mấy vạn binh sĩ Dạ Xoa Tộc, lượng biến
sinh ra chất biến, sự tình này luôn đúng trong mọi hoàn cảnh đấy. Tuy nói Diệp
Trần có Siếp Na Kiếm Vực đã đạt đến đệ ngũ trọng trung kỳ, trên người còn được mặc
trung đẳng Thiên Vương cấp sáo trang, lực phòng ngự có thể nói là kinh người, nhưng
dù sao địch quân cũng là mấy vạn Sinh Tử Cảnh vương giả, tùy tiện một lớp quân
tiến tới cũng đều có thể phát ra công kích ngập trời, Chân Nguyên bị tiêu hao
khó có thể tưởng tượng nổi rồi.
Gặp phải một đạo địch quân với mấy vạn tên Sinh Tử Cảnh vương giả thì tuyệt đối
không nên trực tiếp ngạnh kháng, mà phải sát nhập vào trong đó để khiến cho mỗi
người bọn chúng không công kích liên tục được, nếu không thì cho dù có thể
chống đỡ, nhưng Chân Nguyên cũng phải tiêu hao sạch sẽ, trừ phi Diệp Trần có tu
vi đạt tới Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì may ra sẽ có đủ Chân Nguyên để
ngạnh kháng.
Sinh Tử Cảnh vương giả khi khôi phục Chân Nguyên sẽ tiêu hao nguyên thạch rất
nhiều.
Với tu vi Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên của Diệp Trần, để khôi phục bảy tám phần
Chân Nguyên thì đoán chừng phải tiêu hao đến mười mấy vạn nguyên thạch. Đây
cũng là tại sao Sinh Tử Cảnh vương giả thường muốn liều mạng để kiếm được nhiều
nguyên thạch, ngoài việc tăng tu vi lên thì khôi phục Chân Nguyên mới là điều trọng
yếu nhất, nếu không có nguyên thạch hỗ trợ mà chỉ dựa vào việc bế quan để khôi
phục Chân Nguyên thì không biết phải mất bao nhiêu ngày mới hồi phục được.
Phi hành trong chốc lát, Diệp Trần đã tìm được một khối vẫn thạch khổng lồ có đường
kính hơn mười dặm, phốc một tiếng, Diệp Trần phá mở ra một cái thạch thất rộng
rãi rồi chui vào trong đó, ngồi xuống tọa thiền.
Năm vạn!
Mười vạn!
Mười lăm vạn!
Mười tám vạn!
Sau khi luyện hóa mười tám vạn khối nguyên thạch, Diệp Trần cuối cùng đã đem
Chân Nguyên của mình khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh.
Về phần Linh Hồn Lực, cái này thì không có biện pháp nào khôi phục nhanh chóng
được, chỉ có thể khôi phục từ từ mà thôi, hoặc là có đan dược cùng với bảo vật bù
đắp Linh Hồn Lực thì may ra sẽ có thể nhanh được.
Đi ra khỏi thạch thất, Diệp Trần tùy tiện chọn một phương hướng rồi bay vút đi.
Nơi này là một mảnh giải đất đá vẫn thạch mênh mông, giải đất vẫn thạch dài mấy
ức dặm, nơi rộng nhất ước chừng cũng đến nghìn vạn dặm, đang không ngừng di
động tới khu vực trung tâm, tại đó có hai chi quân đội đang đại chiến, trong đó
có một chi quân đội là Ma Tộc, quân số là năm nghìn tên, một chi quân đội khác là
Nhân Tộc, cũng có chừng năm ngàn quân.
Kình khí mạnh mẽ bay vụt ra chung quanh làm từng khối vẫn thạch bị chấn nát,
sóng xung kích chấn động tỏa ra không ngớt, đồng thời cũng không ngừng có người
vẫn lạc, tràng cảnh có thể nói là vô cùng thảm thiết và bi tráng.
"Chúng ta rất nhanh sẽ không duy trì được nữa rồi."
Trong đội quân Nhân Tộc có bảy người là thành viên của Thần Chi Nhạc Viên,
trong đó thậm chí còn có cả Hoàng Phủ Ngọc.
Ban đầu, Diệp Trần đã gia nhập vào Băng Sương chiến đội của Hoàng Phủ Ngọc, bất
quá nghe nói về sau, Hoàng Phủ Ngọc đã xông đến Chiến Thần Tháp tầng thứ chín,
trở thành thành viên cao cấp của Thần Chi Nhạc Viên và gia nhập vào Tinh Hà
chiến đội, một chi cao cấp chiến đội.
Đội trưởng của Tinh Hà chiến đội chính là Tinh Hà Vương, là người đứng đầu trong
tứ đại Chuẩn Đế của Thần Chi Nhạc Viên, thực lực hết sức mạnh mẻ, ở trong quân
đội hắn có cấp bậc là thống lĩnh, chi Nhân Tộc quân đội này cũng chính là do
hắn dẫn dắt, đáng tiếc, vận khí lần này của bọn họ quá kém cỏi, lại gặp phải
một chi Ma Tộc quân đội do Hắc Ám thống lĩnh dẫn dắt.
Có thể trở thành Hắc Ám thống lĩnh thì thực lực tự nhiên phải là Chiến Đế,
trong khi Chuẩn Đế và Chiến Đế sẽ có xê xích không chỉ một điểm hai điểm, Tinh
Hà Vương căn bản không phải là đối thủ của đối phương.
"Hắc hắc, chết đi!"
Ma Diện Vương chính là một Nhất tinh Hắc Ám thống lĩnh, chỉ sợ cả bảy người của
Tinh Hà chiến đội cùng vây công hắn thì cũng sẽ bị hắn giết sạch mà thôi.
Phốc!
Bảy người bị cường đại kình khí chấn bay rớt ra ngoài mà trong miệng phun đầy máu
tươi.
Trong mắt tràn ngập sát cơ, Ma Diện Vương lướt đến trước người Tinh Hà Vương quất
Lang Nha bổng trên tay tới, hắn có mười phần nắm chắc một gậy này có thể đem
Tinh Hà Vương đập thành huyết vụ.
"Băng Đế Trảm."
Hoàng Phủ Ngọc được sáu người chiếu cố nên thừa nhận công kích không nhiều lắm,
lúc này, nàng chưa kịp trở thành mục tiêu của Ma Diện Vương nên đã phát ra một đạo
ánh đao màu lam bằng hàn băng hình cung trảm kích lên trên cây Lang Nha bổng, làm
chếch đi quỹ tích công kích của đối phương.
Thừa cơ, Tinh Hà Vương vội vàng né tránh, chợt mang đến một ánh mắt cảm tạ đối
với Hoàng Phủ Ngọc.
"Muốn chết!"
Ma Diện Vương giận dữ không thôi, lúc này hắn bắt đầu hướng phía Hoàng Phủ Ngọc
giết đi qua, Lang Nha bổng trong tay của hắn thoáng cái đã biến dài thành mấy
ngàn thước, thân gậy khổng lồ trông giống như một tòa núi nhỏ dài bằng thiết
đâm tới, dọc đường công kích tất cả vẫn thạch đều bị bạo liệt ra.
"Muốn chết phải là ngươi đấy"
Hoàng Phủ Ngọc đã vô lực ngăn cản bởi công kích của đối phương có tốc độ quá
nhanh.
"Hoàng Phủ Ngọc, đã lâu rồi không gặp."
Ngay lúc này, một đạo kiếm quang men theo khe hở giữa đám vẫn thạch, hướng phía
Lang Nha bổng chém qua, “Ầm” một tiếng, Lang Nha bổng bị kiếm khí chấn văng
dựng lên, bật ngược về sau, về phần Ma Diện Vương, toàn bộ cánh tay phải của hắn
cũng bị kiếm kình chém thành huyết vụ, trong nháy mắt bản thân hắn cũng bị chấn
lui ra xa mấy trăm dặm.
"Diệp Trần!"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Hoàng Phủ Ngọc đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Trước khi phát ra đạo kiếm khí này, Diệp Trần còn đang ở cách nơi đây trên trăm
vạn dặm, sau khi phát ra kiếm khí thì Diệp Trần đã đến mười mấy vạn dặm phía
sau Hoàng Phủ Ngọc.
Vù vù!
Lam quang chợt lóe lên, thân ảnh Diệp Trần trong nháy mắt đã xuất hiện trước
mặt mọi người.
"Là Diệp Trần."
Tinh Hà Vương và những người còn lại của Tinh Hà chiến đội cũng nhận ra Diệp
Trần.
Diệp Trần ở Thần Chi Nhạc Viên cơ hồ không người nào là không biết, không người
nào là không hiểu, trong thời gian không tới mười năm, hắn từ một người mới đã
trở thành Chiến Đế, loại tốc độ tiến bộ này chỉ nghe thôi đã rợn cả người, cùng
thời với hắn còn có Vô Song Vương A Cửu cùng Vô Sinh Đao Khách Lãnh Phi Phàm. Mãi
cho đến hiện tại, bất quá bọn hắn chỉ mới xông đến Chiến Thần Tháp tầng thứ
tám, nhưng nếu chỉ vẻn vẹn như vậy thôi thì cũng chưa tính là quá đặc biệt, trong
lịch sử Thần Chi Nhạc Viên cũng không phải là chưa từng xuất hiện qua những nhân
vật như vậy. Có thể trong một hai năm gần đây, tốc độ tiến bộ của Diệp Trần đã không
chững lại mà còn tăng vượt bậc, thoáng cái đã trở thành đệ nhất Chiến Đế tại
trong Cao cấp thú liệp chiến trường, là Chiến Đế vô địch của Chân Thần Nhạc
Viên, những kẻ Chiến Đế địch quân đứng ở trước mặt hắn mà không khỏi lạnh run,
căn bản ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có, ngược lại còn phải trực tiếp
chạy trốn. Điều này đã làm cho nhân tâm các cao cấp thành viên của Thần Chi
Nhạc Viên vô cùng thống khoái, đồng thời bọn hắn cũng thầm gọi Diệp Trần là một
kẻ thật sự quá biến thái.
"Không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được ngươi, thật vô cùng cảm tạ."
Dưới tình huống này, tâm tình Hoàng Phủ Ngọc trở nên rất tốt.
"Chỉ là vừa đúng lúc gặp phải thôi."
Lúc ở ngoài chín triệu dặm, Diệp Trần liền phát hiện ra tình huống của nơi này,
bất kể là trong quân đội Ma Tộc có Hắc Ám thống lĩnh hay không thì hắn cũng sẽ tới
đây tham chiến, dù sao tất cả mọi người đề là thành viên của Thần Chi Nhạc
Viên.
"Diệp Trần, lần này nhờ có ngươi, bằng không thì chúng ta tất nhiên đã gặp
tổn thất thảm trọng rồi, mấy người chúng ta có thể còn sống để rời đi cũng là hy
vọng rất xa vời." Tinh Hà Vương cảm kích nói.
"Tên Ma tộc này giao cho ta được rồi, các ngươi cứ đi đối phó những tên khác
đi."
Đại chiến vẫn còn tiếp tục, bây giờ không phải là thời điểm ôn chuyện.
"Được."
Gật đầu, Tinh Hà Vương suất lĩnh sáu người thẳng hướng Ma Tộc quân đội, trong
khoảng thời gian ngắn vừa rồi, Nhân Tộc đã tổn thất hơn một ngàn người, mà Ma
Tộc mới chỉ tổn thất năm sáu trăm tên.
"Tiểu tử, ngươi là ai?"
Ma Diện Vương cảnh giác nhìn Diệp Trần, lúc trước kiếm khí lao tới quá đột ngột
khiến hắn không kịp phản ứng, nhưng điều mà hắn không nghi ngờ chút nào chính
là Diệp Trần có thực lực rất mạnh, ít nhất cũng phải là Nhất tinh Tử Kim thống
lĩnh.
"Người chết thì không cần biết câu trả lời đâu."
Diệp Trần dùng sức vung Long Tuyền Kiếm lên, Phần Thiên Chân Kiếm đã được thi
triển ra.
"Dối trá không biết ngượng." Ma Diện Vương quát lớn một tiếng, một
lần nữa cầm Lang Nha bổng to như một tòa núi ở trên tay, nghênh đón, kình phong
cuồn cuộn tỏa ra.
Phảng phất như thanh âm trứng gà bị nghiền nát vang lên, sau một khắc thân thể Ma
Diện Vương đã bị cắt thành hai nữa rồi tan rã thành huyết vụ bay lả tả, hoàn
toàn tuyệt diệt. Bằng vào thực lực của Diệp Trần, ngay cả Tam Tinh Hắc Ám thống
lĩnh cũng không phải là đối thủ của hắn, chứ đừng nói chi là Nhất tinh Hắc Ám
thống lĩnh như tên Ma Diện Vương này.
Sau khi đánh chết Ma Diện Vương, Diệp Trần đưa tay khẽ hấp thu lấy một cái huy
chương Nhất tinh Hắc Ám thống lĩnh.
Dựa vào cái huy chương Nhất tinh Hắc Ám thống lĩnh này, Diệp Trần đã có tư cách
mua cho mình một món Cấp thấp Đế cấp bảo khí.
Cũng đem trữ vật linh giới, khôi giáp cùng với Lang Nha bổng của Ma Diện Vương thu
vào, Diệp Trần bắt đầu trợ giúp Nhân Tộc quân đội tru diệt Ma Tộc.
Do hai bên hỗn chiến chung một chỗ nên Diệp Trần không cách nào phát ra đại sát
chiêu, chỉ có thể đánh chết từng tên một, cũng may hiệu suất cũng không kém cỏi,
chỉ qua mười mấy lần hô hấp, hơn ngàn tên Ma Tộc sĩ binh đã chết ở dưới kiếm của
Diệp Trần.
"Trốn thôi!"
Ma Diện Vương chết thảm đã khiến cho lòng quân Ma Tộc quân đội không còn yên ổn
nữa mà phải điên cuồng chạy trốn, nhưng không may cho chúng là vài trăm dặm quanh
đây đều là giải đất vẫn thạch, khiến cho tốc độ của chúng không cách nào tăng
lên tới cực hạn được, một khối vẫn thạch thì không cách nào làm tốc độ của
ngươi chậm lại, nhưng mấy chục vạn khối vẫn thạch thì đủ để cho tốc độ của
ngươi phải hạ xuống điểm thấp nhất.
Chỉ chốc lát sau công phu, trong năm ngàn tên binh sĩ Ma Tộc thì chỉ có không
đến một trăm tên là có thể chạy thoát thực sự, cục diện nghịch chuyển với tốc
độ nhanh đến kinh người.
"Ha ha, thống khoái."
Tinh thần Nhân Tộc quân đội bên này đại chấn.
"Diệp Trần, làm sao mà ngươi lại lang thang một mình ở Huyền Vũ phế tích này
vậy?."
Trong khi các Nhân Tộc binh sĩ còn lại đang thu thập chiến lợi phẩm, bảy người Tinh
Hà Vương bay tới chỗ Diệp Trần.
Diệp Trần nói: "Dẫn theo quân đội quá phiền toái, một mình du hành sẽ
thoải mái hơn."
Một mình hắn muốn đi thì đi, muốn đánh thì đánh, không có bất kỳ vướng bận nào.
"Cũng đúng, lấy thực lực của ngươi thì dẫn theo đội ngũ thì quả thật rất phiền
toái." Tinh Hà Vương gật đầu, âm thầm hâm mộ thực lực của Diệp Trần, nếu
như hắn có thực lực như Diệp Trần thì cũng sẽ làm giống như Diệp Trần vậy, một
mình đi vào Huyền Vũ phế tích.
Hàn huyên nửa canh giờ, Diệp Trần cáo từ nói: "Nơi này là giải đất trọng
yếu, các ngươi tốt nhất nên lui về phía sau một chút, ta đi trước một bước đây.
Cáo từ!"
"Sao lại đi nhanh như vậy?."
Hoàng Phủ Ngọc hỏi.
"Sau này về Thần Chi Nhạc Viên, ta sẽ mời các ngươi uống rượu." Cười
cười, Diệp Trần xoay người bay vút đi, biến mất trước mắt mọi người, vẫn thạch dày
đặc không cách nào gây trở ngại cho hắn, bởi hắn vốn có thể men theo khe hở vẫn
thạch mà phi hành đi.
"Thật là một vị kỳ nhân."
Tinh Hà Vương thở dài một hơi.
Diệp Trần không câu nệ địa vị bản thân, nhất định đã lưu lại ấn tượng sâu đậm ở
trong lòng của bọn họ rồi.
Mặc dù đã đánh chết một tên Nhất tinh Hắc Ám thống lĩnh, nhưng Diệp Trần vẫn
không quyết định rời khỏi Huyền Vũ phế tích vào lúc này, hắn dự định sẽ sống
ngây ngốc ở đây một thời gian, xem xem có thể thu hoạch nhiều hơn hay không.
Mặc dù Cấp thấp Đế cấp bảo khí cùng với Trung đẳng Đế cấp bảo khí cũng có chênh
lệch rất lớn, nhưng hắn còn muốn chuẩn bị thêm một vài món Đế cấp bảo khí nữa cho
Từ Tĩnh cùng Mộ Dung Khuynh Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...